“Lộ Hà! Lộ Hà!” Cậu lập tức phản ứng lại ,nhưng cánh cửa kia đã đóng.
Bên kia cửa truyền đến một trận ho khan.
“Lộ Hà!” Tôn Chính duỗi tay muốn cầm nắmcửa nhưng bị nóng phải rút trở về, cắn chặt răng bắt lấy nắm cửa nhưng dù cốcách nào cũng mở không được.
Cậu nghiêng người muốn phá cửa nhưng nóchỉ lung lay vài cái rồi thôi.
Bốn phía là bóng đêm vô tận ,chỉ có âm thanh ván cửa chớp lên , vang vọng ở hàng lang tầng bốn.
Làm sao đây?
Giờ phút này trong lòng cậu chỉ có lo lắngcùng tuyệt vọng.
Lộ Hà phải làm sao bây giờ ? Tại sao chỉcó một mình tôi ra được chứ?
“Lộ Hà, anh có nghe tôi nói không?!” TônChính dùng hết khí lực lớn tiếng kêu lên.
“Lớn tiếng như vậy…… Đương nhiên nghe được.” Bên trong truyền đến thanh âm người kia , còn mang theo chút trêu chọc nhưnglại hữu khí vô lực.
“Anh chờ một chút tôi tìm cách phá cửa nàyra!” Tôn Chính nghe được tiếng Lộ Hà , mới an tâm một chút
“Cậu đừng tốn sức nữa, Tôn đại cao tàisinh.” Người bên trong tựa hồ là dán vào cửa để nói chuyện .
Tôn Chính cũng thiếp đến trêncửa:“Anh nói cái gì? Có ý gì chứ?”
Lộ Hà tựa hồ ở bên trong gõ gõ cửa, TônChính cảm nhận được phương vị của hắn , hình như đang nằm dưới sàn, vì thế TônChính ngồi xuống.
“Cậu có chơi trò chơi không?”
“Cái gì?!” Tôn Chính vừa vội vừa tức , đếngiờ này mà Lộ Hà còn nói bậy bạ.
“Chúng ta hiện tại, giống như lạc vào thếgiới trò chơi, tất cả những vật xung quanh đây…… Khụ khụ…… Chúng ta chạmđược sờ được tưởng chừng là thật thể…… Nhưng sự thật nó không phải……” Nghethanh âm Lộ Hà nói chuyện , hình như ngày càng khó khăn hơn
Tôn Chính không có tâm tình nghe hắn nóitiếp, nhìn xung quanh xem có thứ gì có thể phá cửa, lại chỉ thấy bóng đêm sâutận trong hành lang, giống như tâm tình của cậu bây giờ.
“Cậu hãy nghe tôi nói” Lộ Hà ở bên trongvỗ vỗ cửa, tựa như nhìn thấu Tôn Chính tâm tư,“Chúng ta nhập huyệt , một khiđến thời gian đó sẽ tái diễn lại những chuyện trong quá khứ, chúng ta tiếp xúcđến chạm đến đều đã qua, nếu đã bỏ lỡ cơ hội đó thì cửa mãi mãi sẽ không baogiờ mở, những người từng trải qua sẽ không ngừng xuất hiện , gặp phải nólà do chúng ta xui xẻo , cho nên……”
“Cho nên cửa này mở không được sao?” TônChính nổi giận nói “Tôi không biết anh nghe từ đâu những lý luận cổ quáiđó , nhưng tôi sẽ không từ bỏ , tôi tìm cách mở cửa cho anh , anh cố gắng chờ!”
Nói xong cậu liền đứng dậy.
Lộ Hà ở bên trong cũng bắtđầu nóng nảy, dùng hết khí lực đập cửa:“Cậu đừng chạy loạn!!”
Tôn Chính làm như không có nghe thấy,lòng nóng như lửa đốt muốn tìm đến biện pháp đem cửa mở ra, ngực kịch liệtphập phồng .
Bóng tối bao phủ không thấy vật gì làm cậucó một loại ảo giác, không biết mình đang đứng ở hành lang hay là đang ởtrong khu rừng rậm nào đó, cảm thấy quanh có gì đó chậm rãi hoạt động.
Trừ bỏ nhìn không thấy, vẫn là nhìn khôngthấy.
Không khí tràn ngập cảm giác lạnh lẽokhiến thần kinh cậu buộc chặt.
