Edit: Sunlia
Beta-er: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Sáng sớm hôm nay, ta chuẩn bị trang phục xong thì lập tức chuẩn bị ngựa đi vào trong cung như bình thường. Trong lúc cửa phủ mở rộng ra, ta thấy Hạ Hầu Di đang giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.
Nắng sớm mờ mờ, ánh mặt trời màu vàng nhỏ vụn chiếu lên trên áo bào trắng của hắn, giống như những sợi vụn đầy sức sống leo trèo lên. Hạ Hầu Di một thân áo bào trắng lưu loát sạch sẽ, mép tay áo vẫn là hoa diên vĩ màu lam mà ta thêu cho hắn từ trước. Gặp lại cố nhân, hốc mắt của ta cay cay, nước mắt nóng hổi đột nhiên trào ra, lại chỉ đứng im tại chỗ, tầm mắt không chịu dời khỏi người hắn.
Hạ Hầu Di không cười, mắt đen của hắn bình tĩnh, câu đầu tiên mở miệng đó là: “An Vân, ta về rồi.”
Ta thả lỏng khóe miệng, lộ ra một nụ cười, sau đó giơ tay hung hăng đánh hắn một bạt tai. Hạ Hầu Di không né, hắn chỉ có chút hoảng hốt mà nhìn ta, ta nhìn hắn, nước mắt lại không ngăn được mà rơi xuống. Hắn biến mất hai năm, hiện giờ cần gì phải trở về.
Hắn chỉ khẽ mỉm cười, vươn cánh tay ôm ta vào lòng, lòng ta đột nhiên giật mình, cuối cùng thầm than một tiếng sâu xa.
Hạ Hầu Di trở về, đối với trong triều là một việc rất khó giải quyết, phủ trước kia của hắn đã sớm hoang phế, cho nên ta đành phải sắp xếp cho hắn ở trong phủ ta.
Lệnh bài vào cung của Hạ Hầu Di đã thất lạc vào hai năm trước, sáng sớm hôm nay hắn vốn muốn cùng ta vào cung gặp Bệ hạ, nhưng ta tìm lý do qua loa lấy lệ mới từ bỏ. Nhưng liên tiếp hai ngày, Hạ Hầu Di muốn gặp ta thì tìm rất nhanh, ta khó xử mà trốn đông trốn tây, đến nay còn uất ức đến nỗi không dám về phủ để ngủ, chỉ có thể ngủ ở tửu lầu quen thuộc trong thành.
Tỳ nữ tùy thân hầu hạ phe phẩy quạt hương bồ, khó hiểu hỏi: “Nếu người nhớ Hạ Hầu đại nhân, ngày thường ngay cả ở trong mộng cũng kêu to tên huý của Hạ Hầu đại nhân, vì sao bây giờ lại không chịu gặp ngài ấy?”
Ta cười: “Nhớ, nhớ hai năm, cũng đã gặp được, lại đau đến nỗi lòng ta giống như bị người ta cắt một đao.”
Lòng ta chua chát mà nắm cổ áo, đầu nghiêng một bên, không nhịn được nghĩ miên man bất định trong đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót mà thanh tịch. Không có ai biết, ta và Bệ hạ cũng không hy vọng hắn trở về.
Ngủ đến khi trăng lên đầu cành, ta lạnh run làm chăn gấm chấn động rớt xuống, ta cau mày xoa mắt sưng đỏ, hỏi: “Hắn có thói quen đọc vào ban đêm, nhớ đưa canh nóng đi.”
Tỳ nữ ngoan ngoãn đáp, ta nghĩ lại, đứng dậy nhấc đệm chăn lên, nói: “Thôi, ta vẫn nên đi xem thử, các ngươi làm việc không ai yên tâm.”
