Chương 23
Sứ giả thứ tư
Lúc bọn trẻ lâu đài K’Rahlan về đến nhà thì thằng Đam Pao và con Chơleng đang sửa soạn cho bữa ăn chiều. Cả bọn điếng hồn khi nhận ra tụi nó đã đi rong gần suốt một ngày. Lúc đuổi theo thằng Steng rồi sau đó kéo nhau quay lại trường Đămri, tụi nó nghĩ là sẽ về trễ chút xíu thôi chứ đâu có ngờ cuối cùng sự việc lại đi xa đến thế.
Nhìn Đam Pao và Chơleng chạy qua chạy lại giữa nhà bếp và bàn ăn, đứa nào cũng thấy có thứ gì đó đang quằn quại trong dạ dày, và tụi nó đau khổ biết rằng cái hiện tượng đó chắc chắn không phải vì đói mà vì lo.
- A!
Thằng Đam Pao tròn xoe mắt khi nhác thấy cả đống đầu cổ rón rén thò vào từ cổng sau. Nó đưa tay quẹt mũi, nhọ nồi trên tay làm chóp mũi nó đen thui, và khụt khịt nói:
- Đi chơi dữ quá há!
- Ê, tỉnh trí lại chút đi, Đam Pao! – K’Tub gầm gừ. – Bộ mày tưởng mày là ba tao hả?
Kăply nhớn nhác ngó quanh:
- Bố K’Tul đâu rồi, Chơleng?
- Em không biết, anh K’Brêt. – Chơleng đặt cái đĩa trên tay xuống bàn, lễ phép đáp.
- Cậu K’Tul đến chỗ ngài Ama Đliê rồi.
Đam Pao nhanh nhẩu nói, rõ ràng so với Chơleng, thằng nhóc này là đứa nhiều chuyện khủng khiếp.
- Ba tao lên đó làm chi vậy? – K’Tub xoáy mắt vào chiếc mũi dơ hầy của thằng Đam Pao, ngờ vực hỏi.
- Chắc tại hồi trưa không thấy tờ Tin nhanh N, S & D, cậu chạy tới đó hỏi xem sao.
- Như vậy là tờ báo lôm côm đó đình bản rồi. – Nguyên nhún vai và nói tiếp bằng giọng châm biếm mà chỉ những khi thích chí lắm nó mới đem ra dùng. – Vụ Bolobala đã kết thúc hoàn toàn ngược lại với những gì tờ báo này rêu rao, và chúng ta đã có thể chúc mừng Ama Đliê về việc hắn hoàn toàn thành công trong việc làm mất uy tín của chính mình.
- Thiệt là đáng đời! – K’Tub khoái trá ra mặt. – Sau vố này, Ama Đliê nằm liệt giường đến ba tháng là ít.
- Còn mẹ chị, Đam Pao? – Êmê quay chiếc mũi hếch ra bốn phía, nơm nớp hỏi. – Mẹ chị đâu?
- Sáng nay, dì Êmô đi lâu đài Sêrôpôk rồi. Dì bảo dì có chuyện phải đi gấp, không đợi các anh chị được.
- Mẹ chị có nhắn lại gì không?
- Dì dặn các anh chị không được đi đứng lung tung. – Đam Pao đáp mà mặt tươi hơn hớn. – Dì bảo em phải thay mặt dì để nhắc nhở và giám sát các anh chị.
Câu cuối cùng, thằng Đam Pao cất cao giọng và đôi mắt nó híp lại trông rất chi là khoái tỉ.
- Thiệt không đó mày? – K’Tub sa sầm mặt, phải cố lắm nó mới không đá cho thằng Đam Pao một cái.
- Thôi, được rồi, giám sát thì giám sát! Nhưng trước tiên mày phải giám sát xem bao tử bọn tao đang có gì trong đó không đã.
Nguyên vui vẻ nói, cảm thấy không có món quà nào quý giá đối với tụi nó hơn là sự vắng mặt của ông K’Tul và bà Êmô trong lúc này.
Những đứa khác cũng hồ hởi không kém. Chỉ năm phút sau, cả bọn đã thay đồ xong và có mặt quanh bàn ăn, mặt mày đứa nào đứa nấy tươi tỉnh như vừa từ dưới sông lên.
K’Tub đói ngốn đói ngấu. Nó không đủ nhẫn nại để cầm lên chiếc muỗng một cách khoan thai như mọi lần. Bưng tô cháo bằng cả hai tay, nó vục mặt vào húp soàn soạt khiến Êmê phải cau mày:
- Ê, lịch sự chút đi, K’Tub!
- Ờ, – Kăply nheo mắt phụ họa – bữa nay mày ăn uống ngó thô lỗ thiệt đó K’Tub.
Thay vì ngóc lên, K’Tub như muốn nhấn đầu mình chìm luôn xuống đáy tô cháo, và tiếng trả lời của nó nghe như vọng lên từ dưới nước:
- Đừng quên là từ sáng đến giờ em không có gì bỏ vô bụng đó nha.
- Ủa, anh tưởng tụi anh cũng y như vậy thôi chớ.
Nguyên cười nói và cầm muỗng xới cơm vô chén. Đã lâu lắm, nó mới lại ăn cơm. Từ ngày tới lâu đài K’Rahlan đến nay, nó và Kăply quen ăn theo kiểu của Êmê và K’Tub. Tụi nó bữa nào cũng chén căng bụng thịt khoanh sinh vật nguyên thủy và xà lách trộn, mà nói cho công bằng thì những món này cũng ngon thiệt.
- Tụi thằng Tam bữa nay được một phen mở mắt há? – Kăply nói, miệng nhồm nhoàm thức ăn. – Chơi với tụi mình, tụi nó sướng thiệt đó. Được chui qua chiếc cầu thang quái dị trước văn phòng hiệu trưởng, được nhìn thấy bao nhiêu là thứ, từ tấm gương lưu trữ đến quả cầu polygo…
- Được đối diện với bao nguy hiểm nữa, K’Brêt. – Nguyên nói, giọng nghiêm nghị.
- Ờ, thì tao công nhận là tụi nó hết lòng vì bạn bè thiệt. – Kăply bối rối bổ sung.
Êmê tủm tỉm:
- Nhất là nhỏ Mua, phải không anh K’Brêt?
Kăply có cảm giác cái mặt nó bị nướng trên bếp lò. Nó nhe răng và giơ nắm đấm về phía Êmê, hy vọng rằng làm như thế sẽ khỏa lấp được nét mặt mà nó đoán là rất khó coi của mình.
- Chị Cặp Sách đương nhiên là quá tốt với anh K’Brêt rồi. – K’Tub ngước mặt lên khỏi tô cháo, bô bô với đôi môi vẫn còn ướt chèm chẹp. – Ngay cả chị Păng Ting trùm sò dạo này cũng tốt với tụi mình ghê. Lúc này chơi với tụi mình, chẳng thấy chỉ nhắc gì đến chuyện tiền bạc hết.
Bọn trẻ vừa càn quét thô bạo các đĩa thức ăn vừa cười nói ồn ào và cảm thấy thoải mái ghê gớm khi không có cặp mắt gườm gườm ngó y chang khẩu súng hai nòng của ông K’Tul chĩa từ đầu bàn ăn và cái miệng lúc nào cũng sẵn sàng tuôn ra những lời trách cứ của bà Êmô.
