Từ sau hôm ở nhà Tự về, biết được bí mật của 2 anh em nhà Tự, tụi nó cũng đã phần nào hiểu được Tự cùng 2 người kia trân trọng tụi nó, tin tưởng tụi nó nên mới nói ra bí mật đó. Nhưng có một điều nó vẫn cứ thắc mắc “Tại sao Tự em lại nói ra điều đó?”… AAAAAAAAAAAAAAAA, không lẽ là vì con nhỏ Bình ngốc bạn mình sao… Bất chợt nghĩ ra, nó liền xoay qua nhìn nhỏ Bình đang cặm cụi hì hụi vẽ cho xong cái đồ án học phần. Tỏ vẻ đăm chiêu, nó sờ cằm suy nghĩ, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trái qua phải, nhìn tóc tai, nhìn mặt mũi, nhìn vòng 1, rồi rớt xuống vòng 2 rồi hạ xuống vòng 3… Nó nhìn tới mức nhỏ Bình phải ngưng vẽ, giơ giơ nắm đấm trước mắt nó, nó mới thu lại ánh nhìn.
- Mày…. làm gì nhìn như muốn lột đồ tao vậy, có ý gì mờ ám với cô nương dễ thương này hả? – Bình xỉa nó một câu
- Ặc ặc, nghe mắc ói quá má – Phương đang hì hục làm tiểu luận cũng… quay qua chọt 1 câu cho vừa lòng
- Không, mày đúng là dễ thương…
Nó phán một câu xong rồi quay về làm bài, giữ suy nghĩ trong đầu mình. “Con nhỏ Bình này cũng dễ thương, chắc tên kia bị trúng sấm tình rồi, há há” … Cười hả hê trong lòng khi nó đã tự đưa ra được kết luận thích hợp. Bất chợt như nhớ ra điều gì, nó quay qua khều khều 2 đứa bạn… nhưng… không đứa nào phản ứng. Một khi Bình tập trung vẽ thì sẽ quên trời đất, Phương mà làm thì sẽ đeo headphone… nên nó đã bị xem như kẻ vô tình. Cười nham nhở, nó… cầm một tờ giấy lên, thổi phù phù
“Tách”
Một âm thanh nho nhỏ vang lên trong căn phòng nhưng không hề đá động gì được 2 nhỏ bạn, một mùi khét khét bay ra, tờ giấy bị cháy dần dần…. Thả tờ giấy xuống nền, nó hét
- A, cháy cháy cháy cháy
3s sau, lập tức có phản ứng:
- Á, cháy hả? Đâu đâu, dập lẹ - Bình bật dậy khi nghe nó hét thất thanh và thấy mùi hơi khét khét
- Cháy hả? 2 đứa mày dập đi, tao đi thông báo hàng xóm – Tháo lẹ headphone xuống, Phương zọt ra tới cửa
…
…
…
Im lặng vài giây…
- Grrrrrrrrrrrrrr – Một âm thanh lạ.. xuất hiện từ 2 nơi
- Ha ha ha.. bớt nóng nào … tại 2 đứa mày xem tao vô hình nên tao còn mỗi cách này thôi… Uống nước hạ hoả nào 2 chị gái dễ thương, xinh đẹp, cute, tốt bụng, dịu dàng, nữ tính…. – Nó bla bla để dụ dỗ 2 con bạn
- Dừng, có gì nói lẹ… - Phương giơ 1 bàn tay lên nhằm ngăn con bạn mình tung mình lên 100 tầng mây văng ra khỏi trái đất bay luôn tới lỗ đen vũ trụ không có đường về.
- Mai 2 đứa mày cũng rảnh mà, đi dự lớp tâm lý học ở trường tao hông? Cũng hay lắm… đi nha – Nó chớp chớp mắt, lay lay tay… mong chờ
- Đi đi Phương, nếu không đồng ý, tao cam đoan tối nay tao với mày sẽ làm không xong bài đâu – Bình đề nghị
- Uk, đi…Giờ tao học bài được chưa hả?????????? – Phương nói
- Khà khà… được được, 2 vị cô nương cứ tự nhiên học…
Sáng hôm sau, tại hội trường trường RMIT… 3 đứa nó đã sở hữu 3 vị trí ngồi khá lý tưởng. Vị giáo sư thuyết giảng về phần tâm lý học rất hay và lôi cuối. Ông truyền đạt cho mọi người những cách để che giấu cảm xúc thật của mình, những cách để nhận biết người ta đang nghĩ gì, người ta đang cảm thấy ra sao. 3 đứa nó cảm thấy bài nói thực là hay và cuốn hút.
