Chương 7: Phát hiện âm mưu
Trong bữa ăn chiều, một bầu không khí căng thẳng chạy quanh chiếc bàn dài trong vườn. Bọn trẻ hết lấm lét nhìn pháp sư K’Tul đến lấm lét nhìn nhau, không đứa nào biết phải bắt đầu câu chuyện thế nào.
Ở đầu chiếc bàn ăn dài, pháp sư K’Tul vẫn chúi mũi vào tờ báo Lang Biang hằng ngày, ông không bỏ được thói quen đọc báo rề rà trước giờ ăn dù đôi lúc ông nhận thấy điều đó không được lịch sự cho lắm.
K’Tub đưa đôi mắt lo âu nhìn Nguyên và Kăply, ngày hôm nay vẻ mặt lúc nào cũng tươi hơn hớn của nó như bị ai xóa mất. Trông nó lúc này như đang đeo chiếc mặt nạ của một lão già bị táo bón lâu ngày. Sau khi liếc qua chỗ Êmê, bắt gặp cái gật đầu của bà chị, K’Tub hướng mắt về phía đầu bàn, hắng giọng:
- Ba à.
Ông K’Tul buông tờ báo xuống.
- Ờ, ờ, ăn đi chứ! - Ông vừa nói vừa xoay lại ghế ngồi. - Các con chắc đói bụng dữ rồi há!
- Ba ơi, cái pho tượng anh K’Brăk ở trong phòng ấy mà! - K’Tub cố nói nhanh, để không phải tốp lại nửa chừng vì bất cứ lí do gì. - Cái pho tượng ấy không phải của ba. Tụi con đã điều tra được cái pho tượng ấy là của ai rồi.
- Của ai! - Ông K’Tul đánh mất ngay sự lơ đãng, nhíu mày nhìn con trai.
- Đó là pho tượng báo tử của Baltalon, sứ giả thứ ba của trùm Bastu. Tụi con cũng biết con số 28 trên giường là con số gì rồi.
- Sao cậu lại bảo với tụi con đó là pho tượng của cậu hở cậu! - Giọng Êmê vang lên đầy trách móc.
Ông K’Tul có vẻ bị bất ngờ trước chất vấn của bọn trẻ, bộ mặt ông nom như dài ra hơn bình thường. Ánh mắt của ông đứng yên giữa không trung một lúc lâu, đã tắt hẳn thứ ánh sáng lấp lánh nguy hiểm hàng ngày. Và cũng một lúc lâu như thế nữa, bộ ria con kiến của ông mới bắt đầu nhúc nhích:
- Ta phải giấu các con, chẳng qua... ta không muốn các con lo lắng và sợ hãi. Trong khi các con không phải là đối thủ của bất kì sứ giả nào dưới trướng Bastu.
Tia nhìn của ông chậm chạp hướng về chỗ Nguyên ngồi:
- K’Brăk vừa thoát chết dưới lời nguyền của Buriăk, năng lực pháp thuật gần như mất hết, nếu bây giờ biết sắp phải đối đầu với Baltalon, ta sợ thần kinh con không chịu đựng nổi.
Kăply bất thần vọt miệng, chính nó cũng không hiểu tại sao nó lại hăng hái một cách ngu ngốc đến thế:
- Con sẽ ở bên cạnh anh K’Brăk. Tụi con sẽ cùng chiến đấu bên nhau.
Một nụ cười rất khó nhận thấy khẽ thấp thoáng trên môi ông K’Tul. Ông ném cho Kăply một cái liếc xéo:
- Con cũng thế thôi K’Brêt à. Ngay cả khi còn nguyên sức mạnh, con và K’Brăk hợp lực lại cũng không chống chọi nổi Buriăk, huống chi là bây giờ. Đó là chưa kể, theo như ta biết thì trình độ Baltalon còn cao hơn Buriăk một bậc.
- Nhưng ba đã nghĩ ra cách bảo vệ anh K’Brăk rồi chứ! - K’Tub nóng nảy buột miệng hỏi.
Thân hình cao lỏng khỏng của ông K’Tul chợt sụp xuống, y như ông ngồi phải chỗ đất lún. Ông nói mà không dám nhìn bọn trẻ, ánh mắt ông lang thang đâu đó giữa những cành nhánh trên đầu:
- Ta đã nghĩ ngợi rất nhiều mấy ngày nay nhưng thú thật là ta chưa nghĩ ra cách nào hoàn hảo.
Bọn trẻ nghe tiếng ông thở dài:
- Phải chi vợ chồng chủ nhân K’Rahlan còn sống.
Nghe nhắc đến vợ chồng pháp sư K’Rahlan, cả Êmê lẫn K’Tub không hẹn mà cùng đưa mắt ái ngại nhìn Nguyên, và cùng ngạc nhiên thấy thằng này tỉnh queo. Tụi nó làm sao ngờ được Nguyên đâu có biết cóc gì về ba mẹ thằng K’Brăk. Cái tên pháp sư K’Rahlan và nữ phù thủy Ka Ming đối với nó lạ hoắc lạ huơ, thậm chí còn xa lạ hơn cái tên Buriăk hay Baltalon là những cái tên nó đã nghe bọn nhãi Lang Biang lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu là lần.
- Nhưng con đừng lo, K’Brăk à! - Pháp sư K’Tul lại cất tiếng, lần này ông đổi giọng an ủi. - Ta sẽ bảo vệ con bằng mọi cách. Ta thề ta sẽ bảo vệ con bằng tất cả sức lực của ta.
Ông lướt mắt qua những gương mặt lo âu của bọn trẻ, giọng ra chiều ray rứt:
- Ta đúng là kẻ bất tài. Ta đã không bảo vệ được chủ nhân, lại để cho giọt máu duy nhất của người suýt nữa táng mạng dưới lời nguyền của Buriăk. Nhưng các con tin ta đi, lần này ta sẽ quyết sống mái với Baltalon. Hắn muốn hãm hại K’Brăk, trước tiên hắn phải bước qua xác ta đã.
Pháp sư K’Tul càng nói càng kích động, câu cuối cùng giọng ông như run lên. Cả Nguyên lẫn Kăply vô cùng kinh ngạc khi thấy trên mi ông long lanh một thứ gì đó trông rất giống nước mắt. Một con người khắc khổ, thâm trầm như pháp sư K’Tul mà đổ lệ là chuyện quá đỗi khó tin, nhưng đến khi ông mệt nhọc kéo một góc chiếc khăn rằn trên vai khẽ chấm nước mắt thì tụi nó biết trái tim ông không hoàn toàn làm bằng đá hoa cương. Tự nhiên Nguyên thấy lòng nao nao quá đỗi. Tất nhiên là nó không hiểu điều gì đã xảy ra ở xứ Lang Biang. Từ khi bị K’Brăk và K’Brêt lừa đưa về đây, đầu óc Nguyên chỉ xoay quanh mỗi một mục tiêu duy nhất: chờ cơ hội để tìm cách thoát thân. Nó kín đáo quan sát từng ngóc ngách, từng xó xỉnh chung quanh để nghiên cứu cách bố trí, âm thầm tìm hiểu số người đang có mặt trong tòa lâu đài K’Rahlan, và đặc biệt nó quyết dò xem những chiếc ghế có hình ngựa vằn đang được cất giữ ở đâu.
Trái với bản tính bồng bột, hồn nhiên của Kăply, Nguyên thấy cái việc cố chứng minh tụi nó không phải là K’Brăk và K’Brêt chẳng có lợi lộc gì trong hoàn cảnh hiện nay. Cứ để mọi người tin hai đứa là K’Brăk và K’Brêt, tụi nó sẽ dễ bề hành động hơn. Và cái chuyện mọi người cứ đinh ninh hai đứa nó đã bị lời nguyền của Buriăk làm cho lú lẫn rốt cuộc lại hóa hay. Nó và Kăply có thể ung dung đóng vai K’Brăk và K’Brêt, giả dụ có sơ suất điều gì cũng chẳng ai nghi ngờ.
