“Cạch”….
Cánh cửa phòng bệnh chạm vào mép cửa tạo ra một âm thanh nặng nề, để lại phía sau nó 9 con người chết lặng…. và 1 con người nằm im….. bất động, thân nhiệt đang giảm dần, nhiệt độ trong phòng cũng đang giảm dần….
Các vị y bác sĩ thở dài nặng nề rời đi…….
Đầu Quyên bắt đầu những cơn đau đớn không rõ nguồn gốc, nó như rút lấy toàn bộ sức lực khiến cô bạn phải ngồi sụp xuống………
Bố mẹ Phương chỉ còn biết ôm con mà khóc mà than mà gọi trời gọi đất…..
- Ông trời ơi, sao tôi khổ thế này, sao lại nỡ lấy đi đứa con bé bỏng của tôi………. – Mẹ Phương khóc nức nở cứ như bà đã không khóc lâu lắm rồi, ôm thân xác đứa con gái đang lạnh dần trong vòng tay mình, tim bà đau như bị bóp nát……..
Lẳng lặng nhìn gương mặt thân yêu của cô con gái, người cha già đứng tuổi lặng lẽ chảy dài từng giọt nước mắt. Đặt một tay nắm chặt bàn tay người vợ, ông như muốn giúp bà có thêm sức mạnh chống đỡ. Bàn tay còn lại, ông vuốt nhẹ gương mặt cô con gái của mình. Nó đã nhập học được gần 1 năm, về nhà cũng ít, cũng đã lâu ông chưa thấy mặt con gái mình, ấy mà ông chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng ông sẽ quan sát con mình gần đến thế này, tĩnh lặng đến thế này… và là lần cuối cùng ông được chạm vào con.
- Tại sao không chọn con mà lại chọn con bé?
Khóc ngất lên khi thấy đứa bạn thân chung tã từ nhỏ của mình đã … không còn thở…. Đây là sự thực sao? Bình thơ thẩn nhìn vô định, bước từng bước loạng choạng tới gần chiếc giường khiến Tự em phải đi sau đỡ lấy……Nắm lấy bàn tay dần tê cứng lại của Phương, Bình… bật khóc…….
- Aaaaaaaaaa, Phương ơi, mày tỉnh dậy đi, mày nói với tao một câu đi…
- Mày có muốn chơi trò hù doạ thì cũng phải nói tao một tiếng chứ…. Tao không thích mày như thế Phương ơi…….Huhuhu
Bình ngồi sụp xuống nền đất lạnh, hai tay nắm chặt lấy bàn tay của Phương như muốn truyền hết hơi ấm của mình để Phương tỉnh lại.
“Choang”…………. Cánh cửa sổ vỡ tan …. vì một lực đánh vào…
Long đau đớn có, căm phẫn có nhưng trên hết trái tim Long như bị bóp chết vì Long biết từ nay trở đi thế giới của cậu sẽ chỉ có một màu đen và cuộc sống của cậu không còn Phương nữa……. Cậu chính vì kìm chế không được nỗi đau tột cùng của mình nên đã đấm mạnh vào tấm kính trước mắt mình khiến nó bể tan nát, tiếng kính rơi trên sàn nhà như phụ hoạ thêm cho bầu không khí trầm lắng.
Thấy thằng bạn mình suy sụp như thế, Phong thật sự lo lắng. Sau khi nhờ An và Tự anh để ý tới Quyên, Phong liền đi tới cạnh Long….. vừa kịp lúc ngăn cản cậu bạn đang định tung thêm một cú đấm
- Bình tĩnh lại đi, làm như thế cô ấy cũng không sống lại, mày biết mà……
- ………. “Tách tách” – Những giọt nước rơi trên những tấm kính vỡ, tạo ra những âm thanh trầm bổng như những mũi tên đâm thấu tim Long
Đặt nhẹ bàn tay lên vai Long, cố gắng an ủi đôi vai run run của thằng bạn mình. Đây là lần thứ 2 Phong thấy Long… khóc nhiều như thế. ( Lần thứ nhất chính là lúc 3 tên còn nhỏ, chịu oan một chuyện và cả ba bị ăn đòn).
