[1] MỸ NHÂN THẦN BÍ
“Thanh Dật, con có nghe mẹ nói không đấy?” Thành Mẫn trừng mắt, tức giận nhìn cậu con trai út của mình.
Cố Thanh Dật vươn tay day trán, đầu mày nhướng cao. Không rõ tại sao, anh có thứ cảm giác rất kỳ lạ, mọi thứ hiện tại khiến anh không có cảm giác chân thực, thậm chí như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhưng bản thân anh biết rõ đây là cuộc sống chân thực, anh còn nhớ mọi chuyện đã xảy ra.
“Con dám không nghe ạ?” Cố Thanh Dật cười với mẹ mình. “Con biết rồi, đợi lát nữa con đi thăm Hạo Minh.”
“Hừ, sinh con trai đúng là chán chết, chẳng tâm lý bằng con gái, đáng tiếc là mẹ lại sinh ra hai thằng của nợ là mày và anh trai mày.”
“…”
Cố Thanh Dật biết ngay mẹ mình là người khẩu xà tâm phật, nói là không được đi thăm Hạo Minh nhưng vẫn đi cùng bố anh. Nhưng kể ra cũng lạ, rốt cuộc Hạo Minh mắc bệnh gì thì họ cũng không biết. Lúc trước có hỏi thì vợ chồng bác cả ngậm chặt miệng không nói, cũng không cho họ đi thăm, thái độ này khiến Thành Mẫn tức lộn ruột.
Nhà họ Cố có hai anh em, cũng có chút của cải, tất cả là nhờ bố của Cố Thanh Dật – Cố Uyên chèo chống. Từ sau khi bác gái về làm dâu, hai nhà mâu thuẫn không ngừng. Nguyên nhân chủ yếu là bác gái nghĩ ông bà nội thiên vị nhà Cố Uyên, ông bà nội trọng nam khinh nữ, bởi vì nhà bác cả sinh hai cô con gái, còn mẹ anh lại sinh hai cậu con trai. Mỗi lần mẹ anh tiếc nuối sao anh không phải một cô con gái, bà muốn sinh con gái mà lại thành ra sinh con trai, giọng điệu chê bôi đó cũng bị bác gái nghĩ là đang khoe khoang. Đến khi cuối cùng bác gái cũng sinh ra cậu con trai là Cố Hạo Minh, những lời phàn nàn đó mới hết, đương nhiên, bác ấy vẫn nói ông bà nội thiên vị họ.
Cố Thanh Dật đích thân lái xe, song lại không đến bệnh viện mà đến một địa chỉ bác cả đã cho. Anh cũng hơi thắc mắc, rốt cuộc Cố Hạo Minh bị làm sao? Anh không cảm thấy em họ mình mắc một vài bệnh linh tinh, bác gái tuy không đáng tin cậy nhưng Cố Hạo Minh lại rất ngoan ngoãn và biết điều.
Thành Mẫn cũng rất thắc mắc, kéo lấy áo chồng. “Rốt cuộc Hạo Minh làm sao?”
“Sao tôi biết được?” Cố Uyên nhíu mày.
“Anh trai ông gọi điện cho ông, ông còn thì thụt sau lưng tôi, sao ông có thể không biết cho được? Ồ, hai anh em ông còn có bí mật không thể cho tôi biết nữa cơ đấy.”
Cố Uyên trông đầy vẻ bất đắc dĩ. “Tôi thật sự không biết, chỉ nghe anh cả nói chị đâu đã mời đạo sĩ gì đó…”
Đạo sĩ?
Ngay cả Cố Thanh Dật cũng nhướng mày, thế này tức là có liên quan gì đó đến ma quỷ à? Là người được nhận nền giáo dục hiện đại, cho dù không chán ghét và bài xích quỷ thần thì chắc chắn sẽ tin vào khoa học, cũng không kính nể và tin tưởng những thứ đó, suy nghĩ đầu tiên chính là những người gọi là đạo sĩ đó đang giả thần giả quỷ.
Thành Mẫn hừ lạnh. “Bà chị dâu của ông đúng là biết phá bỏ giới hạn.”
Thành Mẫn cực kỳ ghét người phụ nữ đó, từ sáng đến tối cứ nói người khác trọng nam khinh nữ, thực ra người thật sự trọng nam khinh nữ chính là bà ấy. Nhìn hai con gái một con trai của bà ấy mà xem, con gái là cỏ dại, con trai là của báu, nếu bảo Thành Mẫn nhận xét thì đó gọi là may mắn, may là bà ta nuông chiều như thế song cũng không chiều hư Hạo Minh.
“Được rồi, lát nữa bà cũng bớt bớt cái miệng lại.”
“Bớt miệng cái gì, lát nữa tôi chẳng được nói chuyện thì có.”
Cố Uyên thở dài một hơi, cũng không tiện nói vợ mình. Ông cũng biết bà vợ của anh cả không phải người dễ chung đụng, hai vợ chồng ông không cần thiết phải vì thế mà hục hặc.
Nhà Cố Thanh Dật vừa đến thì đã nghe thấy Thẩm Huệ và Cố Kình đang cãi nhau.
“Ông gọi họ đến làm gì? Tôi thấy Hạo Minh bị họ hại đấy, nhà họ tâm địa xấu xa, đoạt hết mọi thứ trong nhà, lại còn muốn hại con trai tôi.”
“Bà nói vớ vẩn gì đấy.”
“Tôi nói vớ vẩn á? Ông không nghe thấy lời đạo sĩ Trương nói hả? Tinh – khí – thần của nó đều đang giảm đi, bị ma nữ quấn thân, chắc chắn là do em trai tốt của ông làm…”
Thành Mẫn tức đến mức run rẩy cả người, Cố Uyên mà không kéo lại thì Thành Mẫn đã lao đến cấu xé Thẩm Huệ rồi. Hai chị em dâu cứ ở chung là tranh cãi chửi mắng, Cố Uyên và Cố Kình chỉ đành tự ngăn vợ mình để tránh họ đánh nhau.
“Đủ rồi.” Cố Kình cho Thẩm Huệ một bạt tai. “Còn gây sự vô lý nữa thì cút xéo cho tôi.”
Thẩm Huệ bị đánh thì ngây như phỗng, lúc hồi hồn lại toan làm ầm lên thì đã nghe thấy trong nhà truyền ra tiếng của Cố Hạo Minh, bà ta lập tức xông vào.
Tất cả mọi người đều kinh hãi vì âm thanh đó, bèn chạy đến.
Cửa phòng bị đẩy ra, chỉ thấy Cố Hạo Minh nằm trên giường, tay chân đều bị trói vào thành giường, cậu ta đang tức giận vùng vẫy. “Cút, cút đi cho tôi, cút ra ngoài…”
Cố Hạo Minh luôn ngoan ngoãn, cuồng loạn như vậy là lần đầu tiên, mắt đỏ ngầu, như đang cực kỳ phẫn nộ vì sắp bị người ta đoạt mất của báu mà cậu ta yêu thích nhất.
Cố Thanh Dật kinh ngạc nhìn vào góc tường. Một cô gái mặc váy trắng co ro ở đó, cô ta run lẩy bẩy, nước mắt rơi lã chã, như thể một chú thỏ trắng nhỏ sợ hãi khiến người ta thương xót vô cùng.
Sao ở đây lại có một cô gái xa lạ?
“Bố mẹ, cô ta…” Cố Thanh Dật nhìn sang bố mẹ mình, phát hiện họ vốn không nhìn vào góc tường, trong khi rõ ràng vừa nhìn đã thấy ngay cô ta rồi. Một suy nghĩ bỗng xuất hiện, cả người anh cũng run rẩy.
Tinh – khí – thần của Hạo Minh đều đang sụt giảm, bị ma nữ quấn thân…
Thẩm Huệ đỏ hoe mắt đi kéo Trương Thành Hán. “Đạo sĩ Trương, con trai tôi rốt cuộc bị làm sao vậy, ông cứu lấy nó đi, xin ông hãy cứu lấy nó, ông giỏi giang như thế chắc chắn có thể…”
Trương Thành Hán được gọi là đạo sĩ Trương không mặc quần áo của đạo sĩ mà ăn vận rất bình thường, thêm diện mạo phổ thông, ông ta mà đi giữa đám đông thì cũng chẳng hề nổi bật. Nhưng ông ta ăn vận như thế trông càng có bản lĩnh, như một cao nhân ngoài thời cuộc.
Trương Thành Hán chỉ nhìn Cố Hạo Minh, nheo mắt lại. “Tôi đã nhìn rồi, không có âm khí.”
Thẩm Huệ trợn tròn mắt. “Ý ông là sao? Chẳng phải đã gặp ma hay sao?”
Trương Thành Hán lắc đầu. “Chỉ là không có âm khí, nhưng tinh – khí – thần của cậu ấy vẫn đang sụt giảm, không chỉ vậy, tuổi thọ của cậu ấy cũng đang giảm xuống.”
“Gì cơ? Ông phải cứu con trai tôi, nhất định phải cứu nó… Ông muốn bao nhiêu tiền tôi cũng trả…”
Trương Thành Hán nhíu mày vẻ thiếu kiên nhẫn, như thể không quá xem trọng tiền bạc. “Tôi sẽ cố hết sức thử xem, nếu không có hiệu quả thì tôi sẽ tìm sư phụ tôi tới xử lý.”
Trương Thành Hán nhìn Thẩm Huệ, không nói cho đối phương biết là dù Cố Hạo Minh có thoát khỏi tình huống này thì cũng không sống được bao lâu nữa. Tinh – khí – thần của cậu ta đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nếu phát hiện sớm thì còn có khả năng cứu vãn, bây giờ thì đã không thể nữa, trạng thái này rất dễ xuất hiện bất trắc dẫn tới tử vong.
Cố Thanh Dật phát hiện ngoại trừ mình, không ai trông thấy cô gái co ro trong góc tường kia. Cô ta vẫn một mực cúi đầu, mái tóc đen phủ xuống hai vai, cho dù không thể hoàn toàn thấy khuôn mặt cô ta thì vẫn có thể cảm nhận được cô ta là một cô gái quốc sắc thiên hương.
Chuyện này là sao? Tại sao chỉ có anh trông thấy được? Ngay cả đạo sĩ Trương trông có vẻ “chuyên nghiệp” này cũng không nhìn thấy.
Cố Thanh Dật mấp máy khóe miệng, muốn nói gì đó, song chỉ thấy đạo sĩ Trương bắt đầu làm phép, niệm gì đó với Cố Hạo Minh, sau đó Cố Hạo Minh sợ hãi nhìn sang góc tường.
Cố Thanh Dật giật thót, không biết tại sao, trong tâm trí anh hiện lên một suy nghĩ, Cố Hạo Minh biết ở đó có một người, Cố Hạo Minh cũng trông thấy…
Anh nhìn sang góc tường theo phản xạ, chỉ thấy cô gái kia đúng lúc ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, tim Cố Thanh Dật đập thình thịch, thứ cảm xúc xa lạ chẳng thể mô tả nhanh chóng trở nên nồng đậm, anh như đã từng thấy cô từ cách đây rất lâu, cho dù anh biết rõ là không thể nào.
Cô cười, mắt vương nước, song miệng lại bặm chặt.
Cố Thanh Dật như có thể cảm nhận được tâm lý của cô, biết bây giờ cô rất đau khổ. Anh lập tức nhìn sang Trương Thành Hán, chắc chắn là việc ông ta làm phép đã khiến cô đau đớn. Anh có một thứ kích động muốn phá hỏng việc làm phép của Trương Thành Hán, nhưng anh không làm vậy, thay vào đó anh nhắm mắt lại, tự nói với mình rằng đó chỉ là mê hoặc mà thôi.
“Tôi bảo ông cút… cút đi… Y Y, em sao rồi, em làm sao rồi?” Cố Hạo Minh suy sụp nhìn bóng dáng bắt đầu lờ mờ kia. “Y Y, Y Y của tôi…”
Cố Hạo Minh điên cuồng, sụp đổ, chỗ tay chân bị trói đã rỉ máu, nhưng cậu ta vẫn không ngừng vùng vẫy, không ngừng gào thét. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Cố Hạo Minh nhìn, nhưng họ không trông thấy gì cả, song điều đó không ngăn họ cảm thấy khiếp sợ và hãi hùng, ở đó chắc chắn có thứ gì đó.
