Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Sau khi bị Phong Kính kích thích, ba ngày tiếp theo Giang Nhiễm cố gắng không chú ý Weibo của anh.
Nhưng Phong Kính vẫn luôn chú ý cô.
Ban ngày anh không có việc gì làm liền thích ngồi ngoài ban công quan sát xem Giang Nhiễm có ra ngoài hay không, liên tục trong ba ngày, anh đưa ra kết luận: Giang Nhiễm là một trạch nữ viết hoa in đậm.
Cuộc sống của cô rất có quy luật, mỗi ngày 4 giờ chiều sẽ xuống tầng gửi hàng, sau đó dắt chó đi dạo 1 tiếng, thời gian còn lại cơ bản không hề ra khỏi cửa.
Tóm lại, tạm thời trứng của Nhị Hoàng vẫn an toàn.
Nghĩ thế cuối cùng Phong Kính cũng quyết định đi ra ngoài đưa son cho Phong Nhã.
Từ sau khi anh đăng son lên, mỗi ngày Phong Nhã đều đặn kiên trì gọi điện quấy rầy anh, anh bị quấn lấy đến đau đầu, đành phải đưa son cho chị ấy, chỉ để lại thỏi son mình đã dùng. Không muốn chị ấy biết chuyện mình chuyển nhà, anh còn không để trợ lý của Phong Nhã đến lấy mà tự mình đưa luôn.
Anh cảm thấy anh thật sự là một người em trai tốt bụng.
Có thể làm việc tốt nên gặp được báo đáp tốt, lúc anh trở về thì vô tình thấy Giang Nhiễm đang lấy hàng ở dưới tầng. Kích cỡ của thùng hàng đó không khác lắm với cái anh đã từng thấy ở căn phòng kia, là một thùng rất lớn, thân thể nhỏ bé của Giang Nhiễm bê lên, anh cảm thấy cô sẽ bị đè bẹp ngay sau đấy.
Anh bảo Michelle lái xe đi, còn mình bước nhanh đuổi theo.
“Cô Giang.” Anh đi đến bên cạnh Giang Nhiễm, gọi cô một tiếng. Giang Nhiễm vừa quay đầu thì thấy một cái khẩu trang đen và mũ lưỡi trai quen mắt: “A, anh Phong.”
Phong Kính gật đầu với cô, vô cùng tự nhiên ôm lấy thùng hàng trong tay cô: “Để tôi bê giúp cô.”
Khi Giang Nhiễm kịp phản ứng lại thì trên tay đã trống không, cô ngẩn người, cười nói với Phong Kính: “Ngại quá, làm phiền anh rồi.”
“Không cần khách khí.” Khi Phong Kính ôm lấy thùng mới phát hiện còn nặng hơn so với tưởng tượng của anh, không biết Giang Nhiễm làm sao để bê lên được, “Cô mua gì thế? Một thùng lớn như này.”
Giang nhiễm nói: “Bạn tôi gửi từ nước ngoài về, không phải của tôi, đều bán cho người khác.”
Phong Kính ra vẻ bừng tỉnh: “Cô Giang là người order sao?”
“Vâng, làm chung với bạn thời đại học của tôi, cô ấy học ở bên kia.”
“Thì ra là vậy, tôi cũng có người bạn chuyên order, nghe bọn họ nói rất mệt.”
“Ha ha, cũng tàm tạm, vì cả hai chúng tôi chỉ làm thêm nên bình thường cũng không vất vả lắm.”
Phong Kính nghe cô nói là làm thêm, vốn muốn thuận tiện nói chuyện công việc chính thức với cô nhưng lại cảm thấy như thế quá vội vàng, liền thay đổi đề tài: “Tôi có thể thêm WeChat của cô không?”
Giang Nhiễm gật đầu: “Đương nhiên có thể rồi, nhưng đa phần chúng tôi chỉ bán đồ trang điểm, sản phẩm dưỡng da và đồ ăn vặt, chủ yếu là của con gái, anh cũng có thể mua để tặng cho bạn gái anh.”
“Khụ khụ.” Đột nhiên Phong Kính ho hai tiếng, “Tôi không có bạn gái, tôi muốn mua tặng cho chị gái tôi.”
