Dưới nền trời xám xịt của mùa đông, ta bước đi trong vô định, đôi giày bắt đầu ướt vì tuyết dưới chân. Giờ đây, ta không biết mình có thể làm gì nữa. Ta đã hoàn toàn lạc hướng!
Mưu lồng mưu, kế lồng kế, mọi thứ đều khiến ta mệt mỏi. Và cái cơ thể ngày một khó điều khiển, nếu ta còn tiếp tục trả thù, tiếp tục oán và hận thì quá trình tha hóa sẽ nhanh đến không tưởng. Đến lúc đó, trong khi ta trở thành pháp sư bóng tối bán hoàn toàn thì kẻ khiến ta trở thành cái bộ dạng đáng khinh ấy lại hoàn toàn có thể nhởn nhơ và sống hạnh phúc. Cứ nghĩ đến đó thôi là ta lại không tài nào kìm nổi ý muốn một đao giết hắn bất chấp sự sống nhỏ nhoi này. So với cuộc sống trước đây, tình trạng hiện giờ còn thảm hại hơn nhiều.
Vì quá mệt mỏi, ta dừng bước, dựa vào một gốc cây mặc cho trời rất lạnh và tuyết không có giấu hiệu giảm bớt. Ta đã nghĩ là mình có thể tìm được đường về nhưng hóa ra khu rừng này rậm rạp hơn ta tưởng và nó không gần nơi ta bị tấn công một chút nào. Chắc chắn là phải có một kết giới bao lấy nơi này và để ra khỏi đây cần phải qua của kết giới, mà cửa kết giới hẳn là chỉ có tên khốn ấy mới biết.
Có chết ta cũng không nhờ vả hắn ta!
Tuy hơi tốn linh lực một chút nhưng ta thà làm phép đục kết giới còn hơn.
Nghĩ là thế, ta ngồi xuống, chìa ngón tay ra vẽ kí tự cổ và vẽ vài vòng tròn làm cổng thông thoát ra khỏi kết giới. Nhưng ngay khi ta đang đọc dở thần chú thì một bóng người đột ngột xuất hiện. Khoảng cách khiến ta không thể nhìn rõ mặt người đó nhưng mái tóc đỏ bồng bềnh tung bay trong gió đông đã cho ta câu trả lời chính xác.
Cô Hanaka!
Ta đứng dậy, khó hiểu khi thấy sự hiện diện của người trước mặt. Mà người đó vẫn rất ung dung, ngoài việc bước từng bước chầm chậm về phía ta thì không có hành động gì bất thường cả.
- Sao cô lại có mặt ở đây? - Hơi mất kiên nhẫn, ta lên tiếng.
- Còn Ryan, sao cháu lại có mặt ở đây? - Người phụ nữ thân thiết trong hồi ức của Emi hỏi ngược.
- Việc đó không khiến cô phải bận tâm!
- Không muốn nói thì thôi vậy! - Người phụ nữ thở dài, đưa tay vuốt vuốt một lọn tóc của mình - Nhưng ta nói trước là cháu không thể làm nứt kết giới này bằng linh lực yếu kém của mình đâu!
Ta cười khẩy, không nao núng đáp lời:
- Hanaka san, cô có thể vào thì cháu có thể ra, linh lực của cháu vốn cao hơn cô, không phải sao?
- Cô thừa nhận - Vị quận chúa nở một nụ cười ngọt - Nhưng điều đó đâu có nghĩa là cô một mình vào đây!
- Cô có ý gì?
- Chẳng có gì Emi ạ, cô chỉ muốn nói với cháu rằng hãy sống dưới vỏ bọc của Misuzu đi!
Ta không lấy làm ngạc nhiên lắm khi người phụ nữ này biết ta là Emi. Ngay từ khi sống dưới thân phận là Misuzu, bà ấy đã có biểu hiện nghi ngờ. Phụ nữ luôn nhạy cảm, nhất là khi đó là người thân. Chỉ là ta không hiểu ý của bà ấy cho lắm. Thậm chí bà ấy đồng tình với ta hay không ta cũng chưa dám chắc. Cho nên, ta không tin, không tin như trước đây Emi đã từng.
