“Có một tên không bị đóng băng.” Thiên Tâm nhanh chóng nhay lùi về phía sau, rời xa Chiến Sĩ Màu Máu này. Chỉ còn Chiến Sĩ Màu Máu này có thể hoạt động được!
Tật Phong Bộ! ( Bước nhanh như gió )
Lâm Phỉ tốc độ cực nhanh, hướng Chiến Sĩ Màu Máu kia đánh tới, di chuyển tạo ra tàn ảnh liên tiếp, chỉ trong chốc lát, Lâm Phỉ đã vọt ra phía sau Chiến Sĩ Điên Cuồng Màu Máu kia, giơ tay chém xuống, dao găm hung hăng găm vào sau lưng Chiến Sĩ Màu Máu.
Nhiệm vụ còn lại hẳn là thuộc về Tiêu Linh rồi, thấy Chiến Sĩ Màu Máu kia đã bị cầm chân lại, Tiêu Linh không chút khách kí bắn mấy cái ma pháp tới.
Phù chú ác ma quỷ dị chậm rãi phiêu đãng trên bầu trời.
Trên trời, từng đoàn mây lửa dần dần tụ lại, khắp nơi tràn ngập cỗ khí nóng rực, chung quanh trở nên áp lực nặng nề, Thiên Phi dùng tiếng nói thâm trầm khàn khàn quát lên một tiếng.
Ngọn Lửa Sao Băng!
Từng quả cầu lửa đỏ rực tựa như pháo hoa, ồ ạt như mưa phô thiên cái địa rơi xuống, đánh lên đám người Chiến Sĩ Màu Máu.
Tình cảnh bi thảm như địa ngục nhân gian. Ngọn lửa liên tục thiêu đốt Chiến Sĩ Màu Máu, một cỗ mùi vị khó ngửi lan tràn.
Hai tròng mắt Thiên Cuồng không ngừng huyễn hóa ra các loại sắc thái, cuối cùng biến thành màu đen lóe ra ánh sáng tối tăm thần bí.
Thống Khổ!
Trên pháp bào mục sư màu xám, từng đạo hoa văn màu đen quỷ dị lưu chuyển, đầu lâu bằng gỗ trên pháp trượng cũng tản ra từng làn khí tức hắc ám. ám mục theo đuổi lực lượng hắc ám, bọn họ hy sinh năng lực trị liệu của bản thân để đạt được năng lực công kích cùng nguyền rủa cường đại. Trong mắt Tiêu Linh, ám mục bình quá yếu ớt, có lẽ bọn họ đơn độc hành động có ưu thế hơn so với quang minh mục sư, nhưng đối với đoàn đội mà nói, tác dụng của ám mục không mạnh mẽ bằng quang minh mục sư.
Nhưng giờ phút này, trên người Thiên Cuồng phát ra một cỗ hơi thở làm cho Tiêu Linh kinh ngạc không thôi, đây là một loại năng lượng tinh kiết không thua gì lực lượng hắc ám trong hơi thở của ác ma.
Một chức nghiệp pháp hệ cường đại hay không, phải từ độ tín ngưỡng đối với vị thần của họ nhiều hay ít, từ đó mà quyết định họ đạt được bao nhiêu lực lượng.
Từ năng lượng trong cỗ hơi thở có thể phán định, ám mục tín ngưỡng thần linh không khác biệt so với Ác ma thuật sĩ, tín ngưỡng của họ chính là chủ thần Thái Nhĩ Hi Đức.
Từng làn hơi thở màu đen từ trên pháp trượng của Thiên Cuồng phát tán ra, lưu chuyển không ngừng trên người Chiến Sĩ Màu Máu, tiếng thét bi thảm của Chiến Sĩ Màu Máu càng thêm thảm thiết, thê lương.
Ma pháp này không ngờ lại là nguyền rủa nhiều mục tiêu!
Tiêu Linh không khỏi nhìn kỹ hơn Thiên Cuồng vài lần, toàn thân Thiên Cuồng hiện tại đang được bao phủ trong cỗ hơi thở màu đen, pháp trượng vũ động, phóng ra nguyền rủa quần thể.