K’Tub ăn hết tô cháo thứ ba mới chịu ngồi thẳng người lên như mọi người.
- Thiệt tình thì em hổng biết thầy N’Trang Long làm thế nào để tóm được thủ phạm. – Nó lấy tay áo quẹt mép khiến Êmê phải nhăn mặt ghê tởm. – Cô Kemli chỉ gặp hắn trong giấc mơ chứ có phải gặp ở giữa sân trường đâu mà bắt với bớ.
Nguyên hừ giọng:
- Thầy sẽ có cách, K’Tub à. Chắc chắn trình độ và sự hiểu biết của tụi mình chẳng là cái đinh gì so với thầy.
Kăply vỗ vai K’Tub:
- Bộ em không nhớ lúc nãy thằng Suku khẳng định thủ phạm sẽ sa lưới nội trong đêm nay sao?
- Trời đất, anh K’Brêt! – K’Tub nhướn mắt, trông cái cách nó nhìn Kăply có thể tin rằng nó đang nghĩ thằng này vừa bị va đầu phải tường. – Bộ anh hết người tin rồi hay sao mà đi tin lời thằng Suku!
Kăply chưa kịp mở miệng, Nguyên đã lên tiếng đáp thay:
- Nhưng mà trong trường hợp này thì tụi anh rất tin vào nhận định của Suku, K’Tub à.
Câu nói tỉnh queo của Nguyên dập tắt luôn ý muốn tranh cãi của K’Tub. Nó chỉ bày tỏ sự phản đối của mình bằng cách ngồi đăm chiêu ngó ba chiếc tô rỗng trước mặt như thể cầu mong cho ngày hôm nay qua lẹ lẹ để sáng ra thấy phỏng đoán của thằng Suku trật lất cho rồi.
oOo
Từ văn phòng hiệu trưởng, cô Kemli Trinh trở về văn phòng mình bằng những bước chân thất thểu. Từ lúc đó cho đến khi màn đêm buông xuống, cô nằm lì trên giường, bỏ luôn cả bữa ăn tối, bất chấp tiếng gõ cửa kiên trì của cô Cafeli Chil.
Mắt mở thao láo, cô nằm nhìn đăm đăm lên trần nhà, lòng hoang mang tột độ. Cô không nhớ có lần nào trong đời mình cô trải qua tâm trạng phập phồng như thế. Cô đã thề với hắn là cô không bao giờ tiết lộ những cuộc gặp gỡ giữa cô và hắn trong giấc mơ. Nhưng cô đã không làm được. Chiều nay cô đã nói hết với thầy N’Trang Long và bọn trẻ. Cô không biết hắn có biết điều đó hay không nhưng cô chắc là hắn biết. Cô có cảm giác hắn ở rất gần cô, không một hành tung, cử chỉ hay lời nói nào của cô lọt khỏi tầm mắt hắn, trong khi cô không hề nhận ra hắn là ai.
Đối với cô, hắn là một quyền lực. Một quyền lực đen tối và vô hình, vì vậy không thể kháng cự. Cô không thể làm gì được hắn trong những giấc mơ của cô, nhưng hắn thì có thể điều khiển cô như một con rối. Đã bao nhiêu lần, hắn đến, thường là vào khoảng nửa đêm hay gần sáng, và lần nào cũng vậy, khi thấy hắn đột ngột hiện ra từ một góc khuất nào đó của giấc mơ với tấm khăn bịt mặt, cô đều kinh hoàng thét lên để rồi sau đó riu ríu nghe lời hắn. “Đừng quên thằng bé của ngươi đang ở trong tay ta, Kemli”. Khi hắn nói, cô thấy rõ cái nhìn tăm tối của hắn đằng sau tấm khăn. “Nếu ngươi tin rằng ngươi là một người mẹ độc ác thì ngươi cứ việc không thèm nghe lời ta”. Hắn không nói nhiều, như sợ cô nhận ra giọng hắn, nhưng chỉ cần một hay hai câu thôi, hắn đã khiến cô xẹp xuống như một miếng giẻ ướt.
Cô Kemli Trinh vừa nghĩ ngợi vừa cố chống chọi lại cơn buồn ngủ. Cô tin rằng nếu cô không thiếp đi thì hắn không làm gì được cô. Cô vốn yếu đuối, trong giấc mơ cô lại càng yếu đuối gấp một trăm lần. Ngay cả tự sát để thoát khỏi bàn tay của hắn, cô cũng không làm được. Cô không nhớ đã từng nghe nói có ai chết trong giấc mơ chưa, nhưng cô nghĩ chắc là chưa.
Dĩ nhiên là cô có thể ngồi lên hoặc đi tới đi lui trong phòng. Khi người ta tích cực hoạt động thì giấc ngủ sẽ khó chiếm đoạt hơn. Cô biết vậy nhưng rốt cuộc cô vẫn nằm yên trên giường. Cô sẽ thức, cô sẽ sẵn sàng thức từ đêm này qua đêm khác, thậm chí sẽ thức suốt đời nếu con người ta thực sự có thể sống mà không cần phải ngủ, nếu cô chưa từng gặp hắn.
Nhưng cô đã trót gặp hắn rồi và đã biết chính xác con trai của cô đang ở trong tay hắn thì cô không thể làm ra vẻ đó chỉ là một cơn mộng mị vớ vẩn.
Cô nhớ đêm hôm qua, hắn lao vào giấc mơ của cô với vẻ hốt hoảng của kẻ vừa thoát chết trong gang tấc. Cô thấy hắn đánh mất vẻ ung dung thường lệ, thậm chí có vẻ như hắn không đủ thời gian để chọn cái cách xuất hiện mà hắn ưa thích là lẳng lặng nhô ra từ một ngóc ngách nào đó trong giấc mơ để làm cho cô khiếp sợ.
- Hailixiro bị tóm rồi. Ngày mai ngươi phải lập tức đến gặp lão N’Trang Long. – Hắn nhanh chân lách vào một chỗ mờ mờ và hổn hển nói, hơi thở gấp đến mức tấm khăn che mặt bay phần phật.
Cô ngơ ngác nhìn hắn:
- Tôi đến gặp ngài hiệu trưởng để làm gì, thưa ông?
- Để tự thú. – Hắn nói, giọng ráo hoảnh.
- Tự thú? – Cô mấp máy môi, mệnh lệnh của hắn lạ lùng đến mức nó đã xuyên vào tai cô rồi mà cô vẫn chưa hiểu hắn muốn gì.
- Đúng là tự thú. – Hắn gật đầu. – Ngươi phải thú nhận chính ngươi là người đã ra lệnh cho Hailixiro sát hại K’Brăk.
- Nếu thế… – Cô tái mặt, hắn giải thích rõ ràng đến mức cô không thể không hiểu, và khi hiểu ra rồi thì giọng cô khản đặc – nếu thế tôi sẽ bị bắt, sau đó…
- Ngươi bình tĩnh đi! – Hắn có vẻ khoái trá trước sự hoảng hốt của cô. – Bọn ngốc ở Cục an ninh chỉ bắt ngươi trong trường hợp ngươi làm việc cho phe Hắc Ám thôi.