Cố Thanh Dật mở mắt ra, anh trông thấy hình bóng cô gái kia càng lúc càng mờ, như thể trong suốt. Cô ta vẫn một mực nhìn anh, khuôn mặt vẫn có nụ cười mỉm, song lại khiến anh nhói đau, như thể mình không ngăn cản việc làm phép là một chuyện tội ác tày trời vậy. Anh trông thấy bóng dáng cô cuối cùng tan biến như làn sương trắng, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy làn sương đó cuối cùng bay đến một cuốn sách nằm trên tủ đầu giường.
Trương Thành Hán ngừng làm phép, có điều sắc mặt ông ta trắng bệch, mồ hôi túa ra, trông rất mất sức.
“Y Y, Y Y… Các người trả Y Y lại cho tôi, trả cho tôi…”
Thẩm Huệ kìm nước mắt, bức mình không nhìn vào con trai. “Đạo sĩ Trương, sao rồi, con trai tôi khỏi rồi ạ?”
“Tinh – khí – thần đã ngừng giảm, tuổi thọ qua đi như bình thường rồi.”
Cố Kình và Thẩm Huệ đều thở phào nhẹ nhõm, song Thẩm Huệ vẫn không thể yên tâm. “Nhưng Hạo Minh bây giờ… Đạo sĩ Trương, chúng tôi nên làm thế nào?”
“Điều dưỡng cơ thể đi!”
Trương Thành Hán rõ ràng không muốn nói nhiều, lúc ra về còn gọi Cố Kình ra ngoài, nói cho Cố Kình biết tình trạng thực tế nhất của Cố Hạo Minh bây giờ. Tuy Trương Thành Hán vẫn chưa rõ nguyên nhân dẫn tới tình trạng này nhưng lại biết tình trạng này cũng chẳng khác bị ma ám là bao. Trương Thành Hán không đủ thực lực, phải hỏi sư phụ thì mới biết rốt cuộc là chuyện gì. Nhưng Cố Hạo Minh quả thực đã không có vấn đề gì nữa, có điều gặp phải chuyện này thì sự tổn hại với cơ thể Cố Hạo Minh dù thế nào cũng chẳng thể bù lại được, muốn Cố Hạo Minh an toàn tính mạng thì phải cố hết sức không cho cậu ta ra ngoài.
Trương Thành Hán vừa ra về, họ lập tức đưa Cố Hạo Minh đến bệnh viện. Lúc này tâm trạng Cố Hạo Minh kích động, bác sĩ tiêm thuốc an thần cho cậu ta, cậu ta mới bình tĩnh lại.
Sau khi tình hình của Cố Hạo Minh ổn định, Cố Thanh Dật mới cùng Thành Mẫn và Cố Uyên về nhà. Trên đường đi, tâm trạng Cố Thanh Dật nặng nề, trong tâm trí hiện lên diện mạo cô gái trong góc tường, sự nhẫn nhịn của cô, nỗi đau đớn của cô, và cả sự cầu cứu của cô…
Thành Mẫn và Cố Uyên cũng đang thầm thì chuyện hôm nay, họ không thấy ma nữ gì, cũng không biết đạo sĩ nói thật hay nói dối, còn cảm thấy đạo sĩ kia là kẻ lừa gạt…
Kẻ lừa gạt? Cố Thanh Dật đột nhiên nảy sinh cảnh giác. Tuy không biết cô gái kia có phải là ma hay không, nhưng nếu người có nghìn loại, lòng người khó đoán, vậy thì ma hẳn cũng có nhỉ? Cho nên đó chỉ là một con ma có trí thông minh và biết toan tính ư? Biết anh có thể trông thấy cô ta nên tỏ ra đáng thương để anh giúp cô ta…
Anh chợt thấy hơi sợ hãi…
oOo
Cố Thanh Dật không kể chuyện mình trông thấy cô gái xinh đẹp kia cho người khác biết. Mọi người đều là người vô thần, cho dù anh nói ra thì người khác cũng sẽ chỉ nghĩ là anh hoa mắt, bảo anh đừng suy nghĩ linh tinh. Anh lại cùng anh cả Cố Quân Trạch đến thăm Cố Hạo Minh ở bệnh viện. Cố Hạo Minh đã phục hồi, họ cũng thở phào nhẹ nhõm, tạm thời gác chuyện này lại.
Nhờ sự săn sóc hết lòng của bố mẹ, Cố Hạo Minh dần phục hồi. Dưới sự khuyên nhủ của hai người chị gái của cậu ta, cậu ta cũng đã nói ra sự thực. Cố Hạo Minh và hai người chị gái cũng thân thiết, nhất là thái độ thiên vị cậu ta của bố mẹ khiến cậu áy náy với hai chị, bởi thế cậu càng thân thiết và bảo vệ hai chị, có tâm sự gì cũng bằng lòng chia sẻ với hai chị.
Theo như những gì Cố Hạo Minh kể, câu ta vô tình đọc bộ tiểu thuyết Anh – người yêu em. Đó chỉ là bộ tiểu thuyết yêu thầm rất bình thường, nhưng lúc đọc, cậu ta lại thích nhân vật Bạch Y Y là mối tình đầu của nam chính, tuy cô không phải nữ chính nhưng lại là hình mẫu Cố Hạo Minh rất thích. Cố Hạo Minh đọc hết lần này đến lần khác, mỗi lần đọc đều đọc đi đọc lại phần Bạch Y Y xuất hiện, càng đọc càng thích, thậm chí cô gái này là hình mẫu cậu ta thích nhất, nếu có một người như thế xuất hiện, cậu ta chắc chắn sẽ thương yêu cô, mãi mãi ở bên cô.
Trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày Cố Hạo Minh đều nghĩ đến nhân vật trong sách kia, sau đó cảm thán sao cô không phải một người có thật chứ? Cậu ta như bị ám ảnh mà si mê nhân vật đó. Bỗng một ngày, cậu ta cảm thấy bên cạnh dường như có một người. Cô xuất hiện như làn sương, cậu ta chẳng hề sợ hãi một tẹo nào, cậu ta cảm thấy được đây chính là người mà cậu ta hằng nghĩ tới.
Cố Hạo Minh chưa từng kích động và hưng phấn đến thế, cậu ta chỉ muốn ở bên cô, thế là cậu ta nhốt mình trong phòng, ở bên cô mỗi giây mỗi phút. Cuối cùng cô cũng không còn là một làn sương trắng nữa, câu ta đã trông thấy dáng hình của cô, giống như dáng hình mà cậu ta vẫn tưởng tượng. Tuy rất lấy làm tiếc nuối vì cô không nói chuyện với mình, còn trốn trong góc và rất sợ mình, nhưng Cố Hạo Minh thấy cũng không sao cả, cậu ta sẽ ngày ngày nói chuyện với cô, cố gắng để cô chấp nhận mình…
Cố Hạo Minh như thể điên dại, cậu ta chỉ muốn ở bên cô, chẳng thiết tha gì nữa, cho nên khi có người tới phá hoại họ, câu ta chỉ tiếc không thể giết chết đối phương.
…
Một nhân vật trong tiểu thuyết?
Cố Uyên nghe được chuyện từ anh trai mình thì lập tức cảm thấy khó tin, nhưng ông không nói nhiều, chỉ dặn dò họ chăm sóc Cố Hạo Minh cho tốt, khuyên giải thằng bé nhiều hơn, đừng để xảy ra chuyện thế này nữa. Thành Mẫn bĩu môi không nói gì, im lặng ăn cơm.
Cố Quân Trạch suy tư một lượt, sau đó lắc đầu. “Hạo Minh tính tình đơn thuần, có lẽ là cảm thấy nhân vật trong cuốn sách đó rất phù hợp với gu của mình nên ngày nhớ mong đêm nằm mộng, mơ về mọi thứ mình từng làm rồi sinh ra ảo giác, sau đó bỗng bị ám ảnh. Thằng bé lo âu như vậy mà còn không ra ngoài thì tinh – khí – thần sao có thể tốt lên?”
Cố Uyên và Thành Mẫn gật đầu. Cố Quân Trạch là đứa con đầu tiên của họ, họ đối đãi với anh đã không phải sự quan tâm của bố mẹ với con cái mà là một sự công nhận và phụ thuộc, bởi thế Cố Quân Trạch rất có tiếng nói trong gia đình này.
Cố Thanh Dật bặm môi, lòng thầm hiểu rõ họ lý giải như thế thì không chỉ có thể giải thích cho tình huống của Hạo Minh mà còn chứng minh thực sự không có ma quỷ, đạo sĩ gì đó diễn có tốt hơn nữa thì cũng chỉ đang giả thần giả quỷ mà thôi.
Cố Thanh Dật về căn nhà ở bên ngoài của anh, đương nhiên không thiếu được việc bị Thành Mẫn dạy cho một bài, sau đó mắng mỏ anh không hiếu thảo, nếu sinh con gái thì sao có thể thê thảm như thế, anh chỉ thấy đau đầu. Anh muốn ra ngoài ở là để tránh một vài rắc rối. Sống ở nhà, buổi tối mà về hơi muộn thì sẽ bị mẹ chửi chó mắng mèo nói anh lêu lổng với tụi bạn xấu. Anh và mấy người bạn cùng đầu tư vào một công ty, không chơi với họ thì chơi với ai?
Hôm nay Cố Thanh Dật trở về căn hộ của mình, cũng chẳng buồn tắm rửa mà nằm ngay lên giường. Hôm nay anh và mấy người bạn thảo luận về phương hướng phát triển sau này của công ty, mọi người đều nói ra ý kiến của mình, hoàn toàn chẳng thể nhất trí với nhau. Điều này khiến anh bắt đầu nghi ngờ việc mình gia nhập liệu có phải là sai lầm hay không. Người thì không nhiều mà hễ chuyện vặt vãnh gì cũng ầm ĩ hết cả lên, tiến triển bằng không, quả thực là vô cùng lãng phí thời gian.
Anh càng nghĩ càng bực, dứt khoát chẳng nghĩ nữa, nhắm mắt định đi ngủ.
Cố Thanh Dật mơ một giấc mơ, anh biết rất rõ đó là một giấc mơ, bởi vì anh của thời học sinh không ương bướng như thế, cũng không cùng cô gái nào phổ một bài nhạc yêu thầm. Anh ở trong mơ, vì một cô gái nghĩ đến việc vượt qua thành tích của anh mà bắt đầu chú ý đến cô ấy, sau đó là quan tâm, tiếp xúc, cuối cùng yêu nhau. Mối quan hệ ngọt ngào đó khiến anh ở trong mơ có thể cảm nhận được nhịp tim của mình, thịch thịch thịch…
Đột nhiên, Cố Thanh Dật trông thấy khuôn mặt của cô gái đó. Anh trợn tròn mắt, như vô cùng kinh hãi vì mơ thấy cơn ác mộng nên cứ thế choàng tỉnh.
Anh thở hồng hộc, mắt nhìn trần nhà, thực ra chẳng trông thấy gì cả, chỗ nào cũng là một mảng tối đen. Sao lại như vậy, cô gái khiến anh đánh đổi tất cả trong mơ, khuôn mặt cô giống y hệt với cô gái ở góc tường.
Anh bật đèn, trở dậy, do dự mấy giây, xuống giường, lấy đồ ngủ, đi vào nhà tắm tắm rửa.
Rốt cuộc là chuyện gì? Không thể nào tồn tại chuyện ngày nhớ mong đêm nằm mộng, anh biết rất rõ mình chưa từng nghĩ về cô gái đó.
Cho nên, tất cả là sự mê hoặc của cô gái đó?
Cố Thanh Dật dám khẳng định, phép mà đạo sĩ kia làm ra khi đó chắc chắn đã có tác dụng với cô gái kia, cho nên sự mê hoặc này là để anh cứu cô ta? Hạo Minh ở cạnh cô ta khiến cơ thể có thương tổn nghiêm trọng, cô ta muốn tồn tại thì nhất định cần sự “đánh đổi” từ người khác, đó là muốn mạng của người ta còn gì!
Thứ càng đẹp càng nguy hiểm, phụ nữ cũng vậy.
Cố Thanh Dật định bụng không để ý đến chuyện này, bởi dẫu sao bây giờ Hạo Minh cũng ổn rồi. Nhưng lúc ra ngoài, anh lại thay đổi ý định. Nếu đến công ty cũng không bàn bạc ra được một kết quả thì chẳng bằng đi thăm Hạo Minh còn hơn? Thế là anh đến nhà bác cả.
