[1] DIỆT MÔN
Cổng lớn Bạch phủ ở Thanh thành có từng lớp dân chúng vây quanh, họ nhao nhao nhìn vào trong, nét mặt vừa muốn nhìn tình hình bên trong lại vừa sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng trong đó. Cách xa như vậy mà dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh, hơn một trăm hai mươi mạng người trong Bạch phủ đã bị giết sạch chỉ trong một đêm. Đối với đám dân chúng bình thường, đây quả thực là một chuyện ghê rợn, cũng không biết người trong Bạch phủ đã đắc tội ai. Có điều chuyện này không xảy ra với họ, thế nên họ chỉ cảm thấy hiếu kỳ mà thôi.
Người Thanh thành nhắc đến nhà họ Bạch thì đều khen ngợi họ là người tốt, không chỉ chia cháo giúp đỡ những bách tính có gia cảnh khốn khó mà trong thời gian dịch bệnh dễ dàng lây lan, họ còn cung cấp nước thuốc ngừa bệnh, không biết đã cứu được bao nhiêu mạng người. Thế mà sau một đêm, nhà họ Bạch ấy lại không còn một ai.
Lúc này, dân chúng từng nhận ân đức của nhà họ Bạch đang lau nước mắt, thầm mắng đám người xấu đó quá vô lương tâm, ngay cả những người tốt như nhà họ Bạch cũng không bỏ qua.
Chỉ thấy một đám người đi ra từ bên trong cổng lớn Bạch phủ, ba nam hai nữ. Nam tử đi đầu mặc cả thân trắng, trường sam tung bay, ngũ quan tuấn dật, dáng người cao thẳng, cử chỉ trầm ổn khoáng đạt. Nam tử thứ hai mặc cả thân đen, mặt mày lanh lợi, cũng là một thiếu niên anh tuấn hiếm thấy, bên hông đeo một cây sáo, bước đi trầm ổn. Nam tử thứ ba dung mạo kém hơn, nhưng nếu không so với hai người trước thì cũng là một thiếu niên phong nhã khiến vô số thiếu nữ đỏ mặt rung động. Hai nữ tử đi sau họ, một người dung nhan như đóa hải đường, phong thái tao nhã, ngũ quan tinh xảo, trên người mặc bộ nhu quần màu xanh lam, cử chỉ như tiên tử giữa hoa; người còn lại mặc váy dài màu xanh lục, mặt mày tựa ánh trăng, ngũ quan đoan chính, cũng là một giai nhân thanh tú.
Mọi người bất giác tản ra hai bên, chừa lại một con đường cho họ.
“Họ là ai vậy?” Có bách tính cảm thấy hiếu kỳ. Những người này như sao trên trời vậy, chỉ có thể ngắm từ xa, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Người có kiến thức rộng ho một tiếng, nét mặt ra chiều bất ngờ. “Ngay cả họ mà mấy người cũng không biết hả?”
Một câu nói đã thu hút rất nhiều sự chú ý, người này lâng lâng trong lòng, tỏ thái độ như thể cấp bậc của mình cao hơn hẳn những người bình thường. “Vị công tử anh tuấn tựa gió mát trăng thanh đi đầu chính là công tử trẻ Cố Thanh Dật của Cố gia trang. Cậu ấy là nhân tài kiệt xuất trong đám hậu bối trẻ của Cố gia trang, cũng là người được nhà họ Cố xem trọng nhất. Đừng thấy cậu ấy còn trẻ mà lầm, cậu ấy có nhân phẩm cao khiết, không sợ cường quyền, hành sự có chừng mực. Mấy năm trước cậu ấy xử lý vụ án Thẩm lão gia bị thích sát, tôi chỉ từng nhìn từ xa thôi, bây giờ cậu ấy còn phi phàm hơn trước đây nhiều. Còn hai thiếu niên đi sau cậu ấy tôi chưa từng thấy, nhưng cũng có thể đoán ra, thiếu niên hông đeo cây sáo hẳn chính là Mạnh Dật Thành của Mạnh gia bảo, nghe đồn cậu ấy sử dụng cây sáo đó xuất thần nhập hóa, người có thể bức cậu ấy bỏ cây sáo đổi sang dùng kiếm chắc chắn là nhân vật không thể xem nhẹ trong giang hồ…”
Dân chúng thấy vô cùng hào hứng, nếu Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành đích thân đến xử lý chuyện của nhà họ Bạch, vậy thì hẳn sẽ có thể mau chóng bắt được hung thủ. Dân chúng quả thực tự tin mù quáng như thế với Cố gia trang và Mạnh gia bảo, còn tín nhiệm họ hơn tín nhiệm quan phủ nữa.
Cơ nghiệp mấy trăm năm của nhà họ Cố, người kế nghiệp được bồi dưỡng đều là những thiên tài có phẩm cách cao thượng và tài năng võ thuật xuất chúng. Họ dấn thân vào việc xử lý những sự kiện phức tạp để trả lại bình yên cho giang hồ, cũng được giang hồ kính trọng. Nhất là tổ phụ Cố Mạc Sinh của Cố Thanh Dật, dùng sức mình đối phó với La Sát Khâu Đạo Ích tội ác tày trời, lấy phương thức kéo nhau chết chung để giải quyết đại họa võ lâm, tuy Cố Mạc Sinh đã chết nhưng sự tích về ông lại mãi mãi được mọi người lưu truyền.
Về sự tỉ mỉ kĩ càng thì nhà họ Mạnh yếu hơn nhà họ Cố một chút. Mấy năm nay nhà họ Mạnh thường cử đám hậu bối trẻ hành tẩu giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, danh tiếng dần vang xa. Mạnh Dật Thành là hậu bối trẻ được coi trọng nhất của nhà họ Mạnh, cũng được coi như đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Cố Thanh Dật, dẫu sao thì việc tuyển chọn minh chủ võ lâm có vẻ như lại sắp bắt đầu rồi.
Trên giang hồ đã có phong thanh truyền ra từ lâu, chức minh chủ võ lâm tiếp theo hẳn sẽ giao cho người trẻ tuổi, người trẻ tuổi này không phải chính là Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành xuất chúng vô song đó sao?
…
Phương Hinh Điềm véo Trình Ứng Phong một cái. “Trên chân huynh đeo chì à, đi chậm thế.”
Trình Ứng Phong cầm một chiếc quạt trong tay, phô bày ra vẻ tao nhã ngời ngời. “Ít động tay động chân thôi, cô tưởng ta là cô, đi đường cũng thô lỗ như thế à?”
“Huynh…”
Mạnh Dật Thành thấy hai người họ sắp cãi nhau thì cười khẽ nói: “Ứng Phong muốn nghe người khác khen huynh ấy đấy…”
Phương Hinh Điềm trợn mắt. “Trình Ứng Phong, huynh giả tạo thật đấy.”
Trình Ứng Phong ngẩng cao đầu, liếc Mạnh Dật Thành và Cố Thanh Dật. Hết cách thôi, ai bảo hai vị này quá xuất chúng, đi đến đâu cũng được người ta khen ngút trời, còn chàng ta mà được khen lại là chuyện cực kỳ khó khăn chứ? Phải biết rằng ở nhà, chàng ta bị trưởng bối “tàn phá” nói sao không thể học tập Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành đi, kết quả là ở nhà thì bị hai người họ áp bức vô hình, ra ngoài còn tiếp tục bị họ đè đầu, chàng ta quả thực sinh không đúng thời mà.
Họ về đến quán trọ Thành Duyệt, trưởng quầy lập tức bảo người mang thức ăn lên. Những người làm nghề này đều tinh tường, biết mấy vị này không phải người bình thường, phòng ốc và cơm nước được chuẩn bị cũng không bình thường, đương nhiên chuyện này cũng có liên quan đến việc mấy người họ vung tay rất rộng rãi.
Năm người họ về đến gian phòng riêng, sau khi tiểu nhị bưng thức ăn vào, họ bèn dặn dò không cho ai làm phiền và không được đến gần khi chưa có lệnh.
Hơn một trăm hai mươi người vô tội nhà họ Bạch bỏ mạng, tuy không đến mức máu chảy thành sông nhưng cũng khiến họ không có lòng dạ nào để ăn cơm.
“Rốt cuộc là ai độc ác mà làm thế với người vô tội chứ, sau khi bắt được hung thủ, chúng ta nhất định phải nghiêm phạt chúng.” Phương Hinh Điềm tức tối.
Đới Mộng Tình nhìn em họ của mình, lắc đầu bất lực. “Không dễ bắt được hung thủ thế đâu.”
Mạnh Dật Thành bất giác gật đầu. “Nếu diệt môn chỉ trong một đêm thì đó tuyệt đối không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được, đối phương nhất định đã bố trí tỉ mỉ rồi. Đám người này chắc chắn không bình thường, nói cách khác, nhà họ Bạch chắc chắn đã đắc tội với người rất hung ác.”
“Có thế nào đi nữa thì cũng không nên lạm sát người vô tội.” Phương Hinh Điềm rất căm phẫn, đó là mạng người chứ không phải chó mèo lợn, phải là kẻ hiểm ác thế nào mới coi mạng người như cỏ rác thế chứ.
Đới Mộng Tình vỗ vai Phương Hinh Điềm, ra hiệu bảo đối phương đừng kích động như thế. Ân oán trên giang hồ đâu dễ nói rõ như vậy, một lời không hợp đã ra tay ngay, chuyện tranh danh đoạt lợi thì càng như cơm bữa.
Mạnh Dật Thành nhìn sang Cố Thanh Dật. “Đang nghĩ gì vậy?”
“Phần lớn người nhà họ Bạch chết vì trúng độc, bộ phận nhỏ chết vì binh khí, bộ phận này hẳn là những người trúng độc chưa nặng bị người hạ độc diệt khẩu lần nữa. Có thể hạ độc mà thần không biết quỷ không hay, hơn nữa còn không để lại một ai sống sót, huynh cảm thấy tác phong hành sự này giống ai?”
Sắc mặt Mạnh Dật Thành khẽ đanh lại. “Ý của huynh là Ngũ Độc môn?”
Cố Thanh Dật bặm môi. “Giống tác phong của chúng.”
Đới Mộng Tình nghe vậy cũng ngẩn ra. “Nhà họ Bạch này sao lại liên quan đến Ngũ Độc môn?”
Mạnh Dật Thành cúi đầu suy tư. “Nhà họ Bạch này hơi kỳ lạ. Trước đây ta từng điều tra, nhà họ Bạch có vẻ có quan hệ với một vài người quyền quý trong kinh thành, cụ thể thì không biết dây dưa gì. Ta vốn định điều tra kĩ hơn thì bị chuyện khác trì hoãn nên mắc kẹt lại, không ngờ nhà họ Bạch lại gặp phải đại nạn…”
Nếu nhà họ Bạch can dự đến chuyện triều chính thì vụ này sẽ không đơn giản nữa. Từ xưa tới nay triều đình không can dự chuyện giang hồ, giang hồ cũng không màng chuyện triều chính, hình thành thế cân bằng vi diệu. Nhưng trên thực tế hai bên vẫn có chút liên quan, vẫn phải cố kị đôi chút trong một vài chuyện.
Cố Thanh Dật sờ mép tách trà. “Vẫn phải tiếp tục điều tra.”
Đám người Mạnh Dật Thành đều gật đầu.
Dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm cho hơn một trăm hai mươi mạng người nhà họ Bạch, nếu không há chẳng phải ai ai cũng gặp nguy hiểm hay sao?
Đúng vào lúc này, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng xe ngựa phi nhanh, giống như đang chạy trốn. Xe ngựa không chỉ làm người đi đường kinh hãi mà còn lật tung các quầy hàng nhỏ bên đường, khiến người bán hàng phải gào lên mắng xối xả. Và rất rõ ràng, ở đằng sau có người đang đuổi theo xe ngựa.
Đới Mộng Tình lập tức đi đến bên cửa sổ, kéo cửa ra xem.
“Con gái nhà họ Bạch… vừa trở về đã bị người ta bắt vào xe ngựa rồi…”
Người học võ tai mắt nhanh nhạy hơn người bình thường nên vẫn có thể nghe thấy câu nói này giữa những âm thanh ầm ĩ. Nét mặt Cố Thanh Dật đanh lại, chàng đứng dậy phá cửa bay xuống, Mạnh Dật Thành vội vã theo sau.
Hai người đuổi theo xe ngựa, chỉ thấy hai đường vòng cung một trái một phải, một trắng một đen vây lấy xe ngựa từ phía sau. Người trên xe ngựa cũng nhận ra điều gì, thỉnh thoảng đánh xe sang các sạp hàng hai bên đường khiến Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành không thể không cố kị những sạp hàng đó. Cứ như vậy, họ để xe ngựa trốn ra đến cổng thành.
Xe ngựa qua cổng thành, Cố Thanh Dật vội đuổi theo, ngoài thành ít người hơn khiến mục tiêu trở nên rõ ràng hơn với họ.
Mạnh Dật Thành hừ lạnh. “Ngươi trốn không thoát đâu, còn không bó tay chịu trói?”
“Hai vị cũng đến vì công thức bí mật ư? Nói thực cho các vị biết, công thức bí mật không nằm trong tay vị tiểu thư này, các vị khỏi cần lãng phí sức lực nữa.”
Công thức bí mật? Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành đều nhíu mày. Nhà họ Bạch gặp cảnh diệt môn, lẽ nào là vì thứ đó?
