Nghê Diệp Tâm vừa thấy mỹ nhân tức giận, lập tức chuyển lời: “Chẳng lẽ ngươi muốn có áp trại phu nhân?”
Mộ Dung Trường Tình mặt thối nói: “Ta cũng không phải là sơn tặc thổ phỉ.”
“Khà khà.” Nghê Diệp Tâm mất hình tượng mà cười xấu xa, nói: “Đúng vậy, ta nói, ngươi càng cần có một người phu quân.”
Nghê Diệp Tâm vừa nói xong lập tức bôi dầu vào chân, chỉ thấy hồng y của Nghê đại nhân vốn phong lưu lỗi lạc phong độ nhẹ nhàng chợt lóe, lập tức biến mất vô ảnh, chạy còn nhanh hơn chuột.
Mộ Dung Trường Tình không ngờ hắn sẽ đi nhanh như vậy, lập tức đuổi theo.
Nghê đại nhân tuy rằng mới luyện công phu cách đây không lâu, nhưng tố chất thân thể vô cùng tốt, hơn nữa Nghê Diệp Tâm đối với khinh công lại là ‘Tình hữu độc chung*’, lúc đánh không lại dĩ nhiên là tẩu vi thượng sách**, cho nên khinh công của Nghê đại nhân cũng coi như là “Xuất thần nhập hóa”.
* Tình hữu độc chung: tình yêu duy nhất cả đời.
** Tẩu vi thượng sách: chắc ai cũng biết rồi nhỉ, là kế thứ 36 trong 36 kế (tam thập lục kế) của Binh pháp Tôn Tử. Giải thích: Gặp kẻ địch mạnh thì kế chuồn là thích hợp hơn cả trong 36 kế. Ngô Thì Nhậm thấy quân Thanh mạnh liền không đánh mà bỏ Đông Kinh về lập phòng tuyến Tam Điệp. Sau vua Quang Trung cũng bảo kế ấy là đúng.
Đường đi cũng rất ngắn, cho dù võ công Mộ Dung Trường Tình rất cao cũng không có cách nào nhảy hai cái liền theo kịp hắn, đến lúc đuổi kịp người rồi, Nghê Diệp Tâm đã dựa vào cửa thư phòng của Tần lão gia, giả vờ bày ra biểu tình tự hỏi nhân sinh.
Mộ Dung Trường Tình tức giận đến đen mặt, nhưng hắn cũng không mặt dày như Nghê Diệp Tâm, thấy hắn (NDT) đang nghiêm túc trịnh trọng hắn (MDTT) cũng không tiện quấy rầy.
Bên này Nghê Diệp Tâm giả vờ thâm trầm, bên kia Mộ Dung Trường Tình đã lật tung cả gian nhà nhưng vẫn không tìm được vật mà hắn muốn.
Nghê Diệp Tâm nói: “Mộ Dung đại hiệp, cuối cùng thì ngươi đang tìm cái gì vậy?”
“Ngươi không cần biết.” Mộ Dung Trường Tình nói: “Hắn lấy đi thứ của ta, ta chỉ đến lấy về mà thôi.”
“Cái này thì ta biết.” Nghê Diệp Tâm nói.
“Ngươi biết?” Mộ Dung Trường Tình cau mày quay đầu lại nhìn hắn.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ngươi nhìn lại bản thân một chút, bộ dáng thanh cao như Thiên Sơn tuyết liên***, nếu như là đồ của người khác, ngươi khinh thường không thèm lấy đi.”
“Nghê đại nhân!”
Quản gia vội vàng chạy vào, lớn tiếng nói: “Nghê đại nhân, ngài tìm được hung thủ rồi?! Nhanh như vậy?”
Quản gia chạy vội nên thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, sau đó liền có mấy gia đinh cùng nha hoàn chạy vào. Trì Long cùng Triệu Duẫn tìm hết tất cả mọi người ở Tần gia gọi đến, Trương thị còn nói không thể đến phải ở lại chăm sóc hài tử, nhưng cuối cùng vẫn bị Trì Long đưa đi.
Tần đại thiếu gia ngồi ở chủ vị, nhận lấy chén trà từ nha hoàn, chờ xem kịch Nghê đại nhân vạch mặt hung thủ giết người.
Nghê Diệp Tâm bày ra phong thái đại sư, chắp tay sau lưng đứng ở chính giữa phòng, bởi vì trong phòng có chứa rất nhiều người nên có hơi chật chội. Mộ Dung Trường Tình lại đứng dựa vào cửa, bộ dáng hoàn toàn không hợp thời cảnh, nhưng hắn cũng không rời đi, mặc dù nơi này không có thứ hắn muốn tìm, nhưng hắn bỗng nhiên muốn nhìn xem Nghê Diệp Tâm cuối cùng có bao nhiêu bản sự.
