“Lễ mừng năm mới năm nay không nhận quà, có nhận quà thì chỉ nhận đồ vàng bạc”
Trên TV xuất hiện câu này cùng những câu quảng cáo được ưa chuộng mọi thời đại, chúng ta hãy quay ngược dòng lịch sử về triều đại nào đó, trong thời khắc chia tay năm cũ đón mừng năm mới, mỗ Hoàng đế tại vị cũng đang suy nghĩ nên phát lễ vật gì cho mọi người trong cung, để cám ơn mọi người năm vừa qua đã chăm chỉ cần cù chịu khổ chịu nạn, động viên mọi người năm mới không ngừng cố gắng.
“Mẫu hậu, lão nhân gia người muốn có lễ vật gì nhỉ?”
Hoàng đế khuôn mặt tươi cười vuốt mông ngựa (nịnh nọt) hỏi
“Ai gia muốn uống rượu hỉ” (rượu đám cưới)
Thái hậu không khách khí nói ra nguyện vọng trong năm mới của bà – đồng thời cũng là thứ bà không ngừng theo đuổi trong cuộc đời này
Nhưng mà gần đây không có người muốn kết hôn… Hoàng đế khó xử suy nghĩ
“Mẫu hậu… rượu hỉ không phải muốn uống là có thể tuỳ tiện uống đâu”
“Quả nhiên không phải ruột thịt là có ngăn cách mà! Luôn miệng nói tặng lễ cho ai gia, ai gia vừa nói ra nguyện vọng đã mặc kệ rồi!”
Đối mặt với sự công kích bi tình của Thái hậu, Hoàng đế lập tức đầu hàng xin tha, thương lượng biện pháp thoả hiệp
“Vậy thì trong số các hoàng tử công chúa chọn ra một người để tứ hôn thôi, người khác không được quyết định, tự bản thân đứa nhỏ quyết định đi”
Thái hậu nhường một bước, Hoàng đế lại vẫn nhíu mày. Hắn có một con trai năm con gái, đứa lớn nhất mới chín tuổi, nhỏ nhất còn chưa được một tuổi, toàn bộ đều dưới độ tuổi kết hôn theo pháp luật.
“Nếu thế cũng không được, vậy thì Hoàng thượng tự mình nạp thêm một phi tử nữa đi!”
Thái hậu trông thấy bộ dáng con trai vẫn đang băn khoăn cân nhắc, tức giận tung ra đòn sát thủ cuối cùng
“Chuyện này… Trẫm thấy vẫn nên xem xét hôn sự của bọn Tiễn nhi đi, thế là được…”
“Dụ phi, năm mới nàng muốn có lễ vật gì?”
“Thần thiếp thật sự muốn gì được nấy sao?”
“Đương nhiên”
Hoàng đế tự hào gật đầu
“Vậy thần thiếp muốn có sao trên trời, Hoàng thượng người có thể tặng thiếp không?”
Dụ phi làm nũng cọ cọ lên ngực Hoàng đế, thật ra là muốn nghe Hoàng đế nói lời ngọt ngào, dỗ ngọt mình
“Tặng, buổi tối, tất cả sao nàng nhìn thấy đều thuộc về nàng”
Hoàng đế đi ra ngoài một chuyến, lúc sau bưng về một chậu nước đưa cho Dụ phi, đồng thời nở nụ cười xấu xa thưởng thức biểu cảm vừa tức lại ai oán lại nghẹn khuất của Dụ phi
“Thục phi, năm mới muốn được tặng lễ vật gì?”
“Thần thiếp thật sự xin gì được nấy sao?”
“Đương nhiên”
“Vậy thần thiếp muốn ánh trăng trên trời thì sao?”
Mồ hôi! Quả nhiên là vật hợp theo loài!
Hoàng đế cũng bưng một chậu nước tặng cho Thục phi
“Khang phi, năm mới muốn có lễ vật gì? Nói đi, lần này là loại sách gì”
Hằng năm danh sách lễ vật Khang phi muốn đều là sách, Hoàng đế đã thuộc nằm lòng điều này rồi
“Năm nay thần thiếp muốn một bộ ‘Diệp pháp liên hoa kinh’, cũng là cầu mong trong cung mọi chuyện đều bình an”
“Ái phi quả nhiên là quan niệm phi phàm, phẩm vị siêu quần!”
