Sưng mặt lên liền nguyền rủa tất cả những người khốn khiếp ngoài cửa làm phiền người khác nói yêu đương cả đời mua mì gói sẽ không có gói gia vị, Lê Phong nhớ khuôn mặt đỏ ửng của tướng công nhà mình, tức giận kéo cánh cửa.
Nhấc mắt nhìn thấy người ngoài cửa, nữ tử vẫn có chút ngạc nhiên.
Tần công tử?
Vâng. Nam tử gật đầu, cũng chẳng biết tại sao, vẻ mặt giống như hoảng hốt, không đợi Lê Phong bắt chuyện hắn liền tự bước vào trong sân, động tác nhanh chóng đóng cửa.
Nắm then cửa dừng một chút, nam tử quay đầu hỏi, Lê tiểu thư, xin hỏi hiện Lê công tử ở nơi nào?
À, ở trong phòng, muốn tìm hắn... Ta vào xem trước, được không? Không biết mặt tiểu đứa ngốc nhà nàng đã hạ nhiệt độ chưa...
Được, làm phiền Lê tiểu thư. Nam tử mím môi, gật đầu.
Tìm cái gì vậy? Tần công tử đến đó. Nữ tử kinh ngạc thấy nam nhân đang tìm kiếm gì đó trong tủ quần áo, Là tìm chàng đó.
A? Ừ. Nam nhân hơi nhíu nhíu mày.
Làm sao vậy? Lê Phong quan tâm, đi sang ngồi gỡ tóc xõa ra của nam nhân.
Thấy thế nào cũng không giống như không có gì, nữ tử nhếch mi, lại cũng không nói cái gì. Hắn cần có không gian của mình.
Mặc kệ như thế nào, Tần công tử tìm chàng, bộ dạng hình như rất vội, nhanh đi xem một chút đi?
Nếu là chuyện của cửa hàng, để hắn tìm Phong Nhi đi. Tần Tiếu Mi và hắn cũng không có quen thân, tới tìm hắn, ngoài trừ chuyện của cửa hàng chắc cũng không còn chuyện gì khác.
Chỉ là, chuyện chủ ngoại không phải nên đầu tiên nên để thê chủ của hắn quyết định hay sao? Hắn vẫn khinh thường Phong Nhi như vậy. Nam nhân nhíu mi, tâm trạng thấy không vui.
Cũng không biết là chuyện gì. Nữ tử ngồi vào bên người nam nhân, Chẳng qua, hình như Tần công tử có chút hoảng hốt... Chỉ sợ là xảy ra chuyện lớn gì, hắn đã gọi chàng, chàng hãy đi trước xem một chút. Nữ tử rất hiểu rõ suy nghĩ của nam nhân, tươi cười xoa đầu hắn, cũng không nói về thái độ của Tần Tiếu Mi.
Ừ. Nếu nữ tử không ý kiến, nam nhân cũng không nói nhiều lời nữa, liền chỉ gật đầu nói.
Lê công tử, Tiếu Mi có việc muốn nhờ. Vừa thấy hai người đi ra, Tấn Tiếu Mi lập tức tiến lên nghênh đón, còn chưa chờ hắn đồng ý, liền vội vàng tiếp tục, Lê công tử, Tiếu Mi vô lý, có thể mời thay Tiếu Mi, ừm, ứng phó với một người quen cũ?
Ứng phó với người quen cũ... Nhất định phải đi sao? Lê Thư lại hơi hơi nhíu mày, Lê Phong cho rằng, lấy tính cách hiền lành của tiểu đứa ngốc này, lại thấy đối phương với bộ dáng rất vội vàng hoảng hốt khổ sở hắn nhất định sẽ giúp, lại ngoài ý muốn không ngờ, hình như tương đối do dự.
Lê công tử... Tần Tiếu Mi rõ ràng cũng không ngờ rằng Lê Thư lại do dự, nhất thời càng thêm lo lắng.
Có lẽ là bởi vì vậy, Tần Tiếu Mi cũng không lập tức rời đi theo bản tính cao ngạo vốn có của mình, lại không ngờ chỉ mím môi đứng ở đằng kia.
Được rồi. Cuối cùng Lê Thư cũng gật đầu đồng ý, đi theo nam tử đang vội vàng đi ra ngoài cửa.
Lê Phong vốn tính lười nhác, thế nào cũng không muốn đi cùng bọn họ tham gia vào chuyện đau đàu phiền phức gì, vốn muốn trờ về ngủ một hồi, nhưng ngoài ý muốn lại nhận ra bước đi của Lê Thư hình như có một chút gì đó kỳ lạ, lo lắng tướng công nhà mình, vội vàng đuổi theo.
Thư Nhi, không có chuyện gì chứ? Nữ tử chạy đến đi song song cùng nam nhân, nhíu mày nói.
Hả? Không có mà, làm sao vậy? Nam nhân nhíu mày, mang theo sự kinh ngạc không có một chút gì nhìn ra khác thường, hình như điểm khác lạ mà Lê Phong vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Không có gì... Nếu miễn cưỡng, để ta đi thì tốt hơn.
Không miễn cưỡng mà. Nam nhân cười khẽ, Phong Nhi không quay về ngủ một giấc sao? Quả nhiên là vô cùng hiểu rõ nữ tử.
Quên đi... Ta vẫn nên đi cùng hai người thì hơn. Lê Phong thở dài quyết định. Ngẩng đầu, nữ tử nhìn bóng dáng lo lắng đằng trước, Đi nhanh một chút, cũng không biết chuyện gì, người ngày thường có tính cách cao ngạo như vậy lại có thể chạy đến thỉnh cầu chàng.
