Chào các bạn, Chang trở lại rồi đây. Hiện tại thì mình vẫn đang ở trong thân thể của nàng Vũ Nương xinh đẹp. Trương Sinh cho đến hiện tại vẫn chưa hỏi cưới mình. Mình vẫn đang nằm trên giường dưỡng bệnh. Thực sự thì kế hoạch ăn chơi để Trương Sinh không hỏi cưới vẫn chưa thể thực hiện được vì mình thực sự rất ngoan mà Chang ở thế kỉ 21 vẫn rất là ngoan nhé!!
Nhưng mình nghĩ Trương Sinh hiện tại vẫn chưa hỏi cưới mình được vì ai lại hỏi cưới con gái nhà người ta lúc đang bị ốm í. Đột nhiên, tiếng cốc cốc gõ cửa vang lên. Mình đoán là mẫu thân bởi từ suốt lúc mình dưỡng bệnh đến giờ chỉ có mẫu thân gõ cửa phòng mình thôi. Cửa phòng tự động mở ra, một người đàn ông trạc tuổi tứ tuần, mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao ( chớ hiểu nhầm là Mã Giám Sinh nha ) bước vào.
- Thiết Nhi, phụ thân tới thăm con đây!
Ra người đàn ông này là phụ thân của Vũ Nương, ông có nét đẹp và khí chất của dòng họ Vũ chứ không phải là làm màu như Mã Giám Sinh trong “Truyện Kiều”. Mình vẫn dịu dàng, thùy mị như Vũ Nương mà đáp lời ông:
- Hồi phụ thân, Thiết Nhi đã làm phụ thân lo lắng. Thiết Nhi đã thấy khỏe hơn nhiều rồi!
Phụ thân có vẻ như thỏa lòng, ông hơi nhướng cặp lông mày lên, lại hỏi:
- Hồi phục sức khỏe là tốt rồi. Đến khi con hồi phục hẳn, Trương gia sẽ làm lễ rước con về nhà họ Trương làm dâu đó.
Mình như chết đứng tại giây phút ấy, Trương gia nào? Trương Sinh sao? Tưởng chưa hỏi cưới cơ mà, hóa ra là hỏi cưới trước khi mình xuyên đến đây sao? Mình bối rối hỏi lại:
- Phụ thân, chàng Trương đã cầu thân con từ khi nào?
- Trương Sinh là do mến mộ vẻ đẹp và tư dung của con nên đã mang 100 lạng vàng đến đây để hỏi cưới con.
Đấy đấy, mình biết ngay mà. 100 lạng vàng đấy Ở thời hiện đại có 100 lạng vàng là đẳng cấp lắm rồi chứ nói gì là ở thời này. Nhìn nhà họ Vũ của Vũ Nương trong cũng không nghèo lắm đâu nhưng so với Trương gia thì chỉ là cái đinh gỉ!! 100 lạng vàng để gả con gái đi mình vừa gả cả mình lẫn gả cả cha í chứ. Sao mà trách ai được?
Mình nhẹ gật đầu một cái. Phụ thân cũng đi ra khỏi phòng. Vậy là dự án ăn chơi sa đọa của mình đại bại ngay từ vòng gửi xe. Hicccccc…
Mình quyết định rồi, mình sẽ bỏ trốn. Mình không thể chịu khổ như thế được, mình phải ra đi thôi. Rón rén bước ra khỏi cửa phòng, mình nhón nhón gót chân tìm tường nhà. ÚI dời, cái tường này phải cao xấp xỉ 4 mét đấy chứ chả đùa. Nhưng không gì là khó khăn với mình hết, đẳng cấp được tu luyện từ 15 năm đi hái trộm hoa quả đã giúp mình trèo được lên thành tường. Các bạn thấy chưa, kể cả tổng thống Mĩ Donald Trump có xây tường biên giới với Mexico mình cũng thừa tự tin để trèo qua được. Sau một hồi thể hiện kĩ năng vặt trộm hoa quả của 15 năm mình đã vượt tường chạy trốn thành công. Chang mà, Chang mà, không đẳng cấp không phải là Chang!
Mình nhìn lại quần áo mặc trên người, cũng yểu điệu, quý phái phết đấy chứ. Mình sẽ chạy ra kinh thành ở Hà Nội chơi để xem có trai đẹp không. Mình sẽ bất chấp từ Nam Xương ( huyện Lí Nhân, tỉnh Hà Nam) để ăn chơi cho khuây khỏa, tránh đi kiếp nạn đau khổ như nàng Vũ Nương. Xem mấy phim cổ trang Trung Quốc, con trai cổ đại men lì lắm, lực lưỡng lắm. Con đường, phố xá nơi kinh thành luôn sầm uất ấy sẽ thú vị lắm đây. Trên kinh thành tấp nập, Chang vô tình đâm sập vào đống trai đẹp. Hihi
Nhưng hiện tại là bây giờ, mình chẳng biết đường lối gì hết. Thôi thì đành mạo phép hỏi đường vậy. Mình thấy khu chợ đó có một người phụ nữ trông rất phúc hậu, mình ghé vào hỏi:
- Cô… à bác… à…
Mình định hỏi một cách bình thường đấy nhưng mà mình chẳng biết xưng hô như nào cho phải phép. Không phải phép người ta chỉ nhầm đường thì tha hồ mà ăn đậu phộng đường. Lúc ấy, bất chợt mình thấy một cậu bé tầm 7,8 tuổi gì đấy. Nhìn mặt chắc là thông minh, lanh lợi. Hỏi trẻ con nên xưng hô thế nào cũng được, mình thấy thoải mái hẳn cả người:
- Í, cậu bé ơi! Cho ta hỏi đường lên kinh thành thì đi lối nào?