Nhưng Nguyên lại không thể gạt bỏ tất cả những gì mắt thấy tai nghe ra khỏi đầu óc. Những câu chuyện giết chóc của phe Bastu từng phút một tự động xâu chuỗi lại trong tâm trí nó, nhất là trong khi ở trong vai tiểu chủ nhân của tòa lâu đài, nó mặc nhiên trở thành nhân vật chính trong toàn bộ câu chuyện này. Một cách tự nhiên, Nguyên dần dần cảm thấy số phận nó gắn liền với tòa lâu đài K’Rahlan, với những con người kì quặc nhưng rất quan tâm, lo lắng cho nó, sẵn sàng sống chết vì nó, những con người xét cho cùng thiệt là rất đáng yêu.
So với Nguyên, Kăply là một thằng nhóc còn dễ hòa nhập hơn nữa. Cho đến lúc này, Kăply có vẻ như quên bẵng rằng mình là nạn nhân của hai thằng nhãi K’Brăk và K’Brêt, quên bẵng rằng nó đang ở một cái xứ rất xa làng Ke của nó. Gặp đám nhóc nhí nhố cùng lứa như K’Tub và Suku, phải nói là Kăply cực kỳ hào hứng. Đến mức đôi khi nó tưởng nó chính là thằng K’Brêt, là công dân Lang Biang từ đời nảo đời nào rồi. Nó phập phồng ái ngại cho số phận của thằng K’Brăk, quên bẵng rằng thằng K’Brăk đó chính là thằng Nguyên bạn nó, nơm nớp hồi hộp trước mối đe dọa đến từ phe Bastu và phấp phỏng chia sẻ nỗi lo của đám bạn đã trở nên thân thiết với nó tự lúc nào không hay. Vì vậy là mới có cái chuyện ngược đời là trong khi Nguyên dè dặt bao nhiêu thì Kăply hăng hái phát biểu lung tung bấy nhiêu.
Lúc này cũng vậy, một con người ghê gớm như pháp sư K’Tul đột nhiên nhão nhè nhão nhẹt như mụ đàn bà mất của làm Kăply thấy mủi lòng quá.
- Cậu đừng quá nghĩ ngợi, cậu K’Tul à! - Nó nhướng mắt và nói bằng cái giọng như nó mới là pháp sư K’Tul còn cái người đang ngồi bần thần đằng kia là thằng cháu non nớt và yếu đuối của nó. - Con nghĩ cậu đã cố hết sức của mình rồi.
Kăply chẳng biết cái quái gì về các sự cố trong quá khứ nhưng với hoàn cảnh trước mắt, nó cảm thấy phải nói như thế. Câu nói của Kăply gây chấn động ngay lập tức: Cả Êmê lẫn K’Tub, kể cả con Chơleng và thằng Đam Pao đang lúi húi bày thức ăn ra bàn, đều ngoảnh phắt về phía nó, mắt đứa nào đứa nấy trợn ngược.
- Bộ anh nói có gì không đúng sao! - Thái độ của bọn trẻ làm Kăply đâm chột dạ. Nó bối rối ngó K’Tub. - Anh nghĩ cậu K’Tul không nên day dứt...
Hai hàng lông mày K’Tub vẫn dựng đứng:
- Nhưng vấn đề là tại sao anh nổi hứng kêu ba em bằng “cậu”?
K’Tub phun ra thắc mắc, và liền sau câu hỏi nó đập tay lên trán:
- Ờ mà đương nhiên là anh không nhớ gì rồi.
Kăply hạ giọng:
- Thế trước đây anh gọi ba em bằng gì?
- Bằng bố. Anh và anh K’Brăk đều gọi ba em là bố K’Tul.
- Gọi là bố K’Tul! - Kăply hỏi lại, mặt nghệch ra.
- Ờ. Có lẽ tại ba em không chỉ là quản gia, là người thân cận nhất của pháp sư K’Rahlan mà còn là thầy dạy anh và anh K’Brăk từ hồi nhỏ.
- K’Brăk và K’Brêt gọi ba là gì cũng được, K’Tub à! - Pháp sư K’Tul nặng nhọc cất tiếng, vẻ như cố lắm ông mới đẩy được âm thanh ra ngoài cổ họng. - Chuyện đó không quan trọng. Cái đáng lo nhất bây giờ là làm sao giữ được an toàn cho K’Brăk.
Êmê bỗng nhiên đề nghị:
- Sao chúng ta không cầu cứu đại phù thủy Mackeno hở cậu? Dù sao cũng chỗ máu mủ ruột rà, lại ở ngay sau nhà.
- Không ăn thua gì đâu Êmê! - Ông K’Tul thở dài. - Tại con không biết đó thôi. So với đại tiên ông Pi Năng Súp và nữ phù thủy thượng đẳng Păng Sur, Mackeno tính nết quái dị hơn nhiều. Ngài là cậu của chủ nhân K’Rahlan, nhưng vào cái đêm vợ chồng K’Rahlan bị hại sát bên nách, ngài có chịu động tay động chân gì đâu. Nói ra thật buồn cười, mặc dù ngài trú ngụ trên cùng một quả đồi, ta và dì Êmô cũng chưa từng hân hạnh được gặp mặt ngài bao giờ. Từ dạo dọn về đây, ngài không cho ai yết kiến, kể cả vợ chồng K’Rahlan và Ka Ming.
K’Tub khụt khịt mũi:
- Thế ba chưa từng trò chuyện với ổng hở ba?
Ông K’Tul lim dim mắt, cố nhớ lại:
- Cách đây đã lâu lắm rồi, ba và vợ chồng chủ nhân có đến xin ý kiến của ngài về một chuyện gì đó ba cũng quên mất rồi. Ngài không chịu ra tiếp, chúng ta cũng không xông vào được vì căn nhà của ngài đã được ếm bùa bất khả xâm phạm. Ngài ngồi trong nhà, chỉ vọng ra câu nói gọn lỏn “Về đi!” Thế là chúng ta lủi thủi quay gót.
- Sống không tình nghĩa gì ráo thì Đại phù thủy mà làm gì! - Mọi người đều nghe rõ tiếng K’Tub lầm bầm tức tối.
- Con không được bất kính với đại pháp sư Mackeno! - Ông K’Tul trừng mắt nhìn K’Tub. - Có những điều con không biết. Và chắc cũng ít ai biết. Trong lịch sử xứ Lang Biang chúng ta, có ba nhân vật tính tình thanh cao, pháp thuật siêu đẳng, vượt ra ngoài tầm hiểu biết của mọi người. Cách đây ba trăm năm họ đã được xưng tụng là Tam tiên. Đó là các Đại phù thủy Mackeno, Pi Năng Súp và Păng Sur. Đại phù thủy Mackeno chính là người đứng đầu trong Tam tiên. Ở xứ Lang Biang, ngài là người duy nhất từ cổ chí kim đem về được một quả táo vàng ở núi Lưng Chừng. Họ là những bậc thần tiên, chán ngán cảnh tranh chấp triền miên giữa các phe phái, nên quyết định gác ngoài tai mọi chuyện thị phi. Đại tiên ông Mackeno là người ít xuất hiện nhất trong ba vị nên người đời chỉ biết có Nhị tiên.
K’Tub vẫn chưa hết ấm ức:
- Tam tiên pháp thuật siêu đẳng thì đúng rồi, nhưng tính tình thanh cao thì chưa chắc. Cháu ruột của mình bị hãm hại mà mình không thèm...
- K’Tub! - Ông K’Tul nạt lớn. - Con đã không biết gì thì đừng nói lung tung. Con tưởng những lời xúc xiểm của con ở đây, Đại tiên ông Mackeno không nghe thấy chắc?