Nghê Diệp Tâm vờ lãnh đạm trong một lúc, chờ người đến đầy đủ, lúc này mới ho khan một tiếng, nói: “Bây giờ chúng ta hãy nói về hung thủ.”
“Hung thủ là ai?” Quản gia là người đầu tiên lên tiếng: “Nghê đại nhân, chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi mà ngài đã biết hung thủ là ai?”
Hắn vừa mới dứt lời, bên kia Trương thị đang khoan thai đến chậm, ngồi ở một góc liền cười lạnh một tiếng, nói: “Quản gia, ngươi nịnh bợ lấy lòng đại nhân của phủ Khai Phong như thế, có phải là đang chột dạ do thông đồng với hắn hay không?”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, cũng cười nói: “Đây cũng chỉ là một vụ án nhỏ, cũng không có vẫn đề nào khiến người phải khổ não suy diễn, chỉ là vận may của hung thủ quá tốt mà thôi, cho nên phá án trong một ngày cũng không phải là chuyện kinh ngạc.”
Trì Long nghe xong, lập tức mở to mắt không hiểu, vụ án này đối với hắn là một án mạng không hề có đầu mối, mà còn là một vụ giết người trong mật thất (trong phòng kín).
Trên mặt của mọi người đều lộ ra biểu tình giống Trì Long, ánh mắt kinh ngạc lẫn mê hoặc nhìn Nghê Diệp Tâm.
Nói thật, Nghê Diệp Tâm rất hưởng thụ cảm giác này, không nhịn được cười khẽ.
“Khụ!” Triệu Duẫn ho khan một lát, nói: “Bắt đầu thôi, thưa đại nhân.”
“Được rồi.” Nghê Diệp Tâm vỗ tay một cái, nói: “Trước tiên bắt đầu từ mật thất.”
Nghê Diệp Tâm chỉ vào cửa phòng, nói: “Các ngươi nghĩ Tần lão gia chết ở trong một căn phòng kín, nghĩ hung thủ có thể là quỷ, thực ra đây chỉ là một lối suy nghĩ sai lầm mà thôi. Lúc đó nơi này quả thật là một căn phòng kín, hơn nữa còn là một căn phòng vô cùng kín kẽ, cửa sổ đóng chặt, không hề có tổn hại. Ta đã kiểm tra kết cấu của căn phòng này, không ai có thể giở trò vặt, xuyên một sợi dây nhỏ treo cái chìa khóa là có thể giả thành phòng kín.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Trương thị thiếu kiên nhẫn nói.
Nghê Diệp Tâm nói: “Vận may.”
“Cái gì?” Quản gia nghe không hiểu.
Nghê Diệp Tâm nói: “Vận may của hung thủ quá tốt rồi, tốt đến mức chính hung thủ cũng thực bất ngờ.”
Nghê đại nhân sắp miêu tả lại một vụ án giết người hung ác, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, nghe Nghê Diệp Tâm nói chuyện.
Nghê Diệp Tâm nói: “Thật ra hiện trường vụ án ban đầu cũng không phải ở thư phòng, nói cách khác, Tần lão gia không bị người giết chết ở trong thư phòng. Ta đã điều tra, trong nhà kho riêng của Tần lão gia có vết máu, nơi đó mới là hiện trường vụ án ban đầu.”
Ngày hôm ấy Tần lão gia vốn đang ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, ai ngờ đột nhiên giữa đường đã trở lại, lúc hắn trở lại vào buổi chiều, hạ nhân trong nhà rất ít, không có người nào nhìn thấy Tần lão gia trở lại.
Tần lão gia một người trở về sân của mình, không nghĩ tới sau khi hắn trở về, chợt phát hiện trong nhà kho của mình có người, hơn nữa không chỉ là một người.
Nhà kho riêng này của lão, bình thường nha hoàn gia đinh không dám tự ý đi vào, là một chỗ vô cùng an toàn, bây giờ Tần lão gia lại đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, càng an toàn hơn rất nhiều, biến thành nơi nam nữ vụng trộm.
Điều này thật sự rất trùng hợp, Tần lão gia đi tới vừa vặn đụng phải chuyện xấu xa của đôi nam nữ kia.
Nghê Diệp Tâm nói: “Lúc này có thể tưởng tượng được bọn họ sẽ phản ứng thế nào. Tần lão gia bị mũi tên gãy đâm trúng chính diện, lúc hung thủ hành hung hẳn là rất đột nhiên, bởi vì hung thủ là người quen thuộc với Tần lão gia, cho nên Tần lão gia hoàn toàn không phòng bị, hắn cũng không ngờ rằng người đó sẽ giết hắn. Thật ra còn có một căn cứ chứng minh hung thủ là người quen thuộc với Tần lão gia, chính là hành động của Tần lão gia trước khi chết: khắc chữ xuống đất.”