Nguyên lai ám mục cũng rất mạnh, chỉ là do bản thân mình chưa biết đến cái nguyền rủa quần thể này nên nghĩ rằng ám mục quá yếu mà thôi.
“Chúng ta buông tha quang minh tín ngưỡng, theo đuổi lực lượng đen tối, đem linh hồn dâng cho bóng tối, từ nay về sau nắm giữ tử vong trong tay.” Tiêu Linh trước đó vẫn không hiểu nổi lời truyền lưu của những người kể truyện lang thang rốt cục là ý tứ gì, nhưng bây giờ Tiêu Linh cuối cùng đã có thể hiểu ra một ít.
Tiêu Linh cùng Lâm Phỉ giải quyết xong Chiến Sĩ Điên Cuồng Màu Máu kia, nhìn lại bọn họ, hơn 30 Chiến Sĩ Màu Máu kia đã hấp hối gần chết.
Nguyền rủa nhiều mục tiêu cùng phép thuật tấn công nhiều mục tiêu có sát thương cũng quá kinh khủng đi! Thật là đáng sợ!
Ngẫu nhiên có một hai Chiến Sĩ Màu Máu từ trong phạm vi công kích của Ngọn Lửa Sao Băng thoát ra ngoài, đều bị Tiêu Linh cùng Lâm Phỉ rảnh rỗi trực tiếp giải quyết hết.
Sau khoảng thời gian 2 phút đồng hồ, chiến đấu chấm dứt, đoàn mây lửa chậm rãi thu nhỏ lại, dần dần tán đi, Thiên Cuồng cũng đã phục hồi lại trạng thái bình thường.
Trên mặt đất nằm một đám thi thể, cột kinh nghiệm cũng đã gần đầy.
Mặc dù mỗi lần giết một con quái chỉ có thể được mấy chục kinh nghiệm, nhưng 30 con cộng lại cũng tức là gần 1.000 kinh nghiệm rồi, so với mình bình thường làm nhiệm và vụ giết quái thăng cấp thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Lâm Phỉ bắt đầu thu thập những thứ rơi trên mặt đất, mấy người Thiên Cuồng thì ngồi xuống, uống nước suối tiếp tục bổ sung giá trị ma pháp. Lâm Phỉ sau khi thu thập hết đồ đạc, lại tiếp tục đi dẫn quái.
“So với luyện cấp lúc bình thường, tốc độ nhanh hơn không ít phải không?” Thiên Cuồng ha hả cười nói.
“Ừh, đích xác là nhanh hơn rất nhiều.” Tiêu Linh đáp, theo bọn họ lăn lộn xem ra điểm kinh nghiệm cũng không tệ, nếu ở chỗ này giết quái cả ngày, thì hôm nay có thể lên chừng 3 cấp.
Rất nhanh, Lâm Phỉ lại kéo một nhóm quái đến, trong đám quái lần này có không ít Pháp Sư Màu Máu, bọn họ dựa theo phương pháp lúc đầu để giết Chiến Sĩ Màu Máu, còn mấy tên Pháp Sư Màu Máu lẻ tẻ kia thì giao cho Tiêu Linh cùng Lâm Phỉ xử lý.
Kinh nghiệm tăng cực nhanh, mới qua 3 giờ, trên người Tiêu Linh đã nổi lên một đạo ánh sáng trắng, đã tới cấp 12, đã có thể mặc vào kiện pháp bào thuật sĩ, thuộc tính lại được tăng lên không ít. Trên pháp bào màu tối có thêu một cái hình vẽ ác ma đỏ như máu, trông cũng khá phong cách.
“Ra một viên Ngọc Màu Lam Đậm.” Lâm Phỉ cầm trong tay một viên ngọc màu xanh nước biển to cỡ quả trứng, đi tới nói.
Thiên Cuồng mỉm cười gật đầu: “Không tệ, hẳn là có thể bán được ít kim tệ.”
