Hai ngày sau đã là ngày thứ hai, cô cũng không phải thường xuyên đến lớp, chỉ là vì còn chịu trách nhiệm với hai lớp dưới nên đành phải đến văn phòng ngồi.Cô theo bản nang nhìn về phía Đồng Chu, cô bạn nằm trong chăn rất yên ắng.Cô khẽ thở dài, có thể ngủ được cũng tốt rồi.
Hôm nay thời tiết không tồi, cô lại mang một đôi mắt gấu trúc đi qua mấy tầng lầu đến tầng học viện.Đằng xa, một chiếc xe màu đen đỗ trước cửa, cô vô thức đứng lại.Có thể thấy xe để như vậy đúng là hiếm gặp.
Càng khiến cô kinh ngạc hơn đó là người trong xe bước ra, một thân tây trang màu đen chỉnh tề Diệp Dĩ Trinh.Anh cúi đầu kiểm tra lại tay áo, còn chưa kịp đi đã bị người trong xe gọi lại.Người đó đưa ra một tập tài liệu màu trắng, Diệp Dĩ Trinh hơi nhíu mày nhưng vẫn gật đầu nhận lấy.
Xe Bentley màu đen.Anh-đã về?
Bây giờ còn khá sớm, người trong học viện cũng không nhiều, cô chậm rãi đi vào đại sảnh.Đi qua văn phòng Diệp Dĩ Trinh, cửa vẫn còn đóng, cô đang phân vân không biết có nên vào hay không đã bị anh nhìn thấy.
"ÔnNhiễm?" Một giọng nam trầm thấp.
Cô vừa bước vào đã thấy trên bàn đặt một hộp thuốc cùng một ly nước, vội hỏi:" Thầy à, thầy không khỏe sao?"
Diệp Dĩ Trinh nhìn thoáng qua hộp thuốc, mày hơi cau lại:"Không sao, bệnh cũ thôi." Ánh mắt nhìn về phía cô, mặt mày ôn hòa:"Mấy hôm nay thế nào?"
Cô hơi bất ngờ, gật đầu:"Vâng, tốt ạ."
Anh gọi cô vào đây chỉ để hỏi cái này thôi sao?Giây tiếp theo anh đã trả lời cho nghi hoặc của cô:"Báo cáo em đưa qua tôi đã xem, không có vấn đề gì lớn, như vậy đã có thể đóng dấu thông qua rồi."
Sao? Cô gửi bài cho anh đúng lúc anh đang ở Hongkong, chẳng lẽ người này vừa họp còn lo phê duyệt luận văn cho cô nữa sao?Cô vụng trộm ngẩng đầu đánh giá, chỉ thấy anh đưa cốc nước ấm lên uống, cho thuốc vào miệng, khẽ cau mày.
Ôn Nhiễm ừ một tiếng, trong lòng cũng được thở dài nhẹ nhõm.Lần trước cũng ở chỗ này cô giận dỗi trả lời câu hỏi của anh, tuy rằng anh cười điềm đạm nhưng mà trong lòng cô cũng lo lắng không thôi.Hiện tại hình như lo lắng đó là thừa, một người kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể...
"Làm sao vậy?" Nhận thấy ánh mắt đánh giá của cô, anh nghiêng đầu hỏi.
Sao cô cứ có cảm giác bị nắm thót thế chứ, ÔnNhiễm phẫn uất nhanh chóng chuyển đề tài:" Thầy à, Hongkong thú vị không?"
"À, gọi là chốn phồn hoa quả không sai." Anh gật gật đầu, nói tiếp:"Nếu tôi có thời gian đi dạo nhiều hơn thì..."
Ôn Nhiễm:"..."
Đúng lúc tiếng chuông di động cứu vớt tâm trạng xấu hổ cửa cô, cuống quýt lấy điện thoại từ trong túi ra.Vừa kết nối được, giọng Lưu Phỉ Phỉ vô cùng lo lắng:"Ôn Nhiễm, Đồng Chu không thấy."
"Làm sao có thể chứ?" Lúc cô đi đã cố ý dặn dò Lưu Phỉ Phỉ rồi.Biết được tình hình Lưu Phỉ Phỉ cũng phải trợn mắt há mồm, một lúc sau mới khẽ thở dài một hơi.
"Mình cũng không biết, mình đi ra ngoài một lát lúc về đã không thấy cô ấy.Còn hành lý của Đồng Chu nữa, cũng không có.Cậu nói xem bây giờ cô ấy có thể ở chỗ nào?"
Lưu Phỉ Phỉ còn nói thêm gì đó, cô nghe xong có một loại dự cảm không lành.Vừa dập máy ngẩng đầu lên, đập vào mắt ánh mắt thân thiết của Diệp Dĩ Trinh
"Sao vậy?"
"Đồng Chu, không thấy Đồng Chu." Cô nói rất nhanh rồi cất điện thoại vào túi.Giờ này suy nghĩ của cô rất rõ ràng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất- cô phải đi tìm Đồng Chu trước đã.
Diệp Dĩ Trinh cúi mắt nhìn cô, giúp cô chọn buổi khác rồi nói:"Tôi đưa em đi."
Sân bay thành phố B nằm ở ngoại thành phía đông, cách trung tâm thành phố rất xa.Xe qua cầu vượt cũng là lúc trời tờ mờ, không một gợn mây.Ôn Nhiễm ngồi ở ghế trước cũng không còn tâm trạng mà nhìn cảnh sắc tươi đẹp ngoài cửa kính, tay nắm chặt di động, sợ không kịp nhận điện thoại.
Diệp Dĩ Trinh thấy cô vô cùng lo lắng, thấp giọng trấn an:"Đừng lo quá, Đồng Chu lớn rồi, sẽ không làm chuyện ngốc nghếch".