Cậu phải đi đâu tìm , làm cách gì để cứuLộ Hà đây?
Nếu…… Nếu, Lộ Hà không ra được thì phảilàm sao?
Cậu quả thật không dám tưởng tượng nữa.
Cậu vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật , bỗngnhiên bây giờ bị bao phủ bởi hoang mang cùng lo sợ trước nay chưa từng có.
Tất cả đều vượt qua tầm kiểm soát của cậu.
“Chính……”Cửa truyền đến Lộ Hà thanhâm “Cậu hãy nghe tôi nói , đừng mở đèn pin chạy đến nơi an toàn tiếptheo…… Có thể thoát người nào thì hay người đó…… Không biết sẽ gặpphải cái gì……Cậu có nghe thấy không?”
Tôn Chính điều chỉnh hô hấp, nắm chặthai tay, mở chân đi sâu vào trong hành lang.
Lộ Hà tựa vào cạnh cửa, cảm thấy da mìnhnhư sắp nứt ra, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập . Nhưng ngoài cửa không cótiếng động gì nữa
Hắn không biết Tôn Chính có nghe được câucuối cùng hay không.
Tôi thoát không được …… Cậu tốt nhấtnên chạy đi ……
Chỉ có hắn mới biết lý do vì sao một khắckia hắn không thoát được. Phản ứng nhanh nhất chính là đẩy Tôn Chính ra ngoài ,chính mình lại quên nhắm mắt.
Trong lúc đó hắn dừng lại không thể độngđậy được , tại sao lại là nó?
Hắn không nói được thứ mình thấy là gì.Người bước vào là Lưu Quần Phương?
Hắn biết nếu cứ tiếp tục ở đây , cuối cùngcũng sẽ biến thành nó.
Bọn họ có phải cũng từng trải qua nhữngchuyện này hay không, không ngừng ở bệnh viện này tìm kiếm đường thoát, ở đâygiống như cái bẫy lớn sâu thẳm , cứ nhìn thấy những cảnh tượng cuối cùngcủa thế giới này , những thứ này…… cuối cùng có phải mình cũng giống như nhữngngười nhập huyệt kia từ từ bị ăn mòn , thời gian từ đây về sau dừng lại chỗnày.
Ngày qua ngày lặp lại chuyện cuối cùngtrước khi nhập huyệt.
Là Tôn Chính ở bên cạnh xem hắn nghịchđiện thoại? Vậy cũng không hẳn là xấu……
Tôn Chính…… Còn có cơ hội đi ra ngoài.
Hắn chỉ sợ Tôn Chính, không đối mặt đượcvới những chuyện như vậy, ở bệnh viện chỉ có bóng đêm này , không biết có nhữnggì đang đợi Tôn Chính
Một mình cậu , có thể thoát được không……
Lộ Hà hô hấp rõ ràng đã khó khăn, cảm giáchỏa thiêu chạy khắp toàn thân.
Hình như nghe được tiếng nữ nhân khóc ởngoài cửa , tâm tê liệt phế .
Hắn không có thời gian để tự hỏi , dựa vàován cửa run run, không phải Tôn Chính, vậy là ai…… chắc là nữ nhân độc ác kiađi……
Khóc, cô ta đang khóc cái gì?
Nếu vậy Tôn Chính đang ở đâu ?
Lộ Hà cả người cứng ngắc trên mặt lộ ramột tia cười khổ, đến giờ còn nhịn không được lo lắng cho cậu. Hắn cố hết sứcnâng tay phải, sờ soạng trong quần áo.
Ngay ở sau lưng , cánh cửa chuyển độngthật mạnh giống như có ai đó đang dùng sức đập cửa.
Vô dụng .
Lộ Hà nghĩ , cảm thấy từ phía sau một trậnlạnh lẽo truyền đến , hắn nâng tầm mắt liền giật mình.
Thực may mắn, một ngày gặp nó đến hai lần
Đây là cuối cùng ý tưởng của hắn.
Cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra , đem cảngười hắn đổ ra ngoài
Không khí thanh lương trước nay chưa từngcó khiến hắn tỉnh táo lại.
Hắn dùng hết khí lực cuối cùng lùi về phíasau, lê cả thân mình ra khỏi đó, chân bị hỏa thiêu đến phát đau nhưng hắn phảicố nhịn, bởi vì cánh cửa kia đang từ từ đóng lại.