Sau khi xuất viện, Cố Hạo Minh được coi sóc cẩn thận. Bây giờ họ không cho cậu ta đọc tiểu thuyết, không cho cậu ta ra ngoài, tuy cậu ta thấy bất lực nhưng cũng biết rõ chuyện mình từng làm khiến mọi người lo lắng nên cũng đành lẳng lặng chịu đựng.
Cố Hạo Minh thấy Cố Thanh Dật thì mắt sáng lên. “Anh hai, hiếm khi anh đến chơi với em, em ở nhà sắp mốc luôn rồi.”
Cố Hạo Minh hếch cằm, ra hiệu cho Cố Thanh Dật nhìn vệ sĩ và người hầu ở bên kia, đó đều là người trông chừng cậu ta, dù cậu ta đi đâu thì cũng có người canh chừng.
Cố Thanh Dật tỏ ra thông cảm, cùng Cố Hạo Minh ra ngồi ở sân ngoài biệt thự, nói hoa mỹ là để Cố Hạo Minh tắm nắng cho khỏi mốc meo hơn.
Cố Thanh Dật chăm chú quan sát cậu em họ này rồi nhíu mày. Trên người Cố Hạo Minh không có vẻ u ám và yếu đuối kia nữa, nhưng anh luôn thấy thiếu gì đó, tựa như một viên ngọc có linh khí và linh khí bị hút đi một phần, cho dù kích cỡ màu sắc vẫn gần giống như cũ thì đã không còn là miếng ngọc ban đầu nữa.
“Anh hai, anh nhìn em như thế làm gì?”
“Không có gì.”
Cố Hạo Minh thở dài, hơi phiền muộn và bất lực. “Em biết, họ đều nói em trúng tà, còn nói em gặp ma… Nhưng cũng không trách họ được, dù gì với trạng thái của em khi ấy thì ai cũng nghĩ vậy thôi. Anh hai, em thú thực với anh nhé, bản thân em cũng cảm thấy em như trúng tà vậy.”
Cố Thanh Dật ngồi thẳng hơn, nét mặt hơi nghiêm trọng. “Là sao?”
“Em có thể cảm thấy khi ấy bên cạnh em có một cô gái, em có thể trông thấy cô ấy, em rất thích cô ấy, em dạy cô ấy học chữ, cùng cô ấy xem tivi, kể chuyện cho cô ấy… Những ký ức đó đều là thật. Nhưng nếu bây giờ bảo em nhớ lại thì em cảm thấy như mơ vậy, em cũng không biết rốt cuộc là xảy ra trong mơ hay là trong cuộc sống hiện thực. Có lẽ thật sự giống như người ta nói, em đã nảy sinh ảo giác, không phân biệt rõ là mơ hay là thực. Với lại, em hiểu bản thân em, cho dù em thật sự thích một người thì cũng không nên điên cuồng như thế mới phải… Hoàn toàn không giống em.” Cố Hạo Minh day trán mình, trông có vẻ rất đau đầu. “Anh hai, em cảm thấy em thật sự trúng tà rồi, em nhớ cảm nhận của em khi ấy là em cực kỳ thích cô gái đó, cho dù cô ấy rời khỏi nửa bước thì em cũng chẳng thể chịu được… Chuyện này thực sự… em chẳng thể hiểu nổi.”
“Em đừng nghĩ nhiều quá, cứ coi như một giấc mơ đi!”
Cố Hạo Minh cười. “Vâng. Em phải biểu hiện tốt hơn, để mẹ em sớm giải phóng em khỏi nhà tù này.”
Cố Thanh Dật cười theo. “Ừ, chúc nguyện vọng của em sớm thành sự thực.”
Cố Thanh Dật nói chuyện với Cố Hạo Minh một lúc rồi mới bắt đầu tìm người làm trong nhà để nghe ngóng chuyện của Cố Hạo Minh thuở trước.
“Cậu chủ bất thường lắm ạ, nhốt mình trong phòng từ sáng đến tối, mỗi lần tôi mang cơm cho cậu ấy thì đều thấy cậu ấy đang đọc tiểu thuyết, cứ ôm rịt lấy cuốn tiểu thuyết đó mà xem thôi.”
“Bất thường lắm ạ, chắc chắn là trúng tà rồi, có ai mà kéo rèm đóng cửa kín mít thế đâu, trong phòng còn có mùi lạ khó nói.”
“Gặp ma rồi đấy! Chúng tôi không nhìn thấy, nhưng cậu ấy có thể thấy con ma đó.”
“Tại sao tôi nói vậy ấy ạ? Tôi đương nhiên có bằng chứng rồi. Cậu chủ thường nói chuyện một mình, ban đầu tôi tưởng cậu ấy nói chuyện với chúng tôi, nhưng mà không phải. Hình như cậu ấy nói chuyện với người bên cạnh cậu ấy. Chỉ là chúng tôi không trông thấy người đó thôi. Nhưng bên cạnh cậu ấy có ai đó, cậu ấy nói chuyện với người đó…”
…
Sau khi Cố Hạo Minh xuất viện, Cố Kình và Cố Uyên đều nghĩ cậu ta bị trầm cảm nặng, không phân rõ được là mơ hay là thực, ở đâu ra cô gái giống làn sương cơ chứ, vì thế Thẩm Huệ vẫn tiếp tục lảm nhảm ở nhà và bị Cố Kình mắng cho một trận. Thẩm Huệ cũng bắt đầu nghi ngờ rồi, đạo sĩ đó làm phép quá đơn giản, đâu phải cao nhân gì, cao nhân thực sự nên vẩy nước đốt hương gì đó cơ mà? Quan trọng nhất là sau khi chuyện kết thúc, Thẩm Huệ thấy xót cho số tiền bà ta bỏ ra.
Thẩm Huệ thấy Cố Hạo Minh thường đọc bộ tiểu thuyết đó thì nghĩ tất cả đều do cuốn tiểu thuyết đó gây ra. Trương Thành Hán đã nói rồi, tốt nhất là tiêu hủy cuốn sách đó, vậy cứ đốt quách đi là xong.
Thẩm Huệ cầm bật lửa và sách, toan tìm một nơi để đốt cuốn tiểu thuyết này. Bà ta đi mấy bước, đột nhiên trông thấy xe của Cố Thanh Dật.
Một suy nghĩ chợt xuất hiện.
Thẩm Huệ cười cất bật lửa đi, đi đến trước xe, đặt cuốn tiểu thuyết vào trong xe, muốn trách thì trách Cố Thanh Dật không khóa xe thôi, thật sự coi đây là nhà mình đấy à?
Nếu tất cả đều không liên quan đến ma quỷ thì cứ coi như tặng miễn phí Cố Thanh Dật một quyển tiểu thuyết; nếu quyển tiểu thuyết này thật sự có gì kỳ lạ thì cứ để Cố Thanh Dật nếm trải cảm nhận của con trai bà ta, trải qua tất cả những gì con trai bà ta đã trải qua đi. Con tiện nhân Thành Mẫn kia vẫn luôn cười nhạo mình không sinh được con trai, vẫn luôn hếch mặt lên trời, hừ, tưởng bà ta không biết hả, Thành Mẫn vui như mở cờ trong bụng kia kìa, nhất là với cậu con trai út này, ả yêu thương nó hết mực.
Nếu Cố Thanh Dật thật sự gặp chuyện thì có trò hay để xem rồi.
…
Sau khi ăn cơm trưa xong, Cố Thanh Dật mới ra về.
oOo
Cố Thanh Dật vừa lái xe vừa gọi điện thoại với bạn. Sau khi biết có đến công ty cũng chẳng có kết quả, anh dứt khoát lái xe về nhà. Mấy chuyện vớ vẩn cứ đến chồng chất, cuộc sống không như ý, cái gọi là sự nghiệp cũng chẳng mấy khởi sắc. Đồng tử anh hơi co lại, anh không tin cô gái thần bí kia có thể ảnh hưởng sâu sắc đến anh như vậy, cho dù anh rất thắc mắc tại sao chỉ mỗi anh có thể trông thấy cô gái đó.
Rốt cuộc cô ta là ma hay là thứ gì khác? Cô ta xuất hiện có mục đích gì?
Thôi vậy, nếu bây giờ Hạo Minh đã không sao nữa thì đừng nghĩ nhiều mà làm gì, quá tò mò chẳng được lợi lộc gì cả.
Cố Thanh Dật dừng xe dưới lầu căn hộ, ra khỏi xe, khóa chặt cửa lại. Nhưng khi đi được mấy bước, anh chợt giật thót, thứ cảm giác đã đánh mất vật quan trọng mà mình yêu thích mãnh liệt đó khiến anh chẳng thể động đậy. Anh chậm chạp xoay người, nhìn chiếc xe của mình vẻ ngờ vực.
Anh quên thứ gì à? Anh kiểm tra vật dụng của mình, tiền và thẻ trong ví vẫn còn, chìa khóa xe cũng ở đây, không có gì bị rơi cả.
Anh tiếp tục đi về phía trước, đi mỗi bước, khoảng trống trong tim lại càng lớn, cảm giác đã đánh mất thứ đồ quan trọng kia lại càng nồng đậm.
Anh dừng bước, thứ cảm giác kỳ lạ này khiến anh cảm thấy bất thường theo bản năng, thậm chí cảm nhận được nguy hiểm. Nhưng dường như anh lại hiểu nếu mình cứ đi như thế thì thứ cảm giác khuyết thiếu kia sẽ theo anh như hình với bóng, bao trùm lên mình, chẳng thể thoát ra.
Cuối cùng anh vẫn đi đến trước xe, lấy chìa khóa, mở cửa ra. Bên trong không có thứ gì, anh chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn rõ. Nhưng thứ cảm xúc kỳ lạ trong lòng này là sao?
Đóng cửa xe lại, rút chìa khóa ra, chuẩn bị rời đi.
Lại là thứ cảm giác này, anh cúi đầu, nhìn nơi lồng ngực mình. Rốt cuộc chuyện này là sao?
Anh lại xoay người, nhìn chiếc xe của mình vẻ thắc mắc và nghiền ngẫm. Qua mấy giây, anh mới lại mở xe ra, chui vào xe mình một lần nữa, sau đó nhìn thấy thứ ở ghế sau qua gương chiếu hậu…
Là một cuốn sách.
Anh nheo mắt, rồi mới đi đến ghế sau, cầm cuốn sách đó lên, trong lòng bỗng có một suy nghĩ, đây chính là cuốn sách khiến Hạo Minh trở nên thất thường – cuốn Anh – người yêu em. Anh cầm cuốn sách lên, trên bìa quả nhiên viết dòng chữ “Anh – người yêu em” theo kiểu hoa lá cành. Sao cuốn sách này lại ở trên xe anh? Là vì anh đi thăm Hạo Minh nên cuốn sách này theo anh về ư? Sao có thể? Sách tự chạy lên xe anh? Nhưng giải thích mọi thứ xảy ra lúc này kiểu gì đây?
Anh nắm chắc cuốn sách, hít sâu một hơi, mang cuốn sách ra xa khỏi xe. Lần này, thứ cảm giác khuyết thiếu kia biến mất. Anh nheo mắt lại, quả nhiên là cuốn sách này quấy phá.
Lúc đi ngang qua thùng rác, anh giơ tay lên trên miệng thùng, chỉ cần ngón trỏ và ngón cái tách ra thì sách sẽ rơi vào thùng rác. Nhưng, một suy nghĩ đột nhiên hiện ra: rất nhiều chuyện, rất nhiều người đều là định mệnh, dù có trốn thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi. Tại sao anh có thể trông thấy cô gái thần bí kia, tại sao cuốn sách này lại theo anh về đây, tại sao nếu không mang nó theo mình thì mình có thứ cảm giác kỳ lạ kia…
Anh cất cuốn sách, đi vào thang máy, lên tầng, về nhà.