- Hãy tới ôm cô ấy lần cuối cùng đi……. Ít ra như thế mày sẽ không hối hận
………..
………..
………..
- Xin 2 bác cho cháu…. ôm cô ấy lần cuối
Câu nói như nghẹn lại trong cổ họng của Long, nhìn gương mặt hốc hác tiều tuỵ của Long, không ai có thể nghĩ rằng chỉ qua 1 đêm cậu ấy lại thành ra như thế… chỉ có 6 người Phong, Quyên, An, Bình và 2 anh em Tự…
Lùi bước nhẹ lại để Long tiến tới, ba mẹ Phương ngồi ở phía cuối giường….
Vuốt nhẹ vài lọn tóc còn vương trên gương mặt Phương, Long nhẹ nhàng đặt một nụ hôn – cuối cùng – lên vầng trán rộng - đã bao lần phải nhăn lại để nghĩ kế “đấu trí” với Long……
Lẽ ra một khi bệnh nhân tắt thở, y tá phải tháo hệ thống hỗ trợ hô hấp, nhưng vì Long ngăn cản nên hiện tại, mọi thứ vẫn hoạt động bình thường. Máy đo nhịp tim vẫn hiện 1 đường thẳng dài không điểm dừng, máy hỗ trợ hô hấp vẫn bơm khí ô xi cho Phương, máy điều hoà vẫn chạy chầm chậm trong sự yên tĩnh, đèn vẫn sáng………. duy chỉ có con tim Phương đã ngừng…..…..và thế giới của Long cũng………..theo đó mà ngừng … “sống”.
Ôm chặt Phương lần cuối trong lòng, Long nhắm chặt để ghi nhớ khoảnh khắc này, ghi nhớ mùi hoa oải hương vương trên mái tóc Phương……….
…
…
…
…
…
“Xin mọi người đi ra hết ngoại trừ Bình ở lại”
Sau một hồi tĩnh lại, Quyên cất tiếng………..
Chỉ một câu nói của Quyên, nhưng mọi người cũng làm theo, vì họ đều hiểu rằng 3 đứa là bạn thân, mất đi một đứa thì sẽ không còn gọi là bộ ba được nữa.
Cánh cửa khép lại……
- Mày… nhớ ra tao và nó chưa?
- ……… - Gật đầu
…………Trở lại một lúc trước đó….
Tiếng kính vỡ, tiếng khóc, tiếng kêu la, tiếng gọi…. tất cả hỗn hợp âm thanh đó như muốn chẻ đôi đầu óc Quyên ra, chính nó đã…………. “lôi kéo” cái đám kí ức tạm ngủ quên của Quyên thức giấc…. Cứ như một tiếng sấm giữa trời hoang……… Quyên như được “thức tỉnh”……… và đã nhớ ra người con gái đang nằm trên giường là ai, cũng như người con gái đang đứng cạnh mình là ai…..
- Con Phương……. nó định nằm im re hoài vậy sao? – Đứng cạnh nhìn Phương, Quyên hỏi Bình nhưng cũng như tự hỏi mình
Trả lời lại câu hỏi ấy chỉ là tiếng khóc nức nở của Bình, ôm chầm nhỏ bạn mình mà khóc…….
Bên ngoài căn phòng, có 2 người con trai như đang ngồi trên đống lửa. Vì Bình khóc quá nhiều, tiếng khóc của Bình làm cho Tự em… lo lắng đi tới đi lui không yên, còn Phong thì ngồi im một chỗ nhưng cũng lo lắng không kém … vì cậu không nghe được bất cứ động tĩnh gì của Quyên, không có bất kì dấu hiệu nào chứng tỏ Quyên đã trở lại bình thường.