Hắn kiệt sức nằm trên mặt đất thànhhình chữ đại , nhìn trần nhà một mảnh hắc ám , đầu óc không thể nào ngừng suynghĩ.
“Lộ, Lộ Hà?!” Cách hắn không xa địaphương, một người khác miệng thở phì phò, giật mình nhìn hắn, ánh sáng đèn pincòn chiếu qua chiếu lại trên mặt hắn.
Lộ Hà nằm trên mặt đất, xoay mặt qua ,muốn nở một nụ cười :“Cánh cửa này…… Thật thần kì a……”
Tôn Chính vội chạy đến , nâng LộHà dậy , trên mặt âm tình bất định nói : “Anh , anh ra bằng cáchnào ?”
Lộ Hà trừng mắt nhìn :“Cậu đoán thử xem.”
“Đoán cái gì mà đoán!” Tôn Chính vừa tứcvừa buồn cười, nói đến một nửa, tựa hồ nghĩ tới cái gì, mở to hai mắt:“Chẳnglẽ, chẳng lẽ…… Tôi thật sự……”
“Cậu cái gì?” Lộ Hà một bên chống đấtmột bên nương theo Tôn Chính, ngồi dậy,“Tôi rốt cuộc biết mọi chuyện tạisao lại như vậy .”
Tôn Chính có chút kinh ngạc nhìn hắn,chờ đáp án.
Lộ Hà thuận tiện tắt đèn pin đi , sauđó nói:“Đêm hôm xảy ra vụ án , Trần Quyên vì sao lại lên lầu?”
“Là vì cô ấy biết Lưu Quần Phương pháthiện chuyện này, cô ấy muốn lên lầu tìm mẹ và con mình.”
“Đúng vậy, khi cô ấy đến nơi thì mẹ và đứanhỏ đã ngủ say cửa cũng khoá , nhưng mà cô ấy phát hiện bên trong đã bốccháy” Lộ Hà nhếch miệng chịu đựng bỏng rát nói.
Tôn Chính ánh mắt sáng lên đến:“Nói nhưvậy, anh rốt cuộc cũng tin rằng Trần Quyên không có đốt lửa thiêu chết mẹ vàđứa nhỏ , cũng không cố ý khoá cửa lại ?”
“Đúng vậy , tôi thật đã nghĩ sai cho TrầnQuyên” Lộ Hà dũng cảm thừa nhận sai lầm “Trần Quyên đến nơi , căn phòng đã bốccháy, cô ấy liều mang đập cửa muốn gọi tỉnh người đang ngủ say bên trong.”
“Làm sao anh biết ?” Tôn Chính hỏi.
“Tôi nghe thấy…… Không biết vìsao tôi nghe thấy tiếng cô ấy , cô ấy vẫn không có từ bỏ , ngay từ đầutiếng gõ cửa kia đã bị chúng ta xem nhẹ, Lưu Quần Phương cũng nghe được , trướcđó tôi không có suy nghĩ kỹ lời nói trước khi Lưu Quần Phương chạy vàophòng.”
“Cô ấy ở đây ! Cô ấy ở đây!”Chị Quần Phương kích động kêu lên “Cô ấy đang khóc , cô ấy đangkhóc……”
“Là mẹ hay là đứa nhỏ?” Chị QuầnPhương đột nhiên ném đèn pin “Trần Quyên, Trần Quyên……”
“Khi bác ấy tỉnh dậy , phát hiện lửađã lan tràn sang xung quanh, cửa lại bị khoá từ bên ngoài, con gái bác ấy ởngoài liều mạng muốn cứu mẹ mình.”
“Vậy là mẹ hay là đứa nhỏ có ý gi?” TônChính truy vấn.
Lộ Hà thoáng giật giật:“Đây là vấn đề TrầnQuyên phải lựa chọn, nếu như cậu chỉ có thể cứu một người vậy cậu sẽ chọn mẹmình hay là con mình?”
Tôn Chính sửng sốt lập tức nói:“Tạisao không thể cứu cả hai?”
“Bởi vì” Lộ Hà biểu tình chuaxót biến mất trong bóng đêm “Mẹ của cô ấy đã đi không được, lửa đãcháy đến đầu gối của bà, một là cô ấy cứu đứa nhỏ đi , nhưng không thể cứumẹ mình, hai là cứu được người mẹ nhưng lại không cứu được đứa con, lửa lúc nàyđã quá lớn.”
