- Tại sao lại phải rắc rối mọi chuyện lên như vậy, rõ ràng chúng ta tới trước cơ mà – Bình thắc mắc với 2 nhỏ bạn
- Vì đó là phòng của chúng tôi - Con nhỏ kia lên tiếng
- Phòng của cô á? – Phương nhắc lại
- Xin lỗi nhưng thưa quý cô, cho tôi hỏi cô có bao giờ trải ga giường, lau nhà vệ sinh, chùi sàn nhà, thay bình hoa, giặt màn, lau kính hay bất kì vật dụng vào căn phòng đó chưa? Nếu chưa thì nín bớt lại đi. Nếu nói phòng đó là của nhân viên khách sạn xem ra tôi còn chấp nhận được. Nói gì cũng phải nhìn trước sau chứ - Nó điên quá, giảng cho con này 1 trận (dám đụng tới dân nhà hàng khách sạn như nó >”<)
- Hì, hì , hì – 3 cậu chàng cười tí tởn khi thấy nó tạt cho nhỏ đó 1 gáo nước lạnh như thế
- ha ha ha, hay lắm “love” ơi, văn 6.6 mà lai láng nhỉ - Trung cười
- Chuyện, ………. “love” mà – tụi nó nghe Trung khen mà lại >lên mặt< cho nhỏ kia “bốc lửa”
Vài phút sau, vị quản lý cũng tới. Vừa tới, ông đã ngay lập tức nhận ra Phong. Ông vội biết chuyện không hay, nhưng cũng đã xác định bản thân nên nghe theo phe nào. Làm quản lý trong khách sạn đã nhiều năm, ông cũng dư biết “dung nhan” những người máu mặt. Vì thế, chuyện Phong là em trai của Tổng giám đốc – phu nhân của Chủ tịch hội đồng quản trị. Tuy nhiên chuyện đó lại không quan trọng bằng việc Phong là cổ đông lớn thứ 3 trong công ty, chỉ đứng sau Chủ tịch và tổng giám đốc, hơn nữa đứng sau Phong còn có Tự và Long, 2 vị cổ đông đứng thứ 5,6. Còn Phó tổng giám đốc – cha của con nhỏ đỏng đảnh này thì chỉ đứng thứ 4. Tình thế “chiến trận” đã dễ dàng nhận ra phần thắng thuộc về ai. :D
Sau khi nghe nhân viên trình báo lại, quản lý đã vội lấy chìa khoá 3 phòng có “view” tốt nhất, trong đó có một cái là Ocean View, sau đó, ông đưa cho Phong. Tụi nó cầm được chìa khoá phòng mà hả hê trong bụng, “cảm giác chiến thắng” đang tràn ngập, làm tụi nó không giấu nổi nụ cười, làm ai đó không kìm được sao xuyến
- Win roy, ô la la, ye ye` - Nó cười tí tởn, chân nhảy chân sáo ra tới thang máy, làm anh nhân viên trực thang phải nín cười, vai run bần bật trông khổ sở
- Gà vẫn là gà, vịt vẫn là vịt, chim sẻ vẫn là chim sẻ, quạ đen vẫn là quạ đen – Phương, Bình, bé Mai và Phụng, lần lượt nói 1 câu. Vì thấy chiện này thú vị và mấy con nhỏ đó đáng bị thế nên Phụng mới cố tình nói “Quạ đen vẫn là quạ đen” :D
Tụi nó đi, bỏ lại ông quản lý khổ sở giải thích cho “công chúa” của phó tổng giám đốc hiểu tại sao. Nghe xong, cô ta đã thấy Phong là đối tượng mà cô có thể “cưa đổ”, hơn thế, nếu “bắt” được Phong thì địa thế của cô ta và cha mình sẽ được nâng cao. Nghĩ thế cô ta liền yêu cầu một phòng gần phòng của họ.
