Mạnh Y Y nghe thấy lời Tô Thanh Dật nói thì nét mặt bỗng chốc trở nên kinh ngạc, sau đó cô muốn phản bác, nhưng khi chạm phải ánh nhìn trấn định của Tô Thanh Dật, những lời mơ hồ kia đều bị đè lại, cô chỉ có thể mấp máy môi song lại chẳng phát ra một lời.
Ánh mắt Tô Thanh Dật trấn định và bình tĩnh như thế, như thể bữa cơm này đã cho anh đủ thời gian để suy nghĩ và lên dự định, bây giờ anh đã có kế hoạch thì có thể thực hiện nó rồi.
Anh là Cố Thanh Dật, người đàn ông ở bên cạnh cô trong vô số thế giới. Tuy trong những thế giới ấy cô đã ngược anh đến mức cả người kiệt quệ, nhưng nếu phải tính toán so đo thì lý do mà cô thành công là bởi vì phần lớn thời gian đều dựa theo nhân phẩm của anh, chứ Bạch Y Y cô không tài giỏi đến mức ấy.
Đây là người đàn ông dù rơi vào tuyệt cảnh cũng sẽ không từ bỏ hy vọng, cho dù chỉ là một chút xíu hy vọng thì anh cũng sẽ nắm chặt lấy, và khi hy vọng hoàn toàn tiêu tan, anh cũng sẽ bình tĩnh chấp nhận.
Mạnh Y Y thầm chột dạ, sao cô lại dễ dàng tin rằng anh thật sự thỏa hiệp với bố mình chứ, anh là Cố Thanh Dật cơ mà.
Mạnh Y Y đón lấy ánh mắt của anh, khóe miệng cong lên, toan nói chuyện. Nhưng đúng lúc này, Tô Thanh Dật lại không định nghe cô nói nữa.
“Cô có thích tôi hay không đều không quan trọng.” Tô Thanh Dật khẽ nhếch khóe miệng, nét mặt và ánh mắt đều tĩnh lặng như bát cháo trên tay anh.
Mạnh Y Y bất giác nhướng mày, vừa rồi cô còn muốn nói anh dựa vào đâu mà nói thế cơ mà!
Song Tô Thanh Dật lại bước một bước lên trước, khuôn mặt được phóng đại gần như dán vào khuôn mặt cô, thế là cô càng có thể nhìn rõ đôi mắt anh. So với nói là bình tĩnh thì chi bằng nói là lạnh nhạt, lạnh đến tận xương tủy, lạnh nhạt đến nỗi dù anh đang nhìn cô thì cũng không đặt cô vào trong mắt mình.
Cô muốn lùi lại, nhưng lại không muốn chịu thua trước mặt anh, chỉ có thể bướng bỉnh nhìn anh.
“Bởi vì dù sao thì tôi cũng không thích cô.” Tô Thanh Dật nói xong bèn cười nhẹ. “Ngẫm nghĩ kĩ lại thì nếu chúng ta thật sự kết hôn có vẻ cũng chẳng tệ, dù gì cô cũng là con gái trưởng thôn, tôi quả thực chẳng thể làm gì cô, nhưng nếu cô là vợ tôi…”
Tô Thanh Dật tặng cô nét mặt “tất cả kết thúc trong im lặng” rồi bưng bát cháo đi thẳng ra ngoài.
Mạnh Y Y nhìn bóng lưng anh, hít sâu một hơi.
Anh không có ký ức về những thế giới đó, chỉ có thể coi cô là một cô gái xấu xa ép buộc anh, thế nên có thể đối xử với cô như bình thường. Nhưng cô thì không làm vậy được, nỗi áy náy mấy trăm kiếp đè lên người cô luôn khiến cô cảm thấy dù mình chỉ làm tổn hại người đàn ông này một chút xíu thì cũng là tội ác tày trời.
Mạnh Y Y khẽ thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn cháo trong nồi, khóe miệng cong lên.
Với tính cách ăn một bữa cơm cũng không muốn chiếm hời quá nhiều từ người khác của Tô Thanh Dật, nếu như bảo rằng anh đến thế giới này mà có thay đổi gì trong tính cách thì cô sẽ không tin.
