Một tuần ở Okiawa, một tuần chìm đắm trong phong cảnh hữu tình và những câu chuyện truyện truyền thuyết đã đến lúc mọi người phải trở về.
Nhũng chiếc trại được thu dọn gấp rút, những chiéc xe nối đuôi nhau dời khỏi, những thứ để lại chỉ là kỉ niệm về những tiếng cười, niềm vui.
Ngồi trường cổ kính hiện ra trước mặt. Một tuần rời xa mà chỉ như mấy tiếng.
Mọi hoạt động vẫn diễn ra như bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Tuy nhiên…..
Hôm nay tại căn tin:
-Chị cho em hai xuất cơm cà ri và 2 hộp sữa. Đây là bữa trưa của nó và Ngọc My. Sẽ chẳng có gì khiến nó thắc mắc nếu không có cái ánh mắt ngưỡng mộ của chị bán hàng kèm theo hàng tá “kẹo đông” liên tục bắn vào nó.
Cố bàng quan với mọi chuyện, nó bưng hai xuất cơm rồi bước đi. Theo sau nó là một câu nói mà nó không hiểu gid cả:
-Con bé đó có phúc thật! Số bọc điều hay sao ấy!
Nó ngồi xuống gần Ngọc My, cố thanh toán nhanh bữa ăn một cách nhanh chóng nhất nhưng:
-Bạn đúng là chuyên gây chuyện giật gân đấy, Linh chan! Akêmi sốt sắng ngồi gần nó nói.
Sau câu nói của Akêmi, hàng loạt ánh mắt đều hướng về phái nó, đầy đủ giống một nồi lẩu. Nó nuột nước bọt, rồi quay sang Akêmi hỏi:
-Chuyện gì cơ?
-Bạn chưa đọc bảng tin hay báo trường à?
-Chưa! Nó lắc đầu.
-Còn chị? Akêmi quay sang Ngọc My hỏi dồn
-Đang đọc đây! Ngọc My đua tay lật trang rồi vớ lấy hộp sữa trên bàn rồi cho vào miệng thì..
-Nam thần điện hạ vừa tuyên bố cậu là bạn gái chính thức!
PHỤTTTTTTTTTTTT, Ngoc My bị sặc sữa lên tận mũi. Còn nó thì bị nghẹn cà ri.
Lật nhanh mấy trang đầu(Ngọc My có thói quen xem báo từ cuối đến đầu). Dòng chữ: Triệu Thuỳ Linh – cô ấy là người tôi yêu được đăng khổ to ngay trang đầu làm Ngọc My một lần nữa phải sặc.
Thế là đã rõ nguyên nhân của việc nó được “tặng kẹo” miễn phí”
Bây giờ nhiệt độ của căn tin trở nên nóng hơn bao giờ hết, không khí ngột ngạt làm người khác khó thở. Ngọc My phải khó khăn lắm mới lấy được khăn giấy lau sữa từ trong mũi trào ra, trong lòng thầm nguyền rủa cái tính nhân nhượng của mình, nếu biết thế này còn lâu cô mới đồng ý.
Sau một hồi shock, nó bật dạy rồi phòng nhanh ra khỏi căn tin và đâm thẳng vào một ngưòi:
- Dai!? Mình xin lỗi! nó cúi đầu.
- Vui mừng quá nên đi đứng không cẩn thận à? Dai nhìn nó, cười.
- Ơ, mình….
- Chúc mừng cậu! Dai cười buồn.
Trong lòng nó chợt dâng lên cảm giác tội lỗi, nó đâu biết cái khuôn mặt đó đang được diễn bởi một diễn viên chuyên nghiệp.
Dai vỗ nhẹ vai nó, rồi lướt đi. Như một cơn gió.
——————
Cá Sấu cốc
- Bạn đến nhanh hơn tôi tưởng! Tôi nghĩ với tốc độ thông tin rùa bò của bạn có lẽ phải ngày mai mới biết! Hắn dựa nhìn nó, hai tay ung dung đút trong túi quần.
