- A! Bệ hạ, người làm gì vậy? Đau!...- Lâm hoàng hậu hoảng sợ, quẫy đạp lung tung.Tể tướng cũng hồn bay phách lạc, lòng hoảng sợ không biết ái nữ của mình đã làm nên chuyện gì. Miệng bất giác kêu lên hai chữ.
- Ngọc nhi!
Nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn quay qua hỏi Văn Vũ.
- Bẩm bệ hạ, hạ thần không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng người cũng đừng mạnh tay quá!- Hắn run rẩy nhìn đứa con gái đang kêu khóc thảm thiết.
- Vì sao?- Hắn lạnh lùng. Và có vẻ mạnh tay hơn ban nãy. Vì nàng ta hét lên một tiếng đau đớn.
- Vì Ngọc nhi là hoàng hậu của người!- Tể tướng hắn nói xong nhanh chóng biết mình lỡ lời, muốn cắn phắt cái lưỡi đi cho xong.
Nhưng mơ ước chỉ là mơ ước. Vì một lời nói ra, tứ mã chạy không kịp.
- Ngọc nhi!
Nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn quay qua hỏi Văn Vũ.
- Bẩm bệ hạ, hạ thần không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng người cũng đừng mạnh tay quá!- Hắn run rẩy nhìn đứa con gái đang kêu khóc thảm thiết.
- Vì sao?- Hắn lạnh lùng. Và có vẻ mạnh tay hơn ban nãy. Vì nàng ta hét lên một tiếng đau đớn.
- Vì Ngọc nhi là hoàng hậu của người!- Tể tướng hắn nói xong nhanh chóng biết mình lỡ lời, muốn cắn phắt cái lưỡi đi cho xong.
Nhưng mơ ước chỉ là mơ ước. Vì một lời nói ra, tứ mã chạy không kịp.
/45
|