- Thật sao? Anh trở nên tốt bụng từ khi nào thế? Nó hỏi bằng ánh mắt nghi ngờ.
Thấy “cá” đã căn câu, hắn cười thầm” Để xem tôi hành cô thế nào”
- Nếu không thích thì thôi! – Hắn nói giọng thản nhiên. Rồi định cho ngựa quay đi.
Nó thực sự khó xử. Cưỡi ngựa là bài học bắt buộc nếu nó không học hành gì thì làm sao được. Nhưng nếu phải nhờ hắn thì…..
Biết là nó đang suy nghĩ hắn chờ đợi, nhưng thấy lâu quá nên vờ thúc ngựa bỏ đi. Và hắn mỉm cười khi thấy một bàn tay níu hắn lại.
Nó lúng túng:
- Anh sẽ dạy tôi, thật chứ?
- Cô không tin thì thôi! – Hắn nói với một nụ cười …trong bụng
- Được rồi…..tôi….học! Nó ấp úng mãi mới nói hết được cả câu.
- Nói ngay từ đầu có phải tốt không? – Hắn vừa nói vừa xuống ngựa. Đi thôi!
- Đi đâu? Nó hỏi
- Đến bãi tập phía Tây( đây là bãi tập của riêng hắn nhưng nó không biết, hắn ở bãi tập này vì đoán chắc nó không biết cưỡi ngựa nên chờ đó
)
- Đến đó làm gì? Nó vẫn không thể hiểu được.
- Nếu mọi người biết tôi dạy một kẻ nghiệp dư NGHIÊM TRỌNG như cô thì cái mặt này còn để vào đâu! Hắn nói đều đều như
ng lại nhấn mạnh từ “nghiêm trọng”
Nó túc giận, đầu óc lùng bùng:
- Đâu có ai phiền anh!
- Rốt cuộc cô có HỌC không?
Hắn xoáy vào đúng điểm yếu của nó khiến nó đành phải cắn răng, bấm bụng chịu đựng:
- Được…… rồi. Nó vừa nói vừa rụt rè dắt con ngựa lúi húi đi theo sau hắn.
Thấy bộ dạng này của nó không hiểu sao hắn lại bật cười, một nụ cười không thành tiếng nhưng là một nụ cười thật sự.
Hai người dắt ngựa tiến thẳng đến bãi tập phìa Tây
————————-
Trong khi đó. Tại bãi tập ngựa phía Đông-bãi tập ngựa vừa nãy.
- Tham kiến Nữ thần quân chúa! Tất cả các học viên ở đây đều kính cẩn cúi đầu chào.
- Ở đây là trường học, không phải đa lễ như vậy! – Hanaka nói với một giọng nhè nhàng kèm theo một nụ cười “thân thiện”.Rồi cô ta quay sang hỏi một người bên cạnh:
- Ngươi có thấy Nam thần điện đâu không, lúc nãy ta thấy người dắt ngựa vào trong này mà!
Người được hỏi hơi lúng túng vì nếu nói ra không biết chừng đắc tội với Nam thần điện hạ mà nếu không trả lời thì hắn vẫn có thể bị phạt nhưng cuối cùng vẫn trả lời:
- Ngài ấy dắt ngựa về bãi tập phía Tây ạ!
Hanaka kông khỏi ngạc nhiên, nếu đã tập ở đó thì việc gì phải sang tận đây? Hay là….Bất giác cô ta hỏi tiếp:
- Có đi cùng ai không?
- Ơ..Ngài ấy đi cùng một cô gái lớp 10A1.-Người đó dáp với giọng điệu khó nhọc.
Như thể đã đoán được toàn bộ tình hình, cô ta leo lên ngựa và phi thẳng đến bãi tập phía Tây.