Ông K’Tul có vẻ bắt đầu nổi khùng về thằng con bướng bỉnh, nhưng xem ra K’Tub còn điên tiết hơn. Nó đứng phắt lên, miệng ngoác tới mang tai, tính buông thêm một lời bá láp nào đó nhưng Kăply đã kịp níu tay nó:
- Thôi đi, K’Tub! Dù sao chúng ta cũng còn hy vọng nơi bọn Tam phù thủy mà.
Những tiếng cuối, Kăply hạ giọng gần như thì thào. Êmê đã dặn cả bọn rồi, rằng chớ để cho pháp sư K’Tul biết chuyện tụi nó nhờ Păng Ting thuê bọn Tam phù thủy bảo vệ K’Brăk.
Lời nhắc nhở kịp thời của Kăply nhanh chóng giúp K’Tub gỡ bỏ bộ mặt khùng khùng không hợp với nó chút nào. Nó rơi phịch người trở lại xuống ghế, cầm lên chiếc nĩa và chích một phát thật lực vào cái món nâu nâu có tên là sinh vật nguyên thủy trước mặt.
Nhìn cái cảnh K’Tub tọng một khoanh thịt tổ chảng vào họng nhai ngốn ngấu, thiệt tình là Kăply không rõ thằng bạn nó tưởng tượng đó là món “thịt băm Bastu” hay đơn giản chỉ vì sau cơn tức giận, con người ta thường cảm thấy dạ dày đột nhiên trống vắng mênh mông.
Bây giờ thì chỉ còn Nguyên và Kăply nằm trằn trọc trên hai chiếc giường kê sát nhau. Buổi tối, Êmê và K’Tub phải trở về phòng riêng của mỗi đứa, sau khi cùng Nguyên và Kăply dài cổ ngồi chờ thằng Suku trong tức tối và vô vọng. Từ hôm lạc bước đến xứ Lang Biang, nếu không tính cái lần Nguyên tưởng Kăply là thằng K’Brêt, còn Kăply tưởng Nguyên là thằng K’Brăk, thì đây là lần đầu tiên hai đứa ở một mình bên nhau.
Nguyên nằm ngửa mặt nhìn trừng trừng lên trần nhà một hồi rồi đột ngột cất tiếng hỏi:
- Mày có nhìn thấy điểm mấu chốt trong toàn bộ câu chuyện kỳ lạ này không, Kăply?
- Hổng thấy.
Kăply lười biếng đáp và xoay mặt về phía bạn chờ thằng này giải đáp. Cho đến khi rời khỏi làng Ke xa lắc xa lơ rồi, Kăply vẫn không bỏ được thói quen xem thằng Nguyên là thủ lĩnh, và nó rất nhiệt tình, thậm chí rất khoái trá được suy nghĩ bằng cái đầu của đại ca nó.
- Cái đầu của mày đúng là không thể dùng vào việc suy nghĩ được! - Nguyên nhếch môi, chưa chịu giải đáp ngay.
- Khỏi cần mày ca ngợi. Tao tự đánh giá cái đầu của tao được mà! - Kăply nhăn nhó. - Vì vậy tao mới vểnh tai nãy giờ chờ mày nói đây nè.
- Cho đến ngày hôm nay thì tao mới rõ mọi chuyện, Kăply à! - Nguyên chậm rãi nói, lần này nó lấy giọng nghiêm trang và xoay hẳn thân người về phía Kăply để hai đứa đối diện nhau. - Mày cũng biết rồi đó, chẳng ai ở tòa lâu đài này biết lai lịch thật sự của tao và mày, trừ K’Brăk và K’Brêt. Chính hai thằng phù thủy lỏi con này đã sắp đặt trò đánh tráo, mày thấy có đúng không?
- Điều đó không cần mày nói thì cái đầu dốt đặc của tao cũng đã hiểu ra từ lâu rồi! - Kăply đáp trả bằng giọng châm biếm.
Phớt lờ vẻ khiêu khích của bạn, Nguyên thản nhiên nói tiếp:
- Nhưng mày có biết tại sao hai thằng lỏi đó bày ra trò quái đản này không?
- Tại sao hở? Ờ, ờ... chuyện này thì tao không biết.
- Dễ hiểu lắm, Kăply! - Nguyên nói, giọng đột nhiên hậm hực. - Hai thằng đó muốn bọn mình thế mạng cho tụi nó.
Kăply mở to mắt:
- Ý của mày là...
- Đây là ý của thằng K’Brăk và thằng K’Brêt chứ không phải ý của tao! - Nguyên gắt gỏng. - Tụi nó muốn tránh chạm trán với Baltalon nên tìm cách lừa hai đứa mình về đây.
Kăply chớp chớp mắt:
- Ờ, có lẽ thế.
- Chắc chắn chứ không phải là có lẽ! - Nguyên nhăn mặt, càng lúc trông nó càng giống quả táo khô. - Tao đã nhẩm tính rồi. Hai thằng nhãi đó chạy đến làng Ke đúng vào ngày pho tượng báo tử xuất hiện ở tòa lâu đài K’Rahlan.
- Cũng tại mày cả thôi! - Kăply thở dài. - Mày cứ khoái cái trò mò lên đồi Phù Thủy. Nếu không đi lơn tơn trên đó, bọn mình đâu có giáp mặt hai thằng nhãi kia.
- Cho đến lúc này tao vẫn thấy cái đầu của mày vẫn chẳng khá hơn cục gạch chút xíu nào, Kăply à! - Nguyên lúc lắc đầu, vẻ chán chường như bị buộc phải trò chuyện với một cục gạch thật sự. - Một khi thằng K’Brăk và thằng K’Brêt đã mò đến tận làng Ke rồi thì bọn mình có lên đồi Phù Thủy hay không, tụi nó vẫn tìm ra cơ hội tóm gáy bọn mình, mày hiểu không?
- Ờ, ờ, có lẽ thế.
Lần này Nguyên không buồn cự nự cái kiểu trả lời chán ngắt của thằng bạn mình nữa. Nó lật người nằm ngửa lại, tiếp tục thao láo mắt nhìn lên trần nhà và buông một câu não ruột:
- Chẳng lẽ tao chỉ còn sống có 28 ngày nữa thôi sao, Kăply?
Cứ như thể câu hỏi của Nguyên đốt cháy tấm nệm lông chim dưới lưng Kăply. Kăply nhảy bắn người lên như đang nằm trên một cái bếp lò.
- Chậc, tao quên mất chuyện đó! Phải tính sao chứ! - Kăply ngồi xổm ngay trên giường, lỏ mắt nhìn bạn, hớt hải kêu lên.
- Chẳng tính gì được, trừ phi tìm ra chỗ cất giấu hai chiếc ghế ngựa vằn đã đưa mình về đây. Theo tao, hai chiếc ghế đó chính là phương tiện đi lại giữa xứ Lang Biang và làng Ke! - Nguyên đáp, vẫn không buồn nhúc nhích, thậm chí không rời mắt khỏi trần nhà trên cao. Trông nó có vẻ như nói cho vui chứ chẳng hy vọng gì.
- Tao nghĩ trong những ngày còn lại sớm muộn gì bọn mình cũng sẽ tìm ra hai chiếc ghế đó.
Nguyên nhếch mép:
- Nhỡ không tìm thấy thì sao?
- Không tìm thấy hở? Ờ, nếu không tìm thấy thì sao há? Nếu không tìm thấy...
Kăply vò tung mái tóc, bối rối lặp đi lặp lại, cảm thấy mình đang ngu dần từng phút một.
Nguyên xoay người, thò chân đá vào mông bạn:
- Nói thế chứ mày đừng lo lắng quá. Tao tin thế nào con bé Păng Ting cũng sẽ thuê được bọn Tam phù thủy bảo vệ tao.
Nguyên đột ngột nghiến răng:
- Hiện nay tao chỉ ấm ức một điều...
