Từ cái ngày đó đến giờ thoát cái đã 4 tháng trôi qua rồi. Tuy là vậy nhưng vào tháng 2 ở Nhật vẫn còn là mùa đông, trời còn lạnh, màn tuyết trắng và những cơn gió đông cũng chẳng bớt được chút ít nào. Nó ngồi co ro trong bàn sưởi giữa phòng khách, một tay cầm chiếc bánh mật, tay còn lại đang cầm một tách cà phê đen, nóng. Sắp đến ngày sinh nhật nó rồi nhưng có vẻ như nó chẳng quan tâm lắm, nó ghét tổ chức sinh nhật – cái ngày báo hiệu nó bước qua một tuổi mới và buộc phải mạnh mẽ và trưởng thành hơn. Qua ngày 23 – 2 năm nay, nó sẽ chính thức bước sang tuổi 21, mới thế mà cũng nhanh thật.
Dạo này nó vẫn qua lại với Dai, cậu ta cười và bày đủ trò vui trêu chọc nó. Mỗi lúc như thế nó chỉ gượng gạo nhếch môi bởi vì nó thất vọng, cứ mỗi lần cậu hẹn nó đi đâu đó nó lại thầm mong cậu sẽ nói mọi chuyện cho mình nhưng thứ nó nhận được chỉ là con số 0. Dai không hề biết rằng việc cậu thú nhận mọi việc với nó sẽ là món quà đem cho nó nụ cười tươi nhất và chân thật nhất.
Tính tong – tiếng chuông cửa vang lên phá đi dòng suy nghĩ của nó. Nó đặt đồ ăn xuống, lau tay và đi ra mở cửa. Gió mùa đông thật lạnh nhưng mỗi khi Dai đến đều khiến nó cảm thấy ấm áp và hy vọng, nhưng mà lần này Dai lại có thái độ rất lạ, bản thân nó cũng chẳng biết miêu tả thế nào, chỉ có thể gói gọn trong vài từ: lúng túng, bối rối và sợ sệt! Liệu có phải cậu định nói việc gì không? Thế cũng tốt, giờ này chỉ có nó ở nhà một mình, Ngọc My và Nhật Nam đã rời nhà đi công tác hơn hai tháng rồi.
- Làm gì mà ngẩn ra thế? Không định mời mình vào nhà à? – Cuối cùng Dai cũng mở miệng, cười cười.
- À không! Cậu vào đi! – Nó lắc lắc cái đầu rồi mời Dai vào nhà.
- Không ai ở nhà sao?
- Umk! Đang buồn muốn chết đây! – Nó nhăn mặt.
- Cho mình cacao nóng nhé! Mình không uống được cà phê đen! – Dai liếc nhìn tách cà phê dở của nó rồi nhún vai.
Nó đặt tách cacao mới pha xuống bàn, nhìn Dai với ánh mắt phức tạp:
- Có chuyện gì vậy?
Dai không giám nhìn lại đôi mắt ấy – đôi mắt sâu, tinh khiết, thánh thiện và thanh cao. Cậu cảm thấy sợ và lúng túng, chẳng khác gì một đứa trẻ phạm lối nhưng không biết mở miệng xin tha thứ. Liệu khi biết chuyện cậu đã làm, nó còn nói những câu ân cần như thế với cậu không?
- Có chuyện gì vậy?- Nó kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.
Đến lúc này Dai mới nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu để lấy can đảm mà nói:
- Linh này, nếu như….nếu như mình đã làm chuyện xấu đối với cậu, xấu với chính bản thân thì…..liệu mình có được tha thứ không?
Chính là câu hỏi này, chính là câu hỏi mà nó đã mất rất nhiều thời gian, cần rất nhiều kiên nhẫn, cuối cùng thì cũng đã được nghe rồi. Trước đây nó đã từng tưởng tượng rằng khi Dai nói câu này nó sẽ xử sự ra sao? Sẽ nói câu gì? Nhưng mà tự nhiên bây giờ cổ họng chợt thấy nghèn nghẹn, muốn nói mà lại chẳng nói được, chỉ có cách im lặng.
- Linh! – Nhận thấy thái độ khác thường của nó Dai không khỏi có cảm giác chùn bước, thật sự là lo lắng vô cùng.
- Chỉ cần cậu thành tâm nhận lỗi, chắc chắn là mình không để tâm đâu! – Nó híp mắt cười, trấn an cậu bạn như một người mẹ dỗ dành con trai.
- Kể cả việc mình làm khiến bạn và Sawada phải chia li và bạn phải chịu bao khổ cực?
Nó gật nhẹ cái đầu.
- Kể cả việc mình đã giả danh Sawada **** rủa cậu, đẩy cậu xuống vực, lại còn nhẫn tâm làm trí nhớ của Sawada mất đi, khiến cả hai hận lẫn nhau?