Sau khi đã trao đổi cùng mọi người xong, giáo sư tóm lại một câu rất là chí lý: Mọi điều tôi đã nói với các bạn đều là lý thuyết còn thực tế thì nó phụ thuộc vào chính mỗi con người. Có người quá chân chất nên không biết cách che giấu cảm xúc mình, nghĩ gì đều để lộ rõ ra qua gương mặt, cử chỉ, liếc cũng biết… Còn một số người bản tính đã vậy, không cần học cũng tự biết cách che giấu con người thật của mình. Vì thế che giấu hay mở cửa con người mình đều phụ thuộc vào các bạn.
“Rào rào”
Mọi người trong hội trường thực sự rất hài lòng với bài diễn giải của vị giáo sư này. Lúc đầu khi thấy ông cao tuổi, họ đã có vẻ không hài lòng cho lắm, nhưng bây giờ mọi người đều thể hiện sự hứng thú và cổ vũ hết mình. Thấy thế, ông giáo sư đã ngẫu hứng đề nghị một trò chơi nho nhỏ.
Hội trường im lặng chờ đợi vị giáo sư nói về trò chơi này.
Chúng ta có 4 hình: hình vuông, hình tam giác, hình bình hành, hình tròn. Khi bạn chọn cho mình một hình, nó cũng sẽ nói lên 1 điều về bạn. Bên phải mọi người đều có một màn hình trả lời nhỏ. Nếu bạn chọn hình nào thì hãy nhấp vào đó. Mọi người nên nhớ, hãy chọn hình xuất hiện đầu tiên trong đầu bạn khi bạn được tôi đề nghị.
Hội trường bắt đầu xôn xao, nhưng 3 đứa nó lại không cần bàn cãi gì. Ngay khi vị giáo sư kia nói dứt lời thì tụi nó đã chọn ngay không do dự.. .Đáp án tụi nó chọn cũng khá giống nhau. 5 phút sau, trên màn hình chiếu của hội trường đã có một biểu đồ thể hiện mức độ chọn các loại hình vừa nêu trên. Không nằm ngoài dự kiến, nhẹ mỉm cười, vị giáo sư cất tiếng
- Hầu hết mọi người ngồi đây chọn hình vuông và hình tròn khá nhiều, 2 hình này chiếm phần trăm nhiều hơn 2 hình còn lại một xíu. Cho phép tôi hỏi một vài câu
Sau đó, vị giáo sư già đi dạo một vòng quanh hội trường để hỏi, một số người thì chọn cái xuất hiện đầu tiên trong đầu, một số khác lại phải do dự chọn lựa… Cuối cùng ông thông báo kết quả….
- Mày…. làm gì nhìn như muốn lột đồ tao vậy, có ý gì mờ ám với cô nương dễ thương này hả? – Bình xỉa nó một câu
- Ặc ặc, nghe mắc ói quá má – Phương đang hì hục làm tiểu luận cũng… quay qua chọt 1 câu cho vừa lòng
- Không, mày đúng là dễ thương…
Nó phán một câu xong rồi quay về làm bài, giữ suy nghĩ trong đầu mình. “Con nhỏ Bình này cũng dễ thương, chắc tên kia bị trúng sấm tình rồi, há há” … Cười hả hê trong lòng khi nó đã tự đưa ra được kết luận thích hợp. Bất chợt như nhớ ra điều gì, nó quay qua khều khều 2 đứa bạn… nhưng… không đứa nào phản ứng. Một khi Bình tập trung vẽ thì sẽ quên trời đất, Phương mà làm thì sẽ đeo headphone… nên nó đã bị xem như kẻ vô tình. Cười nham nhở, nó… cầm một tờ giấy lên, thổi phù phù
“Tách”
Một âm thanh nho nhỏ vang lên trong căn phòng nhưng không hề đá động gì được 2 nhỏ bạn, một mùi khét khét bay ra, tờ giấy bị cháy dần dần…. Thả tờ giấy xuống nền, nó hét
- A, cháy cháy cháy cháy
3s sau, lập tức có phản ứng:
- Á, cháy hả? Đâu đâu, dập lẹ - Bình bật dậy khi nghe nó hét thất thanh và thấy mùi hơi khét khét
- Cháy hả? 2 đứa mày dập đi, tao đi thông báo hàng xóm – Tháo lẹ headphone xuống, Phương zọt ra tới cửa
…
…
…
Im lặng vài giây…
- Grrrrrrrrrrrrrr – Một âm thanh lạ.. xuất hiện từ 2 nơi
- Ha ha ha.. bớt nóng nào … tại 2 đứa mày xem tao vô hình nên tao còn mỗi cách này thôi… Uống nước hạ hoả nào 2 chị gái dễ thương, xinh đẹp, cute, tốt bụng, dịu dàng, nữ tính…. – Nó bla bla để dụ dỗ 2 con bạn
- Dừng, có gì nói lẹ… - Phương giơ 1 bàn tay lên nhằm ngăn con bạn mình tung mình lên 100 tầng mây văng ra khỏi trái đất bay luôn tới lỗ đen vũ trụ không có đường về.