Ừ, tốt.
Ba người
Nhấc mắt nhìn thấy người ngoài cửa, nữ tử vẫn có chút ngạc nhiên.
Tần công tử?
Vâng. Nam tử gật đầu, cũng chẳng biết tại sao, vẻ mặt giống như hoảng hốt, không đợi Lê Phong bắt chuyện hắn liền tự bước vào trong sân, động tác nhanh chóng đóng cửa.
Nắm then cửa dừng một chút, nam tử quay đầu hỏi, Lê tiểu thư, xin hỏi hiện Lê công tử ở nơi nào?
À, ở trong phòng, muốn tìm hắn... Ta vào xem trước, được không? Không biết mặt tiểu đứa ngốc nhà nàng đã hạ nhiệt độ chưa...
Được, làm phiền Lê tiểu thư. Nam tử mím môi, gật đầu.
Tìm cái gì vậy? Tần công tử đến đó. Nữ tử kinh ngạc thấy nam nhân đang tìm kiếm gì đó trong tủ quần áo, Là tìm chàng đó.
A? Ừ. Nam nhân hơi nhíu nhíu mày.
Làm sao vậy? Lê Phong quan tâm, đi sang ngồi gỡ tóc xõa ra của nam nhân.
Thấy thế nào cũng không giống như không có gì, nữ tử nhếch mi, lại cũng không nói cái gì. Hắn cần có không gian của mình.
Mặc kệ như thế nào, Tần công tử tìm chàng, bộ dạng hình như rất vội, nhanh đi xem một chút đi?
Nếu là chuyện của cửa hàng, để hắn tìm Phong Nhi đi. Tần Tiếu Mi và hắn cũng không có quen thân, tới tìm hắn, ngoài trừ chuyện của cửa hàng chắc cũng không còn chuyện gì khác.
Chỉ là, chuyện chủ ngoại không phải nên đầu tiên nên để thê chủ của hắn quyết định hay sao? Hắn vẫn khinh thường Phong Nhi như vậy. Nam nhân nhíu mi, tâm trạng thấy không vui.
Cũng không biết là chuyện gì. Nữ tử ngồi vào bên người nam nhân, Chẳng qua, hình như Tần công tử có chút hoảng hốt... Chỉ sợ là xảy ra chuyện lớn gì, hắn đã gọi chàng, chàng hãy đi trước xem một chút. Nữ tử rất hiểu rõ suy nghĩ của nam nhân, tươi cười xoa đầu hắn, cũng không nói về thái độ của Tần Tiếu Mi.
Ừ. Nếu nữ tử không ý kiến, nam nhân cũng không nói nhiều lời nữa, liền chỉ gật đầu nói.
Lê công tử, Tiếu Mi có việc muốn nhờ. Vừa thấy hai người đi ra, Tấn Tiếu Mi lập tức tiến lên nghênh đón, còn chưa chờ hắn đồng ý, liền vội vàng tiếp tục, Lê công tử, Tiếu Mi vô lý, có thể mời thay Tiếu Mi, ừm, ứng phó với một người quen cũ?
Ứng phó với người quen cũ... Nhất định phải đi sao? Lê Thư lại hơi hơi nhíu mày, Lê Phong cho rằng, lấy tính cách hiền lành của tiểu đứa ngốc này, lại thấy đối phương với bộ dáng rất vội vàng hoảng hốt khổ sở hắn nhất định sẽ giúp, lại ngoài ý muốn không ngờ, hình như tương đối do dự.
Lê công tử... Tần Tiếu Mi rõ ràng cũng không ngờ rằng Lê Thư lại do dự, nhất thời càng thêm lo lắng.
Có lẽ là bởi vì vậy, Tần Tiếu Mi cũng không lập tức rời đi theo bản tính cao ngạo vốn có của mình, lại không ngờ chỉ mím môi đứng ở đằng kia.
Được rồi. Cuối cùng Lê Thư cũng gật đầu đồng ý, đi theo nam tử đang vội vàng đi ra ngoài cửa.
Lê Phong vốn tính lười nhác, thế nào cũng không muốn đi cùng bọn họ tham gia vào chuyện đau đàu phiền phức gì, vốn muốn trờ về ngủ một hồi, nhưng ngoài ý muốn lại nhận ra bước đi của Lê Thư hình như có một chút gì đó kỳ lạ, lo lắng tướng công nhà mình, vội vàng đuổi theo.
Thư Nhi, không có chuyện gì chứ? Nữ tử chạy đến đi song song cùng nam nhân, nhíu mày nói.
Hả? Không có mà, làm sao vậy? Nam nhân nhíu mày, mang theo sự kinh ngạc không có một chút gì nhìn ra khác thường, hình như điểm khác lạ mà Lê Phong vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Không có gì... Nếu miễn cưỡng, để ta đi thì tốt hơn.
Không miễn cưỡng mà. Nam nhân cười khẽ, Phong Nhi không quay về ngủ một giấc sao? Quả nhiên là vô cùng hiểu rõ nữ tử.
Quên đi... Ta vẫn nên đi cùng hai người thì hơn. Lê Phong thở dài quyết định. Ngẩng đầu, nữ tử nhìn bóng dáng lo lắng đằng trước, Đi nhanh một chút, cũng không biết chuyện gì, người ngày thường có tính cách cao ngạo như vậy lại có thể chạy đến thỉnh cầu chàng.
Ừ, tốt.
Ba người
/62
|