Cặp mắt Kăply đóng đinh vào bộ mặt hầm hầm của bạn. Nó không thốt tiếng nào nhưng ánh mắt đó cho thấy nó đang nóng lòng chờ nghe đến chết đi được.
- Mày biết tao đang ấm ức chuyện gì không! - Nguyên hỏi cho có hỏi, vì không đợi Kăply đáp, nó tiếp ngay. - Cứ nghĩ đến cảnh thằng K’Brăk và thằng K’Brêt lúc này đang ngồi khểnh trên đồi Phù Thủy rung đùi khoái trá chờ bọn mình bị Baltalon làm cho tiêu tùng là tao cứ thấy sôi gan.
Sau khi cay cú tuôn một tràng, Nguyên im lặng nhìn Kăply, chờ thằng này a dua theo như mọi khi. Nhưng thằng Kăply hôm nay có vẻ chẳng khoái trò chửi rủa. Nguyên ngạc nhiên khi thấy bạn nó lộ vẻ ngần ngừ:
- Thực ra... thực ra...
- Thực ra cái cóc khô gì! - Sự ấp úng của Kăply làm Nguyên bực mình. - Chẳng lẽ mày thấy tội lỗi của thằng K’Brăk và thằng K’Brêt không đáng treo cổ hay sao?
- Tao chẳng bênh vực gì tụi nó! Chỉ vì... chỉ vì tao thấy hoàn cảnh tụi nó cũng đáng thương. Ba mẹ thằng K’Brăk bị phe Bastu giết chết...
Kăply gãi đầu sồn sột, vừa phân trần nó vừa lấm lét nhìn bạn, nơm nớp chờ thằng này nổi cơn tam bành. Nhưng Nguyên chẳng giống chút gì với quả mìn bị châm ngòi. Những điều Kăply vừa nói khiến lòng nó bất giác chùng xuống.
- Ờ, thằng K’Brăk bây giờ đã là thằng nhãi mồ côi! - Nguyên chép miệng. - Thằng K’Brêt chắc cũng vậy, tao chẳng thấy ba mẹ nó đâu.
Kăply như nở từng khúc ruột. Nó toét miệng hào hứng:
- Suy ra chuyện tụi nó lừa bọn mình dù sao cũng có thể châm chước được!
- Suy ra cái đầu mày! - Đã dịu xuống, Nguyên bỗng gầm lên. - Mày đừng có chọc cho tao phát khùng nghe Kăply!
Nguyên khò khè trong cơn giận dữ:
- Tụi nó sợ chết thì tụi nó cứ kiếm đường chuồn, việc gì phải lôi bọn mình vào.
- Nếu không có bọn mình thế vai thì tụi nó làm sao thoát khỏi sự truy lùng của đám sứ giả dưới trướng Bastu! - Kăply cãi. - Đây gọi là đánh lừa mà lại.
Lần này Nguyên không buồn phản ứng. Mãi một lúc sau, nó mới tặc tặc lưỡi, giọng ỉu xìu:
- Ờ, mày nói nghe cũng có lí.
Kăply nhìn bạn với vẻ dò xét rồi ngập ngừng nói tiếp:
- Thằng K’Brăk và thằng K’Brêt làm thế là do bất đắc dĩ.
- Ờ! - Nguyên hờ hững.
- Đánh lừa bọn mình chắc tụi nó cũng chẳng sung sướng gì!
- Ờ.
Kăply liếm môi:
- Tao nghĩ giờ này có lẽ hai đứa nó đang lo cho bọn mình ghê lắm.
Thấy Nguyên ừ ào một cách dễ dãi, Kăply hăm hở lấn tới. Nhưng lần tới đây thì Nguyên không ậm ừ nhát một nữa. Nó thình lình quắc mắt:
- Sao mày biết?
- Tao hở! - Kăply giật thót. - Tao... tao đâu có biết. Tao chỉ... đoán thế thôi.
Nguyên nhìn vẻ lúng túng của bạn, hừ mũi một cái và uể oải xoay người nằm ngửa lại. Lần này, ánh mắt nó không buồn đi lang thang trên trần nhà nữa. Nó khép mắt lại, một dấu hiệu cho thấy nếu không phải buồn ngủ thì rõ ràng nó cũng chán trò chuyện với thằng bạn nó lắm lắm rồi.
Kăply ngược lại, chẳng thấy buồn ngủ chút xíu nào. Trong đầu nó đang bay lượn bao nhiêu là ý nghĩ. Nó nghĩ về thằng K’Brăk và thằng K’Brêt. Nó không biết hai thằng nhãi đó hiện đang làm gì, cầu mong cho tụi nó cứ ru rú trên đồi Phù Thủy, đừng đi lung tung và gây rắc rối lộn xộn cho làng Ke. Nó cũng thấp thỏm không biết sự mất tích của nó và thằng Nguyên đã làm gia đình tụi nó hoảng loạn đến mức nào, và có làm đảo lộn mọi sinh hoạt của người làng Ke hay không.
Sau một hồi lang thang ở làng Ke, những ý nghĩ trong đầu Kăply lẩn thẩn quay lại xứ Lang Biang. Nó không khỏi lo lắng khi cảm thấy thế lực hùng mạnh của phe Hắc Ám đang đè nặng lên cuộc sống của xứ sở xa lạ này. Qua những gì thu lượm được mấy ngày nay, dù không thông thái lắm nó cũng nhận ra trùm Bastu và đám tay chân là bọn chuyên đi gieo rắc tội ác và có vẻ như bằng cách đó mưu toan thống trị cả xứ Lang Biang. Rõ ràng một bầu không khí chết chóc đang bao trùm lên tòa lâu đài K’Rahlan, nơi nó và Nguyên đang cư ngụ, và điều khiến nó bất an nhất là nạn nhân sắp tới của trùm Bastu chính là thằng bạn thân yêu của nó dưới lốt tiểu chủ nhân của tòa lâu đài.
Kăply thiệt tình không biết nếu rốt cuộc không tìm thấy hai chiếc ghế ngựa vằn để tếch về làng Ke, nó và Nguyên có sẽ thoát khỏi bản án tử của Baltalon hay không? Ý nghĩ đó làm Kăply bồn chồn quá đỗi, nhất là cho đến giờ này thằng Suku vẫn biệt tăm, con nhỏ Păng Ting thì không thấy đâu, còn bọn Tam phù thủy không biết chừng nào mới xuất hiện.
Nghĩ quanh nghĩ quẩn một hồi, Kăply chợt ao ước phải chi nó có pháp thuật cao cường cỡ Đại tiên ông Mackeno. Giá được như thế, nó sẽ không để cho phe Bastu làm loạn cả lên như hiện nay. Nhưng khổ nỗi cho đến lúc này trình độ của nó chỉ mới khiến cọng lông chim cựa quậy được có chút xíu. Trình độ như thế thì bệ rạc quá, chỉ đáng gãi ngứa cho đám sứ giả dưới trướng Bastu. Kăply buồn rầu nghĩ, và bất giác nó mong đến cháy ruột ngày vào thụ giáo ở trường đào tạo tài năng Đămri, nhất định nó sẽ cố gắng để trở thành một đại phù thủy tầm cỡ. Nó và Nguyên sẽ cùng bố K’Tul, K’Tub, Êmê, Suku, Păng Ting liên kết với nhau thành một khối vững chắc ngăn chặn mọi âm mưu của phe Bastu.
Kăply bắt đầu nghĩ lung. Và khi nó thấy nó vung tay một cái đã xuất hiện một luồng ánh sáng chói lòa phóng thẳng tới ngọn đồi trước mặt nơi hiệp sĩ gươm ngắn đang cỡi con quái mã với con rồng dữ tợn đang bay lồng lộn trên đầu, và trong nháy mắt tất cả những đối thủ bước ra từ các bức tranh quái đản của thằng K’Brăk bị luồng ánh sáng đốt ra tro thì rõ ràng Kăply không biết rằng nó đã ngủ.