Lúc hồi phủ, quả thực hắn đọc tấu chương mà ta lưu lại ban ngày ở dưới cửa sổ, chỉ là một chút chuyện bé xé ra to của thư sinh sau khi làm quan, từ trước đến nay ta đều không xem nó, hắn nghiêm túc quẹt từng nét bút phê bình chú giải. Ta tránh ở góc tường nhìn trộm liếc mắt một cái xong, lạnh đến mức dậm chân, thấy hắn uống canh nóng ấm thân mình, phê xong sổ con rồi tắt đèn đi ngủ, ta mới bằng lòng trở về phòng nghỉ ngơi.
Đêm nay ta lạnh, ban ngày dậy chậm hơn ngày thường một canh giờ, làm Hạ Hầu Di vừa vặn bắt được. Ta xấu hổ mà lảng tránh tầm mắt của hắn, hắn lại lần nữa tới gần, trên người sunlia dieenddanleequydoon hắn có mùi thơm thoang thoảng của những viên rượu nếp, ta thoáng nhìn cổ tay áo của hắn dính chút dấu vết canh nóng, nhớ tới mặt mày rõ ràng của hắn ở dưới đèn mờ nhạt đêm qua. Đó là lúc này, hắn dắt lấy góc áo của ta, ta nhất thời thất thần ngẩng đầu, đối diện nụ cười ôn hòa của hắn, lòng ta không khỏi ngại mà mềm nhũn, rũ mắt nhỏ giọng nói: “Hôm nay chàng theo ta vào triều đi.”
Ta dẫn Hạ Hầu Di tiến cung vào triều, trên mặt bình thản, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, đại thần chung quanh nghị luận, một chữ ta cũng chưa nghe. Mãi đến khi tới gần bệ hạ, ta ngẩng đầu, trong khoảng thời gian ngắn da đầu tê dại vù vù không ngừng, ta đi bước một về phía trước, lại không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của một trong hai người bọn họ.
Hạ Hầu Di cung kính quỳ lạy bệ hạ, trong đại điện nhất thời yên tĩnh, Bệ hạ lại hồi lâu không lên tiếng, không khí nặng nề giống như bị tuyết mùa đông ngưng tụ bám dính. Rất lâu sau đó, Bệ hạ mới hạ thấp giọng cười nói: “Thấy ái khanh bình an trở về, lòng trẫm rất vui mừng, tựa như nhiều năm trước khanh ở trong doanh trướng nôn nóng chờ đợi trẫm.”
Ta lại sửng sốt, tình cũ ngày trước nhiều năm như vậy, Bệ hạ nhắc lại, ta chỉ cảm thấy lạnh đến tận xương, ngay cả lòng bàn chân đều run lên. Ta quay đầu lại xem Hạ Hầu, đáy mắt Hạ Hầu sâu thẳm trầm tĩnh, sau một lúc lâu hắn không nói, một khắc này ta thậm chí có chút hoài nghi thật ra hắn đã biết tất cả.
Hắn chậm rãi cười: “Làm bệ hạ lo lắng, hiện giờ thần trở về, xin Bệ hạ trả lệnh bài lại cho thần."
Ánh mắt mọi người chớp một cái đều đáp xuống bên hông Bệ hạ, chỗ đó treo một lệnh bài sớm mất lớp sơn vàng, trên có khắc ba chữ Hạ Hầu Di. Lệnh bài này vẫn luôn được Bệ hạ mang theo trên người bắt đầu từ hai năm trước, tựa như mỗi đêm ta đều sẽ lặp lại sao chép thư tịch thích nhất của Hạ Hầu. Hạ Hầu chậm rãi ngẩng đầu, mắt đen trầm lắng sâu không thấy đáy, tầm mắt của hắn ở giữa không trung, hội tụ một chỗ với ta và Bệ hạ, nói không rõ ý vị lưu chuyển trong đó.
Ta đột nhiên tự hiểu khổ sở, rất muốn hỏi một câu, Hạ Hầu Di, chàng đau không. Bị người mình tín nhiệm nhất phái người đâm một đao, lại còn muốn dường như không có việc gì mà đứng ở trước mặt hắn, giả vờ nói nhiều năm trước huynh đệ tình thâm. Hạ Hầu Di, chàng có khổ sở hay chăng...