Thằng bé nhau nhảu trả lời, tay thì linh hoạt chỉ hướng tôi cần đi:
- Tỉ tỉ cứ đi theo con đường này, lên đến kinh thành thì mất khoảng 2-3 ngày đi đường.
Đi bộ 2-3 ngày để lên kinh thành, trời ơi trời ơi, sao Chang ơi mày không suy nghĩ thấu đáo gì cả. Lên kinh mà một xu cũng không giắt theo bên mình có ngu không cơ chứ? Chẳng lẽ bây giờ lại cuốc bộ về nhà rồi trèo tường để trở về?
- Vũ Nương, sao nàng lại ở đây? Hồi phục rồi sao?
Mình đang rất lúng túng khi phải suy nghĩ về câu chuyện tiền nong thì đột nhiên có tiếng nói trầm trầm. Mình quay người lại thì thấy một người đàn ông trẻ, trạc tuổi đôi mươi. Cách ăn mặc của chàng ta nhìn biết là con nhà hào phú, giàu có nhưng lại không toát lên được khí chất mà mình thích. Mình tuy không biết người ta nhưng vẫn phải khách sáo đáp lời:
- Ta đang đi dạo, chàng là ai?
Chàng ta có vẻ hơi sững sờ trước câu hỏi của mình, nhưng cũng đáp lại rất nhanh.
- Ta là Trương Sinh- phu quân tương lai của nàng. Nàng quên mất ta rồi ư?
À, thì ra là Trương Sinh, bảo sao trông thì giàu có nhưng không có khí chất là đúng rồi. Tại vì Trương thất học ấy mà, gu của mình là học giỏi ngầu lòi cơ Úi chết, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa rồi! Định chạy trốn cha mẹ mà lại gặp đúng Trương Sinh ở đây thì vỡ mặt. Thôi, mình đành lủi về Vũ gia còn hơn ở đây tiếp chuyện với Trương Sinh- người gây ra cả núi đau khổ cho Vũ Nương.
Nhưng mình nghĩ Trương Sinh hiện tại vẫn chưa hỏi cưới mình được vì ai lại hỏi cưới con gái nhà người ta lúc đang bị ốm í. Đột nhiên, tiếng cốc cốc gõ cửa vang lên. Mình đoán là mẫu thân bởi từ suốt lúc mình dưỡng bệnh đến giờ chỉ có mẫu thân gõ cửa phòng mình thôi. Cửa phòng tự động mở ra, một người đàn ông trạc tuổi tứ tuần, mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao ( chớ hiểu nhầm là Mã Giám Sinh nha ) bước vào.
- Thiết Nhi, phụ thân tới thăm con đây!
Ra người đàn ông này là phụ thân của Vũ Nương, ông có nét đẹp và khí chất của dòng họ Vũ chứ không phải là làm màu như Mã Giám Sinh trong “Truyện Kiều”. Mình vẫn dịu dàng, thùy mị như Vũ Nương mà đáp lời ông:
- Hồi phụ thân, Thiết Nhi đã làm phụ thân lo lắng. Thiết Nhi đã thấy khỏe hơn nhiều rồi!
Phụ thân có vẻ như thỏa lòng, ông hơi nhướng cặp lông mày lên, lại hỏi:
- Hồi phục sức khỏe là tốt rồi. Đến khi con hồi phục hẳn, Trương gia sẽ làm lễ rước con về nhà họ Trương làm dâu đó.
Mình như chết đứng tại giây phút ấy, Trương gia nào? Trương Sinh sao? Tưởng chưa hỏi cưới cơ mà, hóa ra là hỏi cưới trước khi mình xuyên đến đây sao? Mình bối rối hỏi lại:
- Phụ thân, chàng Trương đã cầu thân con từ khi nào?
- Trương Sinh là do mến mộ vẻ đẹp và tư dung của con nên đã mang 100 lạng vàng đến đây để hỏi cưới con.
Đấy đấy, mình biết ngay mà. 100 lạng vàng đấy Ở thời hiện đại có 100 lạng vàng là đẳng cấp lắm rồi chứ nói gì là ở thời này. Nhìn nhà họ Vũ của Vũ Nương trong cũng không nghèo lắm đâu nhưng so với Trương gia thì chỉ là cái đinh gỉ!! 100 lạng vàng để gả con gái đi mình vừa gả cả mình lẫn gả cả cha í chứ. Sao mà trách ai được?