Hắn ngừng lại một chút, rồi đanh giọng nói:
- Ngươi phải ráng ghi nhớ những gì ta sắp nói đây. Chắc chắn người ta sẽ hỏi ngươi tại sao ngươi ra đầu thú, tại sao ngươi muốn giết K’Brăk, tại sao ngươi biết Hailixiro là ma cà rồng thuần hóa Bamuri, cũng như một lô một lốc những câu hỏi ngu ngốc khác. Và ngươi sẽ đàng hoàng thoát tội nếu ngươi khắc vào lòng câu chuyện tuyệt vời mà ta sắp xếp sẵn cho ngươi đây…
Cô phải công nhận câu chuyện tưởng tượng của hắn thật hoàn hảo. Cô và K’Rahlan là một cặp, và mối tình đó bị tan vỡ bởi Ka Ming. Đó là lý do ngươi căm ghét K’Brăk, hắn nói như thế. Vợ chồng K’Rahlan đã chết, không ai có thể kiểm chứng được. Hơn nữa, đó là chuyện tình trong bí mật, chỉ những người trong cuộc biết với nhau. Hắn trấn an cô và cô cảm thấy việc vờ vĩnh đó không quá phức tạp đối với khả năng diễn xuất của cô.
Hắn còn dặn dò cô nhiều chuyện khác nữa nhưng cô chỉ nghe loáng thoáng. Lòng cô lúc này chỉ sôi lên một câu hỏi – câu hỏi quan trọng nhất trong đời cô:
- Thế còn con trai của tôi?
- Con trai ngươi sẽ được tự do. Nếu ngươi làm đúng theo những gì ta nói thì kết quả hiển nhiên là mọi chuyện đều tốt đẹp: vụ Bolobala sẽ được xếp lại, Hailixiro sẽ trở lại cuộc sống trước đây của Bamuri, ngươi vẫn tiếp tục dạy học ở trường Đămri và con trai ngươi sẽ có mặt tại nhà ông bà ngoại nó ở làng Ea Tiêu ngay vào ngày hôm sau…
Hôm đó, lần đầu tiên cô nghe hắn nói nhiều như thế. Hoàn cảnh bức bách khiến hắn không còn giữ được sự thận trọng, nhưng cho dù như vậy cô vẫn không thể nhận ra hắn là ai. Mỗi khi gặp cô, hắn luôn luôn ý thức về vị trí mà hắn sẽ xuất hiện. Bao giờ hắn cũng chọn một chỗ tranh tối tranh sáng, rất gần các góc khuất, để nói chuyện với cô. Và lạ lùng là bao giờ hắn cũng đặt người vào đúng chỗ nhạt nhòa nhất trong giấc mơ của cô, như người thợ lau kính lành nghề biết cách đặt nùi giẻ vào chỗ nhòe nhất trong tấm kính bị mưa tạt. Hắn luôn đứng ở chỗ khó thấy rõ nhất và quả thật lần nào cô nhìn hắn cũng giống như nhìn qua một màn sương, chỉ nhận ra được màu sắc của chiếc áo chùng và tấm khăn che mặt mà thôi.
- Thế còn số phận của K’Brăk, thưa ông?
Cô hỏi, cố buộc hắn nói nhiều hơn nữa. Và cô thấy cặp mắt hắn quắc lên.
- Câm miệng! – Hắn rít khẽ, giọng lạnh lẽo đến mức cô phải run lên. – Đó không phải là chuyện của ngươi!
Bây giờ nhớ lại giấc mơ đêm qua, cô có cảm giác giọng nói của hắn rất quen thuộc. Chắc chắn hắn là người cô thường gặp, thường trò chuyện, nhưng rõ ràng khi gặp cô trong giấc mơ hắn đã cố tình làm cho giọng nói khác đi.
Trong khi cô Kemli Trinh mải đắm mình vào những nghĩ ngợi, âu lo, màn đêm thong thả nhả những mảng tối cuối cùng xuống các tầng tháp. Khi chợt nhận ra bóng tối trong phòng đã đen kịt, cô khẽ vẫy tay một cái về phía góc phòng và từ trên tường một quả táo chập chờn cháy lên thứ ánh sáng đỏ và ấm nóng.
Cô Kemli Trinh tin là khi bóng tối bị xua đi, cô sẽ đỡ sợ hơn và cũng đỡ buồn ngủ hơn. Lúc này cô đang bắt gặp mình vừa muốn vừa không muốn gặp lại hắn, bởi vì cô không thể xác định được hắn đã biết gì về cuộc trò chuyện giữa cô và thầy N’Trang Long hồi chiều hay chưa. Cô hồi hộp không biết nếu cô thiếp đi, cái sẽ đến trong giấc mơ của mình là điềm lành hay điềm dữ. Giống như một con bạc yếu bóng vía, cô không dám giở chiếc bát lên để nhìn những con xúc xắc, nhất là canh bạc này đánh cược bằng tính mạng của con trai cô.
Nhưng trong khi nấn ná, cô Kemli Trinh không hay rằng sự mệt mỏi và căng thẳng đã bất ngờ đánh quỵ cô vào lúc cô không ngờ nhất. Cô không biết cô đã ngủ.
oOo
Thoạt tiên, cô Kemli Trinh thấy mình đang dạo bước trong một vườn hoa ngũ sắc. Hương thơm, cảnh đẹp vây phủ từng bước chân cô nhưng cô thấy lòng mình chẳng vui sướng gì. Tâm trạng nặng nề theo cô vào trong giấc mơ, ngăn cản sự hứng khởi lẽ ra phải có giữa một khung cảnh như vậy.
Dường như cô đang đi dạo vào buổi chiều, cô nhận ra điều đó khi ngắm từng cụm sương dày đang lững lờ dâng lên từ mặt cỏ.
- Ngươi đấy à?
Một giọng nói bất thần phát ra từ màn sương bên tay trái khiến cô thấy rõ rệt trái tim mình đang rơi xuống.
- Tôi… đây…
Cô Kemli Trinh lắp bắp, cố đừng khuỵu chân xuống nhưng đôi chân cô tự nhiên trở nên nặng trịch, yếu ớt và cuối cùng cô thấy mình ngồi bệt trên cỏ.
- Ngươi sợ à? – Giọng nói của hắn lại vang lên, chế giễu và đay nghiến, nghe khô khốc đến lạnh gáy.
Cô nhìn trừng trừng về phía phát ra tiếng nói nhưng cũng như mọi lần, cô chỉ thấy một bóng đen lờ mờ ẩn hiện sau làn sương trắng đục.
- Con trai của tôi… – Cô mấp máy môi, tim thắt lại vì lo âu.
- Ngươi sẽ không bao giờ gặp lại con trai của ngươi nữa, Kemli. – Hắn đáp, lạnh lùng và độc ác.
Câu nói của hắn đập vào tai cô Kemli Trinh như một cái tát khiến cô xây xẩm mặt mày.
- Ông… ông… – Cô kêu lên đầy hoảng sợ, thấy mình run bắn từ đầu tới chân như đang ngâm mình trong hố băng.
- Đồ khốn! – Thình lình hắn quát lên, lớn đến mức cô thấy những chiếc lá lung lay trong màn sương. – Hồi chiều ngươi đã khai ra những gì với lão N’Trang Long?
- Tôi đã làm đúng theo những gì ông dặn, – cắn môi muốn bật máu, cô Kemli Trinh cố nhen lên một chút hy vọng qua những lời phân trần tội nghiệp – nhưng ông hiểu cho, ngài hiệu trưởng không bị mắc lừa…
- Thiệt chẳng ra cái quái gì hết! – Hắn lại gầm lên điên cuồng. – Bây giờ thì lão N’Trang Long và bọn ngốc bên Cục an ninh lại có chuyện để làm rồi. Hừm, ngươi đúng là đồ ăn hại, Kemli à.