Tiêu Linh nhãn tình sáng lên, Ngọc Màu Lam Đậm này chính là tài liệu để chế tạo Robot Tượng Đá Ma. Chỉ là thứ này là do bọn họ đánh ra, mình bất quá chỉ giúp được một ít chuyện vụn vặt, quy tắc phân phối trang bị theo nhu cầu đối với Tiêu Linh đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, dù sao trang bị trên người bọn họ cũng đều là cực phẩm, không cần thay đổi cái khác, đánh ra đồ của chức nghiệp pháp hệ, chỉ cần Tiêu Linh có thể sử dụng được thì trên cơ bản đều đã thuộc về Tiêu Linh rồi, nếu Tiêu Linh lại cầm thêm khối Ngọc Màu Lam Đậm này nữa, không khỏi quá có điểm được voi đòi hai bà trưng.
Một viên Ngọc Màu Lam Đậm giá trị cũng phải hơn 3.000 kim tệ đó! Đây không phải là một con số nhỏ.
Tiêu Linh chần chờ chốc lát, trên người mình cũng không có nhiều tiền như vậy để mua khối Ngọc Màu Lam Đậm này, chỉ có vài món trang bị trong kho hàng là có chút giá trị, nhưng cái đó người khác cũng chưa chắc đã để mắt tới.
Biện pháp trước mắt chỉ có ký nợ khối Ngọc Màu Lam Đậm này. Chứ nếu như buông tha khối Ngọc Màu Lam Đậm này, thì không biết tới năm tháng nào mới có thể mua được loại tài liệu Ngọc Màu Lam Đậm này nữa.
Game thủ trong game có thể thông qua phương pháp ký kết khế ước để ký nợ tiền game thủ khác, nếu như khoản nợ tới kỳ hạn thanh toán mà vẫn còn chưa trả, thì sẽ bị hệ thống mạnh mẽ chấp hành cưỡng chế trả nợ.
Ngẩng đầu ba thước có thần minh, thần không nơi nào không có mặt, tại Ân Trạch Tư đại lục, hễ là đã có bất kỳ khế ước hoặc lời thề gì liên quan tới thần thì đều không thể làm trái được nữa.
Tiêu Linh suy nghĩ một chút nói: “Có thể hay không đem khối Ngọc Màu Lam Đậm này bán cho ta?”
Tật Phong Bộ! ( Bước nhanh như gió )
Lâm Phỉ tốc độ cực nhanh, hướng Chiến Sĩ Màu Máu kia đánh tới, di chuyển tạo ra tàn ảnh liên tiếp, chỉ trong chốc lát, Lâm Phỉ đã vọt ra phía sau Chiến Sĩ Điên Cuồng Màu Máu kia, giơ tay chém xuống, dao găm hung hăng găm vào sau lưng Chiến Sĩ Màu Máu.
Nhiệm vụ còn lại hẳn là thuộc về Tiêu Linh rồi, thấy Chiến Sĩ Màu Máu kia đã bị cầm chân lại, Tiêu Linh không chút khách kí bắn mấy cái ma pháp tới.
Phù chú ác ma quỷ dị chậm rãi phiêu đãng trên bầu trời.
Trên trời, từng đoàn mây lửa dần dần tụ lại, khắp nơi tràn ngập cỗ khí nóng rực, chung quanh trở nên áp lực nặng nề, Thiên Phi dùng tiếng nói thâm trầm khàn khàn quát lên một tiếng.
Ngọn Lửa Sao Băng!
Từng quả cầu lửa đỏ rực tựa như pháo hoa, ồ ạt như mưa phô thiên cái địa rơi xuống, đánh lên đám người Chiến Sĩ Màu Máu.
Tình cảnh bi thảm như địa ngục nhân gian. Ngọn lửa liên tục thiêu đốt Chiến Sĩ Màu Máu, một cỗ mùi vị khó ngửi lan tràn.
Hai tròng mắt Thiên Cuồng không ngừng huyễn hóa ra các loại sắc thái, cuối cùng biến thành màu đen lóe ra ánh sáng tối tăm thần bí.
Thống Khổ!