Tôn Chính kinh ngạc địa nhìn Lộ Hà,hỏi:“Làm sao anh biết?”
“Bởi vì, tôi nhìn thấy .”
“Cái gì?!” Tôn Chính hoàn toàn không thểtin những lời này của Lộ Hà .
“Nếu là cậu , cậu sẽ lựa chọn như thếnào?” Lộ Hà ngẩng đầu hỏi Tôn Chính.
“Tôi? Tôi……” Tôn Chính chần chờ một chút.
Lộ Hà lập tức nở nụ cười,nụ cười có chút mất tự nhiên:“Cậu kỳ thật không cần phải lựa chọn.”
“Vì sao?”
“Bởi vì mẹ của cậu sẽ tự lựa chọn chocậu.” Lộ Hà lại giật giật cái chân bị bỏng, muốn thử xem có thể đứng dậy haykhông “ Mẹ của cậu cho dù toàn thân bị thiêu đốt nhưng vẫn ôm chặtđứa nhỏ cố gắng bò đến cạnh cửa, dùng hết toàn lực, đem cửa mở ra, đẩy đứa nhỏra, đóng cửa lại, không cho cậu mạo hiểm chạy vào lần nữa……”
Đèn pin trong tay Tôn Chính lập tức rơixuống mặt đất.
Lộ Hà chỉ chỉ chính mình:“Cho nên, tôi mớikiếm trở về được cái mạng này.”
“Anh nhìn thấy?” Tôn Chính không thể tinđược “Tối như vậy anh thật sự thấy được ? Anh thấy được cái gì?”
Lộ Hà lắc lắc đầu, nói:“Cậu sẽ không muốnbiết.”
Tôn Chính tựa hồ có chút xúc động,thở dài một hơi.
Lộ Hà vỗ vỗ vai cậu , nói:“Căn phònghoả hoạn khoa đông y này không có oan hồn , chỉ có một người mẹ không oánkhông hối, cũng bởi vì hối hận mà hai mẹ con kia phải nhập huyệt.”
“Không, có hai người không oán khônghối hận .” Tôn Chính sửa đúng, đôi mắt ở trong đêm tối loé sáng.
Lộ Hà không có lên tiếng, tựa hồ cũng lâmvào trầm tư.
Hai người lẳng lặng ngồi đó , mộtthời gian thật dài cũng không có nói chuyện . Sự yên tĩnh của bệnh việnlúc này , cũng không còn áp bách đến như vậy.
Bỗng nhiên, Lộ Hà giật giật như muốn cốgắng đứng dậy.
“Làm sao vậy?” Tôn Chính một bên hỏi, mộtbên đem hắn nâng dậy .
“Lưu Quần Phương mở cửa như thế nào ?Trong nháy mắt đó cậu làm sao ra được?” Lộ Hà thanh âm bởi vì kích động mà runrun.
“Cái gì…… anh là đang hỏi cô ấy mởcửa như thế nào hả ?”
“Đúng! Tại thời điểm đó là đang tái diễnđêm ngày xảy ra hoả hoạn , cửa là bị khóa lại , giống như lúc đầuchúng ta mở không ra vậy, cửa không có cách nào mở ra từ bên ngoài !”
“Vậy……” Tôn Chính khẩu khí mang theo khôngxác định.
“Cô ấy nghe thấy tiếng Trần Quyên cũngthấy được diễn biến ngày hôm đó, lúc trước chúng ta cho rằng cô ấy khôngcó nhập huyệt, cho nên mở cửa được là chuyện bình thường , nhưng nếunói như vậy thì thời điểm đò cô ấy đã nhập huyệt , vậy cánh cửa ấy mở bằngcách nào?”
Tôn Chính tựa hồ cũng nghĩ đến gì đó,cánh tay nâng Lộ Hà nắm chặt “Anh nói là cô ấy , cô ấy……”
“Đúng vậy! Cô ấy chính là điểm mấu chốt đểchúng ta thoát ra, người duy nhất làm trái với quy luật này, cô ấy làm saothoát được ? Nếu chúng ta có thể tìm được đáp án……” Lộ Hà nhịn khôngđược hưng phấn “Có lẽ, chúng ta cũng có thể tìm được điểm yếu của huyệtnày, chúng ta có thể đi ra ngoài!!”
