Biên dịch: 1309
Vài tiếng trước giờ xuất phát, Vệ Lai sắp xếp túi hành lý rồi lượn qua nhà tắm hơi gần đấy để tắm sauna (xông hơi khô).
Dưới chân tường dọc theo lối vào tụ tập đầy đàn ông quấn khăn lông, có người hút thuốc, có kẻ uống bia. Vệ Lai nhét túi hành lý vào tủ giữ đồ, sang phòng tắm xối nước sơ qua, xong thì vào phòng sauna.
Không khí ở đây vừa nóng vừa ẩm, đông người đến bất ngờ. Những cơ thể trần trụi èo uột trắng phau ẩn hiện giữa màn hơi nước sực hương thảo mộc. Anh chọn một chỗ ngồi xuống, mau chóng túa mồ hôi đầm đìa. Vài người chịu hết nổi oi bức thiêu đốt mà lần lượt rời đi. Chưa qua bao lâu, một bóng dáng quen thuộc bước vào, vác theo bó lá bulô ướt mềm.
Vệ Lai huơ huơ tay ra hiệu.
Nai ngồi xuống bên cạnh, chia đôi bó bulô cho anh. Biên độ động tác của anh ta khá là khoa trương, còn hết sức khí thế cầm bó lá quét quét đập đập giúp Vệ Lai, xong lại tự quét cho mình — Mấy người gần đó chắc thấy hơi bực nên hoặc là nhích ra xa xa, hoặc đổi qua phòng sauna khác.
Hai tên, chẳng có chút xíu ý thức đạo đức công cộng nào, độc chiếm hơn phân nửa căn phòng.
Cùng trao đổi chìa khóa tủ giữ đồ đeo trên cổ tay rồi dặn dò vài lời, đều là Nai nói.
“Tất cả đã bố trí xong. Tôi sẽ xách hành lý của cậu ra xe sẵn. Đến lúc đó, cậu dẫn cô Sầm đi từ lối cửa sau, xuôi theo làn xe một đoạn sẽ thấy xe đỗ trong rừng ven đường.
“Người Saudi chia ra hai lộ trình sáng tối khác nhau. Ngoài sáng là đoàn chuyên gia đàm phán tại thủ đô Mogadishu của Somalia, công khai chuyên trách việc tìm kiếm cơ hội đàm phán với hải tặc, tiếp nhận phỏng vấn, mở họp báo, thỉnh thoảng lại gửi thông điệp hô hào lên án; trong tối chính là bên cô Sầm này, cần hạn chế đối ngoại, vì sợ phát sinh biến cố nên phải tiến hành bí mật.
“Họ sẽ tỏ vẻ như hết thảy vẫn bình thường, theo đúng đề nghị của cậu, còn đặt vé bay chính xác lộ trình đã hủy bỏ kia. Không ai biết thực ra chúng ta đã đổi qua tuyến đường khác, sẽ khởi hành ngay hôm nay luôn.
“Đồ gởi trong tủ có cả điện thoại, là sim mới, chỉ riêng tôi, Cây Cacao, người Saudi và phía Cá Mập Hổ biết số. Cá Mập Hổ làm một trận lớn vậy, nghe đâu cũng đang lo sốt vó nên hành động kín kẽ hơn trước rất nhiều. Địa điểm gặp mặt cứ bị hẹn lần hẹn lữa mãi chưa quyết định, giờ vẫn phải chờ gã báo sau.”
…
Mọi sự đã sẵn sàng, Vệ Lai cũng chịu cái nóng hầm hập ở đây đến cực hạn rồi. Lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi thì vỗ vai Nai: “Hẹn gặp lại.”
Lần nói “Hẹn gặp lại” gần nhất là sắp sửa đến Lapland, lặn mất 4 tháng. Lần này, có lẽ thời gian sẽ ngắn hơn chút.
Anh qua phòng nước lạnh trước, đứng dưới vòi phun chỉnh công tắc đến nấc “cực lạnh”. Nước lạnh trút thẳng lên đầu, phủ ướt khắp mặt, các lỗ chân lông đang căng ra lập tức co chặt, cảm giác sảng khoái gần như biến thái chạy dọc toàn thân.
Lau khô thân thể, mở tủ giữ đồ.
Đầu tiên là thấy một tấm thiệp, chữ của Nai, lưu loát bay bướm, chúc anh lên đường thuận lợi. Trên thiệp sực nức mùi thơm, đoán chừng Nai lại lén xịt không ít nước hoa của Eve rồi.