Nó lại mỉm cười, nhàn nhã uống thêm chút cà phê đã bình tĩnh đối diện. Tuy nói là không giận, tuy nói là tha thứ nhưng đương nhiên có chút bận tâm. Phải, tất cả là do Dai mà ra, do Dai mà nó và hắn mới trở nên như ngày hôm nay nhưng mà từ đáy lòng nó đã tha thứ cho Dai từ lâu rồi, cái ngày nó nghe Hanaka nói mọi chuyện thì ngoài kinh ngạc và bứt dứt chờ đợi ra thì nó chẳng cảm thấy gì cả. Có lẽ một chút giận Dai cũng không có, nó hiểu vì lí do gì mà Dai làm vậy, con người ai cũng có mặt thiện và ác, không ai hoàn hảo và không ai là không phạm sai lầm. Điều quan trọng hơn cả chính là lời nhận tối chân chính là chìa khoá cần bằng thiện ác.
- Dai à, thật ra mình đã biết tất cả những chuyện này rồi! – Nó cúi đầu nhàn nhạt nói, thi thoảng liếc nhìn vẻ mặt bất ngờ của Dai: Mình chưa từng hận bạn, thậm chí mình còn phải cảm ơn bạn rất nhiều, rất nhiều. Nhờ có bạn mà mình mới hiểu mình yêu Shin đến nhường nào, nhờ có bạn mà mình mới hiểu tình yêu trong mình mong manh biết bao, nhờ có bạn mà mình biết mình cần phải tin tưởng, phải là cho tình yêu mình to lớn và sâu đậm hơn. Thời gian chính là sự thử thách và mình biết Shin và mình hẳn đều thấm thía vị yêu rất nhiều rồi. Chỉ tiếc là…….
Nói đến đây nó chợt ngập ngừng khiến Dai càng thêm phần lo lắng, đừng ngồi không yên. Rốt cuộc là gì?
- Chỉ tiếc là cậu để mình chờ lâu quá! – Nó cười, nụ cười cao thượng toả nắng ấm áp, nó muốn Dai hiểu: nó ủng hộ sự lựa chọn của Dai.
- Thật ra mình cũng không dám nói, mình sợ cậu sẽ xua đuổi mình, nhưng mà…….! – Lần này Dai lại trả thù nó vụ ban nãy, ai bảo nó làm cậu hồi hộp đến vậy chứ. Thật ra sẽ không có đủ dũng khí để thú nhận với nó, giờ mới biết cảm giác khi nói ra thật dễ chịu và nhẹ nhõm, những ăn năn và bí bách trong lòng đều được giả toả hết nhưng có mơ Dai cũng không ngờ là nó lại biết từ trước.
- Nhưng sao?- Nó chau mày.
Dai cười cười, tay vớ lấy tách ca cao và bắt đầu vừa hồi tưởng vừa kể lại cho nó sự việc.
Tháng 12.
Hôm đó là một ngày âm u và lạnh lẽo vô cùng, tuyết rơi nhiều và gió cứ cố luồn vào từng khe hở. Vì bận kí duyệt hợp đồng một vào quyển sách của tác giả nổi tiếng nên Dai phải ở lại công ty cho dù đã rất muộn. Thế rồi một vị khách đã gõ cửa phòng cậu, đó là một cô gái với vóc dáng siêu mẫu, mái tóc màu nâu đỏ và nụ cười kiêu hãnh luôn nở trên môi. Khỏi phải nói cậu đã ngạc nhiên đến mức nào khi thấy bạn đồng môn, kẻ tòng phạm với mình năm xưa – Hanaka đến gõ cửa. hàng loạt những suy nghĩ và câu hỏi ào ạt xuất hiện trong đầu Dai, nhiều đến nỗi bộ não cậu không thể xử lí kịp thời nên chỉ biết ngơ ngác nhìn Hanaka rồi đánh giá vài điểm: so với ngày trước thì vẻ kiêu hãnh ngạo mạn cùng sự sắc sảo không hề bị mất đi, chỉ có điều ánh lửa hận thù trong đôi mắt đã không còn và trở có phần hiền hoà hơn. Hanaka bật cười trước thái độ của Dai, cô ả lắc lắc cái đầu, tự nhiên ngồi xuống ghế và nói:
- Thật không ngờ Nam thần vương tử lại kinh ngạc đến mức này!
- Cô muốn gì? – Cố sắp xếp lại
bộ não, Dai nhìn Hanaka đầy cảnh giác.
- Muốn gì sao? Đương nhiên là thuốc giả cho Nam thần bệ hạ rồi!
- Nam thần bệ hạ? – Dai nheo mắt nhìn Hanaka, không phải cô ả luôn muốn hắn mất trí nhờ để mình có thể thay thế vị trí của Linh hay sao? Tại sao lại đòi thuốc giải? Còn nữa hắn không hề biết việc Nam thần bệ hạ cũng bị mất trí!
- À quên mất là cậu không còn là pháp sư nữa mà chỉ là một con người bình thường. Nể tình chúng ta là bạn cũ tôi nói cho cậu biết, Sawada Shin đã lên ngôi và trở thành vị vua trẻ nhất trong lịch sử pháp sư rồi!
- Cái gì? – Dai trố mắt, không còn tin vào tai mình nữa!
