Một tiếng trôi qua nhanh chóng. Cô bạn thân với bộ váy màu trắng đã sớm thay đồ để có thể đường đường chính chính trở thành nữ pháp sư múa điệu múa thần linh. Theo số bốc thăm, cô ấy sẽ thi cuối cùng.
Từng người, từng người một bắt đầu phần thi, cố trổ hết tài năng để có thể khẳng định bản thân mình. Đôi mắt tôi dõi theo họ, không dời một giây một phút. Trong lòng tôi thầm chắc, họ không thể bằng với Akêmi. Tôi đã xem Akêmi múa rất nhiều lần, tôi hiểu người duy nhất thắng được cô ấy chỉ có thể là tôi. Tôi muốn Akêmi không thể tham gia cuộc thi này, không thể dành được ngôi Quán quân. Thế nhưng tôi lại có chút do dự vì bỗng dưng xuất hiện hai yếu tố khiến tôi phải đau đầu.
Thứ nhất đó là bài múa của Quận chúa mì tôm, ấy là biệt danh tôi đặt cho cô ả hay châm chọc tôi vì cô ta có mái tóc xuăn như mì tôm. Tên cô ta là gì ấy nhỉ? À, đúng rồi, là Nami, Nami Quận chúa. Bài múa của cô ta rất khá, nếu Akêmi không tham gia thì cô ta chắc chắn sẽ dành ngôi vị Quán quân. Mà điều đó thì tuyệt đối không thể!
Thứ hai, dù sao thì Akêmi cũng đã chuẩn bị rất kĩ cho cuộc thi, cô ấy luôn quyết tâm và nói về nó với một đôi mắt lấp lánh, dám mơ dám làm. Cô ấy là…bạn tôi, là bạn duy nhất. Tôi thật sự có thể xuống tay sao?
Không!
Không được!
Tôi hoảng hốt giật mình, cả điện nhộn nhịp ánh đèn, âm nhạc và lời nhận xét vậy mà tôi lại cảm thấy trống rỗng như mình đang ở nơi không người.
Tôi đang nghĩ gì vậy? Từ khi nào tôi lại có suy nghĩ bẩn thỉu và ích kỉ đến vậy?
- Mời ban giám khảo cho điểm! – MC liếc nhìn ban giám khảo bình luận và giơ bảng điểm, sau đó sử dụng giọng ngang loa thùng, gào: 90 điểm, một điểm số vô cung xuất sắc. Tạm thời Nami Quận chúa là người dẫn đầu. Và bây giờ xin mời thí sinh cuối cùng thực hiện bài thi của mình!
Cái giọng đó, cái giọng của người MC chẳng khác gì loạt kêu gào thông báo thảm hoạ diệt chủng đối với tôi. Tôi run lên, siết chặt lấy cái gói nhỏ trong tay mà tôi cất công chạy về phòng để lấy. Như tôi đã nói, tôi là con mọt sách, mà đã là mọt sách thì những văn tự hướng dẫn cách chế tạo thuốc thì tôi biết rất nhiều và thành phẩm tôi tạo ra lại càng không thiếu. Trong tay tôi hiện giờ là là loại thuốc gây giật gân chân, nó vốn được sử dụng để rút gân những loại quái vật không có cơ thể nhất định nhưng dưới bàn tay của tôi thì nó đã nhẹ đi nhiều lần, cùng lắm là bị bong gân thôi.
Tôi chần chừ.
Thiên thần ánh sáng xuất hiện: Sawada Emi, cô điên rồi phải không? Akêmi, cô ấy là bạn thân nhất và cũng là duy nhất của cô. Còn nhớ cô ấy đã ân cần với cô như thế nào không? Đã chăm sóc cô như thế nào không? Còn nhớ cô ấy đã từng nói muốn dành chức quan quân để cha mẹ đã chết của cô ấy có thể tự hào không? Cô ấy hiền lành như thế, tốt bụng như thế, lại còn đối tốt với cô như vậy, cô nhẫn tâm sao?
- Không, tôi rất quý Akêmi, thật đấy! – Tôi lẩm bẩm.
Bỗng dưng ác quỷ bóng tôi lại xuất hiện: Đồ ngu! Sawada Emi, cô phải tỉnh táo lên. Nếu như Akêmi, cô ta mà ngồi vào vị trí Quán quân thì đẳng cấp sẽ cao hơn cô một bậc, cô ta sẽ còn để tâm đến cô sao? Cô nghĩ mình là Công nương thì ngon à? Cùng lắm thì chỉ là Công nương nhái, còn danh hiệu cô ta nhận được là hàng hiệu trăm phần trăm. Hơn nữa, cô đừng có quên cô ta là bạn thân với Raito, nếu cô ta trèo cao thì cũng sẽ có một ngày người bạn cô thân nhất sẽ thành cặp với người cô yêu nhất đấy!
Tôi bỗng dưng sợ!
Thiên thân ánh sáng: Vớ vẩn! Jun nói là sẽ chờ, Akêmi cũng nhất định sẽ không bỏ rơi Emi!
Ác quỷ bóng tối: Sao còn ngu hơn người thế hả? Cậu ta nói chờ nhưng biểu hiện cậu ta có chờ không? Còn Akêmi, có gì để giám chắc là cô ấy sẽ không thay đổi hả?
Thiên thần ánh sáng nổi giận: What? What was you saying? See, i can speak English. I’m don’t stupid. Go to hell!