Năm nay Khang phi không muốn kinh thư bản hiếm có cũng như bản tốt nhất, mà chỉ cần bản kinh thư bình thường có thể tìm được ở chợ, lại thêm nàng có tâm cầu phúc cho mọi người trong cung, Hoàng đế sao lại không vui mừng chứ? Đương nhiên là vô cùng vui mừng.
“Phải là bản Hoàng thượng tự tay chép lại mới có tác dụng lớn nhất!!!!”
Không đợi Hoàng đế vui mừng xong, một câu nói của Khang phi lập tức làm Hoàng đế sững sờ đơ người ngay tại chỗ
“Tốt nhất là Hán ngữ Tạng ngữ mỗi loại một bản” (Tạng ngữ: chữ Tây Tạng)
Cuối cùng Khang phi còn bổ sung thêm
“Cung phi, năm mới muốn gì thế?”
“Thần thiếp muốn huân hương” (huân hương: hương liệu dùng để đốt)
“Thế thì đơn giản, nói xem nàng muốn loại nào?”
“Loại huân hương thần thiếp muốn chính là loại có mười hai lượng nhuỵ hoa mẫu đơn trắng nở mùa xuân, mười hai lượng nhuỵ hoa sen trắng nở mùa hè, mười hai lượng nhuỵ hoa phù dung trắng của mùa thu, mười hai lượng nhuỵ hoa mai trắng mùa đông; cộng thêm mười hai chỉ (mười chỉ là một lượng) nước mưa trong tiết Vũ thuỷ (một trong 24 tiết, vào các ngày 18, 19, 20 tháng 2), mười hai chỉ nước sương tiết Bạch lộ (bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9), mười hai chỉ sương sớm tiết Sương giáng (vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10), mười hai chỉ tuyết trắng tiết Tiểu tuyết (vào ngày 22, 23 tháng 11). Đem bốn loại nước này hoà chung, nghiền các loại nhuỵ hoa thành bột phấn, đựng trong hộp gỗ lâu đời, chôn dưới rễ cây lê, đợi đến tiết Xuân phân (vào khoảng 20 và 21 tháng ba) thì lấy ra”
Hoàng đế nghe xong trợn mắt há mồm
“… Cái đó… Cái đó là huân hương?” (Ngại quá, cái này thật ra là Lãnh hương hoàn) (Lãnh hương hoàn là một loại thuốc trong Hồng Lâu Mộng)
“Sao thế, không được sao?”
Cung phi như một nàng dâu nhỏ dựa sát vào Hoàng đế nói giọng oán trách. Bình thường Cung phi tự nhiên tản mát ra một loại kiều thái mị hoặc, mười phần phóng điện, lúc này nàng lại cố ý phát ra sóng điện, lại càng không ai kiềm chế được! Hoàng đế chớp mắt đã bị đánh hạ
“Cái này, cái này, ái phi à, chi bằng… đổi cái khác đi?”
“… Vậy được rồi”
Vẻ mặt Cung phi như đang nói “Nể mặt Hoàng đế mới lui bước chọn đồ khác đấy”
“Mấy ngày trước thần thiếp nhìn thấy có người tiến cống Hoàng hậu một lọ Bách Nhật hương trên đời khó tìm, Hoàng thượng thay thần thiếp lấy một phần đến đây đi”
Thấy Cung phi quả thật vì mình mà nhượng bộ, Hoàng đế rất vui vẻ, mà không biết rằng, đây mới chính là thứ Cung phi muốn.
“Huệ phi, năm mới muốn có lễ vật gì?”
“Hoàng Thượng, thần thiếp muốn trị khỏi tật xấu ‘rượu sau mất đức’ của mình”
Huệ phi thành tâm thành ý nói lời cầu xin
Hoàng Thượng lắc đầu như trống đánh. Không cần nói đến hắn không làm được, mà ngay bản thân hắn cũng tuyệt đối không muốn loại bỏ lạc thú hiếm có này, vì thế để “bồi thường”, Hoàng đế tặng Huệ phi một bình rượu ngon cực phẩm trân quý nhiều năm trong nội phủ.