- Cháu chắc đang nghĩ cách trả thù nhưng hẳn là đang rối! - Ngập ngừng một chút để thăm dò biểu cảm của ta, bà ấy tiếp tục nói - Ta có một kế hoạch hay, Emi có muốn nghe không?
- Sao quận chúa lại giúp cháu? Và tại sao cháu phải tin cô nhỉ?
- Cô đâu có ép cháu, cô chỉ gợi ý thôi! - Nói xong, khéo miệng bà ấy vẽ nên một nụ cười mỉm như khiêu khích.
- Ồ, cháu thật hồi hộp, không biết gợi ý của cô là gì?
Hài lòng với sự đồng thuật của ta, bà ấy cười rồi đưa tay vuốt đầu Thanh xà bên cạnh. Bị động, Thanh xà mở mắt, nó dỏng cổ, rung rung hai cái râu rồi há miệng nhả một tấm gương, một tấm bình thường.
Đưa tấm gương cho ta, cô Hanaka nói:
- Soi đi!
Ta khó hiểu nhìn vào gương. Có gì khác lạ trên khuôn mặt ta sao?
- Nhìn cho kĩ và thử nghĩ xem đôi mắt của cháu giống với một đôi mắt của một thiếu nữ 16 sao?
Ta vẫn chẳng hiểu gì.
- Để lộ đôi mắt lạnh lẽo và tràn ngập sát khí như vậy mà đòi trả thù sao? Hãy tưởng tượng đến đôi mắt của những thiếu nữ khác mà sửa lại đi. Cả nụ cười nữa, đừng có giữ cái điệu khinh khỉnh đó, hãy cười tươi đi! Có như thế thì cháu mới có thể trả miếng được
Ta siết chặt lấy tấm gương, tại sao trước giờ ta không nghĩ đến điều này? Ta tưởng chừng mình đã đóng kịch rất đạt, không ngờ ta đã để lộ một khuyết điểm rõ rành rành. Ta giống như một kẻ đang diễn tuồng trong mắt kẻ thù của vậy, thật mất mặt.
- Hãy quay về làm Misuzu và vờ báo cho mọi người biết rằng đôi mắt mù đó là do bị yểm bùa và giờ bùa đã được cô giải, Misuzu đã có thể nhìn thấy. Từ đó, kế hoạch mới có thể suôn sẻ được. Thay vì thể hiện rằng cháu muốn báo thù cháu nên tỏ ra yếu đuối một chút, lạc lõng một chút, đau khổ một chút và đã bỏ cuộc. Cô nói, cháu hiểu chứ?
Ta đương nhiên hiểu, nhưng ta do dự. Và vấn đề quan trọng là tại sao cô Hanaka lại đột ngột xuất hiện ở đây và nói ra điều này.
Dường như nhìn thấu thắc mắc trong lòng ta, bà ấy nói:
- Lúc cháu bị tấn công, ta đã tình cờ bắt gặp. Trong khi ta đang nghĩ cách thì hai bóng người xuất hiện nên ta đã bị thu hút đến nơi này.
- Cuộc nói chuyện giữa cháu và hắn ta, cô nghe thấy?
- Không, chính xác hơn là không thể vì cô mải đuổi theo bóng người còn lại.
- Vậy kết quả thì sao? - Ta cau mày.
- Mất giấu!
Ta thở dài, mất hứng. Hơn bao giờ hết, ta rất muốn biết rằng Ryan có còn sống hay không. Nhưng xét theo tình hình này, bóng hình đó là của một kẻ giả mạo bởi vì cả mẹ lẫn cô Hanaka đều cho rằng Ryan đã chết. Như vậy còn có ai có thể cứu anh ta khỏi cuộc hành hình nữa. Chẳng ai cả!
- Emi, cháu có biết tam chủng thần khí không? - Đột nhiên, vị quận chúa bên cạch ta lên tiếng, lôi ta trở về với thực tại.