Ác quỷ bóng tối bĩu môi: Đúng là bệnh sĩ chết sớm hơn bệnh tim! Hồi xưa mày thăng thiên thế nào thế? Ngu rồi còn tỏ vẻ nguy hiểm! Sai ngữ pháp hết rồi con ơi! Go to heaven!
Thế rồi tôi thấy đầu óc mình quay cuồng vì một sáng một tối đánh nhau dữ dội. Phẫn nộ, tôi quát:
- Dừng lại! – Không những thế lại còn học theo tụi thiên thần, ác quỷ: Stop!
Đương nhiên ánh mắt mọi người hướng về phía tôi không ít. Tôi đành cười trừ, cúi đầu xin lỗi:
- Xin lỗi, tôi đang nghe điện thoại!
Sau đó tầm mắt của tôi bắt đầu hướng về phía Akêmi. Cô bạn sắp lên sân khấu rồi, cô ấy đang cười rạng rỡ. Tầm mắt tôi phóng rộng hơn, đủ để nhận ra cạnh cô ấy là ba mẹ tôi, người ban nãy còn đứng dưới với cương vị ban giám khảo và bên cạnh là Raito!
Tại sao? Tại sao thế?
Tại sao tôi chưa từng được ai vây quanh, cổ vũ như vậy?
Tôi làm gì sai à? Hay là tôi không xứng đáng?
Sao Akêmi, cô ấy có hết mọi thứ gần như vốn thuộc về tôi vậy?
Bạn thân của tôi? Sao cậu lại hạnh phúc thế? Sao cậu lại cười rạng rỡ thế trong khi tôi đang đứng đây, cô độc, day dứt như vậy? Sao những gì tôi mong ước cậu lại dễ dàng có được như thế nhỉ?
Akêmi, bạn có thể trả lời không?
Ba ơi, ba có thể chứ?
Mẹ nữa, mẹ nói đi!
Còn Raito, tuy tôi từ chối cậu nhưng ngay cả một câu chúc Merry Christmas cũng không thể dành tặng tôi sao? Cậu có biết là…tôi đến bữa tiệc này chỉ mong có thể nghe cậu ban cho một câu chúc Giáng sinh an lành không?
Đành vậy? Tôi sẽ đòi lại mà, đòi lại mọi thứ đấy Akêmi.
Nghĩ đến đây tôi bỏ thứ thuốc chuẩn bị sẵn vào một ly nước và đem nó đến chỗ Akêmi! Bỏ quá ánh mắt của ba mẹ và Raito, tôi cười ngọt ngào:
- Chúc may mắn, bạn thân! Ly này, dành riêng cho bạn! Uống cho bớt căng thẳng, nhé!
- Cảm ơn! – Akêmi đón lấy ly nước, uống một hơn cạn sạch rồi bước lên sân khấu trong sự chờ đợi của mọi người.
Tôi nuốt nước bọt, nhắm mắt. Bên tai tôi, tiếng tích tắc của thời gian vang vọng rất rõ rệt, rõ đến nỗi tôi như đứng cạnh một chiếc đồng hồ cỡ lớn.
Tôi vẫn nhắm mắt, đôi bàn tay siết chặt bộ váy đến rách toạc. Chỉ đến khi trên sân khấu vang lên tiếng kêu của Akêmi và tiếng cô ấy ngã trên sàn gỗ thì tôi mới mở mắt. Cả điện đều yên ắng sau đó bắt đầu nổi lên tiếng xì xào, rằng Akêmi múa rất hay nhưng không hiểu sao lại có sự cố như vậy. Các y tá của trường vội chạy lên, thăm hỏi cô ấy về bế cô ấy vào sau cánh gà. Trong khi ấy, lợi dụng đám đông đang bất ngờ, tôi lén chạy vào khu vực kĩ thuật, chờ đợi. Đã làm thì phải làm cho chót, tôi tuyệt đối không thể để ai ngồi lên vị trí mà đang ra tôi được có. Từ sân khấu chỉ, giọng người MC vang lên:
- Như mọi người thấy, người dự thi cuối cùng múa rất có hồn nhưng có thể vì một lí do nào đó nên thí sinh này bị sao nhãng nên bị trật trân và bong gân. Vì vậy Quán quân Miko – mai của năm nay là…
Phụpppp
Tất cả trở nên tối đen. Bằng cách nhanh nhất, tôi dời khỏi nơi mình đang đứng và trốn thoát một cách quỷ thần cũng không hay. Trong điện, tất cả mọi người đều oang oang. Một vị Pháp giáo phẫn nộ kêu lên:
- Chuyện gì vậy? Tại sao lại đột ngột mất điện chứ? Người của bộ phận kĩ thuật đầu rồi? Kiểm tra đi!
Người của bộ phận kĩ thuật rối lên, bật đèn điện thoại và xăm soi trong bóng tối. Tôi không sợ, bởi vì tôi không nghĩ là việc mình làm sẽ không một ai có thể phát hiện ra. Vụ mất điện do tôi tạo nên đã trở thành vụ mất điện do ổ cắm phích bị lỏng, thế thôi. Cẩn thận hơn, tôi đã sử dụng khăn tay để che dấu vết, kéo vạt váy lên cao để chắc rằng nó không bị vướng vào bất cứ đồ vật gì, dù có điều tra cũng không thể tra ra thủ phạm.