Vậy thì biểu hiện vừa rồi của anh là để anh xác định một chuyện. Hôn sự giữa họ chỉ dựa vào mấy người Mạnh Hữu Lương thì không được, nhân tố mấu chốt duy nhất có thể giải quyết hôn sự vớ vẩn này chính là bản thân Mạnh Y Y, nếu cô có thể chủ động yêu cầu hủy hôn và không lấy anh nữa thì chính là cục diện hai bên cùng có lợi.
Mấy lời anh vừa nói là để bày tỏ rằng nếu anh thật sự cưới cô, anh không chỉ tuyệt đối không thích cô mà còn nghĩ cách giày vò cô.
Nếu như không biết tính cách anh, có lẽ cô sẽ thật sự nghiêm túc suy xét lại. Ở nơi này tuy chuyện đàn ông đánh phụ nữ rất hiếm khi xảy ra, nhưng cũng không phải là không có. Nếu sau khi kết hôn Tô Thanh Dật thật sự muốn làm gì cô thì cũng không phải là không thể, chẳng hạn như bắt cô làm việc nhà hay việc đồng áng, ngay cả nhà họ Mạnh cũng không thể nói gì được.
Mạnh Y Y ngẫm nghĩ thì nở nụ cười, được rồi, cô hơi mong chờ Tô Thanh Dật có thể sử dụng chiêu gì hay không đây.
Khi Mạnh Y Y đi vào gian nhà chính, cô quả nhiên trông thấy Tô Thanh Dật và Mạnh Hữu Lương đang bàn luận về tình hình thóc lúa năm nay, thái độ chủ động đó rõ ràng khác với hình tượng trầm lặng vừa nãy.
Tô Thanh Dật tỏ ra như vậy khiến người nhà họ Mạnh nhìn cô tận mấy lần, Mạnh Chí Dũng và Mạnh Chí Cường dứt khoát cười trộm.
Sau khi cô út và trí thức Tô cùng ở trong bếp một lúc, biểu hiện của trí thức Tô khác hẳn, chắc chắn là vì cô út đã nói gì đó rồi. Cô út quả nhiên tài giỏi, ngay cả trí thức Tô cũng sắp nắm trọn rồi. Còn về việc trí thức Tô và cô út ra ngoài một trước một sau, đó là vì xấu hổ còn gì, mọi người đều hiểu được.
Đây thật sự là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.
Nhưng thật sự là hiểu lầm ư?
Mạnh Y Y nghiêng đầu, cười ngọt ngào với Tô Thanh Dật.
Cô dám bảo đảm, anh chắc chắn cố ý, thái độ như bây giờ chứng tỏ anh đã chấp nhận hôn sự, cho nên sau này nếu thật sự có chuyện xảy ra thì chính là vấn đề của bản thân Mạnh Y Y cô, anh chẳng liên quan gì cả.
Mà khi đối diện với nụ cười ngọt ngào của người đẹp, Tô Thanh Dật cũng đáp lại cô bằng một nụ cười.
Mạnh Y Y húp cháo, nghĩ bụng lúc này có phải anh đang cảm thấy cực kỳ buồn nôn hay không, cô bất giác cảm thấy chuyện này trở nên thú vị hẳn.
Nhưng chuyện Tô Thanh Dật chắc mẩm rằng cô không thích anh vẫn khiến cô canh cánh trong lòng.
Thực ra cách Tô Thanh Dật phán đoán cực kỳ đơn giản và thô bạo.
Trong ngoài thôn Song Khê, người thích anh không ít, những người có cảm tình thì còn không đếm xuể hơn. Chẳng hạn như Trần Ảnh, chủ động giúp Tô Thanh Dật thoát khỏi Mạnh Y Y là vì có cảm tình, nhưng Trần Ảnh lại tự hiểu rõ bản thân, cảm thấy mình không xứng với trí thức Tô nên đè thứ cảm tình đó xuống tận đáy lòng.
Ánh mắt những cô gái đó nhìn Tô Thanh Dật khác với Mạnh Y Y, nếu Mạnh Y Y thích anh thì không nên có thái độ này mà sẽ là kìm nén niềm vui, bởi dẫu sao đây cũng là hôn sự cô cưỡng cầu, nhưng cô lại không có thái độ như vậy.
Dường như cô không thích ứng, cũng chẳng hề chủ động, điều đó khiến Tô Thanh Dật lại một lần nữa trông thấy hy vọng.