…. Lặng lặng đứng nhìn Phương một lúc….
Bất chợt, Quyên tháo máy hỗ trợ hô hấp của Phương ra……. và……… giáng lên gương mặt vô hồn đó một cái tát…….
Bình như bất động trước hành động của Quyên, không kịp ngăn cản con bạn của mình thì……
“Chát”
Lại một cái tát nữa giáng xuống
“Chát”… lại một lần nữa
Âm thanh chát chúa vang lên, khiến cả người trong và ngoài căn phòng đều điếng hồn, Bình như phục hồi lại ý thức vội tới ngăn cản Quyên… và bật máy phả ô xi… (mặc dù Bình biết có làm như thế thì Phương cũng không tỉnh lại)
- Này, mày làm gì thế, nó đã như thế rồi, mày để nó yên đi?
- Nó dám bỏ tụi mình lại, tao không tha thứ cho cái kiểu yếu đuối đó….
- Mày điên hả? Nó có muốn thế đâu?
- ……………. Chỉ còn tiếng khóc và 2 hàng nước mắt rơi lã chã trên gương mặt 2 người con gái
“Bụp, bụp”
Quyên đấm thùm thụp lên ngực Phương…. như muốn trút giận…… xả uất ức và cả nước mắt của mình
- Mày tỉnh dậy cho tao con Phương kia
- Phương à, mày có nghe 2 tụi tao gọi không, mau tỉnh lại coi – Bình dùng hết sức, nắm lấy 2 chân của Phương mà lay vì cô bạn thấy Quyên làm.. nên quyết định ko ngăn cản nữa, mà sẽ làm cùng với Quyên
“Bụp bụp”
Quyên và Bình không ngừng la hét gọi tên Phương …. bỗng bất chợt……..
- Xuỵt…. mày nghe kìa….. – Quyên lên tiếng
“Tít tít tít”
Cánh cửa phòng bệnh chạm vào mép cửa tạo ra một âm thanh nặng nề, để lại phía sau nó 9 con người chết lặng…. và 1 con người nằm im….. bất động, thân nhiệt đang giảm dần, nhiệt độ trong phòng cũng đang giảm dần….
Các vị y bác sĩ thở dài nặng nề rời đi…….
Đầu Quyên bắt đầu những cơn đau đớn không rõ nguồn gốc, nó như rút lấy toàn bộ sức lực khiến cô bạn phải ngồi sụp xuống………
Bố mẹ Phương chỉ còn biết ôm con mà khóc mà than mà gọi trời gọi đất…..
- Ông trời ơi, sao tôi khổ thế này, sao lại nỡ lấy đi đứa con bé bỏng của tôi………. – Mẹ Phương khóc nức nở cứ như bà đã không khóc lâu lắm rồi, ôm thân xác đứa con gái đang lạnh dần trong vòng tay mình, tim bà đau như bị bóp nát……..
Lẳng lặng nhìn gương mặt thân yêu của cô con gái, người cha già đứng tuổi lặng lẽ chảy dài từng giọt nước mắt. Đặt một tay nắm chặt bàn tay người vợ, ông như muốn giúp bà có thêm sức mạnh chống đỡ. Bàn tay còn lại, ông vuốt nhẹ gương mặt cô con gái của mình. Nó đã nhập học được gần 1 năm, về nhà cũng ít, cũng đã lâu ông chưa thấy mặt con gái mình, ấy mà ông chưa bao giờ tưởng tượng ra rằng ông sẽ quan sát con mình gần đến thế này, tĩnh lặng đến thế này… và là lần cuối cùng ông được chạm vào con.
- Tại sao không chọn con mà lại chọn con bé?