- Bạn muốn gì? Nó nhíu mày.
- Trả lời bạn thôi, chẳng phải bạn đang chờ sao?
- Bạn không đùa? Nó hồi hộp nhưng không để lộ ra bên ngoài
- Sawada Shin này chưa từng biết đến chữ “đùa”, hay bạn thích tôi đùa với bạn? Hắn cười, nụ cười cá sấu.
Nó đỏ mặt, quay đầu ra vẻ giận dỗi:
- Sao tôi lại thích một người như bạn nhỉ?
Hắn nhún vai:
- Ai bảo tôi quá hoàn hảo làm gì!
Nó và hắn trở thành một cặp…từ hôm nay.
——————-
Tối
- Rốt cuôck em đang nghĩ gì thế? Nhật nam hỏi
- Nghĩ? Tình yêu có chữ gọi là “suy nghĩ” sao? Hắn tỉnh bơ
- Em và L:inh không cáo kết cúc tốt đâu, tuy nhiên anh vẫn ủng hộ nếu tình cảm đó là thật!
- Khi nào anh mới định nói cho em biết đây? Hắn vẫn đứng, nhìn xa xăm về phía trước.
- Nếu yêu Linh thì không nên biết làm gì.
————————-
Nó và Ngọc My
- Chị!!! Nó lí nhí
- Yên tâm, chị không xen vàp đâu! Chị vẫn nhớ lưòi hứa của em mà.
- Chị à! Hai tay nó đan chặt vào nhau, bối rối.
- Sau này đứng hối hận là được rồi, miễn sao khi gãy cánh vì bay quá cao hãy nhớ mình vẫn còn một bầu trời thân thuộc là được. Nó xong Ngọc My bước vào phòng. Chuyện của Linh đúng là khiến cô lo và tức đến chết mà.
Nó vẫn đứng yên ở gian chính giữa. Đứng cho đến khi đôi chan mỏi dừ mới chịu đi ngủ.
“Quách Giao Khuyên là quá khứ rồi, đã chết rồi. Bây giờ mình là Triệu Thuỳ Linh, hãy sống ích kỉ một chút, được không?”
Nhũng chiếc trại được thu dọn gấp rút, những chiéc xe nối đuôi nhau dời khỏi, những thứ để lại chỉ là kỉ niệm về những tiếng cười, niềm vui.
Ngồi trường cổ kính hiện ra trước mặt. Một tuần rời xa mà chỉ như mấy tiếng.
Mọi hoạt động vẫn diễn ra như bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Tuy nhiên…..
Hôm nay tại căn tin:
-Chị cho em hai xuất cơm cà ri và 2 hộp sữa. Đây là bữa trưa của nó và Ngọc My. Sẽ chẳng có gì khiến nó thắc mắc nếu không có cái ánh mắt ngưỡng mộ của chị bán hàng kèm theo hàng tá “kẹo đông” liên tục bắn vào nó.
Cố bàng quan với mọi chuyện, nó bưng hai xuất cơm rồi bước đi. Theo sau nó là một câu nói mà nó không hiểu gid cả:
-Con bé đó có phúc thật! Số bọc điều hay sao ấy!
Nó ngồi xuống gần Ngọc My, cố thanh toán nhanh bữa ăn một cách nhanh chóng nhất nhưng:
-Bạn đúng là chuyên gây chuyện giật gân đấy, Linh chan! Akêmi sốt sắng ngồi gần nó nói.
Sau câu nói của Akêmi, hàng loạt ánh mắt đều hướng về phái nó, đầy đủ giống một nồi lẩu. Nó nuột nước bọt, rồi quay sang Akêmi hỏi:
-Chuyện gì cơ?
-Bạn chưa đọc bảng tin hay báo trường à?
-Chưa! Nó lắc đầu.
-Còn chị? Akêmi quay sang Ngọc My hỏi dồn
-Đang đọc đây! Ngọc My đua tay lật trang rồi vớ lấy hộp sữa trên bàn rồi cho vào miệng thì..
-Nam thần điện hạ vừa tuyên bố cậu là bạn gái chính thức!