Trước khi chết Tần lão gia vốn muốn dùng móng tay khắc tên hung thủ hoặc đặc điểm của hắn (hung thủ) lên trên sàn nhà, nhưng do lão quá mức thống khổ, chữ viết lưu lại trên sàn nhà hoàn toàn không thể nhìn ra. Lúc mọi người thấy điều này đều vô cùng thất vọng, nhưng ở trong mắt Nghê Diệp Tâm, đây chính là một manh mối trọng yếu. Có chữ viết lưu lại chứng tỏ hung thủ rất có thể là người mà Tần lão gia nhận thức thậm chí là người rất quen thuộc với lão, dù sao nếu như hung thủ là một người xa lạ hoặc là người che mặt, Tần lão gia cũng không thể tìm ra được đặc điểm đặc thù của hắn trong một thời gian ngắn, còn lưu lại manh mối.
Nghê Diệp Tâm nói tiếp: “Tần lão gia bị đâm, nhưng vết thương kia không đủ chí mạng. Lúc đó hung thủ cũng luống cuống, hắn không biết tiếp theo mình nên làm như thế nào. Vào lúc này, Tần lão gia theo bản năng mà phản kháng, hắn tóm lấy cánh tay hung thủ, cắn xuống thật mạnh, định dùng cách này để kháng cự lại hung thủ.”
Tần lão gia đã có tuổi, lợi cũng không được tốt lắm, hắn hung hăng cắn hung thủ một cái để đẩy hung thủ ra, nhưng hung thủ lại bị hắn chọc giận, bắt đầu sinh ra ý nghĩ ác độc.
Hung thủ cùng Tần lão gia đã có vài lần tranh đấu kịch liệt, trong lúc ẩu đả, lợi của Tần lão gia bị ngoại lực tác động, xảy ra tình huống bị xé nứt, điều này đã bị Nghê Diệp Tâm nhìn ra lúc kiểm nghiệm thi thể.
Nghê Diệp Tâm nói: “Tần lão gia không phải là đối thủ của hung thủ, Tần lão gia tuy rằng là nam nhân, nhưng cũng đã có tuổi, rất nhanh hung thủ đã chế phục được hắn, mãnh liệt đâm mũi tên gãy kia thêm nhiều lần vào lồng ngực của Tần lão gia, muốn giết Tần lão gia nhanh hơn. Nói như vậy, khả năng hung thủ là nữ tử quả thật không cao, rất có thể là một nam nhân trưởng thành, nhưng nam nhân này cũng không cường tráng, hơn nữa thường ngày đều sống an nhàn, ít khi đụng tay chân.”
Nghê Diệp Tâm tự thuật tình huống án mạng, trong phòng không có một tiếng động, mọi người giống như đang nghe Thiên Phương dạ đàm***, một bên nghe một bên theo bản năng nhìn khắp phòng, tựa như đang tìm người nào tương đối phù hợp với bộ dáng của hung thủ.
*** Thiên Phương dạ đàm: “Thiên Phương” là chỉ các nước Ả Rập thời xưa, “dạ đàm” nghĩa là ban đêm. Câu này là nói về truyện Nghìn lẻ một đêm của Ả Rập: Chỉ một việc rất khó làm người khác tin tưởng.
Nghê Diệp Tâm còn nói: “Mũi tên gãy cắm trên ngực Tần lão gia rất có thể là do hung thủ bẻ gãy vào lúc đó. Hung thủ phát điên hung hăng đâm mũi tên vào nhiều lần, Tần lão gia rốt cục cũng thoi thóp, không nhúc nhích nổi. Hung thủ nghĩ rằng Tần lão gia đã tắt thở rồi, nhưng…”
Hung thủ tưởng rằng Tần lão gia đã chết, hung thủ bắt đầu hốt hoảng, giết người rồi tiếp theo nên xử lý như thế nào? Trong lúc hung thủ đang hoang mang luống cuống nghĩ biện pháp giải quyết, vừa quay đầu lại, đột nhiên phát hiện “Thi thể” trên đất đang động đậy!
Hẳn là thi thể Tần lão gia lại bò dậy, Tần lão / gia giả vờ tắt thở, hắn biết mình đánh không lại hung thủ, trong khi hung thủ đang thả lỏng cảnh giác tranh thủ bò dậy chạy trốn.
Tần lão gia bị thương nặng, hắn căn bản là chạy không nổi, nhưng hắn không muốn chết như vậy, hắn vất vả chạy được hai bước, quay đầu lại nhìn thấy hung thủ đuổi theo phía sau, lập tức xoay người chạy vào thư phòng của mình, sau đó đóng cửa khóa lại.