Bên kia cửa truyền đến một trận ho khan.
“Lộ Hà!” Tôn Chính duỗi tay muốn cầm nắmcửa nhưng bị nóng phải rút trở về, cắn chặt răng bắt lấy nắm cửa nhưng dù cốcách nào cũng mở không được.
Cậu nghiêng người muốn phá cửa nhưng nóchỉ lung lay vài cái rồi thôi.
Bốn phía là bóng đêm vô tận ,chỉ có âm thanh ván cửa chớp lên , vang vọng ở hàng lang tầng bốn.
Làm sao đây?
Giờ phút này trong lòng cậu chỉ có lo lắngcùng tuyệt vọng.
Lộ Hà phải làm sao bây giờ ? Tại sao chỉcó một mình tôi ra được chứ?
“Lộ Hà, anh có nghe tôi nói không?!” TônChính dùng hết khí lực lớn tiếng kêu lên.
“Lớn tiếng như vậy…… Đương nhiên nghe được.” Bên trong truyền đến thanh âm người kia , còn mang theo chút trêu chọc nhưnglại hữu khí vô lực.
“Anh chờ một chút tôi tìm cách phá cửa nàyra!” Tôn Chính nghe được tiếng Lộ Hà , mới an tâm một chút
“Cậu đừng tốn sức nữa, Tôn đại cao tàisinh.” Người bên trong tựa hồ là dán vào cửa để nói chuyện .
Tôn Chính cũng thiếp đến trêncửa:“Anh nói cái gì? Có ý gì chứ?”
Lộ Hà tựa hồ ở bên trong gõ gõ cửa, TônChính cảm nhận được phương vị của hắn , hình như đang nằm dưới sàn, vì thế TônChính ngồi xuống.
“Cậu có chơi trò chơi không?”
“Cái gì?!” Tôn Chính vừa vội vừa tức , đếngiờ này mà Lộ Hà còn nói bậy bạ.
“Chúng ta hiện tại, giống như lạc vào thếgiới trò chơi, tất cả những vật xung quanh đây…… Khụ khụ…… Chúng ta chạmđược sờ được tưởng chừng là thật thể…… Nhưng sự thật nó không phải……” Nghethanh âm Lộ Hà nói chuyện , hình như ngày càng khó khăn hơn
Tôn Chính không có tâm tình nghe hắn nóitiếp, nhìn xung quanh xem có thứ gì có thể phá cửa, lại chỉ thấy bóng đêm sâutận trong hành lang, giống như tâm tình của cậu bây giờ.
“Cậu hãy nghe tôi nói” Lộ Hà ở bên trongvỗ vỗ cửa, tựa như nhìn thấu Tôn Chính tâm tư,“Chúng ta nhập huyệt , một khiđến thời gian đó sẽ tái diễn lại những chuyện trong quá khứ, chúng ta tiếp xúcđến chạm đến đều đã qua, nếu đã bỏ lỡ cơ hội đó thì cửa mãi mãi sẽ không baogiờ mở, những người từng trải qua sẽ không ngừng xuất hiện , gặp phải nólà do chúng ta xui xẻo , cho nên……”
“Cho nên cửa này mở không được sao?” TônChính nổi giận nói “Tôi không biết anh nghe từ đâu những lý luận cổ quáiđó , nhưng tôi sẽ không từ bỏ , tôi tìm cách mở cửa cho anh , anh cố gắng chờ!”
Nói xong cậu liền đứng dậy.
Lộ Hà ở bên trong cũng bắtđầu nóng nảy, dùng hết khí lực đập cửa:“Cậu đừng chạy loạn!!”
Tôn Chính làm như không có nghe thấy,lòng nóng như lửa đốt muốn tìm đến biện pháp đem cửa mở ra, ngực kịch liệtphập phồng .
Bóng tối bao phủ không thấy vật gì làm cậucó một loại ảo giác, không biết mình đang đứng ở hành lang hay là đang ởtrong khu rừng rậm nào đó, cảm thấy quanh có gì đó chậm rãi hoạt động.
Trừ bỏ nhìn không thấy, vẫn là nhìn khôngthấy.
Không khí tràn ngập cảm giác lạnh lẽokhiến thần kinh cậu buộc chặt.
Cậu phải đi đâu tìm , làm cách gì để cứuLộ Hà đây?