Mạnh Dật Thành: “Ngươi nói không nằm trong tay nàng ta thì không nằm thật chắc?”
“Xem ra hai vị không định chung đụng hòa hợp hử?”
Ánh mắt Cố Thanh Dật lạnh tanh, cơ thể chàng bay đến không trung, bổ một kiếm xuống, lưỡi kiếm tựa cầu vồng, như muốn bổ mặt đất thành hai mảnh. Ngựa giật mình khiếp sợ, điên cuồng lao về phía trước. Sợi cương ngựa đột nhiên đứt phựt, xe ngựa di chuyển về phía trước một lúc rồi dừng lại.
“Thanh Nguyệt kiếm. Thì ra là người nhà họ Cố.” Chiếc áo choàng đen bay đến giữa trời. “Nghe nói hậu nhân nhà họ Cố có thiên phú kiếm đạo đều hơn người, xem ra vận khí của ta không tệ, may mắn được cọ xát một lần với thế hệ trẻ nhà họ Cố.”
Mạnh Dật Thành nheo mắt. “Xem ra ngươi chưa từng nghe đến nhà họ Mạnh? Làm sao bây giờ, ta nghe vậy mà thấy rất khó chịu.”
Mạnh Dật Thành ra chiêu trước, cây sáo bay ra, hóa thành một chiếc lưới kín mít không lọt gió giữa không trung, trói người mặc đồ đen lại. Người mặc đồ đen ném tiêu độc ra, tựa như cơn mưa độc, đẩy cây sáo lùi lại.
Võ công của người này rất tốt, hơn nữa còn dùng ám khí.
Cố Thanh Dật rút kiếm xông lên trước, cùng kề vai tác chiến với Mạnh Dật Thành. Người mặc đồ đen đột nhiên đẩy một chưởng về phía xe ngựa, một bóng dáng màu vàng bay ra từ trong xe, Cố Thanh Dật chỉ đành đón lấy người. Mạnh Dật Thành toan đuổi theo người mặc đồ đen đang định bỏ trốn, người mặc đồ đen lập tức tung phấn độc ra, Mạnh Dật Thành quay đầu tránh. Chỉ một chốc như thế, người mặc đồ đen đã chạy thoát.
Cố Thanh Dật nhíu mày, ôm nữ tử trong lòng. Nàng ta hẳn đã bị đánh ngất. Chàng nhìn sang Mạnh Dật Thành. Tuy Mạnh Dật Thành ảo não vì để kẻ kia trốn thoát nhưng dù sao cũng phải đưa người về, chàng ta lập tức gật đầu với Cố Thanh Dật rồi đi về phía xe ngựa. Người bên trong xe ngựa đã chết vì độc phát, họ cũng không thấy bất ngờ. Lúc rời đi người mặc đồ đen không hề do dự, điều đó có nghĩa là người này không có chút giá trị gì, đã không có giá trị thì phải chết.
Người chết trông chừng tiểu thư nhà họ Bạch, cũng bởi vậy nên lúc trước họ không thể đến gần, chỉ có thể đối phó người mặc đồ đen.
Cố Thanh Dật nhìn nữ tử trong lòng. Nàng ta có diện mạo tinh xảo, cũng rất thanh tú, có vẻ đẹp yếu ớt mong manh.
“Chúng ta cứ về trước đã!”
Mạnh Dật Thành gật đầu.
Về đến quán trọ, sau khi Phương Hinh Điềm biết đây chính là tiểu thư nhà họ Bạch thì thầm cảm thán. Bạch tiểu thư này thật đáng thương, người nhà đã mất cả rồi, không biết sau khi nàng ta tỉnh lại thì sẽ buồn đến mức nào.
Mạnh Dật Thành kể chuyện xảy ra vừa rồi cho mọi người biết. Chuyện nhà họ Bạch bị diệt môn quả nhiên không đơn giản, có thể bắt đầu điều tra từ công thức bí mật.
Mấy người Cố Thanh Dật, Mạnh Dật Thành cùng ra ngoài điều tra chuyện của nhà họ Bạch, chỉ còn lại Phương Hinh Điềm và Đới Mộng Tình trông tiểu thư nhà họ Bạch, một là đợi Bạch tiểu thư tỉnh lại, hai thì là bảo vệ nàng.
oOo
Lúc ba người Cố Thanh Dật trở về thì đã nhập nhoạng tối, song Bạch tiểu thư vẫn chưa tỉnh lại. Cố Thanh Dật nhíu mày. Bấy giờ Đới Mộng Tình mới giải thích, Bạch tiểu thư chỉ bị ngất, thông thường thì hẳn là nên tỉnh lại từ lâu rồi, họ đã mời đại phu đến, đại phu cũng nói là không có vấn đề gì nghiêm trọng, tình hình như hiện tại chỉ là bởi thể chất nàng ta yếu ớt mà thôi.
Cố Thanh Dật gật đầu, không hỏi gì thêm.
Cả nhóm ngồi trong phòng, vừa ăn vừa bàn luận về những tin tức thu được ngày hôm nay.
Phương Hinh Điềm trông đầy hứng thú. Hôm nay nàng ta và Đới Mộng Tình được bố trí cho ở lại quán trọ, không thể ra ngoài, nàng ta cực kỳ tiếc nuối. Biểu hiện của Phương Hinh Điềm chọc mọi người bật cười, bầu không khí cũng không còn nặng nề nữa.
Mạnh Dật Thành: “Nhà họ Bạch quả thực có qua lại với một vài quan chức cấp cao, họ kinh doanh dược liệu, làm ăn với quy mô rất lớn mà không có trở ngại gì, hẳn là có liên quan đến người sau lưng họ. Chỉ là ta cảm thấy hơi kỳ lạ, bắt đầu từ năm năm trước, tác phong hành sự của nhà họ Bạch đã thay đổi, họ bắt đầu thích làm việc thiện, trở thành người tốt có tiếng. Nhưng mà năm năm đổ về trước, nhà họ Bạch chỉ là một gia đình chưa thuộc dòng dõi thư hương thôi.”
Cố Thanh Dật nhìn Mạnh Dật Thành. “Huynh cảm thấy những chuyện này đều là thuật che mắt?”
Mạnh Dật Thành tựa người vào ghế. “Con người hành sự phần lớn đều có quy luật, thông thường có liên quan đến lợi ích. Nhà họ Bạch không phải gia tộc vương hầu, không cần phải mê hoặc lòng dân như thế. Bởi vậy, họ làm thế phần nhiều để mở rộng tiếng tăm, thu nhận được nhiều tin tức hơn.”
Cố Thanh Dật nghe vậy liền cười. “Mấy năm nay có tin tức lục tục truyền ra, rằng Âm Nguyệt giáo không chỉ thâm nhập các môn phái lớn mà còn tham gia chuyện trong ngoài triều đình, những vương hầu quý tộc đó hẳn không muốn mình bị lừa dối như thế đâu.”
Âm Nguyệt giáo, giáo phái do một nữ tử tạo ra, giáo chúng dung mạo như hoa, sở trường của bọn chúng là lợi dụng sắc đẹp của mình mà mê hoặc các nam tử để đạt được mục đích. Chúng đẹp như hoa nhưng lòng dạ độc như bọ cạp, biết bao nhiêu người nhà cửa không yên, thậm chí đã bỏ mạng vì chúng.
Nếu có người bị chúng lừa, không nuốt trôi cục tức đó, định xử lý bọn chúng thì cũng không phải là không thể.
Đới Mộng Tình suy tư một thoáng. “Tam hoàng tử và Thất hoàng tử?”
Trước đây hai vị hoàng tử đó từng gây náo loạn vì chuyện “mỹ sắc”, dân chúng đồn rằng họ bị Đại hoàng tử bày mưu tính kế, bây giờ họ liên thủ lại kéo Đại hoàng tử xuống. Nếu Đại hoàng tử thật sự từng hợp tác với Âm Nguyệt giáo, vậy thì hai hoàng tử đó muốn tính toán sòng phẳng với Âm Nguyệt giáo cũng không phải chuyện không thể.
Phương Hinh Điềm chớp chớp mắt. “Mấy người đang nói gì thế, sao ta chẳng hiểu gì cả?”
Trình Ứng Phong cười giễu. “Bộ não này của cô, nghe không hiểu mới là chuyện bình thường.”
“Trình Ứng Phong.”
Đới Mộng Tình thở dài sâu kín. “Điềm Điềm!”
“Biểu tỷ, là huynh ấy luôn bắt nạt muội mà!”
Trình Ứng Phong ho khan một tiếng, nhướng mày, trưng ra thái độ “nam nhân tốt không đấu với nữ nhân”, khiến Phương Hinh Điềm tức điên người. “Người của Ngũ Độc môn không ra tay bừa bãi, càng không để lại dấu vết gì. Nhưng trước khi nhà họ Bạch bị diệt môn, quả thực có người có thân phận không rõ ràng lảng vảng quanh đây, chỉ là rốt cuộc họ có thân phận gì thì không dễ phán đoán.”
Phương Hinh Điềm xí một tiếng. “Đúng là vô dụng…”
Đới Mộng Tình kéo tay Phương Hinh Điềm, ý bảo Phương Hinh Điềm đừng nói những lời khó nghe hơn.
Trình Ứng Phong nói tiếp: “Có điều ta quả thực đã tra được một vài tin tức. Có người đồn rằng nhà họ Bạch có một công thức cổ, đun thuốc uống theo công thức đó không chỉ có thể kéo dài tuổi thọ mà còn có thể tăng thêm công lực của một giáp.”
Mạnh Dật Thành gật đầu, chàng ta cũng từng láng máng nghe về chuyện đó.
Đới Mộng Tình đăm chiêu suy nghĩ một lúc. “Liệu có phải là tin tức về công thức bí mật đã bị truyền ra, mọi người đều muốn đoạt được công thức bí mật đó nhưng lại không có được, lâu ngày dần chuyển thành căm hận, vì thế giết hại người nhà họ Bạch không?”
Cố Thanh Dật bâng quơ. “Ta cho người nghiên cứu kĩ càng tất cả chỗ độc trong nhà họ Bạch thì thấy đó đều là độc luyện chế bình thường. Lợi dụng quy trình luyện chế để tạo thành kịch độc khó giải, đây là chuyện mà Ngũ Độc môn am hiểu nhất.”
Những loại độc bình thường mới khiến lòng người sinh ra càng nhiều hy vọng, tưởng rằng có thể dễ dàng giải trừ. Nhưng Ngũ Độc môn lợi dụng quy trình chế độc, việc giải độc cũng phải luyện chế theo quy trình chế độc, điều này gây ra chuyện khiến người ta hãi hùng, rõ ràng biết là trúng loại độc nào, cũng tìm ra tất cả các dược liệu giải độc, song lại không thể tạo ra thuốc giải vào thời khắc cuối cùng, còn điều gì không cam tâm hơn thế? Người của Ngũ Độc môn, không thể không độc.
Phương Hinh Điềm nghe mà thấy lơ mơ. “Thế rốt cuộc là Ngũ Độc môn làm hay là Âm Nguyệt giáo làm?”
Ai mà biết chứ? Rất rõ ràng, nhà họ Bạch đang tìm giáo chúng của Âm Nguyệt giáo, thậm chí mấy năm nay từng tranh chấp với người của Âm Nguyệt giáo. Với tác phong hành sự của Âm Nguyệt giáo, nhất định chúng đã muốn nghiền cho nhà họ Bạch thịt nát xương tan từ lâu rồi. Có điều, nếu người của Ngũ Độc môn làm ra chuyện này vì công thức bí mật thì cũng hợp lý.
Cố Thanh Dật nhìn Trình Ứng Phong. “Chuyện của tiểu thư nhà họ Bạch thì sao?”
Trình Ứng Phong lập tức trở nên nghiêm túc. “Ta từng nghe ngóng rồi, họ nói rất mơ hồ, có người nói nhà họ Bạch không có vị tiểu thư nào như vậy, có người lại nói hình như có… Vị tiểu thư nhà họ Bạch này hơi kỳ lạ. Tiểu thư nhà họ Bạch đều được nuôi dưỡng để thành danh môn thục nữ, vẫn luôn quanh quẩn trong nhà chứ không ra ngoài, số người chết cũng vừa đủ với nhân khẩu nhà họ Bạch. Vị Bạch tiểu thư dư ra này…”
Vào thời khắc mấu chốt này lại mọc ra thêm một Bạch tiểu thư? Sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Đúng vào lúc này, bên ngoài căn phòng truyền đến tiếng động khe khẽ, âm thanh không lớn nhưng khiến họ trở nên cảnh giác, cả đám người cùng đi ra khỏi căn phòng.
Bạch tiểu thư tỉnh rồi?
Đới Mộng Tình đến gần cửa phòng trước tiên, vươn tay ra gõ cửa. “Bạch tiểu thư, cô tỉnh rồi à? Cô vẫn ổn chứ?”
Qua một lúc lâu mới có người ra mở cửa.
Nữ tử có khuôn mặt vô cùng tinh xảo và xinh đẹp, song vẻ yếu ớt trên người nàng quá rõ ràng, phong thái yếu đuối này che phủ lên phần xinh đẹp kia, nàng tựa như một đóa hoa mong manh, phần nhiều là khiến người ta nhìn thấy sự yếu ớt chứ không phải là vẻ đẹp của nàng.
