Kenshin im lặng, không từ chối cái ôm của tôi. Nhưng tôi lại đột nhiên sợ hãi. Cậu ấy ở trong vòng tay tôi, tôi ôm chặt cậu ấy nhưng tôi không cảm nhận được cái gì gọi là sự ấm áp cả.
Tôi không biết gì về tình yêu, nhưng tôi biết cái ôm của ba mẹ tôi không giống thế. Mẹ tôi nói bà luôn cảm nhận được sự ấm áp, tình yêu của ba qua mỗi cái ôm và khi ấy, bà sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, bởi vì cho dù trời đất có chao đảo, ba luôn ở cạnh bà.
Thế nhưng cái cảm xúc đó không xuất hiện khi tôi ôm Kenshin, càng ôm chặt, tôi càng cảm thấy lạnh lẽo, tưởng chừng như cậu ấy dần tuột khỏi vòng tay tôi vậy. Nó làm tôi liên tưởng đến cảm giác vốc lấy một nắm cát, càng giữ chặt lại càng trôi đi hoặc như cố bắt lấy một cơn gió, tưởng chừng đã chạm đến nó, nhưng đến khi siết lại mới nhận ra là mình ngu ngốc khi cố ôm lấy thứ gọi là hư vô.
Bất giác vòng tay tôi càng thêm siết chặt, nhưng trái tim kiên quyết phủ nhận suy nghĩ của lí trí.
- Vậy làm thế nào mà ba tôi không phát hiện ra kết giới bị phá? - Giọng tôi run run
- Tôi cố tạo lại!
- Rất tốn linh lực, lại dễ nội thương! – Tôi lo lắng.
- Không…- Giọng Kenshin lạnh lùng nhưng rất nhanh ấm áp trở lại: Đang lo lắng cho tôi sao, Emi?
- Tôi đưa huyết xác nhận cho cậu, đừng mất công nữa!
Tôi nhắm mắt, cố lấy lại sự bình tĩnh rồi mở ngăn kéo lấy ra con dao dọc giấy mà cắt một đường nhỏ trên ngón tay. Máu từ vết thương rỉ ra, tôi nắn bóp, cho nó nhỏ xuống chiếc nhẫn trên ngón trỏ của Kenshin.Từ giờ, cậu ấy có thể vào đây dưới danh nghĩa là tôi mà không bị kết giới đào thải.
Tôi mỉm cười, ngước nhìn Kenshin. Cậu ấy đang chau mày, nhìn cái nhẫn đen trên tay.
Trong vài giây ngắn ngủi, đôi đồng từ của Kenshin như càng thêm tối, thêm lạnh. Biểu cảm trong ánh mắt rất chán ghét và một thứ gì đó tôi không biết tên.
Phải, là chán ghét. Biểu cảm chân thực đầu tiên của Kenshin mà tôi đoán được là chán ghét.
Lòng tôi…se lại…
--------------------------------
Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã sang thu. Mùa thu, mùa của những cơn gió thổi mơn man và bầu trời xanh ngắt.
Trong khuôn viên trường và khu rừng, lá phong bừng đỏ, tán phong rộng, mặt đất như những đám mây đỏ khi trời chiều, nắng dần tắt. Vài cơn gió thoảng qua cũng đủ ngàn lá xôn xao, rừng thêm sinh động, bồi hồi. Rồi khi gặp cơn gió mạnh, lớp lớp những chiếc lá mỏng manh lìa cành, lả lướt rơi như muôn ngàn cánh bươm bướm.
Có điều tôi không có tâm trạng ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt vời ấy. Hôm nay là chủ nhật và tôi nhận được điện thoại của anh hai mà về thăm ba.
Đúng vậy, là thăm ba tôi. Ông đã bị ốm từ mùa xuân đến giờ mà không có sự suy giảm. Nguyên nhân của căn bệnh, tôi không rõ. Chỉ biết ba tôi đột ngột trở nên suy yếu, linh lực giảm và lên cơn đau mỗi ngày. Cả gia đình đều vì chuyện này mà lo lắng.
Vừa bước chân vào nhà, tôi đã nghe thấy tiếng rơi vỡ loảng xoảng, tiếng mẹ lo lắng và tiếng bước chân của anh hai chạy từ trên lầu chạy xuống. Tôi biết, ba lại lên cơn đau.