Kế tiếp là bộ quần áo mới nguyên, từ nhỏ nhặt như đồ lót, bít tất, cho đến thiết yếu như áo khoác, dây lưng, đều được chuẩn bị đầy đủ hết. Cũng như trước kia, không có nhãn hiệu, luôn là hàng đặc chế theo đúng y sở thích và kích cỡ của anh.
Vệ Lai mặc quần áo nghiêm chỉnh, lau khô tóc, cuối cùng lôi từ tủ giữ đồ ra một túi quà.
Chiếc túi không dán kín, bên trong để lộ phí, có đủ các loại đồng Dollar, Euro, Koruna, thêm cả điện thoại, một tấm thiếp mời, một chiếc mặt nạ mỏng phỏng theo nhân vật Mặt Nạ Sắt, búng thử vào nghe kêu canh cách.
***
Lần thứ ba đến chỗ Sầm Kim.
Bầu trời đã tối mịt, trong ngoài biệt thự mở đèn sáng choang, đang vang vọng tiếng nhạc, mông lung như dòng khói của thứ hương trầm chảy ngược [1], theo dốc đường trôi thẳng xuống xoáy sâu.
Vệ Lai đứng trong bóng cây đen sẫm, thử lắng nghe.
Đấy là một bài hát rất xưa, rất nổi danh của nhóm Guns N’ Roses, bản «Don’t cry». Ca khúc của Guns N’ Roses, nhạc cũng giống tên, cuồng bạo, mãnh liệt, tưởng chừng đang muốn đập cả thế giới nát tan. Duy chỉ có bài này, bi ai, day dứt, da diết, xót xa, nghe chừng đã khóc cùng ngàn vạn người chất chứa thương đau.
Người gánh thương đau luôn ấp ủ một nỗi niềm riêng, mà nỗi niềm ấy thường gắn liền với một ca khúc.
Tiến đến gần hơn, xen giữa tiếng nhạc là đủ loại tạp âm, vui cười huyên náo, tán gẫu ồn ào, chỉnh âm nhạc cụ, tất cả pha trộn thành một nồi thập cẩm, không thể nghe ra gì nữa.
Trước cửa có người chặn lại, yêu cầu anh trình thiếp mời.
Lúc đưa cho họ, Vệ Lai mới phát hiện trên đó in poster vở opera «A Masked Ball» (Vũ hội hóa trang) của Verdi ở Anh, bên cạnh là hàng ca từ của ca khúc cùng tên do Leon Russell viết.
— Giữa chốn vũ hội quạnh hiu này, liệu rằng ta có vui chăng?
Người Saudi làm việc đúng là quá tỉ mỉ, một buổi tiệc dùng để che mắt, thế mà ngay cả thiếp mời cũng bày vẽ tinh tế đến vậy.
Anh đeo mặt nạ lên, đẩy cửa đi vào đại sảnh. Ánh đèn bên trong yếu ớt, mờ ảo, âm thanh ồn ã quấn theo dòng người ra vào quầy rượu tự phục vụ. Ở đây có đủ loại nhân vật: Phi công thế chiến II bị vỡ kính phòng hộ, Darth Vader trong Star wars, còn thêm Monroe đội tóc giả vàng óng.
Ngẩng đầu nhìn, Sầm Kim đang nhoài người tựa lên lan can lầu hai. Cô mặc chiếc váy cúp ngực đuôi dài bằng satin xám bạc, kết hợp với chuỗi vòng đeo vai thạch anh. Sau lưng là tấm màn lớn đen tuyền phủ từ trần nhà xuống, che khuất toàn bộ căn phòng lầu trên. Giữa màn là biểu tượng Batman dang rộng áo choàng cánh dơi đón gió.
Đầu ngón tay cô kẹp điếu thuốc đen mảnh dành cho nữ, nhưng cũng giống lần trước, rất hiếm khi đưa lên hút, chỉ thi thoảng gõ nhẹ vào lan can. Một ít tàn thuốc khó nhận thấy rơi cả vào đầu Hitler gắn nhúm ria giả đứng ở dưới.
Vệ Lai lên lầu, lúc bước qua cạnh Sầm Kim, cô rủ mắt xuống, nói ngắn gọn: “Đi từ chỗ áo choàng vào.”
Hóa ra áo choàng Batman không phải một tấm vải liền, Vệ Lai vén một khe nhỏ, lách mình len qua.
Tấm màn lớn dày nặng nên phía sau yên tĩnh hơn nhiều. Cửa căn phòng cách đó không xa để ngỏ, có ánh đèn hắt ra.