- Ông hiểu cho… – Cô Kemli ngước đôi mắt ngân ngấn nước về phía bụi cây bên trái, van lơn bằng giọng thều thào. – Xin ông tha cho con trai tôi. Dù sao thì cũng không ai làm gì được ông…
- Sao lại không ai làm gì được hắn?
Một giọng trẻ con thình lình vang lên gần như ngay bên cạnh hắn khiến cả hai đều giật bắn người.
Trong khi cô Kemli Trinh đờ người ra trước diễn biến quá bất ngờ thì hắn trấn tĩnh rất nhanh. Mắt lóe lên rờn rợn, hắn quay phắt lại và từ bàn tay hắn một bông hoa bạc bay ra nhanh không thể tưởng. Vì hai bên đứng quá gần nhau nên đứa bé vừa xuất hiện chỉ kịp “a” lên một tiếng đã bị bông hoa bạc bắn trúng ngực rồi.
Nhưng nạn nhân không ngã xuống như hắn nghĩ. Hắn sửng sốt đến đứng tròng khi thấy bông hoa giết người xuyên qua cơ thể đối phương như xuyên qua không khí, không vang lên một âm thanh nhỏ và tiếp tục lao đi như gió, phát ra những tiếng loạt soạt khi xuyên qua đám cây lá phía sau.
- Tay này lợi hại thiệt đó, Pôcô!
Đứa bé lấy tay xoa xoa ngực, cười hì hì và vui vẻ nói. Thoạt đầu cô Kemli Trinh ngạc nhiên không hiểu nó nói chuyện với ai; cho đến khi một đứa bé khác lảnh lót đáp lại từ một chỗ nào đó trong màn sương dày đặc thì cô mới biết có tới hai đứa xuất hiện trong giấc mơ của cô:
- Nhưng bữa nay thì hắn gặp xúi quẩy rồi, Pôca.
Hắn ngoảnh phắt lại, mở căng mắt, chưa kịp nhận ra thằng nhóc Pôcô đang ở chỗ nào thì một lằn sáng trắng phóng ra từ lùm cây bên trái, quấn chặt lấy cổ tay hắn.
Hắn hoảng hốt vung cánh tay kia lên, cô Kemli Trinh thấy rõ lưỡi dao lấp lánh trong bàn tay hắn, nhưng hắn chưa kịp có hành động tiếp theo thì một lằn sáng xanh từ phía Pôca bắn tới quấn chặt cánh tay còn lại. Trong thoáng mắt, cả hai tay của hắn đều bị khống chế.
- Bọn ngươi là ai? – Hắn kêu lên kinh sợ.
- Là ai thì bọn ta nghĩ ngươi cũng đâu có cần biết. – Pôca cười đáp, tay giật giật sợi dây như đứa trẻ nghịch sợi dây diều.
- Coi chừng bọn ngươi bắt lầm người nhà. – Hắn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn không giấu được sự lo lắng và căng thẳng.
- Người nhà ư? – Pôcô nhẩn nha quấn sợi dây trắng quanh người hắn thành từng vòng, miệng cười khì khì – Người nhà của ta chỉ có Pôca thôi. Và Pôca cũng chỉ có ta là người nhà thôi.
Lối nói chuyện không ra đùa giỡn cũng không ra ngây ngô của hai đứa bé khiến hắn bắt đầu cảm thấy hoang mang. Hắn cố vớt vát:
- Bọn ngươi không phải là người của trùm Bastu sao?
- Bastu là thằng cha nào vậy, Pôca? – Pôcô vừa thắt nút sợi dây vừa hỏi.
- Anh chưa từng nghe cái tên dở ẹc đó, Pôcô.
- Trời đất, Pôca! – Pôcô ré lên. – Mày là anh tao từ hồi nào vậy?
- Ờ quên. Thỉnh thoảng tao vẫn quên như vậy mà.
- Hừm, thỉnh thoảng! – Giọng Pôcô dịu xuống. – Em chỉ được quên lần này nữa thôi đấy.
- Em cái con khỉ! – Tới lượt thằng Pôca nổi quạu. – Mày đừng có mà lấn tới, Pôcô.
Trong thoáng chốc, Pôcô và Pôca hầu như quên bẵng tụi nó đang ở đâu và đang làm gì. Cô Kemli Trinh dở cười dở khóc khi thấy hai đứa bé tự nhiên sa đà vào cuộc tranh cãi hết sức vớ vẩn trong khi tên bịt mặt đôi mắt không ngừng láo liên khiến dạ dày cô cứ co thắt từng chặp.
Cô đang định lên tiếng cảnh báo thì “phực” một tiếng, tên bịt mặt đã bất ngờ lao ngược về phía sau như một hòn đạn, đầu dây lập tức tuột khỏi tay hai đứa bé. Trước vẻ mặt sững sờ của cô, hắn biến mất tâm mất tích trong màn sương, nhanh như một tia chớp.
- Cãi nữa đi! – Pôcô nhìn Pôca, giận dỗi nói.
Pôca như biết lỗi, nó không đáp mà chúm môi huýt lên một tiếng véo von. Gần như ngay lập tức, Pôcô chúm miệng huýt sáo theo.
Cô Kemli Trinh chưa hiểu tụi nó làm trò gì thì màn sương dày như đột ngột bị rách toạc bởi một khối đen thui đang vun vút lao tới.
Cô chớp mắt một cái, đã kinh ngạc thấy tên bịt mặt ủ rũ đứng đó, ngay chóc vị trí cũ, người vẫn bị trói chặt, và hai sợi dây xanh và trắng đã ở trong tay Pôcô và Pôca không biết từ lúc nào.
- Hề hề, ngươi đâu có đào tẩu dễ dàng như vậy được. – Pôca toét miệng cười. – Đừng có giỡn mặt với thanh xà và bạch xà chớ.
Bấy giờ cô Kemli Trinh mới để ý đến hai sợi dây trên tay Pôcô và Pôca, há hốc miệng khi thấy chúng ngo ngoe và phát ra những tiếng phì phì khe khẽ. Hóa ra đó là hai con rắn, một trắng một xanh, thân nhỏ như chiếc đũa, thoạt nhìn cứ ngỡ là hai sợi dây. Chính chúng đã nghe hiệu lệnh của Pôcô và Pôca, vội vã bay trở về, mang theo cả tên bịt mặt.
Đến lúc này thì tên bịt mặt biết không thể nào thoát khỏi tay hai thằng nhóc quái gở này. Vai xệ xuống, trông hắn có vẻ mặc kệ mọi sự đời.
Cô Kemli Trinh nhìn hắn, hoặc là cô nghĩ hắn đang nhìn cô. Cô thấy hắn ngước lên nhưng đứng bên này bức màn sương cô thực khó mà biết hắn đang nhìn đi đâu, thậm chí cô không rõ hắn có mở mắt ra không.
- Coi như ngươi tàn đời rồi. – Pôcô nói và khoái chí giằng mạnh sợi dây một cái, hành động chỉ có ở trẻ con và cô Kemli Trinh khẽ mỉm cười.
- Chưa chắc! – Hắn hừ mũi, không quan tâm đến việc đang bị trói. – Bọn ngươi đừng quên đây chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ thì không bao giờ là sự thực.