Mạnh Y Y thấy thái độ của Tô Thanh Dật thì nổi tính muốn trêu đùa, cứ thế cầm đũa của mình gắp thức ăn cho Tô Thanh Dật. “Nào, ăn nhiều vào, nhất là lạp xưởng này, cả thôn Song Khê chẳng có mấy gia đình đúc được lạp xưởng, giờ mà anh không ăn thì về nhà không có cơ hội ăn nữa đâu.”
Dịch Quế Hoa lườm con gái cháy mắt, nói năng kiểu gì vậy?
“Tiểu Tô à, cháu đừng nghe con bé nói linh tinh, nó không biết nói chuyện, bị cô chú chiều hư chứ không có ý khác đâu.”
Tô Thanh Dật nhìn miếng lạp xưởng trong bát mình, mày khẽ nhíu, song vẫn bình tĩnh ăn.
Mạnh Đại Vĩ đỡ lời: “Đúng đấy, em gái anh chỉ thẳng tính thôi, có gì nói đó, không chơi trò giả tạo vớ vẩn đâu.”
Mạnh Tiểu Vĩ gật đầu. “Thế mới tốt, những người nói không đi đôi với làm là anh ghét nhất.”
Tô Thanh Dật sắp tức đến mức bật cười luôn rồi, ý này là tuy Mạnh Y Y không biết nói chuyện nhưng những lời cô nói là sự thực? Được rồi, thật sự so ra thì lời đó cũng không sai.
“Vâng, cháu hiểu mà.” Tô Thanh Dật cười, lại chủ động gắp cho Mạnh Y Y một miếng lạp xưởng. “Em cũng ăn đi, miếng này nạc hơn, không có chút mỡ nào đâu.”
Nét mặt Tô Thanh Dật hiền hòa, dường như thật sự chẳng bận tâm một chút nào.
Mạnh Hữu Lương nghe Tô Thanh Dật nói vậy thì cuối cùng cũng buông bỏ gánh nặng nơi ấn đường.
Mạnh Y Y không thích ăn mỡ, ngay cả chuyện này cậu chàng cũng biết, điều này chứng tỏ thực ra trong lòng cậu ấy không có quá nhiều ác cảm với Mạnh Y Y chăng? Chỉ là cậu chàng không thích chuyện ép buộc thế này, bây giờ sau khi chấp nhận thì đương nhiên là nghĩ cho đối phương rồi.
Thực ra chuyện Mạnh Y Y không ăn mỡ cũng không cần phải nghe ngóng làm gì. Có một năm nhà họ Mạnh làm lạp xưởng đã nghiêm ngặt nghe theo yêu cầu của Mạnh Y Y, không được cho vào một chút xíu mỡ nào. Kết quả là sau khi treo lạp xưởng đó quá lâu, vừa hun vừa tiếp tục đón gió, lạp xưởng cứng như đá, ăn khô không khốc, chẳng có chút xíu hương vị thơm ngon của lạp xưởng.
Tuy chỉ là chuyện nhỏ nhưng người trong thôn cũng bàn tán một phen, Tô Thanh Dật nghe được bập bõm. Nhất là hồi Tết, mọi người làm lạp xưởng thì đều sẽ yêu cầu cho chút mỡ vào.
Nhà họ Mạnh vẫn không cho mỡ vào, nhưng sẽ không bắt buộc phải lọc chút mỡ trên thịt nạc đi.
Mạnh Y Y đờ người. Cô ghét nhất là người khác gắp thức ăn cho mình, Tô Thanh Dật cũng không được.
Cô hít sâu một hơi, thôi vậy, ngẫm mà xem, ngày trước đã từng nếm nước bọt của nhau rồi, giờ ăn miếng lạp xưởng có là gì?
Thế là cô cố gắng ăn.
Sau đó, Tô Thanh Dật lại gắp khoai tây và ớt xanh cho cô. “Đừng chỉ mải ăn cháo, rau cũng phải ăn nhiều vào.”
Mạnh Y Y lườm Tô Thanh Dật, nghi ngờ anh cố ý vì anh chắc chắn cảm nhận được sự miễn cưỡng của mình rồi. Khả năng quan sát của người này có phải hơi tốt rồi không? Nói chuyện với Mạnh Hữu Lương thì cứ nói, còn quan tâm đến mình làm gì?
