Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa
Chương 9: Ghi chép chuyện bí ẩn bệnh viện Đồng Hoa 1999 – 2002 [ Nhị ]
/52
|
Người ghi nhận : Lưu Quần Phương [mộttrong những nhân viên trực từ năm 1999 đến 2002 ]
Hiểu Tuệ có nói với tôi nhà vệ sinh nữtầng bốn có vấn đề, tôi không tin lắm.
Có gì vấn đề chứ? Tôi đến bệnh việnnày lâu như vậy , truyền thuyết về phòng chứa thi thể ma quỷ gì đó đều đã nghequa , nếu không tận mắt chứng kiến .Thì tất cả đều là giả .
Những chuyện như bị càng truyền càngbí ẩn, một truyền mười, mười truyền một trăm, tỷ như thứ tôi đang viết đây cũngchẳng có bí ẩn gì , nhưng bọn họ nói không thể không viết, còn phải đem nhữnglời mình nói ra chi tiết từng chữ viết lại, như vậy chẳng phải khiến người tanghi thần nghi quỷ hay sao.
Mấy y tá nhỏ như Hiểu Tuệ, chuyện đứngđắn thì không làm, cả ngày chỉ biết tụm lại bàn luận xem quần áo đẹp, không thìkể chuyện ma, nói cứ như mình đã từng chứng kiến vậy. Có mấy cái cô từ dưới quêlên nghe xong liền tin như thật. Giống như Trần Quyên, có người quen giới thiệuvào làm công nhân vệ sinh , nghe nói nhà cô ấy ở ngọn núi nào đó rất xa, từ đóđến trấn Vu Trạch cũng phải mất ba đến năm ngày, hơn nữa cô ấy rất mê tín.
Nhưng Trần Quyên chưa bao giờ đề cậpđến người nhà của mình, cô ấy là người sĩ diện. Khi mới đến đây , cô ấy mặc áosơ mi rách lung tung, chiếc quần ngắn lộ ra cả một đoạn cổ chân, cũng khôngmang vớ, đôi dép tổ ong dính đầy bùn đất . Đến thang máy còn dọa cô ấy nhảydựng lên,sợ đến không dám đi . Mấy y tá thích nhất là chế giễu cô, nói cô ấydáng vẻ quê mùa, nếu trên hành lang gặp còn , còn cố ý lấy tay quạt khí, ôi,thật hôi , ai nửa tháng còn chưa tắm thế !
Cả ngày ở bệnh viện lý bị người khácchỉ trỏ, nàng tự nhiên rất đau khổ, ngay cả khi mở miệng nói chuyện phát âmcũng bị người ta trêu trọc vài lần. Hiểu Tuệ có nói qua , cô gái Trần Quyên kia, quả thực không giống như người trái đất này, nói năng như người ngoài hànhtinh , ăn mặc giống như người ngoài hành tinh , bộ dáng kia a ,cũng không phảido người địa cầu sinh ra .
Con gái mà luôn hư vinh thôi, khôngđến một năm, cô ấy liền thay đổi: Uốn tóc, quần áo thay đổi liên tục, có khicòn mang cả giày cao gót , chủ động nói chuyện cùng mấy y tá, nghe được cái gìđang mốt liền lập tức mua, cũng học được cách giống người thành phố . Ước chừngcảm thấy quá khứ như ác mộng, gia đình gì đó cũng không nói đến, cho tới bâygiờ cũng chưa về nhà lần nào, nếu như ai không biết đến hỏi, cô ấy sẽ làm nhưmình mới đến , kiên trì mình sống ở thành phố từ nhỏ , cha mẹ đều là giáo viên. Chúng tôi cũng không vạch trừng chỉ ở sau lưng cười trộm.
Nhưng mỗi khi nói đến những chuyện maquỷ cô ấy liền bại lộ ,sau khi kể xong cô ấy nhất định sẽ nói một câu :“Ai,những chuyện này phải tin là có , nhớ năm đó có một người đang gặt lúa gặp phảithứ đó .” Khẩu khí này “dòng dõi tri thức” ở đâu ra!