Tấm lưng cứng nhắc cũng buông lỏng được vài phần, khóe miệng miễn cưỡng cong lên cười:"Em chỉ, bỗng nhiên nhớ tới mẹ em..."
Anh thoáng nhíu mày, chăm chú nghe cô tâm sự.Mà cô cũng không nói gì thêm, vẻ mặt cũng trở nên hốt hoảng hơn.Anh cứ nghĩ cô sẽ im lặng không ngờ cô cúi đầu nói khẽ:"Thầy à, khoảng cách, có phải thời gian và khoảng cách có thể chia cắt tình yêu không?"
Anh trầm ngâm, vừa định trả lời cô lại thấy phía trước là bãi đỗ xe.Dừng xe lại, anh chậm rãi cười:"Thôi được rồi, chúng ta tìm người trước đã."
Đại sảnh sân bay người đến người đi.Ôn Nhiễm gấp gáp nhìn quanh vẫn không thấy Đồng Chu đâu cả.
Từ khi Lưu Phỉ Phỉ gọi điện nói không thấy hành lý Đồng Chu đâu, cô đã nghĩ khả năng Đồng Chu về nhà là không lớn, mẹ của cô mất sớm, ba thì tái hôn và cũng đã có một đứa con.Từ sau đó Đồng Chu cũng ít liên lạc với gia đình.Cho nên, bây giờ chỉ có một khả năng, một khả năng duy nhất.Tuy là tối qua cô ấy nói tất cả đã kết thúc nhưng là con gái mà, lúc nào chẳng nói năng chua ngoa như thế, thực ra trong lòng lại rất yếu mềm.
Cô đi tìm khắp các nhà ga, vẫn không tìm ra bạn, sau đó lại vội chạy đến sân bay.
Bởi vì chịu ảnh hưởng của áp thấp, các chuyến bay đến châu Âu giảm đi rất nhiều.Diệp Dĩ Trinh đi hỏi người quản lý khi quay lại đập vào mắt là hình ảnh người con gái đó đứng trước bảng điện tử.Trong sân bay người đến người đi, cô nhìn qua rất yếu ớt, lặng lẽ đứng ở đó.
Anh đứng sững lại, sau đó mới bước nhanh đến:"Danh sách người đi không có Đồng Chu, cô ấy chắc vẫn còn trong nước, chúng ta thử đến mấy nhà ga tìm tiếp xem." Âm thanh trầm thấp ấy rất có hiệu quả trấn an, cô nhẹ gật đầu, ánh mắt lướt qua nơi nào đó, sáng rực lên:"Đồng Chu!"
Đang dựa vào mặt sau bảng hướng dẫn vào sân bay, người con gái nghe thấy tiếng la mắt chốc mở to, dường như không thể tin được nhìn về nơi âm thanh truyền đến.
Ôn Nhiễm vui mừng chạy đến, cầm lấy tay bạn:"Rốt cục cũng tìm được cậu."
Đồng Chu ánh mắt mơ hồ, tầm mắt chuyển qua người đứng sau Ôn Nhiễm, Diệp Dĩ Trinh.Người đàn ông này dù vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng giờ phút này vẫn lộ ra nét thoải mái.Hai người bọn họ, đi tìm cô sao, vì cô mà lo lắng sao?
"Ôn Nhiễm, mình không sao".Cô ngước mắt nhìn Ôn Nhiễm.
"Vậy cậu chạy tới sân bay làm gì?"
Đồng Chu thoáng trầm mặc, cười khổ:"Mình chỉ là không cam lòng, cũng định liều mình đi Anh tìm hắn.Nhưng mà đến nơi đây mình mới thấy mình không dũng cảm như vậy.Cho nên mình bỏ cuộc.Ngồi ở đây, chờ đến khi nào có khí lực, sẽ trở về." Nói xong cô cười cười, vuốt nhẹ tócÔnNhiễm:"Cậu thật khờ, nếu như mình đi mất rồi thì làm sao?"
Ôn Nhiễm nhìn bạn lắc mạnh đầu, thật lâu sau cầm lấy tay cô.
Diệp Dĩ Trinh bước lên phía trước, nhìn hai cô gái:"Được rồi, chúng ta về thôi."
Xe đi qua cầu vượt lúc này đã là ban đêm, dòng xe cộ như quên thời gian, từng ánh sáng đèn xe chiếu bên ngoài cửa sổ, rực rỡ đầy màu, vô cùng sáng lạn.Ôn Nhiễm ngồi bên cạnh Đồng Chu ở ghế sau, cô bạn có chút mệt mỏi, dựa vào vai cô nằm ngủ.Ôn Nhiễm cũng mệt, khép hờ mắt nhưng không hề muốn ngủ.Mi mắt từ từ nhấc lên nhìn thấy sườn mặt người đàn ông phía trước.Khuôn mặt anh bị ánh sáng từ đèn đường hắt vào, nhìn rõ được từng đường nét, rất nhu hòa, như con người anh vậy, nhẹ nhàng, lịch lãm, không thể để cho người ta có cơ hội kháng cự.Ôn Nhiễm hồi phục lại tinh thần, thấy anh đang day day hai bên mắt, vẻ mặt không có mấy phần khí sắc, đến lúc đó mới nhớ ra, Diệp Dĩ Trinh cũng mới từ Hongkong về, trong lòng có chút áy náy.
Xe cẩn thận dừng lại dưới lầu kí túc xá nữ, Lưu Phỉ Phỉ mặc một chiếc áo dày đứng trước cửa đi qua đi lại, thấy các cô từ trên xe bước xuống thì vô cùng lo lắng chạy sang, vừa gặp Đồng Chu đã bắt đầu giáo huấn.Đồng Chu nhìn Ôn Nhiễm bất giác cười khổ, quay đầu theo Lưu Phỉ Phỉ lên lầu.
