(Ghi chép tự do một chuyến đi bắc) “Hoàng thượng, cần thêm băng không?”
Huệ phi ôm thùng băng đi vào khoang thuyền, nàng lại mong muốn Hoàng đế không trả lời nàng, như vậy nàng có thể kéo dài thời gian được ôm thùng băng này.
Nếu là những chuyện khác, Hoàng đế khẳng định lười mở miệng, nhưng đề cập đến đề tài loại trừ nắng nóng, Hoàng đế cuối cùng khổ sở khều một ngón tay, chỉ chỉ vào thùng sơn son nửa nước nửa băng đặt bên chân, Huệ phi đành tâm không cam tình không nguyện đổ nửa thùng băng vào.
“Phụ hoàng, phụ hoàng! Người nhanh xem nhanh xem! Bờ vai của con!”
Bên này thân thể vừa được băng làm giảm đi độ nóng, bên kia một tiếng nức nở của Nhị công chúa lại nhanh chóng làm cảm giác phiền chán tăng lên. Hoàng đế gân xanh nổi lên kéo khăn ướt phủ trên mặt ra, vô lực hỏi
“Lại thế nào nữa?”
“Người xem đi, bờ vai con sao bong hết cả da! Nếu để lại sẹo thì biết làm sao bây giờ?”
Nhị công chúa khóc sướt mướt chạy vào khoang thuyền kể khổ. Hai tỷ muội các nàng bị Cung phi ảnh hưởng, coi việc chăm sóc vẻ ngoài quan trọng hơn cả tính mệnh
“Đã bảo từ trước ban ngày ban mặt đừng có lên sàn tàu chơi, đây còn không phải do phơi nắng! Ai ở bên ngoài nữa? Gọi tất cả tỷ muội về phòng đi!”
Trời nắng nóng người dễ nổi cáu, Hoàng đế cũng không thể thoát khỏi sức ảnh hưởng của thiên nhiên. Nhị Công chúa vốn định tìm Hoàng đế để kiếm chút an ủi, không ngờ ngược lại bị dạy bảo, đôi mắt xinh đẹp lập tức trở nên ướt át, nước mắt vòng quanh. Cuối cùng Huệ phi bước ra hoà hoãn bầu không khí, vừa dỗ Nhị Công chúa trở về phòng, vừa triệu Ngự y đến bôi thuốc.
Căn phòng dần khôi phục lại sự tĩnh lặng, Hoàng đế đặt khăn mặt đã bị nhiệt độ cơ thể làm nóng một nửa. Xuyên qua hoa văn nửa trong suốt bên trên có thể nhìn thấy cảnh trí bên ngoài cửa sổ khoang thuyền, đáng tiếc bên ngoài ngoại trừ ánh sáng trắng chói mắt thì chẳng nhìn thấy gì hết.
Lúc này trong đầu Hoàng đế bắt đầu dâng lên một câu cảm thán:
Tự làm bậy, không thể sống
Nhớ lại một tháng trước, tuy Hoàng đế cũng bị nóng nực, nhưng ở nhà tất cả những gì cần thiết đều ở trong tay, thỉnh thoảng có gió mát thổi qua, nhờ bóng cây còn cảm thấy chút nhẹ nhàng khoan khoái. Còn hiện tại? Giữa tháng tám, phản xạ, diễn xạ, chiết xạ tán loạn khắp nơi trên mặt sông, bọn họ chẳng khác gì một rương cá nướng!
Nghĩ tới đây, Hoàng đế lại muốn trách Tứ muội phu hắn. Ai bảo tên thân thích xui xẻo này bị cảm nắng, ai bảo hắn khoẻ rồi lại nguyền rủa khí hậu đáng ghét ở Kinh đô trước mặt Hoàng đế, ai bảo hắn nguyền rủa thời tiết đáng ghét trong Kinh đô xong còn khen ngợi trời cao gió mát ở quê hương. Nếu không phải vậy, Hoàng đế sao có thể nghĩ đến chuyện rời xa Hoàng cung an nhàn sung sướng, dãi gió dầm mưa, nêm đủ khổ sở thế này? Không biết rằng Hoàng đế ở trong cung đình nóng bức ý chí rất yếu đuối sao!
Chuyện đã đến nước này, ngoại trừ chờ mong trí nhớ vị phò mã người Thái Nguyên kia đủ độ tin cậy, thì không còn hy vọng gì khác nữa.
“Thiên tương giáng đại nhậm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi…”
(Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi…)
Hoàng đế yên lặng lẩm bẩm. Haizz… vì ngày mai tươi đẹp, gắng chịu đi.
Đáng tiếc Hoàng đế có thể chịu được không có nghĩa là những người khác cũng có thể chịu được, Nhị công chúa bên kia vừa mới yên tĩnh chưa được bao lâu, Mạnh Hiền An đã dẫn Ngự y đến gõ cửa phòng Hoàng đế.
