Chương 18
Vụ án thứ 39
Bây giờ thì cả trường đều đã biết Pôcô là thằng nhóc có con rắn trắng, còn Pôca là chủ nhân con rắn xanh. Nhưng đứa nào là anh đứa nào là em thì tụi học trò trường Đămri suốt ngày cãi nhau chí chóe vẫn không ai chịu ai. Tụi Kăply thân thiết với hai con ma nhóc là thế mà còn không xác định được, những đứa khác dĩ nhiên có tài thánh mới hòng mò ra.
Vậy mà sáng nay thằng Amara đi đâu cũng vênh mặt oang oang:
- Pôcô là anh, còn Pôca là thằng em. Tao là người duy nhất biết được điều đó. Đứa nào không tin thì đánh cược với tao. Mười vohen một kèo, quá rẻ!
Tất nhiên là không đứa nào dám cược với Amara mặc dù chẳng mấy đứa tin lời tuyên bố huênh hoang của nó. Mười vohen là mười ngàn năpken, số tiền quá lớn so với những cô bé cậu bé còn mài đũng quần trên ghế nhà trường.
Amara đi rảo một vòng quanh sân, cuối cùng tóm vai K’Tub, cười hềnh hệch:
- Hà hà, cược không nhóc? Mày chơi thân với hai đứa nó lắm mà.
- Không. – K’Tub vùng khỏi cái nắm của Amara, cau có đáp.
Amara nheo đôi mắt hí, giọng khiêu khích:
- Sợ thua à?
K’Tub hứ mũi:
- Sợ thắng.
- Láo toét. – Amara vung tay. – Không dám chơi thì biến đi!
- Chơi đi, K’Tub!
Kăply vừa nói vừa tiến lại gần.
Amara liếc xéo Kăply:
- Ngon thì chơi. Đừng xúi người khác.
- Thích thì chiều. – Kăply đưa tay ra. – Tao cược với mày.
Amara cũng đưa tay ra. Hai đứa hằm hè bắt tay nhau như hai võ sĩ quyền Anh trước khi quyết đấm vỡ mặt nhau, đứa này bóp chặt tay đứa kia như cố làm cho những ngón tay đối phương gãy rời.
Đánh hơi được cuộc náo nhiệt, bọn nhóc gần đó nhanh chóng đổ xô lại, bu quanh Amara và Kăply như bầy ruồi bu quanh hai cục đường.
Hất mặt về phía K’Tub, Kăply nghiêm trang:
- Thằng K’Tub làm chứng bên tao. Thằng Y Đê làm chứng bên mày.
Y Đê luôn luôn là cái đuôi của Amara. Nghe nhắc tới mình, cái đuôi thò ra, ve vẩy:
- Tao sẵn sàng.
Amara và Kăply lập tức buông tay ra.
Chỉ đợi có vậy, K’Tub nhảy tưng tưng:
- Anh K’Brêt thắng rồi. Xưa nay Pôcô và Pôca hổng đứa nào chịu làm em hết á.
Kan Tô không biết xuất hiện từ lúc nào, cười hè hè:
- Mày thua rồi, chung tiền đi, Amara!
Amara bĩu môi:
- Còn lâu.
Nó nhướng cặp mắt ti hí, nom vất vả như hai dấu trừ đang cố trở thành dấu cộng, giọng đắc thắng:
- Nói cho tụi mày biết nè. Hôm qua tao đã theo rình hai thằng Pôca – Pôcô cả buổi chiều…
- Mày làm trò lén lút đó để làm gì vậy? – Kăply hỏi giọng khinh bỉ. – Hổng lẽ mày là cộng tác viên đặc biệt của Cục an ninh?
Amara hơi khựng lại một chút. Nó nhún vai, mặt ửng đỏ:
- Tao không nghĩ tao có nhiệm vụ phải báo cho mày biết về việc làm của tao.
- Mày muốn dò xem anh em Pôca – Pôcô có quậy phá gì không để mách lẻo với lão Amara Đliê chứ gì. – Nguyên chen vào giữa Kăply và K’Tub, thản nhiên nói. – Tao nói thiệt, dùng tờ Tin nhanh N, S & D để gây áp lực với Hội đồng Lang Biang là cái trò cũ rích và hổng có tác dụng gì đâu, Amara.
- Mày đừng có tỏ ra ta đây thông minh, K’Brăk. – Amara xì một tiếng, vừa nói vừa xua tay lia lịa. – Nhưng hôm nay tao không muốn cãi nhau với tụi mày, nhất là về những chuyện vớ vẩn như chuyện này. Tao chỉ muốn cho tụi mày biết là chiều hôm qua tao đã nghe hai thằng Pôca – Pôcô xưng hô với nhau…
Câu chuyện của Amara lập tức thu hút sự chú ý không chỉ của tụi Kăply. Bọn nhóc đứng chung quanh lúc này cũng không muốn làm điều gì khác hơn là vểnh tai chờ nghe Amara nói nốt.
- Thằng Pôcô nói với thằng Pôca “Anh không muốn đi học chút nào hết, Pôca.” Thằng Pôca đáp “Em cũng vậy. Nếu buộc phải đun đầu vô lớp Sơ cấp 1, em nghĩ thà chúng ta về hồ Ma ở quách còn hơn.” Chính tai tao nghe rõ mồn một…
- Nói láo! – K’Tub đỏ mặt tía tai. – Pôca mà chịu làm em Pôcô hả? Không đời nào!
- Muốn chứng minh điều đó, rất đơn giản, K’Tub. – Amara tỉnh rụi, thái độ của kẻ biết mình nắm chắc phần thắng trong tay. – Bây giờ mày đi kiếm hai thằng đó tới đây đi.
Vẻ tự tin của Amara khiến Kăply đâm chột dạ. Nó quay sang Nguyên, thì thầm:
- Mày nghĩ sao?
Nguyên dè dặt đáp, mặt nó đột nhiên như phủ một làn khói xám:
- Tao nghĩ Amara không bịa chuyện.
Làn khói từ mặt Nguyên tức khắc lan qua mặt Kăply. Nó hít vô một hơi thật sâu và lo lắng đảo mắt nhìn quanh. Và khi nhác thấy thằng Yan Jik cùng cặp ma song sinh Pôcô – Pôca đang lững thững từ xa đi tới, trái tim trong lồng ngực nó chuyển qua chơi một điệu gì đó rất giống nhạc rock.
- Khỏi cần kiếm nữa. Tụi nó tới đây rồi.
Tiếng rao của thằng Amara nện vô tai Kăply như một nhát búa.
- Gì mà vui vậy, anh K’Brêt?
Yan Jik thò đầu vào giữa đám náo nhiệt, tò mò nhìn quanh và háo hức hỏi.
Như không nghe thấy Yan Jik, Kăply chớp chớp mắt nhìn Pôca, vẫn có cảm giác như nhìn xuyên qua sương mù, cất giọng thăm dò:
- Chừng nào tụi em mới bắt đầu đi học hả Pôca?
- Bố Yan Dran bảo tuần tới, anh K’Brêt. Nhưng em hổng muốn đi chút nào hết á. – Pôca phụng phịu đáp.
Kăply thận trọng di chuyển ánh mắt qua thằng nhóc đeo chiếc thắt lưng màu trắng, hồi hộp hỏi:
- Thế còn em, Pôcô?
- Em cũng thế. – Pôcô rụt cổ. – Anh Pôca không đi thì em cũng không đi.
- Cái gì?
Cả Nguyên, Kăply lẫn Amara, cả ba cái miệng cùng sửng sốt kêu lên.
- Mày nói gì thế, Pôcô? – Amara gầm gừ giận dữ. – Mày kêu thằng Pôca bằng gì?
- Bằng anh chứ bằng gì. – Pôcô ngạc nhiên. – Hổng lẽ anh bị ai nhét bông gòn vô lỗ tai hả anh Amara?
Thằng K’Tub lại nhảy cẫng, miệng không ngớt hò reo, cứ như thể nó sẽ được phân nửa tiền cá cược:
- Chung tiền đi! Chung tiền đi!
- Mày đừng có hòng chơi tao, Pôcô. – Amara nói giọng tức tối, thái độ của thằng K’Tub làm nó thêm bầm gan. – Hôm qua tao nghe rõ ràng mày kêu thằng Pôca bằng em kia mà.
Pôcô tròn mắt:
- Ủa, hôm qua anh ở đâu mà nghe?
- Tao ở đâu kệ tao. – Amara bứt tóc (chắc chắn không phải để làm cho tóc nó bớt xoăn hơn). – Mày nói đi, có đúng là hôm qua mày kêu thằng Pôca bằng em không?
- Đúng. – Pôcô gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm Amara, không hiểu tại sao thằng này bỗng dưng nổi giận đùng đùng về chuyện xưng hô giữa anh em tụi nó.