PHỤTTTTTTTTTTTT, Ngoc My bị sặc sữa lên tận mũi. Còn nó thì bị nghẹn cà ri.
Lật nhanh mấy trang đầu(Ngọc My có thói quen xem báo từ cuối đến đầu). Dòng chữ: Triệu Thuỳ Linh – cô ấy là người tôi yêu được đăng khổ to ngay trang đầu làm Ngọc My một lần nữa phải sặc.
Thế là đã rõ nguyên nhân của việc nó được “tặng kẹo” miễn phí”
Bây giờ nhiệt độ của căn tin trở nên nóng hơn bao giờ hết, không khí ngột ngạt làm người khác khó thở. Ngọc My phải khó khăn lắm mới lấy được khăn giấy lau sữa từ trong mũi trào ra, trong lòng thầm nguyền rủa cái tính nhân nhượng của mình, nếu biết thế này còn lâu cô mới đồng ý.
Sau một hồi shock, nó bật dạy rồi phòng nhanh ra khỏi căn tin và đâm thẳng vào một ngưòi:
- Dai!? Mình xin lỗi! nó cúi đầu.
- Vui mừng quá nên đi đứng không cẩn thận à? Dai nhìn nó, cười.
- Ơ, mình….
- Chúc mừng cậu! Dai cười buồn.
Trong lòng nó chợt dâng lên cảm giác tội lỗi, nó đâu biết cái khuôn mặt đó đang được diễn bởi một diễn viên chuyên nghiệp.
Dai vỗ nhẹ vai nó, rồi lướt đi. Như một cơn gió.
——————
Cá Sấu cốc
- Bạn đến nhanh hơn tôi tưởng! Tôi nghĩ với tốc độ thông tin rùa bò của bạn có lẽ phải ngày mai mới biết! Hắn dựa nhìn nó, hai tay ung dung đút trong túi quần.
- Bạn muốn gì? Nó nhíu mày.
- Trả lời bạn thôi, chẳng phải bạn đang chờ sao?
- Bạn không đùa? Nó hồi hộp nhưng không để lộ ra bên ngoài
- Sawada Shin này chưa từng biết đến chữ “đùa”, hay bạn thích tôi đùa với bạn? Hắn cười, nụ cười cá sấu.
Nó đỏ mặt, quay đầu ra vẻ giận dỗi:
- Sao tôi lại thích một người như bạn nhỉ?
Hắn nhún vai:
- Ai bảo tôi quá hoàn hảo làm gì!
Nó và hắn trở thành một cặp…từ hôm nay.
——————-
Tối
- Rốt cuôck em đang nghĩ gì thế? Nhật nam hỏi
- Nghĩ? Tình yêu có chữ gọi là “suy nghĩ” sao? Hắn tỉnh bơ
- Em và L:inh không cáo kết cúc tốt đâu, tuy nhiên anh vẫn ủng hộ nếu tình cảm đó là thật!
- Khi nào anh mới định nói cho em biết đây? Hắn vẫn đứng, nhìn xa xăm về phía trước.
- Nếu yêu Linh thì không nên biết làm gì.
————————-
Nó và Ngọc My
- Chị!!! Nó lí nhí
- Yên tâm, chị không xen vàp đâu! Chị vẫn nhớ lưòi hứa của em mà.
- Chị à! Hai tay nó đan chặt vào nhau, bối rối.
- Sau này đứng hối hận là được rồi, miễn sao khi gãy cánh vì bay quá cao hãy nhớ mình vẫn còn một bầu trời thân thuộc là được. Nó xong Ngọc My bước vào phòng. Chuyện của Linh đúng là khiến cô lo và tức đến chết mà.
Nó vẫn đứng yên ở gian chính giữa. Đứng cho đến khi đôi chan mỏi dừ mới chịu đi ngủ.
“Quách Giao Khuyên là quá khứ rồi, đã chết rồi. Bây giờ mình là Triệu Thuỳ Linh, hãy sống ích kỉ một chút, được không?”
/63
|