“Hoàng thượng, Đại điện hạ lại phát bệnh… Theo ý kiến của thần… vẫn nên quyết định sớm thì hơn”
Ngự y do do dự dự nói hết câu, Hoàng đế thở dài thật nặng nề, thổi luôn cả khăn trên mặt xuống dưới, sau đó bất đắc dĩ đi đến phòng con trai.
Lại nói đến Tĩnh Hải Vương vừa mới bảy tuổi, lần đầu tiên ra khỏi Hoàng thành, lần đầu ngồi thuyền, vì thế mọi người cũng lần đầu tiên phát hiện Tiểu Tiễn say thuyền, lại còn say điên cuồng đến mức đặc biệt.
Đổi phòng, eo buộc chặt, mồm ngậm lát gừng, để nước quất gần mũi… Phương pháp gì cũng dùng một lần, kết quả vẫn say không phân biệt nổi nam bắc, nôn đến hoa mắt chóng mặt. Cuối cùng ngự y đành dùng trầm hương trực tiếp làm Tiểu Tiễn ngủ hai phần ba thời gian một ngày, nhưng mà phương pháp này dùng nhiều sẽ làm đầu óc trì độn, cho nên không phải là kế lâu dài.
Hoàng đế nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tiểu Tiễn, đau lòng cùng buồn bực, sao trên thuyền bốn nữ nhi đều nhảy lên nhảy xuống khoẻ mạnh như vâm, ngược lại con trai lại không chịu nổi thế này?
“Tiễn nhi khá hơn chút nào không?”
Hoàng đế vỗ nhẹ lưng Tiểu Tiễn, mà lúc này câu hỏi đó chỉ như một câu vô nghĩa. Tiểu Tiễn vừa hé miệng, tiếng nói còn chưa kịp vang đã nôn khan ra nước chua, sau đó dâng đôi mắt ngập nước vừa tủi thân vừa phẫn nộ trừng mắt với Hoàng đế, đáp án không cần nói cũng biết.
Đến mức này, cho dù đi đường thuỷ nhanh chóng, an toàn thế nào, nếu vì thế mà hy sinh đứa con trai —— chưa cần nói đến vấn đề quốc gia xã tắc, Hoàng hậu đã không tha cho hắn rồi. Cho nên Hoàng đế suy nghĩ một lượt, lập tức tổ chức hội nghị gia đình nho nhỏ.
“Ừm, tình huống hiện tại chính là như thế”
Hoàng đế chỉ chỉ Tiểu Tiễn mặt trắng bệch
“Tiễn nhi không thể tiếp tục đi thuyền, chỉ sợ mọi người phải đổi thành đi đường bộ”
Huệ phi tất nhiên không có gì để nói, nàng hiện tại là nhân vật nửa bảo mẫu, không có chỗ để lựa chọn. Nhưng các công chúa không vui lắm, đi đường bộ có nghĩa các nàng toàn bộ bị nhét vào trong xe ngựa, bàn về tự do đương nhiên không thể so với trên thuyền.
Đáng tiếc chung quy bệnh nhân là số một, Hoàng đế thấy đám nữ nhi xoay xoay uốn éo vẫn không nói được lý do phản đối chính đáng, lập tức làm chủ quyết định mọi người bỏ thuyền lên xe.
“Không chịu nổi! Buồn chết mất!”
Đại công chúa ngồi bên cửa sổ xe ngựa nhìn đông nhìn tây một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được than một tiếng
Hiện tại xe của các nàng đã rời khỏi đường sông mà đi trên đường lớn, phía xa mặc dù có chút cảnh núi non, nhưng trước mắt lại tràn ngập cấm quân áo giáp tay cầm kiếm, cứ thế phá huỷ vẻ đẹp thiên nhiên.
“Tỷ tỷ mau đến xem! Có một Đại ca ca rất đẹp trai!”
Ngay lúc Đại Công chúa than vãn với cửa sổ xe bên trái thì Tứ Công chúa đã phát hiện bảo tàng ở cửa sổ bên phải
“Ta đây, làm sao? Làm sao?”
Đại công chúa hưng phấn quay người qua, nhìn theo tay muội muội, hoá ra là một Vũ Lâm vệ tuấn tú
“Haizz, cùng là phái đoàn người Kinh thành, cùng là quân nhân, mà cũng không giống nhau”
Không nhìn được phong cảnh đẹp đẽ, ngắm người đẹp như hoạ có còn hơn không, vì thế Đại công chúa cùng Tứ công chúa vừa thưởng thức mĩ nam vừa phân loại, phân tích cấm quân cùng cấm quân cung đình quanh xe ngựa các nàng về các vấn đề xã hội học, nhân chủng học, gien học.
Tán gẫu, tán gẫu, Đại công chúa bỗng cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nhìn quanh toa xe một vòng mới phát hiện, hoá ra Nhị muội cùng Tam muội đều ngồi trong góc không nói một lời, đối với hai người cũng có ham thích tuấn nam mỹ nữ mà nói thì là chuyện cực kỳ quỷ dị.
“Hai muội làm sao vậy? Sao không nói gì”
“… Tỷ… tỷ không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái sao?”