Tất cả mọi người cho rằng, hai năm trước chỉ là một việc ngoài ý muốn, Bệ hạ cũng như thế lừa gạt chính hắn. Đó là vào Khánh Nguyên hai năm, Bệ hạ vừa mới củng cố triều đình, Tầm thành lại xảy ra nhiễu loạn, Bệ hạ phái Hạ Hầu đi. Nửa đường, Hạ Hầu Di bị người ám sát, sống chết không rõ. Hạ Hầu Di chính là người mà Bệ hạ tín nhiệm nhất coi trọng nhất, lại là Tể phụ trong nội các, nhưng thái độ Bệ hạ lại có lệ, Đại Lý Tự dĩ nhiên cũng sẽ không hết lòng tra án, cuối cùng chỉ nói do đám di dân của triều cũ* làm. Việc này hợp tâm ý của Bệ hạ, bắt được rất nhiều di dân vẫn muốn phục lập triều cũ xử trảm, sau khi chèn ép một phen, chuyện của Hạ Hầu Di cũng không giải quyết được gì.
*Di dân triều cũ: Người trung thành với triều trước, người sống sót sau đại lọa
Khối lệnh bài kia từng bị rơi mất ở vùng ngoại ô của Tầm thành, trừ bỏ thích khách lúc ấy ám sát hắn, ai lại cố ý nhặt được? Khối lệnh bài này gián tiếp rơi vào trong tay Bệ hạ, ta cất giọng căm hận và nói: “Ngài cũng thật đủ nhẫn tâm.”
Bệ hạ bị ta mắng cũng không nổi giận, chỉ cười nhẹ một tiếng, nhưng ngón tay không khỏi vuốt ve khối lệnh bài nhiễm máu kia. Nhưng khi đó, chúng ta đều cho rằng đời này Hạ Hầu Di sẽ không trở lại.
Beta-er: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Sáng sớm hôm nay, ta chuẩn bị trang phục xong thì lập tức chuẩn bị ngựa đi vào trong cung như bình thường. Trong lúc cửa phủ mở rộng ra, ta thấy Hạ Hầu Di đang giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.
Nắng sớm mờ mờ, ánh mặt trời màu vàng nhỏ vụn chiếu lên trên áo bào trắng của hắn, giống như những sợi vụn đầy sức sống leo trèo lên. Hạ Hầu Di một thân áo bào trắng lưu loát sạch sẽ, mép tay áo vẫn là hoa diên vĩ màu lam mà ta thêu cho hắn từ trước. Gặp lại cố nhân, hốc mắt của ta cay cay, nước mắt nóng hổi đột nhiên trào ra, lại chỉ đứng im tại chỗ, tầm mắt không chịu dời khỏi người hắn.
Hạ Hầu Di không cười, mắt đen của hắn bình tĩnh, câu đầu tiên mở miệng đó là: “An Vân, ta về rồi.”
Ta thả lỏng khóe miệng, lộ ra một nụ cười, sau đó giơ tay hung hăng đánh hắn một bạt tai. Hạ Hầu Di không né, hắn chỉ có chút hoảng hốt mà nhìn ta, ta nhìn hắn, nước mắt lại không ngăn được mà rơi xuống. Hắn biến mất hai năm, hiện giờ cần gì phải trở về.
Hắn chỉ khẽ mỉm cười, vươn cánh tay ôm ta vào lòng, lòng ta đột nhiên giật mình, cuối cùng thầm than một tiếng sâu xa.
Hạ Hầu Di trở về, đối với trong triều là một việc rất khó giải quyết, phủ trước kia của hắn đã sớm hoang phế, cho nên ta đành phải sắp xếp cho hắn ở trong phủ ta.