Hôm trước, bắt gặp mấy cô ấy đang bànchuyện nhà vệ sinh nữ tầng bốn.
“Các cậu biết không? Nhà vệ sinh tầngbốn có tiếng trẻ con khóc.” Hiểu Tuệ thần thần bí bí nói.
Làm một vài cô sợ hãi , một đám ngóccổ chờ cô ấy kể.
“Buổi tối hôm đó đến phiên tớ trựcban, nhà vệ sinh tầng hai thì bị hỏng. Tớ thực sự nhịn không được, muốn đi WC,đành phải chạy lên tầng bốn. Mới vừa đi đến cửa cầu thang , tớ thấy rất lạnh ,cửa nhà vệ sinh không có đóng , tớ đang muốn đẩy cửa đi vào , thì nghe bêntrong truyền ra tiếng nước chảy –”
Một vài y tá vừa sợ hãi vừa tò mò , ômnhau thành một đoàn, lại nhịn không được vãnh tai nghe . Ban ngày ban mặt , mấycô ấy sợ cái gì a!
“Khi đó đều đã là nữa đêm đúng 12 giờ,tớ cảm thấy không đúng , tầng bốn làm gì có người ! Tớ rất sợ , không dám vào,đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, âm thanh càng lúc càng lớn , từ trongnhà vệ sinh nữ truyền đến , tớ làm sao còn lo lắng mình có mắc hay không , chạyxuống dưới, âm thanh kia không dừng lại , từ xa xa đuổi theo tớ, dọa tớ đến mấyngày kế tiếp ngủ đều như có trẻ em đứng cạnh giường khóc lên ……” Hiểu Tuệ kểchuyện ma rất sống động , nói đến mặt của mình của đều xanh hết .
Lưu Hân là sợ nhất, nước mắt đã ứa ra, run run nửa ngày, mới thật cẩn thận hỏi:“Có phải hay không là đứa con của sảnphụ giường số 31 ?”
Cái này đều làm cho mọi người sợ hãi,lập tức có người che miệng cô lại:“Không được nói , không được nói .”
Hiểu Tuệ rất nhanh khoát tay:“Làm việc, làm việc.”
Mọi người sắc mặt trắng bệch tan ra,tôi thấy Trần Quyên sợ cũng không nhẹ , một tay cầm chổi, tay kia thì khôngngừng lau mồ hôi, ngay cả câu chốt yêu thích cũng không nói , miệng đều nhắmchặt.
Sản phụ giường số 31 , tôi tất nhiêncũng biết .
Đó là sản phụ Lưu Hân theo dõi, là mộtcô gái trẻ chỉ mới 20 tuổi. Rất đáng thương , trừ bỏ nữ nhân nổi giận ngày đầutiên đưa nàng vào bệnh viện [ hình như là mẹ cô ấy ], cũng không thấy ai đếnthăm bệnh, ngay cả ba đứa nhỏ cũng không đến.
Chúng tôi có chút đồng tình với cô ấy,ngẫu nhiên sẽ chăm sóc nhiều hơn , sau lưng cũng có nghị luận qua , tuổi trẻ,lại xinh đẹp, chắc chắn là có thai trước khi kết hôn, tên đàn ông kia khôngbiết đã đi nơi nào.
Cô ấy rất ít nói chuyện, cũng khôngthích ăn này nọ , không giống như sản phụ khác, ăn nhiều càng ngày càng đầy đặn, còn cô ấy thì tiều tụy đi , sắc mặt trắng bệch , tóc xõa ra, có đôi khingười không ra người ma không ra ma .
Lưu Hân sau đó tìm hiểu được chút ít,đứa nhỏ kia là khi trường học huấn luyện quân sự hoài thai , nam sinh cùng nữsinh chỉ cách một bức tường, chỉ nhìn nhau liền bụng lớn……
Nhưng mà đến khi đứa nhỏ còn một tuầnnữa chào đời thì cô ấy mất tích .