Ôn Nhiễm vẫn đứng yên nhìn theo chăm chú, một lúc mới nhớ ra còn một vị đại ân nhân đang ở đây.Cô cuống quýt đến cạnh xe, cúi đầu nhìn qua cửa kính :"Thầy Diệp à, hôm nay thực sự rất cám ơn thầy."
Anh thản nhiên gật đầu, chợt nhớ ra điều gì, khi cô vừa xoay người vội vàng gọi lại:"ÔnNhiễm."
"Dạ?" Cô quay đầu, ánh mắt sáng lên trong đêm tối.
Giọng anh hơi trầm xuống:"Tình yêu của con người không phải vì ly biệt mà kết thúc, vì tình yêu, em sẽ không cần phải được đền bù, không cần có lợi ích, cả thời gian và không gian, cũng không gì ảnh hưởng được."
Ôn Nhiễm có chút giật mình đứng lặng.
Anh cười:"Nếu em không muốn tin tưởng thì cứ xem như đó là một ngoại lệ đi.Tôi chỉ hi vọng, em không cần thất vọng với tình yêu, cũng đừng sợ hãi, nếu như gặp được ngoại lệ, hãy cho người đó một cơ hội, được chứ?"
...............
Kì thi cuối kì ở đại học B luôn khiến cho sinh viên uể oải vô cùng.Trên MSN có một học sinh trong lớp năm nhất không chịu nổi gánh nặng cuộc thi mới " quấy rầy"ÔnNhiễm.Ôn Nhiễm thực bất đắc dĩ nhưng vẫn phải lên mạng một chút xem sao, nhưng mà, cũng thực dài dòng nha.
"ÔnNhiễm, báo cáo dự án đầu tư của cậu đâu cho mình xem một chút." Đồng Chu xoay người lại hỏi.
Trong khoảng thời gian này vì tâm trạng có chút không ổn định, điểm của Đồng Chu cũng sút không ít.Bây giờ phải ứng phó với cuộc thi, bắt buộc phải nỗ lực học bù.
Lưu Phỉ Phỉ ca thán:"Thất tình đúng là gây nên tổn thất lớn a, nếu làm không tốt cả đời lại bị ảnh hưởng."Nói xong lập tức bị thưởng một nắm đấm.
Ôn Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn bạn cười cười.Bỗng lại nhớ đến điều gì đó, thoáng thất thần.
Trên đường về kí túc xá, Ôn Nhiễm vuốt vuốt áo của mình, nghe thấy Lưu Phỉ Phỉ đi phía trước hét lên kinh ngạc:"Tuyết rơi."
Lập tức cô cảm nhận được có bông tuyết lạnh buốt rơi trên cổ, Ôn Nhiễm rụt cổ lại,kéo áo cao lên nhưng vẫn thấy lạnh như băng.
"Mình muốn ước nguyện ".Lưu Phỉ Phỉ hô to một tiếng, Ôn Nhiễm và Đồng Chu cùng lúc nhìn bạn,"Có bộ phim điện ảnh nói, tuyết đầu mùa là thời điểm rất linh thiêng, chúng ta thử xem."
Còn có những điều mê tín như vậy sao?Ôn Nhiễm thầm liếc bạn một cái, lại thấy Đồng Chu bên cạnh cũng có biểu tình kỳ vọng.
Lưu Phỉ Phỉ mừng rỡ, dùng cánh tay chọc chọc Ôn Nhiễm:"Thật sự đúng lắm mà, cậu muốn ước nguyện gì?"
Ôn Nhiễm nghĩ nghĩ, nhún vai nói:"Vậy thì, muốn mọi môn đều qua đi."
Buổi sáng hôm nay đi học, tiết đầu là của Diệp Dĩ Trinh.Người này vừa mới bước vào phòng, nhìn phía dưới đã thấy đông nghìn nghịt người, vẫn giữ thần thái bình tĩnh.
Môn này trong viện có tiếng là rất khó.Bởi vì trong trường mở rất nhiều môn chủ đạo, học trò chính quy đều phải chọn môn này, nhưng là trước nay giáo sư Ngô yêu cầu rất nghiêm khắc cho nên những người chọn phải đều vô cùng bất hạnh, hằng năm thi lại số lượng rất đông
Mọi người đều hy vọng Diệp Dĩ Trinh có thể cho đề cương ôn tập, nhưng mà người này lại không chút quan tâm, từ từ nói:"Tôi vừa mới làm giáo sư nên có nghe người ta thường nói, không cho đề trước không phải giáo sư tốt.Tôi muốn hỏi một chút, các bạn ở đây thấy như thế nào?"
Nói xong anh khẽ mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh nhìn các học trò.
Mọi người đưa mặt nhìn nhau, có một nam sinh dũng cảm nói:"Thầy ạ, cái này giống như em muốn xây dựng sự nghiệp, cho nên thầy truyền cho em phương tiện.Nếu em thuận lợi sau này sẽ trả ơn thầy, dù thầy muốn chia hoa hồng thế nào cũng được."
Diệp Dĩ Trinh nhíu mày, thú vị nhìn người dưới đài cũng có thể xem là một học trò giỏi ngụy biện:"Cũng xem như có lý."
Có người mở đầu, mấy người khác cũng dũng cảm mà đứng lên, Ôn Nhiễm ở phía sau chồng sách nặng cũng ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trên bục.Tình thế trước mắt một chọi một trăm nhưng thái độ vẫn bình tĩnh như cũ.
Diệp Dĩ Trinh ngẩng đầu ý bảo mọi người im lặng:"Được rồi, tôi đã hiểu được ý tứ các bạn.Tổng thể là, mọi người hầu như đều đồng ý."
