Người đâu hết rồi ? Gương ở nơi nào ? Bệnhviện xảy ra chuyện gì?
Vì sao nơi này có vẻ đáng sợ như vậy ?
Làn khí u ám lạnh lẽo bao trùm cả tầng nămquái dị này.
“Nghe này , tôi đếm một hai ba , chúng taliền nhắm mắt chạy về hướng thang máy kia , đến văn phòng của viện trưởng .” LộHà nhẹ giọng nói với Tô Chính .
“Vậy đối diện thang máy đó có cái gươngnào hay không ?”
Lộ Hà mạnh quay đầu quan sátcậu, giống như muốn nhìn thấu gì đó , lúc sau mới lạnh lùng nói:“ Đối diệnthang máy này từ trước đến nay không có cái gương nào cả .”
Nói bậy! Tôn Chính nghĩ thầm , vậycái gương ở tầng sáu là gì chứ ?
Gương ở tầng sáu….. Chẳng lẽ từ đầu làmình nhìn lầm ?
“Đi thôi!” Lộ Hà vỗ vai Tôn Chính ,“Tôibắt đầu đếm nhé .”
“Một , hai , ba –”
Hai người đồng thời chạy đi, chạy tới đâulà kéo theo một luồn âm phong ( khí âm lãnh).
Đúng vậy , chính là chỗ này! Tôn Chính tựnhủ , mở mắt.
Bọn họ đã đến thang máy .
Tôn Chính tới gần cửa thang máy.
Cửa thang máy không có mở.
Vậy tiếng “Đinh ” vừarồi rốt cuộc là dừng ở tầng mấy?
Chẳng lẽ có người ở xung quanh ?
Tôn Chính trong lòng không ngừng cuộn ranhững nghi vấn , nhưng thời gian không cho phép cậu nghĩ nhiều .
Dừng lại .
Lộ Hà ngẩng đầu.
“Nơi này chính là văn phòng viện trưởng ,bốn bức tường đều dán biểu đồ phẫu thuật, là nơi an toàn nhất .”
“Có chìa khóa không?” Tôn Chính hỏi, dưquang khóe mắt vẫn để ý xung quanh.
Lộ Hà sờ túi quần, nghe được âm thanh vachạm nhẹ , Lộ Hà dừng động tác rút tay ra.
“Nếu như mình lấy chìa khóa mở nó sẽ phátra tiếng chuông, hay là phá cửa đi .” Lộ Hà có chút uể oải.
“Chuông?”
“Gọi hồn.” Lộ Hà híp mắt nhìn phía trước.
Vừa dứt lời, chỉ thấy hắn lui lại vài bước, giống như một khối đá khổng lồ lao ầm ầm về phía cánh cửa .
Phanh!
Tôn Chính trợn mắt há mồm nhìn cánh cửacòn đang đung đưa kia.
Lộ Hà đắc ý vỗ vỗ tay, đẩy cửa ra, kéo TônChính vào bên trong.
Vừa tiến vào phòng, Lộ Hà lập tức lấy ghêsô pha chặn ngay cửa , không chừa một kẻ hở .
“Được rồi.” Lộ Hà vỗ vỗ hai tay, tỏ vẻthành công.
Tôn Chính quan sát xung quanh, cả cănphòng âm u không chút ánh sáng nhưng mơ hồ có thể thấy được những bức biểu đồdán dày đặc xung quanh tường .
“Chính, cậu thử tìm trong bàn làm việc cóđèn pin hay thứ gì đại loại vậy không .” Lộ Hà chậm rãi đi đến bên cạnh TônChính .
Tôn Chính kéo ngăn tủ bàn làm việc củaviện trưởng , bắt đầu lục lọi .
Bên trong đều là những văn kiện hồ sơ linhtinh , Tôn Chính cầm lên đều ném ra ngoài , ngăn thứ nhất không có gì , cậuduỗi tay kéo ngăn thứ hai , kéo kéo nhưng mở không ra.
“Bị khóa rồi.” Tôn Chính nhìn Tô Hà đangđứng đối diện nói .
“Cứ tìm phía dưới trước đi .” Lộ Hà cũngkhông ngẩng đầu lên, một bên lục lọi một bên lên tiếng .