- Tôi không muốn nhiều lời với cậu, đưa thuốc giả cho tôi! – Hanaka sót ruột thúc giục, là cô ả cho người theo dõi Linh rồi mới biết tung tích Dai, hắn đã đi Okinawa xử lí công việc rồi, nghe đâu ở đó có cả Nhật Nam và Ngọc My nữa!
Dai chẳng nói gì, lấy khoá mở một ngăn tủ nhỏ rồi lấy ra một lõ chứa dung dịch màu xanh óng ánh và đưa cho Hanaka. Xoay xoay cái lọ nhỏ, Hanaka mỉm cười nhìn Dai và nói: cùng tôi giúp họ quay lại với nhau đi! Cùng nhau bày ra vở kịch mà tôi đã biên kịch!
Những việc xảy ra Dai đều kể cho nó trừ câu nói cuối cùng Hanaka để lại, bởi vì cậu đã đồng ý.
- Vậy…..Shin đã nhờ lại mọi chuyện đúng không? – Nó hồi hộp.
Dai làm bộ thở dài tiu ngiủ, cái đầu lắc lắc đầy bất lực nói:
- Cũng chưa chắc! Hơn nữa thuốc giả có thể gây ra tác dụng phụ, làm ảnh hưởng não, gây tử vong!
- Cái gì? – Nó bật dậy, hét toáng lên.
Cùng lúc đó Nhật Nam và Ngọc My cũng trở về mang theo bộ mặt hốc hác. Nó tạm bỏ qua chuyện Dai vừa nói vì sự việc kia chỉ là “có thể” mà thôi! Nhưng mà vấn đề khiến Nhật Nam và Ngọc My như vậy thì không bình thường chút nào!
- Hai ngươi có ổn không?
- Sao mà ổn đây? Anh chị về để tìm đồ Pháp tang! – Ngọc My lấy tay gạt nước mắt( t/g: tuyết chà ra nước đấy ạ =.=)
- Pháp tang???- Một lần nữa căn nhà bị rung chuyển bởi tiếng hét không kém loa thùng của nó.
- Umk! Shin vì tác dụng phụ của thuốc giải nên đang hấp hối! – Nhật Nam làm bộ thở dài bi ai!
Nó cảm thấy chao đảo, người vô lực mà khuỵu xuống nền nhà, nước mắt rơi ra lã chã. Trái tim bé bỏng thắt lại rồi rỉ máu, cuống họng rên rỉ đau thương không thể hét được nữa.
- Mau đưa em đến đó! Đến chỗ Shin, anh hai! – Nó khẩn cầu, không ngừng siết chặt đôi tay thành quyền ngăn đi nhưng cái run rẩy không báo trước.
Nhật Nam gật đầu rồi bế nó bay đi, để lại ba người cười ở sau lưng: Ngọc My cười sặc sụa, Hanaka cười nhẹ hài lòng, còn Dai thì cười nhạt chấp nhận thất bại. Ba người đó cười không phải vì họ vô tâm mà đơn giản là vi đó chỉ là một vở kịch bày ra lừa nó mà thôi! Hắn hiện giờ vẫn khoẻ mạnh, chẳng qua thuốc phát tác dụng làm hắn buồn ngủ nên ngủ một giấc và đến khi tỉnh lại thì sẽ có toàn bộ kí ức bị mất, hoàn toàn không có chuyện đang hấp hối! Linh ngây thơ chỉ nghe đến từ này đã nước mắt lã chã, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn làm hoà cùng hắn mà thôi.
Nhìn theo bóng nó hiện chỉ còn là một chấm nhỏ trên nền trời, Dai lén lút thở dài. Đúng là như vậy, bao giờ người nó chọn cũng chỉ là Sawada mà thôi, kể cả khi hiểu lầm, kể cả khi người đó gần như không tồn tại trong cuộc sống của nó thì người nó chọn vẫn là Sawada. Đau, đương nhiên là có. Buồn, thì không thể thiếu rồi. Nuối tiếc, chắc chắn cảm thấy được bởi vì đó là mối tình đầu tiên, mối tình đọng lại vị ngọt lâu nhất. Thế nhưng Dai không cảm thấy hối hận, cậu thấy thanh thản khi làm việc này, chỉ mong hai người đó có thể làm hoà và coi cậu là bạn như ngày xưa.
- Sẽ ổn thôi! – Hanaka đặt tay lên vai Dai khích lệ, cô ả hiểu rõ Dai đang nghĩ gì, đang cảm thấy ra sao bởi cô ả cũng đang nếm trải cảm giác như vậy.
- Tôi không ngờ đấy! Làm sao cô lại có thể từ bỏ nhỉ? – Dai mặc kệ bàn tay của Hanaka, chỉ thắc mắc.
- À, cũng khá khó đấy, nhưng tôi đã làm được! Tôi sẽ tìm một người tôi yêu và yêu tôi, sẽ không làm kẻ thứ ba ngu ngốc phá hoại người khác nữa! Nghĩ lại thấy thật nực cười, nếu trước đây thời gian đó để tìm kiếm một nửa của mình có lẽ tôi đã thành vợ người khác rồi!