Anh ngồi trên xô pha, nhìn cuốn tiểu thuyết này mấy giây, cầm nó lên, mở ra. Đây là một bộ tiểu thuyết viết về yêu thầm rất bình thường. Thời đi học nữ chính bắt đầu chú ý đến nam chính, vì nam chính mà cô ấy cố gắng học hành, cố gắng giảm béo, nhưng khi ấy người mà nam chính hằng nhung nhớ là nữ phụ Bạch Y Y, cuối cùng Bạch Y Y gặp chuyện rồi qua đời, nam chính đờ đẫn thẫn thờ, nữ chính mặc kệ tất thảy mà ở cạnh nam chính, cuối cùng nam chính cảm động vì tình yêu của nữ chính, thoát ra khỏi bóng ma của nữ phụ…
Một cuốn tiểu thuyết rất bình thường, chỉ là Bạch Y Y này…
Cố Thanh Dật nhớ đến hôm đó Hạo Minh gào gọi tên “Y Y”, chính là cô gái này ư?
“Bạch Y Y?”
Đương nhiên không có lời hồi đáp.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Vẫn không có bất cứ lời hồi đáp nào.
Cố Thanh Dật cũng hơi ngờ vực việc mình thấy cô gái hôm đó cuối cùng tan thành làn sương chỉ là ảo giác mà thôi, vốn chẳng có cô gái thần bí nào cả, tất cả rất đơn giản là giống như anh cả nói, chỉ là ảo giác của Hạo Minh mà thôi.
Anh ném cuốn sách đi, đi tắm rồi lên giường ngủ, nghĩ đến chuyện ngày mai còn phải đi xử lý mấy chuyện vớ vẩn kia thì chỉ thấy đau đầu.
oOo
Cố Thanh Dật giật mình tỉnh lại, đầu óc trống rỗng, gần như quên cả hô hấp. Lông tóc dựng ngược, da gà nổi lên, có thứ gì đó bơi khỏi cơ thể anh, lạnh tanh và băng giá…
Cơ thể anh cứng đờ mấy giây, rồi anh mới hồi hồn, vươn tay bật đèn, mắt nhìn trân trân vào một vị trí nào đó trên giường.
Đèn sáng, mắt anh chạm phải một đôi mắt thuần khiết long lanh nước. Cơ thể anh rụt về sau theo bản năng.
“Cô là ai?” Nét mặt Cố Thanh Dật rất lạnh lùng, tay siết lại thành nắm, nhìn cô vẻ cảnh giác. Cô có một khuôn mặt vô cùng tinh xảo và một mái tóc đen mượt như tơ, trên người mặc chiếc váy trắng, xinh đẹp đến nỗi không giống người phàm. Nhưng anh chỉ thấy kỳ lạ. Cô không giống một người có thực, không ai có thực thể giống vậy cả, như trong suốt hơn người thường mấy số vậy.
Cô im lặng nhìn anh, nếu không phải vì thi thoảng mắt cô vẫn chớp thì sẽ khiến người ta tưởng cô chỉ là một món đồ chơi mô phỏng người thật, không có bất cứ đặc trưng nào của sinh mạng.
Hơi thở của Cố Thanh Dật khôi phục như bình thường, lúc này anh mới vỡ lẽ. “Bạch Y Y?”
Cô đã có phản ứng, mắt trợn to hơn.
Khóe miệng Cố Thanh Dật nhếch lên mỉa mai. “Tôi mặc kệ cô đến từ đâu hay muốn làm gì, cô cút đi cho tôi, đừng có để tôi trông thấy cô nữa.”
Cô trông lo lắng, song lại lắc đầu, miệng khẽ cắn, trông vừa ấm ức vừa bướng bỉnh.
Cố Thanh Dật trở dậy khỏi giường, lạnh lùng nhìn cô, vươn tay, vậy mà anh thật sự có thể chạm vào cô. Anh phớt lờ thứ cảm giác kỳ lạ này, kéo cô dậy, thậm chí không quên cầm cuốn tiểu thuyết đó lên, cuối cùng ném cả cô và cuốn tiểu thuyết kia ra ngoài cửa.
Anh khóa trái cửa, khóa chặt.
Cô gái này rất bất thường, vô cùng bất thường, đây là toàn bộ nhận thức của anh, dù rằng anh rất tò mò rốt cuộc cô ta xuất hiện thế nào.
Không có tiếng gõ cửa, không có bất cứ âm thanh nào, mọi thứ vừa xảy ra quả thực giống như ảo giác, nhưng anh đã chẳng ngủ được nữa.
Ngày hôm sau, mở cửa ra, Cố Thanh Dật bèn trông thấy người ngồi xổm ở cửa. Cô ngẩng đầu, khoảnh khắc trông thấy anh, cô nở một nụ cười kinh ngạc và vui mừng.
“Tôi bảo cô cút đi cơ mà.”
Cô lắc đầu.
“Cô muốn làm gì?”
Dường như cô không hiểu câu hỏi này, lắc đầu.
“Tại sao cô xuất hiện?”
Cô không đưa ra được câu trả lời.
Sắc mặt Cố Thanh Dật lạnh hơn mấy phần. Anh nhớ đến trạng thái của Cố Hạo Minh, rồi lại nhớ đến lời đạo sĩ kia nói, tình trạng của Hạo Minh là do cô ta gây ra, cơ thể bị thương tổn là bởi cô ta, cô ta đã hại Hạo Minh rồi bây giờ lại hại anh?
Cố Thanh Dật đi vào trong thang máy, cô cũng đi theo anh, anh bực bội nhìn cô, cô sợ sệt cúi đầu, song lại đứng yên ở chỗ cách anh không xa không gần. Thang máy đi xuống rồi dừng lại, có người bước vào, Cố Thanh Dật chú ý thấy người đó chỉ nhìn mình chứ không nhìn cô.
“Trong thang máy có mấy người?”
Người mới vào nhìn Cố Thanh Dật vẻ quái lạ, như thể lấy làm khó hiểu, sau đó nghĩ đến điều gì bèn nhìn lên trần thang máy vẻ kinh hãi… Câu chuyện thi thể đặt trong thang máy được lan truyền rất rộng rãi.
Phản ứng của đối phương khiến Cố Thanh Dật chợt nở nụ cười.
“Vui lắm hả?” Lúc ra khỏi thang máy, người đàn ông trung niên kia buồn bực lườm anh.
Cố Thanh Dật đi ra khỏi thang máy, cô đương nhiên cũng đi theo. Đôi mắt Cố Thanh Dật trở nên u ám, người khác không trông thấy cô, chỉ có anh nhìn thấy. Tại sao lại thế? Rõ ràng xuất hiện bên cạnh Hạo Minh, song anh lại có thể trông thấy, chẳng lẽ là vì anh và Hạo Minh có quan hệ huyết thống? Nếu là vậy thì vợ chồng bác cả càng nên thấy chứ? Chẳng lẽ ngoài quan hệ huyết thống còn có yêu cầu về giới tính, độ tuổi…
Cố Thanh Dật ngồi lên xe, cũng lập tức đóng cửa xe lại. Nhưng khi anh khởi động xe và toan nhìn người ngoài cửa sổ thì nhận ra cô đã ngồi ở ghế phó lái…
Anh nắm chặt vô lăng, biết rất rõ rằng anh đã đóng cửa xe rất nhanh, cô không thể vào trong nhanh như thế, mà còn là ghế phó lái… Anh bỗng thấy sợ hãi.
“Tại sao lại phải theo tôi?”
Cô nhìn anh, vẫn không nói chuyện, khuôn mặt ra chiều suy tư.
Cố Thanh Dật chỉ cảm thấy rất bực dọc, miệng bặm chặt, lái xe đi. Anh lái xe rất nhanh, đang lái xe vù vù trên đường cái thì chợt dừng lại, nhân lúc cô không kịp phản ứng thì đẩy luôn cô ra ngoài, đóng cửa lại tiếp tục lái xe. Nhưng giây tiếp theo, cô lại một lần nữa xuất hiện trên ghế phó lái, tiếp tục, cô vẫn xuất hiện vào giây tiếp theo… Ha ha, bám lấy anh đấy à?
Anh chưa từng lái xe nhanh đến thế, cho dù đến chỗ đèn tín hiệu giao thông cũng không định giảm tốc độ, anh cứ thế phóng qua, nhưng xe phía trước lại dừng vì đèn đỏ… Thấy sắp tông trúng, anh phanh kít lại. Khoảnh khắc khói lửa tóe ra, anh nhắm mắt lại…
Xe dừng rồi ư?
Cố Thanh Dật mở mắt, những giọt mồ hôi trên trán thể hiện sự sợ hãi của anh, nhưng thứ mà anh trông thấy là một đôi mắt. Đôi mắt cô như biết nói chuyện, nó đang an ủi anh rằng đã không sao nữa, đừng sợ.
Cả người cô đều che trước người anh trong tư thái bảo vệ anh, không biết tại sao, anh cảm thấy cô như trắng bệch và yếu ớt hơn mấy phần.
Sau đó tiếng còi xe vang lên thúc giục anh.
Anh tiếp tục lái xe, đầu óc anh trì độn. Với tốc độ xe như vậy, anh không thể bình yên vô sự, nhưng nếu chiếc xe phía trước bị đụng phải thì chắc chắn sẽ không yên lành thế này. Cho nên chuyện vừa rồi là cô làm ư?
Cố Thanh Dật lạnh nhạt nhìn cô. Cô tựa vào lưng ghế, cảm nhận được ánh mắt của anh thì nở nụ cười lấy lòng.
“Vừa rồi… là cô à?”
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, như thể không biết anh đang nói gì.
Cố Thanh Dật buồn bực vỗ vào vô lăng. “Tại sao lại bám rịt lấy tôi?”
Anh cảm thấy cô chắc chắn là một thứ tà ác, nếu không Hạo Minh sẽ không gặp chuyện. Nhưng vừa rồi cô thực sự đã cứu anh, thứ cảm giác này khiến anh phiền chán.
Cô ngây ngốc nhìn anh, vẫn khó hiểu.
“Cô là…” thứ gì?
Ma? Oan hồn?
Cô ngồi xổm, im lặng như thể không tồn tại.
Đến công ty, Cố Thanh Dật xuống xe, cô xuống theo anh, anh cũng chẳng bận tâm, đi vào thang máy, cô cũng vào theo. Có người chào hỏi Cố Thanh Dật, anh gật đầu, quan sát phản ứng của người khác với cô trong thang máy, họ vẫn không trông thấy cô, cô cũng không chạm vào họ, chỉ xáp lại gần anh. Người càng lúc càng đông, cô ngọ nguậy dựa vào người anh, anh nhận ra trên áo ngoài của mình có một nếp nhăn…
Cô có thể chạm vào mình, anh có thể trông thấy cô, nhưng người khác chẳng thể nhìn thấy cô, cũng không thể chạm vào cô…
Tại sao lại như vậy?
Lúc họp, cô cũng đứng bên cạnh anh, cả người anh đều trở nên thiếu tự nhiên. Mặc họ tranh luận, anh chẳng phát biểu ý kiến, lại ra về ngay khi đến giờ tan làm.
Cô theo anh như hình với bóng.
“Tại sao phải theo tôi?”
Cô ấm ức ngồi trên ghế phó lái, không nói gì.
Cố Thanh Dật chỉ cảm thấy có một cơn giận không tên mà anh chẳng thể trút ra.
Anh đưa ra quyết định, không biết tại sao, anh lại đến nhà bác cả, đi gặp Cố Hạo Minh.
Nhưng, cho dù cô ở bên cạnh anh, Cố Hạo Minh cũng không nhìn thấy cô nữa.
Cố Thanh Dật lạnh người. Anh cảm thấy đây giống như một sự di dịch, mục tiêu của cô đã chuyển từ Cố Hạo Minh sang anh, thế nên Hạo Minh không nhìn thấy cô, còn anh lại có thể trông thấy…
Cố Thanh Dật hỏi dò Cố Hạo Minh chuyện về cô gái thần bí kia, Cố Hạo Minh rất kinh ngạc, nhưng vẫn nói sự thực.
“Cô ấy không nói chuyện… Dù em có hỏi cô ấy thế nào thì cô ấy cũng không lên tiếng…”
“Em còn từng dạy chữ cho cô ấy, cô ấy cũng chẳng có phản ứng gì.”
“Em còn xem tivi cùng cô ấy, cô ấy thích xem…”
“Còn cả phim nữa… với… với một vài video…”
…
Cố Hạo Minh nhíu mày. “Anh hai, anh hỏi những chuyện này làm gì? Em thấy họ nói đúng, đó đều là ảo tưởng của em thôi, vốn không có người nào như thế cả…”
Cố Thanh Dật nhìn người bên cạnh một cái, cô không tồn tại ư?