- Vậy sao hôm nay mày lại kêu nó bằng anh? – Amara nghiến răng trèo trẹo. – Có phải tụi mày biết tao đánh cược với thằng K’Brêt nên cố tình làm cho tao banh ta lông không hả?
- Ê, cái anh kia. – Yan Jik huơ huơ cây cọ vẽ trước mũi Amara. – Biết thì nói, không biết thì làm thinh đi nha.
- Hỗn láo. – Amara thu nắm đấm, khi nó gào lên có cảm tưởng lửa sắp xịt cả vòi qua lỗ mũi. – Mày tưởng tao không dám đập mày hả nhóc?
Yan Jik chẳng coi lời hăm dọa của Amara ra ký lô nào.
- Chắc chắn là không dám rồi.
Nó đáp tỉnh queo, tay không ngừng vung vẩy cây cọ khiến Êmê đứng cạnh phải hớt hải kêu lên:
- Ê, em không được xài câu thần chú kia đó nha, Yan Jik.
- Anh kia nghe đây nè. – Phớt lờ Êmê, ánh mắt Yan Jik vẫn không rời gương mặt bốc khói của Amara, khoái trá tiếp. – Pôcô và Pôca xưa nay dĩ nhiên là không ai chịu làm em hết. Cả hai cứ cãi nhau suốt ngày về vụ này khiến ba em vô cùng bực mình. Cách đây hai ngày, ba em bảo: nếu tụi mày không ai chịu ai thì mỗi đứa làm anh một ngày, ngày hôm sau tới phiên đứa khác, ở đây là trường Đămri chớ hổng phải nhà mình, tụi mày cứ chí choét từ sáng đến tối, ngài hiệu trưởng sẽ tống cổ chúng ta ra khỏi đây cho coi…
Yan Jik nói tới đây, thằng Amara thình lình buột ra một tiếng gì đó như tiếng rên, người nó đột nhiên ngắn đi một khúc.
Nhìn Amara sụm người xuống, K’Tub một lần nữa rất muốn bay lên nhưng thấy khuôn mặt thằng này như bị ai làm cho biến dạng đi, nó cố ghìm cơn phấn khích của mình lại, và dĩ nhiên một đứa hiếu động như thằng K’Tub mà buộc phải đứng yên trong tình huống này cũng khổ sở không kém gì những lần nó bị bà Êmô bắt đi tắm.
oOo
Nỗi hân hoan trong lòng Kăply sau khi thắng cược Amara kéo dài suốt buổi sáng hôm đó, và chỉ đột ngột bị dập tắt khi nó và Nguyên ngồi đối diện với chiếc bàn giấy trong văn phòng hiệu trưởng sau giờ học, lúc đầu chìa bộ mặt háo hức vô mắt thầy N’Trang Long để rồi lập tức xệ mặt xuống khi nghe thầy trả lời câu hỏi của tụi nó:
- Cuốn Một trăm vụ án oan trong lịch sử của Đam San hả? Trời đất, sao tụi con không nói sớm? Hồi con nhỏ Bolobala nộp cho ta, ta vẫn để trong ngăn kéo. Nhưng cách đây mấy hôm, ta táy máy tay chân đem nộp cho Hội đồng Lang Biang rồi.
Như thường lệ, Kăply buồn bực đến mức giọng điệu của nó bắt đầu trượt tới một chỗ nào đó rất xa với phép lịch sự:
- Nộp chi vậy thầy? Hổng lẽ đến thầy mà cũng không dám giữ cuốn sách đó?
- Trò coi ta là ai mà trò nghĩ ta dám đùa với pháp luật hả K’Brêt? – Thầy N’Trang Long cất cao giọng. – Hừm, chỉ những kẻ có cái đầu làm bằng gạch thì mới khoái gặp rắc rối với những chuyện không đâu thôi.
Kăply tin rằng thầy N’Trang Long không hề biết thằng Nguyên vẫn hay ví cái đầu của nó với cục gạch, nhưng dù vậy câu nói vô tình của thầy vẫn khiến mặt nó nóng ran.
- Lúc đầu thú thiệt là ta chẳng quan tâm đến cuốn sách này cho lắm. – Thầy N’Trang Long tóm bâng quơ một sợi râu cằm, thản nhiên nói tiếp, không biết rằng Kăply sắp cháy thành than vì xấu hổ. – Nhưng từ khi lão Ama Moto mò xuống tận đây, ta nghĩ tốt nhất là đem cuốn sách đi nộp quách. Hừ, cái lão đó, nếu ai nói lão có mắt ở dưới mông là ta tin ngay.
Nguyên thúc cùi chỏ vô hông Kăply khi nhận thấy thằng này sắp sửa phun ra một câu bá láp tiếp theo.
Kăply đành nhấn chìm nỗi thất vọng vào tận đáy lòng, thất thểu theo chân Nguyên lê bước xuống không biết bao nhiêu bậc cầu thang, hoàn toàn không hay nó sắp đón nhận một tin buồn khác đến từ nhỏ bạn mà nó yêu mến nhất.
Mua đứng đợi Nguyên và Kăply ngay trước phòng y tế bằng gương mặt trắng bệch giống như người mới ra tù:
- K’Brêt! K’Brăk! Ba tôi đã đến tiệm Những Dấu Hỏi rồi.
Kăply sực nhớ hôm qua là thứ sáu và trước đó mấy ngày tụi nó đã tiết lộ cho Mua biết đáp án câu đố của ông K’Tul.
- Ồ, thế ba bạn có nhận được tiền thưởng không? – Kăply reo lên, không để ý đến thái độ khác lạ của nhỏ bạn.
- Có.
- Hai trăm ngàn năpken chứ? – Kăply liếm môi.
- Không tới hai trăm ngàn năpken.
- Không sao. – Kăply xoa hai tay vào nhau, vui vẻ nói. – Đương nhiên phải trừ phần trăm hoa hồng cho lão Luclac.
- Có chuyện gì thế Mua? – Nguyên đột ngột hỏi, giọng quan tâm, nãy giờ nó đang ngạc nhiên về nét mặt dàu dàu của nhỏ bạn mà theo nó lẽ ra phải ngược lại mới đúng: gần hai trăm ngàn năpken với Mua phải nói là cả một gia tài.
- Ba tôi đem tiền về nhưng khi mẹ tôi hỏi, ba tôi bảo là không biết tiền ở đâu ra. – Mua đáp bằng giọng hoang mang.
Nguyên và Kăply cả hai cái miệng cùng “a” lên một tiếng.
Kăply nhíu mày, băn khoăn:
- Tại sao ba bạn lại giấu mẹ bạn chuyện này nhỉ?
Nguyên nhún vai:
- Không phải thế đâu.
- Tôi không nghĩ là ba tôi cố ý giấu mẹ tôi chuyện này, K’Brêt. – Mua lúc lắc hai bím tóc như để xua đuổi những ý nghĩ u ám ra khỏi óc. – Thiệt sự là ông không giải thích được nguồn gốc của số tiền mà ông mang về. Thậm chí ông không nhớ trên đời có một nơi gọi là tiệm Những Dấu Hỏi.
- Lạ thật. – Kăply tròn xoe mắt, nó đưa tay lên đầu nhưng sực nhớ dứt tóc không phải là trò êm ái gì nên bỏ tay xuống.
Trong khi đó, rất giống nhà thông thái Suku, Nguyên bắt đầu ngẩng mặt nhìn lên trời.
Khi nó hạ tầm mắt xuống, cả Kăply lẫn Mua đều thấy nó biến hẳn sắc mặt.
- Gì thế, K’Brăk? – Mua hấp tấp hỏi, đôi môi đột nhiên khô rang.
- Bùa Lú. – Nguyên lẩm bẩm, cố nói thật nhỏ như thể không muốn cho Mua nghe thấy.
- Bùa Lú? – Kăply ré lên. – Đúng rồi. Là bùa Lú. Chính cậu K’Tul đã ra tay. Ngoài cậu ra, cậu không muốn cho bất cứ ai biết được đáp án của câu đố.
- Không hẳn đâu, K’Brêt. – Nguyên trầm ngâm. – Có thể cậu K’Tul cũng là nạn nhân. Biết đâu kẻ ra tay là một phù thủy Hắc Ám đang trà trộn trong số hội viên của tiệm Những Dấu Hỏi.
- Bây giờ phải làm sao đây? – Mua kêu lên, trông nó đã có vẻ rất muốn òa ra khóc.
- Yên tâm đi, Mua. – Kăply nhìn nhỏ bạn, lòng bất giác chùng xuống. – Tôi nghĩ pháp sư Lăk và pháp sư K’Buđăng sẽ có cách phục hồi trí nhớ lại cho ba của bạn.
