Ánh nắng của ngày mới chan hòa đang chiếu xuống khắp nơi. Trên chiếc giường quen thuộc của mình, Bo đang cố chống lại những tia nắng kia để tiếp tục chìm trong giấc ngủ bỗng có tiếng gọi “ Thằng kia mày chết ở đâu rồi, hẹn tao cho đã giờ còn ngủ nướng hả mày?” Ken vừa bước vào nhà vừa quang quang cái miệng. Khỏi phải nói Bo cũng biết ai đang đến “ thỉnh giáo” mình. Bo lồm cồm ngồi dậy định làm VSCN rồi ra trị tội thằng bạn trời đánh của mình. Nhưng chưa kịp bước xuống giường giọng nói oanh vàng của thằng bạn đã kế bên tai. “ Tao cho mày 10 phút nhé ko thì mày sẽ biết tay tao Bo à” Bo nghe thế cuống cuồng lên chạy thẳng vào nhà VS và làm với tốc độ siêu nhân. 5 phút sau anh đã có mặt với áo pull trắng mỏng và chiếc quần lửng. Ken nhìn thằng bạn mình la lớn: “ Trong phòng có tao với mày mặc zậy ai ngắm, mà mày đừng nói với tao mày định mặc thế này để zô công ty gặp chú mày nhé, tao cá mày bị đuổi từ vòng gửi xe”. Bo như chợt nhớ ra cuộc hẹn với chú mình một lần nữa cuống cuồng chạy đi thay đồ. Ken chỉ biết lắc đầu cho cái tật hay quên của thằng bạn.
Một lúc sau Bo nói với Ken: “Giờ tao với mày kiếm gì bỏ bụng cái rồi lên công ty gặp chú tao”
Ken nói “ Ừ cũng được mà mày có chắc chú mày sẽ thích cái ý tưởng này ko? “
Bo vừa đảo mắt nhìn 2 bên đường vừa trả lời’ “ tao nghĩ là ổn mà, hôm bữa chú tao có kêu tao về đầu quân cho công ty ổng. Sau lần hợp tác thành công với chị Ngọc Hằng, ổng muốn chính thức tấn công vào lĩnh vực giải trí”
“ Thì chú mày nghĩ cho mày thôi chú đâu có ý định thành lập nhóm nhạc” Ken vẫn lo lắng hỏi.
Bo nói : “ Thì cứ thử xem sao, ghé zô quán phở này đi mày” .Thế là 2 chàng trai cùng tấp vào.
Một lúc sau họ đã đến công ty, Ken ngạc nhiên: “ Nghe tiếng công ty chú mày cũng lâu rồi mà chưa có dịp ghé qua. Công nhận đẳng cấp chuyên nghiệp có khác hen mày”. Nói rồi cả 2 cùng cười và bước vào trong. Mọi người trong công ty thì ko còn xa lạ gì với Bo nên cứ thế cả 2 đi thẳng lên phòng GĐ. Thư ký thấy Bo liền báo với GĐ. Sau đó quay lại mời Bo và Ken vào phòng
Bo chào chú mình và giới thiệu thằng bạn với chú. Sau đó cả 3 nhanh chóng vào chủ đề chính. Cháu đã suy nghĩ về lời đề nghị của chú rồi, nhưng cháu thấy chưa ổn lắm vì thị trường giải trí ngày nay có quá nhiều ca sĩ nam, hát đủ thể loại nhạc hết rồi chú à, nên người nghe cũng nhàm chán và ko còn hứng thú lắm. Với cháu cũng chưa đủ tự tin để đứng 1 mình trên sân khấu ” ông GĐ hỏi lại “ Vậy ý cháu là gì?”
Bo tiếp tục trả lời: “ Theo cháu thấy giờ thị trường giờ đang khan hiếm những nhóm nhạc vậy tại sao mình ko thành lập 1 nhóm nhạc hả chú. Giống như những nhóm nhạc thần tượng trước đây vậy. Đó cũng là cách giới thiệu tụi con với công chúng trước để sau này khi tách nhóm tụi con sẽ ko bị công chúng xa lạ và đó cũng là một bàn đạp tốt cho con”
Ông GĐ suy nghĩ một lát lại hỏi: “ Nhóm nhạc thần tượng là ý tưởng hay nhưng con có nghĩ tới khi tách nhóm làm sao tụi con có thể vượt qua chính cái bóng của mình trong nhóm.”