Mất điện, mọi người bắt đầu lo lắng và mất trật tự. Cuối cùng người MC không có míc đã bắt buộc phải gào to hết mức, hy vọng vài người nghe được và giúp chuyển thông điệp:
- Vì sự cố nên tiệc Giáng sinh năm nay sẽ dừng ở đây! Mọi người cả thể ra về!
- Không thể nào? Mới bắt đầu cơ mà, tôi còn chưa bốc quà!
- Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Tuy mọi người đều cảm thấy bất bình và khó chịu nhưng vẫn lần lượt ra về. Tôi mỉm cười, thế là ổn. Sau đó tôi hoà vào dòng người trong bóng tối và về phòng. Phải xem, Akêmi ra sao. Thế nhưng…:
- Sawada Công nương, có thể dừng bước không?
Giọng nói này, là Quận chúa Nami. Tôi khó hiểu xoay người, đứng bất động chờ đợi. Trong bóng tối và tiếng gió rít, tôi mím môi, lo sợ. Tôi có dự cảm không hay về việc này.
- Thật không ngờ Công nương lại có lòng dạ ác độc đến thế! Không những hại người bạn thân nhất, lại còn dám phá hủy cả bữa tiệc Giáng sinh chỉ để không ai có thể ngồi lên vị trí Quán quân Miko – mai!
Tôi giật thót, cả người run lên. Nhưng biểu cảm của tôi Nami không thể thấy, vì vậy, tôi nhẹ nhàng đến gần cô ả, lời dụng bóng tối mà che dấu bản thân, vừa đi vừa hỏi:
- Ý Quận chúa là gì? Tôi không hiểu! – Tôi không hiểu vì sao cô ả mì tôm này lại biết được mọi việc.
- Ở đây không có ai, cô chẳng cần phải diễn kịch đâu. Ban đầu tôi thấy cô bỏ ít bột đen vào ly nước của Hondo nhưng giữ im lặng vì việc đó tôi cũng có lợi nhưng cô khiến tôi không thể trở thành Quán quân, cô nói xem, tôi nên làm thế nào? – Cô ả rít lên, hung hăng nghiến chặt quai hàm. Sự giận dữ đã làm cho cô ta mất đi bản năng của một Pháp sư, không hề nhận ra kẻ địch đang ngày một gần.
- Ồ, ra vậy! – Tôi vừa tiến về phía giọng nói của Nami vừa nói giọng lạnh lùng: Nhưng đáng tiếc cô chắng thể làm gì đâu!
- Là ý gì?
Tôi không trả lời, vung thứ bột chứa trong móng tay và được che đi bằng lớp sơn móng trắng vào mặt cô ả.
Nghe thấy tiếng Nami ho khan, tôi cười nửa miệng. Đó là thuốc Vong xuyên, dùng để làm mất kí ức. Khi một người nào đó chứng kiến phải một việc kinh khủng như bắt gặp quái vật hay bắt gặp Pháp sư đang diệt yêu thì loại thuốc này sẽ được sử dụng. Cũng may, tôi đã nghĩ đến tình huống xấu nhất này.
- Quên đi mọi thứ cô vừa thấy về tôi đi!
Tiếng ho khan và rên rỉ vẫn vang lên. Một lúc sau, tôi thấy cô ả kêu gào:
- Chuyện quái gì vậy, sao mình lại ở đây phơi tuyết hả giời!
Sau đó, cô ả rời đi mà không biết cách đó vài mét, có một người đang đứng là tôi đây.
Chờ cho Nami đi xa, tôi mới chạy vội về phòng nhưng lại tiếp tục gặp người cản đường. Đó là Raito. Trên tay cậu ấy là một ngọn lửa đang bùng cháy, đủ để cho chúng tôi nhìn thấy nhau. Tôi nhìn Raito, khó hiểu. Còn Raito nhìn tôi với đôi mắt đen sâu của riêng cậu ấy, một đôi mắt che dấu nội tâm.
- Tôi đã nghe thấy hết rồi!
Cậu ta nói bằng giọng bình thản nhưng đối với tôi là sấm sét giữa trời quang. Cậu ấy nói…nghe thấy hết rồi, vậy cậu ấy cũng biết hết rồi?
- Thủ đoạn của bạn cũng thật kinh khủng, may mà tôi biết trước để còn lấy lửa về phòng! Emi, bạn khiến tôi thật thất vọng!
Thất vọng ư? Raito, cậu nói tôi khiến cậu thất vọng ấy hả?
Tôi cũng thất vọng vì bản thân mình lắm, thật đấy! Tôi biết mình không thể biện hộ được gì. Tôi cũng biết việc tôi làm thật hèn hạ. Nhưng mà cậu có biết tôi cũng rất khó khăn để đưa ra quyết định này không? Chắc là không đâu nhỉ? Cậu làm sao biết được!
Khi bỏ thuốc giật gân vào ly nước của Akêmi, khi phá hoại bữa tiệc Giáng sinh và cả chuốc Vong xuyên cho Nami nữa, khi đó tôi vẫn đắm chìm trong sự đố kị, sự sợ hãi và cảm giác lo sợ bị phản bội, phát giác.
Còn bây giờ, đứng trước mặt cậu đây, tôi lại thấy sợ bản thân!
Bây giờ tôi bắt bắt đầu tự hỏi sao mình lại làm thế. Từ khi nào tôi lại trở nên xấu xa như vậy. Vì sao tôi có thể làm ra những chuyện trái với lương tâm như thế? Trước đây tôi chanh chua, láu cá thật đấy nhưng không nham hiểm và độc ác như bây giờ. Trước đây tôi khá thông minh, lanh lợi nhưng chưa bao giờ dùng nó vào việc hại người.