Có ai đã nghe câu “Con gái là chúa nhạy cảm” chưa? Chính thế, khi chọn Phong làm đối tượng, cô ta cũng xác định đâu là “tình địch” của mình? Ấy vậy mà nó thì cứ ngây thơ ăn chơi, đùa giỡn.
Lên tới phòng, ai về phòng nấy để nghỉ ngơi vì ai cũng đã mệt. 5 đứa nó 1 phòng, 5 tên này 1 phòng và 5 cô gái kia 1 phòng. Không khí trong dãy hành lang dường như đông cứng lại chuẩn bị đón nhận một trận…………. (trận gì Sour hem biết)
Tại phòng của 5 bọn nó:
- Kể cũng thú vị nhỉ, mới hôm qua ở Sài gòn, giờ đã là Đà Nẵng – Nó vừa nằm, vươn dài chân tay trên giường vừa nói
- uk, mới hôm qua ở miền Nam, giờ đã miền Trung – Phương ngồi bịch xuống nệm và nói
- Ủa? sao lại có chuyến đi này vậy mấy chị - Phụng là người duy nhất không biết lý do.
- haha, thì 4 tên đó – không tính Kiên em của Phong nhen, chơi ô ăn quan, thua tụi chị và bé Mai, nên phải tổ chức đi :D
Chỉ chơi được 2 ngày thứ 7, chủ nhật và sáng thứ 2 quay về nên tụi nó tranh thủ chơi hết mình, quậy hết sức. Sau khi sắp xếp đồ đạc đâu vào đó, tụi nó quyết định đi biển trước. Mỗi đứa chọn một bộ đồ tiện để đi dạo nhất, bước ra thì tụi nó trông khá lạ lạ. Nó diện cho mình một cái áo thun, quần sọt ngắn tới đầu gối, giày bata và mũ lưỡi trai, nhìn cũng hơi khó nhận ra là nó – một đứa con gái. Bình thì chọn cho mình một cái áo váy dài tới ngang đùi mặc chung với quần ngắn trên đầu gối nửa gang tay, 2 cái vòng đeo tay màu xanh và một đôi dày bata kiểu. Phương thì chọn cho mình một đôi dày bata cổ cao, áo ba lỗ và sơ mi ngoài caro, một cái váy quần.
Thấy 3 cô này hí hửng đi chơi, khiến Mai và Phụng cũng ham hố muốn theo. Dù gì, 2 cô bé này cũng nhỏ tuổi hơn tụi nó nên tâm lý dễ bị ảnh hưởng dù cố tỏ ra mình là người lớn. 2 cô bạn này chọn đồ có vẻ gợi cảm ơn, 2 người đều quần jean ngắn, Mai thì màu xanh bạc, Phụng thì đen xanh. Mai chọn cho mình một cái áo thun hở một bên vai, tóc xoã xuống (yêu quá..) còn Phụng thì một chiếc sơ mi trắng cột 2 tà lại với nhau (sexy quá…).
4 cô gái và 1 chàng trai – trong ánh mắt và suy nghĩ của tất cả những ai thấy họ, bước vào thang máy, nó ở giữa, mũ hơi cụp, thêm cặp kính cận, Phụng và Mai một bên – đại diện cho cái đẹp gợi cảm, Bình và Phương một bên – đại diện cho cái đẹp thuần khiết. Ai nhìn cũng ganh tị với nó, vì 4 cô gái vây quanh nó nhìn rất tuyệt. Thang máy “ting” một cái, cánh cửa mở ra, khi nó chuẩn bị mở thì nó sực nhớ tụi nó hok có máy chụp hình. Vì thế khi nhân viên thang máy đưa tay mời tụi nó bước ra, nhất là gửi cho nó một đôi mắt ngưỡng mộ thì nó chỉ biết “khóc” vì bị hiểu lầm nhưng cũng đồng thời tạo cho nó cảm giác thích thú.
- Xin lỗi, chúng tôi cần lên trên lại vì để quên một số thứ - Nó vừa nói, tặng một nụ cười cho tên này.