Tôn Chính lại mở một ngăn khác, hỏi LộHà:“Tại sao nơi này lại an toàn nhất?”
“Bệnh viện này có rất nhiều chuyện bí ẩn,” Lộ Hà khẽ thở dài một cái “Cậu biết không? Những bức biểu đồ treo khắp phòngnày có thể ngăn chặn Quỷ Hồn không thể xuyên tường được .”
Trên đời này làm gì có Quỷ a ! Tôn Chínhtự nhủ , cảm thấy Lộ Hà có chút nực cười.
“Tìm được rồi!” Lộ Hà bỗng nhiên hưng phấnkêu lên.
Một luồng sáng màu cam rọi đến, căn phòngcũng trở nên sáng hơn .
Mọi cảm giác khó chịu trong lòng đều tiêuthất, Tôn Chính cao hứng nói “Thật tốt quá!”.
Lộ Hà hơi có chút đắc ý quơ quơ đèn pin,rọi một vòng quanh bốn phía mới nói:“Ngồi xuống trước đã , tôi có chuyện cầnnói với cậu .”
Tôn Chính liền kéo qua chiếc ghế lạnh nhưbăng kia ngồi xuống. Lộ Hà thuận thế ngồi đối diện cậu.
Bệnh viện vẫn như cũ tĩnh mịch đến quỷ dị.
“Chắc có lẽ cậu cũng đã cảm thấy được từlúc xảy ra chuyện đến giờ tôi cứ nghi thần nghi quỷ , nực cười lắm phải không?” Lộ Hà thò người ra hỏi Tôn Chính.
Hắn rốt cuộc cũng phát hiện . Tôn Chínhthành thật không khách khí gật đầu.
Lộ Hà lộ ra nụ cười có thể lý giải , tắtđi công tắc đèn pin, nhất thời hắc ám lại bao trùm không gian , một mảnh âm umông lung
“– để tiết kiệm pin , cậu hãy tập quen mộtchút đi — quả nhiên tôi cần phải nói rõ với cậu nhưng câu chuyện rất dài dòng–ai, Chính, cậu thật sự rất phiền toái.”
“Nói nhanh.”
“Chuyện này không phải là lần đầu tiêncũng không phãi do ngẫu nhiên , trong bệnh viện Đồng Hoa, chuyện bí ẩn córất nhiều, cậu vào đây có cảm thấy áp lực không ?” Lộ Hà thanh âm có chút mờmịt từ đối diện truyền đến.
“Có một chút , bệnh viện này không đượctốt cho lắm .”
“Đó là một trong những lý do . Trên thựctế, trước đây bệnh viện này đóng cửa cũng bởi vì — liên tiếp phát sinh chuyệnkì lạ, cậu tôi nhờ tôi đến đây chính là vì chuyện này.”
“Chuyện lạ ?” Tôn Chính nghiêng đầu.
“A, không biết bắt đầu từ lúc nào , đạikhái là ba năm trở về đây những viện trưởng đời trước có ghi lại sự việc này .”
“Vậy còn anh?”
“Tôi ? Cũng lâu rồi , Tôn đại tài tử lúc ởC đại tôi cũng có chút nghiên cứu dân tộc học , đối với những chuyện kì quáicũng có điều tra qua .”
“Nhưng thế giới này không tồn tại ma quỷ.”Tôn Chính nhịn không được cười nói.
“Tôi cũng không biết, không phải khoa họccòn chưa chứng minh được rất nhiều chuyện sao , tôi luôn nghĩ đến cẩn thận vẫnhơn .”
“Được rồi được rồi, bây giờ chúng ta làmgì ?” Tôn Chính phất phất tay, đánh gãy lời nói Lộ Hà.
“Tôi cũng biết cậu vì sao gặp phải chuyệnnày — tuy rằng tôi gặp cũng là lần đầu tiên, nhưng người như Chính cậu đây luônđộc lai độc vãng, việc này thế nhưng lại xảy ra trên người cậu — được rồi, dùcậu có làm gì cũng không thể mở được ngăn kéo bị khóa đó , bên trong hẳn làchính là những sự việc được ghi lại .”