” Điện hạ, người cho phép cô ta vào nơi đó ư? Ngay cả muội cũng không được phép mà! Tại sao chứ? Cô ta có gì hơn muội? Được rồi chính Ngài đã ép muội! Chính Ngài”
———————————–
Lúc này nó đang phải chịu đưng đủ thứ:
- Đứng đó đi! Hai tay cầm cương cho chắc! -”…..”
- Sai rồi, cô không quen ngựa, vuốt mặt nó để làm quen đi!
-”……”
- SAI! Nhẹ nhàng thôi, nếu không muốn bị ăn đá!
-”……”
- Lại sai nữa! Cô……
Hắn chưa kịp nói hết đã bị nó chặn họng:
- Nèeeeeeee! Vừa phải thôi! Chắc gì anh đã biết cưỡi ngựa mà nói tôi thế hảaaaaaa?. Cũng phải thôi, nãy giờ nó bấm bụng, phụng phịu làm theo lời hắn nhưng có vẻ hắn ngày càng quá đà.
Nghe nó nói mà hắn không thể không bật cười, hắn cứ nghĩ ai cũng phải biết một người tương lai sẽ ngồi lên vị trí cai quan các pháp sư phải được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, nếu đến ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết thì……
Nhưng hắn không nói gì, leo lên ngựa hắn bắt dầu biểu diễn những động tác điêu luyện và cả cách điều khiển ngựa thuần thục ma rất ít những tay đua ngụa có được. Có vẻ hắn muốn chứng minh khả năng bằng hành động chứ không phải lời nói. Kết thúc màn biểu diễn, hắn dừng lại nói:
- Thế nào?
Nó không nói gì chỉ nhìn hắn mà với cái nhìn nảy lửa, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Nhìn nó thay đổi theo mức độ bốc lửa hắn bật cười, không hiểu sao gần nó hắn lại có thể cười nhiều vậy, khuôn mặt vẫn chưa dứt nét cười đùa hắn nói:
- Trông cô như một con cún rất muốn cắn người nhưng lại không đủ dũng khí vậy!
Nó ngớ người, hắn đang trêu nó ư? Trêu sao? Hắn- một con người nổi tiếng lạnh lùng, sắc đá mà cũng biết trêu sao? Nó cũng chợt nhận ra hắn nói với nó nhiều hơn hẳn những người khác, mà những người hắn nói chuyện với chỉ vẻn vẹn trên đầu ngón tay. Hơn nữa câu nói ban nãy rất giống một người, một người nó luốn nhớ đến.
Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của nó hướng về phía mình, hắn bối rối mặt nói:
- Lên ngựa đi!
Nó không nói gì, phụng phịu làm theo nhưng có vẻ khá vất vả. Và nó cảm thấy người nhẹ bổng….vì hắn …bế nó lên.Nó đỏ mặt.
Hắn nhìn nó nói:
- Đừng hiểu lầm, nếu để người khác biết “học trò” tôi kém thế này thì……! Hôm nay chủ yếu để cô làm quen ngựa và trải nghiệm một thứ nữa!
- Gì thế! Nó ngu ngơ
- Tốc độ! Hắn đáp gon lọ và leo lên con ngựa của….nó.
Nó sững người, hắn đang nắm lấy cương, cái cắm của hắn tựa sát cái đầu của nó, hơi nóng phả vào mặt nó từ từ…..
- Anh định làm gì vậy? Nó không khỏi ngạc nhiên
- Nắm chắc dây cương! Hắn không trả lời, thúc ngựa phi thẳng.
Con ngựa như biết nghe lời hắn, phi thẳng với tốc độ nhanh nhất có thể. Phạm vi không còn trong sân tập nữa mà đi thẳng voà rừng, rất nhiều cây cối, đòi hỏi người điều khiển ngựa phải rất thuần thục nếu không là đo ván ngay.
- AAAAAAAA anh dừng lại ngay! Nó hét lên khi nhìn rất nhiều cây trước mặt.