Cùng lúc đó, 4 đứa con gái đứng bên cạnh vai run lên, người ngoài nhìn vào thì tưởng họ đang nén giận khi thấy nó tặng cho tên đó nụ cười thiên thần như thế (phải nín đễ giữ nét nữ tính đoá mà…….. “Xẹt”)…nhưng có ai nào biết thực tế là tụi này đang nén cười khi thấy gương mặt ngất ngây như con gà tây của anh nhân viên trực thang máy. Thang máy vừa đóng lại “tinh” thì:
- Ha, ha, ha, ha… Thấy không? Mày có sức hút đó – Bình nói
- Làm anh í chết lên chết xuống, kaka – bé Mai cũng tham gia
- Ha, ha, ha, ôi đau bụng chết mất – Phương và Phụng cười
Cửa thang máy mở ra, họ vội chạy về phòng để lấy máy ảnh. Hậu đậu tới thế là cùng, cả 5 cô ko ai đem theo hết. Thế là đành lủi thủi qua phòng mí tên kia để mượn.
- Cốc, mở cửa ra coy Trung – Phương kiu
Trung vừa mở ra thì thấy 4 đứa kia khá quen, tốn 5s để nhận ra là 2 con bạn của mình, con em mình, và …… cô bé mà Trung đang tia…. để cưa đổ (ec, nham hiểm thế là cùng………Vậy thì sao? con trai mà :D). 1,2,3,4……..4,3,2,1……….1,2,3,4……..4,3,2,1 đếm tới đếm lui Trung vẫn thấy thiếu một đứa, chính là nó……
- Con Quyên đâu, còn thằng nhóc này là ai? Á à, định cua em gái tao hả nhóc con…. Tao nói cho mày biết là tao…………. – trung đang định nói tiếp thì bỗng nín ngay vì đã thấy được sợi dây chuyền trên cổ nó
- Chuyện gì vậy trung? – 4 ng còn lại bước ra
4 nữ 1 nam vs 5 nam…………………..
- Vì đó là phòng của chúng tôi - Con nhỏ kia lên tiếng
- Phòng của cô á? – Phương nhắc lại
- Xin lỗi nhưng thưa quý cô, cho tôi hỏi cô có bao giờ trải ga giường, lau nhà vệ sinh, chùi sàn nhà, thay bình hoa, giặt màn, lau kính hay bất kì vật dụng vào căn phòng đó chưa? Nếu chưa thì nín bớt lại đi. Nếu nói phòng đó là của nhân viên khách sạn xem ra tôi còn chấp nhận được. Nói gì cũng phải nhìn trước sau chứ - Nó điên quá, giảng cho con này 1 trận (dám đụng tới dân nhà hàng khách sạn như nó >”<)
- Hì, hì , hì – 3 cậu chàng cười tí tởn khi thấy nó tạt cho nhỏ đó 1 gáo nước lạnh như thế
- ha ha ha, hay lắm “love” ơi, văn 6.6 mà lai láng nhỉ - Trung cười
- Chuyện, ………. “love” mà – tụi nó nghe Trung khen mà lại >lên mặt< cho nhỏ kia “bốc lửa”
Vài phút sau, vị quản lý cũng tới. Vừa tới, ông đã ngay lập tức nhận ra Phong. Ông vội biết chuyện không hay, nhưng cũng đã xác định bản thân nên nghe theo phe nào. Làm quản lý trong khách sạn đã nhiều năm, ông cũng dư biết “dung nhan” những người máu mặt. Vì thế, chuyện Phong là em trai của Tổng giám đốc – phu nhân của Chủ tịch hội đồng quản trị. Tuy nhiên chuyện đó lại không quan trọng bằng việc Phong là cổ đông lớn thứ 3 trong công ty, chỉ đứng sau Chủ tịch và tổng giám đốc, hơn nữa đứng sau Phong còn có Tự và Long, 2 vị cổ đông đứng thứ 5,6. Còn Phó tổng giám đốc – cha của con nhỏ đỏng đảnh này thì chỉ đứng thứ 4. Tình thế “chiến trận” đã dễ dàng nhận ra phần thắng thuộc về ai. :D