Việc này phi thường kỳ quái.
Cô gái giường kế bên nói, một hôm trờiđã tối , cô gái ấy nói đau bụng , rên rĩ khóc lóc đến thê lương ,vừa khóc vừanói muốn đi vệ sinh. Mang theo cái thai đi ra ngoài vào nhà vệ sinh nữ nhưngsau đó không ai thấy cô ấy đi ra.
Lưu Hân là người chịu kích thích lớnnhất, đi tìm rất nhiều lần, nghĩ đến cô ấy nhảy lầu tự vẫn, nhưng lại không cóthi thể, lại nghĩ chắc có ai đó đến đón nàng đi , nhưng quần áo vật dụng vẫn ởđó .
Việc này qua đi mỗi lần nhắc đến nhàvệ sinh nữ, cô ấy liền tưởng đông tưởng tây , cho dù đó là phòng nằm viện tầngbốn , hay là sảnh chính tầng bốn.
Mấy ngày sau đến phiên tôi trực banđêm , cùng mấy cô y tá ở trong phòng nói chuyện, sơn móng tay, Trần Quyên cũngở lại quét dọn.
Chắc do buổi tối uống nhiều nước, tôiđột nhiên muốn đi vệ sinh, vừa đi ra cửa vài bước, y tá trưởng liền nói:“Ốngnước WC tầng hai hư rồi , em lên tầng bốn đi.”
Nghĩ đến đi lên tầng bốn rất mệt , tôiliền hỏi chị ấy:“Sao lại hỏng thế? Em chỉ đi tiểu một chút , chắc không có gìđâu……”
“Không được , lúc sáng đã chặn cửa rồi, tại sợ có ai đi vào.” Y tá trưởng thái độ thực kiên quyết.
Tôi nghĩ , tầng bốn thì tầng bốn, cũngchẳng có gì . Trần quyên thấy tôi khó xử đứng bên cạnh chỉ vào đồng hồ treotường:“Chị Quần Phương đã sắp 12 giờ rồi, chị nhịn một chút về nhà hãy đi, đừnglên tầng bốn .”
Vừa mới dứt lời, liền nghe một tiếngchuông vang lên , báo điểm 12 giờ .
Ban trực của tôi đến 12 giờ rưỡi mới kếtthúc, làm sao nhịn lâu như vậy được, hướng cô ấy khoát khoát tay, liền vội vãđi lên lầu.
Tôi lên một tầng rồi lại một tầng,tiếng chuông cũng càng ngày càng xa,trong đêm tối chỉ còn lại ánh sáng đèn pincủa tôi và tiếng ” cộp cộp ” của giày cao gót chạm vào sàn nhà.
Yên lặng đến đáng sợ.
Bệnh viện này sớm hay muộn gì cũngphải xây thêm nhà vệ sinh, hai , bốn , sáu là WC nữ , một , ba , năm là WC nam,thật phiền toái!
Ban đêm tĩnh lặng , không gian mênhmông, âm thanh gót giày giẫm xuống đất vang xa, nghe như có ai đó lẳng lặngtheo dõi tôi.
Tôi lớn mật cầm lấy đèn pin,chiếu vàokhúc quẹo như hố đen của cầu thang , ánh sáng nhoáng lên một cái, nhìn khôngthấy tầng một , chỉ có bóng dáng cầu thang mơ hồ phía dưới.
Trong lòng không biết vì sao lại căngthẳng.
Nếu như chiếu đến bóng người nào đóthì sao ? Đó là cái gì?
Ai, tôi bắt đầu suy nghĩ lan man rồi .
Nhưng chuyện kế tiếp xảy ra , khôngbiết có phải do tôi suy nghĩ nhiều hay không .
Khi gần đến tầng bốn, tôi chợt nghemột âm thanh rất nhỏ .