“Ninh phi, năm mới muốn có lễ vật gì?”
“Thần thiếp không muốn gì hết, thần thiếp chỉ mong Hoàng thượng thân thể khang thọ, các tỷ muội chung sống hoà hợp, bọn nhỏ bình an lớn lên là tốt rồi”
Ninh phi dịu dàng nhỏ giọng nói
Nếu như đây chỉ là lời khách sáo nói để nghe thôi, thì đúng là một “lễ vật” tuyệt hảo; nhưng nếu trở thành một nhiệm vụ cụ thể, thì lại là công trình thế kỷ vừa quan trọng mà vừa xa xôi, cho nên tâm tình của Hoàng đế là cảm động rồi thở dài.
“Hoàng hậu, năm mới muốn có lễ vật gì?”
Năm nào Hoàng đế đến cuối cùng mới hỏi Hoàng hậu, mỗi lần đi đến chỗ Hoàng hậu cũng hồi hộp nhất
“… Kỳ trân dị bảo, lăng thêu dệt gấm, vinh hoa phú quý, thần thiếp đều đã có, nhưng đều là do Hoàng thượng ban tặng…”
Hoàng hậu dùng giọng điệu ưu sầu lẩm bẩm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Hoàng đế, còn Hoàng đế dần dần căng thẳng lên
“Bởi vậy, thứ thần thiếp muốn nhất chính là thứ thông qua năng lực của bản thân mà đạt được”
“… Làm gì? …”
Hoàng đế nhẹ giọng hỏi một câu. Quả nhiên… Hoàng hậu bắt đầu nói đến “nguyện vọng” bằng một câu mang tầm cỡ vĩ mô mờ mịt
“Trước tiên mời bệ hạ nhắm mắt lại”
Nhìn thấy Hoàng đế thấp thỏm không yên nhắm hai mắt lại, Hoàng hậu lộ ra nụ cười cưng chiều, nhanh chóng “chụt” một cái trên môi Hoàng đế.
Trên TV xuất hiện câu này cùng những câu quảng cáo được ưa chuộng mọi thời đại, chúng ta hãy quay ngược dòng lịch sử về triều đại nào đó, trong thời khắc chia tay năm cũ đón mừng năm mới, mỗ Hoàng đế tại vị cũng đang suy nghĩ nên phát lễ vật gì cho mọi người trong cung, để cám ơn mọi người năm vừa qua đã chăm chỉ cần cù chịu khổ chịu nạn, động viên mọi người năm mới không ngừng cố gắng.
“Mẫu hậu, lão nhân gia người muốn có lễ vật gì nhỉ?”
Hoàng đế khuôn mặt tươi cười vuốt mông ngựa (nịnh nọt) hỏi
“Ai gia muốn uống rượu hỉ” (rượu đám cưới)
Thái hậu không khách khí nói ra nguyện vọng trong năm mới của bà – đồng thời cũng là thứ bà không ngừng theo đuổi trong cuộc đời này
Nhưng mà gần đây không có người muốn kết hôn… Hoàng đế khó xử suy nghĩ
“Mẫu hậu… rượu hỉ không phải muốn uống là có thể tuỳ tiện uống đâu”
“Quả nhiên không phải ruột thịt là có ngăn cách mà! Luôn miệng nói tặng lễ cho ai gia, ai gia vừa nói ra nguyện vọng đã mặc kệ rồi!”
Đối mặt với sự công kích bi tình của Thái hậu, Hoàng đế lập tức đầu hàng xin tha, thương lượng biện pháp thoả hiệp
“Vậy thì trong số các hoàng tử công chúa chọn ra một người để tứ hôn thôi, người khác không được quyết định, tự bản thân đứa nhỏ quyết định đi”
Thái hậu nhường một bước, Hoàng đế lại vẫn nhíu mày. Hắn có một con trai năm con gái, đứa lớn nhất mới chín tuổi, nhỏ nhất còn chưa được một tuổi, toàn bộ đều dưới độ tuổi kết hôn theo pháp luật.