Lệnh bài vào cung của Hạ Hầu Di đã thất lạc vào hai năm trước, sáng sớm hôm nay hắn vốn muốn cùng ta vào cung gặp Bệ hạ, nhưng ta tìm lý do qua loa lấy lệ mới từ bỏ. Nhưng liên tiếp hai ngày, Hạ Hầu Di muốn gặp ta thì tìm rất nhanh, ta khó xử mà trốn đông trốn tây, đến nay còn uất ức đến nỗi không dám về phủ để ngủ, chỉ có thể ngủ ở tửu lầu quen thuộc trong thành.
Tỳ nữ tùy thân hầu hạ phe phẩy quạt hương bồ, khó hiểu hỏi: “Nếu người nhớ Hạ Hầu đại nhân, ngày thường ngay cả ở trong mộng cũng kêu to tên huý của Hạ Hầu đại nhân, vì sao bây giờ lại không chịu gặp ngài ấy?”
Ta cười: “Nhớ, nhớ hai năm, cũng đã gặp được, lại đau đến nỗi lòng ta giống như bị người ta cắt một đao.”
Lòng ta chua chát mà nắm cổ áo, đầu nghiêng một bên, không nhịn được nghĩ miên man bất định trong đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót mà thanh tịch. Không có ai biết, ta và Bệ hạ cũng không hy vọng hắn trở về.
Ngủ đến khi trăng lên đầu cành, ta lạnh run làm chăn gấm chấn động rớt xuống, ta cau mày xoa mắt sưng đỏ, hỏi: “Hắn có thói quen đọc vào ban đêm, nhớ đưa canh nóng đi.”
Tỳ nữ ngoan ngoãn đáp, ta nghĩ lại, đứng dậy nhấc đệm chăn lên, nói: “Thôi, ta vẫn nên đi xem thử, các ngươi làm việc không ai yên tâm.”
Lúc hồi phủ, quả thực hắn đọc tấu chương mà ta lưu lại ban ngày ở dưới cửa sổ, chỉ là một chút chuyện bé xé ra to của thư sinh sau khi làm quan, từ trước đến nay ta đều không xem nó, hắn nghiêm túc quẹt từng nét bút phê bình chú giải. Ta tránh ở góc tường nhìn trộm liếc mắt một cái xong, lạnh đến mức dậm chân, thấy hắn uống canh nóng ấm thân mình, phê xong sổ con rồi tắt đèn đi ngủ, ta mới bằng lòng trở về phòng nghỉ ngơi.
Đêm nay ta lạnh, ban ngày dậy chậm hơn ngày thường một canh giờ, làm Hạ Hầu Di vừa vặn bắt được. Ta xấu hổ mà lảng tránh tầm mắt của hắn, hắn lại lần nữa tới gần, trên người sunlia dieenddanleequydoon hắn có mùi thơm thoang thoảng của những viên rượu nếp, ta thoáng nhìn cổ tay áo của hắn dính chút dấu vết canh nóng, nhớ tới mặt mày rõ ràng của hắn ở dưới đèn mờ nhạt đêm qua. Đó là lúc này, hắn dắt lấy góc áo của ta, ta nhất thời thất thần ngẩng đầu, đối diện nụ cười ôn hòa của hắn, lòng ta không khỏi ngại mà mềm nhũn, rũ mắt nhỏ giọng nói: “Hôm nay chàng theo ta vào triều đi.”
Ta dẫn Hạ Hầu Di tiến cung vào triều, trên mặt bình thản, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, đại thần chung quanh nghị luận, một chữ ta cũng chưa nghe. Mãi đến khi tới gần bệ hạ, ta ngẩng đầu, trong khoảng thời gian ngắn da đầu tê dại vù vù không ngừng, ta đi bước một về phía trước, lại không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của một trong hai người bọn họ.