- Có lẽ tôi sẽ học theo cô! Sẽ chúc phúc cho họ! – Dai lại cười, trong người xuất hiện lòng quyểt tâm mãnh liệt. Yêu là cho đi và nhận lại, nếu chỉ có một trong hai thì sẽ không gọi là một tình yêu trọn vẹn. Cậu sẽ rẽ sang một bước ngoặt mới, mở ra một cách cửa mới, nơi đó chắc chắn sẽ có một người con gái mà ông trời định riêng cho cậu!
Cả Dai và Hanaka đều rơi vào trạng thái trầm ngâm.
———————–
Về phía nó, tình hình đúng là dở khóc dở cười. Nó không ngừng thúc giục Nhật Nam bay nhanh hơn, trong lòng dâng lên nỗi bất an và lo lắng vô cùng. Nó thề nếu đây là vật có hình nó sẽ chẳng ngần ngại mà đập tan.
Nhật Nam đáp xuống một bãi đất trống rộng lớn phủ đầy tuyết trắng, tuyết không còn rơi nhưng gió vẫn thổi. Không khó để nó nhìn thấy hắn ở phía xa – vật thể duy nhất trên bãi đất này với bộ đồ màu đen nổi bật. Đôi chân bé nhỏ của nó run rẩy chạy cật lực về phía đó, miệng không ngừng gọi tên hắn đầy tha thiết. Nhật Nam cười cười rồi bay đi, để hai người có khoảng riêng tư với vở kịch ướt át kiểu Hàn.
- Shin, làm ơn mở mắt ra đi! – Nó ngồi thụp xuống, tha thiết cầu khẩn. Mạch vẫn còn đập và hắn vẫn còn thở tuy rằng rất yếu nhưng ai lại để hắn nằm nơi lạnh lẽo này chứ?
- Làm ơn mà Shin! Mở mắt ra nhìn tôi đi!
- Shin!
Cứ thế nó không ngừng lay gọi, khóc hết nước mắt, đôi tay run rẩy nắm lấy bàn tay hắn mà xoa. Trái tim bé nhỏ thắt từng đợt như thể khi hắn ngừng thở cũng là lúc trái tim nó ngừng đập. Nó nhìn hắn, nhìn khuôn mặt quen thuộc khiến nó nhớ nhung. Gì thế này? Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc không ngờ nó và hắn lại rơi vào hoàn cảnh này! Đau quá, rất đau! Nó đang đau là vậy nhưng cái người đang nằm bất động kia đang rất hạnh phúc, rất vui mừng, trái tim băng giá như được nắng xuân sưởi ẩm, thật ngọt ngào và đáng trân trọng. Có lẽ cả đời hắn cũng sẽ không quên đựoc khoảng khắc này.
- Shin! – Nó hoảng hồn khi thấy mạch hắn yếu dần, đã 30′ nó gọi hắn…có lẽ nào?
- Không! Tôi không cho phép! Tôi không cho phép bạn chết! Nếu không tôi sẽ chết cùng bạn! – Nó siết chặt bàn tay như muốn níu kéo sự sống của hắn nhưng lời nói lại trái ngược, đầy tuyết vọng và thống khổ.
Và rồi nó sững sờ khi cảm nhận được có một vòng tay ôm chầm lấy mình, hơi ấm và mùi bạc hà lẫn vào trong gió lay động sống mũi khiến nó ngờ ngàng. Mặc kệ đôi mắt vẫn còn lã chã nước nó rúc vào vai hắn như một đứa trẻ nũng nịu. Hạnh phúc đến vỡ oà khiến nó chẳng suy nghĩ được gì, chỉ biết quàng lấy thân hình quen thuộc kia và siết chặt. Hắn còn sống! Hắn chưa chết! Trái tim nó vẫn còn đập cùng trái tim của người nó yêu! Thật hạnh phúc!
Nó và hắn cùng im lặng, cứ mặc gió thổi và thời gian trôi. Có đôi khi có quá nhiều điều cần nói nhưng lại không biết bắt đâu nên đành im lặng, và sự im lặng ấy lại khiến cả hai cảm thấy ngào ngào. Không cần hỏi cũng biết đôi phương nghĩ gì, không cần nói cũng biết đôi phương ra sao? Lời yêu thương có thể rất ngọt ngào, có thể xúc động và khiến người ta vỡ oà trong niềm hạnh phúc nhưng có lẽ ít ai biết im lặng và cảm nhận cũng đem lại những cảm giác đó.
- Tôi còn sống thì bạn khóc cái gì? Định trù ẻo tôi đấy à? – Hắn không buông nó ra, nhẹ nhàng buông một câu nói sau khi cảm nhận được thời gian đã trôi rất nhiều rồii.
- Đáng ghét! – Nó mè nheo, bĩu môi nhìn hắn, nước mắt nước mũi tèm lem khiến nó cứ như một con mèo. Nhưng đột nhiên nó mở trừng mắt, đằng sau là Tsura đang cầm kiếm tiến đến. Hốt hoảng buông hắn ra, nó nhổm dậy nhanh chóng xoay người về phía sau hắn và hét lên thất thanh:
- Shin! Khônggggggggggggggggggg!