- Cô là Quận chúa mà không biết sao! - Ta hừ lạnh, hơi khó hiểu về câu hỏi không ăn khớp với nội dung của cuộc đối thoại trước đó. Thế nhưng ta vẫn trả lời - Tam chủng thần khí bao gồm thanh gươm Kusanagi no Tsurugi (Thảo Thế Kiếm), tấm gương Yata no Kagami ( Bát Chỉ Kính) và viên ngọc Yasakani no Magatama ( Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc)!
- Vậy, chúng được để ở đâu?
Ta hồ nghi nhìn người phụ nữ tóc đỏ trước mặt, trong lòng nổi lên một mối lo vô cớ. Nhưng vì không có lí do để ta nghĩ rằng, vị quận chúa này sẽ đe dọa đến ba báu vật đó nên ta đáp:
- Vật thứ nhất được cất giữ ở đên Atsuta ở Nagoya, vật thứ hai cất giữ tại Hoàng cung Kokyo tại Tokyo, vật còn lại được cất giữ ở Thần cung Ise ở tình Mie.
Lời vừa dứt, người bên cạnh đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị. Thân hình mảnh mai và mái tóc dài tung bay trong gió dần mất đi như một ảo ảnh, để rồi thay vào đó là một người đàn ông có mái tóc màu đỏ có đôi mắt hệt như một con cáo thành tinh.
Ta sợ hãi, sợ đến nỗi buộc phải lùi ra phía sau vài bước. Giờ thì ta đã hiểu lí do tại sao "vị quận chúa" lại có thể xem xét được mức độ chắc chắn của kết giới, đoán biết được linh lực của ta và hỏi ta về tam chủng thần khí.
- Thứ cần biết đã biết rồi, công nương không còn giá trị đối với ta nữa! - Tên cáo già Ichida cười tà, từ trong lòng bàn tay lão, một thành kiếm dẫn xuất hiện.
Ta biết, ta chẳng thề địch nổi lão ta. Ta cũng biết, tại đây, ta chỉ có một mình. Và có thể ít phút nữa, sẽ chết một mình!
Ta sợ!
Mũi kiếm đỏ...nhanh chóng hướng thẳng đến huyệt pháp của ta mà đâm tới....
Mưu lồng mưu, kế lồng kế, mọi thứ đều khiến ta mệt mỏi. Và cái cơ thể ngày một khó điều khiển, nếu ta còn tiếp tục trả thù, tiếp tục oán và hận thì quá trình tha hóa sẽ nhanh đến không tưởng. Đến lúc đó, trong khi ta trở thành pháp sư bóng tối bán hoàn toàn thì kẻ khiến ta trở thành cái bộ dạng đáng khinh ấy lại hoàn toàn có thể nhởn nhơ và sống hạnh phúc. Cứ nghĩ đến đó thôi là ta lại không tài nào kìm nổi ý muốn một đao giết hắn bất chấp sự sống nhỏ nhoi này. So với cuộc sống trước đây, tình trạng hiện giờ còn thảm hại hơn nhiều.
Vì quá mệt mỏi, ta dừng bước, dựa vào một gốc cây mặc cho trời rất lạnh và tuyết không có giấu hiệu giảm bớt. Ta đã nghĩ là mình có thể tìm được đường về nhưng hóa ra khu rừng này rậm rạp hơn ta tưởng và nó không gần nơi ta bị tấn công một chút nào. Chắc chắn là phải có một kết giới bao lấy nơi này và để ra khỏi đây cần phải qua của kết giới, mà cửa kết giới hẳn là chỉ có tên khốn ấy mới biết.
Có chết ta cũng không nhờ vả hắn ta!
Tuy hơi tốn linh lực một chút nhưng ta thà làm phép đục kết giới còn hơn.
Nghĩ là thế, ta ngồi xuống, chìa ngón tay ra vẽ kí tự cổ và vẽ vài vòng tròn làm cổng thông thoát ra khỏi kết giới. Nhưng ngay khi ta đang đọc dở thần chú thì một bóng người đột ngột xuất hiện. Khoảng cách khiến ta không thể nhìn rõ mặt người đó nhưng mái tóc đỏ bồng bềnh tung bay trong gió đông đã cho ta câu trả lời chính xác.