Mọi người cười cười nghe thầy tiếp tục nói:"Tôi vẫn thấy, tin tưởng học trò của mình với một giáo sư mà nói là yêu cầu lớn nhất, cho nên, tôi tin tưởng các bạn có thể vượt qua được kì thi này.Nhưng hiện tại các bạn muốn có đề cương..." Anh đưa quyển sách giáo khoa rất nặng trong tay rồi ngẩng đầu nhìn mọi người mỉm cười:"Vậy phải làm sao cho tốt?"
Không thể không nói những lời này thực là khéo, một câu đã khảo nghiệm được lòng tự tôn của nghiên cứu sinh đại học B.
Vì thế cuối cùng nhất trí với phương án, mọi người phải là nhượng bộ.Diệp Dĩ Trinh giáo sư thuận lợi tẩu thoát khỏi khiển trách " không phải giáo sư tốt".
Sau một khoảng thời gian hồi tưởng, Ôn Nhiễm nảy sinh một loại cảm giác thật kì diệu.Thực ra giáo sư Diệp cũng có những lúc rất gian manh?Chẳng qua là anh đã dùng vẻ ngoài "ôn nhuận nho nhã " để che đậy mà thôi.
Và, mọi người đều bị lừa như thế.
Trở về phòng kí túc xá, vừa đẩy cửa ra cô đã thấy trên giường của Lâm Sanh có một túi hành lý.Đúng lúc Lâm Sanh từ nhà vệ sinh bước ra.
Vừa thấy bạn Lưu Phỉ Phỉ suýt nữa hét ra tiếng:"Cậu, cậu sửa tóc?"
Lâm Sanh nhún vai, sờ sờ mái tóc đen trước mặt:"Không đẹp sao?"
"Không phải.."Lưu Phỉ Phỉ nhanh lắc đầu nhưng lại không tìm ra gì để nói
Lâm Sanh tự nhiên nở một nụ cười:"Không phải người ra đều nói, muốn chặt đứt một cuộc tình thì đầu tiên phải cắt tóc sao?"
Ba người quay mặt nhìn nhau, sau đó cười ồ.
Ôn Nhiễm:"Cậu còn chưa ăn cơm phải không, bọn mình cũng vậy, cùng nhau ăn đi?"
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Lâm Sanh nhìn qua cô một cái, khóe mắt có ý cười chồng chất:"Ừ."
Mới những ngày đầu tháng mười hai trường học đã trở nên náo nhiệt, bởi vì cuối tháng là Noel, dưới lầu sáng sớm sẽ có rất nhiều người bán quà cáp.
Ôn Nhiễm đứng trên lầu nhìn xuống, thấy mà líu lưỡi:"Như vậy cũng sẽ có người mua sao?"
Lưu Phỉ Phỉ chép miệng:"Đương nhiên, mình và Lâm Sanh trước kia cùng ở một kí túc xá, hằng năm cứ dịp Noel mấy cô bạn cũng có người mang hoa, mang táo đến tặng.Thực rất ghen tị mà."
Vừa nói xong liền bị một cục bông tập kích,Lân Sanhvừa trang điểm vừa hỏi:"Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn mộtbữa, thế nào?"
Lời vừa được đề nghị, ba người đã bị căn tin đầu độc một thời gian dài lập tức hưởng ứng.
Ăn cơm tại một quán khá nổi danh ở thành phố B, ngoài cửa xếp một dãy các loại xe nổi tiếng làm các cô thoáng sửng sốt.Đồng Chu nhịn không được hỏi:" Nhà hàng này nhìn có vẻ đắt quá, hay chúng ta đổi chỗ đi?"
Lâm Sanh quay sang cười nói:"Không đổi, nhà hàng này đi, hôm nay mình mời"
Ôn Nhiễm bị vây quanh bởi khăn quàng chỉ lộ ra cặp mắt:"Như thế không tốt lắm..."
"Sao lại không tốt, phải nghe mình."Nói xong Lâm Sanh nheo mắt lại, chà chà chân " Nếu không mình sẽ tức giận nha."
Lập tức đoàn người tiến vào quán.
Đồ ăn được mang ra rất nhanh, trang trí tinh xảo làm cho bốn người không khỏi động thủ, nhanh chóng tăng tốc ăn.
Lưu Phỉ Phỉ vừa ăn vừa cảm thán:"Thực là đi đông như vậy rất vui, tiếc là chúng ta càng lớn, cơ hội gặp gỡ sẽ càng ít." Nói xong lấy chiếc đũa chỉ chỉ Lâm Sanh ,"Cậu á, khai giảng gặp mặt cũng không có đến, chúng ta cùng sống với nhau rất lâu, chỉ có một mỹ nữ duy nhất là cậu mà không đi, làm cho nhiều người tiếc nuối nha."
Cô bạn hình như uống không ít?Ôn Nhiễm nhịn không được chọc chọc cánh tay Lưu Phỉ Phỉ không cho cô nói.Thời điểm khai giảng đó có lẽ là lúc Lâm Sanh đau khổ nhất.
Lâm Sanh cũng không để ý, chớp mắt:"A, thì ra là không phát hiện ra chúng ta Ôn Nhiễm nhỉ." Nhìn Ôn Nhiễm đỏ mặt xấu hổ, cô cười khanh khách nâng ly rượu lên trước mặt."Được rồi, bây giờ mình chịu phạt ba ly rượu.Ly thứ nhất là để xin lỗi toàn thể các bạn trong lớp."
Nói xong ngửa đầu lên uống cạn:"Ly thứ hai là vì ba người các cậu."
Nói xong lại muốn đổ đầy ly thứ ba, Ôn Nhiễm nhìn mặt cô ấy đã đỏ bừng muốn khuyên can lại bị bạn ngăn lại.Lâm Sanh nhìn cô cười, đôi mắt to màu đen như có một tầng nước.
"Ly rượu này nhất định phải để mình uống.Ly này, là vì tình yêu đã chết của mình, cũng là vì một thời thanh xuân đã theo đó mà qua đi."