Nghê Diệp Tâm nói tới chỗ này, tất cả mọi người đều xôn xao.
Ngay cả người đang đứng ở cửa là Mộ Dung Trường Tình cũng lộ ra một tia biểu tình không thể tin.
Nghê Diệp Tâm nói: “Cho nên mới nói vận may của hung thủ thật sự là quá tốt, mật thất thật ra là do Tần lão gia tự mình tạo thành. Đó cũng không phải là do hung thủ dùng để giết chết Tần lão gia, mà là do Tần lão gia dùng để bảo vệ mình.”
Tần lão gia tạo ra một “Mật thất”, hắn chạy vào trong phòng khóa lại cửa sổ, ngăn hung thủ ở bên ngoài. Hắn hô to hi vọng có người có thể nghe tiếng kêu cứu của hắn, nhưng rất đáng tiếc, ngày đó hầu như toàn bộ hạ nhân Tần gia đều không có trong phủ, tất cả đều về nhà nghỉ, ngoại trừ hung thủ căn bản không có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của Tần lão gia.
Hung thủ ở bên ngoài không vào được, nhưng Tần lão gia cũng không ra được. Tần lão gia bị thương quá nặng, mất máu trầm trọng, trong thư phòng đâu đâu cũng có máu, nhưng không có dấu vết đánh nhau cũng bởi vì điều này.
Tần lão gia rất tuyệt vọng, gian mật thất này tuy rằng ngăn cản được hung thủ, nhưng lại không giữ được mạng của hắn. Chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ không cầm cự được nữa, lúc ngã trên mặt đất, hắn muốn dùng đầu ngón tay viết tên hung thủ lên mặt đất, nhưng hắn đã bị thống khổ dằn vặt đến mức không còn chút sức lực, cuối cùng vẫn chết đi.
Hung thủ ở bên ngoài nóng vội vô cùng, muốn tìm thứ gì để cạy cửa thư phòng ra. Nhưng hắn bỗng nhiên hiểu ra, trong thư phòng không còn tiếng động gì, Tần lão gia bị thương nặng như vậy chắc chắn phải chết. Hơn nữa cửa thư phòng với cửa sổ đều đóng chặt, biện pháp tốt nhất là nói rằng đây là do quy quái giết người.
Nghê Diệp Tâm nói: “Vậy nên hung thủ làm như cái gì cũng chưa xảy ra, chỉ dọn dẹp hiện trường ban đầu mà thôi.”
Hung thủ không cạy cửa ra, ngược lại hắn lau khô hết vết máu bên ngoài, hung thủ không muốn để cho người khác biết Tần lão gia bị tên đâm ở nơi nào, hắn nhất định phải khiến cho người khác tin tưởng không nghi ngờ, là quỷ đã giết chết Tần lão gia.
Nghê Diệp Tâm nói: “Vốn là trong sân cùng nhà kho đều phải có vết máu, nhưng đều bị hung thủ xử lý. Chỉ là hung thủ không có kinh nghiệm hành hung giết người, cho nên xử lý cũng không sạch sẽ hoàn toàn, lúc ta kiểm tra nhà kho đã phát hiện một vài vết máu. Quan trọng nhất là, trên cánh cửa thư phòng còn có vết máu, do thư phòng đóng kín cửa nên không thể tẩy sạch chỗ đó, cũng là căn cứ chứng minh thư phòng thật ra không phải là một manh mối then chốt quan trọng trong mật thất này.”
Đôi mắt quản gia như đang lóe sáng, nói: “Nghê đại nhân! Ngài hãy nói cho tất cả mọi người biết, hung thủ là ai!”
Quản gia giống như đã biết được hung thủ là người nào, biểu tình vô cùng kích động.
Nghê Diệp Tâm nói: “Hung thủ đương nhiên là một nam nhân, trên cánh tay có dấu răng do người cắn.”
Nghê Diệp Tâm vừa nói như thế, Trương thị cười lạnh lên tiếng: “Đại nhân, ngài đang đùa giỡn chúng ta sao? Ta chi sợ trên dưới trong nhà này, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, trên cánh tay có vết cắn cũng phải nhiều hơn một nửa.”
Quản gia gấp đến đổ mồ hôi, nói: “Đúng vậy thưa đại nhân, ngài không biết, Nhị phu nhân bị bệnh, gặp người liền cắn, rất nhiều người đều bị cắn ở cánh tay. Còn có nhiều con chó trong nhà bị xem nhẹ cũng cắn người, chuyện này… Cách này không thể thực hiện được a.”
Nghê Diệp Tâm hài lòng gật đầu, nói: “Nói cũng đúng. Nhưng cũng may còn có một cách khác.”
