10 giờ 30 tối.
- Về rồi hả con ? - Tiếng của bà Nhã kì vọng từ phòng khách ra khi nghe thấy tiếng xe của Ren vừa vào đến cổng.
- Ba mẹ còn xem phim à ? - Ren cầm chiếc áo khoác trên tay tiến lại chỗ bà Nhã Kì đang ngồi.
- Chơi vui chứ con ? - Vừa nói bà vừa đưa cho Ren miếng trái cây vừa mới gọt xong.
- Cũng vui mẹ ạ ! - Tuy nãy giờ bận nói chuyện với mẹ nhưng Ren vẫn không quên để ý ánh mắt đang có gì đó rất khó chịu của Bảo Hân .Từ nãy đến giờ cô bé chẳng hề mở miệng nói lời nào,việc này không giống với Bảo Hân ngày thường cho lắm.
- Con lên phòng trước,ba mẹ cũng nên đi ngủ sớm ,thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu! .....Hân , theo anh lên phòng ! - Rồi Ren cầm chiếc áo khoác và lên thẳng phòng,nhưng trước khi đi anh chàng vẫn không quên tặng cho mẹ mình một cái kiss ngay ở trán.
Ren vừa lên phòng không lâu thì Bảo Hân cũng lét từng bước nặng nề theo sau.
- Tụi nhỏ có chuyện gì mà bí mật vậy mình?- Bà Kì tỏ ra thắc mắc.
- Tụi trẻ thời nay nắng mưa thất thường,tôi với mình dù có muốn quản thì quản cũng không nổi đâu. Kệ tụi nó.! - Nói rồi ông Davic lại gián đôi mắt của mình vào cái máy tính trước mặt.
- Sao mình lúc nào cũng thế? Xem phim với tôi mà cứ kè kè cái máy tính bên cạnh là sao? Nếu không muốn xem thì mình vào phòng mà làm việc,tôi đâu có ép mình phải ngồi đây? - Bà Kì tỏ ra rất khó chịu trước hành động của chồng mình.
- Thôi tôi làm xong rồi,giờ tôi xem phim cùng mình được chưa?- Thấy vợ mình tỏ ra không vui ông Davic vội vàng tắt máy tính và tỏ ra vô cùng hối lỗi.
Vậy đó,tình yêu có khi nào phân biệt tuổi tác đâu. Mỗi lứa tuổi sẽ có một cách riêng để thể hiện tình cảm. Và khi tình yêu đã được trải qua thử thách mà vẫn không bị thời gian bào mòn thì lúc đó tình yêu sẽ chững chạc và vững bền hơn.
Đối với Ren,điều mà luôn khiến anh tự hào đó là có được một người cha luôn hết mực yêu thương vợ con và một người mẹ luôn tần tảo vun đắp cho hạnh phúc gia đình. Anh luôn xem gia đình mình như là một hình mẫu để có thể phấn đấu tạo lập trong tương lai.....
..............................................................
- Anh hai gọi em có chuyện gì không? - Bảo Hân rụt rè bước vào phòng khi thấy ánh mắt không được vui của anh trai mình.
- Sao mày khó chịu với anh? - Ren ngồi trên ghế vòng tay lại và nhìn Bảo Hân một cách nghiêm túc.
- Em làm gì có! Tại hai nghĩ lung tung thôi.- Bảo Hân chối hoảng khi nghe anh mình đề cập đến vấn đề đó.
- Nếu vậy thì tốt ! Khi nào mày thi xong kì đầu mà đạt kết quả tốt thì anh hai sẽ dẫn mày đi chơi, vậy nên lo mà học đi.
- Anh hai nói thật hả?- Bảo Hân nhảy cởn lên khi nghe đến hai từ <đi chơi>.
- Xem lại mày kìa! Con gái con lứa gì mà cứ nghe đến đi chơi là không thể kìm chế được cảm xúc. Có cần phải thích thú đến kiểu đó không?
- Được đi chơi với anh hai nên em mới vui vậy thôi. Mà anh nhớ giữ lời đó. Hai ngủ ngon! - Dứt lời là Bảo Hân vội ôm má Ren kiss một cái rồi chạy thẳng về phòng.
- B....ả..o....... H.....â......n! - Ren hét toáng lên trước hành động nụ hôn của em gái mình.
.........................................................................
11 giờ 30.
- < Em còn đau không zuzu ? > Tin nhắn của Ren chợt xuất hiện trên màn hình,và không hiểu sao zuzu lại cảm thấy lòng mình lại rộn lên một cảm giác gì đó rất lạ.