Sứ giả thứ tư
Lúc bọn trẻ lâu đài K’Rahlan về đến nhà thì thằng Đam Pao và con Chơleng đang sửa soạn cho bữa ăn chiều. Cả bọn điếng hồn khi nhận ra tụi nó đã đi rong gần suốt một ngày. Lúc đuổi theo thằng Steng rồi sau đó kéo nhau quay lại trường Đămri, tụi nó nghĩ là sẽ về trễ chút xíu thôi chứ đâu có ngờ cuối cùng sự việc lại đi xa đến thế.
Nhìn Đam Pao và Chơleng chạy qua chạy lại giữa nhà bếp và bàn ăn, đứa nào cũng thấy có thứ gì đó đang quằn quại trong dạ dày, và tụi nó đau khổ biết rằng cái hiện tượng đó chắc chắn không phải vì đói mà vì lo.
- A!
Thằng Đam Pao tròn xoe mắt khi nhác thấy cả đống đầu cổ rón rén thò vào từ cổng sau. Nó đưa tay quẹt mũi, nhọ nồi trên tay làm chóp mũi nó đen thui, và khụt khịt nói:
- Đi chơi dữ quá há!
- Ê, tỉnh trí lại chút đi, Đam Pao! – K’Tub gầm gừ. – Bộ mày tưởng mày là ba tao hả?
Kăply nhớn nhác ngó quanh:
- Bố K’Tul đâu rồi, Chơleng?
- Em không biết, anh K’Brêt. – Chơleng đặt cái đĩa trên tay xuống bàn, lễ phép đáp.
- Cậu K’Tul đến chỗ ngài Ama Đliê rồi.
Đam Pao nhanh nhẩu nói, rõ ràng so với Chơleng, thằng nhóc này là đứa nhiều chuyện khủng khiếp.
- Ba tao lên đó làm chi vậy? – K’Tub xoáy mắt vào chiếc mũi dơ hầy của thằng Đam Pao, ngờ vực hỏi.
- Chắc tại hồi trưa không thấy tờ Tin nhanh N, S & D, cậu chạy tới đó hỏi xem sao.
- Như vậy là tờ báo lôm côm đó đình bản rồi. – Nguyên nhún vai và nói tiếp bằng giọng châm biếm mà chỉ những khi thích chí lắm nó mới đem ra dùng. – Vụ Bolobala đã kết thúc hoàn toàn ngược lại với những gì tờ báo này rêu rao, và chúng ta đã có thể chúc mừng Ama Đliê về việc hắn hoàn toàn thành công trong việc làm mất uy tín của chính mình.
- Thiệt là đáng đời! – K’Tub khoái trá ra mặt. – Sau vố này, Ama Đliê nằm liệt giường đến ba tháng là ít.
- Còn mẹ chị, Đam Pao? – Êmê quay chiếc mũi hếch ra bốn phía, nơm nớp hỏi. – Mẹ chị đâu?
- Sáng nay, dì Êmô đi lâu đài Sêrôpôk rồi. Dì bảo dì có chuyện phải đi gấp, không đợi các anh chị được.
- Mẹ chị có nhắn lại gì không?
- Dì dặn các anh chị không được đi đứng lung tung. – Đam Pao đáp mà mặt tươi hơn hớn. – Dì bảo em phải thay mặt dì để nhắc nhở và giám sát các anh chị.
Câu cuối cùng, thằng Đam Pao cất cao giọng và đôi mắt nó híp lại trông rất chi là khoái tỉ.
- Thiệt không đó mày? – K’Tub sa sầm mặt, phải cố lắm nó mới không đá cho thằng Đam Pao một cái.
- Thôi, được rồi, giám sát thì giám sát! Nhưng trước tiên mày phải giám sát xem bao tử bọn tao đang có gì trong đó không đã.
Nguyên vui vẻ nói, cảm thấy không có món quà nào quý giá đối với tụi nó hơn là sự vắng mặt của ông K’Tul và bà Êmô trong lúc này.
Những đứa khác cũng hồ hởi không kém. Chỉ năm phút sau, cả bọn đã thay đồ xong và có mặt quanh bàn ăn, mặt mày đứa nào đứa nấy tươi tỉnh như vừa từ dưới sông lên.
K’Tub đói ngốn đói ngấu. Nó không đủ nhẫn nại để cầm lên chiếc muỗng một cách khoan thai như mọi lần. Bưng tô cháo bằng cả hai tay, nó vục mặt vào húp soàn soạt khiến Êmê phải cau mày:
- Ê, lịch sự chút đi, K’Tub!
- Ờ, – Kăply nheo mắt phụ họa – bữa nay mày ăn uống ngó thô lỗ thiệt đó K’Tub.
Thay vì ngóc lên, K’Tub như muốn nhấn đầu mình chìm luôn xuống đáy tô cháo, và tiếng trả lời của nó nghe như vọng lên từ dưới nước:
- Đừng quên là từ sáng đến giờ em không có gì bỏ vô bụng đó nha.
- Ủa, anh tưởng tụi anh cũng y như vậy thôi chớ.
Nguyên cười nói và cầm muỗng xới cơm vô chén. Đã lâu lắm, nó mới lại ăn cơm. Từ ngày tới lâu đài K’Rahlan đến nay, nó và Kăply quen ăn theo kiểu của Êmê và K’Tub. Tụi nó bữa nào cũng chén căng bụng thịt khoanh sinh vật nguyên thủy và xà lách trộn, mà nói cho công bằng thì những món này cũng ngon thiệt.
- Tụi thằng Tam bữa nay được một phen mở mắt há? – Kăply nói, miệng nhồm nhoàm thức ăn. – Chơi với tụi mình, tụi nó sướng thiệt đó. Được chui qua chiếc cầu thang quái dị trước văn phòng hiệu trưởng, được nhìn thấy bao nhiêu là thứ, từ tấm gương lưu trữ đến quả cầu polygo…
- Được đối diện với bao nguy hiểm nữa, K’Brêt. – Nguyên nói, giọng nghiêm nghị.
- Ờ, thì tao công nhận là tụi nó hết lòng vì bạn bè thiệt. – Kăply bối rối bổ sung.
Êmê tủm tỉm:
- Nhất là nhỏ Mua, phải không anh K’Brêt?
Kăply có cảm giác cái mặt nó bị nướng trên bếp lò. Nó nhe răng và giơ nắm đấm về phía Êmê, hy vọng rằng làm như thế sẽ khỏa lấp được nét mặt mà nó đoán là rất khó coi của mình.
- Chị Cặp Sách đương nhiên là quá tốt với anh K’Brêt rồi. – K’Tub ngước mặt lên khỏi tô cháo, bô bô với đôi môi vẫn còn ướt chèm chẹp. – Ngay cả chị Păng Ting trùm sò dạo này cũng tốt với tụi mình ghê. Lúc này chơi với tụi mình, chẳng thấy chỉ nhắc gì đến chuyện tiền bạc hết.
Bọn trẻ vừa càn quét thô bạo các đĩa thức ăn vừa cười nói ồn ào và cảm thấy thoải mái ghê gớm khi không có cặp mắt gườm gườm ngó y chang khẩu súng hai nòng của ông K’Tul chĩa từ đầu bàn ăn và cái miệng lúc nào cũng sẵn sàng tuôn ra những lời trách cứ của bà Êmô.