Vệ Lai đi đến thì thấy cậu áo thụng Sa’ad ngồi trên sofa, đứng cạnh là một cô gái cao gầy, chỉ mặc áo ngắn và quần cộc bó sát, để lộ dáng người mông vểnh eo thon, đường cong tha thướt.
Cô ta đang đeo mặt nạ nửa mặt Venetian Princess màu bạc, dọc bên rìa có chạm khắc họa tiết tinh xảo, tô điểm thêm bằng ngọc trai, thạch anh, ruy băng lụa và lông vũ.
Gặp Vệ Lai vào, cô ta giật mình khẽ thốt một tiếng.
Bấy giờ Vệ Lai mới nhớ tới mặt nạ sắt của mình, bèn gỡ hẳn ra, cô gái kia cũng tháo mặt nạ xuống.
Đấy là một cô gái Đông Âu trẻ tuổi, rất xinh đẹp, mắt nâu xám, tóc nhuộm đen, vai ngang, đuôi tóc uốn cong.
Vệ Lai nhận xét: “Giống thật.”
Cô gái cực kỳ nhạy bén, vừa nghe đã biết ngay anh là người mình: “Còn chưa làm y hệt được, người phương Đông khá ốm, tôi nhịn đói hai ngày…”
Cô ta chỉ bờ vai hơi đầy đặn của mình: “Vẫn chẳng thể gầy xuống. Bởi vậy cô Sầm phải chọn lễ phục có chuỗi vòng đeo vai, kết hợp với ánh sáng mờ và mặt nạ, trang sức, tôi nghĩ sẽ rất khó phát hiện…”
Đang khi nói chuyện thì Sầm Kim đi vào, ra hiệu cho cô gái kia cùng sang phòng trong để đổi y phục.
Vệ Lai ngồi xuống cạnh Sa’ad, Sa’ad đưa anh một mảnh giấy: “Vé tàu này.”
Vé tàu? Vệ Lai nheo mắt nhìn cho kỹ, đây rõ ràng là nửa mẩu giấy xé từ cuốn sổ nào đó, ngoài mép lam nham như bị chó gặm, bên trên viết nguệch ngoạc gì đó, căn bản không thể phân biệt được là tiếng Phần Lan hay tiếng Anh.
Sa’ad thì thào: “Các anh đến cảng Turku, lên tàu, qua Thụy Điển, vào Stockholm, ở đó có sân bay lớn thứ 3 Bắc Âu.”
Vệ Lai gấp gọn “vé tàu” lại, bỏ vào túi: “Ngồi tàu là tốn thời gian nhất đấy.”
Cảng Turku có chuyến cố định giữa Phần Lan và Thụy Điển, cả hành trình mất chừng hơn 10 tiếng. Đây là loại phương tiện giao thông chậm nhất, rẻ nhất.
Sa’ad gật đầu: “Thời gian là thứ yếu thôi, quan trọng nhất là bảo mật.”
“Hẹn mấy giờ đến nơi?”
“Càng sớm càng tốt, chừng vài ba ngày tính từ hôm nay là được. Anh ra Turku thì qua cảng dầu, tìm một người tên Tapion, lão sẽ sắp xếp cho.”
“Tới Thụy Điển rồi làm gì tiếp?”
Sa’ad cười gượng: “Chúng tôi vẫn đang tính toán… Khó mà chọn ra được tuyến đường an toàn tuyệt đối, đến khi đó sẽ báo cho anh sau.”
Cũng phải, Vệ Lai từng nghe qua, khói lửa chiến tranh ở châu Phi mới được dập tắt khoảng vài năm nay, nhưng hiện vẫn còn mấy khu biệt lập, thỉnh thoảng lại nổ ra xung đột.
Sierra Leone nội chiến 10 năm vì kim cương, Hollywood còn dựa theo đó dựng thành bộ phim «Blood Diamond» (Kim cương máu), nam bắc Sudan là vì tranh đoạt mỏ dầu, Congo là vì mỏ vàng, Kallon là thù hận sắc tộc, Somalia thì khỏi phải nói… Chiến tranh khiến cho việc kiến thiết cơ bản bị thụt lùi, đến thời hậu chiến, rất nhiều nước còn chẳng có nổi một hãng hàng không quốc gia.
Vệ Lai chau mày: “Sao không bay qua Kenya luôn?”