Mộ Dung Trường Tình mặt thối nói: “Ta cũng không phải là sơn tặc thổ phỉ.”
“Khà khà.” Nghê Diệp Tâm mất hình tượng mà cười xấu xa, nói: “Đúng vậy, ta nói, ngươi càng cần có một người phu quân.”
Nghê Diệp Tâm vừa nói xong lập tức bôi dầu vào chân, chỉ thấy hồng y của Nghê đại nhân vốn phong lưu lỗi lạc phong độ nhẹ nhàng chợt lóe, lập tức biến mất vô ảnh, chạy còn nhanh hơn chuột.
Mộ Dung Trường Tình không ngờ hắn sẽ đi nhanh như vậy, lập tức đuổi theo.
Nghê đại nhân tuy rằng mới luyện công phu cách đây không lâu, nhưng tố chất thân thể vô cùng tốt, hơn nữa Nghê Diệp Tâm đối với khinh công lại là ‘Tình hữu độc chung*’, lúc đánh không lại dĩ nhiên là tẩu vi thượng sách**, cho nên khinh công của Nghê đại nhân cũng coi như là “Xuất thần nhập hóa”.
* Tình hữu độc chung: tình yêu duy nhất cả đời.
** Tẩu vi thượng sách: chắc ai cũng biết rồi nhỉ, là kế thứ 36 trong 36 kế (tam thập lục kế) của Binh pháp Tôn Tử. Giải thích: Gặp kẻ địch mạnh thì kế chuồn là thích hợp hơn cả trong 36 kế. Ngô Thì Nhậm thấy quân Thanh mạnh liền không đánh mà bỏ Đông Kinh về lập phòng tuyến Tam Điệp. Sau vua Quang Trung cũng bảo kế ấy là đúng.
Đường đi cũng rất ngắn, cho dù võ công Mộ Dung Trường Tình rất cao cũng không có cách nào nhảy hai cái liền theo kịp hắn, đến lúc đuổi kịp người rồi, Nghê Diệp Tâm đã dựa vào cửa thư phòng của Tần lão gia, giả vờ bày ra biểu tình tự hỏi nhân sinh.
Mộ Dung Trường Tình tức giận đến đen mặt, nhưng hắn cũng không mặt dày như Nghê Diệp Tâm, thấy hắn (NDT) đang nghiêm túc trịnh trọng hắn (MDTT) cũng không tiện quấy rầy.
Bên này Nghê Diệp Tâm giả vờ thâm trầm, bên kia Mộ Dung Trường Tình đã lật tung cả gian nhà nhưng vẫn không tìm được vật mà hắn muốn.
Nghê Diệp Tâm nói: “Mộ Dung đại hiệp, cuối cùng thì ngươi đang tìm cái gì vậy?”
“Ngươi không cần biết.” Mộ Dung Trường Tình nói: “Hắn lấy đi thứ của ta, ta chỉ đến lấy về mà thôi.”
“Cái này thì ta biết.” Nghê Diệp Tâm nói.
“Ngươi biết?” Mộ Dung Trường Tình cau mày quay đầu lại nhìn hắn.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ngươi nhìn lại bản thân một chút, bộ dáng thanh cao như Thiên Sơn tuyết liên***, nếu như là đồ của người khác, ngươi khinh thường không thèm lấy đi.”
“Nghê đại nhân!”
Quản gia vội vàng chạy vào, lớn tiếng nói: “Nghê đại nhân, ngài tìm được hung thủ rồi?! Nhanh như vậy?”
Quản gia chạy vội nên thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, sau đó liền có mấy gia đinh cùng nha hoàn chạy vào. Trì Long cùng Triệu Duẫn tìm hết tất cả mọi người ở Tần gia gọi đến, Trương thị còn nói không thể đến phải ở lại chăm sóc hài tử, nhưng cuối cùng vẫn bị Trì Long đưa đi.
Tần đại thiếu gia ngồi ở chủ vị, nhận lấy chén trà từ nha hoàn, chờ xem kịch Nghê đại nhân vạch mặt hung thủ giết người.
Nghê Diệp Tâm bày ra phong thái đại sư, chắp tay sau lưng đứng ở chính giữa phòng, bởi vì trong phòng có chứa rất nhiều người nên có hơi chật chội. Mộ Dung Trường Tình lại đứng dựa vào cửa, bộ dáng hoàn toàn không hợp thời cảnh, nhưng hắn cũng không rời đi, mặc dù nơi này không có thứ hắn muốn tìm, nhưng hắn bỗng nhiên muốn nhìn xem Nghê Diệp Tâm cuối cùng có bao nhiêu bản sự.