Nữ tử thẫn thờ nhìn những người đứng ngoài phòng. “Các… các người là ai?”
Mạnh Dật Thành nhìn Cố Thanh Dật một cái, tiến lên trước. “Bạch tiểu thư, cô bị kẻ xấu bắt đi, bọn ta đã cứu cô về… Cô còn nhớ chứ?”
Dường như nàng nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi gật đầu. “Đa tạ các vị đã cứu ta.”
Một đám người ngồi đối diện nàng, nhìn ra được nàng rất căng thẳng và bí bức, bình thường hẳn là cũng không hay gặp quá nhiều người, ngay cả đầu cũng chẳng mấy khi ngẩng lên.
Đới Mộng Tình nhìn cô em họ của mình, đến cả Phương Hinh Điềm cũng không chủ động lên tiếng, cũng phải thôi, có cảm giác mình nói to tiếng hơn một chút thì sẽ giống như hù sợ đối phương vậy. “Bạch tiểu thư… Có thể hỏi một chút rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì không?”
“Ta tên Bạch Y Y, đa tạ các vị đã cứu ta. Ta muốn về nhà, đến cửa nhà thì có người hỏi ta muốn làm gì, nói nhà ta đã gặp chuyện rồi. Ta nói với họ ta là người nhà họ Bạch… Chuyện sau đó ta không nhớ được nữa.” Nàng day trán, ngẫm nghĩ. “Nhà ta đã xảy ra chuyện gì?”
Mọi người huynh nhìn ta, ta nhìn huynh, đều không biết nên mở miệng thế nào.
Tay Cố Thanh Dật gõ gõ trên mặt bàn. “Bạch tiểu thư, một trăm hai mươi ba người nhà họ Bạch đã bị giết hại trong vòng một đêm, không còn một ai sống sót.”
“Cái… gì?” Nàng ngây ngốc nói ra hai chữ này, tiếp đó ngón tay run rẩy không ngừng. “Sao lại như vậy?”
Cố Thanh Dật chăm chú quan sát nét mặt nàng. Nàng đang kinh ngạc và sợ hãi, song không tỏ ra đau lòng là bao, xảy ra chuyện thế này khiến nàng rất bất ngờ.
Qua hồi lâu, Bạch Y Y mới nhìn sang Cố Thanh Dật. “Họ đã đắc tội ai?”
Mạnh Dật Thành nghịch cây sáo bên hông. “Căn cứ vào tin tức mà bọn ta điều tra được, có thể là Âm Nguyệt giáo, hoặc cũng có thể là Ngũ Độc môn.”
Âm Nguyệt giáo? Ngũ Độc môn? Nàng vô cùng mông lung.
“Nhiều người như thế… Sao họ lại…” Bạch Y Y lẩm bẩm. “Phụ thân ta qua đời rồi ư? Còn cả đại nương và nhị nương…”
“Bạch tiểu thư.” Mạnh Dật Thành đột ngột lên tiếng khiến Bạch Y Y giật nảy mình, nhìn dáng vẻ nàng mù mờ rồi bị hù sợ, chẳng hiểu sao lại có cảm giác phạm tội mãnh liệt. “Bọn ta đã điều tra tin tức về nhà họ Bạch, nhà họ Bạch hình như không có một vị Bạch tiểu thư như cô.”
Bạch Y Y phản ứng vô cùng chậm chạp, dường như qua một lúc lâu nàng mới nghe hiểu đối phương đang nói gì, sợ sệt nói: “Ta là con gái thứ ba của Bạch Yến Thăng, do tam nương sinh ra. Sau khi ra đời sức khỏe ta không tốt, có đạo sĩ khẳng định ta không sống được quá bảy tuổi, không hợp trưởng thành trong nhà họ Bạch… Sư phụ ta đúng lúc đi ngang qua, mẫu thân ta bèn giao ta cho sư phụ, nói tuy ta rời khỏi nhà họ Bạch, không thể ở lại bên bà nhưng chí ít ta còn có thể sống. Kể từ đó, mỗi năm ta về nhà thăm cha mẹ một lần. Năm năm trước mẫu thân qua đời, ta chưa từng về lại nhà. Khoảng thời gian trước sư phụ ra bên ngoài, để lại thư bảo ta về nhà, ta bèn vội vàng trở về…”
Cố Thanh Dật bâng quơ: “Sư phụ của Bạch tiểu thư làm gì?”
“Sư phụ là đại phu, y thuật rất tốt, các loại bệnh nan y cũng không là vấn đề với thầy, trên thế gian này không có bệnh nào sư phụ không thể trị.” Mắt nàng phát sáng, rất kiêu ngạo, cũng rất tự hào.
Cố Thanh Dật: “Ông ấy đi đâu vậy?”
Nàng lắc đầu. “Không biết nữa, nhưng sư phụ nhất định có lý do nên mới rời đi, đợi chuyện của sư phụ kết thúc thì sư phụ sẽ về đón ta.”
Cố Thanh Dật: “Có tiện xem bức thư mà sư phụ cô đã để lại không?”
Nếu nàng đã kính trọng sư phụ nàng như thế thì sẽ không ném bức thư đi, ngược lại còn giữ gìn cẩn thận.
Bạch Y Y không hiểu cho lắm, có điều nàng vẫn giao bức thư đó ra. Cố Thanh Dật nhìn một cái rồi chạm mắt với Mạnh Dật Thành. Tuy không biết những lời nàng nói là thật hay là giả, nhưng người viết thư nhất định có võ công, thậm chí võ công phi phàm.
Đới Mộng Tình thở dài một hơi. “Bạch tiểu thư, trông cô rất không ổn, bọn ta không làm phiền cô nữa, cô nghỉ ngơi thêm đi.”
Bạch Y Y yên lặng chốc lát. “Ta có thể đi thăm cha ta được không?”
Người nhà của nàng. Nàng không yêu cầu, mà là hỏi.
Thấy mọi người đều không có phản ứng gì, Bạch Y Y cắn môi. “Ta sẽ không làm phiền các vị, ta tự đi…”
Mạnh Dật Thành vội lên tiếng: “Đương nhiên là được.”
Thi thể của người nhà họ Bạch do quan địa phương xử lý, thi thể đều được đưa đến nghĩa trang, có người canh chừng riêng. Chuyện của nhà họ Bạch rất rõ ràng có liên quan đến giang hồ, không phải chuyện mà quan lại có thể giải quyết, bởi thế những người đó vô cùng khách sáo với đám người Cố Thanh Dật. Họ nhắc đến chuyện kiểm tra thi thể, đương nhiên những người đó dứt khoát đồng ý.
Đới Mộng Tình và Phương Hinh Điềm cùng Bạch Y Y đi xem thi thể của Bạch Yến Thăng.
Bạch Y Y hơi sợ hãi, hơi đắn đo, nét mặt phức tạp, cuối cùng vén tấm vải trắng ra, gọi một tiếng “phụ thân” rồi dập đầu ba cái với thi thể của Bạch Yến Thăng.
Khi ra khỏi nghĩa trang, Bạch Y Y hỏi Đới Mộng Tình: “Các vị sẽ bắt được hung thủ, đúng không?”
“Bọn ta nhất định sẽ bắt được hung thủ.”
Bạch Y Y gật đầu.
Bạch Y Y muốn đi thăm mộ của mẫu thân nàng, Đới Mộng Tình và Phương Hinh Điềm không tiện quấy rầy, chỉ đành đi cùng.
Bạch Y Y đứng trước mộ của mẫu thân nàng rất lâu rồi mới rời đi.
“Chúng ta mau về thôi.” Sắc mặt Đới Mộng Tình không tốt lắm.
Bạch Y Y thấy khó hiểu, có điều nàng không nói gì, nghe lời đi theo họ.
Có người bám theo họ.
Cho đến khi về tới quán trọ, Đới Mộng Tình mới thở phào một hơi. Những người bám theo có lẽ chỉ thăm dò tin tức nên mới không ra tay chăng? Hoặc là, nhân vật lớn thực sự còn chưa xuất hiện, họ chỉ là lính canh thôi?
oOo
Trình Ứng Phong vừa mới về đến quán trọ thì đã bị Phương Hinh Điềm kéo lại. Trình Ứng Phong cầu cứu Mạnh Dật Thành thì bị coi như không nhìn thấy, chỉ đành cam chịu số phận.
“Các huynh đang nghi ngờ Bạch tiểu thư này đúng không?” Phương Hinh Điềm nheo mắt lại.
“Cô nghĩ nhiều quá rồi.”
Phương Hinh Điềm hừ một tiếng. “Cái tính cách tùy tiện nghi ngờ người khác của các huynh có thể thay đổi được không? Người ta đã đủ đáng thương rồi, vậy mà các huynh còn nghi ngờ người ta.”
Trình Ứng Phong liếc xéo nàng ta. “Không phải cô chỉ thích biểu tỷ của cô đấy ư? Sao nhanh vậy đã có thiện cảm với một Bạch tiểu thư mới xuất hiện rồi?”
Phương Hinh Điềm khoanh hai tay trước ngực. “Ta chỉ cảm thấy sự nghi ngờ của các huynh không có cơ sở thôi. Nàng ta yếu ớt như vậy thì có thể làm gì? Đừng nói là các huynh không biết nàng ta không hề biết võ công đấy. Không thể vì nàng ta xinh đẹp mà cảm thấy nàng ta là người của Âm Nguyệt giáo đâu. Âm Nguyệt giáo nhận người gần như đều là cô nhi, sau đó bắt đầu bồi dưỡng và cho học võ từ nhỏ… Nàng ta phù hợp ở điểm nào chứ?”
Cố Thanh Dật nghe thấy màn đối thoại của Phương Hinh Điềm và Trình Ứng Phong thì bặm chặt môi, lòng thầm phủ định lời Phương Hinh Điềm nói. Giáo chúng Âm Nguyệt giáo bồi dưỡng từ nhỏ gần như đều là thành viên cốt cán, nhưng một vài thám tử không phải là được bồi dưỡng từ nhỏ, họ hoạt động trong đủ ngành đủ nghề, chờ đợi cơ hội hành động, hình thành mạng lưới liên lạc rất lớn. Đó chính là một trong những nguyên nhân khiến Âm Nguyệt giáo ngày càng lớn mạnh.
Bạch Y Y đã về phòng nghỉ ngơi, Đới Mộng Tình đi tụ họp cùng mọi người. Nàng kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay, có người bám theo các nàng, nàng nghi ngờ mục tiêu của đối phương là Bạch Y Y. Còn về việc vì sao đối phương không ra tay, có lẽ là vì chưa chuẩn bị sẵn sàng, hoặc là có nguyên nhân khác.
Chuyện của nhà họ Bạch, càng lúc càng khó bề phân biệt. Chuyện này còn rắc rối hơn trong tưởng tượng của họ.
Mạnh Dật Thành nói ra phát hiện của chàng ta. Có người đang tổ chức tiếp cận Thanh thành. Sau khi điều tra thì chàng ta nghi ngờ là người của Âm Nguyệt giáo, bọn chúng đang tiến hành với quy mô lớn, có vẻ có động tĩnh không nhỏ.
Còn Cố Thanh Dật phát hiện dấu vết hoạt động của Ngũ Độc môn. Hơn nữa tin tức nhà họ Bạch có công thức bí mật vẫn luôn được một vài người lan truyền, công thức đó đương nhiên khiến người ta lùng sục. Có điều, đột nhiên tăng thêm công lực một giáp là chuyện không phải ai cũng có thể tiếp nhận được, khả năng rất lớn là sẽ chết bất đắc kỳ tử, bởi thế công thức đó có thể coi như củ khoai nóng bỏng tay, không phải tất cả mọi người đều đổ xô vào tranh giành nó.
Phương Hinh Điềm trợn trừng mắt. “Nhà họ Bạch bị diệt môn là do Ngũ Độc môn làm ư? Một là vì chỗ độc đó là thủ đoạn Ngũ Độc môn thường dùng; hai thì là tuy phía có ân oán với nhà họ Bạch là Âm Nguyệt giáo nhưng nếu là Âm Nguyệt giáo làm, chúng sẽ đến Thanh thành từ trước chứ không phải là bây giờ mới đến. Bây giờ Âm Nguyệt giáo và Ngũ Độc môn đều đang hoạt động ở đây, hẳn là hành tung của Bạch tiểu thư bị tiết lộ ra ngoài, bọn chúng muốn có được thứ mình muốn từ trong tay Bạch tiểu thư chăng?”
Đới Mộng Tình gật đầu. “Nói vậy thì chúng vẫn chưa có được công thức bí mật đó?”
Mạnh Dật Thành đồng tình. “Với tác phong hành sự của Ngũ Độc môn, hẳn là chưa lấy được công thức bí mật nên mới căm hận mà đuổi cùng giết tận. Bạch Y Y là người còn sống sót duy nhất của nhà họ Bạch, chúng đương nhiên sẽ tưởng rằng công thức bí mật nằm trong tay nàng ta. Mọi người đừng quên, Bạch tiểu thư đã từng nói, sư phụ của nàng ta là một đại phu có y thuật rất lợi hại.”
Đới Mộng Tình nhìn Mạnh Dật Thành với vẻ thắc mắc. “Ý của huynh là?”