Sa’ad lắc đầu: “Kenya lệch xuống phía nam rồi, đất Somalia là hình tam giác dài, hang ổ hải tặc lại đặt tại Bosaso ở phương bắc. Nghe nói mới đây chúng đã đánh tiếng qua, rất có thể sẽ dàn xếp đàm phán tại vùng biển quốc tế…”
Chợt cửa phòng trong bật mở.
Cô gái Đông Âu bước ra trước, toàn thân là phục trang lộng lẫy, chiếc lông vũ trên mặt nạ lay động nhè nhẹ. Mắt cá sáng rực, giả được hạt châu.
Phía sau là Sầm Kim, rốt cuộc cô đã không còn mặc lễ phục, giờ là áo khoác liền mũ bằng vải bố dày màu xanh bộ đội, quần jeans đen, giày skate trắng, trông thoải mái hơn hẳn lúc sửa soạn cầu kỳ, thấy rõ vẻ nhẹ nhàng sau khi tẩy sạch phấn son.
Bỗng có tiếng bánh xe lọc xọc vang lên, hình như cô đang kéo vali hành lý, đoạn quay sang nhìn Vệ Lai: “Phiền anh…”
Vệ Lai đứng dậy bước qua. Anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, đâu thể để cô tự xách vali suốt chuyến đi.
Ngặt nỗi, đến nhìn tận mắt, đầu cũng phình to.
Cái thứ quái vật kềnh càng kia, phải cao tới hơn thước đấy nhỉ?
Nhét cả anh vào chắc cũng vừa luôn đấy nhỉ?
Anh chỉ mới thấy vali khủng cỡ này của lưu học sinh ở sân bay quốc tế, khi đó còn đoán, chắc là bên trong chứa đủ xoong chảo nồi niêu chén bát muôi vạc xô chậu thùng…
Hành trình này không cố định, khó mà đảm bảo lúc nào cũng có xe chở. Cây Cacao từng kể, một số ngóc ngách trong rừng chỉ dùng được xe đạp, một số khu vực cần cưỡi lạc đà, chẳng lẽ anh phải vác nó giúp cô suốt quãng đường?
Chiếc vali trượt thẳng ra ngoài, Vệ Lai phản xạ nhanh nhạy nhấc đầu gối chặn lại.
Sai lầm nên bị triệt tiêu ngay trong trứng nước.
Sầm Kim tỏ ra khó hiểu nhìn anh. Vệ Lai cười: “Cô Sầm đem nhiều thứ quá vậy?”
“Nhu yếu phẩm cả đấy.”
Cậu áo thụng và cô gái Đông Âu thắc mắc ngoái đầu nhìn họ, Vệ Lai đổi qua tiếng Trung. Cùng là người Trung Quốc, “việc nội bộ”, trong nhà giải quyết với nhau là được, không nên diễn trò cho người ngoài xem.
“Có thể phiền cô Sầm đổi một chiếc ba lô, để tôi giúp cô thu gọn bớt hành lý chứ?”
Chặn vali lại, anh quyết định tuyệt đối không nhượng bộ.
Nhìn thử túi hành lý của anh xem, nhẹ tới mức quăng lên trời làm diều luôn còn được. Anh tôn trọng phụ nữ sẽ có hành lý “nặng” chút đỉnh, nhưng đâu thể nặng đến cỡ này.
Phía trước vẫn còn bao nhiêu ngày phải đồng hành, nếu gió đông không át nổi gió tây thì gió tây sẽ thổi bạt gió đông — Anh chẳng phải mấy người áo thụng, không cần nhờ cậy cô, không cần mềm mỏng nén giận. Mới bắt đầu mà đã muốn được nhường nhịn vô nguyên tắc vậy, khó đảm bảo về sau cô sẽ không hóa ra đại bàng, động một tí là bay thẳng lên 9 vạn dặm, xách pháo phòng không ra bắn cũng chả rơi nổi.
Sầm Kim quan sát anh hồi lâu, từ đầu tới cuối Vệ Lai vẫn giữ nguyên nụ cười, chẳng hề có ý lui bước.
Cuối cùng, cô quay vào phòng trong tìm ba lô.
Vệ Lai thở phào ra, đoạn lật vali lại kéo khóa mở rộng.
Cảnh tượng đập vào mắt, anh thầm mắng: “Đậu nành.”
~♥~♥~♥
~Ghi chú:
[1] Hương chảy ngược: Loại hương khi đốt thì khói không bay lên mà chảy xuống, có nhiều loại hương liệu như hương trầm, hương đàn, hương hoa…
Vài tiếng trước giờ xuất phát, Vệ Lai sắp xếp túi hành lý rồi lượn qua nhà tắm hơi gần đấy để tắm sauna (xông hơi khô).