Trong bữa ăn chiều, một bầu không khí căng thẳng chạy quanh chiếc bàn dài trong vườn. Bọn trẻ hết lấm lét nhìn pháp sư K’Tul đến lấm lét nhìn nhau, không đứa nào biết phải bắt đầu câu chuyện thế nào.
Ở đầu chiếc bàn ăn dài, pháp sư K’Tul vẫn chúi mũi vào tờ báo Lang Biang hằng ngày, ông không bỏ được thói quen đọc báo rề rà trước giờ ăn dù đôi lúc ông nhận thấy điều đó không được lịch sự cho lắm.
K’Tub đưa đôi mắt lo âu nhìn Nguyên và Kăply, ngày hôm nay vẻ mặt lúc nào cũng tươi hơn hớn của nó như bị ai xóa mất. Trông nó lúc này như đang đeo chiếc mặt nạ của một lão già bị táo bón lâu ngày. Sau khi liếc qua chỗ Êmê, bắt gặp cái gật đầu của bà chị, K’Tub hướng mắt về phía đầu bàn, hắng giọng:
- Ba à.
Ông K’Tul buông tờ báo xuống.
- Ờ, ờ, ăn đi chứ! - Ông vừa nói vừa xoay lại ghế ngồi. - Các con chắc đói bụng dữ rồi há!
- Ba ơi, cái pho tượng anh K’Brăk ở trong phòng ấy mà! - K’Tub cố nói nhanh, để không phải tốp lại nửa chừng vì bất cứ lí do gì. - Cái pho tượng ấy không phải của ba. Tụi con đã điều tra được cái pho tượng ấy là của ai rồi.
- Của ai! - Ông K’Tul đánh mất ngay sự lơ đãng, nhíu mày nhìn con trai.
- Đó là pho tượng báo tử của Baltalon, sứ giả thứ ba của trùm Bastu. Tụi con cũng biết con số 28 trên giường là con số gì rồi.
- Sao cậu lại bảo với tụi con đó là pho tượng của cậu hở cậu! - Giọng Êmê vang lên đầy trách móc.
Ông K’Tul có vẻ bị bất ngờ trước chất vấn của bọn trẻ, bộ mặt ông nom như dài ra hơn bình thường. Ánh mắt của ông đứng yên giữa không trung một lúc lâu, đã tắt hẳn thứ ánh sáng lấp lánh nguy hiểm hàng ngày. Và cũng một lúc lâu như thế nữa, bộ ria con kiến của ông mới bắt đầu nhúc nhích:
- Ta phải giấu các con, chẳng qua... ta không muốn các con lo lắng và sợ hãi. Trong khi các con không phải là đối thủ của bất kì sứ giả nào dưới trướng Bastu.
Tia nhìn của ông chậm chạp hướng về chỗ Nguyên ngồi:
- K’Brăk vừa thoát chết dưới lời nguyền của Buriăk, năng lực pháp thuật gần như mất hết, nếu bây giờ biết sắp phải đối đầu với Baltalon, ta sợ thần kinh con không chịu đựng nổi.
Kăply bất thần vọt miệng, chính nó cũng không hiểu tại sao nó lại hăng hái một cách ngu ngốc đến thế:
- Con sẽ ở bên cạnh anh K’Brăk. Tụi con sẽ cùng chiến đấu bên nhau.
Một nụ cười rất khó nhận thấy khẽ thấp thoáng trên môi ông K’Tul. Ông ném cho Kăply một cái liếc xéo:
- Con cũng thế thôi K’Brêt à. Ngay cả khi còn nguyên sức mạnh, con và K’Brăk hợp lực lại cũng không chống chọi nổi Buriăk, huống chi là bây giờ. Đó là chưa kể, theo như ta biết thì trình độ Baltalon còn cao hơn Buriăk một bậc.
- Nhưng ba đã nghĩ ra cách bảo vệ anh K’Brăk rồi chứ! - K’Tub nóng nảy buột miệng hỏi.
Thân hình cao lỏng khỏng của ông K’Tul chợt sụp xuống, y như ông ngồi phải chỗ đất lún. Ông nói mà không dám nhìn bọn trẻ, ánh mắt ông lang thang đâu đó giữa những cành nhánh trên đầu:
- Ta đã nghĩ ngợi rất nhiều mấy ngày nay nhưng thú thật là ta chưa nghĩ ra cách nào hoàn hảo.
Bọn trẻ nghe tiếng ông thở dài:
- Phải chi vợ chồng chủ nhân K’Rahlan còn sống.
Nghe nhắc đến vợ chồng pháp sư K’Rahlan, cả Êmê lẫn K’Tub không hẹn mà cùng đưa mắt ái ngại nhìn Nguyên, và cùng ngạc nhiên thấy thằng này tỉnh queo. Tụi nó làm sao ngờ được Nguyên đâu có biết cóc gì về ba mẹ thằng K’Brăk. Cái tên pháp sư K’Rahlan và nữ phù thủy Ka Ming đối với nó lạ hoắc lạ huơ, thậm chí còn xa lạ hơn cái tên Buriăk hay Baltalon là những cái tên nó đã nghe bọn nhãi Lang Biang lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu là lần.
- Nhưng con đừng lo, K’Brăk à! - Pháp sư K’Tul lại cất tiếng, lần này ông đổi giọng an ủi. - Ta sẽ bảo vệ con bằng mọi cách. Ta thề ta sẽ bảo vệ con bằng tất cả sức lực của ta.
Ông lướt mắt qua những gương mặt lo âu của bọn trẻ, giọng ra chiều ray rứt:
- Ta đúng là kẻ bất tài. Ta đã không bảo vệ được chủ nhân, lại để cho giọt máu duy nhất của người suýt nữa táng mạng dưới lời nguyền của Buriăk. Nhưng các con tin ta đi, lần này ta sẽ quyết sống mái với Baltalon. Hắn muốn hãm hại K’Brăk, trước tiên hắn phải bước qua xác ta đã.
Pháp sư K’Tul càng nói càng kích động, câu cuối cùng giọng ông như run lên. Cả Nguyên lẫn Kăply vô cùng kinh ngạc khi thấy trên mi ông long lanh một thứ gì đó trông rất giống nước mắt. Một con người khắc khổ, thâm trầm như pháp sư K’Tul mà đổ lệ là chuyện quá đỗi khó tin, nhưng đến khi ông mệt nhọc kéo một góc chiếc khăn rằn trên vai khẽ chấm nước mắt thì tụi nó biết trái tim ông không hoàn toàn làm bằng đá hoa cương. Tự nhiên Nguyên thấy lòng nao nao quá đỗi. Tất nhiên là nó không hiểu điều gì đã xảy ra ở xứ Lang Biang. Từ khi bị K’Brăk và K’Brêt lừa đưa về đây, đầu óc Nguyên chỉ xoay quanh mỗi một mục tiêu duy nhất: chờ cơ hội để tìm cách thoát thân. Nó kín đáo quan sát từng ngóc ngách, từng xó xỉnh chung quanh để nghiên cứu cách bố trí, âm thầm tìm hiểu số người đang có mặt trong tòa lâu đài K’Rahlan, và đặc biệt nó quyết dò xem những chiếc ghế có hình ngựa vằn đang được cất giữ ở đâu.
Trái với bản tính bồng bột, hồn nhiên của Kăply, Nguyên thấy cái việc cố chứng minh tụi nó không phải là K’Brăk và K’Brêt chẳng có lợi lộc gì trong hoàn cảnh hiện nay. Cứ để mọi người tin hai đứa là K’Brăk và K’Brêt, tụi nó sẽ dễ bề hành động hơn. Và cái chuyện mọi người cứ đinh ninh hai đứa nó đã bị lời nguyền của Buriăk làm cho lú lẫn rốt cuộc lại hóa hay. Nó và Kăply có thể ung dung đóng vai K’Brăk và K’Brêt, giả dụ có sơ suất điều gì cũng chẳng ai nghi ngờ.