Mạnh Dật Thành nheo mắt. “Liệu có khả năng là thế này không? Nhà họ Bạch quả thực có công thức bí mật như thế, nhưng công thức bí mật đó hiển nhiên không phải thứ mà người bình thường có thể sử dụng. Chủ nhân của công thức bí mật chắc chắn đã ghi chép lại về tác dụng tiêu cực của nó, con cháu đời sau của người đó không dám tùy tiện dùng. Nhưng có công thức như thế trong tay mà lại không thể sử dụng thì khiến người ta không cam tâm biết nhường nào? Lúc này, hẳn là họ sẽ nghĩ cách tìm được cao nhân để điều chế phương thuốc, vị cao nhân đó…”
Phương Hinh Điềm kinh ngạc nói: “Sư phụ của Bạch tiểu thư, y thuật của ông ta cao siêu, vì thế nhà họ Bạch đưa công thức bí mật cho ông ta bảo ông ta nghiên cứu. Như vậy thì công thức bí mật không nằm trong tay nhà họ Bạch nữa, khi người của Ngũ Độc môn tìm đến, họ không giao ra được công thức bí mật, thế là bị…”
Cố Thanh Dật gõ mạnh xuống bàn. “Những điều này chỉ là phỏng đoán, sự thực rốt cuộc thế nào, không ai biết cả.”
Phương Hinh Điềm nhún vai.
Trình Ứng Phong ho một tiếng. “Mà này, ta vô tình tra ra được chút tin tức, liên quan đến Bạch tiểu thư.”
Tất cả mọi người đều nhìn Trình Ứng Phong.
Trình Ứng Phong: “Thời gian vị Bạch tiểu thư này xuất hiện khá trùng hợp. Khi điều tra, ta thuận miệng hỏi người làm nhà họ Bạch, một vài người làm thường niên cho nhà họ Bạch có ấn tượng sâu sắc với vị tam di nương đó, nói bà ta có dung mạo tuyệt mỹ, lúc ban đầu mới vào Bạch phủ đã được Bạch Yến Thăng hết mực yêu chiều, từng sinh một cô con gái… Chỉ là họ rất mơ hồ về chuyện của Bạch tiểu thư đó, có vài người nói Bạch tiểu thư đó vừa chào đời đã mất, có người lại nói bị đại phu nhân hại chết rồi… Nhưng ta biết được một tin tức chính xác là sau khi tam di nương đó qua đời, bà vú hầu hạ bên cạnh bà ta đã về quê, chuyện của tam di nương không có ai biết rõ hơn bà vú đó.”
Mạnh Dật Thành vỗ vai Trình Ứng Phong. “Làm tốt lắm, chỉ cần gặp được bà vú đó thì có thể xác định được rất nhiều chuyện.”
…
Cố Thanh Dật đón được bà vú già đó nhờ vào mối quan hệ của nhà họ Cố, song dù vậy, để đến được Thanh thành cũng cần thời gian hai ngày.
Trong hai ngày này, quán trọ họ sống bị người ta giám sát, còn có người hét thẳng với họ, bảo họ giao Bạch Y Y ra, bảo họ đừng giấu giếm riêng nữa, công thức bí mật cũng không phải thứ độc nhất vô nhị, chia sẻ cho mọi người cùng hưởng không phải tốt hơn ư?
Nhờ vào việc điều tra, họ cũng biết được tin tức họ muốn biết. Ngũ Độc môn vốn am hiểu dùng độc nên không hề bận tâm đến tác dụng phụ của công thức bí mật, bọn chúng hoàn toàn có thể thay đổi công thức bí mật. Nhưng nhà họ Bạch không biết điều, không lấy công thức ra. Bọn chúng nghe ngóng nhiều nơi mới láng máng đoán được rằng công thức bí mật đã bị nhà họ Bạch giao cho cao nhân có y thuật siêu phàm nghiên cứu rồi…
Chuyện nhà họ Bạch bị diệt môn thật sự là do Ngũ Độc môn ra tay, điều này khiến họ có cảm giác khó mà mô tả.
Ngọn liễu treo mảnh trăng, Cố Thanh Dật đứng thẳng trong sân của quán trọ, Mạnh Dật Thành thờ ơ đi qua. “Đang nghĩ gì thế?”
“Cảm thấy hơi kỳ lạ.”
“Ở đâu?”
Cố Thanh Dật nhìn sang người bạn thân của mình. “Tất cả.”
“Ta từng đích thân điều tra, đó quả thực là người của Ngũ Độc môn, không tồn tại mưu kế hãm hại hay ngụy tạo gì cả. Có lẽ Âm Nguyệt giáo muốn đối phó nhà họ Bạch, song vẫn chưa đến thời cơ, người của Âm Nguyệt giáo còn chưa kịp ra tay thì nhà họ Bạch đã bị Ngũ Độc môn diệt rồi… Ngũ Độc môn vì công thức bí mật đó mà diệt nhà họ Bạch. Âm Nguyệt giáo hẳn đã nhận được tin tức, một khi điều tra thì chắc chắn sẽ biết là chuyện về công thức bí mật. Bây giờ bọn chúng đều đến vì vị Bạch tiểu thư đó, nhưng Bạch tiểu thư lại chẳng biết gì cả, đây là chuyện gì chứ?”
Họ từng hỏi Bạch Y Y, nàng ta không biết gì cả, cũng chẳng có hứng thú với mọi chuyện, sở thích duy nhất chính là nghiên cứu dược liệu, hễ là thực vật có công dụng làm thuốc nàng đều rất hứng thú.
Cố Thanh Dật hít sâu một hơi. “Có lẽ là ta nghĩ nhiều quá rồi.”
Mạnh Dật Thành: “Huynh nghĩ gì?”
Cố Thanh Dật liếc sang, sóng mắt phẳng lặng. “Huynh không cảm thấy biểu hiện của nàng ta quá hoàn hảo sao?”
Bạch Y Y.
“Đúng là quá hoàn hảo.”
Hay tin nhà họ Bạch gặp chuyện cũng không khóc lóc đau khổ, càng không mắng chửi đám người xấu, cũng không kêu gào đòi trả thù, nhưng mà như thế lại phù hợp với thân phận của nàng hơn. Xa nhà nhiều năm như thế thì có được mấy phần tình cảm với nhà họ Bạch đây, huống hồ mẫu thân nàng đã qua đời lâu rồi, đối với nàng thì nhà họ Bạch cũng chẳng khác mấy với người xa lạ. Còn về những ân oán trên giang hồ, nàng là một nữ tử yếu ớt thường sống trong núi sâu, đâu hiểu được những thứ đó, càng đừng nói là trả thù, nàng có thể sống tiếp đã là tốt lắm rồi…
“Nghỉ ngơi thôi!”
…
Bạch Y Y rất hứng thú với các loại độc trong nhà họ Bạch, nàng nhờ Phương Hinh Điềm đưa mình đến giếng nhà họ Bạch, trong nước giếng có loại độc mà Ngũ Độc môn từng hạ, nàng gần như đặt tất cả tinh lực vào chỗ độc đó. Ngay cả Đới Mộng Tình cũng khuyên nàng không cần phải như thế, cho dù nàng thật sự có thể tìm ra thuốc giải thì cũng không thể cứu được người nhà họ Bạch. Song nàng lại nói nàng cũng là một đại phu, nếu nàng có thể tìm ra thuốc giải, lần sau khi có người trúng loại độc tương tự, nàng có thể cứu được mạng của đối phương.
Bạch Y Y quá chăm chú, Đới Mộng Tình và Phương Hinh Điềm chỉ đành để mặc nàng.
…
Bà vú già được đón tới, vừa nghe tin nhà họ Bạch gặp chuyện đã lập tức khóc nức nở, muốn dập đầu dâng hương cho chủ nhân cũ, khóc bảo họ tìm ra hung thủ để trả thù cho chủ nhân. Tuy bà ta gào thét đến khàn cả giọng nhưng họ lại cảm thấy biểu hiện đó rất bình thường.
Bà vú già kêu than bây giờ bà ta già rồi, đi đường vất vả, hơn nữa lại đang đau buồn nên cần phải nghỉ ngơi.
Mạnh Dật Thành ném ra một thỏi bạc, bà vú già lập tức cười tươi như hoa. “Mấy vị vội vã đón tôi đến, nhất định là vì chuyện quan trọng, tôi đâu thể làm chậm trễ chuyện của các vị quý nhân chứ. Các vị quý nhân xin cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nói hết tất cả những gì mình biết.”
Trình Ứng Phong: “Hồi ở Bạch phủ bà hầu hạ tam di nương của Bạch lão nhị hả?”
Tuy thắc mắc nhưng bà vú già vẫn gật đầu.
Trình Ứng Phong: “Vị tam di nương đó từng sinh một tiểu thư đúng không?”
Bà vú ngẩn ra. “Các vị hỏi chuyện này làm gì?”
Trình Ứng Phong: “Bà chỉ cần thành thực trả lời là được.”
Bà vú gật đầu. “Tam di nương từng sinh một vị tiểu thư, khi ấy tam di nương mới vào nhà không bao lâu, tựa như một đóa hoa vậy, được nhị gia thích lắm! Đáng tiếc là bà ấy sinh ra một cô con gái, bản thân bà ấy mong muốn có thể sinh ra một thiếu gia để củng cố địa vị… Nhưng mà cô con gái ấy sinh ra còn có thể chất yếu ớt, đại phu nói không dễ nuôi, sau đó có một vị đạo sĩ xưng là thần thông quảng đại đến, nói không thể giữ tiểu thư lại trong phủ, nếu không sẽ mang đến điều không may cho nhà họ Bạch… Nhị gia không thích tiểu thư đó, ngay cả tam di nương cũng không thích…”
Phương Hinh Điềm kinh hãi. “Đó không phải là con gái ruột của bà ấy sao?”
Họ đều là đích tử đích nữ trong những gia đình trên võ lâm, từ nhỏ đã được chiều chuộng, hoàn toàn không hiểu sao còn có gia đình như vậy.
Bà vú bĩu môi. “Không thể giúp bà ấy củng cố địa vị, lại còn là một con bệnh, tam di nương thích mới lạ…”
Mạnh Dật Thành ngắt lời bà ta. “Sau đó thì sao?”
Bà vú thở dài một hơi. “Nhà họ Bạch chính là nơi hỗn loạn tối tăm, dẫu sao bây giờ họ cũng không còn nữa, tôi cũng không ngại nói thẳng với các vị, tôi là người mà phu nhân an bài cho ở bên cạnh tam di nương, khi ấy tam di nương được yêu chiều quá mức, phu nhân không yên tâm nên mới bảo tôi canh chừng. Ngay cả đạo sĩ đó cũng là do phu nhân tìm tới, bởi vì phu nhân biết một khi nói tiểu thư không mang tới điều lành, nhị gia chắc chắn sẽ không giữ tiểu thư lại trong phủ, chỉ cần tam di nương tranh cãi với nhị gia vì chuyện đó thì không lo tam di nương không bị thất sủng… Ai mà biết được tam di nương lại ác độc như thế, con gái do mình sinh ra bị đuổi khỏi phủ mà cũng không nói một câu nào. Năm ấy họ giao tiểu thư cho vị được gọi là thần y đó, đó còn là một nam tử, cũng không sợ xảy ra chuyện… May là thần y đó có nhân phẩm vẫn ổn, hằng năm đều đưa tiểu thư về nhà thăm người thân. Có điều dù là mỗi năm một lần thì cũng không thể gặp được nhị gia, còn tam di nương thì vẫn có thể gặp được, tam di nương cũng không thích cô con gái này, nhưng chí ít đến ngày hôm đó bà ấy vẫn chiếu lệ… Sau khi tam di nương qua đời, tôi bèn về quê, những chuyện còn lại tôi không biết nữa.”
Cố Thanh Dật bình tĩnh nhìn bà ta. “Nếu bây giờ Bạch tiểu thư đó ở trước mặt bà, bà có thể nhận ra nàng ta không?”
“Đã bao năm như thế rồi, tam di nương còn sống e là cũng không nhận ra thì sao tôi có thể nhận ra được?”
Trình Ứng Phong: “Không có thứ gì tương tự như vết bớt sao?”
Mắt bà vú sáng lên. “Tôi nhớ ra rồi, sau tai phải của tiểu thư có một nốt ruồi.”
…
Sau đó, đám người Cố Thanh Dật chứng kiến một cảnh tượng, bà vú vừa nhìn thấy Bạch Y Y thì đã nhào ngay qua, ôm nàng khóc nức nở, nói nhà họ Bạch vẫn còn một hậu nhân.
So sánh với sự kích động của bà vú, Bạch Y Y sững người ra. Phải đến khi bà vú chủ động nhắc tới chuyện của nhà họ Bạch, Bạch Y Y mới có phản ứng. Bà vú khóc thành tiếng, Bạch Y Y cũng đỏ hoe mắt.
Trước khi bà vú rời đi, Bạch Y Y đưa cho bà ta rất nhiều phương thuốc chữa các bệnh thông thường và một vài dược liệu thông dụng, khiến bà vú rời đi mà hớn ha hớn hở, khen Bạch Y Y có bản lĩnh, theo thần y học được không ít thứ.
Không ai biết, trước khi rời đi bà vú đã nói chuyện với Cố Thanh Dật. Bà vú nhận định Bạch Y Y chính là con gái của tam di nương, bởi vì nàng không chỉ trông giống tam di nương mà còn có nốt ruồi sau tai y hệt Bạch tiểu thư.
