Edit: Yuu
Làm ảnh đế, đương nhiên Tuyên Lãng sẽ không nhàn nhã quá lâu, anh còn chưa nghỉ ngơi ở nhà được mấy ngày, đã nhận được kịch bản phim. Tuyên Lãng mở ra xem, rất nhanh đã bị tình tiết trong đó hấp dẫn…
Đây là một phim có phong cách kết mở mơ hồ, nhân vật nam chính không phải là hình tượng chính diện như quá khứ, mà là một tên tội phạm giết người. Nhưng là tên tội phạm giết người rất quyến rũ. Cảnh sát liên tục truy tìm hung thủ, nhưng không có đầu mối, cuối cùng đành phải mời người IQ cao, nam chính Tiêu Thanh ngoài mặt cải trang làm giáo sư đại học trợ giúp phá án.
Bởi vậy, nhân vật nam chính Tiêu Thanh đã trà trộn vào chỗ cảnh sát, giết từng người mỗi khi cố để lộ tin tức, tiếp đó nhân lúc mọi người có được đầu mối phải nhanh chóng cắt đứt các manh mối.
Qua hai tháng sau, cuối cùng Tiêu Thanh cũng chán trò chơi này, nên từ từ gợi ra tất cả điểm đáng ngờ về mình. Cố ý để người cộng tác Phong Lập phát hiện. Rõ ràng người kia hiểu rõ tính cách của Tiêu Thanh, nhưng nói không có chứng cứ nên không làm bất cứ điều gì, thậm chí còn không nói cho người khác, sẽ chỉ giữ im lặng canh chừng nam chính. Sau đó, nam chính Tiêu Thanh ra ngoài một ngày một đêm, giết luôn cả Phong Lập, che dấu tất cả manh mối rồi rời đi.
Câu chuyện đến đây là kết thúc, không nói về những chuyện tiếp theo, cũng không nói nam chính sẽ đi đâu. Đây chỉ là bộ phim có cái kết mở, càng hấp dẫn người xem phải suy nghĩ.
Nghĩ một chút, Tuyên Lãng liền quyết định nhận quay bộ phim này. Một là cái kịch bản này khá thu hút anh. Mặt khác, đối với anh mà nói đóng nhân vật này là một điều vô cùng quan trọng. Đó thách thức bản thân, ngoài ra kỹ thuật diễn xuất cũng được nâng cao, nên anh lập tức gọi điện thoại cho người đại diện, bảo anh đồng ý tham gia đóng phim này.
Vì thế anh để trống lịch tầm hai tháng, nhanh chân đi theo đạo diễn tới các nơi để quay phim.
Bởi diễn viên đều là người có kinh nghiệm đóng phim phong phú lão luyện, vậy nên khi quay phim rất thuận lợi. Lúc buổi tối nghỉ ngơi, Tuyên Lãng sẽ nghĩ tới Nghê Môi, sau đó lại nghĩ đối phương căn bản không biết công việc của anh, quyết định chờ phim chiếu trên rạp mời Nghê Môi đi xem phim một buổi. Để cho cô hiểu rõ mình là một diễn viên nổi tiếng, chứ không phải một tên mua bán thịt!
Đối với sự nghiêm túc điên cuồng của Tuyên Lãng đạo diễn cũng rất phấn khởi và tỏ ý hài lòng. Bởi vì một người nghiêm túc, những người còn lại cũng sẽ nghiêm túc theo, rất ít khi có NG, rất nhanh đã bước vào cảnh quay cuối cùng của bộ phim.
Cảnh quay cuối cùng được diễn lúc nửa đêm, vì không bị làm phiền nên ngoài máy quay phim và đạo diễn còn có một đám người núp phía sau tường bên kia.
Tuyên Lãng sửa sang lại quần áo và vẻ mặt, nghe tiếng hô “action” của đạo diễn, hơi thở xung quanh người anh thay đổi, lập tức nhập vai Tiêu Thanh, khóe miệng mang theo ý cười, ung dung bước vào ngõ hẻm u ám.
Còn Phong Lập hay đi theo Tiêu Thanh thấy cảnh này, cũng theo sau. Nhưng đến chỗ rẽ lại bị cái gì đó đâm trúng cổ, trong nháy mắt thân thể vô lực ngã xuống mặt đất.
Phong Lập ngã xuống đất, tận mắt thấy người kia ra tay, nhưng vẫn có chút không tin: “Tại sao vậy?”
Tiêu Thanh không thay đổi nụ cười trên mặt, khẽ nói: “Tôi thấy chán lắm rồi, chơi trốn tìm mấy tháng mấy người cũng không phát hiện ra, vì vậy đành tự mình tiết lộ manh mối cho anh.”