Tôi thật sự cảm thấy sợ và ghê tởm chính bản thân.
Nhưng mà đứng trước Raito, tôi không muốn làm một kẻ làm việc xấu rồi nhút nhát cầu xin sự tha thứ, thứ gọi là tha thứ đó tôi không cần.
- Rồi sao? – Tôi siết chặt vạt váy, khiến nó rách lại càng rách thêm. Nhưng nét mặt tôi đang diễn vẫn là poker face: Cậu định tố giác tôi hay là buộc tôi phải tự thú?
Tápppppppp
Mặt tôi ửng đỏ, sưng lên vì cái tát mạnh, nhưng mà nó không đau. Thứ duy nhất đau, là tim!
Từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng bị ai tát cả, vậy mà bây giờ lại bị Raito tát chỉ vì Akêmi. Thật đáng cười, nhưng tôi chấp nhận. Tôi biết là cái tát này vẫn còn là nhẹ.
Giơ tay lau vết máu trên miệng, tôi nở một nụ cười trào phúng, dùng cái giọng bất cần, tôi mở miệng:
- Bị đẩy vào tình thế cô độc, bị coi rẻ, khinh bỉ, coi thường và không có người quan tâm thì sẽ có hai con đường để ta lựa chọn. Một là học cách chịu đựng, hai là học cách tàn nhẫn! – Tôi lại cười, hít một hơi dài rồi tiếp tục: Theo cậu nghĩ tôi nên chọn cách nào, hả Raito thân yêu?
Raito lắc đầu:
- Bạn quá ích kỉ, Sawada!
Sawada?
Từ khi nào Raito lại xưng hô với tôi xa lạ vậy? Từ khi nào nhỉ?
Dạo gần đây, hình như tôi rất hay hỏi từ khi nào. Và dạo gần đây tôi cũng rất hay hỏi hình như.
Tôi cười, cười, rồi lại cười:
- Ích kỉ à? Sonozako, cậu có biết ích kỉ nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là tự yêu bản thân mình và đặt quyền lời của bản thân lên hàng đầu đấy! – Tôi nhìn Raito, phủi phủi những bông tuyết trên mái tóc rồi thì thào: Không có ai yêu tôi, không có ai quan tâm tôi thì hỏi làm sao tôi có thể cao thượng được? Tôi đành ích kỉ thôi!
Raito không nói gì.
Tôi không có gì để nói.
Ngọn lửa trên tay Raito vốn đang bập bùng cháy nhưng giờ đã lụi tắt. Bóng tối bao phủ lên hai chúng tôi và tiếng bước chân ngày một xa của Raito cứ vang vọng trong không gian yên ắng, chỉ có những bông tuyết lặng lẽ rơi một cách nhẹ nhàng. Tim tôi không còn đau nữa mà là lạnh...
Gió không rít…tuyết dưới nền không bị hất tung nhưng mà tôi…lại cảm thấy chao đảo.
Không biết bằng cách nào, tôi có thể về được phòng. Tôi chỉ biết rằng khi tôi về đến thì Akêmi đã ngồi bên bàn sưởi. Mái tóc cô ấy rối bù, đôi mắt không ngừng tuôn lệ và đôi bàn tay cô ấy cứ xoay xoay chén trà nguội đầy tuyệt vọng.
Tôi đến gần, khẽ ngồi xuống, ngước nhìn Akêmi mà không nói gì.
Bạn của tôi, bạn đang nghĩ gì thế? Đang nghĩ gì vậy?
Tích tắc…Tích tắc…Tích tắc…
Tiếng kim đồng hồ kêu. Thời gian trôi vùn vụt. Chúng tôi im lặng suốt một khoảng thời gian dài. Rất lâu, rất lâu sau đó, Akêmi đột nhiên ôm chầm lấy tôi, nước mắt tưởng như đã cạn lại tiếp tục phun trào. Cô ấy gục đầu vào tôi, huhu khóc như thế suốt đêm.
Akêmi, cô ấy có thể khóc nhưng mà sao tôi lại khó rơi nước mắt thế này? Phải rồi, tôi có lí do gì để khóc chứ? Kết cục bây giờ là do tôi lựa chọn, con đường này là do tôi đi!
Tôi vuốt tóc cô bạn thân như vuốt lông một con mèo nhỏ. Còn cô ấy, vẫn cứ khóc.
Bạn thân yêu của tôi ấy, cô ấy cũng thật nhẫn tâm. Dùng nước mắt để hành hạ tôi cơ à? Công nhận là hữu hiệu thật, tôi đau xót lắm đấy! Nhưng mà tôi không xin lỗi đâu. Nếu thời gian quay ngược trở về nhiều tiếng trước tôi cũng vẫn sẽ làm thế. Vì sao ấy à? Đơn giản lắm!
Khi tôi nhìn ba mẹ tôi ân cần với Akêmi, dịu dàng với Akêmi, cổ vũ Akêmi - những cử chỉ mà rất lâu rất lâu rồi tôi chẳng thể nhận được, tôi còn đau hơn bây giờ gấp nhiều lần.
Khi tôi thấy Raito ở bên Akêmi mà chẳng dành cho tôi một lời chúc Giáng sinh, tôi còn xót hơn bây giờ gấp nhiều hơn nữa.
Như thế, rõ ràng là lựa chọn của tôi đúng đắn rồi.