Mình nhẹ gật đầu một cái. Phụ thân cũng đi ra khỏi phòng. Vậy là dự án ăn chơi sa đọa của mình đại bại ngay từ vòng gửi xe. Hicccccc…
Mình quyết định rồi, mình sẽ bỏ trốn. Mình không thể chịu khổ như thế được, mình phải ra đi thôi. Rón rén bước ra khỏi cửa phòng, mình nhón nhón gót chân tìm tường nhà. ÚI dời, cái tường này phải cao xấp xỉ 4 mét đấy chứ chả đùa. Nhưng không gì là khó khăn với mình hết, đẳng cấp được tu luyện từ 15 năm đi hái trộm hoa quả đã giúp mình trèo được lên thành tường. Các bạn thấy chưa, kể cả tổng thống Mĩ Donald Trump có xây tường biên giới với Mexico mình cũng thừa tự tin để trèo qua được. Sau một hồi thể hiện kĩ năng vặt trộm hoa quả của 15 năm mình đã vượt tường chạy trốn thành công. Chang mà, Chang mà, không đẳng cấp không phải là Chang!
Mình nhìn lại quần áo mặc trên người, cũng yểu điệu, quý phái phết đấy chứ. Mình sẽ chạy ra kinh thành ở Hà Nội chơi để xem có trai đẹp không. Mình sẽ bất chấp từ Nam Xương ( huyện Lí Nhân, tỉnh Hà Nam) để ăn chơi cho khuây khỏa, tránh đi kiếp nạn đau khổ như nàng Vũ Nương. Xem mấy phim cổ trang Trung Quốc, con trai cổ đại men lì lắm, lực lưỡng lắm. Con đường, phố xá nơi kinh thành luôn sầm uất ấy sẽ thú vị lắm đây. Trên kinh thành tấp nập, Chang vô tình đâm sập vào đống trai đẹp. Hihi
Nhưng hiện tại là bây giờ, mình chẳng biết đường lối gì hết. Thôi thì đành mạo phép hỏi đường vậy. Mình thấy khu chợ đó có một người phụ nữ trông rất phúc hậu, mình ghé vào hỏi:
- Cô… à bác… à…
Mình định hỏi một cách bình thường đấy nhưng mà mình chẳng biết xưng hô như nào cho phải phép. Không phải phép người ta chỉ nhầm đường thì tha hồ mà ăn đậu phộng đường. Lúc ấy, bất chợt mình thấy một cậu bé tầm 7,8 tuổi gì đấy. Nhìn mặt chắc là thông minh, lanh lợi. Hỏi trẻ con nên xưng hô thế nào cũng được, mình thấy thoải mái hẳn cả người:
- Í, cậu bé ơi! Cho ta hỏi đường lên kinh thành thì đi lối nào?
Thằng bé nhau nhảu trả lời, tay thì linh hoạt chỉ hướng tôi cần đi:
- Tỉ tỉ cứ đi theo con đường này, lên đến kinh thành thì mất khoảng 2-3 ngày đi đường.
Đi bộ 2-3 ngày để lên kinh thành, trời ơi trời ơi, sao Chang ơi mày không suy nghĩ thấu đáo gì cả. Lên kinh mà một xu cũng không giắt theo bên mình có ngu không cơ chứ? Chẳng lẽ bây giờ lại cuốc bộ về nhà rồi trèo tường để trở về?
- Vũ Nương, sao nàng lại ở đây? Hồi phục rồi sao?
Mình đang rất lúng túng khi phải suy nghĩ về câu chuyện tiền nong thì đột nhiên có tiếng nói trầm trầm. Mình quay người lại thì thấy một người đàn ông trẻ, trạc tuổi đôi mươi. Cách ăn mặc của chàng ta nhìn biết là con nhà hào phú, giàu có nhưng lại không toát lên được khí chất mà mình thích. Mình tuy không biết người ta nhưng vẫn phải khách sáo đáp lời:
- Ta đang đi dạo, chàng là ai?
Chàng ta có vẻ hơi sững sờ trước câu hỏi của mình, nhưng cũng đáp lại rất nhanh.
- Ta là Trương Sinh- phu quân tương lai của nàng. Nàng quên mất ta rồi ư?
À, thì ra là Trương Sinh, bảo sao trông thì giàu có nhưng không có khí chất là đúng rồi. Tại vì Trương thất học ấy mà, gu của mình là học giỏi ngầu lòi cơ Úi chết, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa rồi! Định chạy trốn cha mẹ mà lại gặp đúng Trương Sinh ở đây thì vỡ mặt. Thôi, mình đành lủi về Vũ gia còn hơn ở đây tiếp chuyện với Trương Sinh- người gây ra cả núi đau khổ cho Vũ Nương.
/5
|