Nghê Diệp Tâm vờ lãnh đạm trong một lúc, chờ người đến đầy đủ, lúc này mới ho khan một tiếng, nói: “Bây giờ chúng ta hãy nói về hung thủ.”
“Hung thủ là ai?” Quản gia là người đầu tiên lên tiếng: “Nghê đại nhân, chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi mà ngài đã biết hung thủ là ai?”
Hắn vừa mới dứt lời, bên kia Trương thị đang khoan thai đến chậm, ngồi ở một góc liền cười lạnh một tiếng, nói: “Quản gia, ngươi nịnh bợ lấy lòng đại nhân của phủ Khai Phong như thế, có phải là đang chột dạ do thông đồng với hắn hay không?”
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, cũng cười nói: “Đây cũng chỉ là một vụ án nhỏ, cũng không có vẫn đề nào khiến người phải khổ não suy diễn, chỉ là vận may của hung thủ quá tốt mà thôi, cho nên phá án trong một ngày cũng không phải là chuyện kinh ngạc.”
Trì Long nghe xong, lập tức mở to mắt không hiểu, vụ án này đối với hắn là một án mạng không hề có đầu mối, mà còn là một vụ giết người trong mật thất (trong phòng kín).
Trên mặt của mọi người đều lộ ra biểu tình giống Trì Long, ánh mắt kinh ngạc lẫn mê hoặc nhìn Nghê Diệp Tâm.
Nói thật, Nghê Diệp Tâm rất hưởng thụ cảm giác này, không nhịn được cười khẽ.
“Khụ!” Triệu Duẫn ho khan một lát, nói: “Bắt đầu thôi, thưa đại nhân.”
“Được rồi.” Nghê Diệp Tâm vỗ tay một cái, nói: “Trước tiên bắt đầu từ mật thất.”
Nghê Diệp Tâm chỉ vào cửa phòng, nói: “Các ngươi nghĩ Tần lão gia chết ở trong một căn phòng kín, nghĩ hung thủ có thể là quỷ, thực ra đây chỉ là một lối suy nghĩ sai lầm mà thôi. Lúc đó nơi này quả thật là một căn phòng kín, hơn nữa còn là một căn phòng vô cùng kín kẽ, cửa sổ đóng chặt, không hề có tổn hại. Ta đã kiểm tra kết cấu của căn phòng này, không ai có thể giở trò vặt, xuyên một sợi dây nhỏ treo cái chìa khóa là có thể giả thành phòng kín.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Trương thị thiếu kiên nhẫn nói.
Nghê Diệp Tâm nói: “Vận may.”
“Cái gì?” Quản gia nghe không hiểu.
Nghê Diệp Tâm nói: “Vận may của hung thủ quá tốt rồi, tốt đến mức chính hung thủ cũng thực bất ngờ.”
Nghê đại nhân sắp miêu tả lại một vụ án giết người hung ác, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, nghe Nghê Diệp Tâm nói chuyện.
Nghê Diệp Tâm nói: “Thật ra hiện trường vụ án ban đầu cũng không phải ở thư phòng, nói cách khác, Tần lão gia không bị người giết chết ở trong thư phòng. Ta đã điều tra, trong nhà kho riêng của Tần lão gia có vết máu, nơi đó mới là hiện trường vụ án ban đầu.”
Ngày hôm ấy Tần lão gia vốn đang ở bên ngoài bàn chuyện làm ăn, ai ngờ đột nhiên giữa đường đã trở lại, lúc hắn trở lại vào buổi chiều, hạ nhân trong nhà rất ít, không có người nào nhìn thấy Tần lão gia trở lại.
Tần lão gia một người trở về sân của mình, không nghĩ tới sau khi hắn trở về, chợt phát hiện trong nhà kho của mình có người, hơn nữa không chỉ là một người.
Nhà kho riêng này của lão, bình thường nha hoàn gia đinh không dám tự ý đi vào, là một chỗ vô cùng an toàn, bây giờ Tần lão gia lại đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, càng an toàn hơn rất nhiều, biến thành nơi nam nữ vụng trộm.
Điều này thật sự rất trùng hợp, Tần lão gia đi tới vừa vặn đụng phải chuyện xấu xa của đôi nam nữ kia.
Nghê Diệp Tâm nói: “Lúc này có thể tưởng tượng được bọn họ sẽ phản ứng thế nào. Tần lão gia bị mũi tên gãy đâm trúng chính diện, lúc hung thủ hành hung hẳn là rất đột nhiên, bởi vì hung thủ là người quen thuộc với Tần lão gia, cho nên Tần lão gia hoàn toàn không phòng bị, hắn cũng không ngờ rằng người đó sẽ giết hắn. Thật ra còn có một căn cứ chứng minh hung thủ là người quen thuộc với Tần lão gia, chính là hành động của Tần lão gia trước khi chết: khắc chữ xuống đất.”