“Ôi, anh tốt với chị anh thật đấy.”
“…” Đúng vậy, dù sao vừa nãy anh mới tặng cho chị ấy một vali son.
“Anh Phong chưa khỏi bệnh cảm sao?” Giang Nhiễm chợt hỏi.
Sắc mặt Phong Kính hiếm khi hơi thay đổi, may có khẩu trang che hơn nửa: “Đúng vậy, thể chất của tôi sau khi bị cảm rất khó khỏi hẳn.” Đây là lời nói thật, anh không hề nói dối.
“Lúc tôi còn đi học, bạn cùng phòng có cho tôi một phương thuốc cổ truyền, đó là dùng coca nấu với gừng, dùng rất ổn, hay anh cũng thử đi?”
“Vậy hả? Lát nữa tôi về sẽ thử xem.”
Sau khi vào thang máy, cuối cùng Phong Kính cũng dùng được một tay thêm WeChat của Giang Nhiễm. WeChat của cô tên là “Người order Đại Kha Kha”, hình đại diện là một cô gái tóc ngắn màu nâu.
Phong Kính nhìn ảnh đại diện này, hơi nhíu mày: “Hình như đây không phải cô.”
Giang Nhiễm giải thích: “Đây là bạn tôi, Triệu Kha.”
“Hai người dùng chung một tài khoản WeChat sao?”
“Vâng, cái này là của cô ấy, cô ấy phụ trách đăng tin tức lên vòng bạn bè, tôi chỉ dùng nó để trả lời tin nhắn.”
“À…” Cho nên anh phí công cả ngày cũng chỉ có thể lấy được tài khoản WeChat công việc, “Vậy hầu hết tin nhắn trong đó đều do cô trả lời hả?”
“Vâng.”
Lúc này Phong Kính mới gửi lời mời kết bạn.
Thang máy dừng ở tầng 7, Giang Nhiễm bê thùng hàng cười với Phong Kính: “Tôi đi trước đây, cảm ơn anh Phong nhé.”
Cô đi ra đã lâu, Phong Kính vẫn còn ngẩn ngơ với nụ cười tươi vừa rồi của cô. Anh đã sớm nói Giang Nhiễm rất phù hợp với gu thẩm mỹ của anh, lúc cười rộ lên thì đâm thẳng vào tim anh.
Bởi vì suy nghĩ đến mức ngây người, thang máy đi từ tầng 15 xuống tầng 1, anh nhìn những hộ gia đình ở bên ngoài, bình tĩnh đi ra ngoài… Sau đó đi vòng đến thang máy khác của tòa nhà rồi một lần nữa nhấn tầng 15.
Về đến nhà anh tháo khẩu trang và mũ xuống, ngồi trên sofa gọi điện thoại cho Michelle: “Mễ Tuyến Nhi, mua giúp tôi một lon coca đến đây, chỗ này có gừng đúng không?”
“Có gừng, anh… muốn nấu gừng với coca sao?”
“Ừ.”
“….Vì sao?”
“Vì tôi bị cảm rồi.”
Michelle: “…”
Anh ta biết Phong Kính giải thích lý do mình đeo khẩu trang với hàng xóm là vì bị cảm, nhưng ảnh đế Phong à, anh diễn sâu quá rồi đấy!
Nhưng là một trợ lý sinh hoạt, cho dù sếp có động kinh thì cũng phải cố gắng phối hợp. Thế nên Michelle vẫn dựa theo chỉ thị đi mua coca về, đương nhiên, nhiệm vụ nấu gừng cũng là của anh ta.
Sau khi Phong Kính và Giang Nhiễm trở thành bạn bè, anh vẫn đang xem vòng bạn bè của “Người order Đại Kha Kha”. Quả đúng như Giang Nhiễm nói, so với mấy người order khác, số lượng bài đăng của tài khoản này quả thật ít đến đáng thương, nhưng phạm vi hàng hóa trong đó vẫn rất rộng, những thứ mà dân order khác có, cơ bản bọn họ cũng có.
Phong Kính xem một lượt rồi nhắn tin cho Giang Nhiễm.
[Phong]: Xin hỏi là cô Giang đúng không?
Không lâu sau, anh nhận được tin nhắn trả lời.