Giọng nói của Phong Lập có chút yếu ớt: “Tôi chỉ muốn biết… Tại sao anh giết người?”
“Có gì đáng kinh ngạc ư? Giết thì giết thôi,” Tiêu Thanh ngồi xổm xuống, nhìn gần người nọ rồi nói tiếp, “Không phải con người cũng giết sinh vật đó sao? Giữa người và người cũng không khác là bao.”
“Con người khi đối diện với sợ hãi, tự bản thân sẽ tìm ra. Cuối cùng mình đang theo đuổi cái gì, muốn trở thành gì, vào lúc này đều sẽ hiểu rõ.” Tiêu Thanh vừa nói vừa chầm chậm lấy đầy dao ra. Nhìn xuống đôi mắt sợ hãi kia, “Vậy giờ phút này trái tim anh đang suy nghĩ điều gì? Hối hận, hoảng sợ, tuyệt vọng? Nhưng bất kể là anh đang cảm thấy ra sao cũng sẽ kết thúc dưới tay kẻ hèn này thôi.”
“Tạm biệt, người cộng tác của tôi.” Nói xong, Tiêu Thanh dùng dao rạch cổ Phong Lập, máu ở động mạch cổ phun cả lên mặt. Tiêu Thanh không đưa tay lau, nhìn lên ánh trăng sáng trên bầu trời, khẽ cười, “Thế đó, nên bắt đầu cuộc chơi kế tiếp nào.”
Sau khi lời vừa dứt, cảnh tượng cũng yên tĩnh trở lại, bầu không khí u ám xung quanh càng kỳ lạ hơn.
Một đám người khác thấy vậy cũng kích động tay nắm chặt đấm, đạo diễn nhìn dáng vẻ này qua màn ảnh nhỏ thì gật đầu hài lòng. Không đợi đạo diễn mở miệng, bỗng nhiên bên ngoài hẻm nhỏ phát ra một tiếng vang.
Đứng trong hẻm chờ đạo diễn nói “cắt”, Tuyên Lãng cũng nghe được một âm thanh, vừa quay đầu qua, đã thấy được một tấm thân quen thuộc làm tim anh lấp kín nhiều mặt.
Vẻ mặt trống rỗng của Tuyên Lãng nhìn người phía trước hoảng sợ lùi bước. mắt lại giật giật.
—— Em gái à, sao trễ như vậy mà cô còn xuất hiện ở đây được nhỉ!
Làm ảnh đế, đương nhiên Tuyên Lãng sẽ không nhàn nhã quá lâu, anh còn chưa nghỉ ngơi ở nhà được mấy ngày, đã nhận được kịch bản phim. Tuyên Lãng mở ra xem, rất nhanh đã bị tình tiết trong đó hấp dẫn…
Đây là một phim có phong cách kết mở mơ hồ, nhân vật nam chính không phải là hình tượng chính diện như quá khứ, mà là một tên tội phạm giết người. Nhưng là tên tội phạm giết người rất quyến rũ. Cảnh sát liên tục truy tìm hung thủ, nhưng không có đầu mối, cuối cùng đành phải mời người IQ cao, nam chính Tiêu Thanh ngoài mặt cải trang làm giáo sư đại học trợ giúp phá án.
Bởi vậy, nhân vật nam chính Tiêu Thanh đã trà trộn vào chỗ cảnh sát, giết từng người mỗi khi cố để lộ tin tức, tiếp đó nhân lúc mọi người có được đầu mối phải nhanh chóng cắt đứt các manh mối.
Qua hai tháng sau, cuối cùng Tiêu Thanh cũng chán trò chơi này, nên từ từ gợi ra tất cả điểm đáng ngờ về mình. Cố ý để người cộng tác Phong Lập phát hiện. Rõ ràng người kia hiểu rõ tính cách của Tiêu Thanh, nhưng nói không có chứng cứ nên không làm bất cứ điều gì, thậm chí còn không nói cho người khác, sẽ chỉ giữ im lặng canh chừng nam chính. Sau đó, nam chính Tiêu Thanh ra ngoài một ngày một đêm, giết luôn cả Phong Lập, che dấu tất cả manh mối rồi rời đi.
Câu chuyện đến đây là kết thúc, không nói về những chuyện tiếp theo, cũng không nói nam chính sẽ đi đâu. Đây chỉ là bộ phim có cái kết mở, càng hấp dẫn người xem phải suy nghĩ.
Nghĩ một chút, Tuyên Lãng liền quyết định nhận quay bộ phim này. Một là cái kịch bản này khá thu hút anh. Mặt khác, đối với anh mà nói đóng nhân vật này là một điều vô cùng quan trọng. Đó thách thức bản thân, ngoài ra kỹ thuật diễn xuất cũng được nâng cao, nên anh lập tức gọi điện thoại cho người đại diện, bảo anh đồng ý tham gia đóng phim này.