Trên pháp bào mục sư màu xám, từng đạo hoa văn màu đen quỷ dị lưu chuyển, đầu lâu bằng gỗ trên pháp trượng cũng tản ra từng làn khí tức hắc ám. ám mục theo đuổi lực lượng hắc ám, bọn họ hy sinh năng lực trị liệu của bản thân để đạt được năng lực công kích cùng nguyền rủa cường đại. Trong mắt Tiêu Linh, ám mục bình quá yếu ớt, có lẽ bọn họ đơn độc hành động có ưu thế hơn so với quang minh mục sư, nhưng đối với đoàn đội mà nói, tác dụng của ám mục không mạnh mẽ bằng quang minh mục sư.
Nhưng giờ phút này, trên người Thiên Cuồng phát ra một cỗ hơi thở làm cho Tiêu Linh kinh ngạc không thôi, đây là một loại năng lượng tinh kiết không thua gì lực lượng hắc ám trong hơi thở của ác ma.
Một chức nghiệp pháp hệ cường đại hay không, phải từ độ tín ngưỡng đối với vị thần của họ nhiều hay ít, từ đó mà quyết định họ đạt được bao nhiêu lực lượng.
Từ năng lượng trong cỗ hơi thở có thể phán định, ám mục tín ngưỡng thần linh không khác biệt so với Ác ma thuật sĩ, tín ngưỡng của họ chính là chủ thần Thái Nhĩ Hi Đức.
Từng làn hơi thở màu đen từ trên pháp trượng của Thiên Cuồng phát tán ra, lưu chuyển không ngừng trên người Chiến Sĩ Màu Máu, tiếng thét bi thảm của Chiến Sĩ Màu Máu càng thêm thảm thiết, thê lương.
Ma pháp này không ngờ lại là nguyền rủa nhiều mục tiêu!
Tiêu Linh không khỏi nhìn kỹ hơn Thiên Cuồng vài lần, toàn thân Thiên Cuồng hiện tại đang được bao phủ trong cỗ hơi thở màu đen, pháp trượng vũ động, phóng ra nguyền rủa quần thể.
Nguyên lai ám mục cũng rất mạnh, chỉ là do bản thân mình chưa biết đến cái nguyền rủa quần thể này nên nghĩ rằng ám mục quá yếu mà thôi.
“Chúng ta buông tha quang minh tín ngưỡng, theo đuổi lực lượng đen tối, đem linh hồn dâng cho bóng tối, từ nay về sau nắm giữ tử vong trong tay.” Tiêu Linh trước đó vẫn không hiểu nổi lời truyền lưu của những người kể truyện lang thang rốt cục là ý tứ gì, nhưng bây giờ Tiêu Linh cuối cùng đã có thể hiểu ra một ít.
Tiêu Linh cùng Lâm Phỉ giải quyết xong Chiến Sĩ Điên Cuồng Màu Máu kia, nhìn lại bọn họ, hơn 30 Chiến Sĩ Màu Máu kia đã hấp hối gần chết.
Nguyền rủa nhiều mục tiêu cùng phép thuật tấn công nhiều mục tiêu có sát thương cũng quá kinh khủng đi! Thật là đáng sợ!
Ngẫu nhiên có một hai Chiến Sĩ Màu Máu từ trong phạm vi công kích của Ngọn Lửa Sao Băng thoát ra ngoài, đều bị Tiêu Linh cùng Lâm Phỉ rảnh rỗi trực tiếp giải quyết hết.
Sau khoảng thời gian 2 phút đồng hồ, chiến đấu chấm dứt, đoàn mây lửa chậm rãi thu nhỏ lại, dần dần tán đi, Thiên Cuồng cũng đã phục hồi lại trạng thái bình thường.
Trên mặt đất nằm một đám thi thể, cột kinh nghiệm cũng đã gần đầy.
Mặc dù mỗi lần giết một con quái chỉ có thể được mấy chục kinh nghiệm, nhưng 30 con cộng lại cũng tức là gần 1.000 kinh nghiệm rồi, so với mình bình thường làm nhiệm và vụ giết quái thăng cấp thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Lâm Phỉ bắt đầu thu thập những thứ rơi trên mặt đất, mấy người Thiên Cuồng thì ngồi xuống, uống nước suối tiếp tục bổ sung giá trị ma pháp. Lâm Phỉ sau khi thu thập hết đồ đạc, lại tiếp tục đi dẫn quái.