K’Tub ăn hết tô cháo thứ ba mới chịu ngồi thẳng người lên như mọi người.
- Thiệt tình thì em hổng biết thầy N’Trang Long làm thế nào để tóm được thủ phạm. – Nó lấy tay áo quẹt mép khiến Êmê phải nhăn mặt ghê tởm. – Cô Kemli chỉ gặp hắn trong giấc mơ chứ có phải gặp ở giữa sân trường đâu mà bắt với bớ.
Nguyên hừ giọng:
- Thầy sẽ có cách, K’Tub à. Chắc chắn trình độ và sự hiểu biết của tụi mình chẳng là cái đinh gì so với thầy.
Kăply vỗ vai K’Tub:
- Bộ em không nhớ lúc nãy thằng Suku khẳng định thủ phạm sẽ sa lưới nội trong đêm nay sao?
- Trời đất, anh K’Brêt! – K’Tub nhướn mắt, trông cái cách nó nhìn Kăply có thể tin rằng nó đang nghĩ thằng này vừa bị va đầu phải tường. – Bộ anh hết người tin rồi hay sao mà đi tin lời thằng Suku!
Kăply chưa kịp mở miệng, Nguyên đã lên tiếng đáp thay:
- Nhưng mà trong trường hợp này thì tụi anh rất tin vào nhận định của Suku, K’Tub à.
Câu nói tỉnh queo của Nguyên dập tắt luôn ý muốn tranh cãi của K’Tub. Nó chỉ bày tỏ sự phản đối của mình bằng cách ngồi đăm chiêu ngó ba chiếc tô rỗng trước mặt như thể cầu mong cho ngày hôm nay qua lẹ lẹ để sáng ra thấy phỏng đoán của thằng Suku trật lất cho rồi.
oOo
Từ văn phòng hiệu trưởng, cô Kemli Trinh trở về văn phòng mình bằng những bước chân thất thểu. Từ lúc đó cho đến khi màn đêm buông xuống, cô nằm lì trên giường, bỏ luôn cả bữa ăn tối, bất chấp tiếng gõ cửa kiên trì của cô Cafeli Chil.
Mắt mở thao láo, cô nằm nhìn đăm đăm lên trần nhà, lòng hoang mang tột độ. Cô không nhớ có lần nào trong đời mình cô trải qua tâm trạng phập phồng như thế. Cô đã thề với hắn là cô không bao giờ tiết lộ những cuộc gặp gỡ giữa cô và hắn trong giấc mơ. Nhưng cô đã không làm được. Chiều nay cô đã nói hết với thầy N’Trang Long và bọn trẻ. Cô không biết hắn có biết điều đó hay không nhưng cô chắc là hắn biết. Cô có cảm giác hắn ở rất gần cô, không một hành tung, cử chỉ hay lời nói nào của cô lọt khỏi tầm mắt hắn, trong khi cô không hề nhận ra hắn là ai.
Đối với cô, hắn là một quyền lực. Một quyền lực đen tối và vô hình, vì vậy không thể kháng cự. Cô không thể làm gì được hắn trong những giấc mơ của cô, nhưng hắn thì có thể điều khiển cô như một con rối. Đã bao nhiêu lần, hắn đến, thường là vào khoảng nửa đêm hay gần sáng, và lần nào cũng vậy, khi thấy hắn đột ngột hiện ra từ một góc khuất nào đó của giấc mơ với tấm khăn bịt mặt, cô đều kinh hoàng thét lên để rồi sau đó riu ríu nghe lời hắn. “Đừng quên thằng bé của ngươi đang ở trong tay ta, Kemli”. Khi hắn nói, cô thấy rõ cái nhìn tăm tối của hắn đằng sau tấm khăn. “Nếu ngươi tin rằng ngươi là một người mẹ độc ác thì ngươi cứ việc không thèm nghe lời ta”. Hắn không nói nhiều, như sợ cô nhận ra giọng hắn, nhưng chỉ cần một hay hai câu thôi, hắn đã khiến cô xẹp xuống như một miếng giẻ ướt.
Cô Kemli Trinh vừa nghĩ ngợi vừa cố chống chọi lại cơn buồn ngủ. Cô tin rằng nếu cô không thiếp đi thì hắn không làm gì được cô. Cô vốn yếu đuối, trong giấc mơ cô lại càng yếu đuối gấp một trăm lần. Ngay cả tự sát để thoát khỏi bàn tay của hắn, cô cũng không làm được. Cô không nhớ đã từng nghe nói có ai chết trong giấc mơ chưa, nhưng cô nghĩ chắc là chưa.
Dĩ nhiên là cô có thể ngồi lên hoặc đi tới đi lui trong phòng. Khi người ta tích cực hoạt động thì giấc ngủ sẽ khó chiếm đoạt hơn. Cô biết vậy nhưng rốt cuộc cô vẫn nằm yên trên giường. Cô sẽ thức, cô sẽ sẵn sàng thức từ đêm này qua đêm khác, thậm chí sẽ thức suốt đời nếu con người ta thực sự có thể sống mà không cần phải ngủ, nếu cô chưa từng gặp hắn.
Nhưng cô đã trót gặp hắn rồi và đã biết chính xác con trai của cô đang ở trong tay hắn thì cô không thể làm ra vẻ đó chỉ là một cơn mộng mị vớ vẩn.
Cô nhớ đêm hôm qua, hắn lao vào giấc mơ của cô với vẻ hốt hoảng của kẻ vừa thoát chết trong gang tấc. Cô thấy hắn đánh mất vẻ ung dung thường lệ, thậm chí có vẻ như hắn không đủ thời gian để chọn cái cách xuất hiện mà hắn ưa thích là lẳng lặng nhô ra từ một ngóc ngách nào đó trong giấc mơ để làm cho cô khiếp sợ.
- Hailixiro bị tóm rồi. Ngày mai ngươi phải lập tức đến gặp lão N’Trang Long. – Hắn nhanh chân lách vào một chỗ mờ mờ và hổn hển nói, hơi thở gấp đến mức tấm khăn che mặt bay phần phật.
Cô ngơ ngác nhìn hắn:
- Tôi đến gặp ngài hiệu trưởng để làm gì, thưa ông?
- Để tự thú. – Hắn nói, giọng ráo hoảnh.
- Tự thú? – Cô mấp máy môi, mệnh lệnh của hắn lạ lùng đến mức nó đã xuyên vào tai cô rồi mà cô vẫn chưa hiểu hắn muốn gì.
- Đúng là tự thú. – Hắn gật đầu. – Ngươi phải thú nhận chính ngươi là người đã ra lệnh cho Hailixiro sát hại K’Brăk.
- Nếu thế… – Cô tái mặt, hắn giải thích rõ ràng đến mức cô không thể không hiểu, và khi hiểu ra rồi thì giọng cô khản đặc – nếu thế tôi sẽ bị bắt, sau đó…
- Ngươi bình tĩnh đi! – Hắn có vẻ khoái trá trước sự hoảng hốt của cô. – Bọn ngốc ở Cục an ninh chỉ bắt ngươi trong trường hợp ngươi làm việc cho phe Hắc Ám thôi.