Sau khi nghe nhân viên trình báo lại, quản lý đã vội lấy chìa khoá 3 phòng có “view” tốt nhất, trong đó có một cái là Ocean View, sau đó, ông đưa cho Phong. Tụi nó cầm được chìa khoá phòng mà hả hê trong bụng, “cảm giác chiến thắng” đang tràn ngập, làm tụi nó không giấu nổi nụ cười, làm ai đó không kìm được sao xuyến
- Win roy, ô la la, ye ye` - Nó cười tí tởn, chân nhảy chân sáo ra tới thang máy, làm anh nhân viên trực thang phải nín cười, vai run bần bật trông khổ sở
- Gà vẫn là gà, vịt vẫn là vịt, chim sẻ vẫn là chim sẻ, quạ đen vẫn là quạ đen – Phương, Bình, bé Mai và Phụng, lần lượt nói 1 câu. Vì thấy chiện này thú vị và mấy con nhỏ đó đáng bị thế nên Phụng mới cố tình nói “Quạ đen vẫn là quạ đen” :D
Tụi nó đi, bỏ lại ông quản lý khổ sở giải thích cho “công chúa” của phó tổng giám đốc hiểu tại sao. Nghe xong, cô ta đã thấy Phong là đối tượng mà cô có thể “cưa đổ”, hơn thế, nếu “bắt” được Phong thì địa thế của cô ta và cha mình sẽ được nâng cao. Nghĩ thế cô ta liền yêu cầu một phòng gần phòng của họ.
Có ai đã nghe câu “Con gái là chúa nhạy cảm” chưa? Chính thế, khi chọn Phong làm đối tượng, cô ta cũng xác định đâu là “tình địch” của mình? Ấy vậy mà nó thì cứ ngây thơ ăn chơi, đùa giỡn.
Lên tới phòng, ai về phòng nấy để nghỉ ngơi vì ai cũng đã mệt. 5 đứa nó 1 phòng, 5 tên này 1 phòng và 5 cô gái kia 1 phòng. Không khí trong dãy hành lang dường như đông cứng lại chuẩn bị đón nhận một trận…………. (trận gì Sour hem biết)
Tại phòng của 5 bọn nó:
- Kể cũng thú vị nhỉ, mới hôm qua ở Sài gòn, giờ đã là Đà Nẵng – Nó vừa nằm, vươn dài chân tay trên giường vừa nói
- uk, mới hôm qua ở miền Nam, giờ đã miền Trung – Phương ngồi bịch xuống nệm và nói
- Ủa? sao lại có chuyến đi này vậy mấy chị - Phụng là người duy nhất không biết lý do.
- haha, thì 4 tên đó – không tính Kiên em của Phong nhen, chơi ô ăn quan, thua tụi chị và bé Mai, nên phải tổ chức đi :D
Chỉ chơi được 2 ngày thứ 7, chủ nhật và sáng thứ 2 quay về nên tụi nó tranh thủ chơi hết mình, quậy hết sức. Sau khi sắp xếp đồ đạc đâu vào đó, tụi nó quyết định đi biển trước. Mỗi đứa chọn một bộ đồ tiện để đi dạo nhất, bước ra thì tụi nó trông khá lạ lạ. Nó diện cho mình một cái áo thun, quần sọt ngắn tới đầu gối, giày bata và mũ lưỡi trai, nhìn cũng hơi khó nhận ra là nó – một đứa con gái. Bình thì chọn cho mình một cái áo váy dài tới ngang đùi mặc chung với quần ngắn trên đầu gối nửa gang tay, 2 cái vòng đeo tay màu xanh và một đôi dày bata kiểu. Phương thì chọn cho mình một đôi dày bata cổ cao, áo ba lỗ và sơ mi ngoài caro, một cái váy quần.