Không biết là âm thanh gì , giống nhưtiếng giày lê bước ở trên đỉnh đầu . Lại tựa như vạt váy dài qua chân, kéo lêtrên màn đất , kêu sàn sạt
Hiểu Tuệ có nói với tôi nhà vệ sinh nữtầng bốn có vấn đề, tôi không tin lắm.
Có gì vấn đề chứ? Tôi đến bệnh việnnày lâu như vậy , truyền thuyết về phòng chứa thi thể ma quỷ gì đó đều đã nghequa , nếu không tận mắt chứng kiến .Thì tất cả đều là giả .
Những chuyện như bị càng truyền càngbí ẩn, một truyền mười, mười truyền một trăm, tỷ như thứ tôi đang viết đây cũngchẳng có bí ẩn gì , nhưng bọn họ nói không thể không viết, còn phải đem nhữnglời mình nói ra chi tiết từng chữ viết lại, như vậy chẳng phải khiến người tanghi thần nghi quỷ hay sao.
Mấy y tá nhỏ như Hiểu Tuệ, chuyện đứngđắn thì không làm, cả ngày chỉ biết tụm lại bàn luận xem quần áo đẹp, không thìkể chuyện ma, nói cứ như mình đã từng chứng kiến vậy. Có mấy cái cô từ dưới quêlên nghe xong liền tin như thật. Giống như Trần Quyên, có người quen giới thiệuvào làm công nhân vệ sinh , nghe nói nhà cô ấy ở ngọn núi nào đó rất xa, từ đóđến trấn Vu Trạch cũng phải mất ba đến năm ngày, hơn nữa cô ấy rất mê tín.
Nhưng Trần Quyên chưa bao giờ đề cậpđến người nhà của mình, cô ấy là người sĩ diện. Khi mới đến đây , cô ấy mặc áosơ mi rách lung tung, chiếc quần ngắn lộ ra cả một đoạn cổ chân, cũng khôngmang vớ, đôi dép tổ ong dính đầy bùn đất . Đến thang máy còn dọa cô ấy nhảydựng lên,sợ đến không dám đi . Mấy y tá thích nhất là chế giễu cô, nói cô ấydáng vẻ quê mùa, nếu trên hành lang gặp còn , còn cố ý lấy tay quạt khí, ôi,thật hôi , ai nửa tháng còn chưa tắm thế !
Cả ngày ở bệnh viện lý bị người khácchỉ trỏ, nàng tự nhiên rất đau khổ, ngay cả khi mở miệng nói chuyện phát âmcũng bị người ta trêu trọc vài lần. Hiểu Tuệ có nói qua , cô gái Trần Quyên kia, quả thực không giống như người trái đất này, nói năng như người ngoài hànhtinh , ăn mặc giống như người ngoài hành tinh , bộ dáng kia a ,cũng không phảido người địa cầu sinh ra .
Con gái mà luôn hư vinh thôi, khôngđến một năm, cô ấy liền thay đổi: Uốn tóc, quần áo thay đổi liên tục, có khicòn mang cả giày cao gót , chủ động nói chuyện cùng mấy y tá, nghe được cái gìđang mốt liền lập tức mua, cũng học được cách giống người thành phố . Ước chừngcảm thấy quá khứ như ác mộng, gia đình gì đó cũng không nói đến, cho tới bâygiờ cũng chưa về nhà lần nào, nếu như ai không biết đến hỏi, cô ấy sẽ làm nhưmình mới đến , kiên trì mình sống ở thành phố từ nhỏ , cha mẹ đều là giáo viên. Chúng tôi cũng không vạch trừng chỉ ở sau lưng cười trộm.
Nhưng mỗi khi nói đến những chuyện maquỷ cô ấy liền bại lộ ,sau khi kể xong cô ấy nhất định sẽ nói một câu :“Ai,những chuyện này phải tin là có , nhớ năm đó có một người đang gặt lúa gặp phảithứ đó .” Khẩu khí này “dòng dõi tri thức” ở đâu ra!
