- Dâm đãng? Người nói vậy là ý gì?- Tể tướng thất thần nhìn hắn.- Nàng ta đã mang thai!- Yến Linh nhìn hắn có chút thương xót, đúng là con dại cái mang mà.- Mà bệ hạ chưa từng sũng hạnh nàng ta lần nào!
Văn Vũ lạnh lùng nhìn hắn.
- Cũng là tại bệ hạ cả! Nếu người sũng hạnh nó, nó đương nhiên chẳng dám làm nên chuyện tày đình này!- Tể tướng đau khổ cho số phận đứa con gái lấy phải người chồng ác ma như Văn Vũ.
- Tại ta?- Văn Vũ nhếch môi.- Tại ta hay tại ngươi? Nếu người không đưa nàng ta vào cung, nàng ta có làm hoàng hậu không?
Đến đây, mặt hắn cắt không còn giọt máu.
Yến Linh khẽ cười. Nàng tưởng hắn đã tìm ra thủ phạm hãm hại mẫu thân hắn. Nhưng lại ra chuyện này. Không lẽ người như hắn cũng biết ghen?
Văn Vũ lạnh lùng nhìn hắn.
- Cũng là tại bệ hạ cả! Nếu người sũng hạnh nó, nó đương nhiên chẳng dám làm nên chuyện tày đình này!- Tể tướng đau khổ cho số phận đứa con gái lấy phải người chồng ác ma như Văn Vũ.
- Tại ta?- Văn Vũ nhếch môi.- Tại ta hay tại ngươi? Nếu người không đưa nàng ta vào cung, nàng ta có làm hoàng hậu không?
Đến đây, mặt hắn cắt không còn giọt máu.
Yến Linh khẽ cười. Nàng tưởng hắn đã tìm ra thủ phạm hãm hại mẫu thân hắn. Nhưng lại ra chuyện này. Không lẽ người như hắn cũng biết ghen?
/45
|