Chuyện: U Minh Quái Đàm

Q.3 - Chương 20 - Chương Cuối

/64


Một năm sau.

Tô San mới tới từ nơi khác ngẩng đầu lên, đứng trước khu biệt thự hai tầng cực kỳ sang trọng, không khỏi tán thưởng.

“Nó thực sự thuộc về chúng ta sao?” Cô quay đầu, vẻ mặt khó tin nhìn vị hôn phu.

“Đương nhiên là thuộc về chúng ta.” Hạ Khắc nhẹ nhàng nở một nụ cười, đưa chìa khóa vào tay Tô San: “Mở cửa đi, giấc mơ của em liền biến thành sự thật rồi.”

(Hết câu chuyện thứ ba)

Câu chuyện thứ ba đã kết thúc.

Khác hẳn kết thúc của hai câu chuyện trước, lần này, hai nam sinh đều không nói gì, bọn họ cau mày, giống như vẫn đắm chìm trong cái thế giới khó bề phân biệt.

“Sao rồi? Bọn nhóc này?” Giáo sư Lan cười nói: “Vẫn còn chìm trong câu chuyện sao?”

Người nam sinh cao to ngẩng đầu: “Giáo sư, câu chuyện ma bên trong...”

“Dừng lại.” Giáo sư Lan giơ tay lên, cắt ngang lời cậu ta: “Xưa nay thầy không kể chuyện ma.”

“Thế nhưng, rõ ràng phần cuối câu chuyện có nói...”

“Rõ ràng nói ma quỷ là có thật, đúng không? Cho nên, các em liền cho rằng đây là một câu chuyện ma?”

“Chẳng lẽ không đúng sao, giáo sư?”

Giáo sư Lan khẽ lắc đầu: “Trong một bộ phim có xuất hiện một cảnh đánh nhau trong vòng năm phút, có phải em cũng cho rằng nó là phim võ hiệp? Trong câu chuyện “Iliad” có ghi lại tình cảm nam nữ của hoàng tử Paris và hoàng hậu Helen, em sẽ không vì thế mà nghĩ nó là một câu chuyện tình yêu chứ?”

Người nam sinh cao to cúi đầu xuống, cười: “Giáo sư, em nghĩ em đã hiểu ra một chút rồi.”

“Em cũng đã hiểu, giáo sư.” Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông nói: “Bên trong câu chuyện ‘Chó sủa’ này, ‘ma quỷ’ chỉ có tác dụng chắp nối mọi chuyện, đúng không ạ?”

Giáo sư Lan khẽ gật đầu nói: “Trong ý thức của mọi người, ‘ma quỷ’ thường có vẻ mặt hung dữ, là một quái vật miệng to như chậu máu, và nhiệm vụ của bọn nó là làm thế nào để hại người và dọa người - nhưng các em thử suy nghĩ kỹ một chút xem, ‘ma quỷ’ bên trong câu chuyện này đã làm chuyện xấu nào chưa? Nó đã làm tổn thương bất cứ người nào chưa? Nó chưa hề - vậy tại sao trong những câu chuyện xưa mọi người đều vẫn e sợ ‘ma quỷ’ như vậy?”

Hai nam sinh nhìn giáo sư, chờ đợi lời giải thích của ông.

“Bởi vì trong lòng bọn họ đều có tâm ma - làm việc trái với lương tâm con người, đương nhiên sẽ sợ hãi có một ngày ‘ma quỷ’ tìm tới để tính sổ, vì vậy mới biết sợ.”

“Nói vậy thì, thực ra ‘ma quỷ’ chỉ tồn tại trong lòng con người, đúng không, giáo sư?” Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông nói.

“Đúng vậy, một người trời sinh tính cách chính trực, lòng dạ trong sáng thì vĩnh viễn không sợ ma quỷ - cho dù bên cạnh anh ta có một con ma thì cũng không hề sợ sệt.”

Nói xong câu đó, giáo sư ý tứ sâu xa nhìn hai người.

Không biết tại sao, câu nói này của giáo sư Lan khiến hai nam sinh lạnh toát sống lưng, đồng thời cũng rùng mình một cái.

Trầm mặc vài giây, nam sinh cao to nói: “Giáo sư, phần cuối của câu chuyện này đã ám chỉ Hạ Khắc và Địch Lỵ cũng dùng cách đó để bán căn nhà cho người phụ nữ tên là Tô San - việc ác tuần hoàn này có ý nghĩa gì không ạ?”

“Em cảm thấy thế nào?” Giáo sư hỏi lại cậu ta: “Em cho rằng nó có ý nghĩa gì?”

“Ừm... Có lẽ thầy muốn mượn câu chuyện này để giảng một lý lẽ triết học - đứng trước lợi ích, tính cách ích kỷ sẽ bộc lộ ra. Thế nhưng... Dù sao thì mỗi người sẽ không ích kỷ như thế chứ?”

“Đương nhiên thầy hi vọng mỗi người đều không ích kỷ như thế.” Giáo sư Lan nói: “Thế nhưng, chúng ta giả thuyết có một tình huống như thế này: Một người trong lúc vô tình nhận được một xấp 50 đồng tiền giả, anh ta sẽ làm như thế nào? Chỉ sợ đại đa số mọi người cũng sẽ không nguyện ý giao nó cho ngân hàng để tiêu hủy, khiến mình chịu thiệt - mà lần tiếp theo trả tiền sẽ thần không biết quỷ không hay dùng số tiền giả đó - sau đó người nhận phải xấp tiền giả này sẽ tiếp tục dùng phương thức tương tự để đưa nó đến tay một người khác... Nó cứ hình thành một vòng tuần hoàn vô hạn như vậy. Nhìn từ bên ngoài thì sẽ thấy không có ai phải chịu thiệt cả, thế nhưng loại tâm lý ích kỷ này sẽ dẫn tới hậu quả là đạo đức xã hội, sự trung thực dần dần biến mất - cuối cùng, người thua thiệt vẫn là bản thân con người chúng ta mà thôi.