Bốn người đều không nói gì, sau đó lại đồng loạt nâng ly lên, uống cạn.
Lâm Sanh nháy mắt cười nói:"Thực sự đã có lại được cảm giác muốn cười."
Hôm nay thời tiết không tồi, cô lại mang một đôi mắt gấu trúc đi qua mấy tầng lầu đến tầng học viện.Đằng xa, một chiếc xe màu đen đỗ trước cửa, cô vô thức đứng lại.Có thể thấy xe để như vậy đúng là hiếm gặp.
Càng khiến cô kinh ngạc hơn đó là người trong xe bước ra, một thân tây trang màu đen chỉnh tề Diệp Dĩ Trinh.Anh cúi đầu kiểm tra lại tay áo, còn chưa kịp đi đã bị người trong xe gọi lại.Người đó đưa ra một tập tài liệu màu trắng, Diệp Dĩ Trinh hơi nhíu mày nhưng vẫn gật đầu nhận lấy.
Xe Bentley màu đen.Anh-đã về?
Bây giờ còn khá sớm, người trong học viện cũng không nhiều, cô chậm rãi đi vào đại sảnh.Đi qua văn phòng Diệp Dĩ Trinh, cửa vẫn còn đóng, cô đang phân vân không biết có nên vào hay không đã bị anh nhìn thấy.
"ÔnNhiễm?" Một giọng nam trầm thấp.
Cô vừa bước vào đã thấy trên bàn đặt một hộp thuốc cùng một ly nước, vội hỏi:" Thầy à, thầy không khỏe sao?"
Diệp Dĩ Trinh nhìn thoáng qua hộp thuốc, mày hơi cau lại:"Không sao, bệnh cũ thôi." Ánh mắt nhìn về phía cô, mặt mày ôn hòa:"Mấy hôm nay thế nào?"
Cô hơi bất ngờ, gật đầu:"Vâng, tốt ạ."
Anh gọi cô vào đây chỉ để hỏi cái này thôi sao?Giây tiếp theo anh đã trả lời cho nghi hoặc của cô:"Báo cáo em đưa qua tôi đã xem, không có vấn đề gì lớn, như vậy đã có thể đóng dấu thông qua rồi."
Sao? Cô gửi bài cho anh đúng lúc anh đang ở Hongkong, chẳng lẽ người này vừa họp còn lo phê duyệt luận văn cho cô nữa sao?Cô vụng trộm ngẩng đầu đánh giá, chỉ thấy anh đưa cốc nước ấm lên uống, cho thuốc vào miệng, khẽ cau mày.
Ôn Nhiễm ừ một tiếng, trong lòng cũng được thở dài nhẹ nhõm.Lần trước cũng ở chỗ này cô giận dỗi trả lời câu hỏi của anh, tuy rằng anh cười điềm đạm nhưng mà trong lòng cô cũng lo lắng không thôi.Hiện tại hình như lo lắng đó là thừa, một người kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể...
"Làm sao vậy?" Nhận thấy ánh mắt đánh giá của cô, anh nghiêng đầu hỏi.
Sao cô cứ có cảm giác bị nắm thót thế chứ, ÔnNhiễm phẫn uất nhanh chóng chuyển đề tài:" Thầy à, Hongkong thú vị không?"
"À, gọi là chốn phồn hoa quả không sai." Anh gật gật đầu, nói tiếp:"Nếu tôi có thời gian đi dạo nhiều hơn thì..."
Ôn Nhiễm:"..."
Đúng lúc tiếng chuông di động cứu vớt tâm trạng xấu hổ cửa cô, cuống quýt lấy điện thoại từ trong túi ra.Vừa kết nối được, giọng Lưu Phỉ Phỉ vô cùng lo lắng:"Ôn Nhiễm, Đồng Chu không thấy."
"Làm sao có thể chứ?" Lúc cô đi đã cố ý dặn dò Lưu Phỉ Phỉ rồi.Biết được tình hình Lưu Phỉ Phỉ cũng phải trợn mắt há mồm, một lúc sau mới khẽ thở dài một hơi.
"Mình cũng không biết, mình đi ra ngoài một lát lúc về đã không thấy cô ấy.Còn hành lý của Đồng Chu nữa, cũng không có.Cậu nói xem bây giờ cô ấy có thể ở chỗ nào?"
Lưu Phỉ Phỉ còn nói thêm gì đó, cô nghe xong có một loại dự cảm không lành.Vừa dập máy ngẩng đầu lên, đập vào mắt ánh mắt thân thiết của Diệp Dĩ Trinh
"Sao vậy?"
"Đồng Chu, không thấy Đồng Chu." Cô nói rất nhanh rồi cất điện thoại vào túi.Giờ này suy nghĩ của cô rất rõ ràng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất- cô phải đi tìm Đồng Chu trước đã.
Diệp Dĩ Trinh cúi mắt nhìn cô, giúp cô chọn buổi khác rồi nói:"Tôi đưa em đi."
Sân bay thành phố B nằm ở ngoại thành phía đông, cách trung tâm thành phố rất xa.Xe qua cầu vượt cũng là lúc trời tờ mờ, không một gợn mây.Ôn Nhiễm ngồi ở ghế trước cũng không còn tâm trạng mà nhìn cảnh sắc tươi đẹp ngoài cửa kính, tay nắm chặt di động, sợ không kịp nhận điện thoại.
Diệp Dĩ Trinh thấy cô vô cùng lo lắng, thấp giọng trấn an:"Đừng lo quá, Đồng Chu lớn rồi, sẽ không làm chuyện ngốc nghếch".
Tấm lưng cứng nhắc cũng buông lỏng được vài phần, khóe miệng miễn cưỡng cong lên cười:"Em chỉ, bỗng nhiên nhớ tới mẹ em..."