Nhưng Nguyên lại không thể gạt bỏ tất cả những gì mắt thấy tai nghe ra khỏi đầu óc. Những câu chuyện giết chóc của phe Bastu từng phút một tự động xâu chuỗi lại trong tâm trí nó, nhất là trong khi ở trong vai tiểu chủ nhân của tòa lâu đài, nó mặc nhiên trở thành nhân vật chính trong toàn bộ câu chuyện này. Một cách tự nhiên, Nguyên dần dần cảm thấy số phận nó gắn liền với tòa lâu đài K’Rahlan, với những con người kì quặc nhưng rất quan tâm, lo lắng cho nó, sẵn sàng sống chết vì nó, những con người xét cho cùng thiệt là rất đáng yêu.
So với Nguyên, Kăply là một thằng nhóc còn dễ hòa nhập hơn nữa. Cho đến lúc này, Kăply có vẻ như quên bẵng rằng mình là nạn nhân của hai thằng nhãi K’Brăk và K’Brêt, quên bẵng rằng nó đang ở một cái xứ rất xa làng Ke của nó. Gặp đám nhóc nhí nhố cùng lứa như K’Tub và Suku, phải nói là Kăply cực kỳ hào hứng. Đến mức đôi khi nó tưởng nó chính là thằng K’Brêt, là công dân Lang Biang từ đời nảo đời nào rồi. Nó phập phồng ái ngại cho số phận của thằng K’Brăk, quên bẵng rằng thằng K’Brăk đó chính là thằng Nguyên bạn nó, nơm nớp hồi hộp trước mối đe dọa đến từ phe Bastu và phấp phỏng chia sẻ nỗi lo của đám bạn đã trở nên thân thiết với nó tự lúc nào không hay. Vì vậy là mới có cái chuyện ngược đời là trong khi Nguyên dè dặt bao nhiêu thì Kăply hăng hái phát biểu lung tung bấy nhiêu.
Lúc này cũng vậy, một con người ghê gớm như pháp sư K’Tul đột nhiên nhão nhè nhão nhẹt như mụ đàn bà mất của làm Kăply thấy mủi lòng quá.
- Cậu đừng quá nghĩ ngợi, cậu K’Tul à! - Nó nhướng mắt và nói bằng cái giọng như nó mới là pháp sư K’Tul còn cái người đang ngồi bần thần đằng kia là thằng cháu non nớt và yếu đuối của nó. - Con nghĩ cậu đã cố hết sức của mình rồi.
Kăply chẳng biết cái quái gì về các sự cố trong quá khứ nhưng với hoàn cảnh trước mắt, nó cảm thấy phải nói như thế. Câu nói của Kăply gây chấn động ngay lập tức: Cả Êmê lẫn K’Tub, kể cả con Chơleng và thằng Đam Pao đang lúi húi bày thức ăn ra bàn, đều ngoảnh phắt về phía nó, mắt đứa nào đứa nấy trợn ngược.
- Bộ anh nói có gì không đúng sao! - Thái độ của bọn trẻ làm Kăply đâm chột dạ. Nó bối rối ngó K’Tub. - Anh nghĩ cậu K’Tul không nên day dứt...
Hai hàng lông mày K’Tub vẫn dựng đứng:
- Nhưng vấn đề là tại sao anh nổi hứng kêu ba em bằng “cậu”?
K’Tub phun ra thắc mắc, và liền sau câu hỏi nó đập tay lên trán:
- Ờ mà đương nhiên là anh không nhớ gì rồi.
Kăply hạ giọng:
- Thế trước đây anh gọi ba em bằng gì?
- Bằng bố. Anh và anh K’Brăk đều gọi ba em là bố K’Tul.
- Gọi là bố K’Tul! - Kăply hỏi lại, mặt nghệch ra.
- Ờ. Có lẽ tại ba em không chỉ là quản gia, là người thân cận nhất của pháp sư K’Rahlan mà còn là thầy dạy anh và anh K’Brăk từ hồi nhỏ.
- K’Brăk và K’Brêt gọi ba là gì cũng được, K’Tub à! - Pháp sư K’Tul nặng nhọc cất tiếng, vẻ như cố lắm ông mới đẩy được âm thanh ra ngoài cổ họng. - Chuyện đó không quan trọng. Cái đáng lo nhất bây giờ là làm sao giữ được an toàn cho K’Brăk.
Êmê bỗng nhiên đề nghị:
- Sao chúng ta không cầu cứu đại phù thủy Mackeno hở cậu? Dù sao cũng chỗ máu mủ ruột rà, lại ở ngay sau nhà.
- Không ăn thua gì đâu Êmê! - Ông K’Tul thở dài. - Tại con không biết đó thôi. So với đại tiên ông Pi Năng Súp và nữ phù thủy thượng đẳng Păng Sur, Mackeno tính nết quái dị hơn nhiều. Ngài là cậu của chủ nhân K’Rahlan, nhưng vào cái đêm vợ chồng K’Rahlan bị hại sát bên nách, ngài có chịu động tay động chân gì đâu. Nói ra thật buồn cười, mặc dù ngài trú ngụ trên cùng một quả đồi, ta và dì Êmô cũng chưa từng hân hạnh được gặp mặt ngài bao giờ. Từ dạo dọn về đây, ngài không cho ai yết kiến, kể cả vợ chồng K’Rahlan và Ka Ming.
K’Tub khụt khịt mũi:
- Thế ba chưa từng trò chuyện với ổng hở ba?
Ông K’Tul lim dim mắt, cố nhớ lại:
- Cách đây đã lâu lắm rồi, ba và vợ chồng chủ nhân có đến xin ý kiến của ngài về một chuyện gì đó ba cũng quên mất rồi. Ngài không chịu ra tiếp, chúng ta cũng không xông vào được vì căn nhà của ngài đã được ếm bùa bất khả xâm phạm. Ngài ngồi trong nhà, chỉ vọng ra câu nói gọn lỏn “Về đi!” Thế là chúng ta lủi thủi quay gót.
- Sống không tình nghĩa gì ráo thì Đại phù thủy mà làm gì! - Mọi người đều nghe rõ tiếng K’Tub lầm bầm tức tối.
- Con không được bất kính với đại pháp sư Mackeno! - Ông K’Tul trừng mắt nhìn K’Tub. - Có những điều con không biết. Và chắc cũng ít ai biết. Trong lịch sử xứ Lang Biang chúng ta, có ba nhân vật tính tình thanh cao, pháp thuật siêu đẳng, vượt ra ngoài tầm hiểu biết của mọi người. Cách đây ba trăm năm họ đã được xưng tụng là Tam tiên. Đó là các Đại phù thủy Mackeno, Pi Năng Súp và Păng Sur. Đại phù thủy Mackeno chính là người đứng đầu trong Tam tiên. Ở xứ Lang Biang, ngài là người duy nhất từ cổ chí kim đem về được một quả táo vàng ở núi Lưng Chừng. Họ là những bậc thần tiên, chán ngán cảnh tranh chấp triền miên giữa các phe phái, nên quyết định gác ngoài tai mọi chuyện thị phi. Đại tiên ông Mackeno là người ít xuất hiện nhất trong ba vị nên người đời chỉ biết có Nhị tiên.
K’Tub vẫn chưa hết ấm ức:
- Tam tiên pháp thuật siêu đẳng thì đúng rồi, nhưng tính tình thanh cao thì chưa chắc. Cháu ruột của mình bị hãm hại mà mình không thèm...
- K’Tub! - Ông K’Tul nạt lớn. - Con đã không biết gì thì đừng nói lung tung. Con tưởng những lời xúc xiểm của con ở đây, Đại tiên ông Mackeno không nghe thấy chắc?