Trong vài tháng nay, tôi đã nhìn thấy sự thống khổ của ba mà trước nay tôi chưa từng bắt gặp. Ông co gập người, bàn tay siết chặt và mồ hôi ứa đầy trên trán. Không hiểu do tôi quá vô tâm hay ba tôi là một người đàn ông quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi từ nhỏ đến lớn tôi đều nghĩ ba là một người hùng trong mọi trường hợp, một người đàn ông thép. Thế nên đối với sự thay đổi của ông, tôi cảm thấy không thể thích ứng.
Cúi người, tôi nhặt những mảnh vỡ của chiếc cốc thuỷ tinh, lâu lâu lén lún liếc nhìn mẹ đang lau mồ hôi cho ba và anh hai đang giúp ba điều hòa linh lực. Tôi cũng không hiểu sao tôi lại lén lút nữa, trong thâm tôi cứ có cảm giác ba như vậy là vì tôi. Thật nực cười đúng không? Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại tự cảm thấy có lỗi như vậy nữa. Và tôi thật sự thấy chột dạ khi đôi lần bắt gặp cái nhìn chằm chằm của anh hai.
Khi ba cảm thấy tốt hơn, mẹ mới trở lại bếp, tôi thoáng thấy mi mẹ ươn ướt và ánh mắt bà có vài giây dừng lại trên người tôi.
Tôi cúi đầu, trốn tránh cái nhìn của mẹ và giả như là đang rót một cốc nước cho ba. Bầu không khí trong nhà có vẻ nặng nề.
- Emi, dạo này con có gặp ai lạ không? – Ba tôi hỏi bằng cái giọng khàn khàn.
Câu hỏi thật lạ và dĩ nhiên là tôi lắc đầu. Tôi chẳng gặp và quen ai là người lạ cả.
- Vậy, có bị thương không? – Ba tôi tiếp tục hỏi.
Tôi nghĩ nghĩ và tiếp tục lắc đầu.
Ba tôi mệt mỏi gật đầu, ra hiểu cho anh hai đỡ mình về phòng. Tôi nhìn theo, khó hiểu.
Một lúc sau, anh hai từ phòng ngủ của ba mẹ đi ra. Anh nhìn ngó xung quanh như chắc chắn là mẹ sẽ không ở gần rồi mới lến tiếng:
- Emi, ba không phải mắc bệnh bình thường!
Tôi ngạc nhiên.
- Ba là bị yểm bùa, một loại bùa chỉ có người tạo mới có thể giải của Pháp sư bóng tối! - Giọng anh lạnh lùng.
- Không thể nào, thuật yểm bùa đó nhất định phải có máu của người cần yểm, mà ba thì…- Tôi kinh ngạc, nhanh chóng bác bỏ.
- Phải! – Anh hai tôi nhắm hờ đôi mắt: Thế nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, một là ba bị thương trong nhà, kẻ đó thể có được máu khô còn sót! - Giọng anh nhàn nhạt: Tuy nhiên, khả năng này là rất thấp, bởi vì nhà ta có kết giới rất chắc chắn, cho dù có thể phá bỏ, thì toàn bộ những vật có khả năng bị yểm bùa đều ở dưới dạng ẩn trong mắt kẻ phá.
Tôi cố dỏng tai nghe, trong lòng thấp thoáng sự bất an.
- Khả năng thứ hai, cũng là khả năng dễ xảy ra nhất…- Anh trai tôi đột ngột ngừng lời rồi nhấn mạnh: Kẻ nào đó đã dùng máu của một trong hai chúng ta để yểm một loại bùa cổ gián tiếp, có tính chất nguyền rủa một trong những người thân của kẻ cho máu!
Tôi run run tiếp lời:
- Ngày xưa, loại bùa gián tiếp này được các pháp sư bóng tối hạng thấp đem ra kiếm tiền. Họ nhận tiền của những đứa con muốn giết cha hoặc mẹ của mình để dành tài sản. Loại tà thuật này từng có một thời rất phổ biến vì sự tiện lợi của nó, không cần tiếp cận người định hại mà vẫn có thể nguyền rủa thông qua máu của con hoặc bố mẹ người đó. Cho đến thế 15 đến 17, chủ trương săn phù thuỷ ra đời, pháp sư bóng tối biết thuật cũng bị đánh đồng và tà thuật này dần mai một. Đương nhiên, vẫn còn sót lại tuy rằng rất khan hiếm.