- Sẽ có lúc cô phải phi ngựa như thế này, bình tĩnh mà làm quen đi! Hắn nói đều đều và không có ý định dừng lại.
Nó không nói thêm gì nữa, vì hắn nói đúng. Bây giờ nó không thấy sợ nữa vì bên cạnh nó có…..hắn. Không hiểu sao nó lại cảm thấy hạnh phục….thật sự – thứ nó đã lâu lắm không được nếm trải.
5giờ30′ chiều
- Chiều mai cô phải có mặt ở đây lúc 1giờ 30′, nếu không đừng có trách tôi ác.
Nó không nói gì, khẽ gật đầu rồi đi khỏi.
Đợi nó vừa đi khuất hắn liền nói:
- Ra đi!
Hanaka từ sau gốc cây bước ra. Kèm theo một câu nói:
- Điện hạ biết thần muội ở đây?
- Đứng ở đây lâu như vậy mà! Hắn nói kèm theo một nụ cười …….khinh bỉ.
- Biết muội ở đâymà ngài không để tâm?! Ngài thật quá tàn nhẫn!
-”……”
- Ngài thích con nhỏ đó? Hanaka nói kèm theo một nụ cười chua chát.
- Nếu có thì sao? Hắn nói giọng thản nhiên
Hanaka bật khóc, trước giờ người đàn ông cô yêu có thể lạnh lùng với cô nhưng đối với những người con gái khác cũng vậy, chưa từng có ngoại lệ, vậy mà…..
Hắn quay lưng, không bận tâm, đến vị Quận chúa vì mình mà rơi nước mắt.
Hanaka vẫn đứng đó… khóc, sự việc hôm nay cô đã thấy cả
” Được rồi, vốn dĩ muội định để cô ta yên thân vài ngày nhưng xem chừng Ngài muốn lấy mạng cô ta sớm thì phải. Vậy thì hãy đợi đấy” Cô ta nghĩ kèm theo một nụ cười…..nụ cười của sự hận thù…..chiếc vòng cổ đã có vài ……điểm đen.
Thấy “cá” đã căn câu, hắn cười thầm” Để xem tôi hành cô thế nào”
- Nếu không thích thì thôi! – Hắn nói giọng thản nhiên. Rồi định cho ngựa quay đi.
Nó thực sự khó xử. Cưỡi ngựa là bài học bắt buộc nếu nó không học hành gì thì làm sao được. Nhưng nếu phải nhờ hắn thì…..
Biết là nó đang suy nghĩ hắn chờ đợi, nhưng thấy lâu quá nên vờ thúc ngựa bỏ đi. Và hắn mỉm cười khi thấy một bàn tay níu hắn lại.
Nó lúng túng:
- Anh sẽ dạy tôi, thật chứ?
- Cô không tin thì thôi! – Hắn nói với một nụ cười …trong bụng
- Được rồi…..tôi….học! Nó ấp úng mãi mới nói hết được cả câu.
- Nói ngay từ đầu có phải tốt không? – Hắn vừa nói vừa xuống ngựa. Đi thôi!
- Đi đâu? Nó hỏi
- Đến bãi tập phía Tây( đây là bãi tập của riêng hắn nhưng nó không biết, hắn ở bãi tập này vì đoán chắc nó không biết cưỡi ngựa nên chờ đó
)
- Đến đó làm gì? Nó vẫn không thể hiểu được.
- Nếu mọi người biết tôi dạy một kẻ nghiệp dư NGHIÊM TRỌNG như cô thì cái mặt này còn để vào đâu! Hắn nói đều đều như
ng lại nhấn mạnh từ “nghiêm trọng”
Nó túc giận, đầu óc lùng bùng:
- Đâu có ai phiền anh!
- Rốt cuộc cô có HỌC không?
Hắn xoáy vào đúng điểm yếu của nó khiến nó đành phải cắn răng, bấm bụng chịu đựng:
- Được…… rồi. Nó vừa nói vừa rụt rè dắt con ngựa lúi húi đi theo sau hắn.