- Cũng chưa chắc là ba của bạn đã mất hết trí nhớ đâu. – Nguyên đột nhiên làm cái chuyện mà khi nãy Kăply không dám làm là dứt mạnh một sợi tóc, thong thả nói tiếp. – Khi ba bạn vẫn nhận ra được mẹ bạn và bạn, có nghĩa là trí nhớ của ông không có tổn thất gì nghiêm trọng. Có thể đây là loại bùa Lú chỉ có tác dụng trong phạm vi hẹp, chỉ xóa những ký ức liên quan đến tiệm Những Dấu Hỏi thôi.
- Ôi, nếu đúng như vậy thì may quá. – Mặt Mua dần tươi lên. – Tôi không nghĩ ba tôi lại cần loại ký ức đó làm gì.
Đang nói, Mua bỗng nhìn sững Nguyên và Kăply:
- Ủa, thế còn hai bạn? Hai bạn đã phục hồi trí nhớ chưa?
- Phục hồi trí nhớ á? – Kăply ngơ ngác. – Tụi này đâu có trúng phải bùa Lú.
- Nhưng trước đây hai bạn đã trúng phải lời nguyền Tan xác của Buriăk.
- Ờ, ờ… đúng rồi. Mình nhớ rồi. – Kăply giật thót, có vẻ nó rất muốn xáng cho mình một bạt tai. – Nói chung thì chưa phục hồi được chút nào hết.
- Đúng rồi. Là bùa Lú. Chính cậu K’Tul đã ra tay.
Đôi mắt Mua mở lớn:
- Sao mình nghe nói những quả táo vàng ở núi Lưng Chừng có công dụng phục hồi trí nhớ?
- Không đơn giản thế đâu, Mua. – Nguyên tặc lưỡi. – Theo như cậu K’Tul cho biết, để tạo ra thuốc phục hồi trí nhớ cho những kẻ trúng lời nguyền Tan xác, phải đem những quả táo vàng đó nghiền thành bột, rồi bỏ vào vạc nấu với gan rồng và mật cá kiếm trong một trăm ngày…
- Trong khi mình và K’Brăk chỉ sực mỗi món táo thôi. – Kăply láu táu đế thêm, tin rằng đó là cách hay nhất để chuộc lại cái tội đãng trí vừa rồi.
Ba đứa vừa trò chuyện vừa đi lần ra cổng, nơi tụi Păng Ting đang ngóc cổ chờ.
- Tụi anh làm gì mà chui vô ngọn tháp đó hoài vậy? – K’Tub quạu quọ vì phải đợi lâu.
Nguyên vỗ vai thằng oắt:
- Tụi anh định hỏi mượn thầy N’Trang Long cuốn sách hôm nọ của Bolobala.
- Cuốn Một trăm vụ án oan trong lịch sử hả K’Brăk? – Bolobala ngạc nhiên.
Nguyên chưa kịp đáp, Êmê đã nhíu mày lo lắng:
- Cuốn đó là sách cấm, anh mượn làm gì?
Trong một lúc, Nguyên không biết có nên hé lộ những bí mật quanh cuốn sách cho tụi bạn biết hay không. Nó dứt một sợi tóc, buông ra, dứt thêm sợi nữa, lại buông ra. Dứt thêm sợi thứ ba, nó quyết định nói thẳng:
- Theo như tụi anh biết, cuốn sách của Đam San chứa đựng chỉ dẫn liên quan đến báu vật mà tụi anh đang tìm kiếm.
- Hay quá, anh K’Brăk. – K’Tub đấm thùm thụp vào lưng Nguyên, quên mất trước đây một phút mặt nó còn chầm dầm một đống. Nó chìa tay ra, hí hửng. – Anh lấy cuốn sách ra cho em xem chút đi.
- K’Tub. – Êmê nạt. – Đây không phải là đồ chơi.
- Nhưng thầy N’Trang Long đã không còn giữ cuốn sách đó nữa. Thầy nộp cho Hội đồng Lang Biang rồi. – Nguyên thở dài, trông nó xụi lơ như người chuẩn bị đi du lịch chợt phát giác mình đánh rơi mất vé tàu.
- Vậy mà cũng nói. – K’Tub thõng tay xuống, giọng xịu như bún, Nguyên xụi lơ làm nó xụi lơ theo.
- Sao anh không hỏi Suku? – Păng Ting bất thần lên tiếng, nó chĩa cái tóc bữa nay vồng lên như một cái cổng chào vô bộ mặt héo úa điêu tàn của Nguyên. – Hình như thư viện của ông nó có lưu trữ một cuốn…
- Suku á?
Nguyên há hốc miệng như thể lần đầu tiên nghe tới cái tên này. Liền theo đó, nó reo lên (nếu Kăply nhớ không lầm thì chưa bao giờ thằng bạn đại ca của nó reo lớn như thế):
- Đúng rồi. Hôm trước chính thằng Suku đã kể vanh vách về những gì Đam San ghi chép trong cuốn sách này, về dị chứng di truyền theo dòng họ của các buyagan…
Đang thao thao, chợt nhác thấy vẻ mặt Bolobala xám đi, Nguyên giật mình, lật đật lái sang chuyện khác:
- Ủa, cả tuần nay thằng Suku biến đi đâu kìa?
- Thiệt tình! – Kăply bứt tai. – Có cuốn sách đó trong tay lẽ ra nó phải đến gặp tụi mình ngay mới phải chớ.
oOo
Suku chui ra từ chiếc ống Siêu cảm ứng, nách kẹp cuốn sách, hai tay xua xua làn khói lảng vảng trước mặt. Chưa ai hỏi gì, nó đã rối rít:
- Xin lỗi, xin lỗi nha.
- Không ai tha lỗi cho mày đâu, Suku. – Kăply gầm gừ, chẳng buồn xưng hô anh em với thằng nhóc. – Mấy ngày vừa rồi mày đi đâu?
- Cả tuần qua em bận tối mày tối mặt mà.
Êmê hỏi giọng thông cảm:
- Em bận chuyện gì thế?
Thằng oắt rút cuốn sách trong nách ra, vung lên:
- Nghiên cứu cuốn này né.
Nguyên đọc dòng chữ ngoài bìa sách, thấy đúng là cuốn Một trăm vụ án oan trong lịch sử. Nó nhếch môi:
- Ôm cuốn sách trong người suốt cả tuần lễ, chắc em đã phát hiện được khối thứ quan trọng rồi hả Suku?
Câu hỏi mát của Nguyên y như một làn hơi lạnh thổi qua người Suku. Nó rụt cổ lại:
- Em chẳng tìm được chút dấu vết nào hết, anh K’Brăk.
Êmê lại hỏi, hi vọng có thể dùng câu hỏi thay cho cục gôm, tẩy bớt vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt xinh xắn của thằng oắt:
- Em đã đọc kĩ vụ án thứ 39 rồi chứ?
- Ủa, chị biết hết rồi hả, chị Êmê? – Suku ngạc nhiên, nó hỏi bà chị nhưng tia nhìn lại hướng về phía Nguyên.
- Anh đã kể cho mọi người nghe về cuốn sách của Đam San rồi. – Nguyên gật đầu và chìa tay ra. – Em đưa cuốn sách anh xem thử nào.
Nguyên cầm lấy cuốn Một trăm vụ án oan trong lịch sử từ tay Suku, lật đúng trang viết về vụ án oan thứ 39, thận trọng lần dò từng chữ:
“Vào năm 1752, Ka Lênđi, một nữ ca sĩ chuyên hát phục vụ các lễ hội bị bệnh mãn tính khiến tóc bị hung đỏ và da đầu bị tróc ra từng mảng khiến cô phải từ bỏ nghề ca hát. Trước đó hai năm, một người hành nghề uốn tóc tên là Y Conma đến gặp Ka Lênđi, khen cô có mái tóc đẹp và hỏi cô có muốn sở hữu một mái tóc đẹp nhất xứ Lang Biang hay không, Ka Lênđi từ chối và chỉ trong vòng vài giờ sau cô cảm thấy đau đầu khủng khiếp. Cơn đau kéo dài suốt nửa năm, chỉ chấm dứt khi cô được pháp sư K’Băngđu chữa trị. Nhưng khi cơn đau qua đi, tóc cô trở nên kỳ dị, nó chuyển thành màu đỏ, vón cục và không tài nào chải được. Rốt cuộc chồng cô đành phải cắt cụt tóc cô khiến da đầu cô cứng lại, đóng thành vảy và tróc ra. Theo điều tra sau đó của Cục an ninh, Y Conma là một yusikan, một loại quái nhân có sở trường trù ếm người khác bằng những lời khen. Vào thế kỉ thứ 18, yusikan phát triển đến mức người ta rất sợ ai đó khen mình. Ngay cả trong các trường học, Bộ giáo dục cũng khuyến cáo các thầy cô giáo không được tùy tiện khen ngợi học sinh. Y Conma bị bắt, ba ngày sau bị xử treo cổ ở khu rừng thau lau phía bắc làng Ea Tiêu. Nhưng mười lăm năm sau, chính danh y K’Băngđu bất ngờ tiết lộ một khám phá động trời: Ca sĩ Ka Lênđi sở dĩ mắc chứng bệnh kỳ quặc nọ là do tình cờ ăn phải một loại thảo mộc lạ có tên là inicô cho tới lúc đó vẫn chưa được y học biết đến…”
Cùng với Nguyên, cả Kăply, Êmê lẫn K’Tub đều chụm đầu vào trang sách, trông mặt thì hình như cả bọn đều bị câu chuyện về Y Conma và Ka Lênđi bắt mất hồn, đến mức chẳng đứa nào nhớ ra mục đích chính của tụi nó. Cho đến khi Suku sốt ruột kêu lên “Có thấy gì lạ không, anh K’Brăk?” thì bốn gương mặt mới bàng hoàng nhấc lên khỏi trang sách, ngơ ngác nhìn nhau và cùng buồn bã lắc đầu.