- Đúng vậy! - Giọng anh trai tôi trở nên lạnh trên mức bình thường: Và rất nhiều khả năng, máu của em đã trở thành vật yểm bùa!
Tôi cứng người, hoàn toàn không chấp nhận được câu nói của anh hai.
Tôi bắt đầu bất an và dần hoảng loạn…
-------------------------------
Ngày cuối tuần kết thúc. Tôi bước thấp bước cao qua cánh cửa kết giới về trường. Trong đầu tôi không ngừng nghĩ về cuộc nói chuyện giữa tôi và anh trai. Ba tôi bị yểm bùa và rất có thể là do tôi.
Nhưng mấu chốt của đây là tôi không bị thương và không tiếp xúc với người lạ kể từ khi ba có các triệu chứng. Duy chỉ một lần duy nhất…tôi lấy máu cho Kenshin…
Ngay lập tức, tôi lắc mạnh đầu. Không thể nào là cậu ấy đâu, Kenshin chẳng có lí do gì để làm như thế cả. Tôi có lẽ đã nghĩ nhiều quá rồi…
Tôi thở hắt, cảm thấy chán nản hơn bao giờ hết. Cách giải quyết cho vấn đề này là nhanh chóng kiếm chỗ nghỉ trưa.
- Emi!
Giọng nói từ phía sau vọng lại, tôi quay đầu, ngơ ngẫn nhìn người trước mặt.
- Có gì không ổn à?
- Không! – Tôi khẽ lắc đầu: Chỉ là lo lắng về bệnh của ba thôi.
Tôi nói dối, cảm thấy không được tự nhiên khi đối mặt với Kenshin.
Không nói một lời, Kenshin nắm lấy tay tôi, dắt tôi đi theo hướng ngược lại. Tôi ngạc nhiên, nhưng không hỏi gì bởi tâm trạng hiện giờ của tôi đang rất rối bời.
Chúng tôi đi rảo bước chầm chậm, Kenshin đi trước, dắt tôi theo sau. Dưới những tán phong đỏ rực, theo con đường mòn dẫn vào trong rừng, chúng tôi cứ đi trong vô định.
- Một người đã từng nói với tôi rằng, giữa rừng phong đỏ, lòng ta sẽ nhẹ tênh khi nhìn theo những chiếc lá đuổi nhau ở phía cuối con đường…- Kenshin khẽ thì thầm.
Tôi im lặng, nhìn theo những chiếc lá phong đang bay bay…
- Và…- Cậu ấy tiếp tục- Nếu như may mắn nhặt được một lá phong có 8 cánh, ta sẽ có được một tình yêu đẹp đến khắc cốt ghi tâm.
Tôi khẽ cười, hỏi:
- Chưa bao giờ thấy bạn thế này!
- Tôi lạ lắm sao? – Kenshin như tự hỏi.
Tôi không trả lời bởi vì tôi đang trách mình nghi ngờ cậu ấy.
Cho dù trước đây có lạnh lùng, có hờ hững thì không phải bây giờ Kenshin đã rất khác rồi sao? Cho dù sự nhẹ nhàng này, ôn nhu này chỉ là lần đầu tôi được thấy nhưng không phải đã rất ổn rồi sao?
- Emi! – Kenshin đột ngột dừng lại, quay người, nhìn tôi, nói: Bạn biết không? Tôi đã rất nhiều lần tìm một lá phong có 8 cánh nhưng không được. Nhưng tôi có thể hứa với bạn…- Thái độ của Kenshin đột nhiên trở nên rất nghiêm túc: Tôi tuyệt đối sẽ cho bạn một tình yêu khắc cốt ghi tâm!
Tôi cười, híp mắt che đi những giọt lệ hạnh phúc. Tâm trạng như được thả lỏng, tôi khẽ thở phào, vươn tay ôm lấy Kenshin.
Cậu ấy như vậy không thể là người xấu!
Cậu ấy như vậy tuyệt đối sẽ không lợi dụng tôi!
Cậu ấy là yêu tôi thật lòng!