Nếu…… Nếu, Lộ Hà không ra được thì phảilàm sao?
Cậu quả thật không dám tưởng tượng nữa.
Cậu vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật , bỗngnhiên bây giờ bị bao phủ bởi hoang mang cùng lo sợ trước nay chưa từng có.
Tất cả đều vượt qua tầm kiểm soát của cậu.
“Chính……”Cửa truyền đến Lộ Hà thanhâm “Cậu hãy nghe tôi nói , đừng mở đèn pin chạy đến nơi an toàn tiếptheo…… Có thể thoát người nào thì hay người đó…… Không biết sẽ gặpphải cái gì……Cậu có nghe thấy không?”
Tôn Chính điều chỉnh hô hấp, nắm chặthai tay, mở chân đi sâu vào trong hành lang.
Lộ Hà tựa vào cạnh cửa, cảm thấy da mìnhnhư sắp nứt ra, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập . Nhưng ngoài cửa không cótiếng động gì nữa
Hắn không biết Tôn Chính có nghe được câucuối cùng hay không.
Tôi thoát không được …… Cậu tốt nhấtnên chạy đi ……
Chỉ có hắn mới biết lý do vì sao một khắckia hắn không thoát được. Phản ứng nhanh nhất chính là đẩy Tôn Chính ra ngoài ,chính mình lại quên nhắm mắt.
Trong lúc đó hắn dừng lại không thể độngđậy được , tại sao lại là nó?
Hắn không nói được thứ mình thấy là gì.Người bước vào là Lưu Quần Phương?
Hắn biết nếu cứ tiếp tục ở đây , cuối cùngcũng sẽ biến thành nó.
Bọn họ có phải cũng từng trải qua nhữngchuyện này hay không, không ngừng ở bệnh viện này tìm kiếm đường thoát, ở đâygiống như cái bẫy lớn sâu thẳm , cứ nhìn thấy những cảnh tượng cuối cùngcủa thế giới này , những thứ này…… cuối cùng có phải mình cũng giống như nhữngngười nhập huyệt kia từ từ bị ăn mòn , thời gian từ đây về sau dừng lại chỗnày.
Ngày qua ngày lặp lại chuyện cuối cùngtrước khi nhập huyệt.
Là Tôn Chính ở bên cạnh xem hắn nghịchđiện thoại? Vậy cũng không hẳn là xấu……
Tôn Chính…… Còn có cơ hội đi ra ngoài.
Hắn chỉ sợ Tôn Chính, không đối mặt đượcvới những chuyện như vậy, ở bệnh viện chỉ có bóng đêm này , không biết có nhữnggì đang đợi Tôn Chính
Một mình cậu , có thể thoát được không……
Lộ Hà hô hấp rõ ràng đã khó khăn, cảm giáchỏa thiêu chạy khắp toàn thân.
Hình như nghe được tiếng nữ nhân khóc ởngoài cửa , tâm tê liệt phế .
Hắn không có thời gian để tự hỏi , dựa vàován cửa run run, không phải Tôn Chính, vậy là ai…… chắc là nữ nhân độc ác kiađi……
Khóc, cô ta đang khóc cái gì?
Nếu vậy Tôn Chính đang ở đâu ?
Lộ Hà cả người cứng ngắc trên mặt lộ ramột tia cười khổ, đến giờ còn nhịn không được lo lắng cho cậu. Hắn cố hết sứcnâng tay phải, sờ soạng trong quần áo.
Ngay ở sau lưng , cánh cửa chuyển độngthật mạnh giống như có ai đó đang dùng sức đập cửa.
Vô dụng .
Lộ Hà nghĩ , cảm thấy từ phía sau một trậnlạnh lẽo truyền đến , hắn nâng tầm mắt liền giật mình.
Thực may mắn, một ngày gặp nó đến hai lần
Đây là cuối cùng ý tưởng của hắn.
Cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra , đem cảngười hắn đổ ra ngoài
Không khí thanh lương trước nay chưa từngcó khiến hắn tỉnh táo lại.
Hắn dùng hết khí lực cuối cùng lùi về phíasau, lê cả thân mình ra khỏi đó, chân bị hỏa thiêu đến phát đau nhưng hắn phảicố nhịn, bởi vì cánh cửa kia đang từ từ đóng lại.