Suku chớp mắt:
- K’Băngđu là ba của danh y K’Buđăng, còn ca sĩ Ka Lênđi chính là cô ruột của dì Ka Lên.
- Thế à. – Nguyên nói, giọng hờ hững. – Nhưng thông tin này cũng chẳng giúp ích gì cho cuộc điều tra…
- Cái gì đây?
Kăply thình lình ré lên, và theo tay chỉ của nó, cả bọn lại vục mặt vào trang sách:
“Cành thứ chín của cây thau lau thứ ba tính từ bìa trái khu rừng là nơi Y Conma thọ hình, đến hôm nay những ai gặp oan ức trong cuộc sống vẫn thường đến dưới gốc cây, hướng lên chỗ đó để cầu xin được giải oan.”
- Chìa khóa nằm ở đây rồi. “Vụ án 39 hoàn toàn 93” chính là muốn đề cập đến vị trí Y Conma bị treo cổ. – Nguyên hớn hở reo, mặt giãn ra, vừa nói vừa liếc Suku bằng ánh mắt dù vô tâm đến mấy bọn trẻ cũng nhận ra là đầy ngụ ý.
- Vô lý. – Suku đỏ mặt la lớn. – Em đọc đi đọc lại câu chuyện này hàng trăm lần, không hề thấy có dòng chữ này.
Nguyên mỉm cười:
- Thế theo em là có ai mới viết thêm vào hả Suku?
Nguyên hỏi Suku bằng cái giọng như thể muốn nói mày là đồ ba xạo hết chỗ nói đó Suku, làm thằng oắt nhột nhạt kinh khủng.
- Em không hề nói xạo. – Nó ngửa mặt lên trần nhà, gần như tru lên, lúc này nếu nghĩ nó là một con sói con cũng không có gì là quá đáng. – Dòng chữ đó hôm qua không hề có.
- Oan quá há, Suku? – Kăply đập cả hai tay lên vai thằng oắt, nhe răng cười khì khì. – Nếu Đam San còn sống, anh nghĩ ổng sẽ thêm vụ này vào trong sách và tên sách chắc phải sửa lại thành Một trăm lẻ một vụ án oan trong lịch sử quá hà…
Kăply có lẽ định trêu thằng oắt thêm vài câu nữa nhưng đúng lúc đó, Êmê vụt kêu lên thất thanh:
- Xem nè. Dòng chữ khi nãy biến mất rồi.
Y như bị gậy quất vô lưng, bọn trẻ nhảy dựng, lập tức quét mắt xuống trang sách. Trừ Êmê là đứa phát hiện, bốn đứa còn lại gần như không thở được: quả nhiên dòng chữ vừa rồi đã không còn ở chỗ cũ.
- Thấy chưa. – Suku hét lên sung sướng. – Em đã nói là em không hề nhìn thấy dòng chữ đó mà.
Không buồn nghe thằng oắt, Nguyên cầm cuốn sách lên, gí sát vào chóp mũi. Nó dùng mắt mân mê trang sách từ dưới lên trên rồi từ trên xuống dưới, như vậy cả chục lần, lâu đến mức tụi bạn tưởng là nó đã ngủ.
- Lạ thật. – Cuối cùng, Nguyên đặt cuốn sách xuống, thở ra một hơi dài thườn thượt.
Chỉ đợi có vậy, thằng K’Tub nhanh nhẩu tóm lấy cuốn sách, hi vọng mình sẽ là người đầu tiên tìm ra sự bí ẩn của dòng chữ khi nãy. Nhưng hết K’Tub đến Êmê rồi Suku, chẳng đứa nào khám phá được vì sao dòng chữ nọ đột ngột hiện ra rồi đột ngột biến mất như ảo ảnh.
- Hổng lẻ mình bị hoa mắt? – K’Tub chìa bộ mặt ngẩn ngơ vào mắt mọi người, giọng nghi hoặc.
- Làm gì có chuyện cả đống người cùng hoa mắt một lúc. – Kăply khịt mũi và chỉ tay vào trang sách. – Khi nãy dòng chữ đó nằm ở ngay chỗ này nè.
Một lần nữa, bọn trẻ cảm giác có ai đánh mạnh vô lưng: Ngón tay Kăply vừa chạm vào trang sách, dòng chữ khi nãy thình lình hiện ra.
- Rụt tay lại coi, anh K’Brêt. – Suku la lên.
Kăply nhấc tay ra, và quả đúng như Suku suy đoán, dòng chữ lại biến mất không còn một vết tích.
Lần này, không đợi Suku xúi, Kăply tự mình lặp đi lặp lại động tác đó thêm năm, sáu lần nữa. Kết quả y hệt: khi nó chạm tay vào trang sách, dòng chữ bí mật lập tức hiện ra, khi nó rụt tay lại, dòng chữ lặn theo luôn.
- Em hiểu rồi. – Suku hất mạnh đầu, không hiểu là để cho món tóc trước trán trượt qua một bên hay để cho sự nặng nề ra khỏi tâm trí.
- Mày hiểu gì? – K’Tub láu táu, mắt nó long lanh còn quai hàm thì trễ xuống như chờ ngốn ngấu một món ăn hấp dẫn.
- Rõ ràng anh K’Brêt có một năng lực đặc biệt. – Suku thoắt trầm ngâm. – Năng lực đó chúng ta không ai có. Ảnh có thể đánh thức được dòng chữ bí ẩn trong cuốn sách Đam San. Cũng như ảnh có khả năng nghe được lời nguyền rủa thầm của buyagan. Và khi nhìn vô tấm gương…
Chỗ này, Suku không có cơ hội để nói hết ý nghĩ trong đầu. Tiếng tằng hắng to như sấm của Nguyên đã nhấn chìm luôn phần sau của câu nói.
Suku giật mình, mặt ửng lên vì nhận ra nó suýt để lộ cho Êmê và K’Tub biết chuyện tụi nó lén lút đột nhập vào bí thất của ông K’Tul. Bây giờ nhớ lại, Suku biết chắc hôm đó câu mật mã sở dĩ hiện ra trong tấm gương là do Kăply đã soi mặt vào đó chứ hai câu thơ “Ai vui ta sẽ vui cùng. Ai buồn ta sẽ buồn chung với người” có lẽ không phải là mật khẩu để giải mã như nó và Nguyên suy luận.
- Còn vụ con chim vàng bữa trước nữa. – Êmê nhắc, vô tình kéo Suku ra khỏi cơn bối rối.
K’Tub vỗ tay đôm đốp, giọng húng khởi như thể nó chính là Kăply:
- Ờ, con chim vàng nữa. Hôm xảy ra đánh nhau ở con suối phía sau nhà họa sĩ Yan Dran, con chim vàng bay ra từ người anh K’Brêt đã đẩy lùi cả Bạch kỳ lân lẫn Hắc tinh tinh. Ác liệt thiệt tình!
Kăply thần mặt ra nghe, trước nay nó cũng biết nó có một vài khả năng khác thường nhưng bây giờ nghe tụi bạn xúm vào bảo nó là nhân vật đặc biệt, bỗng dưng nó đâm ra hoang mang.
- Ờ, lạ thiệt há?
Lâu thật lâu, Kăply mới mở miệng, ngơ ngác như người vừa ra khỏi một giấc mơ. Cúi xuống cuốn sách của Đam San, nó bất giác đặt tay vào chỗ khi nãy như muốn kiểm tra xem có đúng là nó có khả năng kỳ lạ thiệt không.
Khi nó vừa chạm khẽ những ngón tay vào, dòng chữ bí ẩn lại xuất hiện khiến nó bần thần ngước mắt nhìn tụi bạn, bụng thắc thỏm không biết nên mừng hay nên lo trước hiện tượng quái chiêu đó. Cho nên cũng dễ hiểu là bộ mặt nó lúc này nom đần đần y như vừa trúng phải bùa Ngốc của Buriăk.