Nhị công chúa ngẩng đầu hỏi Đại công chúa một câu, sắc mặt xám trắng làm Đại công chúa phát hoảng
“Không có, muội thấy không thoải mái sao?”
“… Có chút… muội nghĩ hình như hơi chóng mặt, muốn…”
“Ọe “
Lời Nhị công chúa còn chưa dứt, muội muội sinh đôi của nàng không biết có phải bị lời của nàng dẫn dụ không, mà chưa kịp pháp tín hiệu đã nôn, dẫn đến trong toa xe vang lên tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.
“Công chúa điện hạ có triệu chứng say xe, phương pháp trị liệu… giống Đại điện hạ”
Ngự y nói xong những lời nên nói, từng bước lặp lại quá trình chữa trị, ngậm lát gừng, ngửi nước quất…, kết quả… sự thật chứng minh hai vị công chúa Kỳ Dương, Hoài An quả nhiên là người một nhà với Tĩnh Hải vương, đều say đến quay cuồng.
Hoàng đế không còn gì để nói. Được đó! Được đó! Một đứa say tàu, hai đứa say xe, lại thêm vài đứa nữa ngất đi là hắn có thể công đức viên mãn.
Tự giễu cứ tự giễu, đáng tiếc vấn đề vẫn phải giải quyết. Hoàng đế thương con trai mà cũng thương con gái, quan trọng nhất là mẹ ruột hai bên không dễ ứng phó, nhưng bởi vậy mà chia làm hai đường cũng cực kỳ không ổn. Gần đây vì giảm bớt gánh nặng quốc khố, lần này bắc tuần không mang theo nhiều hộ vệ, từ Kinh đô đi theo chỉ có một phần năm Ngự Lâm quân cùng một phần tư Vũ Lâm vệ, đại bộ phận cấm quân điều động các địa phương từ ven đường, không thể phân cách; Thứ hai, nếu thật sự chia hai đường thuỷ bộ, Hoàng đế rốt cuộc theo bên nào? Hắn lo lắng không thể để Huệ phi bom hẹn giờ này phụ trách một nửa.
“… Hoàng thượng, nếu không thì bốc thăm đi?”
Huệ phi thấy Hoàng đế nhíu mày, ngây ra như đang khó xử, đưa ra ý kiến rất hợp lúc
Bốc thăm, tức là phương pháp hoàn mỹ lấy luận điệu “Đây là số mệnh!” để an ủi bản thân cùng thu phục những người không cùng ý kiến với mình, sở dĩ lúc này đầu óc Huệ phi linh mẫn như vậy, không phải vì khả năng tuỳ cơ ứng biến mà đến từ trải nghiệm của nàng.
Nhớ ngày đó, giống như có thần tiên trợ giúp, Huệ phi là người bốc trúng thăm, sau đó trước ánh mắt ao ước hoặc đố kị hoặc giết người của chư phi, trở thành tần phi duy nhất được làm bạn với Hoàng đế bắc tuần. Nhưng mà xem tình huống hiện tại… hình như cũng không coi là chuyện may mắn.
“Bốc thăm sao? … Cũng là một biện pháp”
Hoàng đế gật đầu, thật ra hắn không có ý tưởng nào hay hơn. Vì thế gọi giấy và bút mực đến, lưu loát viết xuống hai chữ to:
Thuyền, Xe
“Đến đây, tự các con tuỳ tiện chọn một cái đi”
Hoàng đế gọi ba đứa trẻ bị say đến, sau đó vo hai tờ giấy thành viên đặt trước mắt chúng
“Tiểu Tiễn bốc trước đi”
Nhị công chúa chọc chọc đệ đệ
“Tại sao là đệ?”
Tiểu Tiễn nghi ngờ hỏi, hắn biết phàm là chuyện tốt, tỷ tỷ nhất định sẽ không nhường
“Bởi vì đệ nhỏ tuổi nhất mới cho đệ chọn chứ sao”
Tam công chúa ra vẻ kính già yêu trẻ
Tiểu Tiễn mấp máy miệng, nhích dần đến cạnh bàn. Chỗ này chỉ có hai mảnh giấy vo viên, Tiểu Tiễn biết một khi móng vuốt hắn hạ xuống, không chỉ quyết định vận mệnh chính mình, mà còn trực tiếp quyết định vận mệnh hai người khác, so với rút thăm một đống giấy thì căng thẳng hơn rất nhiều. Cho nên tay hắn run run giữa không trung nửa ngày, từ viên giấy này chuyển sang viên giấy kia, lại từ viên giấy kia trở về viên giấy này, chung quy khó xuống tay.
“Ta là nam hài, tỷ tỷ là nữ hài, vẫn để tỷ tỷ bốc trước đi”
Cuối cùng Tiểu Tiễn chốt một câu như vậy. Giờ khắc này, hắn tình nguyện làm bên bị quyết định vận mệnh, không muốn bản thân rút xong lại hối hận không ngừng.