Anh thoáng nhíu mày, chăm chú nghe cô tâm sự.Mà cô cũng không nói gì thêm, vẻ mặt cũng trở nên hốt hoảng hơn.Anh cứ nghĩ cô sẽ im lặng không ngờ cô cúi đầu nói khẽ:"Thầy à, khoảng cách, có phải thời gian và khoảng cách có thể chia cắt tình yêu không?"
Anh trầm ngâm, vừa định trả lời cô lại thấy phía trước là bãi đỗ xe.Dừng xe lại, anh chậm rãi cười:"Thôi được rồi, chúng ta tìm người trước đã."
Đại sảnh sân bay người đến người đi.Ôn Nhiễm gấp gáp nhìn quanh vẫn không thấy Đồng Chu đâu cả.
Từ khi Lưu Phỉ Phỉ gọi điện nói không thấy hành lý Đồng Chu đâu, cô đã nghĩ khả năng Đồng Chu về nhà là không lớn, mẹ của cô mất sớm, ba thì tái hôn và cũng đã có một đứa con.Từ sau đó Đồng Chu cũng ít liên lạc với gia đình.Cho nên, bây giờ chỉ có một khả năng, một khả năng duy nhất.Tuy là tối qua cô ấy nói tất cả đã kết thúc nhưng là con gái mà, lúc nào chẳng nói năng chua ngoa như thế, thực ra trong lòng lại rất yếu mềm.
Cô đi tìm khắp các nhà ga, vẫn không tìm ra bạn, sau đó lại vội chạy đến sân bay.
Bởi vì chịu ảnh hưởng của áp thấp, các chuyến bay đến châu Âu giảm đi rất nhiều.Diệp Dĩ Trinh đi hỏi người quản lý khi quay lại đập vào mắt là hình ảnh người con gái đó đứng trước bảng điện tử.Trong sân bay người đến người đi, cô nhìn qua rất yếu ớt, lặng lẽ đứng ở đó.
Anh đứng sững lại, sau đó mới bước nhanh đến:"Danh sách người đi không có Đồng Chu, cô ấy chắc vẫn còn trong nước, chúng ta thử đến mấy nhà ga tìm tiếp xem." Âm thanh trầm thấp ấy rất có hiệu quả trấn an, cô nhẹ gật đầu, ánh mắt lướt qua nơi nào đó, sáng rực lên:"Đồng Chu!"
Đang dựa vào mặt sau bảng hướng dẫn vào sân bay, người con gái nghe thấy tiếng la mắt chốc mở to, dường như không thể tin được nhìn về nơi âm thanh truyền đến.
Ôn Nhiễm vui mừng chạy đến, cầm lấy tay bạn:"Rốt cục cũng tìm được cậu."
Đồng Chu ánh mắt mơ hồ, tầm mắt chuyển qua người đứng sau Ôn Nhiễm, Diệp Dĩ Trinh.Người đàn ông này dù vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng giờ phút này vẫn lộ ra nét thoải mái.Hai người bọn họ, đi tìm cô sao, vì cô mà lo lắng sao?
"Ôn Nhiễm, mình không sao".Cô ngước mắt nhìn Ôn Nhiễm.
"Vậy cậu chạy tới sân bay làm gì?"
Đồng Chu thoáng trầm mặc, cười khổ:"Mình chỉ là không cam lòng, cũng định liều mình đi Anh tìm hắn.Nhưng mà đến nơi đây mình mới thấy mình không dũng cảm như vậy.Cho nên mình bỏ cuộc.Ngồi ở đây, chờ đến khi nào có khí lực, sẽ trở về." Nói xong cô cười cười, vuốt nhẹ tócÔnNhiễm:"Cậu thật khờ, nếu như mình đi mất rồi thì làm sao?"
Ôn Nhiễm nhìn bạn lắc mạnh đầu, thật lâu sau cầm lấy tay cô.
Diệp Dĩ Trinh bước lên phía trước, nhìn hai cô gái:"Được rồi, chúng ta về thôi."
Xe đi qua cầu vượt lúc này đã là ban đêm, dòng xe cộ như quên thời gian, từng ánh sáng đèn xe chiếu bên ngoài cửa sổ, rực rỡ đầy màu, vô cùng sáng lạn.Ôn Nhiễm ngồi bên cạnh Đồng Chu ở ghế sau, cô bạn có chút mệt mỏi, dựa vào vai cô nằm ngủ.Ôn Nhiễm cũng mệt, khép hờ mắt nhưng không hề muốn ngủ.Mi mắt từ từ nhấc lên nhìn thấy sườn mặt người đàn ông phía trước.Khuôn mặt anh bị ánh sáng từ đèn đường hắt vào, nhìn rõ được từng đường nét, rất nhu hòa, như con người anh vậy, nhẹ nhàng, lịch lãm, không thể để cho người ta có cơ hội kháng cự.Ôn Nhiễm hồi phục lại tinh thần, thấy anh đang day day hai bên mắt, vẻ mặt không có mấy phần khí sắc, đến lúc đó mới nhớ ra, Diệp Dĩ Trinh cũng mới từ Hongkong về, trong lòng có chút áy náy.
Xe cẩn thận dừng lại dưới lầu kí túc xá nữ, Lưu Phỉ Phỉ mặc một chiếc áo dày đứng trước cửa đi qua đi lại, thấy các cô từ trên xe bước xuống thì vô cùng lo lắng chạy sang, vừa gặp Đồng Chu đã bắt đầu giáo huấn.Đồng Chu nhìn Ôn Nhiễm bất giác cười khổ, quay đầu theo Lưu Phỉ Phỉ lên lầu.
Ôn Nhiễm vẫn đứng yên nhìn theo chăm chú, một lúc mới nhớ ra còn một vị đại ân nhân đang ở đây.Cô cuống quýt đến cạnh xe, cúi đầu nhìn qua cửa kính :"Thầy Diệp à, hôm nay thực sự rất cám ơn thầy."