Vụ án thứ 39
Bây giờ thì cả trường đều đã biết Pôcô là thằng nhóc có con rắn trắng, còn Pôca là chủ nhân con rắn xanh. Nhưng đứa nào là anh đứa nào là em thì tụi học trò trường Đămri suốt ngày cãi nhau chí chóe vẫn không ai chịu ai. Tụi Kăply thân thiết với hai con ma nhóc là thế mà còn không xác định được, những đứa khác dĩ nhiên có tài thánh mới hòng mò ra.
Vậy mà sáng nay thằng Amara đi đâu cũng vênh mặt oang oang:
- Pôcô là anh, còn Pôca là thằng em. Tao là người duy nhất biết được điều đó. Đứa nào không tin thì đánh cược với tao. Mười vohen một kèo, quá rẻ!
Tất nhiên là không đứa nào dám cược với Amara mặc dù chẳng mấy đứa tin lời tuyên bố huênh hoang của nó. Mười vohen là mười ngàn năpken, số tiền quá lớn so với những cô bé cậu bé còn mài đũng quần trên ghế nhà trường.
Amara đi rảo một vòng quanh sân, cuối cùng tóm vai K’Tub, cười hềnh hệch:
- Hà hà, cược không nhóc? Mày chơi thân với hai đứa nó lắm mà.
- Không. – K’Tub vùng khỏi cái nắm của Amara, cau có đáp.
Amara nheo đôi mắt hí, giọng khiêu khích:
- Sợ thua à?
K’Tub hứ mũi:
- Sợ thắng.
- Láo toét. – Amara vung tay. – Không dám chơi thì biến đi!
- Chơi đi, K’Tub!
Kăply vừa nói vừa tiến lại gần.
Amara liếc xéo Kăply:
- Ngon thì chơi. Đừng xúi người khác.
- Thích thì chiều. – Kăply đưa tay ra. – Tao cược với mày.
Amara cũng đưa tay ra. Hai đứa hằm hè bắt tay nhau như hai võ sĩ quyền Anh trước khi quyết đấm vỡ mặt nhau, đứa này bóp chặt tay đứa kia như cố làm cho những ngón tay đối phương gãy rời.
Đánh hơi được cuộc náo nhiệt, bọn nhóc gần đó nhanh chóng đổ xô lại, bu quanh Amara và Kăply như bầy ruồi bu quanh hai cục đường.
Hất mặt về phía K’Tub, Kăply nghiêm trang:
- Thằng K’Tub làm chứng bên tao. Thằng Y Đê làm chứng bên mày.
Y Đê luôn luôn là cái đuôi của Amara. Nghe nhắc tới mình, cái đuôi thò ra, ve vẩy:
- Tao sẵn sàng.
Amara và Kăply lập tức buông tay ra.
Chỉ đợi có vậy, K’Tub nhảy tưng tưng:
- Anh K’Brêt thắng rồi. Xưa nay Pôcô và Pôca hổng đứa nào chịu làm em hết á.
Kan Tô không biết xuất hiện từ lúc nào, cười hè hè:
- Mày thua rồi, chung tiền đi, Amara!
Amara bĩu môi:
- Còn lâu.
Nó nhướng cặp mắt ti hí, nom vất vả như hai dấu trừ đang cố trở thành dấu cộng, giọng đắc thắng:
- Nói cho tụi mày biết nè. Hôm qua tao đã theo rình hai thằng Pôca – Pôcô cả buổi chiều…
- Mày làm trò lén lút đó để làm gì vậy? – Kăply hỏi giọng khinh bỉ. – Hổng lẽ mày là cộng tác viên đặc biệt của Cục an ninh?
Amara hơi khựng lại một chút. Nó nhún vai, mặt ửng đỏ:
- Tao không nghĩ tao có nhiệm vụ phải báo cho mày biết về việc làm của tao.
- Mày muốn dò xem anh em Pôca – Pôcô có quậy phá gì không để mách lẻo với lão Amara Đliê chứ gì. – Nguyên chen vào giữa Kăply và K’Tub, thản nhiên nói. – Tao nói thiệt, dùng tờ Tin nhanh N, S & D để gây áp lực với Hội đồng Lang Biang là cái trò cũ rích và hổng có tác dụng gì đâu, Amara.
- Mày đừng có tỏ ra ta đây thông minh, K’Brăk. – Amara xì một tiếng, vừa nói vừa xua tay lia lịa. – Nhưng hôm nay tao không muốn cãi nhau với tụi mày, nhất là về những chuyện vớ vẩn như chuyện này. Tao chỉ muốn cho tụi mày biết là chiều hôm qua tao đã nghe hai thằng Pôca – Pôcô xưng hô với nhau…
Câu chuyện của Amara lập tức thu hút sự chú ý không chỉ của tụi Kăply. Bọn nhóc đứng chung quanh lúc này cũng không muốn làm điều gì khác hơn là vểnh tai chờ nghe Amara nói nốt.
- Thằng Pôcô nói với thằng Pôca “Anh không muốn đi học chút nào hết, Pôca.” Thằng Pôca đáp “Em cũng vậy. Nếu buộc phải đun đầu vô lớp Sơ cấp 1, em nghĩ thà chúng ta về hồ Ma ở quách còn hơn.” Chính tai tao nghe rõ mồn một…
- Nói láo! – K’Tub đỏ mặt tía tai. – Pôca mà chịu làm em Pôcô hả? Không đời nào!
- Muốn chứng minh điều đó, rất đơn giản, K’Tub. – Amara tỉnh rụi, thái độ của kẻ biết mình nắm chắc phần thắng trong tay. – Bây giờ mày đi kiếm hai thằng đó tới đây đi.
Vẻ tự tin của Amara khiến Kăply đâm chột dạ. Nó quay sang Nguyên, thì thầm:
- Mày nghĩ sao?
Nguyên dè dặt đáp, mặt nó đột nhiên như phủ một làn khói xám:
- Tao nghĩ Amara không bịa chuyện.
Làn khói từ mặt Nguyên tức khắc lan qua mặt Kăply. Nó hít vô một hơi thật sâu và lo lắng đảo mắt nhìn quanh. Và khi nhác thấy thằng Yan Jik cùng cặp ma song sinh Pôcô – Pôca đang lững thững từ xa đi tới, trái tim trong lồng ngực nó chuyển qua chơi một điệu gì đó rất giống nhạc rock.
- Khỏi cần kiếm nữa. Tụi nó tới đây rồi.
Tiếng rao của thằng Amara nện vô tai Kăply như một nhát búa.
- Gì mà vui vậy, anh K’Brêt?
Yan Jik thò đầu vào giữa đám náo nhiệt, tò mò nhìn quanh và háo hức hỏi.
Như không nghe thấy Yan Jik, Kăply chớp chớp mắt nhìn Pôca, vẫn có cảm giác như nhìn xuyên qua sương mù, cất giọng thăm dò:
- Chừng nào tụi em mới bắt đầu đi học hả Pôca?
- Bố Yan Dran bảo tuần tới, anh K’Brêt. Nhưng em hổng muốn đi chút nào hết á. – Pôca phụng phịu đáp.
Kăply thận trọng di chuyển ánh mắt qua thằng nhóc đeo chiếc thắt lưng màu trắng, hồi hộp hỏi:
- Thế còn em, Pôcô?
- Em cũng thế. – Pôcô rụt cổ. – Anh Pôca không đi thì em cũng không đi.
- Cái gì?
Cả Nguyên, Kăply lẫn Amara, cả ba cái miệng cùng sửng sốt kêu lên.
- Mày nói gì thế, Pôcô? – Amara gầm gừ giận dữ. – Mày kêu thằng Pôca bằng gì?
- Bằng anh chứ bằng gì. – Pôcô ngạc nhiên. – Hổng lẽ anh bị ai nhét bông gòn vô lỗ tai hả anh Amara?
Thằng K’Tub lại nhảy cẫng, miệng không ngớt hò reo, cứ như thể nó sẽ được phân nửa tiền cá cược:
- Chung tiền đi! Chung tiền đi!
- Mày đừng có hòng chơi tao, Pôcô. – Amara nói giọng tức tối, thái độ của thằng K’Tub làm nó thêm bầm gan. – Hôm qua tao nghe rõ ràng mày kêu thằng Pôca bằng em kia mà.
Pôcô tròn mắt:
- Ủa, hôm qua anh ở đâu mà nghe?
- Tao ở đâu kệ tao. – Amara bứt tóc (chắc chắn không phải để làm cho tóc nó bớt xoăn hơn). – Mày nói đi, có đúng là hôm qua mày kêu thằng Pôca bằng em không?
- Đúng. – Pôcô gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm Amara, không hiểu tại sao thằng này bỗng dưng nổi giận đùng đùng về chuyện xưng hô giữa anh em tụi nó.