Trước khi chết Tần lão gia vốn muốn dùng móng tay khắc tên hung thủ hoặc đặc điểm của hắn (hung thủ) lên trên sàn nhà, nhưng do lão quá mức thống khổ, chữ viết lưu lại trên sàn nhà hoàn toàn không thể nhìn ra. Lúc mọi người thấy điều này đều vô cùng thất vọng, nhưng ở trong mắt Nghê Diệp Tâm, đây chính là một manh mối trọng yếu. Có chữ viết lưu lại chứng tỏ hung thủ rất có thể là người mà Tần lão gia nhận thức thậm chí là người rất quen thuộc với lão, dù sao nếu như hung thủ là một người xa lạ hoặc là người che mặt, Tần lão gia cũng không thể tìm ra được đặc điểm đặc thù của hắn trong một thời gian ngắn, còn lưu lại manh mối.
Nghê Diệp Tâm nói tiếp: “Tần lão gia bị đâm, nhưng vết thương kia không đủ chí mạng. Lúc đó hung thủ cũng luống cuống, hắn không biết tiếp theo mình nên làm như thế nào. Vào lúc này, Tần lão gia theo bản năng mà phản kháng, hắn tóm lấy cánh tay hung thủ, cắn xuống thật mạnh, định dùng cách này để kháng cự lại hung thủ.”
Tần lão gia đã có tuổi, lợi cũng không được tốt lắm, hắn hung hăng cắn hung thủ một cái để đẩy hung thủ ra, nhưng hung thủ lại bị hắn chọc giận, bắt đầu sinh ra ý nghĩ ác độc.
Hung thủ cùng Tần lão gia đã có vài lần tranh đấu kịch liệt, trong lúc ẩu đả, lợi của Tần lão gia bị ngoại lực tác động, xảy ra tình huống bị xé nứt, điều này đã bị Nghê Diệp Tâm nhìn ra lúc kiểm nghiệm thi thể.
Nghê Diệp Tâm nói: “Tần lão gia không phải là đối thủ của hung thủ, Tần lão gia tuy rằng là nam nhân, nhưng cũng đã có tuổi, rất nhanh hung thủ đã chế phục được hắn, mãnh liệt đâm mũi tên gãy kia thêm nhiều lần vào lồng ngực của Tần lão gia, muốn giết Tần lão gia nhanh hơn. Nói như vậy, khả năng hung thủ là nữ tử quả thật không cao, rất có thể là một nam nhân trưởng thành, nhưng nam nhân này cũng không cường tráng, hơn nữa thường ngày đều sống an nhàn, ít khi đụng tay chân.”
Nghê Diệp Tâm tự thuật tình huống án mạng, trong phòng không có một tiếng động, mọi người giống như đang nghe Thiên Phương dạ đàm***, một bên nghe một bên theo bản năng nhìn khắp phòng, tựa như đang tìm người nào tương đối phù hợp với bộ dáng của hung thủ.
*** Thiên Phương dạ đàm: “Thiên Phương” là chỉ các nước Ả Rập thời xưa, “dạ đàm” nghĩa là ban đêm. Câu này là nói về truyện Nghìn lẻ một đêm của Ả Rập: Chỉ một việc rất khó làm người khác tin tưởng.
Nghê Diệp Tâm còn nói: “Mũi tên gãy cắm trên ngực Tần lão gia rất có thể là do hung thủ bẻ gãy vào lúc đó. Hung thủ phát điên hung hăng đâm mũi tên vào nhiều lần, Tần lão gia rốt cục cũng thoi thóp, không nhúc nhích nổi. Hung thủ nghĩ rằng Tần lão gia đã tắt thở rồi, nhưng…”
Hung thủ tưởng rằng Tần lão gia đã chết, hung thủ bắt đầu hốt hoảng, giết người rồi tiếp theo nên xử lý như thế nào? Trong lúc hung thủ đang hoang mang luống cuống nghĩ biện pháp giải quyết, vừa quay đầu lại, đột nhiên phát hiện “Thi thể” trên đất đang động đậy!
Hẳn là thi thể Tần lão gia lại bò dậy, Tần lão / gia giả vờ tắt thở, hắn biết mình đánh không lại hung thủ, trong khi hung thủ đang thả lỏng cảnh giác tranh thủ bò dậy chạy trốn.
Tần lão gia bị thương nặng, hắn căn bản là chạy không nổi, nhưng hắn không muốn chết như vậy, hắn vất vả chạy được hai bước, quay đầu lại nhìn thấy hung thủ đuổi theo phía sau, lập tức xoay người chạy vào thư phòng của mình, sau đó đóng cửa khóa lại.