“Còn ăn gì khác không? Anh gắp cho em.” Giọng nói của Tô Thanh Dật ôn hòa.
“Em tự làm là được.” Mạnh Y Y nặn ra một nụ cười.
Còn Tô Thanh Dật lại một mực quan tâm đến phản ứng của cô. Sau khi xác định cô có vẻ không thích mình thì anh lại rất thắc mắc, nếu đã thế, tại sao cô cứ phải bức ép mình lấy cô? Điều đó không hợp với lẽ thường.
Bữa cơm này ăn hơi lâu, sau khi ăn cơm xong, Mạnh Hữu Lương bèn bảo Tô Thanh Dật cầm đèn pin để đi về, dẫu sao lộ trình từ xóm Đại Khê đến xóm Tiểu Khê cũng mất tận mấy phút.
Người không sống trong thôn chỉ gọi là thôn Song Khê, nhưng thôn Song Khê chia thành xóm Đại Khê và xóm Tiểu Khê, cũng tức là chia theo nội bộ, thực ra chỉ là một thôn nhưng vì ở giữa bị một con suối ngăn cách nên phần rộng hơn gọi là xóm Đại Khê, phần nhỏ hơn gọi là xóm Tiểu Khê.
Căn nhà của nhà họ Chu nằm ở xóm Tiểu Khê, nhà họ Mạnh ở xóm Đại Khê, nếu đi về thì mất những mấy phút. Trời đã tối, đi đường mà bị trượt ngã thì cũng không mấy to tát, chỉ sợ giẫm phải rắn hay gì thì khổ.
Tô Thanh Dật cầm đèn pin của nhà họ Mạnh, bước từng bước rời khỏi nhà họ. Mạnh Y Y nhìn bóng lưng anh chẳng mấy chốc đã hòa vào bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng le lói từ đèn pin di chuyển.
Dịch Quế Hoa đi đến bên cạnh Mạnh Y Y. “Sau này không được nói năng như thế nữa.”
Mạnh Y Y bĩu môi. “Con có nói sai đâu.”
Dịch Quế Hoa nhìn con gái hồi lâu. “Con và Tiểu Tô ở trong bếp nói gì với nhau đó?”
Mạnh Y Y nheo mắt. “Không có gì ạ.”
Dịch Quế Hoa tưởng con gái đang xấu hổ nên không gặng hỏi thêm.
Ánh mắt Tô Thanh Dật trấn định và bình tĩnh như thế, như thể bữa cơm này đã cho anh đủ thời gian để suy nghĩ và lên dự định, bây giờ anh đã có kế hoạch thì có thể thực hiện nó rồi.
Anh là Cố Thanh Dật, người đàn ông ở bên cạnh cô trong vô số thế giới. Tuy trong những thế giới ấy cô đã ngược anh đến mức cả người kiệt quệ, nhưng nếu phải tính toán so đo thì lý do mà cô thành công là bởi vì phần lớn thời gian đều dựa theo nhân phẩm của anh, chứ Bạch Y Y cô không tài giỏi đến mức ấy.
Đây là người đàn ông dù rơi vào tuyệt cảnh cũng sẽ không từ bỏ hy vọng, cho dù chỉ là một chút xíu hy vọng thì anh cũng sẽ nắm chặt lấy, và khi hy vọng hoàn toàn tiêu tan, anh cũng sẽ bình tĩnh chấp nhận.
Mạnh Y Y thầm chột dạ, sao cô lại dễ dàng tin rằng anh thật sự thỏa hiệp với bố mình chứ, anh là Cố Thanh Dật cơ mà.
Mạnh Y Y đón lấy ánh mắt của anh, khóe miệng cong lên, toan nói chuyện. Nhưng đúng lúc này, Tô Thanh Dật lại không định nghe cô nói nữa.
“Cô có thích tôi hay không đều không quan trọng.” Tô Thanh Dật khẽ nhếch khóe miệng, nét mặt và ánh mắt đều tĩnh lặng như bát cháo trên tay anh.
Mạnh Y Y bất giác nhướng mày, vừa rồi cô còn muốn nói anh dựa vào đâu mà nói thế cơ mà!