Máu bắn ra tung toé.
Tuyết thẫm màu đỏ đầy loang lổ, bi ai.
Nhát kiếm đâm sâu chấm dứt thời khắc ngọt ngào.
Gió kêu gào thay cho lời than khóc.
Thảm kịch một lần nữa xảy ra!
Dạo này nó vẫn qua lại với Dai, cậu ta cười và bày đủ trò vui trêu chọc nó. Mỗi lúc như thế nó chỉ gượng gạo nhếch môi bởi vì nó thất vọng, cứ mỗi lần cậu hẹn nó đi đâu đó nó lại thầm mong cậu sẽ nói mọi chuyện cho mình nhưng thứ nó nhận được chỉ là con số 0. Dai không hề biết rằng việc cậu thú nhận mọi việc với nó sẽ là món quà đem cho nó nụ cười tươi nhất và chân thật nhất.
Tính tong – tiếng chuông cửa vang lên phá đi dòng suy nghĩ của nó. Nó đặt đồ ăn xuống, lau tay và đi ra mở cửa. Gió mùa đông thật lạnh nhưng mỗi khi Dai đến đều khiến nó cảm thấy ấm áp và hy vọng, nhưng mà lần này Dai lại có thái độ rất lạ, bản thân nó cũng chẳng biết miêu tả thế nào, chỉ có thể gói gọn trong vài từ: lúng túng, bối rối và sợ sệt! Liệu có phải cậu định nói việc gì không? Thế cũng tốt, giờ này chỉ có nó ở nhà một mình, Ngọc My và Nhật Nam đã rời nhà đi công tác hơn hai tháng rồi.
- Làm gì mà ngẩn ra thế? Không định mời mình vào nhà à? – Cuối cùng Dai cũng mở miệng, cười cười.
- À không! Cậu vào đi! – Nó lắc lắc cái đầu rồi mời Dai vào nhà.
- Không ai ở nhà sao?
- Umk! Đang buồn muốn chết đây! – Nó nhăn mặt.
- Cho mình cacao nóng nhé! Mình không uống được cà phê đen! – Dai liếc nhìn tách cà phê dở của nó rồi nhún vai.
Nó đặt tách cacao mới pha xuống bàn, nhìn Dai với ánh mắt phức tạp:
- Có chuyện gì vậy?
Dai không giám nhìn lại đôi mắt ấy – đôi mắt sâu, tinh khiết, thánh thiện và thanh cao. Cậu cảm thấy sợ và lúng túng, chẳng khác gì một đứa trẻ phạm lối nhưng không biết mở miệng xin tha thứ. Liệu khi biết chuyện cậu đã làm, nó còn nói những câu ân cần như thế với cậu không?
- Có chuyện gì vậy?- Nó kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.
Đến lúc này Dai mới nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu để lấy can đảm mà nói:
- Linh này, nếu như….nếu như mình đã làm chuyện xấu đối với cậu, xấu với chính bản thân thì…..liệu mình có được tha thứ không?
Chính là câu hỏi này, chính là câu hỏi mà nó đã mất rất nhiều thời gian, cần rất nhiều kiên nhẫn, cuối cùng thì cũng đã được nghe rồi. Trước đây nó đã từng tưởng tượng rằng khi Dai nói câu này nó sẽ xử sự ra sao? Sẽ nói câu gì? Nhưng mà tự nhiên bây giờ cổ họng chợt thấy nghèn nghẹn, muốn nói mà lại chẳng nói được, chỉ có cách im lặng.
- Linh! – Nhận thấy thái độ khác thường của nó Dai không khỏi có cảm giác chùn bước, thật sự là lo lắng vô cùng.
- Chỉ cần cậu thành tâm nhận lỗi, chắc chắn là mình không để tâm đâu! – Nó híp mắt cười, trấn an cậu bạn như một người mẹ dỗ dành con trai.
- Kể cả việc mình làm khiến bạn và Sawada phải chia li và bạn phải chịu bao khổ cực?
Nó gật nhẹ cái đầu.
- Kể cả việc mình đã giả danh Sawada **** rủa cậu, đẩy cậu xuống vực, lại còn nhẫn tâm làm trí nhớ của Sawada mất đi, khiến cả hai hận lẫn nhau?
Nó lại mỉm cười, nhàn nhã uống thêm chút cà phê đã bình tĩnh đối diện. Tuy nói là không giận, tuy nói là tha thứ nhưng đương nhiên có chút bận tâm. Phải, tất cả là do Dai mà ra, do Dai mà nó và hắn mới trở nên như ngày hôm nay nhưng mà từ đáy lòng nó đã tha thứ cho Dai từ lâu rồi, cái ngày nó nghe Hanaka nói mọi chuyện thì ngoài kinh ngạc và bứt dứt chờ đợi ra thì nó chẳng cảm thấy gì cả. Có lẽ một chút giận Dai cũng không có, nó hiểu vì lí do gì mà Dai làm vậy, con người ai cũng có mặt thiện và ác, không ai hoàn hảo và không ai là không phạm sai lầm. Điều quan trọng hơn cả chính là lời nhận tối chân chính là chìa khoá cần bằng thiện ác.