Cổng lớn Bạch phủ ở Thanh thành có từng lớp dân chúng vây quanh, họ nhao nhao nhìn vào trong, nét mặt vừa muốn nhìn tình hình bên trong lại vừa sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng trong đó. Cách xa như vậy mà dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh, hơn một trăm hai mươi mạng người trong Bạch phủ đã bị giết sạch chỉ trong một đêm. Đối với đám dân chúng bình thường, đây quả thực là một chuyện ghê rợn, cũng không biết người trong Bạch phủ đã đắc tội ai. Có điều chuyện này không xảy ra với họ, thế nên họ chỉ cảm thấy hiếu kỳ mà thôi.
Người Thanh thành nhắc đến nhà họ Bạch thì đều khen ngợi họ là người tốt, không chỉ chia cháo giúp đỡ những bách tính có gia cảnh khốn khó mà trong thời gian dịch bệnh dễ dàng lây lan, họ còn cung cấp nước thuốc ngừa bệnh, không biết đã cứu được bao nhiêu mạng người. Thế mà sau một đêm, nhà họ Bạch ấy lại không còn một ai.
Lúc này, dân chúng từng nhận ân đức của nhà họ Bạch đang lau nước mắt, thầm mắng đám người xấu đó quá vô lương tâm, ngay cả những người tốt như nhà họ Bạch cũng không bỏ qua.
Chỉ thấy một đám người đi ra từ bên trong cổng lớn Bạch phủ, ba nam hai nữ. Nam tử đi đầu mặc cả thân trắng, trường sam tung bay, ngũ quan tuấn dật, dáng người cao thẳng, cử chỉ trầm ổn khoáng đạt. Nam tử thứ hai mặc cả thân đen, mặt mày lanh lợi, cũng là một thiếu niên anh tuấn hiếm thấy, bên hông đeo một cây sáo, bước đi trầm ổn. Nam tử thứ ba dung mạo kém hơn, nhưng nếu không so với hai người trước thì cũng là một thiếu niên phong nhã khiến vô số thiếu nữ đỏ mặt rung động. Hai nữ tử đi sau họ, một người dung nhan như đóa hải đường, phong thái tao nhã, ngũ quan tinh xảo, trên người mặc bộ nhu quần màu xanh lam, cử chỉ như tiên tử giữa hoa; người còn lại mặc váy dài màu xanh lục, mặt mày tựa ánh trăng, ngũ quan đoan chính, cũng là một giai nhân thanh tú.
Mọi người bất giác tản ra hai bên, chừa lại một con đường cho họ.
“Họ là ai vậy?” Có bách tính cảm thấy hiếu kỳ. Những người này như sao trên trời vậy, chỉ có thể ngắm từ xa, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Người có kiến thức rộng ho một tiếng, nét mặt ra chiều bất ngờ. “Ngay cả họ mà mấy người cũng không biết hả?”
Một câu nói đã thu hút rất nhiều sự chú ý, người này lâng lâng trong lòng, tỏ thái độ như thể cấp bậc của mình cao hơn hẳn những người bình thường. “Vị công tử anh tuấn tựa gió mát trăng thanh đi đầu chính là công tử trẻ Cố Thanh Dật của Cố gia trang. Cậu ấy là nhân tài kiệt xuất trong đám hậu bối trẻ của Cố gia trang, cũng là người được nhà họ Cố xem trọng nhất. Đừng thấy cậu ấy còn trẻ mà lầm, cậu ấy có nhân phẩm cao khiết, không sợ cường quyền, hành sự có chừng mực. Mấy năm trước cậu ấy xử lý vụ án Thẩm lão gia bị thích sát, tôi chỉ từng nhìn từ xa thôi, bây giờ cậu ấy còn phi phàm hơn trước đây nhiều. Còn hai thiếu niên đi sau cậu ấy tôi chưa từng thấy, nhưng cũng có thể đoán ra, thiếu niên hông đeo cây sáo hẳn chính là Mạnh Dật Thành của Mạnh gia bảo, nghe đồn cậu ấy sử dụng cây sáo đó xuất thần nhập hóa, người có thể bức cậu ấy bỏ cây sáo đổi sang dùng kiếm chắc chắn là nhân vật không thể xem nhẹ trong giang hồ…”
Dân chúng thấy vô cùng hào hứng, nếu Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành đích thân đến xử lý chuyện của nhà họ Bạch, vậy thì hẳn sẽ có thể mau chóng bắt được hung thủ. Dân chúng quả thực tự tin mù quáng như thế với Cố gia trang và Mạnh gia bảo, còn tín nhiệm họ hơn tín nhiệm quan phủ nữa.
Cơ nghiệp mấy trăm năm của nhà họ Cố, người kế nghiệp được bồi dưỡng đều là những thiên tài có phẩm cách cao thượng và tài năng võ thuật xuất chúng. Họ dấn thân vào việc xử lý những sự kiện phức tạp để trả lại bình yên cho giang hồ, cũng được giang hồ kính trọng. Nhất là tổ phụ Cố Mạc Sinh của Cố Thanh Dật, dùng sức mình đối phó với La Sát Khâu Đạo Ích tội ác tày trời, lấy phương thức kéo nhau chết chung để giải quyết đại họa võ lâm, tuy Cố Mạc Sinh đã chết nhưng sự tích về ông lại mãi mãi được mọi người lưu truyền.
Về sự tỉ mỉ kĩ càng thì nhà họ Mạnh yếu hơn nhà họ Cố một chút. Mấy năm nay nhà họ Mạnh thường cử đám hậu bối trẻ hành tẩu giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, danh tiếng dần vang xa. Mạnh Dật Thành là hậu bối trẻ được coi trọng nhất của nhà họ Mạnh, cũng được coi như đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Cố Thanh Dật, dẫu sao thì việc tuyển chọn minh chủ võ lâm có vẻ như lại sắp bắt đầu rồi.
Trên giang hồ đã có phong thanh truyền ra từ lâu, chức minh chủ võ lâm tiếp theo hẳn sẽ giao cho người trẻ tuổi, người trẻ tuổi này không phải chính là Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành xuất chúng vô song đó sao?
…
Phương Hinh Điềm véo Trình Ứng Phong một cái. “Trên chân huynh đeo chì à, đi chậm thế.”
Trình Ứng Phong cầm một chiếc quạt trong tay, phô bày ra vẻ tao nhã ngời ngời. “Ít động tay động chân thôi, cô tưởng ta là cô, đi đường cũng thô lỗ như thế à?”
“Huynh…”
Mạnh Dật Thành thấy hai người họ sắp cãi nhau thì cười khẽ nói: “Ứng Phong muốn nghe người khác khen huynh ấy đấy…”
Phương Hinh Điềm trợn mắt. “Trình Ứng Phong, huynh giả tạo thật đấy.”
Trình Ứng Phong ngẩng cao đầu, liếc Mạnh Dật Thành và Cố Thanh Dật. Hết cách thôi, ai bảo hai vị này quá xuất chúng, đi đến đâu cũng được người ta khen ngút trời, còn chàng ta mà được khen lại là chuyện cực kỳ khó khăn chứ? Phải biết rằng ở nhà, chàng ta bị trưởng bối “tàn phá” nói sao không thể học tập Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành đi, kết quả là ở nhà thì bị hai người họ áp bức vô hình, ra ngoài còn tiếp tục bị họ đè đầu, chàng ta quả thực sinh không đúng thời mà.
Họ về đến quán trọ Thành Duyệt, trưởng quầy lập tức bảo người mang thức ăn lên. Những người làm nghề này đều tinh tường, biết mấy vị này không phải người bình thường, phòng ốc và cơm nước được chuẩn bị cũng không bình thường, đương nhiên chuyện này cũng có liên quan đến việc mấy người họ vung tay rất rộng rãi.
Năm người họ về đến gian phòng riêng, sau khi tiểu nhị bưng thức ăn vào, họ bèn dặn dò không cho ai làm phiền và không được đến gần khi chưa có lệnh.
Hơn một trăm hai mươi người vô tội nhà họ Bạch bỏ mạng, tuy không đến mức máu chảy thành sông nhưng cũng khiến họ không có lòng dạ nào để ăn cơm.
“Rốt cuộc là ai độc ác mà làm thế với người vô tội chứ, sau khi bắt được hung thủ, chúng ta nhất định phải nghiêm phạt chúng.” Phương Hinh Điềm tức tối.
Đới Mộng Tình nhìn em họ của mình, lắc đầu bất lực. “Không dễ bắt được hung thủ thế đâu.”
Mạnh Dật Thành bất giác gật đầu. “Nếu diệt môn chỉ trong một đêm thì đó tuyệt đối không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được, đối phương nhất định đã bố trí tỉ mỉ rồi. Đám người này chắc chắn không bình thường, nói cách khác, nhà họ Bạch chắc chắn đã đắc tội với người rất hung ác.”
“Có thế nào đi nữa thì cũng không nên lạm sát người vô tội.” Phương Hinh Điềm rất căm phẫn, đó là mạng người chứ không phải chó mèo lợn, phải là kẻ hiểm ác thế nào mới coi mạng người như cỏ rác thế chứ.
Đới Mộng Tình vỗ vai Phương Hinh Điềm, ra hiệu bảo đối phương đừng kích động như thế. Ân oán trên giang hồ đâu dễ nói rõ như vậy, một lời không hợp đã ra tay ngay, chuyện tranh danh đoạt lợi thì càng như cơm bữa.
Mạnh Dật Thành nhìn sang Cố Thanh Dật. “Đang nghĩ gì vậy?”
“Phần lớn người nhà họ Bạch chết vì trúng độc, bộ phận nhỏ chết vì binh khí, bộ phận này hẳn là những người trúng độc chưa nặng bị người hạ độc diệt khẩu lần nữa. Có thể hạ độc mà thần không biết quỷ không hay, hơn nữa còn không để lại một ai sống sót, huynh cảm thấy tác phong hành sự này giống ai?”
Sắc mặt Mạnh Dật Thành khẽ đanh lại. “Ý của huynh là Ngũ Độc môn?”
Cố Thanh Dật bặm môi. “Giống tác phong của chúng.”
Đới Mộng Tình nghe vậy cũng ngẩn ra. “Nhà họ Bạch này sao lại liên quan đến Ngũ Độc môn?”
Mạnh Dật Thành cúi đầu suy tư. “Nhà họ Bạch này hơi kỳ lạ. Trước đây ta từng điều tra, nhà họ Bạch có vẻ có quan hệ với một vài người quyền quý trong kinh thành, cụ thể thì không biết dây dưa gì. Ta vốn định điều tra kĩ hơn thì bị chuyện khác trì hoãn nên mắc kẹt lại, không ngờ nhà họ Bạch lại gặp phải đại nạn…”
Nếu nhà họ Bạch can dự đến chuyện triều chính thì vụ này sẽ không đơn giản nữa. Từ xưa tới nay triều đình không can dự chuyện giang hồ, giang hồ cũng không màng chuyện triều chính, hình thành thế cân bằng vi diệu. Nhưng trên thực tế hai bên vẫn có chút liên quan, vẫn phải cố kị đôi chút trong một vài chuyện.
Cố Thanh Dật sờ mép tách trà. “Vẫn phải tiếp tục điều tra.”
Đám người Mạnh Dật Thành đều gật đầu.
Dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm cho hơn một trăm hai mươi mạng người nhà họ Bạch, nếu không há chẳng phải ai ai cũng gặp nguy hiểm hay sao?
Đúng vào lúc này, ngoài cửa sổ truyền tới tiếng xe ngựa phi nhanh, giống như đang chạy trốn. Xe ngựa không chỉ làm người đi đường kinh hãi mà còn lật tung các quầy hàng nhỏ bên đường, khiến người bán hàng phải gào lên mắng xối xả. Và rất rõ ràng, ở đằng sau có người đang đuổi theo xe ngựa.
Đới Mộng Tình lập tức đi đến bên cửa sổ, kéo cửa ra xem.
“Con gái nhà họ Bạch… vừa trở về đã bị người ta bắt vào xe ngựa rồi…”
Người học võ tai mắt nhanh nhạy hơn người bình thường nên vẫn có thể nghe thấy câu nói này giữa những âm thanh ầm ĩ. Nét mặt Cố Thanh Dật đanh lại, chàng đứng dậy phá cửa bay xuống, Mạnh Dật Thành vội vã theo sau.
Hai người đuổi theo xe ngựa, chỉ thấy hai đường vòng cung một trái một phải, một trắng một đen vây lấy xe ngựa từ phía sau. Người trên xe ngựa cũng nhận ra điều gì, thỉnh thoảng đánh xe sang các sạp hàng hai bên đường khiến Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành không thể không cố kị những sạp hàng đó. Cứ như vậy, họ để xe ngựa trốn ra đến cổng thành.
Xe ngựa qua cổng thành, Cố Thanh Dật vội đuổi theo, ngoài thành ít người hơn khiến mục tiêu trở nên rõ ràng hơn với họ.
Mạnh Dật Thành hừ lạnh. “Ngươi trốn không thoát đâu, còn không bó tay chịu trói?”
“Hai vị cũng đến vì công thức bí mật ư? Nói thực cho các vị biết, công thức bí mật không nằm trong tay vị tiểu thư này, các vị khỏi cần lãng phí sức lực nữa.”
Công thức bí mật? Cố Thanh Dật và Mạnh Dật Thành đều nhíu mày. Nhà họ Bạch gặp cảnh diệt môn, lẽ nào là vì thứ đó?