Hắn ngừng lại một chút, rồi đanh giọng nói:
- Ngươi phải ráng ghi nhớ những gì ta sắp nói đây. Chắc chắn người ta sẽ hỏi ngươi tại sao ngươi ra đầu thú, tại sao ngươi muốn giết K’Brăk, tại sao ngươi biết Hailixiro là ma cà rồng thuần hóa Bamuri, cũng như một lô một lốc những câu hỏi ngu ngốc khác. Và ngươi sẽ đàng hoàng thoát tội nếu ngươi khắc vào lòng câu chuyện tuyệt vời mà ta sắp xếp sẵn cho ngươi đây…
Cô phải công nhận câu chuyện tưởng tượng của hắn thật hoàn hảo. Cô và K’Rahlan là một cặp, và mối tình đó bị tan vỡ bởi Ka Ming. Đó là lý do ngươi căm ghét K’Brăk, hắn nói như thế. Vợ chồng K’Rahlan đã chết, không ai có thể kiểm chứng được. Hơn nữa, đó là chuyện tình trong bí mật, chỉ những người trong cuộc biết với nhau. Hắn trấn an cô và cô cảm thấy việc vờ vĩnh đó không quá phức tạp đối với khả năng diễn xuất của cô.
Hắn còn dặn dò cô nhiều chuyện khác nữa nhưng cô chỉ nghe loáng thoáng. Lòng cô lúc này chỉ sôi lên một câu hỏi – câu hỏi quan trọng nhất trong đời cô:
- Thế còn con trai của tôi?
- Con trai ngươi sẽ được tự do. Nếu ngươi làm đúng theo những gì ta nói thì kết quả hiển nhiên là mọi chuyện đều tốt đẹp: vụ Bolobala sẽ được xếp lại, Hailixiro sẽ trở lại cuộc sống trước đây của Bamuri, ngươi vẫn tiếp tục dạy học ở trường Đămri và con trai ngươi sẽ có mặt tại nhà ông bà ngoại nó ở làng Ea Tiêu ngay vào ngày hôm sau…
Hôm đó, lần đầu tiên cô nghe hắn nói nhiều như thế. Hoàn cảnh bức bách khiến hắn không còn giữ được sự thận trọng, nhưng cho dù như vậy cô vẫn không thể nhận ra hắn là ai. Mỗi khi gặp cô, hắn luôn luôn ý thức về vị trí mà hắn sẽ xuất hiện. Bao giờ hắn cũng chọn một chỗ tranh tối tranh sáng, rất gần các góc khuất, để nói chuyện với cô. Và lạ lùng là bao giờ hắn cũng đặt người vào đúng chỗ nhạt nhòa nhất trong giấc mơ của cô, như người thợ lau kính lành nghề biết cách đặt nùi giẻ vào chỗ nhòe nhất trong tấm kính bị mưa tạt. Hắn luôn đứng ở chỗ khó thấy rõ nhất và quả thật lần nào cô nhìn hắn cũng giống như nhìn qua một màn sương, chỉ nhận ra được màu sắc của chiếc áo chùng và tấm khăn che mặt mà thôi.
- Thế còn số phận của K’Brăk, thưa ông?
Cô hỏi, cố buộc hắn nói nhiều hơn nữa. Và cô thấy cặp mắt hắn quắc lên.
- Câm miệng! – Hắn rít khẽ, giọng lạnh lẽo đến mức cô phải run lên. – Đó không phải là chuyện của ngươi!
Bây giờ nhớ lại giấc mơ đêm qua, cô có cảm giác giọng nói của hắn rất quen thuộc. Chắc chắn hắn là người cô thường gặp, thường trò chuyện, nhưng rõ ràng khi gặp cô trong giấc mơ hắn đã cố tình làm cho giọng nói khác đi.
Trong khi cô Kemli Trinh mải đắm mình vào những nghĩ ngợi, âu lo, màn đêm thong thả nhả những mảng tối cuối cùng xuống các tầng tháp. Khi chợt nhận ra bóng tối trong phòng đã đen kịt, cô khẽ vẫy tay một cái về phía góc phòng và từ trên tường một quả táo chập chờn cháy lên thứ ánh sáng đỏ và ấm nóng.
Cô Kemli Trinh tin là khi bóng tối bị xua đi, cô sẽ đỡ sợ hơn và cũng đỡ buồn ngủ hơn. Lúc này cô đang bắt gặp mình vừa muốn vừa không muốn gặp lại hắn, bởi vì cô không thể xác định được hắn đã biết gì về cuộc trò chuyện giữa cô và thầy N’Trang Long hồi chiều hay chưa. Cô hồi hộp không biết nếu cô thiếp đi, cái sẽ đến trong giấc mơ của mình là điềm lành hay điềm dữ. Giống như một con bạc yếu bóng vía, cô không dám giở chiếc bát lên để nhìn những con xúc xắc, nhất là canh bạc này đánh cược bằng tính mạng của con trai cô.
Nhưng trong khi nấn ná, cô Kemli Trinh không hay rằng sự mệt mỏi và căng thẳng đã bất ngờ đánh quỵ cô vào lúc cô không ngờ nhất. Cô không biết cô đã ngủ.
oOo
Thoạt tiên, cô Kemli Trinh thấy mình đang dạo bước trong một vườn hoa ngũ sắc. Hương thơm, cảnh đẹp vây phủ từng bước chân cô nhưng cô thấy lòng mình chẳng vui sướng gì. Tâm trạng nặng nề theo cô vào trong giấc mơ, ngăn cản sự hứng khởi lẽ ra phải có giữa một khung cảnh như vậy.
Dường như cô đang đi dạo vào buổi chiều, cô nhận ra điều đó khi ngắm từng cụm sương dày đang lững lờ dâng lên từ mặt cỏ.
- Ngươi đấy à?
Một giọng nói bất thần phát ra từ màn sương bên tay trái khiến cô thấy rõ rệt trái tim mình đang rơi xuống.
- Tôi… đây…
Cô Kemli Trinh lắp bắp, cố đừng khuỵu chân xuống nhưng đôi chân cô tự nhiên trở nên nặng trịch, yếu ớt và cuối cùng cô thấy mình ngồi bệt trên cỏ.
- Ngươi sợ à? – Giọng nói của hắn lại vang lên, chế giễu và đay nghiến, nghe khô khốc đến lạnh gáy.
Cô nhìn trừng trừng về phía phát ra tiếng nói nhưng cũng như mọi lần, cô chỉ thấy một bóng đen lờ mờ ẩn hiện sau làn sương trắng đục.
- Con trai của tôi… – Cô mấp máy môi, tim thắt lại vì lo âu.
- Ngươi sẽ không bao giờ gặp lại con trai của ngươi nữa, Kemli. – Hắn đáp, lạnh lùng và độc ác.
Câu nói của hắn đập vào tai cô Kemli Trinh như một cái tát khiến cô xây xẩm mặt mày.
- Ông… ông… – Cô kêu lên đầy hoảng sợ, thấy mình run bắn từ đầu tới chân như đang ngâm mình trong hố băng.
- Đồ khốn! – Thình lình hắn quát lên, lớn đến mức cô thấy những chiếc lá lung lay trong màn sương. – Hồi chiều ngươi đã khai ra những gì với lão N’Trang Long?
- Tôi đã làm đúng theo những gì ông dặn, – cắn môi muốn bật máu, cô Kemli Trinh cố nhen lên một chút hy vọng qua những lời phân trần tội nghiệp – nhưng ông hiểu cho, ngài hiệu trưởng không bị mắc lừa…
- Thiệt chẳng ra cái quái gì hết! – Hắn lại gầm lên điên cuồng. – Bây giờ thì lão N’Trang Long và bọn ngốc bên Cục an ninh lại có chuyện để làm rồi. Hừm, ngươi đúng là đồ ăn hại, Kemli à.