- Vậy sao hôm nay mày lại kêu nó bằng anh? – Amara nghiến răng trèo trẹo. – Có phải tụi mày biết tao đánh cược với thằng K’Brêt nên cố tình làm cho tao banh ta lông không hả?
- Ê, cái anh kia. – Yan Jik huơ huơ cây cọ vẽ trước mũi Amara. – Biết thì nói, không biết thì làm thinh đi nha.
- Hỗn láo. – Amara thu nắm đấm, khi nó gào lên có cảm tưởng lửa sắp xịt cả vòi qua lỗ mũi. – Mày tưởng tao không dám đập mày hả nhóc?
Yan Jik chẳng coi lời hăm dọa của Amara ra ký lô nào.
- Chắc chắn là không dám rồi.
Nó đáp tỉnh queo, tay không ngừng vung vẩy cây cọ khiến Êmê đứng cạnh phải hớt hải kêu lên:
- Ê, em không được xài câu thần chú kia đó nha, Yan Jik.
- Anh kia nghe đây nè. – Phớt lờ Êmê, ánh mắt Yan Jik vẫn không rời gương mặt bốc khói của Amara, khoái trá tiếp. – Pôcô và Pôca xưa nay dĩ nhiên là không ai chịu làm em hết. Cả hai cứ cãi nhau suốt ngày về vụ này khiến ba em vô cùng bực mình. Cách đây hai ngày, ba em bảo: nếu tụi mày không ai chịu ai thì mỗi đứa làm anh một ngày, ngày hôm sau tới phiên đứa khác, ở đây là trường Đămri chớ hổng phải nhà mình, tụi mày cứ chí choét từ sáng đến tối, ngài hiệu trưởng sẽ tống cổ chúng ta ra khỏi đây cho coi…
Yan Jik nói tới đây, thằng Amara thình lình buột ra một tiếng gì đó như tiếng rên, người nó đột nhiên ngắn đi một khúc.
Nhìn Amara sụm người xuống, K’Tub một lần nữa rất muốn bay lên nhưng thấy khuôn mặt thằng này như bị ai làm cho biến dạng đi, nó cố ghìm cơn phấn khích của mình lại, và dĩ nhiên một đứa hiếu động như thằng K’Tub mà buộc phải đứng yên trong tình huống này cũng khổ sở không kém gì những lần nó bị bà Êmô bắt đi tắm.
oOo
Nỗi hân hoan trong lòng Kăply sau khi thắng cược Amara kéo dài suốt buổi sáng hôm đó, và chỉ đột ngột bị dập tắt khi nó và Nguyên ngồi đối diện với chiếc bàn giấy trong văn phòng hiệu trưởng sau giờ học, lúc đầu chìa bộ mặt háo hức vô mắt thầy N’Trang Long để rồi lập tức xệ mặt xuống khi nghe thầy trả lời câu hỏi của tụi nó:
- Cuốn Một trăm vụ án oan trong lịch sử của Đam San hả? Trời đất, sao tụi con không nói sớm? Hồi con nhỏ Bolobala nộp cho ta, ta vẫn để trong ngăn kéo. Nhưng cách đây mấy hôm, ta táy máy tay chân đem nộp cho Hội đồng Lang Biang rồi.
Như thường lệ, Kăply buồn bực đến mức giọng điệu của nó bắt đầu trượt tới một chỗ nào đó rất xa với phép lịch sự:
- Nộp chi vậy thầy? Hổng lẽ đến thầy mà cũng không dám giữ cuốn sách đó?
- Trò coi ta là ai mà trò nghĩ ta dám đùa với pháp luật hả K’Brêt? – Thầy N’Trang Long cất cao giọng. – Hừm, chỉ những kẻ có cái đầu làm bằng gạch thì mới khoái gặp rắc rối với những chuyện không đâu thôi.
Kăply tin rằng thầy N’Trang Long không hề biết thằng Nguyên vẫn hay ví cái đầu của nó với cục gạch, nhưng dù vậy câu nói vô tình của thầy vẫn khiến mặt nó nóng ran.
- Lúc đầu thú thiệt là ta chẳng quan tâm đến cuốn sách này cho lắm. – Thầy N’Trang Long tóm bâng quơ một sợi râu cằm, thản nhiên nói tiếp, không biết rằng Kăply sắp cháy thành than vì xấu hổ. – Nhưng từ khi lão Ama Moto mò xuống tận đây, ta nghĩ tốt nhất là đem cuốn sách đi nộp quách. Hừ, cái lão đó, nếu ai nói lão có mắt ở dưới mông là ta tin ngay.
Nguyên thúc cùi chỏ vô hông Kăply khi nhận thấy thằng này sắp sửa phun ra một câu bá láp tiếp theo.
Kăply đành nhấn chìm nỗi thất vọng vào tận đáy lòng, thất thểu theo chân Nguyên lê bước xuống không biết bao nhiêu bậc cầu thang, hoàn toàn không hay nó sắp đón nhận một tin buồn khác đến từ nhỏ bạn mà nó yêu mến nhất.
Mua đứng đợi Nguyên và Kăply ngay trước phòng y tế bằng gương mặt trắng bệch giống như người mới ra tù:
- K’Brêt! K’Brăk! Ba tôi đã đến tiệm Những Dấu Hỏi rồi.
Kăply sực nhớ hôm qua là thứ sáu và trước đó mấy ngày tụi nó đã tiết lộ cho Mua biết đáp án câu đố của ông K’Tul.
- Ồ, thế ba bạn có nhận được tiền thưởng không? – Kăply reo lên, không để ý đến thái độ khác lạ của nhỏ bạn.
- Có.
- Hai trăm ngàn năpken chứ? – Kăply liếm môi.
- Không tới hai trăm ngàn năpken.
- Không sao. – Kăply xoa hai tay vào nhau, vui vẻ nói. – Đương nhiên phải trừ phần trăm hoa hồng cho lão Luclac.
- Có chuyện gì thế Mua? – Nguyên đột ngột hỏi, giọng quan tâm, nãy giờ nó đang ngạc nhiên về nét mặt dàu dàu của nhỏ bạn mà theo nó lẽ ra phải ngược lại mới đúng: gần hai trăm ngàn năpken với Mua phải nói là cả một gia tài.
- Ba tôi đem tiền về nhưng khi mẹ tôi hỏi, ba tôi bảo là không biết tiền ở đâu ra. – Mua đáp bằng giọng hoang mang.
Nguyên và Kăply cả hai cái miệng cùng “a” lên một tiếng.
Kăply nhíu mày, băn khoăn:
- Tại sao ba bạn lại giấu mẹ bạn chuyện này nhỉ?
Nguyên nhún vai:
- Không phải thế đâu.
- Tôi không nghĩ là ba tôi cố ý giấu mẹ tôi chuyện này, K’Brêt. – Mua lúc lắc hai bím tóc như để xua đuổi những ý nghĩ u ám ra khỏi óc. – Thiệt sự là ông không giải thích được nguồn gốc của số tiền mà ông mang về. Thậm chí ông không nhớ trên đời có một nơi gọi là tiệm Những Dấu Hỏi.
- Lạ thật. – Kăply tròn xoe mắt, nó đưa tay lên đầu nhưng sực nhớ dứt tóc không phải là trò êm ái gì nên bỏ tay xuống.
Trong khi đó, rất giống nhà thông thái Suku, Nguyên bắt đầu ngẩng mặt nhìn lên trời.
Khi nó hạ tầm mắt xuống, cả Kăply lẫn Mua đều thấy nó biến hẳn sắc mặt.
- Gì thế, K’Brăk? – Mua hấp tấp hỏi, đôi môi đột nhiên khô rang.
- Bùa Lú. – Nguyên lẩm bẩm, cố nói thật nhỏ như thể không muốn cho Mua nghe thấy.
- Bùa Lú? – Kăply ré lên. – Đúng rồi. Là bùa Lú. Chính cậu K’Tul đã ra tay. Ngoài cậu ra, cậu không muốn cho bất cứ ai biết được đáp án của câu đố.
- Không hẳn đâu, K’Brêt. – Nguyên trầm ngâm. – Có thể cậu K’Tul cũng là nạn nhân. Biết đâu kẻ ra tay là một phù thủy Hắc Ám đang trà trộn trong số hội viên của tiệm Những Dấu Hỏi.
- Bây giờ phải làm sao đây? – Mua kêu lên, trông nó đã có vẻ rất muốn òa ra khóc.
- Yên tâm đi, Mua. – Kăply nhìn nhỏ bạn, lòng bất giác chùng xuống. – Tôi nghĩ pháp sư Lăk và pháp sư K’Buđăng sẽ có cách phục hồi trí nhớ lại cho ba của bạn.