Hắn kiệt sức nằm trên mặt đất thànhhình chữ đại , nhìn trần nhà một mảnh hắc ám , đầu óc không thể nào ngừng suynghĩ.
“Lộ, Lộ Hà?!” Cách hắn không xa địaphương, một người khác miệng thở phì phò, giật mình nhìn hắn, ánh sáng đèn pincòn chiếu qua chiếu lại trên mặt hắn.
Lộ Hà nằm trên mặt đất, xoay mặt qua ,muốn nở một nụ cười :“Cánh cửa này…… Thật thần kì a……”
Tôn Chính vội chạy đến , nâng LộHà dậy , trên mặt âm tình bất định nói : “Anh , anh ra bằng cáchnào ?”
Lộ Hà trừng mắt nhìn :“Cậu đoán thử xem.”
“Đoán cái gì mà đoán!” Tôn Chính vừa tứcvừa buồn cười, nói đến một nửa, tựa hồ nghĩ tới cái gì, mở to hai mắt:“Chẳnglẽ, chẳng lẽ…… Tôi thật sự……”
“Cậu cái gì?” Lộ Hà một bên chống đấtmột bên nương theo Tôn Chính, ngồi dậy,“Tôi rốt cuộc biết mọi chuyện tạisao lại như vậy .”
Tôn Chính có chút kinh ngạc nhìn hắn,chờ đáp án.
Lộ Hà thuận tiện tắt đèn pin đi , sauđó nói:“Đêm hôm xảy ra vụ án , Trần Quyên vì sao lại lên lầu?”
“Là vì cô ấy biết Lưu Quần Phương pháthiện chuyện này, cô ấy muốn lên lầu tìm mẹ và con mình.”
“Đúng vậy, khi cô ấy đến nơi thì mẹ và đứanhỏ đã ngủ say cửa cũng khoá , nhưng mà cô ấy phát hiện bên trong đã bốccháy” Lộ Hà nhếch miệng chịu đựng bỏng rát nói.
Tôn Chính ánh mắt sáng lên đến:“Nói nhưvậy, anh rốt cuộc cũng tin rằng Trần Quyên không có đốt lửa thiêu chết mẹ vàđứa nhỏ , cũng không cố ý khoá cửa lại ?”
“Đúng vậy , tôi thật đã nghĩ sai cho TrầnQuyên” Lộ Hà dũng cảm thừa nhận sai lầm “Trần Quyên đến nơi , căn phòng đã bốccháy, cô ấy liều mang đập cửa muốn gọi tỉnh người đang ngủ say bên trong.”
“Làm sao anh biết ?” Tôn Chính hỏi.
“Tôi nghe thấy…… Không biết vìsao tôi nghe thấy tiếng cô ấy , cô ấy vẫn không có từ bỏ , ngay từ đầutiếng gõ cửa kia đã bị chúng ta xem nhẹ, Lưu Quần Phương cũng nghe được , trướcđó tôi không có suy nghĩ kỹ lời nói trước khi Lưu Quần Phương chạy vàophòng.”
“Cô ấy ở đây ! Cô ấy ở đây!”Chị Quần Phương kích động kêu lên “Cô ấy đang khóc , cô ấy đangkhóc……”
“Là mẹ hay là đứa nhỏ?” Chị QuầnPhương đột nhiên ném đèn pin “Trần Quyên, Trần Quyên……”
“Khi bác ấy tỉnh dậy , phát hiện lửađã lan tràn sang xung quanh, cửa lại bị khoá từ bên ngoài, con gái bác ấy ởngoài liều mạng muốn cứu mẹ mình.”
“Vậy là mẹ hay là đứa nhỏ có ý gi?” TônChính truy vấn.
Lộ Hà thoáng giật giật:“Đây là vấn đề TrầnQuyên phải lựa chọn, nếu như cậu chỉ có thể cứu một người vậy cậu sẽ chọn mẹmình hay là con mình?”
Tôn Chính sửng sốt lập tức nói:“Tạisao không thể cứu cả hai?”
“Bởi vì” Lộ Hà biểu tình chuaxót biến mất trong bóng đêm “Mẹ của cô ấy đã đi không được, lửa đãcháy đến đầu gối của bà, một là cô ấy cứu đứa nhỏ đi , nhưng không thể cứumẹ mình, hai là cứu được người mẹ nhưng lại không cứu được đứa con, lửa lúc nàyđã quá lớn.”