- Dai à, thật ra mình đã biết tất cả những chuyện này rồi! – Nó cúi đầu nhàn nhạt nói, thi thoảng liếc nhìn vẻ mặt bất ngờ của Dai: Mình chưa từng hận bạn, thậm chí mình còn phải cảm ơn bạn rất nhiều, rất nhiều. Nhờ có bạn mà mình mới hiểu mình yêu Shin đến nhường nào, nhờ có bạn mà mình mới hiểu tình yêu trong mình mong manh biết bao, nhờ có bạn mà mình biết mình cần phải tin tưởng, phải là cho tình yêu mình to lớn và sâu đậm hơn. Thời gian chính là sự thử thách và mình biết Shin và mình hẳn đều thấm thía vị yêu rất nhiều rồi. Chỉ tiếc là…….
Nói đến đây nó chợt ngập ngừng khiến Dai càng thêm phần lo lắng, đừng ngồi không yên. Rốt cuộc là gì?
- Chỉ tiếc là cậu để mình chờ lâu quá! – Nó cười, nụ cười cao thượng toả nắng ấm áp, nó muốn Dai hiểu: nó ủng hộ sự lựa chọn của Dai.
- Thật ra mình cũng không dám nói, mình sợ cậu sẽ xua đuổi mình, nhưng mà…….! – Lần này Dai lại trả thù nó vụ ban nãy, ai bảo nó làm cậu hồi hộp đến vậy chứ. Thật ra sẽ không có đủ dũng khí để thú nhận với nó, giờ mới biết cảm giác khi nói ra thật dễ chịu và nhẹ nhõm, những ăn năn và bí bách trong lòng đều được giả toả hết nhưng có mơ Dai cũng không ngờ là nó lại biết từ trước.
- Nhưng sao?- Nó chau mày.
Dai cười cười, tay vớ lấy tách ca cao và bắt đầu vừa hồi tưởng vừa kể lại cho nó sự việc.
Tháng 12.
Hôm đó là một ngày âm u và lạnh lẽo vô cùng, tuyết rơi nhiều và gió cứ cố luồn vào từng khe hở. Vì bận kí duyệt hợp đồng một vào quyển sách của tác giả nổi tiếng nên Dai phải ở lại công ty cho dù đã rất muộn. Thế rồi một vị khách đã gõ cửa phòng cậu, đó là một cô gái với vóc dáng siêu mẫu, mái tóc màu nâu đỏ và nụ cười kiêu hãnh luôn nở trên môi. Khỏi phải nói cậu đã ngạc nhiên đến mức nào khi thấy bạn đồng môn, kẻ tòng phạm với mình năm xưa – Hanaka đến gõ cửa. hàng loạt những suy nghĩ và câu hỏi ào ạt xuất hiện trong đầu Dai, nhiều đến nỗi bộ não cậu không thể xử lí kịp thời nên chỉ biết ngơ ngác nhìn Hanaka rồi đánh giá vài điểm: so với ngày trước thì vẻ kiêu hãnh ngạo mạn cùng sự sắc sảo không hề bị mất đi, chỉ có điều ánh lửa hận thù trong đôi mắt đã không còn và trở có phần hiền hoà hơn. Hanaka bật cười trước thái độ của Dai, cô ả lắc lắc cái đầu, tự nhiên ngồi xuống ghế và nói:
- Thật không ngờ Nam thần vương tử lại kinh ngạc đến mức này!
- Cô muốn gì? – Cố sắp xếp lại
bộ não, Dai nhìn Hanaka đầy cảnh giác.
- Muốn gì sao? Đương nhiên là thuốc giả cho Nam thần bệ hạ rồi!
- Nam thần bệ hạ? – Dai nheo mắt nhìn Hanaka, không phải cô ả luôn muốn hắn mất trí nhờ để mình có thể thay thế vị trí của Linh hay sao? Tại sao lại đòi thuốc giải? Còn nữa hắn không hề biết việc Nam thần bệ hạ cũng bị mất trí!
- À quên mất là cậu không còn là pháp sư nữa mà chỉ là một con người bình thường. Nể tình chúng ta là bạn cũ tôi nói cho cậu biết, Sawada Shin đã lên ngôi và trở thành vị vua trẻ nhất trong lịch sử pháp sư rồi!
- Cái gì? – Dai trố mắt, không còn tin vào tai mình nữa!
- Tôi không muốn nhiều lời với cậu, đưa thuốc giả cho tôi! – Hanaka sót ruột thúc giục, là cô ả cho người theo dõi Linh rồi mới biết tung tích Dai, hắn đã đi Okinawa xử lí công việc rồi, nghe đâu ở đó có cả Nhật Nam và Ngọc My nữa!