- Cũng chưa chắc là ba của bạn đã mất hết trí nhớ đâu. – Nguyên đột nhiên làm cái chuyện mà khi nãy Kăply không dám làm là dứt mạnh một sợi tóc, thong thả nói tiếp. – Khi ba bạn vẫn nhận ra được mẹ bạn và bạn, có nghĩa là trí nhớ của ông không có tổn thất gì nghiêm trọng. Có thể đây là loại bùa Lú chỉ có tác dụng trong phạm vi hẹp, chỉ xóa những ký ức liên quan đến tiệm Những Dấu Hỏi thôi.
- Ôi, nếu đúng như vậy thì may quá. – Mặt Mua dần tươi lên. – Tôi không nghĩ ba tôi lại cần loại ký ức đó làm gì.
Đang nói, Mua bỗng nhìn sững Nguyên và Kăply:
- Ủa, thế còn hai bạn? Hai bạn đã phục hồi trí nhớ chưa?
- Phục hồi trí nhớ á? – Kăply ngơ ngác. – Tụi này đâu có trúng phải bùa Lú.
- Nhưng trước đây hai bạn đã trúng phải lời nguyền Tan xác của Buriăk.
- Ờ, ờ… đúng rồi. Mình nhớ rồi. – Kăply giật thót, có vẻ nó rất muốn xáng cho mình một bạt tai. – Nói chung thì chưa phục hồi được chút nào hết.
- Đúng rồi. Là bùa Lú. Chính cậu K’Tul đã ra tay.
Đôi mắt Mua mở lớn:
- Sao mình nghe nói những quả táo vàng ở núi Lưng Chừng có công dụng phục hồi trí nhớ?
- Không đơn giản thế đâu, Mua. – Nguyên tặc lưỡi. – Theo như cậu K’Tul cho biết, để tạo ra thuốc phục hồi trí nhớ cho những kẻ trúng lời nguyền Tan xác, phải đem những quả táo vàng đó nghiền thành bột, rồi bỏ vào vạc nấu với gan rồng và mật cá kiếm trong một trăm ngày…
- Trong khi mình và K’Brăk chỉ sực mỗi món táo thôi. – Kăply láu táu đế thêm, tin rằng đó là cách hay nhất để chuộc lại cái tội đãng trí vừa rồi.
Ba đứa vừa trò chuyện vừa đi lần ra cổng, nơi tụi Păng Ting đang ngóc cổ chờ.
- Tụi anh làm gì mà chui vô ngọn tháp đó hoài vậy? – K’Tub quạu quọ vì phải đợi lâu.
Nguyên vỗ vai thằng oắt:
- Tụi anh định hỏi mượn thầy N’Trang Long cuốn sách hôm nọ của Bolobala.
- Cuốn Một trăm vụ án oan trong lịch sử hả K’Brăk? – Bolobala ngạc nhiên.
Nguyên chưa kịp đáp, Êmê đã nhíu mày lo lắng:
- Cuốn đó là sách cấm, anh mượn làm gì?
Trong một lúc, Nguyên không biết có nên hé lộ những bí mật quanh cuốn sách cho tụi bạn biết hay không. Nó dứt một sợi tóc, buông ra, dứt thêm sợi nữa, lại buông ra. Dứt thêm sợi thứ ba, nó quyết định nói thẳng:
- Theo như tụi anh biết, cuốn sách của Đam San chứa đựng chỉ dẫn liên quan đến báu vật mà tụi anh đang tìm kiếm.
- Hay quá, anh K’Brăk. – K’Tub đấm thùm thụp vào lưng Nguyên, quên mất trước đây một phút mặt nó còn chầm dầm một đống. Nó chìa tay ra, hí hửng. – Anh lấy cuốn sách ra cho em xem chút đi.
- K’Tub. – Êmê nạt. – Đây không phải là đồ chơi.
- Nhưng thầy N’Trang Long đã không còn giữ cuốn sách đó nữa. Thầy nộp cho Hội đồng Lang Biang rồi. – Nguyên thở dài, trông nó xụi lơ như người chuẩn bị đi du lịch chợt phát giác mình đánh rơi mất vé tàu.
- Vậy mà cũng nói. – K’Tub thõng tay xuống, giọng xịu như bún, Nguyên xụi lơ làm nó xụi lơ theo.
- Sao anh không hỏi Suku? – Păng Ting bất thần lên tiếng, nó chĩa cái tóc bữa nay vồng lên như một cái cổng chào vô bộ mặt héo úa điêu tàn của Nguyên. – Hình như thư viện của ông nó có lưu trữ một cuốn…
- Suku á?
Nguyên há hốc miệng như thể lần đầu tiên nghe tới cái tên này. Liền theo đó, nó reo lên (nếu Kăply nhớ không lầm thì chưa bao giờ thằng bạn đại ca của nó reo lớn như thế):
- Đúng rồi. Hôm trước chính thằng Suku đã kể vanh vách về những gì Đam San ghi chép trong cuốn sách này, về dị chứng di truyền theo dòng họ của các buyagan…
Đang thao thao, chợt nhác thấy vẻ mặt Bolobala xám đi, Nguyên giật mình, lật đật lái sang chuyện khác:
- Ủa, cả tuần nay thằng Suku biến đi đâu kìa?
- Thiệt tình! – Kăply bứt tai. – Có cuốn sách đó trong tay lẽ ra nó phải đến gặp tụi mình ngay mới phải chớ.
oOo
Suku chui ra từ chiếc ống Siêu cảm ứng, nách kẹp cuốn sách, hai tay xua xua làn khói lảng vảng trước mặt. Chưa ai hỏi gì, nó đã rối rít:
- Xin lỗi, xin lỗi nha.
- Không ai tha lỗi cho mày đâu, Suku. – Kăply gầm gừ, chẳng buồn xưng hô anh em với thằng nhóc. – Mấy ngày vừa rồi mày đi đâu?
- Cả tuần qua em bận tối mày tối mặt mà.
Êmê hỏi giọng thông cảm:
- Em bận chuyện gì thế?
Thằng oắt rút cuốn sách trong nách ra, vung lên:
- Nghiên cứu cuốn này né.
Nguyên đọc dòng chữ ngoài bìa sách, thấy đúng là cuốn Một trăm vụ án oan trong lịch sử. Nó nhếch môi:
- Ôm cuốn sách trong người suốt cả tuần lễ, chắc em đã phát hiện được khối thứ quan trọng rồi hả Suku?
Câu hỏi mát của Nguyên y như một làn hơi lạnh thổi qua người Suku. Nó rụt cổ lại:
- Em chẳng tìm được chút dấu vết nào hết, anh K’Brăk.
Êmê lại hỏi, hi vọng có thể dùng câu hỏi thay cho cục gôm, tẩy bớt vẻ ngượng ngùng trên khuôn mặt xinh xắn của thằng oắt:
- Em đã đọc kĩ vụ án thứ 39 rồi chứ?
- Ủa, chị biết hết rồi hả, chị Êmê? – Suku ngạc nhiên, nó hỏi bà chị nhưng tia nhìn lại hướng về phía Nguyên.
- Anh đã kể cho mọi người nghe về cuốn sách của Đam San rồi. – Nguyên gật đầu và chìa tay ra. – Em đưa cuốn sách anh xem thử nào.
Nguyên cầm lấy cuốn Một trăm vụ án oan trong lịch sử từ tay Suku, lật đúng trang viết về vụ án oan thứ 39, thận trọng lần dò từng chữ:
“Vào năm 1752, Ka Lênđi, một nữ ca sĩ chuyên hát phục vụ các lễ hội bị bệnh mãn tính khiến tóc bị hung đỏ và da đầu bị tróc ra từng mảng khiến cô phải từ bỏ nghề ca hát. Trước đó hai năm, một người hành nghề uốn tóc tên là Y Conma đến gặp Ka Lênđi, khen cô có mái tóc đẹp và hỏi cô có muốn sở hữu một mái tóc đẹp nhất xứ Lang Biang hay không, Ka Lênđi từ chối và chỉ trong vòng vài giờ sau cô cảm thấy đau đầu khủng khiếp. Cơn đau kéo dài suốt nửa năm, chỉ chấm dứt khi cô được pháp sư K’Băngđu chữa trị. Nhưng khi cơn đau qua đi, tóc cô trở nên kỳ dị, nó chuyển thành màu đỏ, vón cục và không tài nào chải được. Rốt cuộc chồng cô đành phải cắt cụt tóc cô khiến da đầu cô cứng lại, đóng thành vảy và tróc ra. Theo điều tra sau đó của Cục an ninh, Y Conma là một yusikan, một loại quái nhân có sở trường trù ếm người khác bằng những lời khen. Vào thế kỉ thứ 18, yusikan phát triển đến mức người ta rất sợ ai đó khen mình. Ngay cả trong các trường học, Bộ giáo dục cũng khuyến cáo các thầy cô giáo không được tùy tiện khen ngợi học sinh. Y Conma bị bắt, ba ngày sau bị xử treo cổ ở khu rừng thau lau phía bắc làng Ea Tiêu. Nhưng mười lăm năm sau, chính danh y K’Băngđu bất ngờ tiết lộ một khám phá động trời: Ca sĩ Ka Lênđi sở dĩ mắc chứng bệnh kỳ quặc nọ là do tình cờ ăn phải một loại thảo mộc lạ có tên là inicô cho tới lúc đó vẫn chưa được y học biết đến…”
Cùng với Nguyên, cả Kăply, Êmê lẫn K’Tub đều chụm đầu vào trang sách, trông mặt thì hình như cả bọn đều bị câu chuyện về Y Conma và Ka Lênđi bắt mất hồn, đến mức chẳng đứa nào nhớ ra mục đích chính của tụi nó. Cho đến khi Suku sốt ruột kêu lên “Có thấy gì lạ không, anh K’Brăk?” thì bốn gương mặt mới bàng hoàng nhấc lên khỏi trang sách, ngơ ngác nhìn nhau và cùng buồn bã lắc đầu.