Anh thản nhiên gật đầu, chợt nhớ ra điều gì, khi cô vừa xoay người vội vàng gọi lại:"ÔnNhiễm."
"Dạ?" Cô quay đầu, ánh mắt sáng lên trong đêm tối.
Giọng anh hơi trầm xuống:"Tình yêu của con người không phải vì ly biệt mà kết thúc, vì tình yêu, em sẽ không cần phải được đền bù, không cần có lợi ích, cả thời gian và không gian, cũng không gì ảnh hưởng được."
Ôn Nhiễm có chút giật mình đứng lặng.
Anh cười:"Nếu em không muốn tin tưởng thì cứ xem như đó là một ngoại lệ đi.Tôi chỉ hi vọng, em không cần thất vọng với tình yêu, cũng đừng sợ hãi, nếu như gặp được ngoại lệ, hãy cho người đó một cơ hội, được chứ?"
...............
Kì thi cuối kì ở đại học B luôn khiến cho sinh viên uể oải vô cùng.Trên MSN có một học sinh trong lớp năm nhất không chịu nổi gánh nặng cuộc thi mới " quấy rầy"ÔnNhiễm.Ôn Nhiễm thực bất đắc dĩ nhưng vẫn phải lên mạng một chút xem sao, nhưng mà, cũng thực dài dòng nha.
"ÔnNhiễm, báo cáo dự án đầu tư của cậu đâu cho mình xem một chút." Đồng Chu xoay người lại hỏi.
Trong khoảng thời gian này vì tâm trạng có chút không ổn định, điểm của Đồng Chu cũng sút không ít.Bây giờ phải ứng phó với cuộc thi, bắt buộc phải nỗ lực học bù.
Lưu Phỉ Phỉ ca thán:"Thất tình đúng là gây nên tổn thất lớn a, nếu làm không tốt cả đời lại bị ảnh hưởng."Nói xong lập tức bị thưởng một nắm đấm.
Ôn Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn bạn cười cười.Bỗng lại nhớ đến điều gì đó, thoáng thất thần.
Trên đường về kí túc xá, Ôn Nhiễm vuốt vuốt áo của mình, nghe thấy Lưu Phỉ Phỉ đi phía trước hét lên kinh ngạc:"Tuyết rơi."
Lập tức cô cảm nhận được có bông tuyết lạnh buốt rơi trên cổ, Ôn Nhiễm rụt cổ lại,kéo áo cao lên nhưng vẫn thấy lạnh như băng.
"Mình muốn ước nguyện ".Lưu Phỉ Phỉ hô to một tiếng, Ôn Nhiễm và Đồng Chu cùng lúc nhìn bạn,"Có bộ phim điện ảnh nói, tuyết đầu mùa là thời điểm rất linh thiêng, chúng ta thử xem."
Còn có những điều mê tín như vậy sao?Ôn Nhiễm thầm liếc bạn một cái, lại thấy Đồng Chu bên cạnh cũng có biểu tình kỳ vọng.
Lưu Phỉ Phỉ mừng rỡ, dùng cánh tay chọc chọc Ôn Nhiễm:"Thật sự đúng lắm mà, cậu muốn ước nguyện gì?"
Ôn Nhiễm nghĩ nghĩ, nhún vai nói:"Vậy thì, muốn mọi môn đều qua đi."
Buổi sáng hôm nay đi học, tiết đầu là của Diệp Dĩ Trinh.Người này vừa mới bước vào phòng, nhìn phía dưới đã thấy đông nghìn nghịt người, vẫn giữ thần thái bình tĩnh.
Môn này trong viện có tiếng là rất khó.Bởi vì trong trường mở rất nhiều môn chủ đạo, học trò chính quy đều phải chọn môn này, nhưng là trước nay giáo sư Ngô yêu cầu rất nghiêm khắc cho nên những người chọn phải đều vô cùng bất hạnh, hằng năm thi lại số lượng rất đông
Mọi người đều hy vọng Diệp Dĩ Trinh có thể cho đề cương ôn tập, nhưng mà người này lại không chút quan tâm, từ từ nói:"Tôi vừa mới làm giáo sư nên có nghe người ta thường nói, không cho đề trước không phải giáo sư tốt.Tôi muốn hỏi một chút, các bạn ở đây thấy như thế nào?"
Nói xong anh khẽ mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh nhìn các học trò.
Mọi người đưa mặt nhìn nhau, có một nam sinh dũng cảm nói:"Thầy ạ, cái này giống như em muốn xây dựng sự nghiệp, cho nên thầy truyền cho em phương tiện.Nếu em thuận lợi sau này sẽ trả ơn thầy, dù thầy muốn chia hoa hồng thế nào cũng được."
Diệp Dĩ Trinh nhíu mày, thú vị nhìn người dưới đài cũng có thể xem là một học trò giỏi ngụy biện:"Cũng xem như có lý."
Có người mở đầu, mấy người khác cũng dũng cảm mà đứng lên, Ôn Nhiễm ở phía sau chồng sách nặng cũng ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trên bục.Tình thế trước mắt một chọi một trăm nhưng thái độ vẫn bình tĩnh như cũ.
Diệp Dĩ Trinh ngẩng đầu ý bảo mọi người im lặng:"Được rồi, tôi đã hiểu được ý tứ các bạn.Tổng thể là, mọi người hầu như đều đồng ý."
Mọi người cười cười nghe thầy tiếp tục nói:"Tôi vẫn thấy, tin tưởng học trò của mình với một giáo sư mà nói là yêu cầu lớn nhất, cho nên, tôi tin tưởng các bạn có thể vượt qua được kì thi này.Nhưng hiện tại các bạn muốn có đề cương..." Anh đưa quyển sách giáo khoa rất nặng trong tay rồi ngẩng đầu nhìn mọi người mỉm cười:"Vậy phải làm sao cho tốt?"