-
-< Anh cũng đang định ngủ đây ,nhưng không yên tâm về zuzu nên anh chỉ muốn hỏi thăm thôi.>
- < Cảm ơn vì mọi chuyện nhé,anh Ren ! >
-
- < Thì tất cả, bây giờ ngoài hai từ đó ra em chẳng biết phải nói gì.>
- < Anh biết rồi, nếu em muốn cảm ơn anh thì tốt nhất lo uống thuốc đúng giờ để nhanh khỏi bệnh,biết chưa nhóc ! >
- < Hi ! >
- < Cười gì vậy? Thôi em lo ngủ sớm đi, thức khuya không tốt cho vết thương đâu. Ngủ ngon em nhé ! >
Cuộc trò chuyện chỉ diễn ra một cách rất ngắn ngủi thôi,nhưng phần nào khiến ta cảm nhận được đang có một sợi dây vô hình nào đó đang kéo hai người họ ngày một gần nhau hơn.
Đêm nay lại là một đêm mất ngủ của zuzu ,mặc dù đã cố gắng nhắm mắt nhưng không hiểu sao cô bé vẫn không tài nào ngủ được và những lời nói của Qủy Vương lúc nào cũng văng vẳng bên tai cô bé :
- < Trong vòng một tháng bằng mọi cách cô phải khai thác thông tin từ Ren cho ta.Hai tháng nữa hội sẽ có một cuộc phân chia địa bàn mới nên ta không muốn hắn làm hỏng công việc của ta. Nhanh chóng thu xếp mọi chuyện rồi trở về đúng với vị tí của một nữ hoàng.>
Thật ra ngay lúc này đây , chính bản thân zuzu, ..cô bé cũng không thể xác định rõ bản thân mình muốn gì từ Ren. Cô cũng không muốn nghĩ rằng mình tiếp cận Ren chỉ vì mấy cái thông tin quan trọng đó,mà đơn thuần ngay lúc này đây,zuzu chỉ muốn xem Ren là một người bạn thật sự và không muốn bất cứ điều gì làm tổn hại đến anh.
Sự mâu thuẫn trong suy nghĩ đã khiến zuzu cứ trằn trọc suốt đêm.
- Về rồi hả con ? - Tiếng của bà Nhã kì vọng từ phòng khách ra khi nghe thấy tiếng xe của Ren vừa vào đến cổng.
- Ba mẹ còn xem phim à ? - Ren cầm chiếc áo khoác trên tay tiến lại chỗ bà Nhã Kì đang ngồi.
- Chơi vui chứ con ? - Vừa nói bà vừa đưa cho Ren miếng trái cây vừa mới gọt xong.
- Cũng vui mẹ ạ ! - Tuy nãy giờ bận nói chuyện với mẹ nhưng Ren vẫn không quên để ý ánh mắt đang có gì đó rất khó chịu của Bảo Hân .Từ nãy đến giờ cô bé chẳng hề mở miệng nói lời nào,việc này không giống với Bảo Hân ngày thường cho lắm.
- Con lên phòng trước,ba mẹ cũng nên đi ngủ sớm ,thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu! .....Hân , theo anh lên phòng ! - Rồi Ren cầm chiếc áo khoác và lên thẳng phòng,nhưng trước khi đi anh chàng vẫn không quên tặng cho mẹ mình một cái kiss ngay ở trán.
Ren vừa lên phòng không lâu thì Bảo Hân cũng lét từng bước nặng nề theo sau.
- Tụi nhỏ có chuyện gì mà bí mật vậy mình?- Bà Kì tỏ ra thắc mắc.
- Tụi trẻ thời nay nắng mưa thất thường,tôi với mình dù có muốn quản thì quản cũng không nổi đâu. Kệ tụi nó.! - Nói rồi ông Davic lại gián đôi mắt của mình vào cái máy tính trước mặt.
- Sao mình lúc nào cũng thế? Xem phim với tôi mà cứ kè kè cái máy tính bên cạnh là sao? Nếu không muốn xem thì mình vào phòng mà làm việc,tôi đâu có ép mình phải ngồi đây? - Bà Kì tỏ ra rất khó chịu trước hành động của chồng mình.
- Thôi tôi làm xong rồi,giờ tôi xem phim cùng mình được chưa?- Thấy vợ mình tỏ ra không vui ông Davic vội vàng tắt máy tính và tỏ ra vô cùng hối lỗi.