Đáng tiếc hai tỷ tỷ của hắn cũng nghĩ giống hắn, không muốn đẩy bản thân xuống hố, vì thế Nhị công chúa đầu vừa chuyển, nói với Hoàng đế
“Chúng con chóng mặt quá, Phụ hoàng bốc thay cho chúng con đi”
“Hả? Trẫm? Trẫm vừa không say xe cũng không say tàu, cái nào cũng không phải, chuyện này đương nhiên phải để các con tự mình quyết định”
Hoàng đế thật ra có một lý do, bởi vì bất luận hắn rút ra kết quả gì đều sẽ đắc tội với một bên. Cho nên hắn kiên quyết không làm kẻ chết thay cho “vận mệnh”, mà vỗ vỗ vai con trai, biểu cảm “Là nam tử hán thì làm đi”.
Tiểu Tiễn cứ như vậy nhìn trước ngó sau vươn tay, sau đó nữ thần vận mệnh nói lời Goodbye với hắn.
“Ai da da, dù sao a Tiễn đệ cũng say xe, chỉ không say nhiều như ở trên thuyền thôi, mà Kính Tư cùng Viện Tư trên thuyền lại hoàn toàn không say, hai hại sao nhẹ bằng một bên lợi, ngồi thuyền là đúng thôi”
Đại công chúa vừa xem Ngự y điểm trầm hương trong phòng Tiểu Tiễn, vừa an ủi em ruột, mà bản thân nàng còn đang âm thầm vui mừng. Ít nhất nàng không cần phải chơi trò tìm soái ca trong suốt hành trình mấy trăm cây số.
Hành trình cứ thế tiếp tục dưới muôn vàn khó khăn trắc trở, đi qua Hà Đông, bước vào Phần Thuỷ, tiếp đến Đảng Quận, sắp tới phủ Thái Nguyên. Chỉ có điều càng tới gần Thái Nguyên, sắc mặt Hoàng đế lại càng âm trầm, không phải vì con trai gần như bước vào trạng thái ngủ đông, cũng không phải bốn nữ nhi phơi nắng da sắp thành than, mà vì bản thân căn bản không cảm giác được nhiệt độ hạ xuống!
“Không phải phủ Thái Nguyên nên mát mẻ hơn Kinh thành sao?”
Đương nhiên có lẽ vì muốn mát mẻ, cho nên tuy Hoàng đế dùng câu hỏi, nhưng cũng là giọng điệu trách cứ
Vị chủ bộ Khâm Thiên Giám đến giải đáp nghi vấn cho Hoàng đế trong tâm lý cùng sinh lý đều chảy mồ hôi lạnh, ấp úng
“Năm nay nhiệt độ phổ biến hơi cao, hơn nữa phạm vi rất rộng, cho nên… cũng… cũng không thể chắc chắn phương bắc nhất định mát hơn đô thành… ý trời… chính là tương đối khó nắm chắc… có lẽ đến phủ Thái Nguyên sẽ thấy thời tiết có biến hoá”
Chủ bộ trả lời rất ba phải, tóm lại là đang tiêm cho Hoàng đế một liều thuốc dự phòng, để lại một chút hy vọng, thuận tiện định nghĩa kẻ đầu sỏ là ông trời.
“Ý trời?”
Hoàng đế đứng ngoài cửa chính phủ Thái Nguyên, không nhìn quan viên lớn nhỏ quỳ hành lễ đông nghìn nghịt trước cửa, chỉ buồn bực nhìn lên bầu trời nắng chói chang trên cao, hừ một tiếng từ mũi, mà âm thanh hỗn hợp sự bất đắc dĩ, trào phúng cùng oán hận nhanh chóng bị vùi lấp trong tiếng ve sầu đinh tai nhức óc.
Đổi xe thuyền mấy lần, quân đội hộ tống, quan dân tiến cống, hơn nữa giai đoạn trước vì đi tuần, triều đình đã tốn nửa tháng mồm mép cùng không tiếc đưa ra cờ to vĩ đại “An cảnh tĩnh biên, dương uy hiển thịnh, quan phong vấn tục” (biên cảnh an bình, uy nghiêm hiển hiện, quan khán phong tục tập quán cảnh đẹp)… Tất cả chỉ vì có thể thoả mãn tâm nguyên giảm bớt nóng bức mùa hè kiêm du sơn ngoại thuỷ của Hoàng đế, mà kết quả chính là đoàn người tiêu tốn thời gian hai tháng mệt nhọc người ngã ngựa đổ, tới nơi này thưởng thức thành Thái Nguyên mặt trời nóng như lửa cùng trị liệu chứng chóng mặt nôn mửa?!
Tuyệt vọng! Tuyệt vọng! Tâm tình Hoàng đế lúc này nếu không thể dùng từ “Tuyệt vọng” để hình dung thì còn dùng từ “Tuyệt vọng” để miêu tả chuyện gì nữa?
Nhưng mà, trước khi Hoàng đế nhận được phong thư của Hoàng hậu ghi “Trong Kinh trời giáng mưa to, nhiệt độ bỗng giảm xuống, trong cung có người mắc bệnh phong hàn, bệ hạ ở bên ngoài nhất định đừng quá tham mát”, thì hắn còn chưa biết cái gì gọi là “Hoàn toàn tuyệt vọng”…
Huệ phi ôm thùng băng đi vào khoang thuyền, nàng lại mong muốn Hoàng đế không trả lời nàng, như vậy nàng có thể kéo dài thời gian được ôm thùng băng này.