Ông K’Tul có vẻ bắt đầu nổi khùng về thằng con bướng bỉnh, nhưng xem ra K’Tub còn điên tiết hơn. Nó đứng phắt lên, miệng ngoác tới mang tai, tính buông thêm một lời bá láp nào đó nhưng Kăply đã kịp níu tay nó:
- Thôi đi, K’Tub! Dù sao chúng ta cũng còn hy vọng nơi bọn Tam phù thủy mà.
Những tiếng cuối, Kăply hạ giọng gần như thì thào. Êmê đã dặn cả bọn rồi, rằng chớ để cho pháp sư K’Tul biết chuyện tụi nó nhờ Păng Ting thuê bọn Tam phù thủy bảo vệ K’Brăk.
Lời nhắc nhở kịp thời của Kăply nhanh chóng giúp K’Tub gỡ bỏ bộ mặt khùng khùng không hợp với nó chút nào. Nó rơi phịch người trở lại xuống ghế, cầm lên chiếc nĩa và chích một phát thật lực vào cái món nâu nâu có tên là sinh vật nguyên thủy trước mặt.
Nhìn cái cảnh K’Tub tọng một khoanh thịt tổ chảng vào họng nhai ngốn ngấu, thiệt tình là Kăply không rõ thằng bạn nó tưởng tượng đó là món “thịt băm Bastu” hay đơn giản chỉ vì sau cơn tức giận, con người ta thường cảm thấy dạ dày đột nhiên trống vắng mênh mông.
Bây giờ thì chỉ còn Nguyên và Kăply nằm trằn trọc trên hai chiếc giường kê sát nhau. Buổi tối, Êmê và K’Tub phải trở về phòng riêng của mỗi đứa, sau khi cùng Nguyên và Kăply dài cổ ngồi chờ thằng Suku trong tức tối và vô vọng. Từ hôm lạc bước đến xứ Lang Biang, nếu không tính cái lần Nguyên tưởng Kăply là thằng K’Brêt, còn Kăply tưởng Nguyên là thằng K’Brăk, thì đây là lần đầu tiên hai đứa ở một mình bên nhau.
Nguyên nằm ngửa mặt nhìn trừng trừng lên trần nhà một hồi rồi đột ngột cất tiếng hỏi:
- Mày có nhìn thấy điểm mấu chốt trong toàn bộ câu chuyện kỳ lạ này không, Kăply?
- Hổng thấy.
Kăply lười biếng đáp và xoay mặt về phía bạn chờ thằng này giải đáp. Cho đến khi rời khỏi làng Ke xa lắc xa lơ rồi, Kăply vẫn không bỏ được thói quen xem thằng Nguyên là thủ lĩnh, và nó rất nhiệt tình, thậm chí rất khoái trá được suy nghĩ bằng cái đầu của đại ca nó.
- Cái đầu của mày đúng là không thể dùng vào việc suy nghĩ được! - Nguyên nhếch môi, chưa chịu giải đáp ngay.
- Khỏi cần mày ca ngợi. Tao tự đánh giá cái đầu của tao được mà! - Kăply nhăn nhó. - Vì vậy tao mới vểnh tai nãy giờ chờ mày nói đây nè.
- Cho đến ngày hôm nay thì tao mới rõ mọi chuyện, Kăply à! - Nguyên chậm rãi nói, lần này nó lấy giọng nghiêm trang và xoay hẳn thân người về phía Kăply để hai đứa đối diện nhau. - Mày cũng biết rồi đó, chẳng ai ở tòa lâu đài này biết lai lịch thật sự của tao và mày, trừ K’Brăk và K’Brêt. Chính hai thằng phù thủy lỏi con này đã sắp đặt trò đánh tráo, mày thấy có đúng không?
- Điều đó không cần mày nói thì cái đầu dốt đặc của tao cũng đã hiểu ra từ lâu rồi! - Kăply đáp trả bằng giọng châm biếm.
Phớt lờ vẻ khiêu khích của bạn, Nguyên thản nhiên nói tiếp:
- Nhưng mày có biết tại sao hai thằng lỏi đó bày ra trò quái đản này không?
- Tại sao hở? Ờ, ờ... chuyện này thì tao không biết.
- Dễ hiểu lắm, Kăply! - Nguyên nói, giọng đột nhiên hậm hực. - Hai thằng đó muốn bọn mình thế mạng cho tụi nó.
Kăply mở to mắt:
- Ý của mày là...
- Đây là ý của thằng K’Brăk và thằng K’Brêt chứ không phải ý của tao! - Nguyên gắt gỏng. - Tụi nó muốn tránh chạm trán với Baltalon nên tìm cách lừa hai đứa mình về đây.
Kăply chớp chớp mắt:
- Ờ, có lẽ thế.
- Chắc chắn chứ không phải là có lẽ! - Nguyên nhăn mặt, càng lúc trông nó càng giống quả táo khô. - Tao đã nhẩm tính rồi. Hai thằng nhãi đó chạy đến làng Ke đúng vào ngày pho tượng báo tử xuất hiện ở tòa lâu đài K’Rahlan.
- Cũng tại mày cả thôi! - Kăply thở dài. - Mày cứ khoái cái trò mò lên đồi Phù Thủy. Nếu không đi lơn tơn trên đó, bọn mình đâu có giáp mặt hai thằng nhãi kia.
- Cho đến lúc này tao vẫn thấy cái đầu của mày vẫn chẳng khá hơn cục gạch chút xíu nào, Kăply à! - Nguyên lúc lắc đầu, vẻ chán chường như bị buộc phải trò chuyện với một cục gạch thật sự. - Một khi thằng K’Brăk và thằng K’Brêt đã mò đến tận làng Ke rồi thì bọn mình có lên đồi Phù Thủy hay không, tụi nó vẫn tìm ra cơ hội tóm gáy bọn mình, mày hiểu không?
- Ờ, ờ, có lẽ thế.
Lần này Nguyên không buồn cự nự cái kiểu trả lời chán ngắt của thằng bạn mình nữa. Nó lật người nằm ngửa lại, tiếp tục thao láo mắt nhìn lên trần nhà và buông một câu não ruột:
- Chẳng lẽ tao chỉ còn sống có 28 ngày nữa thôi sao, Kăply?
Cứ như thể câu hỏi của Nguyên đốt cháy tấm nệm lông chim dưới lưng Kăply. Kăply nhảy bắn người lên như đang nằm trên một cái bếp lò.
- Chậc, tao quên mất chuyện đó! Phải tính sao chứ! - Kăply ngồi xổm ngay trên giường, lỏ mắt nhìn bạn, hớt hải kêu lên.
- Chẳng tính gì được, trừ phi tìm ra chỗ cất giấu hai chiếc ghế ngựa vằn đã đưa mình về đây. Theo tao, hai chiếc ghế đó chính là phương tiện đi lại giữa xứ Lang Biang và làng Ke! - Nguyên đáp, vẫn không buồn nhúc nhích, thậm chí không rời mắt khỏi trần nhà trên cao. Trông nó có vẻ như nói cho vui chứ chẳng hy vọng gì.
- Tao nghĩ trong những ngày còn lại sớm muộn gì bọn mình cũng sẽ tìm ra hai chiếc ghế đó.
Nguyên nhếch mép:
- Nhỡ không tìm thấy thì sao?
- Không tìm thấy hở? Ờ, nếu không tìm thấy thì sao há? Nếu không tìm thấy...
Kăply vò tung mái tóc, bối rối lặp đi lặp lại, cảm thấy mình đang ngu dần từng phút một.
Nguyên xoay người, thò chân đá vào mông bạn:
- Nói thế chứ mày đừng lo lắng quá. Tao tin thế nào con bé Păng Ting cũng sẽ thuê được bọn Tam phù thủy bảo vệ tao.
Nguyên đột ngột nghiến răng:
- Hiện nay tao chỉ ấm ức một điều...
