Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, thời tiết thật đẹp.
Đáng tiếc, Lê Thanh lại thtích ngày mưa dầm.
Vì vậy, người nào đó bị ánh nắng kích thích đến choáng đầu hoa mắt tỏ ra rất muốn đi tìm muội muội nhà mình để thư giãn, nhưng không nghĩ rằng tiểu nha đầu kia nhà mình lại có thể tự tìm đến tận cửa.
Ừ, thấy mặt của muội muội nhà mình, đặc biệt là khuôn mặt của muội muội vì chủ động đến tìm mình, Lê Thanh gật đầu, quả nhiên tâm trạng rất thoải mái.
Anh hai... Nữ tử mở miệng, dừng một chút, nói: Anh hai, em nhận ra anh rất đẹp trai đó...
Ừ. Nam tử rất hưởng thụ, xoa nhẹ lên tóc, nói tiếp như chuyện dĩ nhiên, Muốn anh làm gì thay em?
Nữ tử có chút khó nói, xoa xoa mũi, Không có gì, nói dối chút thôi.
Nói dối cái gì? Nam tử cười híp mắt xem bộ dạng lúng túng của nữ tử, bổ sung một câu, Em gái tự mình đến xin, cho dù bị cha đánh chết cũng đồng ý mà ~
Cái gì chứ, ông già tuy rằng biến thái, nhưng ngay việc mắng chửi người đều không làm, chứ đừng nói đánh người.
Ừ, đúng vậy. Nam tử ngoài miệng hùa theo, nhưng trong lòng không nhịn được thầm oán, đó là do hắn không cho ngươi gặp không cho người khác nói cho ngươi biết mà thôi... Cái mông của hắn đã từng bị đau một tháng là do tự mình làm sao?
Tóm lại, muốn anh nói dối cái gì?
Ừm, không lớn, chỉ là... Anh hai, anh nói cho Thư Nhi, em không có khả năng sinh con được hay không?
...Nha đầu, em tốt với hắn như vậy anh hai thấy ghen tỵ đó...”
Có được hay không vậy ~ anh hai... Nữ tử bắt lấy cánh tay của nam tử, lay nhè nhẹ. Nam tử thở dài, nàng đã như vậy, hắn còn có thể nói không sao?
Được rồi, anh nói thay em... Nam tử bất đắc dĩ ấn ấn thái dương. Cha, đây thật sự không phải mỗi của con trai, ôi chao ôi chao, chính ngài không cũng sẽ không chịu nổi nó như thế mà!
Anh hai anh là tốt nhất ~ Em thích anh nhất!
... Trước kia em nó thích anh cả nhất...
Ừ... Bây giờ thích anh hai!
--- ------ ------ ------ ------ ---
Lê Thư nhìn chung quanh, đã tìm hơn nửa phủ Tướng quân, hắn vẫn không tìm được dấu vết của Lê Phong. Đi đâu rồi chứ? Lo lắng sẽ bị loạn, nam nhân không tự chủ suy nghĩ miên man, theo đó bước chân cũng càng thêm nóng nảy khẩn cấp.
Đi nhanh nhìn khắp bốn phía, đột nhiên Lê Thư thấy may mắn một chút khi nhìn thấy một người có khả năng biết được thê chủ nhà mình đi đâu, vội vàng đi đến trước mặt đối phương, dừng chận muốn mở miệng, lại phát hiện mình không biết nên xưng hô với đối phương như thê nào cho tốt.
Đã biết đối phương chẳng phải cái tình địch gì, mà là nhị ca của Lê Phong, Lê Thư không biết, mình có thể gọi đối phương một tiếng ca ca không, cũng may, hành động của Lê Thanh, coi như một cách để giải vậy cho hắn: Lê Thanh không nói một tiếng, lôi kéo y phục của Lê Thư nện một quyền vào bụng hắn.
Lê Thư bị đau kêu lên đau đớn, cũng không dám thô lỗ, mặt nhìn đối phương với vẻ khó hiểu. Đối phương chưa hết giận cũng không nói gì mà lại đánh thêm một đấm một đá, quăng hắn xuống đất.
Lê Thư che chỗ đau, thở hổn hển, mang theo ý hỏi nhìn về phía Lê Thanh.
Đối phương cau mày, hơi híp mắt, Không có chuyện gì đi kích thích em gái ta làm cái gì? Lại đá thêm một cái, Biết nàng không thể có con người thấy vui hả? Hay là thấy nó khóc người rất vui?
Không, đều không phải? Lúc ấy Lê Thư mới coi như hoàn toàn tin chuyện này, vội vàng giải thích, Không phải... Phong Nhi, Phong Nhi nàng ấy đang ở đâu?
Ngươi còn có mặt mũi tìm nó? Đối phương hừ lạnh, Cút. Dứt khoát.
Đừng... Người trên mặt đất nóng vội, giãy dũa thay đổi tư thế, đúng là tư thế quỳ, Ca ca...
Ai là ca ca của ngươi? Lê Thanh cười nhạt, lớn tiếng cắt đứt.
Vâng... Lê công tử, xin lỗi, ta biết sai rồi, mong người, mong người có thể nói cho ta biết nàng đang ở đâu có được hay không?
Hừ! Ngươi muốn biết ta phải nói cho ngươi sao?