Song Tô Thanh Dật lại bước một bước lên trước, khuôn mặt được phóng đại gần như dán vào khuôn mặt cô, thế là cô càng có thể nhìn rõ đôi mắt anh. So với nói là bình tĩnh thì chi bằng nói là lạnh nhạt, lạnh đến tận xương tủy, lạnh nhạt đến nỗi dù anh đang nhìn cô thì cũng không đặt cô vào trong mắt mình.
Cô muốn lùi lại, nhưng lại không muốn chịu thua trước mặt anh, chỉ có thể bướng bỉnh nhìn anh.
“Bởi vì dù sao thì tôi cũng không thích cô.” Tô Thanh Dật nói xong bèn cười nhẹ. “Ngẫm nghĩ kĩ lại thì nếu chúng ta thật sự kết hôn có vẻ cũng chẳng tệ, dù gì cô cũng là con gái trưởng thôn, tôi quả thực chẳng thể làm gì cô, nhưng nếu cô là vợ tôi…”
Tô Thanh Dật tặng cô nét mặt “tất cả kết thúc trong im lặng” rồi bưng bát cháo đi thẳng ra ngoài.
Mạnh Y Y nhìn bóng lưng anh, hít sâu một hơi.
Anh không có ký ức về những thế giới đó, chỉ có thể coi cô là một cô gái xấu xa ép buộc anh, thế nên có thể đối xử với cô như bình thường. Nhưng cô thì không làm vậy được, nỗi áy náy mấy trăm kiếp đè lên người cô luôn khiến cô cảm thấy dù mình chỉ làm tổn hại người đàn ông này một chút xíu thì cũng là tội ác tày trời.
Mạnh Y Y khẽ thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn cháo trong nồi, khóe miệng cong lên.
Với tính cách ăn một bữa cơm cũng không muốn chiếm hời quá nhiều từ người khác của Tô Thanh Dật, nếu như bảo rằng anh đến thế giới này mà có thay đổi gì trong tính cách thì cô sẽ không tin.
Vậy thì biểu hiện vừa rồi của anh là để anh xác định một chuyện. Hôn sự giữa họ chỉ dựa vào mấy người Mạnh Hữu Lương thì không được, nhân tố mấu chốt duy nhất có thể giải quyết hôn sự vớ vẩn này chính là bản thân Mạnh Y Y, nếu cô có thể chủ động yêu cầu hủy hôn và không lấy anh nữa thì chính là cục diện hai bên cùng có lợi.
Mấy lời anh vừa nói là để bày tỏ rằng nếu anh thật sự cưới cô, anh không chỉ tuyệt đối không thích cô mà còn nghĩ cách giày vò cô.
Nếu như không biết tính cách anh, có lẽ cô sẽ thật sự nghiêm túc suy xét lại. Ở nơi này tuy chuyện đàn ông đánh phụ nữ rất hiếm khi xảy ra, nhưng cũng không phải là không có. Nếu sau khi kết hôn Tô Thanh Dật thật sự muốn làm gì cô thì cũng không phải là không thể, chẳng hạn như bắt cô làm việc nhà hay việc đồng áng, ngay cả nhà họ Mạnh cũng không thể nói gì được.
Mạnh Y Y ngẫm nghĩ thì nở nụ cười, được rồi, cô hơi mong chờ Tô Thanh Dật có thể sử dụng chiêu gì hay không đây.
Khi Mạnh Y Y đi vào gian nhà chính, cô quả nhiên trông thấy Tô Thanh Dật và Mạnh Hữu Lương đang bàn luận về tình hình thóc lúa năm nay, thái độ chủ động đó rõ ràng khác với hình tượng trầm lặng vừa nãy.
Tô Thanh Dật tỏ ra như vậy khiến người nhà họ Mạnh nhìn cô tận mấy lần, Mạnh Chí Dũng và Mạnh Chí Cường dứt khoát cười trộm.
Sau khi cô út và trí thức Tô cùng ở trong bếp một lúc, biểu hiện của trí thức Tô khác hẳn, chắc chắn là vì cô út đã nói gì đó rồi. Cô út quả nhiên tài giỏi, ngay cả trí thức Tô cũng sắp nắm trọn rồi. Còn về việc trí thức Tô và cô út ra ngoài một trước một sau, đó là vì xấu hổ còn gì, mọi người đều hiểu được.
Đây thật sự là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.
Nhưng thật sự là hiểu lầm ư?
Mạnh Y Y nghiêng đầu, cười ngọt ngào với Tô Thanh Dật.