“Thanh Dật, con có nghe mẹ nói không đấy?” Thành Mẫn trừng mắt, tức giận nhìn cậu con trai út của mình.
Cố Thanh Dật vươn tay day trán, đầu mày nhướng cao. Không rõ tại sao, anh có thứ cảm giác rất kỳ lạ, mọi thứ hiện tại khiến anh không có cảm giác chân thực, thậm chí như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhưng bản thân anh biết rõ đây là cuộc sống chân thực, anh còn nhớ mọi chuyện đã xảy ra.
“Con dám không nghe ạ?” Cố Thanh Dật cười với mẹ mình. “Con biết rồi, đợi lát nữa con đi thăm Hạo Minh.”
“Hừ, sinh con trai đúng là chán chết, chẳng tâm lý bằng con gái, đáng tiếc là mẹ lại sinh ra hai thằng của nợ là mày và anh trai mày.”
“…”
Cố Thanh Dật biết ngay mẹ mình là người khẩu xà tâm phật, nói là không được đi thăm Hạo Minh nhưng vẫn đi cùng bố anh. Nhưng kể ra cũng lạ, rốt cuộc Hạo Minh mắc bệnh gì thì họ cũng không biết. Lúc trước có hỏi thì vợ chồng bác cả ngậm chặt miệng không nói, cũng không cho họ đi thăm, thái độ này khiến Thành Mẫn tức lộn ruột.
Nhà họ Cố có hai anh em, cũng có chút của cải, tất cả là nhờ bố của Cố Thanh Dật – Cố Uyên chèo chống. Từ sau khi bác gái về làm dâu, hai nhà mâu thuẫn không ngừng. Nguyên nhân chủ yếu là bác gái nghĩ ông bà nội thiên vị nhà Cố Uyên, ông bà nội trọng nam khinh nữ, bởi vì nhà bác cả sinh hai cô con gái, còn mẹ anh lại sinh hai cậu con trai. Mỗi lần mẹ anh tiếc nuối sao anh không phải một cô con gái, bà muốn sinh con gái mà lại thành ra sinh con trai, giọng điệu chê bôi đó cũng bị bác gái nghĩ là đang khoe khoang. Đến khi cuối cùng bác gái cũng sinh ra cậu con trai là Cố Hạo Minh, những lời phàn nàn đó mới hết, đương nhiên, bác ấy vẫn nói ông bà nội thiên vị họ.
Cố Thanh Dật đích thân lái xe, song lại không đến bệnh viện mà đến một địa chỉ bác cả đã cho. Anh cũng hơi thắc mắc, rốt cuộc Cố Hạo Minh bị làm sao? Anh không cảm thấy em họ mình mắc một vài bệnh linh tinh, bác gái tuy không đáng tin cậy nhưng Cố Hạo Minh lại rất ngoan ngoãn và biết điều.
Thành Mẫn cũng rất thắc mắc, kéo lấy áo chồng. “Rốt cuộc Hạo Minh làm sao?”
“Sao tôi biết được?” Cố Uyên nhíu mày.
“Anh trai ông gọi điện cho ông, ông còn thì thụt sau lưng tôi, sao ông có thể không biết cho được? Ồ, hai anh em ông còn có bí mật không thể cho tôi biết nữa cơ đấy.”
Cố Uyên trông đầy vẻ bất đắc dĩ. “Tôi thật sự không biết, chỉ nghe anh cả nói chị đâu đã mời đạo sĩ gì đó…”
Đạo sĩ?
Ngay cả Cố Thanh Dật cũng nhướng mày, thế này tức là có liên quan gì đó đến ma quỷ à? Là người được nhận nền giáo dục hiện đại, cho dù không chán ghét và bài xích quỷ thần thì chắc chắn sẽ tin vào khoa học, cũng không kính nể và tin tưởng những thứ đó, suy nghĩ đầu tiên chính là những người gọi là đạo sĩ đó đang giả thần giả quỷ.
Thành Mẫn hừ lạnh. “Bà chị dâu của ông đúng là biết phá bỏ giới hạn.”
Thành Mẫn cực kỳ ghét người phụ nữ đó, từ sáng đến tối cứ nói người khác trọng nam khinh nữ, thực ra người thật sự trọng nam khinh nữ chính là bà ấy. Nhìn hai con gái một con trai của bà ấy mà xem, con gái là cỏ dại, con trai là của báu, nếu bảo Thành Mẫn nhận xét thì đó gọi là may mắn, may là bà ta nuông chiều như thế song cũng không chiều hư Hạo Minh.
“Được rồi, lát nữa bà cũng bớt bớt cái miệng lại.”
“Bớt miệng cái gì, lát nữa tôi chẳng được nói chuyện thì có.”
Cố Uyên thở dài một hơi, cũng không tiện nói vợ mình. Ông cũng biết bà vợ của anh cả không phải người dễ chung đụng, hai vợ chồng ông không cần thiết phải vì thế mà hục hặc.
Nhà Cố Thanh Dật vừa đến thì đã nghe thấy Thẩm Huệ và Cố Kình đang cãi nhau.
“Ông gọi họ đến làm gì? Tôi thấy Hạo Minh bị họ hại đấy, nhà họ tâm địa xấu xa, đoạt hết mọi thứ trong nhà, lại còn muốn hại con trai tôi.”
“Bà nói vớ vẩn gì đấy.”
“Tôi nói vớ vẩn á? Ông không nghe thấy lời đạo sĩ Trương nói hả? Tinh – khí – thần của nó đều đang giảm đi, bị ma nữ quấn thân, chắc chắn là do em trai tốt của ông làm…”
Thành Mẫn tức đến mức run rẩy cả người, Cố Uyên mà không kéo lại thì Thành Mẫn đã lao đến cấu xé Thẩm Huệ rồi. Hai chị em dâu cứ ở chung là tranh cãi chửi mắng, Cố Uyên và Cố Kình chỉ đành tự ngăn vợ mình để tránh họ đánh nhau.
“Đủ rồi.” Cố Kình cho Thẩm Huệ một bạt tai. “Còn gây sự vô lý nữa thì cút xéo cho tôi.”
Thẩm Huệ bị đánh thì ngây như phỗng, lúc hồi hồn lại toan làm ầm lên thì đã nghe thấy trong nhà truyền ra tiếng của Cố Hạo Minh, bà ta lập tức xông vào.
Tất cả mọi người đều kinh hãi vì âm thanh đó, bèn chạy đến.
Cửa phòng bị đẩy ra, chỉ thấy Cố Hạo Minh nằm trên giường, tay chân đều bị trói vào thành giường, cậu ta đang tức giận vùng vẫy. “Cút, cút đi cho tôi, cút ra ngoài…”
Cố Hạo Minh luôn ngoan ngoãn, cuồng loạn như vậy là lần đầu tiên, mắt đỏ ngầu, như đang cực kỳ phẫn nộ vì sắp bị người ta đoạt mất của báu mà cậu ta yêu thích nhất.
Cố Thanh Dật kinh ngạc nhìn vào góc tường. Một cô gái mặc váy trắng co ro ở đó, cô ta run lẩy bẩy, nước mắt rơi lã chã, như thể một chú thỏ trắng nhỏ sợ hãi khiến người ta thương xót vô cùng.
Sao ở đây lại có một cô gái xa lạ?
“Bố mẹ, cô ta…” Cố Thanh Dật nhìn sang bố mẹ mình, phát hiện họ vốn không nhìn vào góc tường, trong khi rõ ràng vừa nhìn đã thấy ngay cô ta rồi. Một suy nghĩ bỗng xuất hiện, cả người anh cũng run rẩy.
Tinh – khí – thần của Hạo Minh đều đang sụt giảm, bị ma nữ quấn thân…
Thẩm Huệ đỏ hoe mắt đi kéo Trương Thành Hán. “Đạo sĩ Trương, con trai tôi rốt cuộc bị làm sao vậy, ông cứu lấy nó đi, xin ông hãy cứu lấy nó, ông giỏi giang như thế chắc chắn có thể…”
Trương Thành Hán được gọi là đạo sĩ Trương không mặc quần áo của đạo sĩ mà ăn vận rất bình thường, thêm diện mạo phổ thông, ông ta mà đi giữa đám đông thì cũng chẳng hề nổi bật. Nhưng ông ta ăn vận như thế trông càng có bản lĩnh, như một cao nhân ngoài thời cuộc.
Trương Thành Hán chỉ nhìn Cố Hạo Minh, nheo mắt lại. “Tôi đã nhìn rồi, không có âm khí.”
Thẩm Huệ trợn tròn mắt. “Ý ông là sao? Chẳng phải đã gặp ma hay sao?”
Trương Thành Hán lắc đầu. “Chỉ là không có âm khí, nhưng tinh – khí – thần của cậu ấy vẫn đang sụt giảm, không chỉ vậy, tuổi thọ của cậu ấy cũng đang giảm xuống.”
“Gì cơ? Ông phải cứu con trai tôi, nhất định phải cứu nó… Ông muốn bao nhiêu tiền tôi cũng trả…”
Trương Thành Hán nhíu mày vẻ thiếu kiên nhẫn, như thể không quá xem trọng tiền bạc. “Tôi sẽ cố hết sức thử xem, nếu không có hiệu quả thì tôi sẽ tìm sư phụ tôi tới xử lý.”
Trương Thành Hán nhìn Thẩm Huệ, không nói cho đối phương biết là dù Cố Hạo Minh có thoát khỏi tình huống này thì cũng không sống được bao lâu nữa. Tinh – khí – thần của cậu ta đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nếu phát hiện sớm thì còn có khả năng cứu vãn, bây giờ thì đã không thể nữa, trạng thái này rất dễ xuất hiện bất trắc dẫn tới tử vong.
Cố Thanh Dật phát hiện ngoại trừ mình, không ai trông thấy cô gái co ro trong góc tường kia. Cô ta vẫn một mực cúi đầu, mái tóc đen phủ xuống hai vai, cho dù không thể hoàn toàn thấy khuôn mặt cô ta thì vẫn có thể cảm nhận được cô ta là một cô gái quốc sắc thiên hương.
Chuyện này là sao? Tại sao chỉ có anh trông thấy được? Ngay cả đạo sĩ Trương trông có vẻ “chuyên nghiệp” này cũng không nhìn thấy.
Cố Thanh Dật mấp máy khóe miệng, muốn nói gì đó, song chỉ thấy đạo sĩ Trương bắt đầu làm phép, niệm gì đó với Cố Hạo Minh, sau đó Cố Hạo Minh sợ hãi nhìn sang góc tường.
Cố Thanh Dật giật thót, không biết tại sao, trong tâm trí anh hiện lên một suy nghĩ, Cố Hạo Minh biết ở đó có một người, Cố Hạo Minh cũng trông thấy…
Anh nhìn sang góc tường theo phản xạ, chỉ thấy cô gái kia đúng lúc ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, tim Cố Thanh Dật đập thình thịch, thứ cảm xúc xa lạ chẳng thể mô tả nhanh chóng trở nên nồng đậm, anh như đã từng thấy cô từ cách đây rất lâu, cho dù anh biết rõ là không thể nào.
Cô cười, mắt vương nước, song miệng lại bặm chặt.
Cố Thanh Dật như có thể cảm nhận được tâm lý của cô, biết bây giờ cô rất đau khổ. Anh lập tức nhìn sang Trương Thành Hán, chắc chắn là việc ông ta làm phép đã khiến cô đau đớn. Anh có một thứ kích động muốn phá hỏng việc làm phép của Trương Thành Hán, nhưng anh không làm vậy, thay vào đó anh nhắm mắt lại, tự nói với mình rằng đó chỉ là mê hoặc mà thôi.
“Tôi bảo ông cút… cút đi… Y Y, em sao rồi, em làm sao rồi?” Cố Hạo Minh suy sụp nhìn bóng dáng bắt đầu lờ mờ kia. “Y Y, Y Y của tôi…”
Cố Hạo Minh điên cuồng, sụp đổ, chỗ tay chân bị trói đã rỉ máu, nhưng cậu ta vẫn không ngừng vùng vẫy, không ngừng gào thét. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Cố Hạo Minh nhìn, nhưng họ không trông thấy gì cả, song điều đó không ngăn họ cảm thấy khiếp sợ và hãi hùng, ở đó chắc chắn có thứ gì đó.