Vì thế anh để trống lịch tầm hai tháng, nhanh chân đi theo đạo diễn tới các nơi để quay phim.
Bởi diễn viên đều là người có kinh nghiệm đóng phim phong phú lão luyện, vậy nên khi quay phim rất thuận lợi. Lúc buổi tối nghỉ ngơi, Tuyên Lãng sẽ nghĩ tới Nghê Môi, sau đó lại nghĩ đối phương căn bản không biết công việc của anh, quyết định chờ phim chiếu trên rạp mời Nghê Môi đi xem phim một buổi. Để cho cô hiểu rõ mình là một diễn viên nổi tiếng, chứ không phải một tên mua bán thịt!
Đối với sự nghiêm túc điên cuồng của Tuyên Lãng đạo diễn cũng rất phấn khởi và tỏ ý hài lòng. Bởi vì một người nghiêm túc, những người còn lại cũng sẽ nghiêm túc theo, rất ít khi có NG, rất nhanh đã bước vào cảnh quay cuối cùng của bộ phim.
Cảnh quay cuối cùng được diễn lúc nửa đêm, vì không bị làm phiền nên ngoài máy quay phim và đạo diễn còn có một đám người núp phía sau tường bên kia.
Tuyên Lãng sửa sang lại quần áo và vẻ mặt, nghe tiếng hô “action” của đạo diễn, hơi thở xung quanh người anh thay đổi, lập tức nhập vai Tiêu Thanh, khóe miệng mang theo ý cười, ung dung bước vào ngõ hẻm u ám.
Còn Phong Lập hay đi theo Tiêu Thanh thấy cảnh này, cũng theo sau. Nhưng đến chỗ rẽ lại bị cái gì đó đâm trúng cổ, trong nháy mắt thân thể vô lực ngã xuống mặt đất.
Phong Lập ngã xuống đất, tận mắt thấy người kia ra tay, nhưng vẫn có chút không tin: “Tại sao vậy?”
Tiêu Thanh không thay đổi nụ cười trên mặt, khẽ nói: “Tôi thấy chán lắm rồi, chơi trốn tìm mấy tháng mấy người cũng không phát hiện ra, vì vậy đành tự mình tiết lộ manh mối cho anh.”
Giọng nói của Phong Lập có chút yếu ớt: “Tôi chỉ muốn biết… Tại sao anh giết người?”
“Có gì đáng kinh ngạc ư? Giết thì giết thôi,” Tiêu Thanh ngồi xổm xuống, nhìn gần người nọ rồi nói tiếp, “Không phải con người cũng giết sinh vật đó sao? Giữa người và người cũng không khác là bao.”
“Con người khi đối diện với sợ hãi, tự bản thân sẽ tìm ra. Cuối cùng mình đang theo đuổi cái gì, muốn trở thành gì, vào lúc này đều sẽ hiểu rõ.” Tiêu Thanh vừa nói vừa chầm chậm lấy đầy dao ra. Nhìn xuống đôi mắt sợ hãi kia, “Vậy giờ phút này trái tim anh đang suy nghĩ điều gì? Hối hận, hoảng sợ, tuyệt vọng? Nhưng bất kể là anh đang cảm thấy ra sao cũng sẽ kết thúc dưới tay kẻ hèn này thôi.”
“Tạm biệt, người cộng tác của tôi.” Nói xong, Tiêu Thanh dùng dao rạch cổ Phong Lập, máu ở động mạch cổ phun cả lên mặt. Tiêu Thanh không đưa tay lau, nhìn lên ánh trăng sáng trên bầu trời, khẽ cười, “Thế đó, nên bắt đầu cuộc chơi kế tiếp nào.”
Sau khi lời vừa dứt, cảnh tượng cũng yên tĩnh trở lại, bầu không khí u ám xung quanh càng kỳ lạ hơn.
Một đám người khác thấy vậy cũng kích động tay nắm chặt đấm, đạo diễn nhìn dáng vẻ này qua màn ảnh nhỏ thì gật đầu hài lòng. Không đợi đạo diễn mở miệng, bỗng nhiên bên ngoài hẻm nhỏ phát ra một tiếng vang.
Đứng trong hẻm chờ đạo diễn nói “cắt”, Tuyên Lãng cũng nghe được một âm thanh, vừa quay đầu qua, đã thấy được một tấm thân quen thuộc làm tim anh lấp kín nhiều mặt.
Vẻ mặt trống rỗng của Tuyên Lãng nhìn người phía trước hoảng sợ lùi bước. mắt lại giật giật.
—— Em gái à, sao trễ như vậy mà cô còn xuất hiện ở đây được nhỉ!
/6
|