Dưới chân tường dọc theo lối vào tụ tập đầy đàn ông quấn khăn lông, có người hút thuốc, có kẻ uống bia. Vệ Lai nhét túi hành lý vào tủ giữ đồ, sang phòng tắm xối nước sơ qua, xong thì vào phòng sauna.
Không khí ở đây vừa nóng vừa ẩm, đông người đến bất ngờ. Những cơ thể trần trụi èo uột trắng phau ẩn hiện giữa màn hơi nước sực hương thảo mộc. Anh chọn một chỗ ngồi xuống, mau chóng túa mồ hôi đầm đìa. Vài người chịu hết nổi oi bức thiêu đốt mà lần lượt rời đi. Chưa qua bao lâu, một bóng dáng quen thuộc bước vào, vác theo bó lá bulô ướt mềm.
Vệ Lai huơ huơ tay ra hiệu.
Nai ngồi xuống bên cạnh, chia đôi bó bulô cho anh. Biên độ động tác của anh ta khá là khoa trương, còn hết sức khí thế cầm bó lá quét quét đập đập giúp Vệ Lai, xong lại tự quét cho mình — Mấy người gần đó chắc thấy hơi bực nên hoặc là nhích ra xa xa, hoặc đổi qua phòng sauna khác.
Hai tên, chẳng có chút xíu ý thức đạo đức công cộng nào, độc chiếm hơn phân nửa căn phòng.
Cùng trao đổi chìa khóa tủ giữ đồ đeo trên cổ tay rồi dặn dò vài lời, đều là Nai nói.
“Tất cả đã bố trí xong. Tôi sẽ xách hành lý của cậu ra xe sẵn. Đến lúc đó, cậu dẫn cô Sầm đi từ lối cửa sau, xuôi theo làn xe một đoạn sẽ thấy xe đỗ trong rừng ven đường.
“Người Saudi chia ra hai lộ trình sáng tối khác nhau. Ngoài sáng là đoàn chuyên gia đàm phán tại thủ đô Mogadishu của Somalia, công khai chuyên trách việc tìm kiếm cơ hội đàm phán với hải tặc, tiếp nhận phỏng vấn, mở họp báo, thỉnh thoảng lại gửi thông điệp hô hào lên án; trong tối chính là bên cô Sầm này, cần hạn chế đối ngoại, vì sợ phát sinh biến cố nên phải tiến hành bí mật.
“Họ sẽ tỏ vẻ như hết thảy vẫn bình thường, theo đúng đề nghị của cậu, còn đặt vé bay chính xác lộ trình đã hủy bỏ kia. Không ai biết thực ra chúng ta đã đổi qua tuyến đường khác, sẽ khởi hành ngay hôm nay luôn.
“Đồ gởi trong tủ có cả điện thoại, là sim mới, chỉ riêng tôi, Cây Cacao, người Saudi và phía Cá Mập Hổ biết số. Cá Mập Hổ làm một trận lớn vậy, nghe đâu cũng đang lo sốt vó nên hành động kín kẽ hơn trước rất nhiều. Địa điểm gặp mặt cứ bị hẹn lần hẹn lữa mãi chưa quyết định, giờ vẫn phải chờ gã báo sau.”
…
Mọi sự đã sẵn sàng, Vệ Lai cũng chịu cái nóng hầm hập ở đây đến cực hạn rồi. Lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi thì vỗ vai Nai: “Hẹn gặp lại.”
Lần nói “Hẹn gặp lại” gần nhất là sắp sửa đến Lapland, lặn mất 4 tháng. Lần này, có lẽ thời gian sẽ ngắn hơn chút.
Anh qua phòng nước lạnh trước, đứng dưới vòi phun chỉnh công tắc đến nấc “cực lạnh”. Nước lạnh trút thẳng lên đầu, phủ ướt khắp mặt, các lỗ chân lông đang căng ra lập tức co chặt, cảm giác sảng khoái gần như biến thái chạy dọc toàn thân.
Lau khô thân thể, mở tủ giữ đồ.
Đầu tiên là thấy một tấm thiệp, chữ của Nai, lưu loát bay bướm, chúc anh lên đường thuận lợi. Trên thiệp sực nức mùi thơm, đoán chừng Nai lại lén xịt không ít nước hoa của Eve rồi.