Cô dám bảo đảm, anh chắc chắn cố ý, thái độ như bây giờ chứng tỏ anh đã chấp nhận hôn sự, cho nên sau này nếu thật sự có chuyện xảy ra thì chính là vấn đề của bản thân Mạnh Y Y cô, anh chẳng liên quan gì cả.
Mà khi đối diện với nụ cười ngọt ngào của người đẹp, Tô Thanh Dật cũng đáp lại cô bằng một nụ cười.
Mạnh Y Y húp cháo, nghĩ bụng lúc này có phải anh đang cảm thấy cực kỳ buồn nôn hay không, cô bất giác cảm thấy chuyện này trở nên thú vị hẳn.
Nhưng chuyện Tô Thanh Dật chắc mẩm rằng cô không thích anh vẫn khiến cô canh cánh trong lòng.
Thực ra cách Tô Thanh Dật phán đoán cực kỳ đơn giản và thô bạo.
Trong ngoài thôn Song Khê, người thích anh không ít, những người có cảm tình thì còn không đếm xuể hơn. Chẳng hạn như Trần Ảnh, chủ động giúp Tô Thanh Dật thoát khỏi Mạnh Y Y là vì có cảm tình, nhưng Trần Ảnh lại tự hiểu rõ bản thân, cảm thấy mình không xứng với trí thức Tô nên đè thứ cảm tình đó xuống tận đáy lòng.
Ánh mắt những cô gái đó nhìn Tô Thanh Dật khác với Mạnh Y Y, nếu Mạnh Y Y thích anh thì không nên có thái độ này mà sẽ là kìm nén niềm vui, bởi dẫu sao đây cũng là hôn sự cô cưỡng cầu, nhưng cô lại không có thái độ như vậy.
Dường như cô không thích ứng, cũng chẳng hề chủ động, điều đó khiến Tô Thanh Dật lại một lần nữa trông thấy hy vọng.
Mạnh Y Y thấy thái độ của Tô Thanh Dật thì nổi tính muốn trêu đùa, cứ thế cầm đũa của mình gắp thức ăn cho Tô Thanh Dật. “Nào, ăn nhiều vào, nhất là lạp xưởng này, cả thôn Song Khê chẳng có mấy gia đình đúc được lạp xưởng, giờ mà anh không ăn thì về nhà không có cơ hội ăn nữa đâu.”
Dịch Quế Hoa lườm con gái cháy mắt, nói năng kiểu gì vậy?
“Tiểu Tô à, cháu đừng nghe con bé nói linh tinh, nó không biết nói chuyện, bị cô chú chiều hư chứ không có ý khác đâu.”
Tô Thanh Dật nhìn miếng lạp xưởng trong bát mình, mày khẽ nhíu, song vẫn bình tĩnh ăn.
Mạnh Đại Vĩ đỡ lời: “Đúng đấy, em gái anh chỉ thẳng tính thôi, có gì nói đó, không chơi trò giả tạo vớ vẩn đâu.”
Mạnh Tiểu Vĩ gật đầu. “Thế mới tốt, những người nói không đi đôi với làm là anh ghét nhất.”
Tô Thanh Dật sắp tức đến mức bật cười luôn rồi, ý này là tuy Mạnh Y Y không biết nói chuyện nhưng những lời cô nói là sự thực? Được rồi, thật sự so ra thì lời đó cũng không sai.
“Vâng, cháu hiểu mà.” Tô Thanh Dật cười, lại chủ động gắp cho Mạnh Y Y một miếng lạp xưởng. “Em cũng ăn đi, miếng này nạc hơn, không có chút mỡ nào đâu.”
Nét mặt Tô Thanh Dật hiền hòa, dường như thật sự chẳng bận tâm một chút nào.
Mạnh Hữu Lương nghe Tô Thanh Dật nói vậy thì cuối cùng cũng buông bỏ gánh nặng nơi ấn đường.
Mạnh Y Y không thích ăn mỡ, ngay cả chuyện này cậu chàng cũng biết, điều này chứng tỏ thực ra trong lòng cậu ấy không có quá nhiều ác cảm với Mạnh Y Y chăng? Chỉ là cậu chàng không thích chuyện ép buộc thế này, bây giờ sau khi chấp nhận thì đương nhiên là nghĩ cho đối phương rồi.