Tôi vuốt tóc Akêmi…vuốt vuốt rồi từ từ đi vào giấc ngủ.
Thật đáng cười phải không? Tôi có thể ngủ ngồi!
Từng người, từng người một bắt đầu phần thi, cố trổ hết tài năng để có thể khẳng định bản thân mình. Đôi mắt tôi dõi theo họ, không dời một giây một phút. Trong lòng tôi thầm chắc, họ không thể bằng với Akêmi. Tôi đã xem Akêmi múa rất nhiều lần, tôi hiểu người duy nhất thắng được cô ấy chỉ có thể là tôi. Tôi muốn Akêmi không thể tham gia cuộc thi này, không thể dành được ngôi Quán quân. Thế nhưng tôi lại có chút do dự vì bỗng dưng xuất hiện hai yếu tố khiến tôi phải đau đầu.
Thứ nhất đó là bài múa của Quận chúa mì tôm, ấy là biệt danh tôi đặt cho cô ả hay châm chọc tôi vì cô ta có mái tóc xuăn như mì tôm. Tên cô ta là gì ấy nhỉ? À, đúng rồi, là Nami, Nami Quận chúa. Bài múa của cô ta rất khá, nếu Akêmi không tham gia thì cô ta chắc chắn sẽ dành ngôi vị Quán quân. Mà điều đó thì tuyệt đối không thể!
Thứ hai, dù sao thì Akêmi cũng đã chuẩn bị rất kĩ cho cuộc thi, cô ấy luôn quyết tâm và nói về nó với một đôi mắt lấp lánh, dám mơ dám làm. Cô ấy là…bạn tôi, là bạn duy nhất. Tôi thật sự có thể xuống tay sao?
Không!
Không được!
Tôi hoảng hốt giật mình, cả điện nhộn nhịp ánh đèn, âm nhạc và lời nhận xét vậy mà tôi lại cảm thấy trống rỗng như mình đang ở nơi không người.
Tôi đang nghĩ gì vậy? Từ khi nào tôi lại có suy nghĩ bẩn thỉu và ích kỉ đến vậy?
- Mời ban giám khảo cho điểm! – MC liếc nhìn ban giám khảo bình luận và giơ bảng điểm, sau đó sử dụng giọng ngang loa thùng, gào: 90 điểm, một điểm số vô cung xuất sắc. Tạm thời Nami Quận chúa là người dẫn đầu. Và bây giờ xin mời thí sinh cuối cùng thực hiện bài thi của mình!
Cái giọng đó, cái giọng của người MC chẳng khác gì loạt kêu gào thông báo thảm hoạ diệt chủng đối với tôi. Tôi run lên, siết chặt lấy cái gói nhỏ trong tay mà tôi cất công chạy về phòng để lấy. Như tôi đã nói, tôi là con mọt sách, mà đã là mọt sách thì những văn tự hướng dẫn cách chế tạo thuốc thì tôi biết rất nhiều và thành phẩm tôi tạo ra lại càng không thiếu. Trong tay tôi hiện giờ là là loại thuốc gây giật gân chân, nó vốn được sử dụng để rút gân những loại quái vật không có cơ thể nhất định nhưng dưới bàn tay của tôi thì nó đã nhẹ đi nhiều lần, cùng lắm là bị bong gân thôi.
Tôi chần chừ.
Thiên thần ánh sáng xuất hiện: Sawada Emi, cô điên rồi phải không? Akêmi, cô ấy là bạn thân nhất và cũng là duy nhất của cô. Còn nhớ cô ấy đã ân cần với cô như thế nào không? Đã chăm sóc cô như thế nào không? Còn nhớ cô ấy đã từng nói muốn dành chức quan quân để cha mẹ đã chết của cô ấy có thể tự hào không? Cô ấy hiền lành như thế, tốt bụng như thế, lại còn đối tốt với cô như vậy, cô nhẫn tâm sao?
- Không, tôi rất quý Akêmi, thật đấy! – Tôi lẩm bẩm.
Bỗng dưng ác quỷ bóng tôi lại xuất hiện: Đồ ngu! Sawada Emi, cô phải tỉnh táo lên. Nếu như Akêmi, cô ta mà ngồi vào vị trí Quán quân thì đẳng cấp sẽ cao hơn cô một bậc, cô ta sẽ còn để tâm đến cô sao? Cô nghĩ mình là Công nương thì ngon à? Cùng lắm thì chỉ là Công nương nhái, còn danh hiệu cô ta nhận được là hàng hiệu trăm phần trăm. Hơn nữa, cô đừng có quên cô ta là bạn thân với Raito, nếu cô ta trèo cao thì cũng sẽ có một ngày người bạn cô thân nhất sẽ thành cặp với người cô yêu nhất đấy!
Tôi bỗng dưng sợ!
Thiên thân ánh sáng: Vớ vẩn! Jun nói là sẽ chờ, Akêmi cũng nhất định sẽ không bỏ rơi Emi!
Ác quỷ bóng tối: Sao còn ngu hơn người thế hả? Cậu ta nói chờ nhưng biểu hiện cậu ta có chờ không? Còn Akêmi, có gì để giám chắc là cô ấy sẽ không thay đổi hả?
Thiên thần ánh sáng nổi giận: What? What was you saying? See, i can speak English. I’m don’t stupid. Go to hell!
Ác quỷ bóng tối bĩu môi: Đúng là bệnh sĩ chết sớm hơn bệnh tim! Hồi xưa mày thăng thiên thế nào thế? Ngu rồi còn tỏ vẻ nguy hiểm! Sai ngữ pháp hết rồi con ơi! Go to heaven!