Cặp mắt Kăply đóng đinh vào bộ mặt hầm hầm của bạn. Nó không thốt tiếng nào nhưng ánh mắt đó cho thấy nó đang nóng lòng chờ nghe đến chết đi được.
- Mày biết tao đang ấm ức chuyện gì không! - Nguyên hỏi cho có hỏi, vì không đợi Kăply đáp, nó tiếp ngay. - Cứ nghĩ đến cảnh thằng K’Brăk và thằng K’Brêt lúc này đang ngồi khểnh trên đồi Phù Thủy rung đùi khoái trá chờ bọn mình bị Baltalon làm cho tiêu tùng là tao cứ thấy sôi gan.
Sau khi cay cú tuôn một tràng, Nguyên im lặng nhìn Kăply, chờ thằng này a dua theo như mọi khi. Nhưng thằng Kăply hôm nay có vẻ chẳng khoái trò chửi rủa. Nguyên ngạc nhiên khi thấy bạn nó lộ vẻ ngần ngừ:
- Thực ra... thực ra...
- Thực ra cái cóc khô gì! - Sự ấp úng của Kăply làm Nguyên bực mình. - Chẳng lẽ mày thấy tội lỗi của thằng K’Brăk và thằng K’Brêt không đáng treo cổ hay sao?
- Tao chẳng bênh vực gì tụi nó! Chỉ vì... chỉ vì tao thấy hoàn cảnh tụi nó cũng đáng thương. Ba mẹ thằng K’Brăk bị phe Bastu giết chết...
Kăply gãi đầu sồn sột, vừa phân trần nó vừa lấm lét nhìn bạn, nơm nớp chờ thằng này nổi cơn tam bành. Nhưng Nguyên chẳng giống chút gì với quả mìn bị châm ngòi. Những điều Kăply vừa nói khiến lòng nó bất giác chùng xuống.
- Ờ, thằng K’Brăk bây giờ đã là thằng nhãi mồ côi! - Nguyên chép miệng. - Thằng K’Brêt chắc cũng vậy, tao chẳng thấy ba mẹ nó đâu.
Kăply như nở từng khúc ruột. Nó toét miệng hào hứng:
- Suy ra chuyện tụi nó lừa bọn mình dù sao cũng có thể châm chước được!
- Suy ra cái đầu mày! - Đã dịu xuống, Nguyên bỗng gầm lên. - Mày đừng có chọc cho tao phát khùng nghe Kăply!
Nguyên khò khè trong cơn giận dữ:
- Tụi nó sợ chết thì tụi nó cứ kiếm đường chuồn, việc gì phải lôi bọn mình vào.
- Nếu không có bọn mình thế vai thì tụi nó làm sao thoát khỏi sự truy lùng của đám sứ giả dưới trướng Bastu! - Kăply cãi. - Đây gọi là đánh lừa mà lại.
Lần này Nguyên không buồn phản ứng. Mãi một lúc sau, nó mới tặc tặc lưỡi, giọng ỉu xìu:
- Ờ, mày nói nghe cũng có lí.
Kăply nhìn bạn với vẻ dò xét rồi ngập ngừng nói tiếp:
- Thằng K’Brăk và thằng K’Brêt làm thế là do bất đắc dĩ.
- Ờ! - Nguyên hờ hững.
- Đánh lừa bọn mình chắc tụi nó cũng chẳng sung sướng gì!
- Ờ.
Kăply liếm môi:
- Tao nghĩ giờ này có lẽ hai đứa nó đang lo cho bọn mình ghê lắm.
Thấy Nguyên ừ ào một cách dễ dãi, Kăply hăm hở lấn tới. Nhưng lần tới đây thì Nguyên không ậm ừ nhát một nữa. Nó thình lình quắc mắt:
- Sao mày biết?
- Tao hở! - Kăply giật thót. - Tao... tao đâu có biết. Tao chỉ... đoán thế thôi.
Nguyên nhìn vẻ lúng túng của bạn, hừ mũi một cái và uể oải xoay người nằm ngửa lại. Lần này, ánh mắt nó không buồn đi lang thang trên trần nhà nữa. Nó khép mắt lại, một dấu hiệu cho thấy nếu không phải buồn ngủ thì rõ ràng nó cũng chán trò chuyện với thằng bạn nó lắm lắm rồi.
Kăply ngược lại, chẳng thấy buồn ngủ chút xíu nào. Trong đầu nó đang bay lượn bao nhiêu là ý nghĩ. Nó nghĩ về thằng K’Brăk và thằng K’Brêt. Nó không biết hai thằng nhãi đó hiện đang làm gì, cầu mong cho tụi nó cứ ru rú trên đồi Phù Thủy, đừng đi lung tung và gây rắc rối lộn xộn cho làng Ke. Nó cũng thấp thỏm không biết sự mất tích của nó và thằng Nguyên đã làm gia đình tụi nó hoảng loạn đến mức nào, và có làm đảo lộn mọi sinh hoạt của người làng Ke hay không.
Sau một hồi lang thang ở làng Ke, những ý nghĩ trong đầu Kăply lẩn thẩn quay lại xứ Lang Biang. Nó không khỏi lo lắng khi cảm thấy thế lực hùng mạnh của phe Hắc Ám đang đè nặng lên cuộc sống của xứ sở xa lạ này. Qua những gì thu lượm được mấy ngày nay, dù không thông thái lắm nó cũng nhận ra trùm Bastu và đám tay chân là bọn chuyên đi gieo rắc tội ác và có vẻ như bằng cách đó mưu toan thống trị cả xứ Lang Biang. Rõ ràng một bầu không khí chết chóc đang bao trùm lên tòa lâu đài K’Rahlan, nơi nó và Nguyên đang cư ngụ, và điều khiến nó bất an nhất là nạn nhân sắp tới của trùm Bastu chính là thằng bạn thân yêu của nó dưới lốt tiểu chủ nhân của tòa lâu đài.
Kăply thiệt tình không biết nếu rốt cuộc không tìm thấy hai chiếc ghế ngựa vằn để tếch về làng Ke, nó và Nguyên có sẽ thoát khỏi bản án tử của Baltalon hay không? Ý nghĩ đó làm Kăply bồn chồn quá đỗi, nhất là cho đến giờ này thằng Suku vẫn biệt tăm, con nhỏ Păng Ting thì không thấy đâu, còn bọn Tam phù thủy không biết chừng nào mới xuất hiện.
Nghĩ quanh nghĩ quẩn một hồi, Kăply chợt ao ước phải chi nó có pháp thuật cao cường cỡ Đại tiên ông Mackeno. Giá được như thế, nó sẽ không để cho phe Bastu làm loạn cả lên như hiện nay. Nhưng khổ nỗi cho đến lúc này trình độ của nó chỉ mới khiến cọng lông chim cựa quậy được có chút xíu. Trình độ như thế thì bệ rạc quá, chỉ đáng gãi ngứa cho đám sứ giả dưới trướng Bastu. Kăply buồn rầu nghĩ, và bất giác nó mong đến cháy ruột ngày vào thụ giáo ở trường đào tạo tài năng Đămri, nhất định nó sẽ cố gắng để trở thành một đại phù thủy tầm cỡ. Nó và Nguyên sẽ cùng bố K’Tul, K’Tub, Êmê, Suku, Păng Ting liên kết với nhau thành một khối vững chắc ngăn chặn mọi âm mưu của phe Bastu.
Kăply bắt đầu nghĩ lung. Và khi nó thấy nó vung tay một cái đã xuất hiện một luồng ánh sáng chói lòa phóng thẳng tới ngọn đồi trước mặt nơi hiệp sĩ gươm ngắn đang cỡi con quái mã với con rồng dữ tợn đang bay lồng lộn trên đầu, và trong nháy mắt tất cả những đối thủ bước ra từ các bức tranh quái đản của thằng K’Brăk bị luồng ánh sáng đốt ra tro thì rõ ràng Kăply không biết rằng nó đã ngủ.
/30
|