Nếu là những chuyện khác, Hoàng đế khẳng định lười mở miệng, nhưng đề cập đến đề tài loại trừ nắng nóng, Hoàng đế cuối cùng khổ sở khều một ngón tay, chỉ chỉ vào thùng sơn son nửa nước nửa băng đặt bên chân, Huệ phi đành tâm không cam tình không nguyện đổ nửa thùng băng vào.
“Phụ hoàng, phụ hoàng! Người nhanh xem nhanh xem! Bờ vai của con!”
Bên này thân thể vừa được băng làm giảm đi độ nóng, bên kia một tiếng nức nở của Nhị công chúa lại nhanh chóng làm cảm giác phiền chán tăng lên. Hoàng đế gân xanh nổi lên kéo khăn ướt phủ trên mặt ra, vô lực hỏi
“Lại thế nào nữa?”
“Người xem đi, bờ vai con sao bong hết cả da! Nếu để lại sẹo thì biết làm sao bây giờ?”
Nhị công chúa khóc sướt mướt chạy vào khoang thuyền kể khổ. Hai tỷ muội các nàng bị Cung phi ảnh hưởng, coi việc chăm sóc vẻ ngoài quan trọng hơn cả tính mệnh
“Đã bảo từ trước ban ngày ban mặt đừng có lên sàn tàu chơi, đây còn không phải do phơi nắng! Ai ở bên ngoài nữa? Gọi tất cả tỷ muội về phòng đi!”
Trời nắng nóng người dễ nổi cáu, Hoàng đế cũng không thể thoát khỏi sức ảnh hưởng của thiên nhiên. Nhị Công chúa vốn định tìm Hoàng đế để kiếm chút an ủi, không ngờ ngược lại bị dạy bảo, đôi mắt xinh đẹp lập tức trở nên ướt át, nước mắt vòng quanh. Cuối cùng Huệ phi bước ra hoà hoãn bầu không khí, vừa dỗ Nhị Công chúa trở về phòng, vừa triệu Ngự y đến bôi thuốc.
Căn phòng dần khôi phục lại sự tĩnh lặng, Hoàng đế đặt khăn mặt đã bị nhiệt độ cơ thể làm nóng một nửa. Xuyên qua hoa văn nửa trong suốt bên trên có thể nhìn thấy cảnh trí bên ngoài cửa sổ khoang thuyền, đáng tiếc bên ngoài ngoại trừ ánh sáng trắng chói mắt thì chẳng nhìn thấy gì hết.
Lúc này trong đầu Hoàng đế bắt đầu dâng lên một câu cảm thán:
Tự làm bậy, không thể sống
Nhớ lại một tháng trước, tuy Hoàng đế cũng bị nóng nực, nhưng ở nhà tất cả những gì cần thiết đều ở trong tay, thỉnh thoảng có gió mát thổi qua, nhờ bóng cây còn cảm thấy chút nhẹ nhàng khoan khoái. Còn hiện tại? Giữa tháng tám, phản xạ, diễn xạ, chiết xạ tán loạn khắp nơi trên mặt sông, bọn họ chẳng khác gì một rương cá nướng!
Nghĩ tới đây, Hoàng đế lại muốn trách Tứ muội phu hắn. Ai bảo tên thân thích xui xẻo này bị cảm nắng, ai bảo hắn khoẻ rồi lại nguyền rủa khí hậu đáng ghét ở Kinh đô trước mặt Hoàng đế, ai bảo hắn nguyền rủa thời tiết đáng ghét trong Kinh đô xong còn khen ngợi trời cao gió mát ở quê hương. Nếu không phải vậy, Hoàng đế sao có thể nghĩ đến chuyện rời xa Hoàng cung an nhàn sung sướng, dãi gió dầm mưa, nêm đủ khổ sở thế này? Không biết rằng Hoàng đế ở trong cung đình nóng bức ý chí rất yếu đuối sao!
Chuyện đã đến nước này, ngoại trừ chờ mong trí nhớ vị phò mã người Thái Nguyên kia đủ độ tin cậy, thì không còn hy vọng gì khác nữa.
“Thiên tương giáng đại nhậm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi…”
(Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi…)
Hoàng đế yên lặng lẩm bẩm. Haizz… vì ngày mai tươi đẹp, gắng chịu đi.
Đáng tiếc Hoàng đế có thể chịu được không có nghĩa là những người khác cũng có thể chịu được, Nhị công chúa bên kia vừa mới yên tĩnh chưa được bao lâu, Mạnh Hiền An đã dẫn Ngự y đến gõ cửa phòng Hoàng đế.
“Hoàng thượng, Đại điện hạ lại phát bệnh… Theo ý kiến của thần… vẫn nên quyết định sớm thì hơn”
Ngự y do do dự dự nói hết câu, Hoàng đế thở dài thật nặng nề, thổi luôn cả khăn trên mặt xuống dưới, sau đó bất đắc dĩ đi đến phòng con trai.