Tôn Chính nghe vậy, duỗi tay kéo ngăn thứhai , nhưng không cách nào mở được .
Lộ Hà trong bóng đêm nghe được thanh âm,nói:“Dùng cái gì đó nạy ra .”
Vì để cho Tôn Chính có phương tiện, anh tathuận tay mở đèn pin, văn phòng viện trưởng lại sáng lên, tiếp theo liềnvang lên những âm thanh Tôn Chính đang phá ổ khóa .
“Cậu thật giống ăn trộm … ” Hắn nhẹ nhàngcười cười, tiếp theo là tiếng ngăn kéo được mở ra .
Lộ Hà đi tới lấy đèn pin chiều chiếu, lộra nụ cười tán dương, đem tất cả những thứ có bên trong đặt lên bàn .
“Quả nhiên những thứ tôi muốn đều ở trongnày .”
Hai tập hồ sơ cũ kĩ , mặt ngoài dùng giấyđỏ bao quanh, mặt khác là một hình vẽ xanh dương , cẩn thận lật xem, viết theothứ tự là:
Bệnh viện Đồng hoa [ nguyên danh ]
Những chuyện ma quái ở bệnh việnĐồng Hoa [1999~2002]
Những chuyện ma quái ở bệnh việnĐồng Hoa [2003~2005]
Và có một bản đồ vẽ chi tiết sáu tầng bệnhviện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa
“Bản đồ a ……” Lộ Hà nhắc đi nhắc lại trướckhi mở ra ,“Thứ tốt…… Không sai, quả thật đã có dấu hiệu……”
“Cái gì?” Tôn Chính vươn người nhìn .
“Cậu xem dấu hiệu này giống như cái hìnhvẽ trước phòng hẳn là xung quanh đây sẽ có một dấu hiệu tương tự còn những dấugạch chéo màu đỏ này, nếu tôi đoán không sai,chắc đều là những nơi không tốtlành…… Cái này để lát nữa hãy nghiên cứu , chúng ta trước tiên hãy xem nhữngghi chép này đi !” Lộ Hà khép lại bản vẽ, mở ra tập hồ sơ màu đỏ .
Vì sao nơi này có vẻ đáng sợ như vậy ?
Làn khí u ám lạnh lẽo bao trùm cả tầng nămquái dị này.
“Nghe này , tôi đếm một hai ba , chúng taliền nhắm mắt chạy về hướng thang máy kia , đến văn phòng của viện trưởng .” LộHà nhẹ giọng nói với Tô Chính .
“Vậy đối diện thang máy đó có cái gươngnào hay không ?”
Lộ Hà mạnh quay đầu quan sátcậu, giống như muốn nhìn thấu gì đó , lúc sau mới lạnh lùng nói:“ Đối diệnthang máy này từ trước đến nay không có cái gương nào cả .”
Nói bậy! Tôn Chính nghĩ thầm , vậycái gương ở tầng sáu là gì chứ ?
Gương ở tầng sáu….. Chẳng lẽ từ đầu làmình nhìn lầm ?
“Đi thôi!” Lộ Hà vỗ vai Tôn Chính ,“Tôibắt đầu đếm nhé .”
“Một , hai , ba –”
Hai người đồng thời chạy đi, chạy tới đâulà kéo theo một luồn âm phong ( khí âm lãnh).
Đúng vậy , chính là chỗ này! Tôn Chính tựnhủ , mở mắt.
Bọn họ đã đến thang máy .
Tôn Chính tới gần cửa thang máy.
Cửa thang máy không có mở.
Vậy tiếng “Đinh ” vừarồi rốt cuộc là dừng ở tầng mấy?
Chẳng lẽ có người ở xung quanh ?
Tôn Chính trong lòng không ngừng cuộn ranhững nghi vấn , nhưng thời gian không cho phép cậu nghĩ nhiều .
Dừng lại .
Lộ Hà ngẩng đầu.
“Nơi này chính là văn phòng viện trưởng ,bốn bức tường đều dán biểu đồ phẫu thuật, là nơi an toàn nhất .”
“Có chìa khóa không?” Tôn Chính hỏi, dưquang khóe mắt vẫn để ý xung quanh.