Hôm trước, bắt gặp mấy cô ấy đang bànchuyện nhà vệ sinh nữ tầng bốn.
“Các cậu biết không? Nhà vệ sinh tầngbốn có tiếng trẻ con khóc.” Hiểu Tuệ thần thần bí bí nói.
Làm một vài cô sợ hãi , một đám ngóccổ chờ cô ấy kể.
“Buổi tối hôm đó đến phiên tớ trựcban, nhà vệ sinh tầng hai thì bị hỏng. Tớ thực sự nhịn không được, muốn đi WC,đành phải chạy lên tầng bốn. Mới vừa đi đến cửa cầu thang , tớ thấy rất lạnh ,cửa nhà vệ sinh không có đóng , tớ đang muốn đẩy cửa đi vào , thì nghe bêntrong truyền ra tiếng nước chảy –”
Một vài y tá vừa sợ hãi vừa tò mò , ômnhau thành một đoàn, lại nhịn không được vãnh tai nghe . Ban ngày ban mặt , mấycô ấy sợ cái gì a!
“Khi đó đều đã là nữa đêm đúng 12 giờ,tớ cảm thấy không đúng , tầng bốn làm gì có người ! Tớ rất sợ , không dám vào,đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, âm thanh càng lúc càng lớn , từ trongnhà vệ sinh nữ truyền đến , tớ làm sao còn lo lắng mình có mắc hay không , chạyxuống dưới, âm thanh kia không dừng lại , từ xa xa đuổi theo tớ, dọa tớ đến mấyngày kế tiếp ngủ đều như có trẻ em đứng cạnh giường khóc lên ……” Hiểu Tuệ kểchuyện ma rất sống động , nói đến mặt của mình của đều xanh hết .
Lưu Hân là sợ nhất, nước mắt đã ứa ra, run run nửa ngày, mới thật cẩn thận hỏi:“Có phải hay không là đứa con của sảnphụ giường số 31 ?”
Cái này đều làm cho mọi người sợ hãi,lập tức có người che miệng cô lại:“Không được nói , không được nói .”
Hiểu Tuệ rất nhanh khoát tay:“Làm việc, làm việc.”
Mọi người sắc mặt trắng bệch tan ra,tôi thấy Trần Quyên sợ cũng không nhẹ , một tay cầm chổi, tay kia thì khôngngừng lau mồ hôi, ngay cả câu chốt yêu thích cũng không nói , miệng đều nhắmchặt.
Sản phụ giường số 31 , tôi tất nhiêncũng biết .
Đó là sản phụ Lưu Hân theo dõi, là mộtcô gái trẻ chỉ mới 20 tuổi. Rất đáng thương , trừ bỏ nữ nhân nổi giận ngày đầutiên đưa nàng vào bệnh viện [ hình như là mẹ cô ấy ], cũng không thấy ai đếnthăm bệnh, ngay cả ba đứa nhỏ cũng không đến.
Chúng tôi có chút đồng tình với cô ấy,ngẫu nhiên sẽ chăm sóc nhiều hơn , sau lưng cũng có nghị luận qua , tuổi trẻ,lại xinh đẹp, chắc chắn là có thai trước khi kết hôn, tên đàn ông kia khôngbiết đã đi nơi nào.
Cô ấy rất ít nói chuyện, cũng khôngthích ăn này nọ , không giống như sản phụ khác, ăn nhiều càng ngày càng đầy đặn, còn cô ấy thì tiều tụy đi , sắc mặt trắng bệch , tóc xõa ra, có đôi khingười không ra người ma không ra ma .
Lưu Hân sau đó tìm hiểu được chút ít,đứa nhỏ kia là khi trường học huấn luyện quân sự hoài thai , nam sinh cùng nữsinh chỉ cách một bức tường, chỉ nhìn nhau liền bụng lớn……
Nhưng mà đến khi đứa nhỏ còn một tuầnnữa chào đời thì cô ấy mất tích .
Việc này phi thường kỳ quái.