Lại nói đến Tĩnh Hải Vương vừa mới bảy tuổi, lần đầu tiên ra khỏi Hoàng thành, lần đầu ngồi thuyền, vì thế mọi người cũng lần đầu tiên phát hiện Tiểu Tiễn say thuyền, lại còn say điên cuồng đến mức đặc biệt.
Đổi phòng, eo buộc chặt, mồm ngậm lát gừng, để nước quất gần mũi… Phương pháp gì cũng dùng một lần, kết quả vẫn say không phân biệt nổi nam bắc, nôn đến hoa mắt chóng mặt. Cuối cùng ngự y đành dùng trầm hương trực tiếp làm Tiểu Tiễn ngủ hai phần ba thời gian một ngày, nhưng mà phương pháp này dùng nhiều sẽ làm đầu óc trì độn, cho nên không phải là kế lâu dài.
Hoàng đế nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tiểu Tiễn, đau lòng cùng buồn bực, sao trên thuyền bốn nữ nhi đều nhảy lên nhảy xuống khoẻ mạnh như vâm, ngược lại con trai lại không chịu nổi thế này?
“Tiễn nhi khá hơn chút nào không?”
Hoàng đế vỗ nhẹ lưng Tiểu Tiễn, mà lúc này câu hỏi đó chỉ như một câu vô nghĩa. Tiểu Tiễn vừa hé miệng, tiếng nói còn chưa kịp vang đã nôn khan ra nước chua, sau đó dâng đôi mắt ngập nước vừa tủi thân vừa phẫn nộ trừng mắt với Hoàng đế, đáp án không cần nói cũng biết.
Đến mức này, cho dù đi đường thuỷ nhanh chóng, an toàn thế nào, nếu vì thế mà hy sinh đứa con trai —— chưa cần nói đến vấn đề quốc gia xã tắc, Hoàng hậu đã không tha cho hắn rồi. Cho nên Hoàng đế suy nghĩ một lượt, lập tức tổ chức hội nghị gia đình nho nhỏ.
“Ừm, tình huống hiện tại chính là như thế”
Hoàng đế chỉ chỉ Tiểu Tiễn mặt trắng bệch
“Tiễn nhi không thể tiếp tục đi thuyền, chỉ sợ mọi người phải đổi thành đi đường bộ”
Huệ phi tất nhiên không có gì để nói, nàng hiện tại là nhân vật nửa bảo mẫu, không có chỗ để lựa chọn. Nhưng các công chúa không vui lắm, đi đường bộ có nghĩa các nàng toàn bộ bị nhét vào trong xe ngựa, bàn về tự do đương nhiên không thể so với trên thuyền.
Đáng tiếc chung quy bệnh nhân là số một, Hoàng đế thấy đám nữ nhi xoay xoay uốn éo vẫn không nói được lý do phản đối chính đáng, lập tức làm chủ quyết định mọi người bỏ thuyền lên xe.
“Không chịu nổi! Buồn chết mất!”
Đại công chúa ngồi bên cửa sổ xe ngựa nhìn đông nhìn tây một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được than một tiếng
Hiện tại xe của các nàng đã rời khỏi đường sông mà đi trên đường lớn, phía xa mặc dù có chút cảnh núi non, nhưng trước mắt lại tràn ngập cấm quân áo giáp tay cầm kiếm, cứ thế phá huỷ vẻ đẹp thiên nhiên.
“Tỷ tỷ mau đến xem! Có một Đại ca ca rất đẹp trai!”
Ngay lúc Đại Công chúa than vãn với cửa sổ xe bên trái thì Tứ Công chúa đã phát hiện bảo tàng ở cửa sổ bên phải
“Ta đây, làm sao? Làm sao?”
Đại công chúa hưng phấn quay người qua, nhìn theo tay muội muội, hoá ra là một Vũ Lâm vệ tuấn tú
“Haizz, cùng là phái đoàn người Kinh thành, cùng là quân nhân, mà cũng không giống nhau”
Không nhìn được phong cảnh đẹp đẽ, ngắm người đẹp như hoạ có còn hơn không, vì thế Đại công chúa cùng Tứ công chúa vừa thưởng thức mĩ nam vừa phân loại, phân tích cấm quân cùng cấm quân cung đình quanh xe ngựa các nàng về các vấn đề xã hội học, nhân chủng học, gien học.
Tán gẫu, tán gẫu, Đại công chúa bỗng cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nhìn quanh toa xe một vòng mới phát hiện, hoá ra Nhị muội cùng Tam muội đều ngồi trong góc không nói một lời, đối với hai người cũng có ham thích tuấn nam mỹ nữ mà nói thì là chuyện cực kỳ quỷ dị.
“Hai muội làm sao vậy? Sao không nói gì”
“… Tỷ… tỷ không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái sao?”
Nhị công chúa ngẩng đầu hỏi Đại công chúa một câu, sắc mặt xám trắng làm Đại công chúa phát hoảng
“Không có, muội thấy không thoải mái sao?”