Nghê Diệp Tâm nói tới chỗ này, tất cả mọi người đều xôn xao.
Ngay cả người đang đứng ở cửa là Mộ Dung Trường Tình cũng lộ ra một tia biểu tình không thể tin.
Nghê Diệp Tâm nói: “Cho nên mới nói vận may của hung thủ thật sự là quá tốt, mật thất thật ra là do Tần lão gia tự mình tạo thành. Đó cũng không phải là do hung thủ dùng để giết chết Tần lão gia, mà là do Tần lão gia dùng để bảo vệ mình.”
Tần lão gia tạo ra một “Mật thất”, hắn chạy vào trong phòng khóa lại cửa sổ, ngăn hung thủ ở bên ngoài. Hắn hô to hi vọng có người có thể nghe tiếng kêu cứu của hắn, nhưng rất đáng tiếc, ngày đó hầu như toàn bộ hạ nhân Tần gia đều không có trong phủ, tất cả đều về nhà nghỉ, ngoại trừ hung thủ căn bản không có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của Tần lão gia.
Hung thủ ở bên ngoài không vào được, nhưng Tần lão gia cũng không ra được. Tần lão gia bị thương quá nặng, mất máu trầm trọng, trong thư phòng đâu đâu cũng có máu, nhưng không có dấu vết đánh nhau cũng bởi vì điều này.
Tần lão gia rất tuyệt vọng, gian mật thất này tuy rằng ngăn cản được hung thủ, nhưng lại không giữ được mạng của hắn. Chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ không cầm cự được nữa, lúc ngã trên mặt đất, hắn muốn dùng đầu ngón tay viết tên hung thủ lên mặt đất, nhưng hắn đã bị thống khổ dằn vặt đến mức không còn chút sức lực, cuối cùng vẫn chết đi.
Hung thủ ở bên ngoài nóng vội vô cùng, muốn tìm thứ gì để cạy cửa thư phòng ra. Nhưng hắn bỗng nhiên hiểu ra, trong thư phòng không còn tiếng động gì, Tần lão gia bị thương nặng như vậy chắc chắn phải chết. Hơn nữa cửa thư phòng với cửa sổ đều đóng chặt, biện pháp tốt nhất là nói rằng đây là do quy quái giết người.
Nghê Diệp Tâm nói: “Vậy nên hung thủ làm như cái gì cũng chưa xảy ra, chỉ dọn dẹp hiện trường ban đầu mà thôi.”
Hung thủ không cạy cửa ra, ngược lại hắn lau khô hết vết máu bên ngoài, hung thủ không muốn để cho người khác biết Tần lão gia bị tên đâm ở nơi nào, hắn nhất định phải khiến cho người khác tin tưởng không nghi ngờ, là quỷ đã giết chết Tần lão gia.
Nghê Diệp Tâm nói: “Vốn là trong sân cùng nhà kho đều phải có vết máu, nhưng đều bị hung thủ xử lý. Chỉ là hung thủ không có kinh nghiệm hành hung giết người, cho nên xử lý cũng không sạch sẽ hoàn toàn, lúc ta kiểm tra nhà kho đã phát hiện một vài vết máu. Quan trọng nhất là, trên cánh cửa thư phòng còn có vết máu, do thư phòng đóng kín cửa nên không thể tẩy sạch chỗ đó, cũng là căn cứ chứng minh thư phòng thật ra không phải là một manh mối then chốt quan trọng trong mật thất này.”
Đôi mắt quản gia như đang lóe sáng, nói: “Nghê đại nhân! Ngài hãy nói cho tất cả mọi người biết, hung thủ là ai!”
Quản gia giống như đã biết được hung thủ là người nào, biểu tình vô cùng kích động.
Nghê Diệp Tâm nói: “Hung thủ đương nhiên là một nam nhân, trên cánh tay có dấu răng do người cắn.”
Nghê Diệp Tâm vừa nói như thế, Trương thị cười lạnh lên tiếng: “Đại nhân, ngài đang đùa giỡn chúng ta sao? Ta chi sợ trên dưới trong nhà này, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, trên cánh tay có vết cắn cũng phải nhiều hơn một nửa.”
Quản gia gấp đến đổ mồ hôi, nói: “Đúng vậy thưa đại nhân, ngài không biết, Nhị phu nhân bị bệnh, gặp người liền cắn, rất nhiều người đều bị cắn ở cánh tay. Còn có nhiều con chó trong nhà bị xem nhẹ cũng cắn người, chuyện này… Cách này không thể thực hiện được a.”
Nghê Diệp Tâm hài lòng gật đầu, nói: “Nói cũng đúng. Nhưng cũng may còn có một cách khác.”
/176
|