Câu hỏi của ông GĐ làm cho Bo bất ngờ vì cậu ko nghĩ đến điều này.Cậu đang không biết phải trả lời như thế nào
Ken ngồi bên cạnh tiếp lời: “ Xin phép chú cháu có ý kiến” Ông GĐ gật đầu. Ken tiếp lời : “ Cháu nghĩ nếu thật sự tụi cháu có nội lực thì để làm việc với lòng đam mê của mình tụi cháu buộc phải vượt qua cái bóng đó.Nếu ko chúng cháu sẽ bị đào thảo thôi”
Bo tiếp lời “ Vấn đề làm cháu suy nghĩ là chi phí hoạt động thôi vì nhóm nhạc sẽ phải đầu tư nhiều hơn chứ việc vượt qua cái bóng của mình thì buộc tụi cháu phải vượt qua rối” Ông GĐ cười lớn “cháu nghĩ được như vậy thì tốt nhưng chú cần suy nghĩ lại vì vấn đề đầu tư cũng là vấn đề đau đầu đấy.Mà nếu thành lập nhóm nhạc cháu định sẽ có mấy thành viên.” Bo suy nghĩ chắc là 3 thôi chú, cháu với Ken và thêm 1 bạn nữa là đủ” Ken lại nói “ 3 người thì chi phí ít nhưng cháu nghĩ đội hình 4 người thì sẽ ổn hơn trong công việc và các bài tập vũ đạo chú à”
“ Ok chú sẽ suy nghĩ kỹ về điều này” Ông GĐ trả lời. Nói rồi Ken và Bo đứng lên chuẩn bị ra về. Đi đến cửa thì ông GĐ níu Bo lại hỏi nhỏ: theo cháu thằng Ken cháu nghĩ nó hát tốt không
Bo cười lớn: Cái này chú yên tâm. Tuy không bằng cháu nhưng cũng là đối thủ đang gờm của cháu đó chú.
Nghe Bo nói vậy ông GĐ chỉ biết lắc đầu cho cách nói của thằng cháu mình. Nhờ vậy mà ông yên tâm bớt phần nào. Thế là kết thúc cuộc nói chuyện Ken và Bo trở về nhà. Ông GĐ trở lại phòng làm việc, ngồi suy nghĩ. Ông nheo nheo đôi mắt làm hằn lên vài nếp nhăn. Lời đề nghị của Bo ko thể ko khiến ông suy nghĩ. Hình ảnh trong quá khứ ùa về. Phải giá như lúc đó ông đừng nhu nhược, và đừng bị cám dỗ bởi ba của mình thì có lẽ giờ đây ông đã hoàn toàn tự hào về người con trai của mình và Bo giờ đây có khi đã là 1 ca sĩ chuyên nghiệp.
Nhưng vốn là 1 người bảo thủ nên ba ông chỉ muốn lấy người môn đăng hộ đối để làm dâu. Vì thế mà ông đành phải im lặng làm theo sự sắp đặt của ba và từ bỏ đi người con gái ông yêu ngay cả khi cô đang mang giọt máu của ông.
Phải, chính vì sự ích kỷ của người lớn mà ông đã phạm 1 sai lầm quá lớn. Cho đến khi hiểu ra thì đã quá muộn đến nỗi ko còn cách nào để sửa sai. Cũng từ đó ông luôn muốn tìm mọi cách để giúp đỡ con mình nhưng sao thật khó, cho đến một ngày ông phát hiện cậu cũng đam mê âm nhạc như mẹ cậu và năng khiếu của Bo là hoàn toàn thừa hưởng từ mẹ cậu cho nên ông muốn giúp cậu thực hiện ước mơ của cậu.
Công ty VM&M của ông được biết đến là một công ty truyền thông lớn.Gần đây khi hợp tác với Ngọc Hằng cũng mang lại không ít thành công điều này hoàn toàn thuận lợi cho sự khởi đầu của Bo. Nhưng điều ông không ngờ là Bo lại muốn thành lập 1 nhóm nhạc chứ ko muốn phát triển sự nghiệp solo.
Một lúc sau Bo nói với Ken: “Giờ tao với mày kiếm gì bỏ bụng cái rồi lên công ty gặp chú tao”
Ken nói “ Ừ cũng được mà mày có chắc chú mày sẽ thích cái ý tưởng này ko? “
Bo vừa đảo mắt nhìn 2 bên đường vừa trả lời’ “ tao nghĩ là ổn mà, hôm bữa chú tao có kêu tao về đầu quân cho công ty ổng. Sau lần hợp tác thành công với chị Ngọc Hằng, ổng muốn chính thức tấn công vào lĩnh vực giải trí”
“ Thì chú mày nghĩ cho mày thôi chú đâu có ý định thành lập nhóm nhạc” Ken vẫn lo lắng hỏi.
Bo nói : “ Thì cứ thử xem sao, ghé zô quán phở này đi mày” .Thế là 2 chàng trai cùng tấp vào.
Một lúc sau họ đã đến công ty, Ken ngạc nhiên: “ Nghe tiếng công ty chú mày cũng lâu rồi mà chưa có dịp ghé qua. Công nhận đẳng cấp chuyên nghiệp có khác hen mày”. Nói rồi cả 2 cùng cười và bước vào trong. Mọi người trong công ty thì ko còn xa lạ gì với Bo nên cứ thế cả 2 đi thẳng lên phòng GĐ. Thư ký thấy Bo liền báo với GĐ. Sau đó quay lại mời Bo và Ken vào phòng
Bo chào chú mình và giới thiệu thằng bạn với chú. Sau đó cả 3 nhanh chóng vào chủ đề chính. Cháu đã suy nghĩ về lời đề nghị của chú rồi, nhưng cháu thấy chưa ổn lắm vì thị trường giải trí ngày nay có quá nhiều ca sĩ nam, hát đủ thể loại nhạc hết rồi chú à, nên người nghe cũng nhàm chán và ko còn hứng thú lắm. Với cháu cũng chưa đủ tự tin để đứng 1 mình trên sân khấu ” ông GĐ hỏi lại “ Vậy ý cháu là gì?”