“… Có chút… muội nghĩ hình như hơi chóng mặt, muốn…”
“Ọe “
Lời Nhị công chúa còn chưa dứt, muội muội sinh đôi của nàng không biết có phải bị lời của nàng dẫn dụ không, mà chưa kịp pháp tín hiệu đã nôn, dẫn đến trong toa xe vang lên tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.
“Công chúa điện hạ có triệu chứng say xe, phương pháp trị liệu… giống Đại điện hạ”
Ngự y nói xong những lời nên nói, từng bước lặp lại quá trình chữa trị, ngậm lát gừng, ngửi nước quất…, kết quả… sự thật chứng minh hai vị công chúa Kỳ Dương, Hoài An quả nhiên là người một nhà với Tĩnh Hải vương, đều say đến quay cuồng.
Hoàng đế không còn gì để nói. Được đó! Được đó! Một đứa say tàu, hai đứa say xe, lại thêm vài đứa nữa ngất đi là hắn có thể công đức viên mãn.
Tự giễu cứ tự giễu, đáng tiếc vấn đề vẫn phải giải quyết. Hoàng đế thương con trai mà cũng thương con gái, quan trọng nhất là mẹ ruột hai bên không dễ ứng phó, nhưng bởi vậy mà chia làm hai đường cũng cực kỳ không ổn. Gần đây vì giảm bớt gánh nặng quốc khố, lần này bắc tuần không mang theo nhiều hộ vệ, từ Kinh đô đi theo chỉ có một phần năm Ngự Lâm quân cùng một phần tư Vũ Lâm vệ, đại bộ phận cấm quân điều động các địa phương từ ven đường, không thể phân cách; Thứ hai, nếu thật sự chia hai đường thuỷ bộ, Hoàng đế rốt cuộc theo bên nào? Hắn lo lắng không thể để Huệ phi bom hẹn giờ này phụ trách một nửa.
“… Hoàng thượng, nếu không thì bốc thăm đi?”
Huệ phi thấy Hoàng đế nhíu mày, ngây ra như đang khó xử, đưa ra ý kiến rất hợp lúc
Bốc thăm, tức là phương pháp hoàn mỹ lấy luận điệu “Đây là số mệnh!” để an ủi bản thân cùng thu phục những người không cùng ý kiến với mình, sở dĩ lúc này đầu óc Huệ phi linh mẫn như vậy, không phải vì khả năng tuỳ cơ ứng biến mà đến từ trải nghiệm của nàng.
Nhớ ngày đó, giống như có thần tiên trợ giúp, Huệ phi là người bốc trúng thăm, sau đó trước ánh mắt ao ước hoặc đố kị hoặc giết người của chư phi, trở thành tần phi duy nhất được làm bạn với Hoàng đế bắc tuần. Nhưng mà xem tình huống hiện tại… hình như cũng không coi là chuyện may mắn.
“Bốc thăm sao? … Cũng là một biện pháp”
Hoàng đế gật đầu, thật ra hắn không có ý tưởng nào hay hơn. Vì thế gọi giấy và bút mực đến, lưu loát viết xuống hai chữ to:
Thuyền, Xe
“Đến đây, tự các con tuỳ tiện chọn một cái đi”
Hoàng đế gọi ba đứa trẻ bị say đến, sau đó vo hai tờ giấy thành viên đặt trước mắt chúng
“Tiểu Tiễn bốc trước đi”
Nhị công chúa chọc chọc đệ đệ
“Tại sao là đệ?”
Tiểu Tiễn nghi ngờ hỏi, hắn biết phàm là chuyện tốt, tỷ tỷ nhất định sẽ không nhường
“Bởi vì đệ nhỏ tuổi nhất mới cho đệ chọn chứ sao”
Tam công chúa ra vẻ kính già yêu trẻ
Tiểu Tiễn mấp máy miệng, nhích dần đến cạnh bàn. Chỗ này chỉ có hai mảnh giấy vo viên, Tiểu Tiễn biết một khi móng vuốt hắn hạ xuống, không chỉ quyết định vận mệnh chính mình, mà còn trực tiếp quyết định vận mệnh hai người khác, so với rút thăm một đống giấy thì căng thẳng hơn rất nhiều. Cho nên tay hắn run run giữa không trung nửa ngày, từ viên giấy này chuyển sang viên giấy kia, lại từ viên giấy kia trở về viên giấy này, chung quy khó xuống tay.
“Ta là nam hài, tỷ tỷ là nữ hài, vẫn để tỷ tỷ bốc trước đi”
Cuối cùng Tiểu Tiễn chốt một câu như vậy. Giờ khắc này, hắn tình nguyện làm bên bị quyết định vận mệnh, không muốn bản thân rút xong lại hối hận không ngừng.