“Nếu thế cũng không được, vậy thì Hoàng thượng tự mình nạp thêm một phi tử nữa đi!”
Thái hậu trông thấy bộ dáng con trai vẫn đang băn khoăn cân nhắc, tức giận tung ra đòn sát thủ cuối cùng
“Chuyện này… Trẫm thấy vẫn nên xem xét hôn sự của bọn Tiễn nhi đi, thế là được…”
“Dụ phi, năm mới nàng muốn có lễ vật gì?”
“Thần thiếp thật sự muốn gì được nấy sao?”
“Đương nhiên”
Hoàng đế tự hào gật đầu
“Vậy thần thiếp muốn có sao trên trời, Hoàng thượng người có thể tặng thiếp không?”
Dụ phi làm nũng cọ cọ lên ngực Hoàng đế, thật ra là muốn nghe Hoàng đế nói lời ngọt ngào, dỗ ngọt mình
“Tặng, buổi tối, tất cả sao nàng nhìn thấy đều thuộc về nàng”
Hoàng đế đi ra ngoài một chuyến, lúc sau bưng về một chậu nước đưa cho Dụ phi, đồng thời nở nụ cười xấu xa thưởng thức biểu cảm vừa tức lại ai oán lại nghẹn khuất của Dụ phi
“Thục phi, năm mới muốn được tặng lễ vật gì?”
“Thần thiếp thật sự xin gì được nấy sao?”
“Đương nhiên”
“Vậy thần thiếp muốn ánh trăng trên trời thì sao?”
Mồ hôi! Quả nhiên là vật hợp theo loài!
Hoàng đế cũng bưng một chậu nước tặng cho Thục phi
“Khang phi, năm mới muốn có lễ vật gì? Nói đi, lần này là loại sách gì”
Hằng năm danh sách lễ vật Khang phi muốn đều là sách, Hoàng đế đã thuộc nằm lòng điều này rồi
“Năm nay thần thiếp muốn một bộ ‘Diệp pháp liên hoa kinh’, cũng là cầu mong trong cung mọi chuyện đều bình an”
“Ái phi quả nhiên là quan niệm phi phàm, phẩm vị siêu quần!”
Năm nay Khang phi không muốn kinh thư bản hiếm có cũng như bản tốt nhất, mà chỉ cần bản kinh thư bình thường có thể tìm được ở chợ, lại thêm nàng có tâm cầu phúc cho mọi người trong cung, Hoàng đế sao lại không vui mừng chứ? Đương nhiên là vô cùng vui mừng.
“Phải là bản Hoàng thượng tự tay chép lại mới có tác dụng lớn nhất!!!!”
Không đợi Hoàng đế vui mừng xong, một câu nói của Khang phi lập tức làm Hoàng đế sững sờ đơ người ngay tại chỗ
“Tốt nhất là Hán ngữ Tạng ngữ mỗi loại một bản” (Tạng ngữ: chữ Tây Tạng)
Cuối cùng Khang phi còn bổ sung thêm
“Cung phi, năm mới muốn gì thế?”
“Thần thiếp muốn huân hương” (huân hương: hương liệu dùng để đốt)
“Thế thì đơn giản, nói xem nàng muốn loại nào?”
“Loại huân hương thần thiếp muốn chính là loại có mười hai lượng nhuỵ hoa mẫu đơn trắng nở mùa xuân, mười hai lượng nhuỵ hoa sen trắng nở mùa hè, mười hai lượng nhuỵ hoa phù dung trắng của mùa thu, mười hai lượng nhuỵ hoa mai trắng mùa đông; cộng thêm mười hai chỉ (mười chỉ là một lượng) nước mưa trong tiết Vũ thuỷ (một trong 24 tiết, vào các ngày 18, 19, 20 tháng 2), mười hai chỉ nước sương tiết Bạch lộ (bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9), mười hai chỉ sương sớm tiết Sương giáng (vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10), mười hai chỉ tuyết trắng tiết Tiểu tuyết (vào ngày 22, 23 tháng 11). Đem bốn loại nước này hoà chung, nghiền các loại nhuỵ hoa thành bột phấn, đựng trong hộp gỗ lâu đời, chôn dưới rễ cây lê, đợi đến tiết Xuân phân (vào khoảng 20 và 21 tháng ba) thì lấy ra”
Hoàng đế nghe xong trợn mắt há mồm
“… Cái đó… Cái đó là huân hương?” (Ngại quá, cái này thật ra là Lãnh hương hoàn) (Lãnh hương hoàn là một loại thuốc trong Hồng Lâu Mộng)
“Sao thế, không được sao?”