Kế tiếp là bộ quần áo mới nguyên, từ nhỏ nhặt như đồ lót, bít tất, cho đến thiết yếu như áo khoác, dây lưng, đều được chuẩn bị đầy đủ hết. Cũng như trước kia, không có nhãn hiệu, luôn là hàng đặc chế theo đúng y sở thích và kích cỡ của anh.
Vệ Lai mặc quần áo nghiêm chỉnh, lau khô tóc, cuối cùng lôi từ tủ giữ đồ ra một túi quà.
Chiếc túi không dán kín, bên trong để lộ phí, có đủ các loại đồng Dollar, Euro, Koruna, thêm cả điện thoại, một tấm thiếp mời, một chiếc mặt nạ mỏng phỏng theo nhân vật Mặt Nạ Sắt, búng thử vào nghe kêu canh cách.
***
Lần thứ ba đến chỗ Sầm Kim.
Bầu trời đã tối mịt, trong ngoài biệt thự mở đèn sáng choang, đang vang vọng tiếng nhạc, mông lung như dòng khói của thứ hương trầm chảy ngược [1], theo dốc đường trôi thẳng xuống xoáy sâu.
Vệ Lai đứng trong bóng cây đen sẫm, thử lắng nghe.
Đấy là một bài hát rất xưa, rất nổi danh của nhóm Guns N’ Roses, bản «Don’t cry». Ca khúc của Guns N’ Roses, nhạc cũng giống tên, cuồng bạo, mãnh liệt, tưởng chừng đang muốn đập cả thế giới nát tan. Duy chỉ có bài này, bi ai, day dứt, da diết, xót xa, nghe chừng đã khóc cùng ngàn vạn người chất chứa thương đau.
Người gánh thương đau luôn ấp ủ một nỗi niềm riêng, mà nỗi niềm ấy thường gắn liền với một ca khúc.
Tiến đến gần hơn, xen giữa tiếng nhạc là đủ loại tạp âm, vui cười huyên náo, tán gẫu ồn ào, chỉnh âm nhạc cụ, tất cả pha trộn thành một nồi thập cẩm, không thể nghe ra gì nữa.
Trước cửa có người chặn lại, yêu cầu anh trình thiếp mời.
Lúc đưa cho họ, Vệ Lai mới phát hiện trên đó in poster vở opera «A Masked Ball» (Vũ hội hóa trang) của Verdi ở Anh, bên cạnh là hàng ca từ của ca khúc cùng tên do Leon Russell viết.
— Giữa chốn vũ hội quạnh hiu này, liệu rằng ta có vui chăng?
Người Saudi làm việc đúng là quá tỉ mỉ, một buổi tiệc dùng để che mắt, thế mà ngay cả thiếp mời cũng bày vẽ tinh tế đến vậy.
Anh đeo mặt nạ lên, đẩy cửa đi vào đại sảnh. Ánh đèn bên trong yếu ớt, mờ ảo, âm thanh ồn ã quấn theo dòng người ra vào quầy rượu tự phục vụ. Ở đây có đủ loại nhân vật: Phi công thế chiến II bị vỡ kính phòng hộ, Darth Vader trong Star wars, còn thêm Monroe đội tóc giả vàng óng.
Ngẩng đầu nhìn, Sầm Kim đang nhoài người tựa lên lan can lầu hai. Cô mặc chiếc váy cúp ngực đuôi dài bằng satin xám bạc, kết hợp với chuỗi vòng đeo vai thạch anh. Sau lưng là tấm màn lớn đen tuyền phủ từ trần nhà xuống, che khuất toàn bộ căn phòng lầu trên. Giữa màn là biểu tượng Batman dang rộng áo choàng cánh dơi đón gió.
Đầu ngón tay cô kẹp điếu thuốc đen mảnh dành cho nữ, nhưng cũng giống lần trước, rất hiếm khi đưa lên hút, chỉ thi thoảng gõ nhẹ vào lan can. Một ít tàn thuốc khó nhận thấy rơi cả vào đầu Hitler gắn nhúm ria giả đứng ở dưới.
Vệ Lai lên lầu, lúc bước qua cạnh Sầm Kim, cô rủ mắt xuống, nói ngắn gọn: “Đi từ chỗ áo choàng vào.”
Hóa ra áo choàng Batman không phải một tấm vải liền, Vệ Lai vén một khe nhỏ, lách mình len qua.
Tấm màn lớn dày nặng nên phía sau yên tĩnh hơn nhiều. Cửa căn phòng cách đó không xa để ngỏ, có ánh đèn hắt ra.