Cậu ấy đã hứa như vậy…
Nhưng là lúc ấy tôi để ý, Raito rất nhiều lần ôm tôi, còn Kenshin thì chủ động một lần cũng chưa từng…
Tôi không biết gì về tình yêu, nhưng tôi biết cái ôm của ba mẹ tôi không giống thế. Mẹ tôi nói bà luôn cảm nhận được sự ấm áp, tình yêu của ba qua mỗi cái ôm và khi ấy, bà sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, bởi vì cho dù trời đất có chao đảo, ba luôn ở cạnh bà.
Thế nhưng cái cảm xúc đó không xuất hiện khi tôi ôm Kenshin, càng ôm chặt, tôi càng cảm thấy lạnh lẽo, tưởng chừng như cậu ấy dần tuột khỏi vòng tay tôi vậy. Nó làm tôi liên tưởng đến cảm giác vốc lấy một nắm cát, càng giữ chặt lại càng trôi đi hoặc như cố bắt lấy một cơn gió, tưởng chừng đã chạm đến nó, nhưng đến khi siết lại mới nhận ra là mình ngu ngốc khi cố ôm lấy thứ gọi là hư vô.
Bất giác vòng tay tôi càng thêm siết chặt, nhưng trái tim kiên quyết phủ nhận suy nghĩ của lí trí.
- Vậy làm thế nào mà ba tôi không phát hiện ra kết giới bị phá? - Giọng tôi run run
- Tôi cố tạo lại!
- Rất tốn linh lực, lại dễ nội thương! – Tôi lo lắng.
- Không…- Giọng Kenshin lạnh lùng nhưng rất nhanh ấm áp trở lại: Đang lo lắng cho tôi sao, Emi?
- Tôi đưa huyết xác nhận cho cậu, đừng mất công nữa!
Tôi nhắm mắt, cố lấy lại sự bình tĩnh rồi mở ngăn kéo lấy ra con dao dọc giấy mà cắt một đường nhỏ trên ngón tay. Máu từ vết thương rỉ ra, tôi nắn bóp, cho nó nhỏ xuống chiếc nhẫn trên ngón trỏ của Kenshin.Từ giờ, cậu ấy có thể vào đây dưới danh nghĩa là tôi mà không bị kết giới đào thải.
Tôi mỉm cười, ngước nhìn Kenshin. Cậu ấy đang chau mày, nhìn cái nhẫn đen trên tay.
Trong vài giây ngắn ngủi, đôi đồng từ của Kenshin như càng thêm tối, thêm lạnh. Biểu cảm trong ánh mắt rất chán ghét và một thứ gì đó tôi không biết tên.
Phải, là chán ghét. Biểu cảm chân thực đầu tiên của Kenshin mà tôi đoán được là chán ghét.
Lòng tôi…se lại…
--------------------------------
Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã sang thu. Mùa thu, mùa của những cơn gió thổi mơn man và bầu trời xanh ngắt.
Trong khuôn viên trường và khu rừng, lá phong bừng đỏ, tán phong rộng, mặt đất như những đám mây đỏ khi trời chiều, nắng dần tắt. Vài cơn gió thoảng qua cũng đủ ngàn lá xôn xao, rừng thêm sinh động, bồi hồi. Rồi khi gặp cơn gió mạnh, lớp lớp những chiếc lá mỏng manh lìa cành, lả lướt rơi như muôn ngàn cánh bươm bướm.
Có điều tôi không có tâm trạng ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt vời ấy. Hôm nay là chủ nhật và tôi nhận được điện thoại của anh hai mà về thăm ba.
Đúng vậy, là thăm ba tôi. Ông đã bị ốm từ mùa xuân đến giờ mà không có sự suy giảm. Nguyên nhân của căn bệnh, tôi không rõ. Chỉ biết ba tôi đột ngột trở nên suy yếu, linh lực giảm và lên cơn đau mỗi ngày. Cả gia đình đều vì chuyện này mà lo lắng.
Vừa bước chân vào nhà, tôi đã nghe thấy tiếng rơi vỡ loảng xoảng, tiếng mẹ lo lắng và tiếng bước chân của anh hai chạy từ trên lầu chạy xuống. Tôi biết, ba lại lên cơn đau.