Bo tiếp tục trả lời: “ Theo cháu thấy giờ thị trường giờ đang khan hiếm những nhóm nhạc vậy tại sao mình ko thành lập 1 nhóm nhạc hả chú. Giống như những nhóm nhạc thần tượng trước đây vậy. Đó cũng là cách giới thiệu tụi con với công chúng trước để sau này khi tách nhóm tụi con sẽ ko bị công chúng xa lạ và đó cũng là một bàn đạp tốt cho con”
Ông GĐ suy nghĩ một lát lại hỏi: “ Nhóm nhạc thần tượng là ý tưởng hay nhưng con có nghĩ tới khi tách nhóm làm sao tụi con có thể vượt qua chính cái bóng của mình trong nhóm.”
Câu hỏi của ông GĐ làm cho Bo bất ngờ vì cậu ko nghĩ đến điều này.Cậu đang không biết phải trả lời như thế nào
Ken ngồi bên cạnh tiếp lời: “ Xin phép chú cháu có ý kiến” Ông GĐ gật đầu. Ken tiếp lời : “ Cháu nghĩ nếu thật sự tụi cháu có nội lực thì để làm việc với lòng đam mê của mình tụi cháu buộc phải vượt qua cái bóng đó.Nếu ko chúng cháu sẽ bị đào thảo thôi”
Bo tiếp lời “ Vấn đề làm cháu suy nghĩ là chi phí hoạt động thôi vì nhóm nhạc sẽ phải đầu tư nhiều hơn chứ việc vượt qua cái bóng của mình thì buộc tụi cháu phải vượt qua rối” Ông GĐ cười lớn “cháu nghĩ được như vậy thì tốt nhưng chú cần suy nghĩ lại vì vấn đề đầu tư cũng là vấn đề đau đầu đấy.Mà nếu thành lập nhóm nhạc cháu định sẽ có mấy thành viên.” Bo suy nghĩ chắc là 3 thôi chú, cháu với Ken và thêm 1 bạn nữa là đủ” Ken lại nói “ 3 người thì chi phí ít nhưng cháu nghĩ đội hình 4 người thì sẽ ổn hơn trong công việc và các bài tập vũ đạo chú à”
“ Ok chú sẽ suy nghĩ kỹ về điều này” Ông GĐ trả lời. Nói rồi Ken và Bo đứng lên chuẩn bị ra về. Đi đến cửa thì ông GĐ níu Bo lại hỏi nhỏ: theo cháu thằng Ken cháu nghĩ nó hát tốt không
Bo cười lớn: Cái này chú yên tâm. Tuy không bằng cháu nhưng cũng là đối thủ đang gờm của cháu đó chú.
Nghe Bo nói vậy ông GĐ chỉ biết lắc đầu cho cách nói của thằng cháu mình. Nhờ vậy mà ông yên tâm bớt phần nào. Thế là kết thúc cuộc nói chuyện Ken và Bo trở về nhà. Ông GĐ trở lại phòng làm việc, ngồi suy nghĩ. Ông nheo nheo đôi mắt làm hằn lên vài nếp nhăn. Lời đề nghị của Bo ko thể ko khiến ông suy nghĩ. Hình ảnh trong quá khứ ùa về. Phải giá như lúc đó ông đừng nhu nhược, và đừng bị cám dỗ bởi ba của mình thì có lẽ giờ đây ông đã hoàn toàn tự hào về người con trai của mình và Bo giờ đây có khi đã là 1 ca sĩ chuyên nghiệp.
Nhưng vốn là 1 người bảo thủ nên ba ông chỉ muốn lấy người môn đăng hộ đối để làm dâu. Vì thế mà ông đành phải im lặng làm theo sự sắp đặt của ba và từ bỏ đi người con gái ông yêu ngay cả khi cô đang mang giọt máu của ông.
Phải, chính vì sự ích kỷ của người lớn mà ông đã phạm 1 sai lầm quá lớn. Cho đến khi hiểu ra thì đã quá muộn đến nỗi ko còn cách nào để sửa sai. Cũng từ đó ông luôn muốn tìm mọi cách để giúp đỡ con mình nhưng sao thật khó, cho đến một ngày ông phát hiện cậu cũng đam mê âm nhạc như mẹ cậu và năng khiếu của Bo là hoàn toàn thừa hưởng từ mẹ cậu cho nên ông muốn giúp cậu thực hiện ước mơ của cậu.
Công ty VM&M của ông được biết đến là một công ty truyền thông lớn.Gần đây khi hợp tác với Ngọc Hằng cũng mang lại không ít thành công điều này hoàn toàn thuận lợi cho sự khởi đầu của Bo. Nhưng điều ông không ngờ là Bo lại muốn thành lập 1 nhóm nhạc chứ ko muốn phát triển sự nghiệp solo.
/84
|