“So với luyện cấp lúc bình thường, tốc độ nhanh hơn không ít phải không?” Thiên Cuồng ha hả cười nói.
“Ừh, đích xác là nhanh hơn rất nhiều.” Tiêu Linh đáp, theo bọn họ lăn lộn xem ra điểm kinh nghiệm cũng không tệ, nếu ở chỗ này giết quái cả ngày, thì hôm nay có thể lên chừng 3 cấp.
Rất nhanh, Lâm Phỉ lại kéo một nhóm quái đến, trong đám quái lần này có không ít Pháp Sư Màu Máu, bọn họ dựa theo phương pháp lúc đầu để giết Chiến Sĩ Màu Máu, còn mấy tên Pháp Sư Màu Máu lẻ tẻ kia thì giao cho Tiêu Linh cùng Lâm Phỉ xử lý.
Kinh nghiệm tăng cực nhanh, mới qua 3 giờ, trên người Tiêu Linh đã nổi lên một đạo ánh sáng trắng, đã tới cấp 12, đã có thể mặc vào kiện pháp bào thuật sĩ, thuộc tính lại được tăng lên không ít. Trên pháp bào màu tối có thêu một cái hình vẽ ác ma đỏ như máu, trông cũng khá phong cách.
“Ra một viên Ngọc Màu Lam Đậm.” Lâm Phỉ cầm trong tay một viên ngọc màu xanh nước biển to cỡ quả trứng, đi tới nói.
Thiên Cuồng mỉm cười gật đầu: “Không tệ, hẳn là có thể bán được ít kim tệ.”
Tiêu Linh nhãn tình sáng lên, Ngọc Màu Lam Đậm này chính là tài liệu để chế tạo Robot Tượng Đá Ma. Chỉ là thứ này là do bọn họ đánh ra, mình bất quá chỉ giúp được một ít chuyện vụn vặt, quy tắc phân phối trang bị theo nhu cầu đối với Tiêu Linh đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, dù sao trang bị trên người bọn họ cũng đều là cực phẩm, không cần thay đổi cái khác, đánh ra đồ của chức nghiệp pháp hệ, chỉ cần Tiêu Linh có thể sử dụng được thì trên cơ bản đều đã thuộc về Tiêu Linh rồi, nếu Tiêu Linh lại cầm thêm khối Ngọc Màu Lam Đậm này nữa, không khỏi quá có điểm được voi đòi hai bà trưng.
Một viên Ngọc Màu Lam Đậm giá trị cũng phải hơn 3.000 kim tệ đó! Đây không phải là một con số nhỏ.
Tiêu Linh chần chờ chốc lát, trên người mình cũng không có nhiều tiền như vậy để mua khối Ngọc Màu Lam Đậm này, chỉ có vài món trang bị trong kho hàng là có chút giá trị, nhưng cái đó người khác cũng chưa chắc đã để mắt tới.
Biện pháp trước mắt chỉ có ký nợ khối Ngọc Màu Lam Đậm này. Chứ nếu như buông tha khối Ngọc Màu Lam Đậm này, thì không biết tới năm tháng nào mới có thể mua được loại tài liệu Ngọc Màu Lam Đậm này nữa.
Game thủ trong game có thể thông qua phương pháp ký kết khế ước để ký nợ tiền game thủ khác, nếu như khoản nợ tới kỳ hạn thanh toán mà vẫn còn chưa trả, thì sẽ bị hệ thống mạnh mẽ chấp hành cưỡng chế trả nợ.
Ngẩng đầu ba thước có thần minh, thần không nơi nào không có mặt, tại Ân Trạch Tư đại lục, hễ là đã có bất kỳ khế ước hoặc lời thề gì liên quan tới thần thì đều không thể làm trái được nữa.
Tiêu Linh suy nghĩ một chút nói: “Có thể hay không đem khối Ngọc Màu Lam Đậm này bán cho ta?”
/53
|