- Mai 2 đứa mày cũng rảnh mà, đi dự lớp tâm lý học ở trường tao hông? Cũng hay lắm… đi nha – Nó chớp chớp mắt, lay lay tay… mong chờ
- Đi đi Phương, nếu không đồng ý, tao cam đoan tối nay tao với mày sẽ làm không xong bài đâu – Bình đề nghị
- Uk, đi…Giờ tao học bài được chưa hả?????????? – Phương nói
- Khà khà… được được, 2 vị cô nương cứ tự nhiên học…
Sáng hôm sau, tại hội trường trường RMIT… 3 đứa nó đã sở hữu 3 vị trí ngồi khá lý tưởng. Vị giáo sư thuyết giảng về phần tâm lý học rất hay và lôi cuối. Ông truyền đạt cho mọi người những cách để che giấu cảm xúc thật của mình, những cách để nhận biết người ta đang nghĩ gì, người ta đang cảm thấy ra sao. 3 đứa nó cảm thấy bài nói thực là hay và cuốn hút.
Sau khi đã trao đổi cùng mọi người xong, giáo sư tóm lại một câu rất là chí lý: Mọi điều tôi đã nói với các bạn đều là lý thuyết còn thực tế thì nó phụ thuộc vào chính mỗi con người. Có người quá chân chất nên không biết cách che giấu cảm xúc mình, nghĩ gì đều để lộ rõ ra qua gương mặt, cử chỉ, liếc cũng biết… Còn một số người bản tính đã vậy, không cần học cũng tự biết cách che giấu con người thật của mình. Vì thế che giấu hay mở cửa con người mình đều phụ thuộc vào các bạn.
“Rào rào”
Mọi người trong hội trường thực sự rất hài lòng với bài diễn giải của vị giáo sư này. Lúc đầu khi thấy ông cao tuổi, họ đã có vẻ không hài lòng cho lắm, nhưng bây giờ mọi người đều thể hiện sự hứng thú và cổ vũ hết mình. Thấy thế, ông giáo sư đã ngẫu hứng đề nghị một trò chơi nho nhỏ.
Hội trường im lặng chờ đợi vị giáo sư nói về trò chơi này.
Chúng ta có 4 hình: hình vuông, hình tam giác, hình bình hành, hình tròn. Khi bạn chọn cho mình một hình, nó cũng sẽ nói lên 1 điều về bạn. Bên phải mọi người đều có một màn hình trả lời nhỏ. Nếu bạn chọn hình nào thì hãy nhấp vào đó. Mọi người nên nhớ, hãy chọn hình xuất hiện đầu tiên trong đầu bạn khi bạn được tôi đề nghị.
Hội trường bắt đầu xôn xao, nhưng 3 đứa nó lại không cần bàn cãi gì. Ngay khi vị giáo sư kia nói dứt lời thì tụi nó đã chọn ngay không do dự.. .Đáp án tụi nó chọn cũng khá giống nhau. 5 phút sau, trên màn hình chiếu của hội trường đã có một biểu đồ thể hiện mức độ chọn các loại hình vừa nêu trên. Không nằm ngoài dự kiến, nhẹ mỉm cười, vị giáo sư cất tiếng
- Hầu hết mọi người ngồi đây chọn hình vuông và hình tròn khá nhiều, 2 hình này chiếm phần trăm nhiều hơn 2 hình còn lại một xíu. Cho phép tôi hỏi một vài câu
Sau đó, vị giáo sư già đi dạo một vòng quanh hội trường để hỏi, một số người thì chọn cái xuất hiện đầu tiên trong đầu, một số khác lại phải do dự chọn lựa… Cuối cùng ông thông báo kết quả….
/98
|