Dai chẳng nói gì, lấy khoá mở một ngăn tủ nhỏ rồi lấy ra một lõ chứa dung dịch màu xanh óng ánh và đưa cho Hanaka. Xoay xoay cái lọ nhỏ, Hanaka mỉm cười nhìn Dai và nói: cùng tôi giúp họ quay lại với nhau đi! Cùng nhau bày ra vở kịch mà tôi đã biên kịch!
Những việc xảy ra Dai đều kể cho nó trừ câu nói cuối cùng Hanaka để lại, bởi vì cậu đã đồng ý.
- Vậy…..Shin đã nhờ lại mọi chuyện đúng không? – Nó hồi hộp.
Dai làm bộ thở dài tiu ngiủ, cái đầu lắc lắc đầy bất lực nói:
- Cũng chưa chắc! Hơn nữa thuốc giả có thể gây ra tác dụng phụ, làm ảnh hưởng não, gây tử vong!
- Cái gì? – Nó bật dậy, hét toáng lên.
Cùng lúc đó Nhật Nam và Ngọc My cũng trở về mang theo bộ mặt hốc hác. Nó tạm bỏ qua chuyện Dai vừa nói vì sự việc kia chỉ là “có thể” mà thôi! Nhưng mà vấn đề khiến Nhật Nam và Ngọc My như vậy thì không bình thường chút nào!
- Hai ngươi có ổn không?
- Sao mà ổn đây? Anh chị về để tìm đồ Pháp tang! – Ngọc My lấy tay gạt nước mắt( t/g: tuyết chà ra nước đấy ạ =.=)
- Pháp tang???- Một lần nữa căn nhà bị rung chuyển bởi tiếng hét không kém loa thùng của nó.
- Umk! Shin vì tác dụng phụ của thuốc giải nên đang hấp hối! – Nhật Nam làm bộ thở dài bi ai!
Nó cảm thấy chao đảo, người vô lực mà khuỵu xuống nền nhà, nước mắt rơi ra lã chã. Trái tim bé bỏng thắt lại rồi rỉ máu, cuống họng rên rỉ đau thương không thể hét được nữa.
- Mau đưa em đến đó! Đến chỗ Shin, anh hai! – Nó khẩn cầu, không ngừng siết chặt đôi tay thành quyền ngăn đi nhưng cái run rẩy không báo trước.
Nhật Nam gật đầu rồi bế nó bay đi, để lại ba người cười ở sau lưng: Ngọc My cười sặc sụa, Hanaka cười nhẹ hài lòng, còn Dai thì cười nhạt chấp nhận thất bại. Ba người đó cười không phải vì họ vô tâm mà đơn giản là vi đó chỉ là một vở kịch bày ra lừa nó mà thôi! Hắn hiện giờ vẫn khoẻ mạnh, chẳng qua thuốc phát tác dụng làm hắn buồn ngủ nên ngủ một giấc và đến khi tỉnh lại thì sẽ có toàn bộ kí ức bị mất, hoàn toàn không có chuyện đang hấp hối! Linh ngây thơ chỉ nghe đến từ này đã nước mắt lã chã, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn làm hoà cùng hắn mà thôi.
Nhìn theo bóng nó hiện chỉ còn là một chấm nhỏ trên nền trời, Dai lén lút thở dài. Đúng là như vậy, bao giờ người nó chọn cũng chỉ là Sawada mà thôi, kể cả khi hiểu lầm, kể cả khi người đó gần như không tồn tại trong cuộc sống của nó thì người nó chọn vẫn là Sawada. Đau, đương nhiên là có. Buồn, thì không thể thiếu rồi. Nuối tiếc, chắc chắn cảm thấy được bởi vì đó là mối tình đầu tiên, mối tình đọng lại vị ngọt lâu nhất. Thế nhưng Dai không cảm thấy hối hận, cậu thấy thanh thản khi làm việc này, chỉ mong hai người đó có thể làm hoà và coi cậu là bạn như ngày xưa.
- Sẽ ổn thôi! – Hanaka đặt tay lên vai Dai khích lệ, cô ả hiểu rõ Dai đang nghĩ gì, đang cảm thấy ra sao bởi cô ả cũng đang nếm trải cảm giác như vậy.
- Tôi không ngờ đấy! Làm sao cô lại có thể từ bỏ nhỉ? – Dai mặc kệ bàn tay của Hanaka, chỉ thắc mắc.
- À, cũng khá khó đấy, nhưng tôi đã làm được! Tôi sẽ tìm một người tôi yêu và yêu tôi, sẽ không làm kẻ thứ ba ngu ngốc phá hoại người khác nữa! Nghĩ lại thấy thật nực cười, nếu trước đây thời gian đó để tìm kiếm một nửa của mình có lẽ tôi đã thành vợ người khác rồi!
- Có lẽ tôi sẽ học theo cô! Sẽ chúc phúc cho họ! – Dai lại cười, trong người xuất hiện lòng quyểt tâm mãnh liệt. Yêu là cho đi và nhận lại, nếu chỉ có một trong hai thì sẽ không gọi là một tình yêu trọn vẹn. Cậu sẽ rẽ sang một bước ngoặt mới, mở ra một cách cửa mới, nơi đó chắc chắn sẽ có một người con gái mà ông trời định riêng cho cậu!