Trong vài tháng nay, tôi đã nhìn thấy sự thống khổ của ba mà trước nay tôi chưa từng bắt gặp. Ông co gập người, bàn tay siết chặt và mồ hôi ứa đầy trên trán. Không hiểu do tôi quá vô tâm hay ba tôi là một người đàn ông quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi từ nhỏ đến lớn tôi đều nghĩ ba là một người hùng trong mọi trường hợp, một người đàn ông thép. Thế nên đối với sự thay đổi của ông, tôi cảm thấy không thể thích ứng.
Cúi người, tôi nhặt những mảnh vỡ của chiếc cốc thuỷ tinh, lâu lâu lén lún liếc nhìn mẹ đang lau mồ hôi cho ba và anh hai đang giúp ba điều hòa linh lực. Tôi cũng không hiểu sao tôi lại lén lút nữa, trong thâm tôi cứ có cảm giác ba như vậy là vì tôi. Thật nực cười đúng không? Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại tự cảm thấy có lỗi như vậy nữa. Và tôi thật sự thấy chột dạ khi đôi lần bắt gặp cái nhìn chằm chằm của anh hai.
Khi ba cảm thấy tốt hơn, mẹ mới trở lại bếp, tôi thoáng thấy mi mẹ ươn ướt và ánh mắt bà có vài giây dừng lại trên người tôi.
Tôi cúi đầu, trốn tránh cái nhìn của mẹ và giả như là đang rót một cốc nước cho ba. Bầu không khí trong nhà có vẻ nặng nề.
- Emi, dạo này con có gặp ai lạ không? – Ba tôi hỏi bằng cái giọng khàn khàn.
Câu hỏi thật lạ và dĩ nhiên là tôi lắc đầu. Tôi chẳng gặp và quen ai là người lạ cả.
- Vậy, có bị thương không? – Ba tôi tiếp tục hỏi.
Tôi nghĩ nghĩ và tiếp tục lắc đầu.
Ba tôi mệt mỏi gật đầu, ra hiểu cho anh hai đỡ mình về phòng. Tôi nhìn theo, khó hiểu.
Một lúc sau, anh hai từ phòng ngủ của ba mẹ đi ra. Anh nhìn ngó xung quanh như chắc chắn là mẹ sẽ không ở gần rồi mới lến tiếng:
- Emi, ba không phải mắc bệnh bình thường!
Tôi ngạc nhiên.
- Ba là bị yểm bùa, một loại bùa chỉ có người tạo mới có thể giải của Pháp sư bóng tối! - Giọng anh lạnh lùng.
- Không thể nào, thuật yểm bùa đó nhất định phải có máu của người cần yểm, mà ba thì…- Tôi kinh ngạc, nhanh chóng bác bỏ.
- Phải! – Anh hai tôi nhắm hờ đôi mắt: Thế nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, một là ba bị thương trong nhà, kẻ đó thể có được máu khô còn sót! - Giọng anh nhàn nhạt: Tuy nhiên, khả năng này là rất thấp, bởi vì nhà ta có kết giới rất chắc chắn, cho dù có thể phá bỏ, thì toàn bộ những vật có khả năng bị yểm bùa đều ở dưới dạng ẩn trong mắt kẻ phá.
Tôi cố dỏng tai nghe, trong lòng thấp thoáng sự bất an.
- Khả năng thứ hai, cũng là khả năng dễ xảy ra nhất…- Anh trai tôi đột ngột ngừng lời rồi nhấn mạnh: Kẻ nào đó đã dùng máu của một trong hai chúng ta để yểm một loại bùa cổ gián tiếp, có tính chất nguyền rủa một trong những người thân của kẻ cho máu!
Tôi run run tiếp lời:
- Ngày xưa, loại bùa gián tiếp này được các pháp sư bóng tối hạng thấp đem ra kiếm tiền. Họ nhận tiền của những đứa con muốn giết cha hoặc mẹ của mình để dành tài sản. Loại tà thuật này từng có một thời rất phổ biến vì sự tiện lợi của nó, không cần tiếp cận người định hại mà vẫn có thể nguyền rủa thông qua máu của con hoặc bố mẹ người đó. Cho đến thế 15 đến 17, chủ trương săn phù thuỷ ra đời, pháp sư bóng tối biết thuật cũng bị đánh đồng và tà thuật này dần mai một. Đương nhiên, vẫn còn sót lại tuy rằng rất khan hiếm.