Khóc ngất lên khi thấy đứa bạn thân chung tã từ nhỏ của mình đã … không còn thở…. Đây là sự thực sao? Bình thơ thẩn nhìn vô định, bước từng bước loạng choạng tới gần chiếc giường khiến Tự em phải đi sau đỡ lấy……Nắm lấy bàn tay dần tê cứng lại của Phương, Bình… bật khóc…….
- Aaaaaaaaaa, Phương ơi, mày tỉnh dậy đi, mày nói với tao một câu đi…
- Mày có muốn chơi trò hù doạ thì cũng phải nói tao một tiếng chứ…. Tao không thích mày như thế Phương ơi…….Huhuhu
Bình ngồi sụp xuống nền đất lạnh, hai tay nắm chặt lấy bàn tay của Phương như muốn truyền hết hơi ấm của mình để Phương tỉnh lại.
“Choang”…………. Cánh cửa sổ vỡ tan …. vì một lực đánh vào…
Long đau đớn có, căm phẫn có nhưng trên hết trái tim Long như bị bóp chết vì Long biết từ nay trở đi thế giới của cậu sẽ chỉ có một màu đen và cuộc sống của cậu không còn Phương nữa……. Cậu chính vì kìm chế không được nỗi đau tột cùng của mình nên đã đấm mạnh vào tấm kính trước mắt mình khiến nó bể tan nát, tiếng kính rơi trên sàn nhà như phụ hoạ thêm cho bầu không khí trầm lắng.
Thấy thằng bạn mình suy sụp như thế, Phong thật sự lo lắng. Sau khi nhờ An và Tự anh để ý tới Quyên, Phong liền đi tới cạnh Long….. vừa kịp lúc ngăn cản cậu bạn đang định tung thêm một cú đấm
- Bình tĩnh lại đi, làm như thế cô ấy cũng không sống lại, mày biết mà……
- ………. “Tách tách” – Những giọt nước rơi trên những tấm kính vỡ, tạo ra những âm thanh trầm bổng như những mũi tên đâm thấu tim Long
Đặt nhẹ bàn tay lên vai Long, cố gắng an ủi đôi vai run run của thằng bạn mình. Đây là lần thứ 2 Phong thấy Long… khóc nhiều như thế. ( Lần thứ nhất chính là lúc 3 tên còn nhỏ, chịu oan một chuyện và cả ba bị ăn đòn).
- Hãy tới ôm cô ấy lần cuối cùng đi……. Ít ra như thế mày sẽ không hối hận
………..
………..
………..
- Xin 2 bác cho cháu…. ôm cô ấy lần cuối
Câu nói như nghẹn lại trong cổ họng của Long, nhìn gương mặt hốc hác tiều tuỵ của Long, không ai có thể nghĩ rằng chỉ qua 1 đêm cậu ấy lại thành ra như thế… chỉ có 6 người Phong, Quyên, An, Bình và 2 anh em Tự…
Lùi bước nhẹ lại để Long tiến tới, ba mẹ Phương ngồi ở phía cuối giường….
Vuốt nhẹ vài lọn tóc còn vương trên gương mặt Phương, Long nhẹ nhàng đặt một nụ hôn – cuối cùng – lên vầng trán rộng - đã bao lần phải nhăn lại để nghĩ kế “đấu trí” với Long……
Lẽ ra một khi bệnh nhân tắt thở, y tá phải tháo hệ thống hỗ trợ hô hấp, nhưng vì Long ngăn cản nên hiện tại, mọi thứ vẫn hoạt động bình thường. Máy đo nhịp tim vẫn hiện 1 đường thẳng dài không điểm dừng, máy hỗ trợ hô hấp vẫn bơm khí ô xi cho Phương, máy điều hoà vẫn chạy chầm chậm trong sự yên tĩnh, đèn vẫn sáng………. duy chỉ có con tim Phương đã ngừng…..…..và thế giới của Long cũng………..theo đó mà ngừng … “sống”.