Cả Dai và Hanaka đều rơi vào trạng thái trầm ngâm.
———————–
Về phía nó, tình hình đúng là dở khóc dở cười. Nó không ngừng thúc giục Nhật Nam bay nhanh hơn, trong lòng dâng lên nỗi bất an và lo lắng vô cùng. Nó thề nếu đây là vật có hình nó sẽ chẳng ngần ngại mà đập tan.
Nhật Nam đáp xuống một bãi đất trống rộng lớn phủ đầy tuyết trắng, tuyết không còn rơi nhưng gió vẫn thổi. Không khó để nó nhìn thấy hắn ở phía xa – vật thể duy nhất trên bãi đất này với bộ đồ màu đen nổi bật. Đôi chân bé nhỏ của nó run rẩy chạy cật lực về phía đó, miệng không ngừng gọi tên hắn đầy tha thiết. Nhật Nam cười cười rồi bay đi, để hai người có khoảng riêng tư với vở kịch ướt át kiểu Hàn.
- Shin, làm ơn mở mắt ra đi! – Nó ngồi thụp xuống, tha thiết cầu khẩn. Mạch vẫn còn đập và hắn vẫn còn thở tuy rằng rất yếu nhưng ai lại để hắn nằm nơi lạnh lẽo này chứ?
- Làm ơn mà Shin! Mở mắt ra nhìn tôi đi!
- Shin!
Cứ thế nó không ngừng lay gọi, khóc hết nước mắt, đôi tay run rẩy nắm lấy bàn tay hắn mà xoa. Trái tim bé nhỏ thắt từng đợt như thể khi hắn ngừng thở cũng là lúc trái tim nó ngừng đập. Nó nhìn hắn, nhìn khuôn mặt quen thuộc khiến nó nhớ nhung. Gì thế này? Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc không ngờ nó và hắn lại rơi vào hoàn cảnh này! Đau quá, rất đau! Nó đang đau là vậy nhưng cái người đang nằm bất động kia đang rất hạnh phúc, rất vui mừng, trái tim băng giá như được nắng xuân sưởi ẩm, thật ngọt ngào và đáng trân trọng. Có lẽ cả đời hắn cũng sẽ không quên đựoc khoảng khắc này.
- Shin! – Nó hoảng hồn khi thấy mạch hắn yếu dần, đã 30′ nó gọi hắn…có lẽ nào?
- Không! Tôi không cho phép! Tôi không cho phép bạn chết! Nếu không tôi sẽ chết cùng bạn! – Nó siết chặt bàn tay như muốn níu kéo sự sống của hắn nhưng lời nói lại trái ngược, đầy tuyết vọng và thống khổ.
Và rồi nó sững sờ khi cảm nhận được có một vòng tay ôm chầm lấy mình, hơi ấm và mùi bạc hà lẫn vào trong gió lay động sống mũi khiến nó ngờ ngàng. Mặc kệ đôi mắt vẫn còn lã chã nước nó rúc vào vai hắn như một đứa trẻ nũng nịu. Hạnh phúc đến vỡ oà khiến nó chẳng suy nghĩ được gì, chỉ biết quàng lấy thân hình quen thuộc kia và siết chặt. Hắn còn sống! Hắn chưa chết! Trái tim nó vẫn còn đập cùng trái tim của người nó yêu! Thật hạnh phúc!
Nó và hắn cùng im lặng, cứ mặc gió thổi và thời gian trôi. Có đôi khi có quá nhiều điều cần nói nhưng lại không biết bắt đâu nên đành im lặng, và sự im lặng ấy lại khiến cả hai cảm thấy ngào ngào. Không cần hỏi cũng biết đôi phương nghĩ gì, không cần nói cũng biết đôi phương ra sao? Lời yêu thương có thể rất ngọt ngào, có thể xúc động và khiến người ta vỡ oà trong niềm hạnh phúc nhưng có lẽ ít ai biết im lặng và cảm nhận cũng đem lại những cảm giác đó.
- Tôi còn sống thì bạn khóc cái gì? Định trù ẻo tôi đấy à? – Hắn không buông nó ra, nhẹ nhàng buông một câu nói sau khi cảm nhận được thời gian đã trôi rất nhiều rồii.
- Đáng ghét! – Nó mè nheo, bĩu môi nhìn hắn, nước mắt nước mũi tèm lem khiến nó cứ như một con mèo. Nhưng đột nhiên nó mở trừng mắt, đằng sau là Tsura đang cầm kiếm tiến đến. Hốt hoảng buông hắn ra, nó nhổm dậy nhanh chóng xoay người về phía sau hắn và hét lên thất thanh:
- Shin! Khônggggggggggggggggggg!
Máu bắn ra tung toé.
Tuyết thẫm màu đỏ đầy loang lổ, bi ai.
Nhát kiếm đâm sâu chấm dứt thời khắc ngọt ngào.
Gió kêu gào thay cho lời than khóc.
Thảm kịch một lần nữa xảy ra!
/63
|