Cung phi như một nàng dâu nhỏ dựa sát vào Hoàng đế nói giọng oán trách. Bình thường Cung phi tự nhiên tản mát ra một loại kiều thái mị hoặc, mười phần phóng điện, lúc này nàng lại cố ý phát ra sóng điện, lại càng không ai kiềm chế được! Hoàng đế chớp mắt đã bị đánh hạ
“Cái này, cái này, ái phi à, chi bằng… đổi cái khác đi?”
“… Vậy được rồi”
Vẻ mặt Cung phi như đang nói “Nể mặt Hoàng đế mới lui bước chọn đồ khác đấy”
“Mấy ngày trước thần thiếp nhìn thấy có người tiến cống Hoàng hậu một lọ Bách Nhật hương trên đời khó tìm, Hoàng thượng thay thần thiếp lấy một phần đến đây đi”
Thấy Cung phi quả thật vì mình mà nhượng bộ, Hoàng đế rất vui vẻ, mà không biết rằng, đây mới chính là thứ Cung phi muốn.
“Huệ phi, năm mới muốn có lễ vật gì?”
“Hoàng Thượng, thần thiếp muốn trị khỏi tật xấu ‘rượu sau mất đức’ của mình”
Huệ phi thành tâm thành ý nói lời cầu xin
Hoàng Thượng lắc đầu như trống đánh. Không cần nói đến hắn không làm được, mà ngay bản thân hắn cũng tuyệt đối không muốn loại bỏ lạc thú hiếm có này, vì thế để “bồi thường”, Hoàng đế tặng Huệ phi một bình rượu ngon cực phẩm trân quý nhiều năm trong nội phủ.
“Ninh phi, năm mới muốn có lễ vật gì?”
“Thần thiếp không muốn gì hết, thần thiếp chỉ mong Hoàng thượng thân thể khang thọ, các tỷ muội chung sống hoà hợp, bọn nhỏ bình an lớn lên là tốt rồi”
Ninh phi dịu dàng nhỏ giọng nói
Nếu như đây chỉ là lời khách sáo nói để nghe thôi, thì đúng là một “lễ vật” tuyệt hảo; nhưng nếu trở thành một nhiệm vụ cụ thể, thì lại là công trình thế kỷ vừa quan trọng mà vừa xa xôi, cho nên tâm tình của Hoàng đế là cảm động rồi thở dài.
“Hoàng hậu, năm mới muốn có lễ vật gì?”
Năm nào Hoàng đế đến cuối cùng mới hỏi Hoàng hậu, mỗi lần đi đến chỗ Hoàng hậu cũng hồi hộp nhất
“… Kỳ trân dị bảo, lăng thêu dệt gấm, vinh hoa phú quý, thần thiếp đều đã có, nhưng đều là do Hoàng thượng ban tặng…”
Hoàng hậu dùng giọng điệu ưu sầu lẩm bẩm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Hoàng đế, còn Hoàng đế dần dần căng thẳng lên
“Bởi vậy, thứ thần thiếp muốn nhất chính là thứ thông qua năng lực của bản thân mà đạt được”
“… Làm gì? …”
Hoàng đế nhẹ giọng hỏi một câu. Quả nhiên… Hoàng hậu bắt đầu nói đến “nguyện vọng” bằng một câu mang tầm cỡ vĩ mô mờ mịt
“Trước tiên mời bệ hạ nhắm mắt lại”
Nhìn thấy Hoàng đế thấp thỏm không yên nhắm hai mắt lại, Hoàng hậu lộ ra nụ cười cưng chiều, nhanh chóng “chụt” một cái trên môi Hoàng đế.
/23
|