Vệ Lai đi đến thì thấy cậu áo thụng Sa’ad ngồi trên sofa, đứng cạnh là một cô gái cao gầy, chỉ mặc áo ngắn và quần cộc bó sát, để lộ dáng người mông vểnh eo thon, đường cong tha thướt.
Cô ta đang đeo mặt nạ nửa mặt Venetian Princess màu bạc, dọc bên rìa có chạm khắc họa tiết tinh xảo, tô điểm thêm bằng ngọc trai, thạch anh, ruy băng lụa và lông vũ.
Gặp Vệ Lai vào, cô ta giật mình khẽ thốt một tiếng.
Bấy giờ Vệ Lai mới nhớ tới mặt nạ sắt của mình, bèn gỡ hẳn ra, cô gái kia cũng tháo mặt nạ xuống.
Đấy là một cô gái Đông Âu trẻ tuổi, rất xinh đẹp, mắt nâu xám, tóc nhuộm đen, vai ngang, đuôi tóc uốn cong.
Vệ Lai nhận xét: “Giống thật.”
Cô gái cực kỳ nhạy bén, vừa nghe đã biết ngay anh là người mình: “Còn chưa làm y hệt được, người phương Đông khá ốm, tôi nhịn đói hai ngày…”
Cô ta chỉ bờ vai hơi đầy đặn của mình: “Vẫn chẳng thể gầy xuống. Bởi vậy cô Sầm phải chọn lễ phục có chuỗi vòng đeo vai, kết hợp với ánh sáng mờ và mặt nạ, trang sức, tôi nghĩ sẽ rất khó phát hiện…”
Đang khi nói chuyện thì Sầm Kim đi vào, ra hiệu cho cô gái kia cùng sang phòng trong để đổi y phục.
Vệ Lai ngồi xuống cạnh Sa’ad, Sa’ad đưa anh một mảnh giấy: “Vé tàu này.”
Vé tàu? Vệ Lai nheo mắt nhìn cho kỹ, đây rõ ràng là nửa mẩu giấy xé từ cuốn sổ nào đó, ngoài mép lam nham như bị chó gặm, bên trên viết nguệch ngoạc gì đó, căn bản không thể phân biệt được là tiếng Phần Lan hay tiếng Anh.
Sa’ad thì thào: “Các anh đến cảng Turku, lên tàu, qua Thụy Điển, vào Stockholm, ở đó có sân bay lớn thứ 3 Bắc Âu.”
Vệ Lai gấp gọn “vé tàu” lại, bỏ vào túi: “Ngồi tàu là tốn thời gian nhất đấy.”
Cảng Turku có chuyến cố định giữa Phần Lan và Thụy Điển, cả hành trình mất chừng hơn 10 tiếng. Đây là loại phương tiện giao thông chậm nhất, rẻ nhất.
Sa’ad gật đầu: “Thời gian là thứ yếu thôi, quan trọng nhất là bảo mật.”
“Hẹn mấy giờ đến nơi?”
“Càng sớm càng tốt, chừng vài ba ngày tính từ hôm nay là được. Anh ra Turku thì qua cảng dầu, tìm một người tên Tapion, lão sẽ sắp xếp cho.”
“Tới Thụy Điển rồi làm gì tiếp?”
Sa’ad cười gượng: “Chúng tôi vẫn đang tính toán… Khó mà chọn ra được tuyến đường an toàn tuyệt đối, đến khi đó sẽ báo cho anh sau.”
Cũng phải, Vệ Lai từng nghe qua, khói lửa chiến tranh ở châu Phi mới được dập tắt khoảng vài năm nay, nhưng hiện vẫn còn mấy khu biệt lập, thỉnh thoảng lại nổ ra xung đột.
Sierra Leone nội chiến 10 năm vì kim cương, Hollywood còn dựa theo đó dựng thành bộ phim «Blood Diamond» (Kim cương máu), nam bắc Sudan là vì tranh đoạt mỏ dầu, Congo là vì mỏ vàng, Kallon là thù hận sắc tộc, Somalia thì khỏi phải nói… Chiến tranh khiến cho việc kiến thiết cơ bản bị thụt lùi, đến thời hậu chiến, rất nhiều nước còn chẳng có nổi một hãng hàng không quốc gia.
Vệ Lai chau mày: “Sao không bay qua Kenya luôn?”