Vậy đó,tình yêu có khi nào phân biệt tuổi tác đâu. Mỗi lứa tuổi sẽ có một cách riêng để thể hiện tình cảm. Và khi tình yêu đã được trải qua thử thách mà vẫn không bị thời gian bào mòn thì lúc đó tình yêu sẽ chững chạc và vững bền hơn.
Đối với Ren,điều mà luôn khiến anh tự hào đó là có được một người cha luôn hết mực yêu thương vợ con và một người mẹ luôn tần tảo vun đắp cho hạnh phúc gia đình. Anh luôn xem gia đình mình như là một hình mẫu để có thể phấn đấu tạo lập trong tương lai.....
..............................................................
- Anh hai gọi em có chuyện gì không? - Bảo Hân rụt rè bước vào phòng khi thấy ánh mắt không được vui của anh trai mình.
- Sao mày khó chịu với anh? - Ren ngồi trên ghế vòng tay lại và nhìn Bảo Hân một cách nghiêm túc.
- Em làm gì có! Tại hai nghĩ lung tung thôi.- Bảo Hân chối hoảng khi nghe anh mình đề cập đến vấn đề đó.
- Nếu vậy thì tốt ! Khi nào mày thi xong kì đầu mà đạt kết quả tốt thì anh hai sẽ dẫn mày đi chơi, vậy nên lo mà học đi.
- Anh hai nói thật hả?- Bảo Hân nhảy cởn lên khi nghe đến hai từ <đi chơi>.
- Xem lại mày kìa! Con gái con lứa gì mà cứ nghe đến đi chơi là không thể kìm chế được cảm xúc. Có cần phải thích thú đến kiểu đó không?
- Được đi chơi với anh hai nên em mới vui vậy thôi. Mà anh nhớ giữ lời đó. Hai ngủ ngon! - Dứt lời là Bảo Hân vội ôm má Ren kiss một cái rồi chạy thẳng về phòng.
- B....ả..o....... H.....â......n! - Ren hét toáng lên trước hành động
.........................................................................
11 giờ 30.
- < Em còn đau không zuzu ? > Tin nhắn của Ren chợt xuất hiện trên màn hình,và không hiểu sao zuzu lại cảm thấy lòng mình lại rộn lên một cảm giác gì đó rất lạ.
-
-< Anh cũng đang định ngủ đây ,nhưng không yên tâm về zuzu nên anh chỉ muốn hỏi thăm thôi.>
- < Cảm ơn vì mọi chuyện nhé,anh Ren ! >
-
- < Thì tất cả, bây giờ ngoài hai từ đó ra em chẳng biết phải nói gì.>
- < Anh biết rồi, nếu em muốn cảm ơn anh thì tốt nhất lo uống thuốc đúng giờ để nhanh khỏi bệnh,biết chưa nhóc ! >
- < Hi ! >
- < Cười gì vậy? Thôi em lo ngủ sớm đi, thức khuya không tốt cho vết thương đâu. Ngủ ngon em nhé ! >
Cuộc trò chuyện chỉ diễn ra một cách rất ngắn ngủi thôi,nhưng phần nào khiến ta cảm nhận được đang có một sợi dây vô hình nào đó đang kéo hai người họ ngày một gần nhau hơn.
Đêm nay lại là một đêm mất ngủ của zuzu ,mặc dù đã cố gắng nhắm mắt nhưng không hiểu sao cô bé vẫn không tài nào ngủ được và những lời nói của Qủy Vương lúc nào cũng văng vẳng bên tai cô bé :
- < Trong vòng một tháng bằng mọi cách cô phải khai thác thông tin từ Ren cho ta.Hai tháng nữa hội sẽ có một cuộc phân chia địa bàn mới nên ta không muốn hắn làm hỏng công việc của ta. Nhanh chóng thu xếp mọi chuyện rồi trở về đúng với vị tí của một nữ hoàng.>
Thật ra ngay lúc này đây , chính bản thân zuzu, ..cô bé cũng không thể xác định rõ bản thân mình muốn gì từ Ren. Cô cũng không muốn nghĩ rằng mình tiếp cận Ren chỉ vì mấy cái thông tin quan trọng đó,mà đơn thuần ngay lúc này đây,zuzu chỉ muốn xem Ren là một người bạn thật sự và không muốn bất cứ điều gì làm tổn hại đến anh.
Sự mâu thuẫn trong suy nghĩ đã khiến zuzu cứ trằn trọc suốt đêm.
/28
|