Cô gái giường kế bên nói, một hôm trờiđã tối , cô gái ấy nói đau bụng , rên rĩ khóc lóc đến thê lương ,vừa khóc vừanói muốn đi vệ sinh. Mang theo cái thai đi ra ngoài vào nhà vệ sinh nữ nhưngsau đó không ai thấy cô ấy đi ra.
Lưu Hân là người chịu kích thích lớnnhất, đi tìm rất nhiều lần, nghĩ đến cô ấy nhảy lầu tự vẫn, nhưng lại không cóthi thể, lại nghĩ chắc có ai đó đến đón nàng đi , nhưng quần áo vật dụng vẫn ởđó .
Việc này qua đi mỗi lần nhắc đến nhàvệ sinh nữ, cô ấy liền tưởng đông tưởng tây , cho dù đó là phòng nằm viện tầngbốn , hay là sảnh chính tầng bốn.
Mấy ngày sau đến phiên tôi trực banđêm , cùng mấy cô y tá ở trong phòng nói chuyện, sơn móng tay, Trần Quyên cũngở lại quét dọn.
Chắc do buổi tối uống nhiều nước, tôiđột nhiên muốn đi vệ sinh, vừa đi ra cửa vài bước, y tá trưởng liền nói:“Ốngnước WC tầng hai hư rồi , em lên tầng bốn đi.”
Nghĩ đến đi lên tầng bốn rất mệt , tôiliền hỏi chị ấy:“Sao lại hỏng thế? Em chỉ đi tiểu một chút , chắc không có gìđâu……”
“Không được , lúc sáng đã chặn cửa rồi, tại sợ có ai đi vào.” Y tá trưởng thái độ thực kiên quyết.
Tôi nghĩ , tầng bốn thì tầng bốn, cũngchẳng có gì . Trần quyên thấy tôi khó xử đứng bên cạnh chỉ vào đồng hồ treotường:“Chị Quần Phương đã sắp 12 giờ rồi, chị nhịn một chút về nhà hãy đi, đừnglên tầng bốn .”
Vừa mới dứt lời, liền nghe một tiếngchuông vang lên , báo điểm 12 giờ .
Ban trực của tôi đến 12 giờ rưỡi mới kếtthúc, làm sao nhịn lâu như vậy được, hướng cô ấy khoát khoát tay, liền vội vãđi lên lầu.
Tôi lên một tầng rồi lại một tầng,tiếng chuông cũng càng ngày càng xa,trong đêm tối chỉ còn lại ánh sáng đèn pincủa tôi và tiếng ” cộp cộp ” của giày cao gót chạm vào sàn nhà.
Yên lặng đến đáng sợ.
Bệnh viện này sớm hay muộn gì cũngphải xây thêm nhà vệ sinh, hai , bốn , sáu là WC nữ , một , ba , năm là WC nam,thật phiền toái!
Ban đêm tĩnh lặng , không gian mênhmông, âm thanh gót giày giẫm xuống đất vang xa, nghe như có ai đó lẳng lặngtheo dõi tôi.
Tôi lớn mật cầm lấy đèn pin,chiếu vàokhúc quẹo như hố đen của cầu thang , ánh sáng nhoáng lên một cái, nhìn khôngthấy tầng một , chỉ có bóng dáng cầu thang mơ hồ phía dưới.
Trong lòng không biết vì sao lại căngthẳng.
Nếu như chiếu đến bóng người nào đóthì sao ? Đó là cái gì?
Ai, tôi bắt đầu suy nghĩ lan man rồi .
Nhưng chuyện kế tiếp xảy ra , khôngbiết có phải do tôi suy nghĩ nhiều hay không .
Khi gần đến tầng bốn, tôi chợt nghemột âm thanh rất nhỏ .
Không biết là âm thanh gì , giống nhưtiếng giày lê bước ở trên đỉnh đầu . Lại tựa như vạt váy dài qua chân, kéo lêtrên màn đất , kêu sàn sạt
/52
|