Mạnh Dật Thành: “Ngươi nói không nằm trong tay nàng ta thì không nằm thật chắc?”
“Xem ra hai vị không định chung đụng hòa hợp hử?”
Ánh mắt Cố Thanh Dật lạnh tanh, cơ thể chàng bay đến không trung, bổ một kiếm xuống, lưỡi kiếm tựa cầu vồng, như muốn bổ mặt đất thành hai mảnh. Ngựa giật mình khiếp sợ, điên cuồng lao về phía trước. Sợi cương ngựa đột nhiên đứt phựt, xe ngựa di chuyển về phía trước một lúc rồi dừng lại.
“Thanh Nguyệt kiếm. Thì ra là người nhà họ Cố.” Chiếc áo choàng đen bay đến giữa trời. “Nghe nói hậu nhân nhà họ Cố có thiên phú kiếm đạo đều hơn người, xem ra vận khí của ta không tệ, may mắn được cọ xát một lần với thế hệ trẻ nhà họ Cố.”
Mạnh Dật Thành nheo mắt. “Xem ra ngươi chưa từng nghe đến nhà họ Mạnh? Làm sao bây giờ, ta nghe vậy mà thấy rất khó chịu.”
Mạnh Dật Thành ra chiêu trước, cây sáo bay ra, hóa thành một chiếc lưới kín mít không lọt gió giữa không trung, trói người mặc đồ đen lại. Người mặc đồ đen ném tiêu độc ra, tựa như cơn mưa độc, đẩy cây sáo lùi lại.
Võ công của người này rất tốt, hơn nữa còn dùng ám khí.
Cố Thanh Dật rút kiếm xông lên trước, cùng kề vai tác chiến với Mạnh Dật Thành. Người mặc đồ đen đột nhiên đẩy một chưởng về phía xe ngựa, một bóng dáng màu vàng bay ra từ trong xe, Cố Thanh Dật chỉ đành đón lấy người. Mạnh Dật Thành toan đuổi theo người mặc đồ đen đang định bỏ trốn, người mặc đồ đen lập tức tung phấn độc ra, Mạnh Dật Thành quay đầu tránh. Chỉ một chốc như thế, người mặc đồ đen đã chạy thoát.
Cố Thanh Dật nhíu mày, ôm nữ tử trong lòng. Nàng ta hẳn đã bị đánh ngất. Chàng nhìn sang Mạnh Dật Thành. Tuy Mạnh Dật Thành ảo não vì để kẻ kia trốn thoát nhưng dù sao cũng phải đưa người về, chàng ta lập tức gật đầu với Cố Thanh Dật rồi đi về phía xe ngựa. Người bên trong xe ngựa đã chết vì độc phát, họ cũng không thấy bất ngờ. Lúc rời đi người mặc đồ đen không hề do dự, điều đó có nghĩa là người này không có chút giá trị gì, đã không có giá trị thì phải chết.
Người chết trông chừng tiểu thư nhà họ Bạch, cũng bởi vậy nên lúc trước họ không thể đến gần, chỉ có thể đối phó người mặc đồ đen.
Cố Thanh Dật nhìn nữ tử trong lòng. Nàng ta có diện mạo tinh xảo, cũng rất thanh tú, có vẻ đẹp yếu ớt mong manh.
“Chúng ta cứ về trước đã!”
Mạnh Dật Thành gật đầu.
Về đến quán trọ, sau khi Phương Hinh Điềm biết đây chính là tiểu thư nhà họ Bạch thì thầm cảm thán. Bạch tiểu thư này thật đáng thương, người nhà đã mất cả rồi, không biết sau khi nàng ta tỉnh lại thì sẽ buồn đến mức nào.
Mạnh Dật Thành kể chuyện xảy ra vừa rồi cho mọi người biết. Chuyện nhà họ Bạch bị diệt môn quả nhiên không đơn giản, có thể bắt đầu điều tra từ công thức bí mật.
Mấy người Cố Thanh Dật, Mạnh Dật Thành cùng ra ngoài điều tra chuyện của nhà họ Bạch, chỉ còn lại Phương Hinh Điềm và Đới Mộng Tình trông tiểu thư nhà họ Bạch, một là đợi Bạch tiểu thư tỉnh lại, hai thì là bảo vệ nàng.
oOo
Lúc ba người Cố Thanh Dật trở về thì đã nhập nhoạng tối, song Bạch tiểu thư vẫn chưa tỉnh lại. Cố Thanh Dật nhíu mày. Bấy giờ Đới Mộng Tình mới giải thích, Bạch tiểu thư chỉ bị ngất, thông thường thì hẳn là nên tỉnh lại từ lâu rồi, họ đã mời đại phu đến, đại phu cũng nói là không có vấn đề gì nghiêm trọng, tình hình như hiện tại chỉ là bởi thể chất nàng ta yếu ớt mà thôi.
Cố Thanh Dật gật đầu, không hỏi gì thêm.
Cả nhóm ngồi trong phòng, vừa ăn vừa bàn luận về những tin tức thu được ngày hôm nay.
Phương Hinh Điềm trông đầy hứng thú. Hôm nay nàng ta và Đới Mộng Tình được bố trí cho ở lại quán trọ, không thể ra ngoài, nàng ta cực kỳ tiếc nuối. Biểu hiện của Phương Hinh Điềm chọc mọi người bật cười, bầu không khí cũng không còn nặng nề nữa.
Mạnh Dật Thành: “Nhà họ Bạch quả thực có qua lại với một vài quan chức cấp cao, họ kinh doanh dược liệu, làm ăn với quy mô rất lớn mà không có trở ngại gì, hẳn là có liên quan đến người sau lưng họ. Chỉ là ta cảm thấy hơi kỳ lạ, bắt đầu từ năm năm trước, tác phong hành sự của nhà họ Bạch đã thay đổi, họ bắt đầu thích làm việc thiện, trở thành người tốt có tiếng. Nhưng mà năm năm đổ về trước, nhà họ Bạch chỉ là một gia đình chưa thuộc dòng dõi thư hương thôi.”
Cố Thanh Dật nhìn Mạnh Dật Thành. “Huynh cảm thấy những chuyện này đều là thuật che mắt?”
Mạnh Dật Thành tựa người vào ghế. “Con người hành sự phần lớn đều có quy luật, thông thường có liên quan đến lợi ích. Nhà họ Bạch không phải gia tộc vương hầu, không cần phải mê hoặc lòng dân như thế. Bởi vậy, họ làm thế phần nhiều để mở rộng tiếng tăm, thu nhận được nhiều tin tức hơn.”
Cố Thanh Dật nghe vậy liền cười. “Mấy năm nay có tin tức lục tục truyền ra, rằng Âm Nguyệt giáo không chỉ thâm nhập các môn phái lớn mà còn tham gia chuyện trong ngoài triều đình, những vương hầu quý tộc đó hẳn không muốn mình bị lừa dối như thế đâu.”
Âm Nguyệt giáo, giáo phái do một nữ tử tạo ra, giáo chúng dung mạo như hoa, sở trường của bọn chúng là lợi dụng sắc đẹp của mình mà mê hoặc các nam tử để đạt được mục đích. Chúng đẹp như hoa nhưng lòng dạ độc như bọ cạp, biết bao nhiêu người nhà cửa không yên, thậm chí đã bỏ mạng vì chúng.
Nếu có người bị chúng lừa, không nuốt trôi cục tức đó, định xử lý bọn chúng thì cũng không phải là không thể.
Đới Mộng Tình suy tư một thoáng. “Tam hoàng tử và Thất hoàng tử?”
Trước đây hai vị hoàng tử đó từng gây náo loạn vì chuyện “mỹ sắc”, dân chúng đồn rằng họ bị Đại hoàng tử bày mưu tính kế, bây giờ họ liên thủ lại kéo Đại hoàng tử xuống. Nếu Đại hoàng tử thật sự từng hợp tác với Âm Nguyệt giáo, vậy thì hai hoàng tử đó muốn tính toán sòng phẳng với Âm Nguyệt giáo cũng không phải chuyện không thể.
Phương Hinh Điềm chớp chớp mắt. “Mấy người đang nói gì thế, sao ta chẳng hiểu gì cả?”
Trình Ứng Phong cười giễu. “Bộ não này của cô, nghe không hiểu mới là chuyện bình thường.”
“Trình Ứng Phong.”
Đới Mộng Tình thở dài sâu kín. “Điềm Điềm!”
“Biểu tỷ, là huynh ấy luôn bắt nạt muội mà!”
Trình Ứng Phong ho khan một tiếng, nhướng mày, trưng ra thái độ “nam nhân tốt không đấu với nữ nhân”, khiến Phương Hinh Điềm tức điên người. “Người của Ngũ Độc môn không ra tay bừa bãi, càng không để lại dấu vết gì. Nhưng trước khi nhà họ Bạch bị diệt môn, quả thực có người có thân phận không rõ ràng lảng vảng quanh đây, chỉ là rốt cuộc họ có thân phận gì thì không dễ phán đoán.”
Phương Hinh Điềm xí một tiếng. “Đúng là vô dụng…”
Đới Mộng Tình kéo tay Phương Hinh Điềm, ý bảo Phương Hinh Điềm đừng nói những lời khó nghe hơn.
Trình Ứng Phong nói tiếp: “Có điều ta quả thực đã tra được một vài tin tức. Có người đồn rằng nhà họ Bạch có một công thức cổ, đun thuốc uống theo công thức đó không chỉ có thể kéo dài tuổi thọ mà còn có thể tăng thêm công lực của một giáp.”
Mạnh Dật Thành gật đầu, chàng ta cũng từng láng máng nghe về chuyện đó.
Đới Mộng Tình đăm chiêu suy nghĩ một lúc. “Liệu có phải là tin tức về công thức bí mật đã bị truyền ra, mọi người đều muốn đoạt được công thức bí mật đó nhưng lại không có được, lâu ngày dần chuyển thành căm hận, vì thế giết hại người nhà họ Bạch không?”
Cố Thanh Dật bâng quơ. “Ta cho người nghiên cứu kĩ càng tất cả chỗ độc trong nhà họ Bạch thì thấy đó đều là độc luyện chế bình thường. Lợi dụng quy trình luyện chế để tạo thành kịch độc khó giải, đây là chuyện mà Ngũ Độc môn am hiểu nhất.”
Những loại độc bình thường mới khiến lòng người sinh ra càng nhiều hy vọng, tưởng rằng có thể dễ dàng giải trừ. Nhưng Ngũ Độc môn lợi dụng quy trình chế độc, việc giải độc cũng phải luyện chế theo quy trình chế độc, điều này gây ra chuyện khiến người ta hãi hùng, rõ ràng biết là trúng loại độc nào, cũng tìm ra tất cả các dược liệu giải độc, song lại không thể tạo ra thuốc giải vào thời khắc cuối cùng, còn điều gì không cam tâm hơn thế? Người của Ngũ Độc môn, không thể không độc.
Phương Hinh Điềm nghe mà thấy lơ mơ. “Thế rốt cuộc là Ngũ Độc môn làm hay là Âm Nguyệt giáo làm?”
Ai mà biết chứ? Rất rõ ràng, nhà họ Bạch đang tìm giáo chúng của Âm Nguyệt giáo, thậm chí mấy năm nay từng tranh chấp với người của Âm Nguyệt giáo. Với tác phong hành sự của Âm Nguyệt giáo, nhất định chúng đã muốn nghiền cho nhà họ Bạch thịt nát xương tan từ lâu rồi. Có điều, nếu người của Ngũ Độc môn làm ra chuyện này vì công thức bí mật thì cũng hợp lý.
Cố Thanh Dật nhìn Trình Ứng Phong. “Chuyện của tiểu thư nhà họ Bạch thì sao?”
Trình Ứng Phong lập tức trở nên nghiêm túc. “Ta từng nghe ngóng rồi, họ nói rất mơ hồ, có người nói nhà họ Bạch không có vị tiểu thư nào như vậy, có người lại nói hình như có… Vị tiểu thư nhà họ Bạch này hơi kỳ lạ. Tiểu thư nhà họ Bạch đều được nuôi dưỡng để thành danh môn thục nữ, vẫn luôn quanh quẩn trong nhà chứ không ra ngoài, số người chết cũng vừa đủ với nhân khẩu nhà họ Bạch. Vị Bạch tiểu thư dư ra này…”
Vào thời khắc mấu chốt này lại mọc ra thêm một Bạch tiểu thư? Sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Đúng vào lúc này, bên ngoài căn phòng truyền đến tiếng động khe khẽ, âm thanh không lớn nhưng khiến họ trở nên cảnh giác, cả đám người cùng đi ra khỏi căn phòng.
Bạch tiểu thư tỉnh rồi?
Đới Mộng Tình đến gần cửa phòng trước tiên, vươn tay ra gõ cửa. “Bạch tiểu thư, cô tỉnh rồi à? Cô vẫn ổn chứ?”
Qua một lúc lâu mới có người ra mở cửa.
Nữ tử có khuôn mặt vô cùng tinh xảo và xinh đẹp, song vẻ yếu ớt trên người nàng quá rõ ràng, phong thái yếu đuối này che phủ lên phần xinh đẹp kia, nàng tựa như một đóa hoa mong manh, phần nhiều là khiến người ta nhìn thấy sự yếu ớt chứ không phải là vẻ đẹp của nàng.