Thế rồi tôi thấy đầu óc mình quay cuồng vì một sáng một tối đánh nhau dữ dội. Phẫn nộ, tôi quát:
- Dừng lại! – Không những thế lại còn học theo tụi thiên thần, ác quỷ: Stop!
Đương nhiên ánh mắt mọi người hướng về phía tôi không ít. Tôi đành cười trừ, cúi đầu xin lỗi:
- Xin lỗi, tôi đang nghe điện thoại!
Sau đó tầm mắt của tôi bắt đầu hướng về phía Akêmi. Cô bạn sắp lên sân khấu rồi, cô ấy đang cười rạng rỡ. Tầm mắt tôi phóng rộng hơn, đủ để nhận ra cạnh cô ấy là ba mẹ tôi, người ban nãy còn đứng dưới với cương vị ban giám khảo và bên cạnh là Raito!
Tại sao? Tại sao thế?
Tại sao tôi chưa từng được ai vây quanh, cổ vũ như vậy?
Tôi làm gì sai à? Hay là tôi không xứng đáng?
Sao Akêmi, cô ấy có hết mọi thứ gần như vốn thuộc về tôi vậy?
Bạn thân của tôi? Sao cậu lại hạnh phúc thế? Sao cậu lại cười rạng rỡ thế trong khi tôi đang đứng đây, cô độc, day dứt như vậy? Sao những gì tôi mong ước cậu lại dễ dàng có được như thế nhỉ?
Akêmi, bạn có thể trả lời không?
Ba ơi, ba có thể chứ?
Mẹ nữa, mẹ nói đi!
Còn Raito, tuy tôi từ chối cậu nhưng ngay cả một câu chúc Merry Christmas cũng không thể dành tặng tôi sao? Cậu có biết là…tôi đến bữa tiệc này chỉ mong có thể nghe cậu ban cho một câu chúc Giáng sinh an lành không?
Đành vậy? Tôi sẽ đòi lại mà, đòi lại mọi thứ đấy Akêmi.
Nghĩ đến đây tôi bỏ thứ thuốc chuẩn bị sẵn vào một ly nước và đem nó đến chỗ Akêmi! Bỏ quá ánh mắt của ba mẹ và Raito, tôi cười ngọt ngào:
- Chúc may mắn, bạn thân! Ly này, dành riêng cho bạn! Uống cho bớt căng thẳng, nhé!
- Cảm ơn! – Akêmi đón lấy ly nước, uống một hơn cạn sạch rồi bước lên sân khấu trong sự chờ đợi của mọi người.
Tôi nuốt nước bọt, nhắm mắt. Bên tai tôi, tiếng tích tắc của thời gian vang vọng rất rõ rệt, rõ đến nỗi tôi như đứng cạnh một chiếc đồng hồ cỡ lớn.
Tôi vẫn nhắm mắt, đôi bàn tay siết chặt bộ váy đến rách toạc. Chỉ đến khi trên sân khấu vang lên tiếng kêu của Akêmi và tiếng cô ấy ngã trên sàn gỗ thì tôi mới mở mắt. Cả điện đều yên ắng sau đó bắt đầu nổi lên tiếng xì xào, rằng Akêmi múa rất hay nhưng không hiểu sao lại có sự cố như vậy. Các y tá của trường vội chạy lên, thăm hỏi cô ấy về bế cô ấy vào sau cánh gà. Trong khi ấy, lợi dụng đám đông đang bất ngờ, tôi lén chạy vào khu vực kĩ thuật, chờ đợi. Đã làm thì phải làm cho chót, tôi tuyệt đối không thể để ai ngồi lên vị trí mà đang ra tôi được có. Từ sân khấu chỉ, giọng người MC vang lên:
- Như mọi người thấy, người dự thi cuối cùng múa rất có hồn nhưng có thể vì một lí do nào đó nên thí sinh này bị sao nhãng nên bị trật trân và bong gân. Vì vậy Quán quân Miko – mai của năm nay là…
Phụpppp
Tất cả trở nên tối đen. Bằng cách nhanh nhất, tôi dời khỏi nơi mình đang đứng và trốn thoát một cách quỷ thần cũng không hay. Trong điện, tất cả mọi người đều oang oang. Một vị Pháp giáo phẫn nộ kêu lên:
- Chuyện gì vậy? Tại sao lại đột ngột mất điện chứ? Người của bộ phận kĩ thuật đầu rồi? Kiểm tra đi!
Người của bộ phận kĩ thuật rối lên, bật đèn điện thoại và xăm soi trong bóng tối. Tôi không sợ, bởi vì tôi không nghĩ là việc mình làm sẽ không một ai có thể phát hiện ra. Vụ mất điện do tôi tạo nên đã trở thành vụ mất điện do ổ cắm phích bị lỏng, thế thôi. Cẩn thận hơn, tôi đã sử dụng khăn tay để che dấu vết, kéo vạt váy lên cao để chắc rằng nó không bị vướng vào bất cứ đồ vật gì, dù có điều tra cũng không thể tra ra thủ phạm.
Mất điện, mọi người bắt đầu lo lắng và mất trật tự. Cuối cùng người MC không có míc đã bắt buộc phải gào to hết mức, hy vọng vài người nghe được và giúp chuyển thông điệp:
- Vì sự cố nên tiệc Giáng sinh năm nay sẽ dừng ở đây! Mọi người cả thể ra về!