Đáng tiếc hai tỷ tỷ của hắn cũng nghĩ giống hắn, không muốn đẩy bản thân xuống hố, vì thế Nhị công chúa đầu vừa chuyển, nói với Hoàng đế
“Chúng con chóng mặt quá, Phụ hoàng bốc thay cho chúng con đi”
“Hả? Trẫm? Trẫm vừa không say xe cũng không say tàu, cái nào cũng không phải, chuyện này đương nhiên phải để các con tự mình quyết định”
Hoàng đế thật ra có một lý do, bởi vì bất luận hắn rút ra kết quả gì đều sẽ đắc tội với một bên. Cho nên hắn kiên quyết không làm kẻ chết thay cho “vận mệnh”, mà vỗ vỗ vai con trai, biểu cảm “Là nam tử hán thì làm đi”.
Tiểu Tiễn cứ như vậy nhìn trước ngó sau vươn tay, sau đó nữ thần vận mệnh nói lời Goodbye với hắn.
“Ai da da, dù sao a Tiễn đệ cũng say xe, chỉ không say nhiều như ở trên thuyền thôi, mà Kính Tư cùng Viện Tư trên thuyền lại hoàn toàn không say, hai hại sao nhẹ bằng một bên lợi, ngồi thuyền là đúng thôi”
Đại công chúa vừa xem Ngự y điểm trầm hương trong phòng Tiểu Tiễn, vừa an ủi em ruột, mà bản thân nàng còn đang âm thầm vui mừng. Ít nhất nàng không cần phải chơi trò tìm soái ca trong suốt hành trình mấy trăm cây số.
Hành trình cứ thế tiếp tục dưới muôn vàn khó khăn trắc trở, đi qua Hà Đông, bước vào Phần Thuỷ, tiếp đến Đảng Quận, sắp tới phủ Thái Nguyên. Chỉ có điều càng tới gần Thái Nguyên, sắc mặt Hoàng đế lại càng âm trầm, không phải vì con trai gần như bước vào trạng thái ngủ đông, cũng không phải bốn nữ nhi phơi nắng da sắp thành than, mà vì bản thân căn bản không cảm giác được nhiệt độ hạ xuống!
“Không phải phủ Thái Nguyên nên mát mẻ hơn Kinh thành sao?”
Đương nhiên có lẽ vì muốn mát mẻ, cho nên tuy Hoàng đế dùng câu hỏi, nhưng cũng là giọng điệu trách cứ
Vị chủ bộ Khâm Thiên Giám đến giải đáp nghi vấn cho Hoàng đế trong tâm lý cùng sinh lý đều chảy mồ hôi lạnh, ấp úng
“Năm nay nhiệt độ phổ biến hơi cao, hơn nữa phạm vi rất rộng, cho nên… cũng… cũng không thể chắc chắn phương bắc nhất định mát hơn đô thành… ý trời… chính là tương đối khó nắm chắc… có lẽ đến phủ Thái Nguyên sẽ thấy thời tiết có biến hoá”
Chủ bộ trả lời rất ba phải, tóm lại là đang tiêm cho Hoàng đế một liều thuốc dự phòng, để lại một chút hy vọng, thuận tiện định nghĩa kẻ đầu sỏ là ông trời.
“Ý trời?”
Hoàng đế đứng ngoài cửa chính phủ Thái Nguyên, không nhìn quan viên lớn nhỏ quỳ hành lễ đông nghìn nghịt trước cửa, chỉ buồn bực nhìn lên bầu trời nắng chói chang trên cao, hừ một tiếng từ mũi, mà âm thanh hỗn hợp sự bất đắc dĩ, trào phúng cùng oán hận nhanh chóng bị vùi lấp trong tiếng ve sầu đinh tai nhức óc.
Đổi xe thuyền mấy lần, quân đội hộ tống, quan dân tiến cống, hơn nữa giai đoạn trước vì đi tuần, triều đình đã tốn nửa tháng mồm mép cùng không tiếc đưa ra cờ to vĩ đại “An cảnh tĩnh biên, dương uy hiển thịnh, quan phong vấn tục” (biên cảnh an bình, uy nghiêm hiển hiện, quan khán phong tục tập quán cảnh đẹp)… Tất cả chỉ vì có thể thoả mãn tâm nguyên giảm bớt nóng bức mùa hè kiêm du sơn ngoại thuỷ của Hoàng đế, mà kết quả chính là đoàn người tiêu tốn thời gian hai tháng mệt nhọc người ngã ngựa đổ, tới nơi này thưởng thức thành Thái Nguyên mặt trời nóng như lửa cùng trị liệu chứng chóng mặt nôn mửa?!
Tuyệt vọng! Tuyệt vọng! Tâm tình Hoàng đế lúc này nếu không thể dùng từ “Tuyệt vọng” để hình dung thì còn dùng từ “Tuyệt vọng” để miêu tả chuyện gì nữa?
Nhưng mà, trước khi Hoàng đế nhận được phong thư của Hoàng hậu ghi “Trong Kinh trời giáng mưa to, nhiệt độ bỗng giảm xuống, trong cung có người mắc bệnh phong hàn, bệ hạ ở bên ngoài nhất định đừng quá tham mát”, thì hắn còn chưa biết cái gì gọi là “Hoàn toàn tuyệt vọng”…
/23
|