Ôm chặt Phương lần cuối trong lòng, Long nhắm chặt để ghi nhớ khoảnh khắc này, ghi nhớ mùi hoa oải hương vương trên mái tóc Phương……….
…
…
…
…
…
“Xin mọi người đi ra hết ngoại trừ Bình ở lại”
Sau một hồi tĩnh lại, Quyên cất tiếng………..
Chỉ một câu nói của Quyên, nhưng mọi người cũng làm theo, vì họ đều hiểu rằng 3 đứa là bạn thân, mất đi một đứa thì sẽ không còn gọi là bộ ba được nữa.
Cánh cửa khép lại……
- Mày… nhớ ra tao và nó chưa?
- ……… - Gật đầu
…………Trở lại một lúc trước đó….
Tiếng kính vỡ, tiếng khóc, tiếng kêu la, tiếng gọi…. tất cả hỗn hợp âm thanh đó như muốn chẻ đôi đầu óc Quyên ra, chính nó đã…………. “lôi kéo” cái đám kí ức tạm ngủ quên của Quyên thức giấc…. Cứ như một tiếng sấm giữa trời hoang……… Quyên như được “thức tỉnh”……… và đã nhớ ra người con gái đang nằm trên giường là ai, cũng như người con gái đang đứng cạnh mình là ai…..
- Con Phương……. nó định nằm im re hoài vậy sao? – Đứng cạnh nhìn Phương, Quyên hỏi Bình nhưng cũng như tự hỏi mình
Trả lời lại câu hỏi ấy chỉ là tiếng khóc nức nở của Bình, ôm chầm nhỏ bạn mình mà khóc…….
Bên ngoài căn phòng, có 2 người con trai như đang ngồi trên đống lửa. Vì Bình khóc quá nhiều, tiếng khóc của Bình làm cho Tự em… lo lắng đi tới đi lui không yên, còn Phong thì ngồi im một chỗ nhưng cũng lo lắng không kém … vì cậu không nghe được bất cứ động tĩnh gì của Quyên, không có bất kì dấu hiệu nào chứng tỏ Quyên đã trở lại bình thường.
…. Lặng lặng đứng nhìn Phương một lúc….
Bất chợt, Quyên tháo máy hỗ trợ hô hấp của Phương ra……. và……… giáng lên gương mặt vô hồn đó một cái tát…….
Bình như bất động trước hành động của Quyên, không kịp ngăn cản con bạn của mình thì……
“Chát”
Lại một cái tát nữa giáng xuống
“Chát”… lại một lần nữa
Âm thanh chát chúa vang lên, khiến cả người trong và ngoài căn phòng đều điếng hồn, Bình như phục hồi lại ý thức vội tới ngăn cản Quyên… và bật máy phả ô xi… (mặc dù Bình biết có làm như thế thì Phương cũng không tỉnh lại)
- Này, mày làm gì thế, nó đã như thế rồi, mày để nó yên đi?
- Nó dám bỏ tụi mình lại, tao không tha thứ cho cái kiểu yếu đuối đó….
- Mày điên hả? Nó có muốn thế đâu?
- ……………. Chỉ còn tiếng khóc và 2 hàng nước mắt rơi lã chã trên gương mặt 2 người con gái
“Bụp, bụp”
Quyên đấm thùm thụp lên ngực Phương…. như muốn trút giận…… xả uất ức và cả nước mắt của mình
- Mày tỉnh dậy cho tao con Phương kia
- Phương à, mày có nghe 2 tụi tao gọi không, mau tỉnh lại coi – Bình dùng hết sức, nắm lấy 2 chân của Phương mà lay vì cô bạn thấy Quyên làm.. nên quyết định ko ngăn cản nữa, mà sẽ làm cùng với Quyên
“Bụp bụp”
Quyên và Bình không ngừng la hét gọi tên Phương …. bỗng bất chợt……..
- Xuỵt…. mày nghe kìa….. – Quyên lên tiếng
“Tít tít tít”
/98
|