Thấy 3 cô này hí hửng đi chơi, khiến Mai và Phụng cũng ham hố muốn theo. Dù gì, 2 cô bé này cũng nhỏ tuổi hơn tụi nó nên tâm lý dễ bị ảnh hưởng dù cố tỏ ra mình là người lớn. 2 cô bạn này chọn đồ có vẻ gợi cảm ơn, 2 người đều quần jean ngắn, Mai thì màu xanh bạc, Phụng thì đen xanh. Mai chọn cho mình một cái áo thun hở một bên vai, tóc xoã xuống (yêu quá..) còn Phụng thì một chiếc sơ mi trắng cột 2 tà lại với nhau (sexy quá…).
4 cô gái và 1 chàng trai – trong ánh mắt và suy nghĩ của tất cả những ai thấy họ, bước vào thang máy, nó ở giữa, mũ hơi cụp, thêm cặp kính cận, Phụng và Mai một bên – đại diện cho cái đẹp gợi cảm, Bình và Phương một bên – đại diện cho cái đẹp thuần khiết. Ai nhìn cũng ganh tị với nó, vì 4 cô gái vây quanh nó nhìn rất tuyệt. Thang máy “ting” một cái, cánh cửa mở ra, khi nó chuẩn bị mở thì nó sực nhớ tụi nó hok có máy chụp hình. Vì thế khi nhân viên thang máy đưa tay mời tụi nó bước ra, nhất là gửi cho nó một đôi mắt ngưỡng mộ thì nó chỉ biết “khóc” vì bị hiểu lầm nhưng cũng đồng thời tạo cho nó cảm giác thích thú.
- Xin lỗi, chúng tôi cần lên trên lại vì để quên một số thứ - Nó vừa nói, tặng một nụ cười cho tên này.
Cùng lúc đó, 4 đứa con gái đứng bên cạnh vai run lên, người ngoài nhìn vào thì tưởng họ đang nén giận khi thấy nó tặng cho tên đó nụ cười thiên thần như thế (phải nín đễ giữ nét nữ tính đoá mà…….. “Xẹt”)…nhưng có ai nào biết thực tế là tụi này đang nén cười khi thấy gương mặt ngất ngây như con gà tây của anh nhân viên trực thang máy. Thang máy vừa đóng lại “tinh” thì:
- Ha, ha, ha, ha… Thấy không? Mày có sức hút đó – Bình nói
- Làm anh í chết lên chết xuống, kaka – bé Mai cũng tham gia
- Ha, ha, ha, ôi đau bụng chết mất – Phương và Phụng cười
Cửa thang máy mở ra, họ vội chạy về phòng để lấy máy ảnh. Hậu đậu tới thế là cùng, cả 5 cô ko ai đem theo hết. Thế là đành lủi thủi qua phòng mí tên kia để mượn.
- Cốc, mở cửa ra coy Trung – Phương kiu
Trung vừa mở ra thì thấy 4 đứa kia khá quen, tốn 5s để nhận ra là 2 con bạn của mình, con em mình, và …… cô bé mà Trung đang tia…. để cưa đổ (ec, nham hiểm thế là cùng………Vậy thì sao? con trai mà :D). 1,2,3,4……..4,3,2,1……….1,2,3,4……..4,3,2,1 đếm tới đếm lui Trung vẫn thấy thiếu một đứa, chính là nó……
- Con Quyên đâu, còn thằng nhóc này là ai? Á à, định cua em gái tao hả nhóc con…. Tao nói cho mày biết là tao…………. – trung đang định nói tiếp thì bỗng nín ngay vì đã thấy được sợi dây chuyền trên cổ nó
- Chuyện gì vậy trung? – 4 ng còn lại bước ra
4 nữ 1 nam vs 5 nam…………………..
/98
|