Người nam sinh cao lớn hít một hơi thật sâu: “Em đã hiểu, thưa giáo sư - hàm ý thực sự của câu chuyện ‘Chó sủa’ này.”

Giáo sư Lan gật đầu: “Thầy hy vọng các em thực sự có thể hiểu được ý nghĩa của câu chuyện này. Được rồi, mấy đứa, cuộc nói chuyện đêm nay của chúng ta hẳn là đã kết thúc.”

Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông chần chừ vài giây đồng hồ, nói: “Giáo sư, chúng em còn muốn nghe câu chuyện thứ tư!”

“Câu chuyện thứ tư...” Giáo sư Lan nhướn mày: “Chỉ sợ không được.”

“Vì sao?” Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông có chút lo lắng hỏi.

“Trước đó thầy đã nói, nếu như trong lúc thầy đang kể mấy câu chuyện xưa mà phát hiện các em bị dọa sợ, thầy sẽ không tiếp tục kể nữa - vừa rồi trong quá trình kể chuyện, thầy vẫn luôn quan sát vẻ mặt, động tác của các em, thầy phát hiện nhiều lần các em đã bộc lộ ra cảm giác sợ hãi. Cho nên, thầy sẽ không kể tiếp nữa.”

“Đúng vậy, giáo sư, em thừa nhận. Thực ra trong ba câu chuyện trước có một vài tình tiết khiến em cảm thấy sợ hãi. Nhưng, xin hãy tin em - những tình tiết đó không thể vượt quá sức chịu đựng của em, em tuyệt đối có thể nghe tiếp!” Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông nói.

“Em cũng vậy, giáo sư! Em không hề bị sao cả - chúng em đều rất mong chờ câu chuyện thứ tư của thầy!” Nam sinh cao to cũng vội vàng nói.

“Các em thật sự muốn nghe câu chuyện thứ tư?” Giáo sư Lan nhìn chằm chằm vào mắt của bọn họ, hỏi.

“Đúng vậy, giáo sư!” Hai nam sinh trả lời chắc chắn.

“Thế nhưng, tối hôm nay hiển nhiên là không thích hợp.” Giáo sư Lan chỉ cái đồng hồ lớn trên tường: “Bây giờ đã mười một giờ, các em muốn về ký túc xá trước mười hai giờ mà, và thầy cũng cần nghỉ ngơi.”

Hai người nhìn đồng hồ, đồng thời gục đầu xuống, lộ ra vẻ mặt vô cùng thất vọng.

Giáo sư Lan nhìn bọn họ một lúc - hai nam sinh giống như đã nghe chuyện tới nghiện, bọn họ vẫn im lặng không lên tiếng ngồi trên ghế sofa, không có ý muốn rời đi.

Giáo sư Lan không thể làm gì khác hơn, cười cười, nói: “Như vậy đi, câu chuyện thứ tư thầy đổi hình thức khác để kể cho các em.”

Hai nam sinh lại lấy lại vẻ tỉnh táo, bọn họ ngẩng đầu hỏi: “Giáo sư, thầy đồng ý kể rồi ạ?”

Giáo sư Lan lắc đầu: “Câu chuyện thứ tư thầy không kể cho các em nghe nữa, thầy sẽ cho các em mượn cuốn sách có ghi về câu chuyện đó, các em tự cầm lấy đọc, được không?”

Hai nam sinh liếc nhau, cùng gật đầu: “Được ạ!”

“Các em chờ một chút.” Giáo sư Lan đứng lên, rời khỏi phòng khách, đi đến phòng đọc sách của mình. Hai phút sau, ông cầm một cuốn sách dày đi ra.

Giáo sư Lan đưa sách cho nam sinh mặc áo kẻ ô vuông, nói: “Câu chuyện thứ tư được viết trong cuốn sách này.”

Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông nhận cuốn sách, phát hiện trang bìa là một màu trắng, không hề có chữ gì cả. Cậu tò mò muốn lật quyển sách ra, xem bên trong viết cái gì.

Lúc này, giáo sư Lan đè tay cậu ta lại, vẻ mặt nghiêm túc.

“Quyển sách này thầy cho em mượn để đọc, nhưng nhất định phải đáp ứng hai điều kiện của thầy.” Giáo sư Lan nói.

“Điều kiện gì, giáo sư?”

“Thứ nhất, ngoại trừ các em thì không được cho ai đọc quyển sách này. Thứ hai, tối hôm nay các em không thể đọc nó - ít nhất cũng phải chờ tới lúc mười hai giờ hôm nay trôi qua, cũng chính là ngày mai mới có thể đọc.”

“Vì sao vậy, giáo sư?”

“Từ góc độ tâm lý học mà nói, một người tốt nhất là đừng nên liên tục kích thích thần kinh của mình trong một thời gian dài, nếu không sẽ gây ra tâm lý không thoải mái. Từ bảy giờ đến bây giờ các em vẫn luôn nghe thầy kể những câu chuyện đáng sợ, thần kinh vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng - cho nên, buổi tối hôm nay không thể lại tiếp xúc với bất kỳ đồ vật kinh khủng gì nữa - ý của thầy là, tốt nhất nên để đầu óc của các em được nghỉ một lúc, đã rõ chưa?”

Nam sinh mặc áo kẻ ô vuông hơi nhíu mày: “Giáo sư, câu chuyện thứ tư thật sự kinh khủng như vậy?”

“Kinh khủng hay không thì lúc đọc các em sẽ biết.” Giáo sư Lan lộ ra vẻ


/64

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status