- Đúng vậy! - Giọng anh trai tôi trở nên lạnh trên mức bình thường: Và rất nhiều khả năng, máu của em đã trở thành vật yểm bùa!
Tôi cứng người, hoàn toàn không chấp nhận được câu nói của anh hai.
Tôi bắt đầu bất an và dần hoảng loạn…
-------------------------------
Ngày cuối tuần kết thúc. Tôi bước thấp bước cao qua cánh cửa kết giới về trường. Trong đầu tôi không ngừng nghĩ về cuộc nói chuyện giữa tôi và anh trai. Ba tôi bị yểm bùa và rất có thể là do tôi.
Nhưng mấu chốt của đây là tôi không bị thương và không tiếp xúc với người lạ kể từ khi ba có các triệu chứng. Duy chỉ một lần duy nhất…tôi lấy máu cho Kenshin…
Ngay lập tức, tôi lắc mạnh đầu. Không thể nào là cậu ấy đâu, Kenshin chẳng có lí do gì để làm như thế cả. Tôi có lẽ đã nghĩ nhiều quá rồi…
Tôi thở hắt, cảm thấy chán nản hơn bao giờ hết. Cách giải quyết cho vấn đề này là nhanh chóng kiếm chỗ nghỉ trưa.
- Emi!
Giọng nói từ phía sau vọng lại, tôi quay đầu, ngơ ngẫn nhìn người trước mặt.
- Có gì không ổn à?
- Không! – Tôi khẽ lắc đầu: Chỉ là lo lắng về bệnh của ba thôi.
Tôi nói dối, cảm thấy không được tự nhiên khi đối mặt với Kenshin.
Không nói một lời, Kenshin nắm lấy tay tôi, dắt tôi đi theo hướng ngược lại. Tôi ngạc nhiên, nhưng không hỏi gì bởi tâm trạng hiện giờ của tôi đang rất rối bời.
Chúng tôi đi rảo bước chầm chậm, Kenshin đi trước, dắt tôi theo sau. Dưới những tán phong đỏ rực, theo con đường mòn dẫn vào trong rừng, chúng tôi cứ đi trong vô định.
- Một người đã từng nói với tôi rằng, giữa rừng phong đỏ, lòng ta sẽ nhẹ tênh khi nhìn theo những chiếc lá đuổi nhau ở phía cuối con đường…- Kenshin khẽ thì thầm.
Tôi im lặng, nhìn theo những chiếc lá phong đang bay bay…
- Và…- Cậu ấy tiếp tục- Nếu như may mắn nhặt được một lá phong có 8 cánh, ta sẽ có được một tình yêu đẹp đến khắc cốt ghi tâm.
Tôi khẽ cười, hỏi:
- Chưa bao giờ thấy bạn thế này!
- Tôi lạ lắm sao? – Kenshin như tự hỏi.
Tôi không trả lời bởi vì tôi đang trách mình nghi ngờ cậu ấy.
Cho dù trước đây có lạnh lùng, có hờ hững thì không phải bây giờ Kenshin đã rất khác rồi sao? Cho dù sự nhẹ nhàng này, ôn nhu này chỉ là lần đầu tôi được thấy nhưng không phải đã rất ổn rồi sao?
- Emi! – Kenshin đột ngột dừng lại, quay người, nhìn tôi, nói: Bạn biết không? Tôi đã rất nhiều lần tìm một lá phong có 8 cánh nhưng không được. Nhưng tôi có thể hứa với bạn…- Thái độ của Kenshin đột nhiên trở nên rất nghiêm túc: Tôi tuyệt đối sẽ cho bạn một tình yêu khắc cốt ghi tâm!
Tôi cười, híp mắt che đi những giọt lệ hạnh phúc. Tâm trạng như được thả lỏng, tôi khẽ thở phào, vươn tay ôm lấy Kenshin.
Cậu ấy như vậy không thể là người xấu!
Cậu ấy như vậy tuyệt đối sẽ không lợi dụng tôi!
Cậu ấy là yêu tôi thật lòng!
Cậu ấy đã hứa như vậy…
Nhưng là lúc ấy tôi để ý, Raito rất nhiều lần ôm tôi, còn Kenshin thì chủ động một lần cũng chưa từng…
/50
|