Nữ tử thẫn thờ nhìn những người đứng ngoài phòng. “Các… các người là ai?”
Mạnh Dật Thành nhìn Cố Thanh Dật một cái, tiến lên trước. “Bạch tiểu thư, cô bị kẻ xấu bắt đi, bọn ta đã cứu cô về… Cô còn nhớ chứ?”
Dường như nàng nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi gật đầu. “Đa tạ các vị đã cứu ta.”
Một đám người ngồi đối diện nàng, nhìn ra được nàng rất căng thẳng và bí bức, bình thường hẳn là cũng không hay gặp quá nhiều người, ngay cả đầu cũng chẳng mấy khi ngẩng lên.
Đới Mộng Tình nhìn cô em họ của mình, đến cả Phương Hinh Điềm cũng không chủ động lên tiếng, cũng phải thôi, có cảm giác mình nói to tiếng hơn một chút thì sẽ giống như hù sợ đối phương vậy. “Bạch tiểu thư… Có thể hỏi một chút rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì không?”
“Ta tên Bạch Y Y, đa tạ các vị đã cứu ta. Ta muốn về nhà, đến cửa nhà thì có người hỏi ta muốn làm gì, nói nhà ta đã gặp chuyện rồi. Ta nói với họ ta là người nhà họ Bạch… Chuyện sau đó ta không nhớ được nữa.” Nàng day trán, ngẫm nghĩ. “Nhà ta đã xảy ra chuyện gì?”
Mọi người huynh nhìn ta, ta nhìn huynh, đều không biết nên mở miệng thế nào.
Tay Cố Thanh Dật gõ gõ trên mặt bàn. “Bạch tiểu thư, một trăm hai mươi ba người nhà họ Bạch đã bị giết hại trong vòng một đêm, không còn một ai sống sót.”
“Cái… gì?” Nàng ngây ngốc nói ra hai chữ này, tiếp đó ngón tay run rẩy không ngừng. “Sao lại như vậy?”
Cố Thanh Dật chăm chú quan sát nét mặt nàng. Nàng đang kinh ngạc và sợ hãi, song không tỏ ra đau lòng là bao, xảy ra chuyện thế này khiến nàng rất bất ngờ.
Qua hồi lâu, Bạch Y Y mới nhìn sang Cố Thanh Dật. “Họ đã đắc tội ai?”
Mạnh Dật Thành nghịch cây sáo bên hông. “Căn cứ vào tin tức mà bọn ta điều tra được, có thể là Âm Nguyệt giáo, hoặc cũng có thể là Ngũ Độc môn.”
Âm Nguyệt giáo? Ngũ Độc môn? Nàng vô cùng mông lung.
“Nhiều người như thế… Sao họ lại…” Bạch Y Y lẩm bẩm. “Phụ thân ta qua đời rồi ư? Còn cả đại nương và nhị nương…”
“Bạch tiểu thư.” Mạnh Dật Thành đột ngột lên tiếng khiến Bạch Y Y giật nảy mình, nhìn dáng vẻ nàng mù mờ rồi bị hù sợ, chẳng hiểu sao lại có cảm giác phạm tội mãnh liệt. “Bọn ta đã điều tra tin tức về nhà họ Bạch, nhà họ Bạch hình như không có một vị Bạch tiểu thư như cô.”
Bạch Y Y phản ứng vô cùng chậm chạp, dường như qua một lúc lâu nàng mới nghe hiểu đối phương đang nói gì, sợ sệt nói: “Ta là con gái thứ ba của Bạch Yến Thăng, do tam nương sinh ra. Sau khi ra đời sức khỏe ta không tốt, có đạo sĩ khẳng định ta không sống được quá bảy tuổi, không hợp trưởng thành trong nhà họ Bạch… Sư phụ ta đúng lúc đi ngang qua, mẫu thân ta bèn giao ta cho sư phụ, nói tuy ta rời khỏi nhà họ Bạch, không thể ở lại bên bà nhưng chí ít ta còn có thể sống. Kể từ đó, mỗi năm ta về nhà thăm cha mẹ một lần. Năm năm trước mẫu thân qua đời, ta chưa từng về lại nhà. Khoảng thời gian trước sư phụ ra bên ngoài, để lại thư bảo ta về nhà, ta bèn vội vàng trở về…”
Cố Thanh Dật bâng quơ: “Sư phụ của Bạch tiểu thư làm gì?”
“Sư phụ là đại phu, y thuật rất tốt, các loại bệnh nan y cũng không là vấn đề với thầy, trên thế gian này không có bệnh nào sư phụ không thể trị.” Mắt nàng phát sáng, rất kiêu ngạo, cũng rất tự hào.
Cố Thanh Dật: “Ông ấy đi đâu vậy?”
Nàng lắc đầu. “Không biết nữa, nhưng sư phụ nhất định có lý do nên mới rời đi, đợi chuyện của sư phụ kết thúc thì sư phụ sẽ về đón ta.”
Cố Thanh Dật: “Có tiện xem bức thư mà sư phụ cô đã để lại không?”
Nếu nàng đã kính trọng sư phụ nàng như thế thì sẽ không ném bức thư đi, ngược lại còn giữ gìn cẩn thận.
Bạch Y Y không hiểu cho lắm, có điều nàng vẫn giao bức thư đó ra. Cố Thanh Dật nhìn một cái rồi chạm mắt với Mạnh Dật Thành. Tuy không biết những lời nàng nói là thật hay là giả, nhưng người viết thư nhất định có võ công, thậm chí võ công phi phàm.
Đới Mộng Tình thở dài một hơi. “Bạch tiểu thư, trông cô rất không ổn, bọn ta không làm phiền cô nữa, cô nghỉ ngơi thêm đi.”
Bạch Y Y yên lặng chốc lát. “Ta có thể đi thăm cha ta được không?”
Người nhà của nàng. Nàng không yêu cầu, mà là hỏi.
Thấy mọi người đều không có phản ứng gì, Bạch Y Y cắn môi. “Ta sẽ không làm phiền các vị, ta tự đi…”
Mạnh Dật Thành vội lên tiếng: “Đương nhiên là được.”
Thi thể của người nhà họ Bạch do quan địa phương xử lý, thi thể đều được đưa đến nghĩa trang, có người canh chừng riêng. Chuyện của nhà họ Bạch rất rõ ràng có liên quan đến giang hồ, không phải chuyện mà quan lại có thể giải quyết, bởi thế những người đó vô cùng khách sáo với đám người Cố Thanh Dật. Họ nhắc đến chuyện kiểm tra thi thể, đương nhiên những người đó dứt khoát đồng ý.
Đới Mộng Tình và Phương Hinh Điềm cùng Bạch Y Y đi xem thi thể của Bạch Yến Thăng.
Bạch Y Y hơi sợ hãi, hơi đắn đo, nét mặt phức tạp, cuối cùng vén tấm vải trắng ra, gọi một tiếng “phụ thân” rồi dập đầu ba cái với thi thể của Bạch Yến Thăng.
Khi ra khỏi nghĩa trang, Bạch Y Y hỏi Đới Mộng Tình: “Các vị sẽ bắt được hung thủ, đúng không?”
“Bọn ta nhất định sẽ bắt được hung thủ.”
Bạch Y Y gật đầu.
Bạch Y Y muốn đi thăm mộ của mẫu thân nàng, Đới Mộng Tình và Phương Hinh Điềm không tiện quấy rầy, chỉ đành đi cùng.
Bạch Y Y đứng trước mộ của mẫu thân nàng rất lâu rồi mới rời đi.
“Chúng ta mau về thôi.” Sắc mặt Đới Mộng Tình không tốt lắm.
Bạch Y Y thấy khó hiểu, có điều nàng không nói gì, nghe lời đi theo họ.
Có người bám theo họ.
Cho đến khi về tới quán trọ, Đới Mộng Tình mới thở phào một hơi. Những người bám theo có lẽ chỉ thăm dò tin tức nên mới không ra tay chăng? Hoặc là, nhân vật lớn thực sự còn chưa xuất hiện, họ chỉ là lính canh thôi?
oOo
Trình Ứng Phong vừa mới về đến quán trọ thì đã bị Phương Hinh Điềm kéo lại. Trình Ứng Phong cầu cứu Mạnh Dật Thành thì bị coi như không nhìn thấy, chỉ đành cam chịu số phận.
“Các huynh đang nghi ngờ Bạch tiểu thư này đúng không?” Phương Hinh Điềm nheo mắt lại.
“Cô nghĩ nhiều quá rồi.”
Phương Hinh Điềm hừ một tiếng. “Cái tính cách tùy tiện nghi ngờ người khác của các huynh có thể thay đổi được không? Người ta đã đủ đáng thương rồi, vậy mà các huynh còn nghi ngờ người ta.”
Trình Ứng Phong liếc xéo nàng ta. “Không phải cô chỉ thích biểu tỷ của cô đấy ư? Sao nhanh vậy đã có thiện cảm với một Bạch tiểu thư mới xuất hiện rồi?”
Phương Hinh Điềm khoanh hai tay trước ngực. “Ta chỉ cảm thấy sự nghi ngờ của các huynh không có cơ sở thôi. Nàng ta yếu ớt như vậy thì có thể làm gì? Đừng nói là các huynh không biết nàng ta không hề biết võ công đấy. Không thể vì nàng ta xinh đẹp mà cảm thấy nàng ta là người của Âm Nguyệt giáo đâu. Âm Nguyệt giáo nhận người gần như đều là cô nhi, sau đó bắt đầu bồi dưỡng và cho học võ từ nhỏ… Nàng ta phù hợp ở điểm nào chứ?”
Cố Thanh Dật nghe thấy màn đối thoại của Phương Hinh Điềm và Trình Ứng Phong thì bặm chặt môi, lòng thầm phủ định lời Phương Hinh Điềm nói. Giáo chúng Âm Nguyệt giáo bồi dưỡng từ nhỏ gần như đều là thành viên cốt cán, nhưng một vài thám tử không phải là được bồi dưỡng từ nhỏ, họ hoạt động trong đủ ngành đủ nghề, chờ đợi cơ hội hành động, hình thành mạng lưới liên lạc rất lớn. Đó chính là một trong những nguyên nhân khiến Âm Nguyệt giáo ngày càng lớn mạnh.
Bạch Y Y đã về phòng nghỉ ngơi, Đới Mộng Tình đi tụ họp cùng mọi người. Nàng kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay, có người bám theo các nàng, nàng nghi ngờ mục tiêu của đối phương là Bạch Y Y. Còn về việc vì sao đối phương không ra tay, có lẽ là vì chưa chuẩn bị sẵn sàng, hoặc là có nguyên nhân khác.
Chuyện của nhà họ Bạch, càng lúc càng khó bề phân biệt. Chuyện này còn rắc rối hơn trong tưởng tượng của họ.
Mạnh Dật Thành nói ra phát hiện của chàng ta. Có người đang tổ chức tiếp cận Thanh thành. Sau khi điều tra thì chàng ta nghi ngờ là người của Âm Nguyệt giáo, bọn chúng đang tiến hành với quy mô lớn, có vẻ có động tĩnh không nhỏ.
Còn Cố Thanh Dật phát hiện dấu vết hoạt động của Ngũ Độc môn. Hơn nữa tin tức nhà họ Bạch có công thức bí mật vẫn luôn được một vài người lan truyền, công thức đó đương nhiên khiến người ta lùng sục. Có điều, đột nhiên tăng thêm công lực một giáp là chuyện không phải ai cũng có thể tiếp nhận được, khả năng rất lớn là sẽ chết bất đắc kỳ tử, bởi thế công thức đó có thể coi như củ khoai nóng bỏng tay, không phải tất cả mọi người đều đổ xô vào tranh giành nó.
Phương Hinh Điềm trợn trừng mắt. “Nhà họ Bạch bị diệt môn là do Ngũ Độc môn làm ư? Một là vì chỗ độc đó là thủ đoạn Ngũ Độc môn thường dùng; hai thì là tuy phía có ân oán với nhà họ Bạch là Âm Nguyệt giáo nhưng nếu là Âm Nguyệt giáo làm, chúng sẽ đến Thanh thành từ trước chứ không phải là bây giờ mới đến. Bây giờ Âm Nguyệt giáo và Ngũ Độc môn đều đang hoạt động ở đây, hẳn là hành tung của Bạch tiểu thư bị tiết lộ ra ngoài, bọn chúng muốn có được thứ mình muốn từ trong tay Bạch tiểu thư chăng?”
Đới Mộng Tình gật đầu. “Nói vậy thì chúng vẫn chưa có được công thức bí mật đó?”
Mạnh Dật Thành đồng tình. “Với tác phong hành sự của Ngũ Độc môn, hẳn là chưa lấy được công thức bí mật nên mới căm hận mà đuổi cùng giết tận. Bạch Y Y là người còn sống sót duy nhất của nhà họ Bạch, chúng đương nhiên sẽ tưởng rằng công thức bí mật nằm trong tay nàng ta. Mọi người đừng quên, Bạch tiểu thư đã từng nói, sư phụ của nàng ta là một đại phu có y thuật rất lợi hại.”
Đới Mộng Tình nhìn Mạnh Dật Thành với vẻ thắc mắc. “Ý của huynh là?”