Hạ Hầu Di cung kính quỳ lạy bệ hạ, trong đại điện nhất thời yên tĩnh, Bệ hạ lại hồi lâu không lên tiếng, không khí nặng nề giống như bị tuyết mùa đông ngưng tụ bám dính. Rất lâu sau đó, Bệ hạ mới hạ thấp giọng cười nói: “Thấy ái khanh bình an trở về, lòng trẫm rất vui mừng, tựa như nhiều năm trước khanh ở trong doanh trướng nôn nóng chờ đợi trẫm.”
Ta lại sửng sốt, tình cũ ngày trước nhiều năm như vậy, Bệ hạ nhắc lại, ta chỉ cảm thấy lạnh đến tận xương, ngay cả lòng bàn chân đều run lên. Ta quay đầu lại xem Hạ Hầu, đáy mắt Hạ Hầu sâu thẳm trầm tĩnh, sau một lúc lâu hắn không nói, một khắc này ta thậm chí có chút hoài nghi thật ra hắn đã biết tất cả.
Hắn chậm rãi cười: “Làm bệ hạ lo lắng, hiện giờ thần trở về, xin Bệ hạ trả lệnh bài lại cho thần."
Ánh mắt mọi người chớp một cái đều đáp xuống bên hông Bệ hạ, chỗ đó treo một lệnh bài sớm mất lớp sơn vàng, trên có khắc ba chữ Hạ Hầu Di. Lệnh bài này vẫn luôn được Bệ hạ mang theo trên người bắt đầu từ hai năm trước, tựa như mỗi đêm ta đều sẽ lặp lại sao chép thư tịch thích nhất của Hạ Hầu. Hạ Hầu chậm rãi ngẩng đầu, mắt đen trầm lắng sâu không thấy đáy, tầm mắt của hắn ở giữa không trung, hội tụ một chỗ với ta và Bệ hạ, nói không rõ ý vị lưu chuyển trong đó.
Ta đột nhiên tự hiểu khổ sở, rất muốn hỏi một câu, Hạ Hầu Di, chàng đau không. Bị người mình tín nhiệm nhất phái người đâm một đao, lại còn muốn dường như không có việc gì mà đứng ở trước mặt hắn, giả vờ nói nhiều năm trước huynh đệ tình thâm. Hạ Hầu Di, chàng có khổ sở hay chăng...
Tất cả mọi người cho rằng, hai năm trước chỉ là một việc ngoài ý muốn, Bệ hạ cũng như thế lừa gạt chính hắn. Đó là vào Khánh Nguyên hai năm, Bệ hạ vừa mới củng cố triều đình, Tầm thành lại xảy ra nhiễu loạn, Bệ hạ phái Hạ Hầu đi. Nửa đường, Hạ Hầu Di bị người ám sát, sống chết không rõ. Hạ Hầu Di chính là người mà Bệ hạ tín nhiệm nhất coi trọng nhất, lại là Tể phụ trong nội các, nhưng thái độ Bệ hạ lại có lệ, Đại Lý Tự dĩ nhiên cũng sẽ không hết lòng tra án, cuối cùng chỉ nói do đám di dân của triều cũ* làm. Việc này hợp tâm ý của Bệ hạ, bắt được rất nhiều di dân vẫn muốn phục lập triều cũ xử trảm, sau khi chèn ép một phen, chuyện của Hạ Hầu Di cũng không giải quyết được gì.
*Di dân triều cũ: Người trung thành với triều trước, người sống sót sau đại lọa
Khối lệnh bài kia từng bị rơi mất ở vùng ngoại ô của Tầm thành, trừ bỏ thích khách lúc ấy ám sát hắn, ai lại cố ý nhặt được? Khối lệnh bài này gián tiếp rơi vào trong tay Bệ hạ, ta cất giọng căm hận và nói: “Ngài cũng thật đủ nhẫn tâm.”
Bệ hạ bị ta mắng cũng không nổi giận, chỉ cười nhẹ một tiếng, nhưng ngón tay không khỏi vuốt ve khối lệnh bài nhiễm máu kia. Nhưng khi đó, chúng ta đều cho rằng đời này Hạ Hầu Di sẽ không trở lại.
/7
|