Tôn Chính kinh ngạc địa nhìn Lộ Hà,hỏi:“Làm sao anh biết?”
“Bởi vì, tôi nhìn thấy .”
“Cái gì?!” Tôn Chính hoàn toàn không thểtin những lời này của Lộ Hà .
“Nếu là cậu , cậu sẽ lựa chọn như thếnào?” Lộ Hà ngẩng đầu hỏi Tôn Chính.
“Tôi? Tôi……” Tôn Chính chần chờ một chút.
Lộ Hà lập tức nở nụ cười,nụ cười có chút mất tự nhiên:“Cậu kỳ thật không cần phải lựa chọn.”
“Vì sao?”
“Bởi vì mẹ của cậu sẽ tự lựa chọn chocậu.” Lộ Hà lại giật giật cái chân bị bỏng, muốn thử xem có thể đứng dậy haykhông “ Mẹ của cậu cho dù toàn thân bị thiêu đốt nhưng vẫn ôm chặtđứa nhỏ cố gắng bò đến cạnh cửa, dùng hết toàn lực, đem cửa mở ra, đẩy đứa nhỏra, đóng cửa lại, không cho cậu mạo hiểm chạy vào lần nữa……”
Đèn pin trong tay Tôn Chính lập tức rơixuống mặt đất.
Lộ Hà chỉ chỉ chính mình:“Cho nên, tôi mớikiếm trở về được cái mạng này.”
“Anh nhìn thấy?” Tôn Chính không thể tinđược “Tối như vậy anh thật sự thấy được ? Anh thấy được cái gì?”
Lộ Hà lắc lắc đầu, nói:“Cậu sẽ không muốnbiết.”
Tôn Chính tựa hồ có chút xúc động,thở dài một hơi.
Lộ Hà vỗ vỗ vai cậu , nói:“Căn phònghoả hoạn khoa đông y này không có oan hồn , chỉ có một người mẹ không oánkhông hối, cũng bởi vì hối hận mà hai mẹ con kia phải nhập huyệt.”
“Không, có hai người không oán khônghối hận .” Tôn Chính sửa đúng, đôi mắt ở trong đêm tối loé sáng.
Lộ Hà không có lên tiếng, tựa hồ cũng lâmvào trầm tư.
Hai người lẳng lặng ngồi đó , mộtthời gian thật dài cũng không có nói chuyện . Sự yên tĩnh của bệnh việnlúc này , cũng không còn áp bách đến như vậy.
Bỗng nhiên, Lộ Hà giật giật như muốn cốgắng đứng dậy.
“Làm sao vậy?” Tôn Chính một bên hỏi, mộtbên đem hắn nâng dậy .
“Lưu Quần Phương mở cửa như thế nào ?Trong nháy mắt đó cậu làm sao ra được?” Lộ Hà thanh âm bởi vì kích động mà runrun.
“Cái gì…… anh là đang hỏi cô ấy mởcửa như thế nào hả ?”
“Đúng! Tại thời điểm đó là đang tái diễnđêm ngày xảy ra hoả hoạn , cửa là bị khóa lại , giống như lúc đầuchúng ta mở không ra vậy, cửa không có cách nào mở ra từ bên ngoài !”
“Vậy……” Tôn Chính khẩu khí mang theo khôngxác định.
“Cô ấy nghe thấy tiếng Trần Quyên cũngthấy được diễn biến ngày hôm đó, lúc trước chúng ta cho rằng cô ấy khôngcó nhập huyệt, cho nên mở cửa được là chuyện bình thường , nhưng nếunói như vậy thì thời điểm đò cô ấy đã nhập huyệt , vậy cánh cửa ấy mở bằngcách nào?”
Tôn Chính tựa hồ cũng nghĩ đến gì đó,cánh tay nâng Lộ Hà nắm chặt “Anh nói là cô ấy , cô ấy……”
“Đúng vậy! Cô ấy chính là điểm mấu chốt đểchúng ta thoát ra, người duy nhất làm trái với quy luật này, cô ấy làm saothoát được ? Nếu chúng ta có thể tìm được đáp án……” Lộ Hà nhịn khôngđược hưng phấn “Có lẽ, chúng ta cũng có thể tìm được điểm yếu của huyệtnày, chúng ta có thể đi ra ngoài!!”
/52
|