Cố Thanh Dật mở mắt ra, anh trông thấy hình bóng cô gái kia càng lúc càng mờ, như thể trong suốt. Cô ta vẫn một mực nhìn anh, khuôn mặt vẫn có nụ cười mỉm, song lại khiến anh nhói đau, như thể mình không ngăn cản việc làm phép là một chuyện tội ác tày trời vậy. Anh trông thấy bóng dáng cô cuối cùng tan biến như làn sương trắng, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy làn sương đó cuối cùng bay đến một cuốn sách nằm trên tủ đầu giường.
Trương Thành Hán ngừng làm phép, có điều sắc mặt ông ta trắng bệch, mồ hôi túa ra, trông rất mất sức.
“Y Y, Y Y… Các người trả Y Y lại cho tôi, trả cho tôi…”
Thẩm Huệ kìm nước mắt, bức mình không nhìn vào con trai. “Đạo sĩ Trương, sao rồi, con trai tôi khỏi rồi ạ?”
“Tinh – khí – thần đã ngừng giảm, tuổi thọ qua đi như bình thường rồi.”
Cố Kình và Thẩm Huệ đều thở phào nhẹ nhõm, song Thẩm Huệ vẫn không thể yên tâm. “Nhưng Hạo Minh bây giờ… Đạo sĩ Trương, chúng tôi nên làm thế nào?”
“Điều dưỡng cơ thể đi!”
Trương Thành Hán rõ ràng không muốn nói nhiều, lúc ra về còn gọi Cố Kình ra ngoài, nói cho Cố Kình biết tình trạng thực tế nhất của Cố Hạo Minh bây giờ. Tuy Trương Thành Hán vẫn chưa rõ nguyên nhân dẫn tới tình trạng này nhưng lại biết tình trạng này cũng chẳng khác bị ma ám là bao. Trương Thành Hán không đủ thực lực, phải hỏi sư phụ thì mới biết rốt cuộc là chuyện gì. Nhưng Cố Hạo Minh quả thực đã không có vấn đề gì nữa, có điều gặp phải chuyện này thì sự tổn hại với cơ thể Cố Hạo Minh dù thế nào cũng chẳng thể bù lại được, muốn Cố Hạo Minh an toàn tính mạng thì phải cố hết sức không cho cậu ta ra ngoài.
Trương Thành Hán vừa ra về, họ lập tức đưa Cố Hạo Minh đến bệnh viện. Lúc này tâm trạng Cố Hạo Minh kích động, bác sĩ tiêm thuốc an thần cho cậu ta, cậu ta mới bình tĩnh lại.
Sau khi tình hình của Cố Hạo Minh ổn định, Cố Thanh Dật mới cùng Thành Mẫn và Cố Uyên về nhà. Trên đường đi, tâm trạng Cố Thanh Dật nặng nề, trong tâm trí hiện lên diện mạo cô gái trong góc tường, sự nhẫn nhịn của cô, nỗi đau đớn của cô, và cả sự cầu cứu của cô…
Thành Mẫn và Cố Uyên cũng đang thầm thì chuyện hôm nay, họ không thấy ma nữ gì, cũng không biết đạo sĩ nói thật hay nói dối, còn cảm thấy đạo sĩ kia là kẻ lừa gạt…
Kẻ lừa gạt? Cố Thanh Dật đột nhiên nảy sinh cảnh giác. Tuy không biết cô gái kia có phải là ma hay không, nhưng nếu người có nghìn loại, lòng người khó đoán, vậy thì ma hẳn cũng có nhỉ? Cho nên đó chỉ là một con ma có trí thông minh và biết toan tính ư? Biết anh có thể trông thấy cô ta nên tỏ ra đáng thương để anh giúp cô ta…
Anh chợt thấy hơi sợ hãi…
oOo
Cố Thanh Dật không kể chuyện mình trông thấy cô gái xinh đẹp kia cho người khác biết. Mọi người đều là người vô thần, cho dù anh nói ra thì người khác cũng sẽ chỉ nghĩ là anh hoa mắt, bảo anh đừng suy nghĩ linh tinh. Anh lại cùng anh cả Cố Quân Trạch đến thăm Cố Hạo Minh ở bệnh viện. Cố Hạo Minh đã phục hồi, họ cũng thở phào nhẹ nhõm, tạm thời gác chuyện này lại.
Nhờ sự săn sóc hết lòng của bố mẹ, Cố Hạo Minh dần phục hồi. Dưới sự khuyên nhủ của hai người chị gái của cậu ta, cậu ta cũng đã nói ra sự thực. Cố Hạo Minh và hai người chị gái cũng thân thiết, nhất là thái độ thiên vị cậu ta của bố mẹ khiến cậu áy náy với hai chị, bởi thế cậu càng thân thiết và bảo vệ hai chị, có tâm sự gì cũng bằng lòng chia sẻ với hai chị.
Theo như những gì Cố Hạo Minh kể, câu ta vô tình đọc bộ tiểu thuyết Anh – người yêu em. Đó chỉ là bộ tiểu thuyết yêu thầm rất bình thường, nhưng lúc đọc, cậu ta lại thích nhân vật Bạch Y Y là mối tình đầu của nam chính, tuy cô không phải nữ chính nhưng lại là hình mẫu Cố Hạo Minh rất thích. Cố Hạo Minh đọc hết lần này đến lần khác, mỗi lần đọc đều đọc đi đọc lại phần Bạch Y Y xuất hiện, càng đọc càng thích, thậm chí cô gái này là hình mẫu cậu ta thích nhất, nếu có một người như thế xuất hiện, cậu ta chắc chắn sẽ thương yêu cô, mãi mãi ở bên cô.
Trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày Cố Hạo Minh đều nghĩ đến nhân vật trong sách kia, sau đó cảm thán sao cô không phải một người có thật chứ? Cậu ta như bị ám ảnh mà si mê nhân vật đó. Bỗng một ngày, cậu ta cảm thấy bên cạnh dường như có một người. Cô xuất hiện như làn sương, cậu ta chẳng hề sợ hãi một tẹo nào, cậu ta cảm thấy được đây chính là người mà cậu ta hằng nghĩ tới.
Cố Hạo Minh chưa từng kích động và hưng phấn đến thế, cậu ta chỉ muốn ở bên cô, thế là cậu ta nhốt mình trong phòng, ở bên cô mỗi giây mỗi phút. Cuối cùng cô cũng không còn là một làn sương trắng nữa, câu ta đã trông thấy dáng hình của cô, giống như dáng hình mà cậu ta vẫn tưởng tượng. Tuy rất lấy làm tiếc nuối vì cô không nói chuyện với mình, còn trốn trong góc và rất sợ mình, nhưng Cố Hạo Minh thấy cũng không sao cả, cậu ta sẽ ngày ngày nói chuyện với cô, cố gắng để cô chấp nhận mình…
Cố Hạo Minh như thể điên dại, cậu ta chỉ muốn ở bên cô, chẳng thiết tha gì nữa, cho nên khi có người tới phá hoại họ, câu ta chỉ tiếc không thể giết chết đối phương.
…
Một nhân vật trong tiểu thuyết?
Cố Uyên nghe được chuyện từ anh trai mình thì lập tức cảm thấy khó tin, nhưng ông không nói nhiều, chỉ dặn dò họ chăm sóc Cố Hạo Minh cho tốt, khuyên giải thằng bé nhiều hơn, đừng để xảy ra chuyện thế này nữa. Thành Mẫn bĩu môi không nói gì, im lặng ăn cơm.
Cố Quân Trạch suy tư một lượt, sau đó lắc đầu. “Hạo Minh tính tình đơn thuần, có lẽ là cảm thấy nhân vật trong cuốn sách đó rất phù hợp với gu của mình nên ngày nhớ mong đêm nằm mộng, mơ về mọi thứ mình từng làm rồi sinh ra ảo giác, sau đó bỗng bị ám ảnh. Thằng bé lo âu như vậy mà còn không ra ngoài thì tinh – khí – thần sao có thể tốt lên?”
Cố Uyên và Thành Mẫn gật đầu. Cố Quân Trạch là đứa con đầu tiên của họ, họ đối đãi với anh đã không phải sự quan tâm của bố mẹ với con cái mà là một sự công nhận và phụ thuộc, bởi thế Cố Quân Trạch rất có tiếng nói trong gia đình này.
Cố Thanh Dật bặm môi, lòng thầm hiểu rõ họ lý giải như thế thì không chỉ có thể giải thích cho tình huống của Hạo Minh mà còn chứng minh thực sự không có ma quỷ, đạo sĩ gì đó diễn có tốt hơn nữa thì cũng chỉ đang giả thần giả quỷ mà thôi.
Cố Thanh Dật về căn nhà ở bên ngoài của anh, đương nhiên không thiếu được việc bị Thành Mẫn dạy cho một bài, sau đó mắng mỏ anh không hiếu thảo, nếu sinh con gái thì sao có thể thê thảm như thế, anh chỉ thấy đau đầu. Anh muốn ra ngoài ở là để tránh một vài rắc rối. Sống ở nhà, buổi tối mà về hơi muộn thì sẽ bị mẹ chửi chó mắng mèo nói anh lêu lổng với tụi bạn xấu. Anh và mấy người bạn cùng đầu tư vào một công ty, không chơi với họ thì chơi với ai?
Hôm nay Cố Thanh Dật trở về căn hộ của mình, cũng chẳng buồn tắm rửa mà nằm ngay lên giường. Hôm nay anh và mấy người bạn thảo luận về phương hướng phát triển sau này của công ty, mọi người đều nói ra ý kiến của mình, hoàn toàn chẳng thể nhất trí với nhau. Điều này khiến anh bắt đầu nghi ngờ việc mình gia nhập liệu có phải là sai lầm hay không. Người thì không nhiều mà hễ chuyện vặt vãnh gì cũng ầm ĩ hết cả lên, tiến triển bằng không, quả thực là vô cùng lãng phí thời gian.
Anh càng nghĩ càng bực, dứt khoát chẳng nghĩ nữa, nhắm mắt định đi ngủ.
Cố Thanh Dật mơ một giấc mơ, anh biết rất rõ đó là một giấc mơ, bởi vì anh của thời học sinh không ương bướng như thế, cũng không cùng cô gái nào phổ một bài nhạc yêu thầm. Anh ở trong mơ, vì một cô gái nghĩ đến việc vượt qua thành tích của anh mà bắt đầu chú ý đến cô ấy, sau đó là quan tâm, tiếp xúc, cuối cùng yêu nhau. Mối quan hệ ngọt ngào đó khiến anh ở trong mơ có thể cảm nhận được nhịp tim của mình, thịch thịch thịch…
Đột nhiên, Cố Thanh Dật trông thấy khuôn mặt của cô gái đó. Anh trợn tròn mắt, như vô cùng kinh hãi vì mơ thấy cơn ác mộng nên cứ thế choàng tỉnh.
Anh thở hồng hộc, mắt nhìn trần nhà, thực ra chẳng trông thấy gì cả, chỗ nào cũng là một mảng tối đen. Sao lại như vậy, cô gái khiến anh đánh đổi tất cả trong mơ, khuôn mặt cô giống y hệt với cô gái ở góc tường.
Anh bật đèn, trở dậy, do dự mấy giây, xuống giường, lấy đồ ngủ, đi vào nhà tắm tắm rửa.
Rốt cuộc là chuyện gì? Không thể nào tồn tại chuyện ngày nhớ mong đêm nằm mộng, anh biết rất rõ mình chưa từng nghĩ về cô gái đó.
Cho nên, tất cả là sự mê hoặc của cô gái đó?
Cố Thanh Dật dám khẳng định, phép mà đạo sĩ kia làm ra khi đó chắc chắn đã có tác dụng với cô gái kia, cho nên sự mê hoặc này là để anh cứu cô ta? Hạo Minh ở cạnh cô ta khiến cơ thể có thương tổn nghiêm trọng, cô ta muốn tồn tại thì nhất định cần sự “đánh đổi” từ người khác, đó là muốn mạng của người ta còn gì!
Thứ càng đẹp càng nguy hiểm, phụ nữ cũng vậy.
Cố Thanh Dật định bụng không để ý đến chuyện này, bởi dẫu sao bây giờ Hạo Minh cũng ổn rồi. Nhưng lúc ra ngoài, anh lại thay đổi ý định. Nếu đến công ty cũng không bàn bạc ra được một kết quả thì chẳng bằng đi thăm Hạo Minh còn hơn? Thế là anh đến nhà bác cả.