- Không thể nào? Mới bắt đầu cơ mà, tôi còn chưa bốc quà!
- Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Tuy mọi người đều cảm thấy bất bình và khó chịu nhưng vẫn lần lượt ra về. Tôi mỉm cười, thế là ổn. Sau đó tôi hoà vào dòng người trong bóng tối và về phòng. Phải xem, Akêmi ra sao. Thế nhưng…:
- Sawada Công nương, có thể dừng bước không?
Giọng nói này, là Quận chúa Nami. Tôi khó hiểu xoay người, đứng bất động chờ đợi. Trong bóng tối và tiếng gió rít, tôi mím môi, lo sợ. Tôi có dự cảm không hay về việc này.
- Thật không ngờ Công nương lại có lòng dạ ác độc đến thế! Không những hại người bạn thân nhất, lại còn dám phá hủy cả bữa tiệc Giáng sinh chỉ để không ai có thể ngồi lên vị trí Quán quân Miko – mai!
Tôi giật thót, cả người run lên. Nhưng biểu cảm của tôi Nami không thể thấy, vì vậy, tôi nhẹ nhàng đến gần cô ả, lời dụng bóng tối mà che dấu bản thân, vừa đi vừa hỏi:
- Ý Quận chúa là gì? Tôi không hiểu! – Tôi không hiểu vì sao cô ả mì tôm này lại biết được mọi việc.
- Ở đây không có ai, cô chẳng cần phải diễn kịch đâu. Ban đầu tôi thấy cô bỏ ít bột đen vào ly nước của Hondo nhưng giữ im lặng vì việc đó tôi cũng có lợi nhưng cô khiến tôi không thể trở thành Quán quân, cô nói xem, tôi nên làm thế nào? – Cô ả rít lên, hung hăng nghiến chặt quai hàm. Sự giận dữ đã làm cho cô ta mất đi bản năng của một Pháp sư, không hề nhận ra kẻ địch đang ngày một gần.
- Ồ, ra vậy! – Tôi vừa tiến về phía giọng nói của Nami vừa nói giọng lạnh lùng: Nhưng đáng tiếc cô chắng thể làm gì đâu!
- Là ý gì?
Tôi không trả lời, vung thứ bột chứa trong móng tay và được che đi bằng lớp sơn móng trắng vào mặt cô ả.
Nghe thấy tiếng Nami ho khan, tôi cười nửa miệng. Đó là thuốc Vong xuyên, dùng để làm mất kí ức. Khi một người nào đó chứng kiến phải một việc kinh khủng như bắt gặp quái vật hay bắt gặp Pháp sư đang diệt yêu thì loại thuốc này sẽ được sử dụng. Cũng may, tôi đã nghĩ đến tình huống xấu nhất này.
- Quên đi mọi thứ cô vừa thấy về tôi đi!
Tiếng ho khan và rên rỉ vẫn vang lên. Một lúc sau, tôi thấy cô ả kêu gào:
- Chuyện quái gì vậy, sao mình lại ở đây phơi tuyết hả giời!
Sau đó, cô ả rời đi mà không biết cách đó vài mét, có một người đang đứng là tôi đây.
Chờ cho Nami đi xa, tôi mới chạy vội về phòng nhưng lại tiếp tục gặp người cản đường. Đó là Raito. Trên tay cậu ấy là một ngọn lửa đang bùng cháy, đủ để cho chúng tôi nhìn thấy nhau. Tôi nhìn Raito, khó hiểu. Còn Raito nhìn tôi với đôi mắt đen sâu của riêng cậu ấy, một đôi mắt che dấu nội tâm.
- Tôi đã nghe thấy hết rồi!
Cậu ta nói bằng giọng bình thản nhưng đối với tôi là sấm sét giữa trời quang. Cậu ấy nói…nghe thấy hết rồi, vậy cậu ấy cũng biết hết rồi?
- Thủ đoạn của bạn cũng thật kinh khủng, may mà tôi biết trước để còn lấy lửa về phòng! Emi, bạn khiến tôi thật thất vọng!
Thất vọng ư? Raito, cậu nói tôi khiến cậu thất vọng ấy hả?
Tôi cũng thất vọng vì bản thân mình lắm, thật đấy! Tôi biết mình không thể biện hộ được gì. Tôi cũng biết việc tôi làm thật hèn hạ. Nhưng mà cậu có biết tôi cũng rất khó khăn để đưa ra quyết định này không? Chắc là không đâu nhỉ? Cậu làm sao biết được!
Khi bỏ thuốc giật gân vào ly nước của Akêmi, khi phá hoại bữa tiệc Giáng sinh và cả chuốc Vong xuyên cho Nami nữa, khi đó tôi vẫn đắm chìm trong sự đố kị, sự sợ hãi và cảm giác lo sợ bị phản bội, phát giác.
Còn bây giờ, đứng trước mặt cậu đây, tôi lại thấy sợ bản thân!
Bây giờ tôi bắt bắt đầu tự hỏi sao mình lại làm thế. Từ khi nào tôi lại trở nên xấu xa như vậy. Vì sao tôi có thể làm ra những chuyện trái với lương tâm như thế? Trước đây tôi chanh chua, láu cá thật đấy nhưng không nham hiểm và độc ác như bây giờ. Trước đây tôi khá thông minh, lanh lợi nhưng chưa bao giờ dùng nó vào việc hại người.
Tôi thật sự cảm thấy sợ và ghê tởm chính bản thân.