Không thể không nói những lời này thực là khéo, một câu đã khảo nghiệm được lòng tự tôn của nghiên cứu sinh đại học B.
Vì thế cuối cùng nhất trí với phương án, mọi người phải là nhượng bộ.Diệp Dĩ Trinh giáo sư thuận lợi tẩu thoát khỏi khiển trách " không phải giáo sư tốt".
Sau một khoảng thời gian hồi tưởng, Ôn Nhiễm nảy sinh một loại cảm giác thật kì diệu.Thực ra giáo sư Diệp cũng có những lúc rất gian manh?Chẳng qua là anh đã dùng vẻ ngoài "ôn nhuận nho nhã " để che đậy mà thôi.
Và, mọi người đều bị lừa như thế.
Trở về phòng kí túc xá, vừa đẩy cửa ra cô đã thấy trên giường của Lâm Sanh có một túi hành lý.Đúng lúc Lâm Sanh từ nhà vệ sinh bước ra.
Vừa thấy bạn Lưu Phỉ Phỉ suýt nữa hét ra tiếng:"Cậu, cậu sửa tóc?"
Lâm Sanh nhún vai, sờ sờ mái tóc đen trước mặt:"Không đẹp sao?"
"Không phải.."Lưu Phỉ Phỉ nhanh lắc đầu nhưng lại không tìm ra gì để nói
Lâm Sanh tự nhiên nở một nụ cười:"Không phải người ra đều nói, muốn chặt đứt một cuộc tình thì đầu tiên phải cắt tóc sao?"
Ba người quay mặt nhìn nhau, sau đó cười ồ.
Ôn Nhiễm:"Cậu còn chưa ăn cơm phải không, bọn mình cũng vậy, cùng nhau ăn đi?"
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Lâm Sanh nhìn qua cô một cái, khóe mắt có ý cười chồng chất:"Ừ."
Mới những ngày đầu tháng mười hai trường học đã trở nên náo nhiệt, bởi vì cuối tháng là Noel, dưới lầu sáng sớm sẽ có rất nhiều người bán quà cáp.
Ôn Nhiễm đứng trên lầu nhìn xuống, thấy mà líu lưỡi:"Như vậy cũng sẽ có người mua sao?"
Lưu Phỉ Phỉ chép miệng:"Đương nhiên, mình và Lâm Sanh trước kia cùng ở một kí túc xá, hằng năm cứ dịp Noel mấy cô bạn cũng có người mang hoa, mang táo đến tặng.Thực rất ghen tị mà."
Vừa nói xong liền bị một cục bông tập kích,Lân Sanhvừa trang điểm vừa hỏi:"Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn mộtbữa, thế nào?"
Lời vừa được đề nghị, ba người đã bị căn tin đầu độc một thời gian dài lập tức hưởng ứng.
Ăn cơm tại một quán khá nổi danh ở thành phố B, ngoài cửa xếp một dãy các loại xe nổi tiếng làm các cô thoáng sửng sốt.Đồng Chu nhịn không được hỏi:" Nhà hàng này nhìn có vẻ đắt quá, hay chúng ta đổi chỗ đi?"
Lâm Sanh quay sang cười nói:"Không đổi, nhà hàng này đi, hôm nay mình mời"
Ôn Nhiễm bị vây quanh bởi khăn quàng chỉ lộ ra cặp mắt:"Như thế không tốt lắm..."
"Sao lại không tốt, phải nghe mình."Nói xong Lâm Sanh nheo mắt lại, chà chà chân " Nếu không mình sẽ tức giận nha."
Lập tức đoàn người tiến vào quán.
Đồ ăn được mang ra rất nhanh, trang trí tinh xảo làm cho bốn người không khỏi động thủ, nhanh chóng tăng tốc ăn.
Lưu Phỉ Phỉ vừa ăn vừa cảm thán:"Thực là đi đông như vậy rất vui, tiếc là chúng ta càng lớn, cơ hội gặp gỡ sẽ càng ít." Nói xong lấy chiếc đũa chỉ chỉ Lâm Sanh ,"Cậu á, khai giảng gặp mặt cũng không có đến, chúng ta cùng sống với nhau rất lâu, chỉ có một mỹ nữ duy nhất là cậu mà không đi, làm cho nhiều người tiếc nuối nha."
Cô bạn hình như uống không ít?Ôn Nhiễm nhịn không được chọc chọc cánh tay Lưu Phỉ Phỉ không cho cô nói.Thời điểm khai giảng đó có lẽ là lúc Lâm Sanh đau khổ nhất.
Lâm Sanh cũng không để ý, chớp mắt:"A, thì ra là không phát hiện ra chúng ta Ôn Nhiễm nhỉ." Nhìn Ôn Nhiễm đỏ mặt xấu hổ, cô cười khanh khách nâng ly rượu lên trước mặt."Được rồi, bây giờ mình chịu phạt ba ly rượu.Ly thứ nhất là để xin lỗi toàn thể các bạn trong lớp."
Nói xong ngửa đầu lên uống cạn:"Ly thứ hai là vì ba người các cậu."
Nói xong lại muốn đổ đầy ly thứ ba, Ôn Nhiễm nhìn mặt cô ấy đã đỏ bừng muốn khuyên can lại bị bạn ngăn lại.Lâm Sanh nhìn cô cười, đôi mắt to màu đen như có một tầng nước.
"Ly rượu này nhất định phải để mình uống.Ly này, là vì tình yêu đã chết của mình, cũng là vì một thời thanh xuân đã theo đó mà qua đi."
Bốn người đều không nói gì, sau đó lại đồng loạt nâng ly lên, uống cạn.
Lâm Sanh nháy mắt cười nói:"Thực sự đã có lại được cảm giác muốn cười."
/47
|