Thấy bộ dạng này của nó không hiểu sao hắn lại bật cười, một nụ cười không thành tiếng nhưng là một nụ cười thật sự.
Hai người dắt ngựa tiến thẳng đến bãi tập phìa Tây
————————-
Trong khi đó. Tại bãi tập ngựa phía Đông-bãi tập ngựa vừa nãy.
- Tham kiến Nữ thần quân chúa! Tất cả các học viên ở đây đều kính cẩn cúi đầu chào.
- Ở đây là trường học, không phải đa lễ như vậy! – Hanaka nói với một giọng nhè nhàng kèm theo một nụ cười “thân thiện”.Rồi cô ta quay sang hỏi một người bên cạnh:
- Ngươi có thấy Nam thần điện đâu không, lúc nãy ta thấy người dắt ngựa vào trong này mà!
Người được hỏi hơi lúng túng vì nếu nói ra không biết chừng đắc tội với Nam thần điện hạ mà nếu không trả lời thì hắn vẫn có thể bị phạt nhưng cuối cùng vẫn trả lời:
- Ngài ấy dắt ngựa về bãi tập phía Tây ạ!
Hanaka kông khỏi ngạc nhiên, nếu đã tập ở đó thì việc gì phải sang tận đây? Hay là….Bất giác cô ta hỏi tiếp:
- Có đi cùng ai không?
- Ơ..Ngài ấy đi cùng một cô gái lớp 10A1.-Người đó dáp với giọng điệu khó nhọc.
Như thể đã đoán được toàn bộ tình hình, cô ta leo lên ngựa và phi thẳng đến bãi tập phía Tây.
” Điện hạ, người cho phép cô ta vào nơi đó ư? Ngay cả muội cũng không được phép mà! Tại sao chứ? Cô ta có gì hơn muội? Được rồi chính Ngài đã ép muội! Chính Ngài”
———————————–
Lúc này nó đang phải chịu đưng đủ thứ:
- Đứng đó đi! Hai tay cầm cương cho chắc! -”…..”
- Sai rồi, cô không quen ngựa, vuốt mặt nó để làm quen đi!
-”……”
- SAI! Nhẹ nhàng thôi, nếu không muốn bị ăn đá!
-”……”
- Lại sai nữa! Cô……
Hắn chưa kịp nói hết đã bị nó chặn họng:
- Nèeeeeeee! Vừa phải thôi! Chắc gì anh đã biết cưỡi ngựa mà nói tôi thế hảaaaaaa?. Cũng phải thôi, nãy giờ nó bấm bụng, phụng phịu làm theo lời hắn nhưng có vẻ hắn ngày càng quá đà.
Nghe nó nói mà hắn không thể không bật cười, hắn cứ nghĩ ai cũng phải biết một người tương lai sẽ ngồi lên vị trí cai quan các pháp sư phải được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, nếu đến ngay cả cưỡi ngựa cũng không biết thì……
Nhưng hắn không nói gì, leo lên ngựa hắn bắt dầu biểu diễn những động tác điêu luyện và cả cách điều khiển ngựa thuần thục ma rất ít những tay đua ngụa có được. Có vẻ hắn muốn chứng minh khả năng bằng hành động chứ không phải lời nói. Kết thúc màn biểu diễn, hắn dừng lại nói:
- Thế nào?
Nó không nói gì chỉ nhìn hắn mà với cái nhìn nảy lửa, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Nhìn nó thay đổi theo mức độ bốc lửa hắn bật cười, không hiểu sao gần nó hắn lại có thể cười nhiều vậy, khuôn mặt vẫn chưa dứt nét cười đùa hắn nói:
- Trông cô như một con cún rất muốn cắn người nhưng lại không đủ dũng khí vậy!