Sau khi xuất viện, Cố Hạo Minh được coi sóc cẩn thận. Bây giờ họ không cho cậu ta đọc tiểu thuyết, không cho cậu ta ra ngoài, tuy cậu ta thấy bất lực nhưng cũng biết rõ chuyện mình từng làm khiến mọi người lo lắng nên cũng đành lẳng lặng chịu đựng.
Cố Hạo Minh thấy Cố Thanh Dật thì mắt sáng lên. “Anh hai, hiếm khi anh đến chơi với em, em ở nhà sắp mốc luôn rồi.”
Cố Hạo Minh hếch cằm, ra hiệu cho Cố Thanh Dật nhìn vệ sĩ và người hầu ở bên kia, đó đều là người trông chừng cậu ta, dù cậu ta đi đâu thì cũng có người canh chừng.
Cố Thanh Dật tỏ ra thông cảm, cùng Cố Hạo Minh ra ngồi ở sân ngoài biệt thự, nói hoa mỹ là để Cố Hạo Minh tắm nắng cho khỏi mốc meo hơn.
Cố Thanh Dật chăm chú quan sát cậu em họ này rồi nhíu mày. Trên người Cố Hạo Minh không có vẻ u ám và yếu đuối kia nữa, nhưng anh luôn thấy thiếu gì đó, tựa như một viên ngọc có linh khí và linh khí bị hút đi một phần, cho dù kích cỡ màu sắc vẫn gần giống như cũ thì đã không còn là miếng ngọc ban đầu nữa.
“Anh hai, anh nhìn em như thế làm gì?”
“Không có gì.”
Cố Hạo Minh thở dài, hơi phiền muộn và bất lực. “Em biết, họ đều nói em trúng tà, còn nói em gặp ma… Nhưng cũng không trách họ được, dù gì với trạng thái của em khi ấy thì ai cũng nghĩ vậy thôi. Anh hai, em thú thực với anh nhé, bản thân em cũng cảm thấy em như trúng tà vậy.”
Cố Thanh Dật ngồi thẳng hơn, nét mặt hơi nghiêm trọng. “Là sao?”
“Em có thể cảm thấy khi ấy bên cạnh em có một cô gái, em có thể trông thấy cô ấy, em rất thích cô ấy, em dạy cô ấy học chữ, cùng cô ấy xem tivi, kể chuyện cho cô ấy… Những ký ức đó đều là thật. Nhưng nếu bây giờ bảo em nhớ lại thì em cảm thấy như mơ vậy, em cũng không biết rốt cuộc là xảy ra trong mơ hay là trong cuộc sống hiện thực. Có lẽ thật sự giống như người ta nói, em đã nảy sinh ảo giác, không phân biệt rõ là mơ hay là thực. Với lại, em hiểu bản thân em, cho dù em thật sự thích một người thì cũng không nên điên cuồng như thế mới phải… Hoàn toàn không giống em.” Cố Hạo Minh day trán mình, trông có vẻ rất đau đầu. “Anh hai, em cảm thấy em thật sự trúng tà rồi, em nhớ cảm nhận của em khi ấy là em cực kỳ thích cô gái đó, cho dù cô ấy rời khỏi nửa bước thì em cũng chẳng thể chịu được… Chuyện này thực sự… em chẳng thể hiểu nổi.”
“Em đừng nghĩ nhiều quá, cứ coi như một giấc mơ đi!”
Cố Hạo Minh cười. “Vâng. Em phải biểu hiện tốt hơn, để mẹ em sớm giải phóng em khỏi nhà tù này.”
Cố Thanh Dật cười theo. “Ừ, chúc nguyện vọng của em sớm thành sự thực.”
Cố Thanh Dật nói chuyện với Cố Hạo Minh một lúc rồi mới bắt đầu tìm người làm trong nhà để nghe ngóng chuyện của Cố Hạo Minh thuở trước.
“Cậu chủ bất thường lắm ạ, nhốt mình trong phòng từ sáng đến tối, mỗi lần tôi mang cơm cho cậu ấy thì đều thấy cậu ấy đang đọc tiểu thuyết, cứ ôm rịt lấy cuốn tiểu thuyết đó mà xem thôi.”
“Bất thường lắm ạ, chắc chắn là trúng tà rồi, có ai mà kéo rèm đóng cửa kín mít thế đâu, trong phòng còn có mùi lạ khó nói.”
“Gặp ma rồi đấy! Chúng tôi không nhìn thấy, nhưng cậu ấy có thể thấy con ma đó.”
“Tại sao tôi nói vậy ấy ạ? Tôi đương nhiên có bằng chứng rồi. Cậu chủ thường nói chuyện một mình, ban đầu tôi tưởng cậu ấy nói chuyện với chúng tôi, nhưng mà không phải. Hình như cậu ấy nói chuyện với người bên cạnh cậu ấy. Chỉ là chúng tôi không trông thấy người đó thôi. Nhưng bên cạnh cậu ấy có ai đó, cậu ấy nói chuyện với người đó…”
…
Sau khi Cố Hạo Minh xuất viện, Cố Kình và Cố Uyên đều nghĩ cậu ta bị trầm cảm nặng, không phân rõ được là mơ hay là thực, ở đâu ra cô gái giống làn sương cơ chứ, vì thế Thẩm Huệ vẫn tiếp tục lảm nhảm ở nhà và bị Cố Kình mắng cho một trận. Thẩm Huệ cũng bắt đầu nghi ngờ rồi, đạo sĩ đó làm phép quá đơn giản, đâu phải cao nhân gì, cao nhân thực sự nên vẩy nước đốt hương gì đó cơ mà? Quan trọng nhất là sau khi chuyện kết thúc, Thẩm Huệ thấy xót cho số tiền bà ta bỏ ra.
Thẩm Huệ thấy Cố Hạo Minh thường đọc bộ tiểu thuyết đó thì nghĩ tất cả đều do cuốn tiểu thuyết đó gây ra. Trương Thành Hán đã nói rồi, tốt nhất là tiêu hủy cuốn sách đó, vậy cứ đốt quách đi là xong.
Thẩm Huệ cầm bật lửa và sách, toan tìm một nơi để đốt cuốn tiểu thuyết này. Bà ta đi mấy bước, đột nhiên trông thấy xe của Cố Thanh Dật.
Một suy nghĩ chợt xuất hiện.
Thẩm Huệ cười cất bật lửa đi, đi đến trước xe, đặt cuốn tiểu thuyết vào trong xe, muốn trách thì trách Cố Thanh Dật không khóa xe thôi, thật sự coi đây là nhà mình đấy à?
Nếu tất cả đều không liên quan đến ma quỷ thì cứ coi như tặng miễn phí Cố Thanh Dật một quyển tiểu thuyết; nếu quyển tiểu thuyết này thật sự có gì kỳ lạ thì cứ để Cố Thanh Dật nếm trải cảm nhận của con trai bà ta, trải qua tất cả những gì con trai bà ta đã trải qua đi. Con tiện nhân Thành Mẫn kia vẫn luôn cười nhạo mình không sinh được con trai, vẫn luôn hếch mặt lên trời, hừ, tưởng bà ta không biết hả, Thành Mẫn vui như mở cờ trong bụng kia kìa, nhất là với cậu con trai út này, ả yêu thương nó hết mực.
Nếu Cố Thanh Dật thật sự gặp chuyện thì có trò hay để xem rồi.
…
Sau khi ăn cơm trưa xong, Cố Thanh Dật mới ra về.
oOo
Cố Thanh Dật vừa lái xe vừa gọi điện thoại với bạn. Sau khi biết có đến công ty cũng chẳng có kết quả, anh dứt khoát lái xe về nhà. Mấy chuyện vớ vẩn cứ đến chồng chất, cuộc sống không như ý, cái gọi là sự nghiệp cũng chẳng mấy khởi sắc. Đồng tử anh hơi co lại, anh không tin cô gái thần bí kia có thể ảnh hưởng sâu sắc đến anh như vậy, cho dù anh rất thắc mắc tại sao chỉ mỗi anh có thể trông thấy cô gái đó.
Rốt cuộc cô ta là ma hay là thứ gì khác? Cô ta xuất hiện có mục đích gì?
Thôi vậy, nếu bây giờ Hạo Minh đã không sao nữa thì đừng nghĩ nhiều mà làm gì, quá tò mò chẳng được lợi lộc gì cả.
Cố Thanh Dật dừng xe dưới lầu căn hộ, ra khỏi xe, khóa chặt cửa lại. Nhưng khi đi được mấy bước, anh chợt giật thót, thứ cảm giác đã đánh mất vật quan trọng mà mình yêu thích mãnh liệt đó khiến anh chẳng thể động đậy. Anh chậm chạp xoay người, nhìn chiếc xe của mình vẻ ngờ vực.
Anh quên thứ gì à? Anh kiểm tra vật dụng của mình, tiền và thẻ trong ví vẫn còn, chìa khóa xe cũng ở đây, không có gì bị rơi cả.
Anh tiếp tục đi về phía trước, đi mỗi bước, khoảng trống trong tim lại càng lớn, cảm giác đã đánh mất thứ đồ quan trọng kia lại càng nồng đậm.
Anh dừng bước, thứ cảm giác kỳ lạ này khiến anh cảm thấy bất thường theo bản năng, thậm chí cảm nhận được nguy hiểm. Nhưng dường như anh lại hiểu nếu mình cứ đi như thế thì thứ cảm giác khuyết thiếu kia sẽ theo anh như hình với bóng, bao trùm lên mình, chẳng thể thoát ra.
Cuối cùng anh vẫn đi đến trước xe, lấy chìa khóa, mở cửa ra. Bên trong không có thứ gì, anh chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn rõ. Nhưng thứ cảm xúc kỳ lạ trong lòng này là sao?
Đóng cửa xe lại, rút chìa khóa ra, chuẩn bị rời đi.
Lại là thứ cảm giác này, anh cúi đầu, nhìn nơi lồng ngực mình. Rốt cuộc chuyện này là sao?
Anh lại xoay người, nhìn chiếc xe của mình vẻ thắc mắc và nghiền ngẫm. Qua mấy giây, anh mới lại mở xe ra, chui vào xe mình một lần nữa, sau đó nhìn thấy thứ ở ghế sau qua gương chiếu hậu…
Là một cuốn sách.
Anh nheo mắt, rồi mới đi đến ghế sau, cầm cuốn sách đó lên, trong lòng bỗng có một suy nghĩ, đây chính là cuốn sách khiến Hạo Minh trở nên thất thường – cuốn Anh – người yêu em. Anh cầm cuốn sách lên, trên bìa quả nhiên viết dòng chữ “Anh – người yêu em” theo kiểu hoa lá cành. Sao cuốn sách này lại ở trên xe anh? Là vì anh đi thăm Hạo Minh nên cuốn sách này theo anh về ư? Sao có thể? Sách tự chạy lên xe anh? Nhưng giải thích mọi thứ xảy ra lúc này kiểu gì đây?
Anh nắm chắc cuốn sách, hít sâu một hơi, mang cuốn sách ra xa khỏi xe. Lần này, thứ cảm giác khuyết thiếu kia biến mất. Anh nheo mắt lại, quả nhiên là cuốn sách này quấy phá.
Lúc đi ngang qua thùng rác, anh giơ tay lên trên miệng thùng, chỉ cần ngón trỏ và ngón cái tách ra thì sách sẽ rơi vào thùng rác. Nhưng, một suy nghĩ đột nhiên hiện ra: rất nhiều chuyện, rất nhiều người đều là định mệnh, dù có trốn thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi. Tại sao anh có thể trông thấy cô gái thần bí kia, tại sao cuốn sách này lại theo anh về đây, tại sao nếu không mang nó theo mình thì mình có thứ cảm giác kỳ lạ kia…
Anh cất cuốn sách, đi vào thang máy, lên tầng, về nhà.