Cô Hanaka!
Ta đứng dậy, khó hiểu khi thấy sự hiện diện của người trước mặt. Mà người đó vẫn rất ung dung, ngoài việc bước từng bước chầm chậm về phía ta thì không có hành động gì bất thường cả.
- Sao cô lại có mặt ở đây? - Hơi mất kiên nhẫn, ta lên tiếng.
- Còn Ryan, sao cháu lại có mặt ở đây? - Người phụ nữ thân thiết trong hồi ức của Emi hỏi ngược.
- Việc đó không khiến cô phải bận tâm!
- Không muốn nói thì thôi vậy! - Người phụ nữ thở dài, đưa tay vuốt vuốt một lọn tóc của mình - Nhưng ta nói trước là cháu không thể làm nứt kết giới này bằng linh lực yếu kém của mình đâu!
Ta cười khẩy, không nao núng đáp lời:
- Hanaka san, cô có thể vào thì cháu có thể ra, linh lực của cháu vốn cao hơn cô, không phải sao?
- Cô thừa nhận - Vị quận chúa nở một nụ cười ngọt - Nhưng điều đó đâu có nghĩa là cô một mình vào đây!
- Cô có ý gì?
- Chẳng có gì Emi ạ, cô chỉ muốn nói với cháu rằng hãy sống dưới vỏ bọc của Misuzu đi!
Ta không lấy làm ngạc nhiên lắm khi người phụ nữ này biết ta là Emi. Ngay từ khi sống dưới thân phận là Misuzu, bà ấy đã có biểu hiện nghi ngờ. Phụ nữ luôn nhạy cảm, nhất là khi đó là người thân. Chỉ là ta không hiểu ý của bà ấy cho lắm. Thậm chí bà ấy đồng tình với ta hay không ta cũng chưa dám chắc. Cho nên, ta không tin, không tin như trước đây Emi đã từng.
- Cháu chắc đang nghĩ cách trả thù nhưng hẳn là đang rối! - Ngập ngừng một chút để thăm dò biểu cảm của ta, bà ấy tiếp tục nói - Ta có một kế hoạch hay, Emi có muốn nghe không?
- Sao quận chúa lại giúp cháu? Và tại sao cháu phải tin cô nhỉ?
- Cô đâu có ép cháu, cô chỉ gợi ý thôi! - Nói xong, khéo miệng bà ấy vẽ nên một nụ cười mỉm như khiêu khích.
- Ồ, cháu thật hồi hộp, không biết gợi ý của cô là gì?
Hài lòng với sự đồng thuật của ta, bà ấy cười rồi đưa tay vuốt đầu Thanh xà bên cạnh. Bị động, Thanh xà mở mắt, nó dỏng cổ, rung rung hai cái râu rồi há miệng nhả một tấm gương, một tấm bình thường.
Đưa tấm gương cho ta, cô Hanaka nói:
- Soi đi!
Ta khó hiểu nhìn vào gương. Có gì khác lạ trên khuôn mặt ta sao?
- Nhìn cho kĩ và thử nghĩ xem đôi mắt của cháu giống với một đôi mắt của một thiếu nữ 16 sao?
Ta vẫn chẳng hiểu gì.
- Để lộ đôi mắt lạnh lẽo và tràn ngập sát khí như vậy mà đòi trả thù sao? Hãy tưởng tượng đến đôi mắt của những thiếu nữ khác mà sửa lại đi. Cả nụ cười nữa, đừng có giữ cái điệu khinh khỉnh đó, hãy cười tươi đi! Có như thế thì cháu mới có thể trả miếng được
Ta siết chặt lấy tấm gương, tại sao trước giờ ta không nghĩ đến điều này? Ta tưởng chừng mình đã đóng kịch rất đạt, không ngờ ta đã để lộ một khuyết điểm rõ rành rành. Ta giống như một kẻ đang diễn tuồng trong mắt kẻ thù của vậy, thật mất mặt.