Lộ Hà sờ túi quần, nghe được âm thanh vachạm nhẹ , Lộ Hà dừng động tác rút tay ra.
“Nếu như mình lấy chìa khóa mở nó sẽ phátra tiếng chuông, hay là phá cửa đi .” Lộ Hà có chút uể oải.
“Chuông?”
“Gọi hồn.” Lộ Hà híp mắt nhìn phía trước.
Vừa dứt lời, chỉ thấy hắn lui lại vài bước, giống như một khối đá khổng lồ lao ầm ầm về phía cánh cửa .
Phanh!
Tôn Chính trợn mắt há mồm nhìn cánh cửacòn đang đung đưa kia.
Lộ Hà đắc ý vỗ vỗ tay, đẩy cửa ra, kéo TônChính vào bên trong.
Vừa tiến vào phòng, Lộ Hà lập tức lấy ghêsô pha chặn ngay cửa , không chừa một kẻ hở .
“Được rồi.” Lộ Hà vỗ vỗ hai tay, tỏ vẻthành công.
Tôn Chính quan sát xung quanh, cả cănphòng âm u không chút ánh sáng nhưng mơ hồ có thể thấy được những bức biểu đồdán dày đặc xung quanh tường .
“Chính, cậu thử tìm trong bàn làm việc cóđèn pin hay thứ gì đại loại vậy không .” Lộ Hà chậm rãi đi đến bên cạnh TônChính .
Tôn Chính kéo ngăn tủ bàn làm việc củaviện trưởng , bắt đầu lục lọi .
Bên trong đều là những văn kiện hồ sơ linhtinh , Tôn Chính cầm lên đều ném ra ngoài , ngăn thứ nhất không có gì , cậuduỗi tay kéo ngăn thứ hai , kéo kéo nhưng mở không ra.
“Bị khóa rồi.” Tôn Chính nhìn Tô Hà đangđứng đối diện nói .
“Cứ tìm phía dưới trước đi .” Lộ Hà cũngkhông ngẩng đầu lên, một bên lục lọi một bên lên tiếng .
Tôn Chính lại mở một ngăn khác, hỏi LộHà:“Tại sao nơi này lại an toàn nhất?”
“Bệnh viện này có rất nhiều chuyện bí ẩn,” Lộ Hà khẽ thở dài một cái “Cậu biết không? Những bức biểu đồ treo khắp phòngnày có thể ngăn chặn Quỷ Hồn không thể xuyên tường được .”
Trên đời này làm gì có Quỷ a ! Tôn Chínhtự nhủ , cảm thấy Lộ Hà có chút nực cười.
“Tìm được rồi!” Lộ Hà bỗng nhiên hưng phấnkêu lên.
Một luồng sáng màu cam rọi đến, căn phòngcũng trở nên sáng hơn .
Mọi cảm giác khó chịu trong lòng đều tiêuthất, Tôn Chính cao hứng nói “Thật tốt quá!”.
Lộ Hà hơi có chút đắc ý quơ quơ đèn pin,rọi một vòng quanh bốn phía mới nói:“Ngồi xuống trước đã , tôi có chuyện cầnnói với cậu .”
Tôn Chính liền kéo qua chiếc ghế lạnh nhưbăng kia ngồi xuống. Lộ Hà thuận thế ngồi đối diện cậu.
Bệnh viện vẫn như cũ tĩnh mịch đến quỷ dị.
“Chắc có lẽ cậu cũng đã cảm thấy được từlúc xảy ra chuyện đến giờ tôi cứ nghi thần nghi quỷ , nực cười lắm phải không?” Lộ Hà thò người ra hỏi Tôn Chính.
Hắn rốt cuộc cũng phát hiện . Tôn Chínhthành thật không khách khí gật đầu.
Lộ Hà lộ ra nụ cười có thể lý giải , tắtđi công tắc đèn pin, nhất thời hắc ám lại bao trùm không gian , một mảnh âm umông lung
“– để tiết kiệm pin , cậu hãy tập quen mộtchút đi — quả nhiên tôi cần phải nói rõ với cậu nhưng câu chuyện rất dài dòng–ai, Chính, cậu thật sự rất phiền toái.”