Anh ngồi trên xô pha, nhìn cuốn tiểu thuyết này mấy giây, cầm nó lên, mở ra. Đây là một bộ tiểu thuyết viết về yêu thầm rất bình thường. Thời đi học nữ chính bắt đầu chú ý đến nam chính, vì nam chính mà cô ấy cố gắng học hành, cố gắng giảm béo, nhưng khi ấy người mà nam chính hằng nhung nhớ là nữ phụ Bạch Y Y, cuối cùng Bạch Y Y gặp chuyện rồi qua đời, nam chính đờ đẫn thẫn thờ, nữ chính mặc kệ tất thảy mà ở cạnh nam chính, cuối cùng nam chính cảm động vì tình yêu của nữ chính, thoát ra khỏi bóng ma của nữ phụ…
Một cuốn tiểu thuyết rất bình thường, chỉ là Bạch Y Y này…
Cố Thanh Dật nhớ đến hôm đó Hạo Minh gào gọi tên “Y Y”, chính là cô gái này ư?
“Bạch Y Y?”
Đương nhiên không có lời hồi đáp.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Vẫn không có bất cứ lời hồi đáp nào.
Cố Thanh Dật cũng hơi ngờ vực việc mình thấy cô gái hôm đó cuối cùng tan thành làn sương chỉ là ảo giác mà thôi, vốn chẳng có cô gái thần bí nào cả, tất cả rất đơn giản là giống như anh cả nói, chỉ là ảo giác của Hạo Minh mà thôi.
Anh ném cuốn sách đi, đi tắm rồi lên giường ngủ, nghĩ đến chuyện ngày mai còn phải đi xử lý mấy chuyện vớ vẩn kia thì chỉ thấy đau đầu.
oOo
Cố Thanh Dật giật mình tỉnh lại, đầu óc trống rỗng, gần như quên cả hô hấp. Lông tóc dựng ngược, da gà nổi lên, có thứ gì đó bơi khỏi cơ thể anh, lạnh tanh và băng giá…
Cơ thể anh cứng đờ mấy giây, rồi anh mới hồi hồn, vươn tay bật đèn, mắt nhìn trân trân vào một vị trí nào đó trên giường.
Đèn sáng, mắt anh chạm phải một đôi mắt thuần khiết long lanh nước. Cơ thể anh rụt về sau theo bản năng.
“Cô là ai?” Nét mặt Cố Thanh Dật rất lạnh lùng, tay siết lại thành nắm, nhìn cô vẻ cảnh giác. Cô có một khuôn mặt vô cùng tinh xảo và một mái tóc đen mượt như tơ, trên người mặc chiếc váy trắng, xinh đẹp đến nỗi không giống người phàm. Nhưng anh chỉ thấy kỳ lạ. Cô không giống một người có thực, không ai có thực thể giống vậy cả, như trong suốt hơn người thường mấy số vậy.
Cô im lặng nhìn anh, nếu không phải vì thi thoảng mắt cô vẫn chớp thì sẽ khiến người ta tưởng cô chỉ là một món đồ chơi mô phỏng người thật, không có bất cứ đặc trưng nào của sinh mạng.
Hơi thở của Cố Thanh Dật khôi phục như bình thường, lúc này anh mới vỡ lẽ. “Bạch Y Y?”
Cô đã có phản ứng, mắt trợn to hơn.
Khóe miệng Cố Thanh Dật nhếch lên mỉa mai. “Tôi mặc kệ cô đến từ đâu hay muốn làm gì, cô cút đi cho tôi, đừng có để tôi trông thấy cô nữa.”
Cô trông lo lắng, song lại lắc đầu, miệng khẽ cắn, trông vừa ấm ức vừa bướng bỉnh.
Cố Thanh Dật trở dậy khỏi giường, lạnh lùng nhìn cô, vươn tay, vậy mà anh thật sự có thể chạm vào cô. Anh phớt lờ thứ cảm giác kỳ lạ này, kéo cô dậy, thậm chí không quên cầm cuốn tiểu thuyết đó lên, cuối cùng ném cả cô và cuốn tiểu thuyết kia ra ngoài cửa.
Anh khóa trái cửa, khóa chặt.
Cô gái này rất bất thường, vô cùng bất thường, đây là toàn bộ nhận thức của anh, dù rằng anh rất tò mò rốt cuộc cô ta xuất hiện thế nào.
Không có tiếng gõ cửa, không có bất cứ âm thanh nào, mọi thứ vừa xảy ra quả thực giống như ảo giác, nhưng anh đã chẳng ngủ được nữa.
Ngày hôm sau, mở cửa ra, Cố Thanh Dật bèn trông thấy người ngồi xổm ở cửa. Cô ngẩng đầu, khoảnh khắc trông thấy anh, cô nở một nụ cười kinh ngạc và vui mừng.
“Tôi bảo cô cút đi cơ mà.”
Cô lắc đầu.
“Cô muốn làm gì?”
Dường như cô không hiểu câu hỏi này, lắc đầu.
“Tại sao cô xuất hiện?”
Cô không đưa ra được câu trả lời.
Sắc mặt Cố Thanh Dật lạnh hơn mấy phần. Anh nhớ đến trạng thái của Cố Hạo Minh, rồi lại nhớ đến lời đạo sĩ kia nói, tình trạng của Hạo Minh là do cô ta gây ra, cơ thể bị thương tổn là bởi cô ta, cô ta đã hại Hạo Minh rồi bây giờ lại hại anh?
Cố Thanh Dật đi vào trong thang máy, cô cũng đi theo anh, anh bực bội nhìn cô, cô sợ sệt cúi đầu, song lại đứng yên ở chỗ cách anh không xa không gần. Thang máy đi xuống rồi dừng lại, có người bước vào, Cố Thanh Dật chú ý thấy người đó chỉ nhìn mình chứ không nhìn cô.
“Trong thang máy có mấy người?”
Người mới vào nhìn Cố Thanh Dật vẻ quái lạ, như thể lấy làm khó hiểu, sau đó nghĩ đến điều gì bèn nhìn lên trần thang máy vẻ kinh hãi… Câu chuyện thi thể đặt trong thang máy được lan truyền rất rộng rãi.
Phản ứng của đối phương khiến Cố Thanh Dật chợt nở nụ cười.
“Vui lắm hả?” Lúc ra khỏi thang máy, người đàn ông trung niên kia buồn bực lườm anh.
Cố Thanh Dật đi ra khỏi thang máy, cô đương nhiên cũng đi theo. Đôi mắt Cố Thanh Dật trở nên u ám, người khác không trông thấy cô, chỉ có anh nhìn thấy. Tại sao lại thế? Rõ ràng xuất hiện bên cạnh Hạo Minh, song anh lại có thể trông thấy, chẳng lẽ là vì anh và Hạo Minh có quan hệ huyết thống? Nếu là vậy thì vợ chồng bác cả càng nên thấy chứ? Chẳng lẽ ngoài quan hệ huyết thống còn có yêu cầu về giới tính, độ tuổi…
Cố Thanh Dật ngồi lên xe, cũng lập tức đóng cửa xe lại. Nhưng khi anh khởi động xe và toan nhìn người ngoài cửa sổ thì nhận ra cô đã ngồi ở ghế phó lái…
Anh nắm chặt vô lăng, biết rất rõ rằng anh đã đóng cửa xe rất nhanh, cô không thể vào trong nhanh như thế, mà còn là ghế phó lái… Anh bỗng thấy sợ hãi.
“Tại sao lại phải theo tôi?”
Cô nhìn anh, vẫn không nói chuyện, khuôn mặt ra chiều suy tư.
Cố Thanh Dật chỉ cảm thấy rất bực dọc, miệng bặm chặt, lái xe đi. Anh lái xe rất nhanh, đang lái xe vù vù trên đường cái thì chợt dừng lại, nhân lúc cô không kịp phản ứng thì đẩy luôn cô ra ngoài, đóng cửa lại tiếp tục lái xe. Nhưng giây tiếp theo, cô lại một lần nữa xuất hiện trên ghế phó lái, tiếp tục, cô vẫn xuất hiện vào giây tiếp theo… Ha ha, bám lấy anh đấy à?
Anh chưa từng lái xe nhanh đến thế, cho dù đến chỗ đèn tín hiệu giao thông cũng không định giảm tốc độ, anh cứ thế phóng qua, nhưng xe phía trước lại dừng vì đèn đỏ… Thấy sắp tông trúng, anh phanh kít lại. Khoảnh khắc khói lửa tóe ra, anh nhắm mắt lại…
Xe dừng rồi ư?
Cố Thanh Dật mở mắt, những giọt mồ hôi trên trán thể hiện sự sợ hãi của anh, nhưng thứ mà anh trông thấy là một đôi mắt. Đôi mắt cô như biết nói chuyện, nó đang an ủi anh rằng đã không sao nữa, đừng sợ.
Cả người cô đều che trước người anh trong tư thái bảo vệ anh, không biết tại sao, anh cảm thấy cô như trắng bệch và yếu ớt hơn mấy phần.
Sau đó tiếng còi xe vang lên thúc giục anh.
Anh tiếp tục lái xe, đầu óc anh trì độn. Với tốc độ xe như vậy, anh không thể bình yên vô sự, nhưng nếu chiếc xe phía trước bị đụng phải thì chắc chắn sẽ không yên lành thế này. Cho nên chuyện vừa rồi là cô làm ư?
Cố Thanh Dật lạnh nhạt nhìn cô. Cô tựa vào lưng ghế, cảm nhận được ánh mắt của anh thì nở nụ cười lấy lòng.
“Vừa rồi… là cô à?”
Cô trợn tròn mắt nhìn anh, như thể không biết anh đang nói gì.
Cố Thanh Dật buồn bực vỗ vào vô lăng. “Tại sao lại bám rịt lấy tôi?”
Anh cảm thấy cô chắc chắn là một thứ tà ác, nếu không Hạo Minh sẽ không gặp chuyện. Nhưng vừa rồi cô thực sự đã cứu anh, thứ cảm giác này khiến anh phiền chán.
Cô ngây ngốc nhìn anh, vẫn khó hiểu.
“Cô là…” thứ gì?
Ma? Oan hồn?
Cô ngồi xổm, im lặng như thể không tồn tại.
Đến công ty, Cố Thanh Dật xuống xe, cô xuống theo anh, anh cũng chẳng bận tâm, đi vào thang máy, cô cũng vào theo. Có người chào hỏi Cố Thanh Dật, anh gật đầu, quan sát phản ứng của người khác với cô trong thang máy, họ vẫn không trông thấy cô, cô cũng không chạm vào họ, chỉ xáp lại gần anh. Người càng lúc càng đông, cô ngọ nguậy dựa vào người anh, anh nhận ra trên áo ngoài của mình có một nếp nhăn…
Cô có thể chạm vào mình, anh có thể trông thấy cô, nhưng người khác chẳng thể nhìn thấy cô, cũng không thể chạm vào cô…
Tại sao lại như vậy?
Lúc họp, cô cũng đứng bên cạnh anh, cả người anh đều trở nên thiếu tự nhiên. Mặc họ tranh luận, anh chẳng phát biểu ý kiến, lại ra về ngay khi đến giờ tan làm.
Cô theo anh như hình với bóng.
“Tại sao phải theo tôi?”
Cô ấm ức ngồi trên ghế phó lái, không nói gì.
Cố Thanh Dật chỉ cảm thấy có một cơn giận không tên mà anh chẳng thể trút ra.
Anh đưa ra quyết định, không biết tại sao, anh lại đến nhà bác cả, đi gặp Cố Hạo Minh.
Nhưng, cho dù cô ở bên cạnh anh, Cố Hạo Minh cũng không nhìn thấy cô nữa.
Cố Thanh Dật lạnh người. Anh cảm thấy đây giống như một sự di dịch, mục tiêu của cô đã chuyển từ Cố Hạo Minh sang anh, thế nên Hạo Minh không nhìn thấy cô, còn anh lại có thể trông thấy…
Cố Thanh Dật hỏi dò Cố Hạo Minh chuyện về cô gái thần bí kia, Cố Hạo Minh rất kinh ngạc, nhưng vẫn nói sự thực.
“Cô ấy không nói chuyện… Dù em có hỏi cô ấy thế nào thì cô ấy cũng không lên tiếng…”
“Em còn từng dạy chữ cho cô ấy, cô ấy cũng chẳng có phản ứng gì.”
“Em còn xem tivi cùng cô ấy, cô ấy thích xem…”
“Còn cả phim nữa… với… với một vài video…”
…
Cố Hạo Minh nhíu mày. “Anh hai, anh hỏi những chuyện này làm gì? Em thấy họ nói đúng, đó đều là ảo tưởng của em thôi, vốn không có người nào như thế cả…”
Cố Thanh Dật nhìn người bên cạnh một cái, cô không tồn tại ư?
/62
|