Thực ra chuyện Mạnh Y Y không ăn mỡ cũng không cần phải nghe ngóng làm gì. Có một năm nhà họ Mạnh làm lạp xưởng đã nghiêm ngặt nghe theo yêu cầu của Mạnh Y Y, không được cho vào một chút xíu mỡ nào. Kết quả là sau khi treo lạp xưởng đó quá lâu, vừa hun vừa tiếp tục đón gió, lạp xưởng cứng như đá, ăn khô không khốc, chẳng có chút xíu hương vị thơm ngon của lạp xưởng.
Tuy chỉ là chuyện nhỏ nhưng người trong thôn cũng bàn tán một phen, Tô Thanh Dật nghe được bập bõm. Nhất là hồi Tết, mọi người làm lạp xưởng thì đều sẽ yêu cầu cho chút mỡ vào.
Nhà họ Mạnh vẫn không cho mỡ vào, nhưng sẽ không bắt buộc phải lọc chút mỡ trên thịt nạc đi.
Mạnh Y Y đờ người. Cô ghét nhất là người khác gắp thức ăn cho mình, Tô Thanh Dật cũng không được.
Cô hít sâu một hơi, thôi vậy, ngẫm mà xem, ngày trước đã từng nếm nước bọt của nhau rồi, giờ ăn miếng lạp xưởng có là gì?
Thế là cô cố gắng ăn.
Sau đó, Tô Thanh Dật lại gắp khoai tây và ớt xanh cho cô. “Đừng chỉ mải ăn cháo, rau cũng phải ăn nhiều vào.”
Mạnh Y Y lườm Tô Thanh Dật, nghi ngờ anh cố ý vì anh chắc chắn cảm nhận được sự miễn cưỡng của mình rồi. Khả năng quan sát của người này có phải hơi tốt rồi không? Nói chuyện với Mạnh Hữu Lương thì cứ nói, còn quan tâm đến mình làm gì?
“Còn ăn gì khác không? Anh gắp cho em.” Giọng nói của Tô Thanh Dật ôn hòa.
“Em tự làm là được.” Mạnh Y Y nặn ra một nụ cười.
Còn Tô Thanh Dật lại một mực quan tâm đến phản ứng của cô. Sau khi xác định cô có vẻ không thích mình thì anh lại rất thắc mắc, nếu đã thế, tại sao cô cứ phải bức ép mình lấy cô? Điều đó không hợp với lẽ thường.
Bữa cơm này ăn hơi lâu, sau khi ăn cơm xong, Mạnh Hữu Lương bèn bảo Tô Thanh Dật cầm đèn pin để đi về, dẫu sao lộ trình từ xóm Đại Khê đến xóm Tiểu Khê cũng mất tận mấy phút.
Người không sống trong thôn chỉ gọi là thôn Song Khê, nhưng thôn Song Khê chia thành xóm Đại Khê và xóm Tiểu Khê, cũng tức là chia theo nội bộ, thực ra chỉ là một thôn nhưng vì ở giữa bị một con suối ngăn cách nên phần rộng hơn gọi là xóm Đại Khê, phần nhỏ hơn gọi là xóm Tiểu Khê.
Căn nhà của nhà họ Chu nằm ở xóm Tiểu Khê, nhà họ Mạnh ở xóm Đại Khê, nếu đi về thì mất những mấy phút. Trời đã tối, đi đường mà bị trượt ngã thì cũng không mấy to tát, chỉ sợ giẫm phải rắn hay gì thì khổ.
Tô Thanh Dật cầm đèn pin của nhà họ Mạnh, bước từng bước rời khỏi nhà họ. Mạnh Y Y nhìn bóng lưng anh chẳng mấy chốc đã hòa vào bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng le lói từ đèn pin di chuyển.
Dịch Quế Hoa đi đến bên cạnh Mạnh Y Y. “Sau này không được nói năng như thế nữa.”
Mạnh Y Y bĩu môi. “Con có nói sai đâu.”
Dịch Quế Hoa nhìn con gái hồi lâu. “Con và Tiểu Tô ở trong bếp nói gì với nhau đó?”
Mạnh Y Y nheo mắt. “Không có gì ạ.”
Dịch Quế Hoa tưởng con gái đang xấu hổ nên không gặng hỏi thêm.
/62
|