Mạnh Dật Thành nheo mắt. “Liệu có khả năng là thế này không? Nhà họ Bạch quả thực có công thức bí mật như thế, nhưng công thức bí mật đó hiển nhiên không phải thứ mà người bình thường có thể sử dụng. Chủ nhân của công thức bí mật chắc chắn đã ghi chép lại về tác dụng tiêu cực của nó, con cháu đời sau của người đó không dám tùy tiện dùng. Nhưng có công thức như thế trong tay mà lại không thể sử dụng thì khiến người ta không cam tâm biết nhường nào? Lúc này, hẳn là họ sẽ nghĩ cách tìm được cao nhân để điều chế phương thuốc, vị cao nhân đó…”
Phương Hinh Điềm kinh ngạc nói: “Sư phụ của Bạch tiểu thư, y thuật của ông ta cao siêu, vì thế nhà họ Bạch đưa công thức bí mật cho ông ta bảo ông ta nghiên cứu. Như vậy thì công thức bí mật không nằm trong tay nhà họ Bạch nữa, khi người của Ngũ Độc môn tìm đến, họ không giao ra được công thức bí mật, thế là bị…”
Cố Thanh Dật gõ mạnh xuống bàn. “Những điều này chỉ là phỏng đoán, sự thực rốt cuộc thế nào, không ai biết cả.”
Phương Hinh Điềm nhún vai.
Trình Ứng Phong ho một tiếng. “Mà này, ta vô tình tra ra được chút tin tức, liên quan đến Bạch tiểu thư.”
Tất cả mọi người đều nhìn Trình Ứng Phong.
Trình Ứng Phong: “Thời gian vị Bạch tiểu thư này xuất hiện khá trùng hợp. Khi điều tra, ta thuận miệng hỏi người làm nhà họ Bạch, một vài người làm thường niên cho nhà họ Bạch có ấn tượng sâu sắc với vị tam di nương đó, nói bà ta có dung mạo tuyệt mỹ, lúc ban đầu mới vào Bạch phủ đã được Bạch Yến Thăng hết mực yêu chiều, từng sinh một cô con gái… Chỉ là họ rất mơ hồ về chuyện của Bạch tiểu thư đó, có vài người nói Bạch tiểu thư đó vừa chào đời đã mất, có người lại nói bị đại phu nhân hại chết rồi… Nhưng ta biết được một tin tức chính xác là sau khi tam di nương đó qua đời, bà vú hầu hạ bên cạnh bà ta đã về quê, chuyện của tam di nương không có ai biết rõ hơn bà vú đó.”
Mạnh Dật Thành vỗ vai Trình Ứng Phong. “Làm tốt lắm, chỉ cần gặp được bà vú đó thì có thể xác định được rất nhiều chuyện.”
…
Cố Thanh Dật đón được bà vú già đó nhờ vào mối quan hệ của nhà họ Cố, song dù vậy, để đến được Thanh thành cũng cần thời gian hai ngày.
Trong hai ngày này, quán trọ họ sống bị người ta giám sát, còn có người hét thẳng với họ, bảo họ giao Bạch Y Y ra, bảo họ đừng giấu giếm riêng nữa, công thức bí mật cũng không phải thứ độc nhất vô nhị, chia sẻ cho mọi người cùng hưởng không phải tốt hơn ư?
Nhờ vào việc điều tra, họ cũng biết được tin tức họ muốn biết. Ngũ Độc môn vốn am hiểu dùng độc nên không hề bận tâm đến tác dụng phụ của công thức bí mật, bọn chúng hoàn toàn có thể thay đổi công thức bí mật. Nhưng nhà họ Bạch không biết điều, không lấy công thức ra. Bọn chúng nghe ngóng nhiều nơi mới láng máng đoán được rằng công thức bí mật đã bị nhà họ Bạch giao cho cao nhân có y thuật siêu phàm nghiên cứu rồi…
Chuyện nhà họ Bạch bị diệt môn thật sự là do Ngũ Độc môn ra tay, điều này khiến họ có cảm giác khó mà mô tả.
Ngọn liễu treo mảnh trăng, Cố Thanh Dật đứng thẳng trong sân của quán trọ, Mạnh Dật Thành thờ ơ đi qua. “Đang nghĩ gì thế?”
“Cảm thấy hơi kỳ lạ.”
“Ở đâu?”
Cố Thanh Dật nhìn sang người bạn thân của mình. “Tất cả.”
“Ta từng đích thân điều tra, đó quả thực là người của Ngũ Độc môn, không tồn tại mưu kế hãm hại hay ngụy tạo gì cả. Có lẽ Âm Nguyệt giáo muốn đối phó nhà họ Bạch, song vẫn chưa đến thời cơ, người của Âm Nguyệt giáo còn chưa kịp ra tay thì nhà họ Bạch đã bị Ngũ Độc môn diệt rồi… Ngũ Độc môn vì công thức bí mật đó mà diệt nhà họ Bạch. Âm Nguyệt giáo hẳn đã nhận được tin tức, một khi điều tra thì chắc chắn sẽ biết là chuyện về công thức bí mật. Bây giờ bọn chúng đều đến vì vị Bạch tiểu thư đó, nhưng Bạch tiểu thư lại chẳng biết gì cả, đây là chuyện gì chứ?”
Họ từng hỏi Bạch Y Y, nàng ta không biết gì cả, cũng chẳng có hứng thú với mọi chuyện, sở thích duy nhất chính là nghiên cứu dược liệu, hễ là thực vật có công dụng làm thuốc nàng đều rất hứng thú.
Cố Thanh Dật hít sâu một hơi. “Có lẽ là ta nghĩ nhiều quá rồi.”
Mạnh Dật Thành: “Huynh nghĩ gì?”
Cố Thanh Dật liếc sang, sóng mắt phẳng lặng. “Huynh không cảm thấy biểu hiện của nàng ta quá hoàn hảo sao?”
Bạch Y Y.
“Đúng là quá hoàn hảo.”
Hay tin nhà họ Bạch gặp chuyện cũng không khóc lóc đau khổ, càng không mắng chửi đám người xấu, cũng không kêu gào đòi trả thù, nhưng mà như thế lại phù hợp với thân phận của nàng hơn. Xa nhà nhiều năm như thế thì có được mấy phần tình cảm với nhà họ Bạch đây, huống hồ mẫu thân nàng đã qua đời lâu rồi, đối với nàng thì nhà họ Bạch cũng chẳng khác mấy với người xa lạ. Còn về những ân oán trên giang hồ, nàng là một nữ tử yếu ớt thường sống trong núi sâu, đâu hiểu được những thứ đó, càng đừng nói là trả thù, nàng có thể sống tiếp đã là tốt lắm rồi…
“Nghỉ ngơi thôi!”
…
Bạch Y Y rất hứng thú với các loại độc trong nhà họ Bạch, nàng nhờ Phương Hinh Điềm đưa mình đến giếng nhà họ Bạch, trong nước giếng có loại độc mà Ngũ Độc môn từng hạ, nàng gần như đặt tất cả tinh lực vào chỗ độc đó. Ngay cả Đới Mộng Tình cũng khuyên nàng không cần phải như thế, cho dù nàng thật sự có thể tìm ra thuốc giải thì cũng không thể cứu được người nhà họ Bạch. Song nàng lại nói nàng cũng là một đại phu, nếu nàng có thể tìm ra thuốc giải, lần sau khi có người trúng loại độc tương tự, nàng có thể cứu được mạng của đối phương.
Bạch Y Y quá chăm chú, Đới Mộng Tình và Phương Hinh Điềm chỉ đành để mặc nàng.
…
Bà vú già được đón tới, vừa nghe tin nhà họ Bạch gặp chuyện đã lập tức khóc nức nở, muốn dập đầu dâng hương cho chủ nhân cũ, khóc bảo họ tìm ra hung thủ để trả thù cho chủ nhân. Tuy bà ta gào thét đến khàn cả giọng nhưng họ lại cảm thấy biểu hiện đó rất bình thường.
Bà vú già kêu than bây giờ bà ta già rồi, đi đường vất vả, hơn nữa lại đang đau buồn nên cần phải nghỉ ngơi.
Mạnh Dật Thành ném ra một thỏi bạc, bà vú già lập tức cười tươi như hoa. “Mấy vị vội vã đón tôi đến, nhất định là vì chuyện quan trọng, tôi đâu thể làm chậm trễ chuyện của các vị quý nhân chứ. Các vị quý nhân xin cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nói hết tất cả những gì mình biết.”
Trình Ứng Phong: “Hồi ở Bạch phủ bà hầu hạ tam di nương của Bạch lão nhị hả?”
Tuy thắc mắc nhưng bà vú già vẫn gật đầu.
Trình Ứng Phong: “Vị tam di nương đó từng sinh một tiểu thư đúng không?”
Bà vú ngẩn ra. “Các vị hỏi chuyện này làm gì?”
Trình Ứng Phong: “Bà chỉ cần thành thực trả lời là được.”
Bà vú gật đầu. “Tam di nương từng sinh một vị tiểu thư, khi ấy tam di nương mới vào nhà không bao lâu, tựa như một đóa hoa vậy, được nhị gia thích lắm! Đáng tiếc là bà ấy sinh ra một cô con gái, bản thân bà ấy mong muốn có thể sinh ra một thiếu gia để củng cố địa vị… Nhưng mà cô con gái ấy sinh ra còn có thể chất yếu ớt, đại phu nói không dễ nuôi, sau đó có một vị đạo sĩ xưng là thần thông quảng đại đến, nói không thể giữ tiểu thư lại trong phủ, nếu không sẽ mang đến điều không may cho nhà họ Bạch… Nhị gia không thích tiểu thư đó, ngay cả tam di nương cũng không thích…”
Phương Hinh Điềm kinh hãi. “Đó không phải là con gái ruột của bà ấy sao?”
Họ đều là đích tử đích nữ trong những gia đình trên võ lâm, từ nhỏ đã được chiều chuộng, hoàn toàn không hiểu sao còn có gia đình như vậy.
Bà vú bĩu môi. “Không thể giúp bà ấy củng cố địa vị, lại còn là một con bệnh, tam di nương thích mới lạ…”
Mạnh Dật Thành ngắt lời bà ta. “Sau đó thì sao?”
Bà vú thở dài một hơi. “Nhà họ Bạch chính là nơi hỗn loạn tối tăm, dẫu sao bây giờ họ cũng không còn nữa, tôi cũng không ngại nói thẳng với các vị, tôi là người mà phu nhân an bài cho ở bên cạnh tam di nương, khi ấy tam di nương được yêu chiều quá mức, phu nhân không yên tâm nên mới bảo tôi canh chừng. Ngay cả đạo sĩ đó cũng là do phu nhân tìm tới, bởi vì phu nhân biết một khi nói tiểu thư không mang tới điều lành, nhị gia chắc chắn sẽ không giữ tiểu thư lại trong phủ, chỉ cần tam di nương tranh cãi với nhị gia vì chuyện đó thì không lo tam di nương không bị thất sủng… Ai mà biết được tam di nương lại ác độc như thế, con gái do mình sinh ra bị đuổi khỏi phủ mà cũng không nói một câu nào. Năm ấy họ giao tiểu thư cho vị được gọi là thần y đó, đó còn là một nam tử, cũng không sợ xảy ra chuyện… May là thần y đó có nhân phẩm vẫn ổn, hằng năm đều đưa tiểu thư về nhà thăm người thân. Có điều dù là mỗi năm một lần thì cũng không thể gặp được nhị gia, còn tam di nương thì vẫn có thể gặp được, tam di nương cũng không thích cô con gái này, nhưng chí ít đến ngày hôm đó bà ấy vẫn chiếu lệ… Sau khi tam di nương qua đời, tôi bèn về quê, những chuyện còn lại tôi không biết nữa.”
Cố Thanh Dật bình tĩnh nhìn bà ta. “Nếu bây giờ Bạch tiểu thư đó ở trước mặt bà, bà có thể nhận ra nàng ta không?”
“Đã bao năm như thế rồi, tam di nương còn sống e là cũng không nhận ra thì sao tôi có thể nhận ra được?”
Trình Ứng Phong: “Không có thứ gì tương tự như vết bớt sao?”
Mắt bà vú sáng lên. “Tôi nhớ ra rồi, sau tai phải của tiểu thư có một nốt ruồi.”
…
Sau đó, đám người Cố Thanh Dật chứng kiến một cảnh tượng, bà vú vừa nhìn thấy Bạch Y Y thì đã nhào ngay qua, ôm nàng khóc nức nở, nói nhà họ Bạch vẫn còn một hậu nhân.
So sánh với sự kích động của bà vú, Bạch Y Y sững người ra. Phải đến khi bà vú chủ động nhắc tới chuyện của nhà họ Bạch, Bạch Y Y mới có phản ứng. Bà vú khóc thành tiếng, Bạch Y Y cũng đỏ hoe mắt.
Trước khi bà vú rời đi, Bạch Y Y đưa cho bà ta rất nhiều phương thuốc chữa các bệnh thông thường và một vài dược liệu thông dụng, khiến bà vú rời đi mà hớn ha hớn hở, khen Bạch Y Y có bản lĩnh, theo thần y học được không ít thứ.
Không ai biết, trước khi rời đi bà vú đã nói chuyện với Cố Thanh Dật. Bà vú nhận định Bạch Y Y chính là con gái của tam di nương, bởi vì nàng không chỉ trông giống tam di nương mà còn có nốt ruồi sau tai y hệt Bạch tiểu thư.
/62
|