- Hãy quay về làm Misuzu và vờ báo cho mọi người biết rằng đôi mắt mù đó là do bị yểm bùa và giờ bùa đã được cô giải, Misuzu đã có thể nhìn thấy. Từ đó, kế hoạch mới có thể suôn sẻ được. Thay vì thể hiện rằng cháu muốn báo thù cháu nên tỏ ra yếu đuối một chút, lạc lõng một chút, đau khổ một chút và đã bỏ cuộc. Cô nói, cháu hiểu chứ?
Ta đương nhiên hiểu, nhưng ta do dự. Và vấn đề quan trọng là tại sao cô Hanaka lại đột ngột xuất hiện ở đây và nói ra điều này.
Dường như nhìn thấu thắc mắc trong lòng ta, bà ấy nói:
- Lúc cháu bị tấn công, ta đã tình cờ bắt gặp. Trong khi ta đang nghĩ cách thì hai bóng người xuất hiện nên ta đã bị thu hút đến nơi này.
- Cuộc nói chuyện giữa cháu và hắn ta, cô nghe thấy?
- Không, chính xác hơn là không thể vì cô mải đuổi theo bóng người còn lại.
- Vậy kết quả thì sao? - Ta cau mày.
- Mất giấu!
Ta thở dài, mất hứng. Hơn bao giờ hết, ta rất muốn biết rằng Ryan có còn sống hay không. Nhưng xét theo tình hình này, bóng hình đó là của một kẻ giả mạo bởi vì cả mẹ lẫn cô Hanaka đều cho rằng Ryan đã chết. Như vậy còn có ai có thể cứu anh ta khỏi cuộc hành hình nữa. Chẳng ai cả!
- Emi, cháu có biết tam chủng thần khí không? - Đột nhiên, vị quận chúa bên cạch ta lên tiếng, lôi ta trở về với thực tại.
- Cô là Quận chúa mà không biết sao! - Ta hừ lạnh, hơi khó hiểu về câu hỏi không ăn khớp với nội dung của cuộc đối thoại trước đó. Thế nhưng ta vẫn trả lời - Tam chủng thần khí bao gồm thanh gươm Kusanagi no Tsurugi (Thảo Thế Kiếm), tấm gương Yata no Kagami ( Bát Chỉ Kính) và viên ngọc Yasakani no Magatama ( Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc)!
- Vậy, chúng được để ở đâu?
Ta hồ nghi nhìn người phụ nữ tóc đỏ trước mặt, trong lòng nổi lên một mối lo vô cớ. Nhưng vì không có lí do để ta nghĩ rằng, vị quận chúa này sẽ đe dọa đến ba báu vật đó nên ta đáp:
- Vật thứ nhất được cất giữ ở đên Atsuta ở Nagoya, vật thứ hai cất giữ tại Hoàng cung Kokyo tại Tokyo, vật còn lại được cất giữ ở Thần cung Ise ở tình Mie.
Lời vừa dứt, người bên cạnh đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị. Thân hình mảnh mai và mái tóc dài tung bay trong gió dần mất đi như một ảo ảnh, để rồi thay vào đó là một người đàn ông có mái tóc màu đỏ có đôi mắt hệt như một con cáo thành tinh.
Ta sợ hãi, sợ đến nỗi buộc phải lùi ra phía sau vài bước. Giờ thì ta đã hiểu lí do tại sao "vị quận chúa" lại có thể xem xét được mức độ chắc chắn của kết giới, đoán biết được linh lực của ta và hỏi ta về tam chủng thần khí.
- Thứ cần biết đã biết rồi, công nương không còn giá trị đối với ta nữa! - Tên cáo già Ichida cười tà, từ trong lòng bàn tay lão, một thành kiếm dẫn xuất hiện.
Ta biết, ta chẳng thề địch nổi lão ta. Ta cũng biết, tại đây, ta chỉ có một mình. Và có thể ít phút nữa, sẽ chết một mình!
Ta sợ!
Mũi kiếm đỏ...nhanh chóng hướng thẳng đến huyệt pháp của ta mà đâm tới....
/50
|