“Nói nhanh.”
“Chuyện này không phải là lần đầu tiêncũng không phãi do ngẫu nhiên , trong bệnh viện Đồng Hoa, chuyện bí ẩn córất nhiều, cậu vào đây có cảm thấy áp lực không ?” Lộ Hà thanh âm có chút mờmịt từ đối diện truyền đến.
“Có một chút , bệnh viện này không đượctốt cho lắm .”
“Đó là một trong những lý do . Trên thựctế, trước đây bệnh viện này đóng cửa cũng bởi vì — liên tiếp phát sinh chuyệnkì lạ, cậu tôi nhờ tôi đến đây chính là vì chuyện này.”
“Chuyện lạ ?” Tôn Chính nghiêng đầu.
“A, không biết bắt đầu từ lúc nào , đạikhái là ba năm trở về đây những viện trưởng đời trước có ghi lại sự việc này .”
“Vậy còn anh?”
“Tôi ? Cũng lâu rồi , Tôn đại tài tử lúc ởC đại tôi cũng có chút nghiên cứu dân tộc học , đối với những chuyện kì quáicũng có điều tra qua .”
“Nhưng thế giới này không tồn tại ma quỷ.”Tôn Chính nhịn không được cười nói.
“Tôi cũng không biết, không phải khoa họccòn chưa chứng minh được rất nhiều chuyện sao , tôi luôn nghĩ đến cẩn thận vẫnhơn .”
“Được rồi được rồi, bây giờ chúng ta làmgì ?” Tôn Chính phất phất tay, đánh gãy lời nói Lộ Hà.
“Tôi cũng biết cậu vì sao gặp phải chuyệnnày — tuy rằng tôi gặp cũng là lần đầu tiên, nhưng người như Chính cậu đây luônđộc lai độc vãng, việc này thế nhưng lại xảy ra trên người cậu — được rồi, dùcậu có làm gì cũng không thể mở được ngăn kéo bị khóa đó , bên trong hẳn làchính là những sự việc được ghi lại .”
Tôn Chính nghe vậy, duỗi tay kéo ngăn thứhai , nhưng không cách nào mở được .
Lộ Hà trong bóng đêm nghe được thanh âm,nói:“Dùng cái gì đó nạy ra .”
Vì để cho Tôn Chính có phương tiện, anh tathuận tay mở đèn pin, văn phòng viện trưởng lại sáng lên, tiếp theo liềnvang lên những âm thanh Tôn Chính đang phá ổ khóa .
“Cậu thật giống ăn trộm … ” Hắn nhẹ nhàngcười cười, tiếp theo là tiếng ngăn kéo được mở ra .
Lộ Hà đi tới lấy đèn pin chiều chiếu, lộra nụ cười tán dương, đem tất cả những thứ có bên trong đặt lên bàn .
“Quả nhiên những thứ tôi muốn đều ở trongnày .”
Hai tập hồ sơ cũ kĩ , mặt ngoài dùng giấyđỏ bao quanh, mặt khác là một hình vẽ xanh dương , cẩn thận lật xem, viết theothứ tự là:
Bệnh viện Đồng hoa [ nguyên danh ]
Những chuyện ma quái ở bệnh việnĐồng Hoa [1999~2002]
Những chuyện ma quái ở bệnh việnĐồng Hoa [2003~2005]
Và có một bản đồ vẽ chi tiết sáu tầng bệnhviện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa
“Bản đồ a ……” Lộ Hà nhắc đi nhắc lại trướckhi mở ra ,“Thứ tốt…… Không sai, quả thật đã có dấu hiệu……”
“Cái gì?” Tôn Chính vươn người nhìn .
“Cậu xem dấu hiệu này giống như cái hìnhvẽ trước phòng hẳn là xung quanh đây sẽ có một dấu hiệu tương tự còn những dấugạch chéo màu đỏ này, nếu tôi đoán không sai,chắc đều là những nơi không tốtlành…… Cái này để lát nữa hãy nghiên cứu , chúng ta trước tiên hãy xem nhữngghi chép này đi !” Lộ Hà khép lại bản vẽ, mở ra tập hồ sơ màu đỏ .
/52
|