- Ông hiểu cho… – Cô Kemli ngước đôi mắt ngân ngấn nước về phía bụi cây bên trái, van lơn bằng giọng thều thào. – Xin ông tha cho con trai tôi. Dù sao thì cũng không ai làm gì được ông…
- Sao lại không ai làm gì được hắn?
Một giọng trẻ con thình lình vang lên gần như ngay bên cạnh hắn khiến cả hai đều giật bắn người.
Trong khi cô Kemli Trinh đờ người ra trước diễn biến quá bất ngờ thì hắn trấn tĩnh rất nhanh. Mắt lóe lên rờn rợn, hắn quay phắt lại và từ bàn tay hắn một bông hoa bạc bay ra nhanh không thể tưởng. Vì hai bên đứng quá gần nhau nên đứa bé vừa xuất hiện chỉ kịp “a” lên một tiếng đã bị bông hoa bạc bắn trúng ngực rồi.
Nhưng nạn nhân không ngã xuống như hắn nghĩ. Hắn sửng sốt đến đứng tròng khi thấy bông hoa giết người xuyên qua cơ thể đối phương như xuyên qua không khí, không vang lên một âm thanh nhỏ và tiếp tục lao đi như gió, phát ra những tiếng loạt soạt khi xuyên qua đám cây lá phía sau.
- Tay này lợi hại thiệt đó, Pôcô!
Đứa bé lấy tay xoa xoa ngực, cười hì hì và vui vẻ nói. Thoạt đầu cô Kemli Trinh ngạc nhiên không hiểu nó nói chuyện với ai; cho đến khi một đứa bé khác lảnh lót đáp lại từ một chỗ nào đó trong màn sương dày đặc thì cô mới biết có tới hai đứa xuất hiện trong giấc mơ của cô:
- Nhưng bữa nay thì hắn gặp xúi quẩy rồi, Pôca.
Hắn ngoảnh phắt lại, mở căng mắt, chưa kịp nhận ra thằng nhóc Pôcô đang ở chỗ nào thì một lằn sáng trắng phóng ra từ lùm cây bên trái, quấn chặt lấy cổ tay hắn.
Hắn hoảng hốt vung cánh tay kia lên, cô Kemli Trinh thấy rõ lưỡi dao lấp lánh trong bàn tay hắn, nhưng hắn chưa kịp có hành động tiếp theo thì một lằn sáng xanh từ phía Pôca bắn tới quấn chặt cánh tay còn lại. Trong thoáng mắt, cả hai tay của hắn đều bị khống chế.
- Bọn ngươi là ai? – Hắn kêu lên kinh sợ.
- Là ai thì bọn ta nghĩ ngươi cũng đâu có cần biết. – Pôca cười đáp, tay giật giật sợi dây như đứa trẻ nghịch sợi dây diều.
- Coi chừng bọn ngươi bắt lầm người nhà. – Hắn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn không giấu được sự lo lắng và căng thẳng.
- Người nhà ư? – Pôcô nhẩn nha quấn sợi dây trắng quanh người hắn thành từng vòng, miệng cười khì khì – Người nhà của ta chỉ có Pôca thôi. Và Pôca cũng chỉ có ta là người nhà thôi.
Lối nói chuyện không ra đùa giỡn cũng không ra ngây ngô của hai đứa bé khiến hắn bắt đầu cảm thấy hoang mang. Hắn cố vớt vát:
- Bọn ngươi không phải là người của trùm Bastu sao?
- Bastu là thằng cha nào vậy, Pôca? – Pôcô vừa thắt nút sợi dây vừa hỏi.
- Anh chưa từng nghe cái tên dở ẹc đó, Pôcô.
- Trời đất, Pôca! – Pôcô ré lên. – Mày là anh tao từ hồi nào vậy?
- Ờ quên. Thỉnh thoảng tao vẫn quên như vậy mà.
- Hừm, thỉnh thoảng! – Giọng Pôcô dịu xuống. – Em chỉ được quên lần này nữa thôi đấy.
- Em cái con khỉ! – Tới lượt thằng Pôca nổi quạu. – Mày đừng có mà lấn tới, Pôcô.
Trong thoáng chốc, Pôcô và Pôca hầu như quên bẵng tụi nó đang ở đâu và đang làm gì. Cô Kemli Trinh dở cười dở khóc khi thấy hai đứa bé tự nhiên sa đà vào cuộc tranh cãi hết sức vớ vẩn trong khi tên bịt mặt đôi mắt không ngừng láo liên khiến dạ dày cô cứ co thắt từng chặp.
Cô đang định lên tiếng cảnh báo thì “phực” một tiếng, tên bịt mặt đã bất ngờ lao ngược về phía sau như một hòn đạn, đầu dây lập tức tuột khỏi tay hai đứa bé. Trước vẻ mặt sững sờ của cô, hắn biến mất tâm mất tích trong màn sương, nhanh như một tia chớp.
- Cãi nữa đi! – Pôcô nhìn Pôca, giận dỗi nói.
Pôca như biết lỗi, nó không đáp mà chúm môi huýt lên một tiếng véo von. Gần như ngay lập tức, Pôcô chúm miệng huýt sáo theo.
Cô Kemli Trinh chưa hiểu tụi nó làm trò gì thì màn sương dày như đột ngột bị rách toạc bởi một khối đen thui đang vun vút lao tới.
Cô chớp mắt một cái, đã kinh ngạc thấy tên bịt mặt ủ rũ đứng đó, ngay chóc vị trí cũ, người vẫn bị trói chặt, và hai sợi dây xanh và trắng đã ở trong tay Pôcô và Pôca không biết từ lúc nào.
- Hề hề, ngươi đâu có đào tẩu dễ dàng như vậy được. – Pôca toét miệng cười. – Đừng có giỡn mặt với thanh xà và bạch xà chớ.
Bấy giờ cô Kemli Trinh mới để ý đến hai sợi dây trên tay Pôcô và Pôca, há hốc miệng khi thấy chúng ngo ngoe và phát ra những tiếng phì phì khe khẽ. Hóa ra đó là hai con rắn, một trắng một xanh, thân nhỏ như chiếc đũa, thoạt nhìn cứ ngỡ là hai sợi dây. Chính chúng đã nghe hiệu lệnh của Pôcô và Pôca, vội vã bay trở về, mang theo cả tên bịt mặt.
Đến lúc này thì tên bịt mặt biết không thể nào thoát khỏi tay hai thằng nhóc quái gở này. Vai xệ xuống, trông hắn có vẻ mặc kệ mọi sự đời.
Cô Kemli Trinh nhìn hắn, hoặc là cô nghĩ hắn đang nhìn cô. Cô thấy hắn ngước lên nhưng đứng bên này bức màn sương cô thực khó mà biết hắn đang nhìn đi đâu, thậm chí cô không rõ hắn có mở mắt ra không.
- Coi như ngươi tàn đời rồi. – Pôcô nói và khoái chí giằng mạnh sợi dây một cái, hành động chỉ có ở trẻ con và cô Kemli Trinh khẽ mỉm cười.
- Chưa chắc! – Hắn hừ mũi, không quan tâm đến việc đang bị trói. – Bọn ngươi đừng quên đây chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ thì không bao giờ là sự thực.
/36
|