Nhưng mà đứng trước Raito, tôi không muốn làm một kẻ làm việc xấu rồi nhút nhát cầu xin sự tha thứ, thứ gọi là tha thứ đó tôi không cần.
- Rồi sao? – Tôi siết chặt vạt váy, khiến nó rách lại càng rách thêm. Nhưng nét mặt tôi đang diễn vẫn là poker face: Cậu định tố giác tôi hay là buộc tôi phải tự thú?
Tápppppppp
Mặt tôi ửng đỏ, sưng lên vì cái tát mạnh, nhưng mà nó không đau. Thứ duy nhất đau, là tim!
Từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng bị ai tát cả, vậy mà bây giờ lại bị Raito tát chỉ vì Akêmi. Thật đáng cười, nhưng tôi chấp nhận. Tôi biết là cái tát này vẫn còn là nhẹ.
Giơ tay lau vết máu trên miệng, tôi nở một nụ cười trào phúng, dùng cái giọng bất cần, tôi mở miệng:
- Bị đẩy vào tình thế cô độc, bị coi rẻ, khinh bỉ, coi thường và không có người quan tâm thì sẽ có hai con đường để ta lựa chọn. Một là học cách chịu đựng, hai là học cách tàn nhẫn! – Tôi lại cười, hít một hơi dài rồi tiếp tục: Theo cậu nghĩ tôi nên chọn cách nào, hả Raito thân yêu?
Raito lắc đầu:
- Bạn quá ích kỉ, Sawada!
Sawada?
Từ khi nào Raito lại xưng hô với tôi xa lạ vậy? Từ khi nào nhỉ?
Dạo gần đây, hình như tôi rất hay hỏi từ khi nào. Và dạo gần đây tôi cũng rất hay hỏi hình như.
Tôi cười, cười, rồi lại cười:
- Ích kỉ à? Sonozako, cậu có biết ích kỉ nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là tự yêu bản thân mình và đặt quyền lời của bản thân lên hàng đầu đấy! – Tôi nhìn Raito, phủi phủi những bông tuyết trên mái tóc rồi thì thào: Không có ai yêu tôi, không có ai quan tâm tôi thì hỏi làm sao tôi có thể cao thượng được? Tôi đành ích kỉ thôi!
Raito không nói gì.
Tôi không có gì để nói.
Ngọn lửa trên tay Raito vốn đang bập bùng cháy nhưng giờ đã lụi tắt. Bóng tối bao phủ lên hai chúng tôi và tiếng bước chân ngày một xa của Raito cứ vang vọng trong không gian yên ắng, chỉ có những bông tuyết lặng lẽ rơi một cách nhẹ nhàng. Tim tôi không còn đau nữa mà là lạnh...
Gió không rít…tuyết dưới nền không bị hất tung nhưng mà tôi…lại cảm thấy chao đảo.
Không biết bằng cách nào, tôi có thể về được phòng. Tôi chỉ biết rằng khi tôi về đến thì Akêmi đã ngồi bên bàn sưởi. Mái tóc cô ấy rối bù, đôi mắt không ngừng tuôn lệ và đôi bàn tay cô ấy cứ xoay xoay chén trà nguội đầy tuyệt vọng.
Tôi đến gần, khẽ ngồi xuống, ngước nhìn Akêmi mà không nói gì.
Bạn của tôi, bạn đang nghĩ gì thế? Đang nghĩ gì vậy?
Tích tắc…Tích tắc…Tích tắc…
Tiếng kim đồng hồ kêu. Thời gian trôi vùn vụt. Chúng tôi im lặng suốt một khoảng thời gian dài. Rất lâu, rất lâu sau đó, Akêmi đột nhiên ôm chầm lấy tôi, nước mắt tưởng như đã cạn lại tiếp tục phun trào. Cô ấy gục đầu vào tôi, huhu khóc như thế suốt đêm.
Akêmi, cô ấy có thể khóc nhưng mà sao tôi lại khó rơi nước mắt thế này? Phải rồi, tôi có lí do gì để khóc chứ? Kết cục bây giờ là do tôi lựa chọn, con đường này là do tôi đi!
Tôi vuốt tóc cô bạn thân như vuốt lông một con mèo nhỏ. Còn cô ấy, vẫn cứ khóc.
Bạn thân yêu của tôi ấy, cô ấy cũng thật nhẫn tâm. Dùng nước mắt để hành hạ tôi cơ à? Công nhận là hữu hiệu thật, tôi đau xót lắm đấy! Nhưng mà tôi không xin lỗi đâu. Nếu thời gian quay ngược trở về nhiều tiếng trước tôi cũng vẫn sẽ làm thế. Vì sao ấy à? Đơn giản lắm!
Khi tôi nhìn ba mẹ tôi ân cần với Akêmi, dịu dàng với Akêmi, cổ vũ Akêmi - những cử chỉ mà rất lâu rất lâu rồi tôi chẳng thể nhận được, tôi còn đau hơn bây giờ gấp nhiều lần.
Khi tôi thấy Raito ở bên Akêmi mà chẳng dành cho tôi một lời chúc Giáng sinh, tôi còn xót hơn bây giờ gấp nhiều hơn nữa.
Như thế, rõ ràng là lựa chọn của tôi đúng đắn rồi.
Tôi vuốt tóc Akêmi…vuốt vuốt rồi từ từ đi vào giấc ngủ.
Thật đáng cười phải không? Tôi có thể ngủ ngồi!
/50
|