Ta, ta biết sai rồi, người để ta, người để ta
Đáng tiếc, Lê Thanh lại thtích ngày mưa dầm.
Vì vậy, người nào đó bị ánh nắng kích thích đến choáng đầu hoa mắt tỏ ra rất muốn đi tìm muội muội nhà mình để thư giãn, nhưng không nghĩ rằng tiểu nha đầu kia nhà mình lại có thể tự tìm đến tận cửa.
Ừ, thấy mặt của muội muội nhà mình, đặc biệt là khuôn mặt của muội muội vì chủ động đến tìm mình, Lê Thanh gật đầu, quả nhiên tâm trạng rất thoải mái.
Anh hai... Nữ tử mở miệng, dừng một chút, nói: Anh hai, em nhận ra anh rất đẹp trai đó...
Ừ. Nam tử rất hưởng thụ, xoa nhẹ lên tóc, nói tiếp như chuyện dĩ nhiên, Muốn anh làm gì thay em?
Nữ tử có chút khó nói, xoa xoa mũi, Không có gì, nói dối chút thôi.
Nói dối cái gì? Nam tử cười híp mắt xem bộ dạng lúng túng của nữ tử, bổ sung một câu, Em gái tự mình đến xin, cho dù bị cha đánh chết cũng đồng ý mà ~
Cái gì chứ, ông già tuy rằng biến thái, nhưng ngay việc mắng chửi người đều không làm, chứ đừng nói đánh người.
Ừ, đúng vậy. Nam tử ngoài miệng hùa theo, nhưng trong lòng không nhịn được thầm oán, đó là do hắn không cho ngươi gặp không cho người khác nói cho ngươi biết mà thôi... Cái mông của hắn đã từng bị đau một tháng là do tự mình làm sao?
Tóm lại, muốn anh nói dối cái gì?
Ừm, không lớn, chỉ là... Anh hai, anh nói cho Thư Nhi, em không có khả năng sinh con được hay không?
...Nha đầu, em tốt với hắn như vậy anh hai thấy ghen tỵ đó...”
Có được hay không vậy ~ anh hai... Nữ tử bắt lấy cánh tay của nam tử, lay nhè nhẹ. Nam tử thở dài, nàng đã như vậy, hắn còn có thể nói không sao?
Được rồi, anh nói thay em... Nam tử bất đắc dĩ ấn ấn thái dương. Cha, đây thật sự không phải mỗi của con trai, ôi chao ôi chao, chính ngài không cũng sẽ không chịu nổi nó như thế mà!
Anh hai anh là tốt nhất ~ Em thích anh nhất!
... Trước kia em nó thích anh cả nhất...
Ừ... Bây giờ thích anh hai!
--- ------ ------ ------ ------ ---
Lê Thư nhìn chung quanh, đã tìm hơn nửa phủ Tướng quân, hắn vẫn không tìm được dấu vết của Lê Phong. Đi đâu rồi chứ? Lo lắng sẽ bị loạn, nam nhân không tự chủ suy nghĩ miên man, theo đó bước chân cũng càng thêm nóng nảy khẩn cấp.
Đi nhanh nhìn khắp bốn phía, đột nhiên Lê Thư thấy may mắn một chút khi nhìn thấy một người có khả năng biết được thê chủ nhà mình đi đâu, vội vàng đi đến trước mặt đối phương, dừng chận muốn mở miệng, lại phát hiện mình không biết nên xưng hô với đối phương như thê nào cho tốt.
Đã biết đối phương chẳng phải cái tình địch gì, mà là nhị ca của Lê Phong, Lê Thư không biết, mình có thể gọi đối phương một tiếng ca ca không, cũng may, hành động của Lê Thanh, coi như một cách để giải vậy cho hắn: Lê Thanh không nói một tiếng, lôi kéo y phục của Lê Thư nện một quyền vào bụng hắn.
Lê Thư bị đau kêu lên đau đớn, cũng không dám thô lỗ, mặt nhìn đối phương với vẻ khó hiểu. Đối phương chưa hết giận cũng không nói gì mà lại đánh thêm một đấm một đá, quăng hắn xuống đất.
Lê Thư che chỗ đau, thở hổn hển, mang theo ý hỏi nhìn về phía Lê Thanh.
Đối phương cau mày, hơi híp mắt, Không có chuyện gì đi kích thích em gái ta làm cái gì? Lại đá thêm một cái, Biết nàng không thể có con người thấy vui hả? Hay là thấy nó khóc người rất vui?
Không, đều không phải? Lúc ấy Lê Thư mới coi như hoàn toàn tin chuyện này, vội vàng giải thích, Không phải... Phong Nhi, Phong Nhi nàng ấy đang ở đâu?
Ngươi còn có mặt mũi tìm nó? Đối phương hừ lạnh, Cút. Dứt khoát.
Đừng... Người trên mặt đất nóng vội, giãy dũa thay đổi tư thế, đúng là tư thế quỳ, Ca ca...
Ai là ca ca của ngươi? Lê Thanh cười nhạt, lớn tiếng cắt đứt.
Vâng... Lê công tử, xin lỗi, ta biết sai rồi, mong người, mong người có thể nói cho ta biết nàng đang ở đâu có được hay không?
Hừ! Ngươi muốn biết ta phải nói cho ngươi sao?
Ta, ta biết sai rồi, người để ta, người để ta
/62
|