Suku chớp mắt:
- K’Băngđu là ba của danh y K’Buđăng, còn ca sĩ Ka Lênđi chính là cô ruột của dì Ka Lên.
- Thế à. – Nguyên nói, giọng hờ hững. – Nhưng thông tin này cũng chẳng giúp ích gì cho cuộc điều tra…
- Cái gì đây?
Kăply thình lình ré lên, và theo tay chỉ của nó, cả bọn lại vục mặt vào trang sách:
“Cành thứ chín của cây thau lau thứ ba tính từ bìa trái khu rừng là nơi Y Conma thọ hình, đến hôm nay những ai gặp oan ức trong cuộc sống vẫn thường đến dưới gốc cây, hướng lên chỗ đó để cầu xin được giải oan.”
- Chìa khóa nằm ở đây rồi. “Vụ án 39 hoàn toàn 93” chính là muốn đề cập đến vị trí Y Conma bị treo cổ. – Nguyên hớn hở reo, mặt giãn ra, vừa nói vừa liếc Suku bằng ánh mắt dù vô tâm đến mấy bọn trẻ cũng nhận ra là đầy ngụ ý.
- Vô lý. – Suku đỏ mặt la lớn. – Em đọc đi đọc lại câu chuyện này hàng trăm lần, không hề thấy có dòng chữ này.
Nguyên mỉm cười:
- Thế theo em là có ai mới viết thêm vào hả Suku?
Nguyên hỏi Suku bằng cái giọng như thể muốn nói mày là đồ ba xạo hết chỗ nói đó Suku, làm thằng oắt nhột nhạt kinh khủng.
- Em không hề nói xạo. – Nó ngửa mặt lên trần nhà, gần như tru lên, lúc này nếu nghĩ nó là một con sói con cũng không có gì là quá đáng. – Dòng chữ đó hôm qua không hề có.
- Oan quá há, Suku? – Kăply đập cả hai tay lên vai thằng oắt, nhe răng cười khì khì. – Nếu Đam San còn sống, anh nghĩ ổng sẽ thêm vụ này vào trong sách và tên sách chắc phải sửa lại thành Một trăm lẻ một vụ án oan trong lịch sử quá hà…
Kăply có lẽ định trêu thằng oắt thêm vài câu nữa nhưng đúng lúc đó, Êmê vụt kêu lên thất thanh:
- Xem nè. Dòng chữ khi nãy biến mất rồi.
Y như bị gậy quất vô lưng, bọn trẻ nhảy dựng, lập tức quét mắt xuống trang sách. Trừ Êmê là đứa phát hiện, bốn đứa còn lại gần như không thở được: quả nhiên dòng chữ vừa rồi đã không còn ở chỗ cũ.
- Thấy chưa. – Suku hét lên sung sướng. – Em đã nói là em không hề nhìn thấy dòng chữ đó mà.
Không buồn nghe thằng oắt, Nguyên cầm cuốn sách lên, gí sát vào chóp mũi. Nó dùng mắt mân mê trang sách từ dưới lên trên rồi từ trên xuống dưới, như vậy cả chục lần, lâu đến mức tụi bạn tưởng là nó đã ngủ.
- Lạ thật. – Cuối cùng, Nguyên đặt cuốn sách xuống, thở ra một hơi dài thườn thượt.
Chỉ đợi có vậy, thằng K’Tub nhanh nhẩu tóm lấy cuốn sách, hi vọng mình sẽ là người đầu tiên tìm ra sự bí ẩn của dòng chữ khi nãy. Nhưng hết K’Tub đến Êmê rồi Suku, chẳng đứa nào khám phá được vì sao dòng chữ nọ đột ngột hiện ra rồi đột ngột biến mất như ảo ảnh.
- Hổng lẻ mình bị hoa mắt? – K’Tub chìa bộ mặt ngẩn ngơ vào mắt mọi người, giọng nghi hoặc.
- Làm gì có chuyện cả đống người cùng hoa mắt một lúc. – Kăply khịt mũi và chỉ tay vào trang sách. – Khi nãy dòng chữ đó nằm ở ngay chỗ này nè.
Một lần nữa, bọn trẻ cảm giác có ai đánh mạnh vô lưng: Ngón tay Kăply vừa chạm vào trang sách, dòng chữ khi nãy thình lình hiện ra.
- Rụt tay lại coi, anh K’Brêt. – Suku la lên.
Kăply nhấc tay ra, và quả đúng như Suku suy đoán, dòng chữ lại biến mất không còn một vết tích.
Lần này, không đợi Suku xúi, Kăply tự mình lặp đi lặp lại động tác đó thêm năm, sáu lần nữa. Kết quả y hệt: khi nó chạm tay vào trang sách, dòng chữ bí mật lập tức hiện ra, khi nó rụt tay lại, dòng chữ lặn theo luôn.
- Em hiểu rồi. – Suku hất mạnh đầu, không hiểu là để cho món tóc trước trán trượt qua một bên hay để cho sự nặng nề ra khỏi tâm trí.
- Mày hiểu gì? – K’Tub láu táu, mắt nó long lanh còn quai hàm thì trễ xuống như chờ ngốn ngấu một món ăn hấp dẫn.
- Rõ ràng anh K’Brêt có một năng lực đặc biệt. – Suku thoắt trầm ngâm. – Năng lực đó chúng ta không ai có. Ảnh có thể đánh thức được dòng chữ bí ẩn trong cuốn sách Đam San. Cũng như ảnh có khả năng nghe được lời nguyền rủa thầm của buyagan. Và khi nhìn vô tấm gương…
Chỗ này, Suku không có cơ hội để nói hết ý nghĩ trong đầu. Tiếng tằng hắng to như sấm của Nguyên đã nhấn chìm luôn phần sau của câu nói.
Suku giật mình, mặt ửng lên vì nhận ra nó suýt để lộ cho Êmê và K’Tub biết chuyện tụi nó lén lút đột nhập vào bí thất của ông K’Tul. Bây giờ nhớ lại, Suku biết chắc hôm đó câu mật mã sở dĩ hiện ra trong tấm gương là do Kăply đã soi mặt vào đó chứ hai câu thơ “Ai vui ta sẽ vui cùng. Ai buồn ta sẽ buồn chung với người” có lẽ không phải là mật khẩu để giải mã như nó và Nguyên suy luận.
- Còn vụ con chim vàng bữa trước nữa. – Êmê nhắc, vô tình kéo Suku ra khỏi cơn bối rối.
K’Tub vỗ tay đôm đốp, giọng húng khởi như thể nó chính là Kăply:
- Ờ, con chim vàng nữa. Hôm xảy ra đánh nhau ở con suối phía sau nhà họa sĩ Yan Dran, con chim vàng bay ra từ người anh K’Brêt đã đẩy lùi cả Bạch kỳ lân lẫn Hắc tinh tinh. Ác liệt thiệt tình!
Kăply thần mặt ra nghe, trước nay nó cũng biết nó có một vài khả năng khác thường nhưng bây giờ nghe tụi bạn xúm vào bảo nó là nhân vật đặc biệt, bỗng dưng nó đâm ra hoang mang.
- Ờ, lạ thiệt há?
Lâu thật lâu, Kăply mới mở miệng, ngơ ngác như người vừa ra khỏi một giấc mơ. Cúi xuống cuốn sách của Đam San, nó bất giác đặt tay vào chỗ khi nãy như muốn kiểm tra xem có đúng là nó có khả năng kỳ lạ thiệt không.
Khi nó vừa chạm khẽ những ngón tay vào, dòng chữ bí ẩn lại xuất hiện khiến nó bần thần ngước mắt nhìn tụi bạn, bụng thắc thỏm không biết nên mừng hay nên lo trước hiện tượng quái chiêu đó. Cho nên cũng dễ hiểu là bộ mặt nó lúc này nom đần đần y như vừa trúng phải bùa Ngốc của Buriăk.
/46
|