Sa’ad lắc đầu: “Kenya lệch xuống phía nam rồi, đất Somalia là hình tam giác dài, hang ổ hải tặc lại đặt tại Bosaso ở phương bắc. Nghe nói mới đây chúng đã đánh tiếng qua, rất có thể sẽ dàn xếp đàm phán tại vùng biển quốc tế…”
Chợt cửa phòng trong bật mở.
Cô gái Đông Âu bước ra trước, toàn thân là phục trang lộng lẫy, chiếc lông vũ trên mặt nạ lay động nhè nhẹ. Mắt cá sáng rực, giả được hạt châu.
Phía sau là Sầm Kim, rốt cuộc cô đã không còn mặc lễ phục, giờ là áo khoác liền mũ bằng vải bố dày màu xanh bộ đội, quần jeans đen, giày skate trắng, trông thoải mái hơn hẳn lúc sửa soạn cầu kỳ, thấy rõ vẻ nhẹ nhàng sau khi tẩy sạch phấn son.
Bỗng có tiếng bánh xe lọc xọc vang lên, hình như cô đang kéo vali hành lý, đoạn quay sang nhìn Vệ Lai: “Phiền anh…”
Vệ Lai đứng dậy bước qua. Anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, đâu thể để cô tự xách vali suốt chuyến đi.
Ngặt nỗi, đến nhìn tận mắt, đầu cũng phình to.
Cái thứ quái vật kềnh càng kia, phải cao tới hơn thước đấy nhỉ?
Nhét cả anh vào chắc cũng vừa luôn đấy nhỉ?
Anh chỉ mới thấy vali khủng cỡ này của lưu học sinh ở sân bay quốc tế, khi đó còn đoán, chắc là bên trong chứa đủ xoong chảo nồi niêu chén bát muôi vạc xô chậu thùng…
Hành trình này không cố định, khó mà đảm bảo lúc nào cũng có xe chở. Cây Cacao từng kể, một số ngóc ngách trong rừng chỉ dùng được xe đạp, một số khu vực cần cưỡi lạc đà, chẳng lẽ anh phải vác nó giúp cô suốt quãng đường?
Chiếc vali trượt thẳng ra ngoài, Vệ Lai phản xạ nhanh nhạy nhấc đầu gối chặn lại.
Sai lầm nên bị triệt tiêu ngay trong trứng nước.
Sầm Kim tỏ ra khó hiểu nhìn anh. Vệ Lai cười: “Cô Sầm đem nhiều thứ quá vậy?”
“Nhu yếu phẩm cả đấy.”
Cậu áo thụng và cô gái Đông Âu thắc mắc ngoái đầu nhìn họ, Vệ Lai đổi qua tiếng Trung. Cùng là người Trung Quốc, “việc nội bộ”, trong nhà giải quyết với nhau là được, không nên diễn trò cho người ngoài xem.
“Có thể phiền cô Sầm đổi một chiếc ba lô, để tôi giúp cô thu gọn bớt hành lý chứ?”
Chặn vali lại, anh quyết định tuyệt đối không nhượng bộ.
Nhìn thử túi hành lý của anh xem, nhẹ tới mức quăng lên trời làm diều luôn còn được. Anh tôn trọng phụ nữ sẽ có hành lý “nặng” chút đỉnh, nhưng đâu thể nặng đến cỡ này.
Phía trước vẫn còn bao nhiêu ngày phải đồng hành, nếu gió đông không át nổi gió tây thì gió tây sẽ thổi bạt gió đông — Anh chẳng phải mấy người áo thụng, không cần nhờ cậy cô, không cần mềm mỏng nén giận. Mới bắt đầu mà đã muốn được nhường nhịn vô nguyên tắc vậy, khó đảm bảo về sau cô sẽ không hóa ra đại bàng, động một tí là bay thẳng lên 9 vạn dặm, xách pháo phòng không ra bắn cũng chả rơi nổi.
Sầm Kim quan sát anh hồi lâu, từ đầu tới cuối Vệ Lai vẫn giữ nguyên nụ cười, chẳng hề có ý lui bước.
Cuối cùng, cô quay vào phòng trong tìm ba lô.
Vệ Lai thở phào ra, đoạn lật vali lại kéo khóa mở rộng.
Cảnh tượng đập vào mắt, anh thầm mắng: “Đậu nành.”
~♥~♥~♥
~Ghi chú:
[1] Hương chảy ngược: Loại hương khi đốt thì khói không bay lên mà chảy xuống, có nhiều loại hương liệu như hương trầm, hương đàn, hương hoa…
/62
|