Nó ngớ người, hắn đang trêu nó ư? Trêu sao? Hắn- một con người nổi tiếng lạnh lùng, sắc đá mà cũng biết trêu sao? Nó cũng chợt nhận ra hắn nói với nó nhiều hơn hẳn những người khác, mà những người hắn nói chuyện với chỉ vẻn vẹn trên đầu ngón tay. Hơn nữa câu nói ban nãy rất giống một người, một người nó luốn nhớ đến.
Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của nó hướng về phía mình, hắn bối rối mặt nói:
- Lên ngựa đi!
Nó không nói gì, phụng phịu làm theo nhưng có vẻ khá vất vả. Và nó cảm thấy người nhẹ bổng….vì hắn …bế nó lên.Nó đỏ mặt.
Hắn nhìn nó nói:
- Đừng hiểu lầm, nếu để người khác biết “học trò” tôi kém thế này thì……! Hôm nay chủ yếu để cô làm quen ngựa và trải nghiệm một thứ nữa!
- Gì thế! Nó ngu ngơ
- Tốc độ! Hắn đáp gon lọ và leo lên con ngựa của….nó.
Nó sững người, hắn đang nắm lấy cương, cái cắm của hắn tựa sát cái đầu của nó, hơi nóng phả vào mặt nó từ từ…..
- Anh định làm gì vậy? Nó không khỏi ngạc nhiên
- Nắm chắc dây cương! Hắn không trả lời, thúc ngựa phi thẳng.
Con ngựa như biết nghe lời hắn, phi thẳng với tốc độ nhanh nhất có thể. Phạm vi không còn trong sân tập nữa mà đi thẳng voà rừng, rất nhiều cây cối, đòi hỏi người điều khiển ngựa phải rất thuần thục nếu không là đo ván ngay.
- AAAAAAAA anh dừng lại ngay! Nó hét lên khi nhìn rất nhiều cây trước mặt.
- Sẽ có lúc cô phải phi ngựa như thế này, bình tĩnh mà làm quen đi! Hắn nói đều đều và không có ý định dừng lại.
Nó không nói thêm gì nữa, vì hắn nói đúng. Bây giờ nó không thấy sợ nữa vì bên cạnh nó có…..hắn. Không hiểu sao nó lại cảm thấy hạnh phục….thật sự – thứ nó đã lâu lắm không được nếm trải.
5giờ30′ chiều
- Chiều mai cô phải có mặt ở đây lúc 1giờ 30′, nếu không đừng có trách tôi ác.
Nó không nói gì, khẽ gật đầu rồi đi khỏi.
Đợi nó vừa đi khuất hắn liền nói:
- Ra đi!
Hanaka từ sau gốc cây bước ra. Kèm theo một câu nói:
- Điện hạ biết thần muội ở đây?
- Đứng ở đây lâu như vậy mà! Hắn nói kèm theo một nụ cười …….khinh bỉ.
- Biết muội ở đâymà ngài không để tâm?! Ngài thật quá tàn nhẫn!
-”……”
- Ngài thích con nhỏ đó? Hanaka nói kèm theo một nụ cười chua chát.
- Nếu có thì sao? Hắn nói giọng thản nhiên
Hanaka bật khóc, trước giờ người đàn ông cô yêu có thể lạnh lùng với cô nhưng đối với những người con gái khác cũng vậy, chưa từng có ngoại lệ, vậy mà…..
Hắn quay lưng, không bận tâm, đến vị Quận chúa vì mình mà rơi nước mắt.
Hanaka vẫn đứng đó… khóc, sự việc hôm nay cô đã thấy cả
” Được rồi, vốn dĩ muội định để cô ta yên thân vài ngày nhưng xem chừng Ngài muốn lấy mạng cô ta sớm thì phải. Vậy thì hãy đợi đấy” Cô ta nghĩ kèm theo một nụ cười…..nụ cười của sự hận thù…..chiếc vòng cổ đã có vài ……điểm đen.
/63
|