[Người order Đại Kha Kha]: Đúng vậy anh Phong. (đáng yêu)
Khóe miệng Phong Kính cong lên, tiếp tục gõ tin nhắn: “Tôi thấy các cô có bán vitamin tổng hợp, muốn hỏi xem cái này dùng tốt không?”
[Người order Đại Kha Kha]: Tốt lắm, mỗi ngày tôi vẫn uống đều đặn.
Phong Kính bật cười, ừm, anh biết mỗi ngày cô đều uống.
[Người order Đại Kha Kha]: Anh muốn tặng cho chị anh sao? Chị anh bao nhiêu tuổi rồi? Cái này phải phân theo tuổi tác nhé.
Phong Kính suy nghĩ rồi trả lời: “Chị tôi hơn 20 tuổi.”
[Người order Đại Kha Kha]: … (ok) Thùng hàng ngày hôm nay vừa vặn có vitamin tổng hợp.
[Phong]: Có thời gian tôi sẽ đến chỗ cô lấy, được chứ?
[Người order Đại Kha Kha]: Đương nhiên rồi, còn giảm chi phí vận chuyển và đóng gói luôn ha ha ha.
[Phong]: Được ha ha ha.
Trong lòng Phong Kính mừng như điên, sao anh có thể thông minh thế chứ!
Anh vô cùng phấn khích nên gửi luôn cho Giang Nhiễm một vạn.
[Người order Đại Kha Kha]: Σ(⊙▽⊙) Anh muốn mua bao nhiêu thế? Chỗ tôi có lẽ không đủ đâu.
[Phong]: Không sao, cứ giữ ở chỗ cô đi, sau này mua gì cứ trừ thẳng vào đó, khỏi cần mỗi lần đều phải gửi tiền. ^_^
…
Giang Nhiễm làm dân order lâu như thế, cũng đã gặp qua muôn hình vạn trạng khách hàng, nhưng đây là người đầu tiên tin tưởng cô như thế.
Có thể thấy Phong Kính thật sự rất yêu quý chị gái mình.
[Người order Đại Kha Kha]: Vậy được rồi, tôi sẽ ghi vào sổ. ^_^
[Phong]: (đáng yêu)
Michelle bưng nước coca nấu gừng đã xong từ trong phòng bếp ra, thấy Phong Kính ngồi trên sofa cười vô cùng ngọt ngào.
….. Gần đây hình như Phong tổng thường xuyên cười như thế, có phải anh yêu ai không?
Chuông cảnh báo trong lòng Michelle vang lên mãnh liệt, hành động dọn tới đây của anh đã cực kỳ khác thường, nếu còn vụng trộm yêu đương thì… hậu quả không dám tưởng tượng!
Lúc Phong Kính chụp ảnh nước coca nấu gừng, Michelle củng cố tâm lý xong, chuẩn bị nói chuyện tình cảm với anh: “Phong tổng.”
“Hửm?”
“À… Chính là, cái đó…” Michelle tích cực sắp xếp ngôn từ, “Anh cũng biết công ty không kiên quyết phản đối nghệ sĩ yêu đương, giám đốc Tần cũng là người thấu tình đạt lý, à… Anh có hiểu ý tôi không?”
Rốt cuộc Phong Kính cũng ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Không hiểu.”
“…” Được rồi, vậy anh ta sẽ nói rõ hơn, “Nếu anh muốn yêu đương thì nhất định phải nói với giám đốc Tần!”
“Vì sao chứ? Đối tượng tôi muốn yêu đương cũng không phải anh ta.”
Michelle: “…”
Cho nên anh đang thừa nhận mình muốn yêu đương sao?
Michelle còn muốn nói gì đó thì Phong Kính đã rời sự chú ý sang WeChat.
[Phong]: (hình ảnh)
[Phong]: Đã nấu xong coca với gừng rồi.
[Người order Đại Kha Kha]: Thừa dịp còn nóng mau uống đi, chúc anh sớm ngày bình phục.
[Phong]: Cảm ơn. (đáng yêu)
Sau đó người hoàn toàn không bị cảm – Phong Kính vô cùng chuyên nghiệp uống hết một cốc coca nấu gừng.
Đề phòng trước một chút cũng tốt.
Ăn cơm tối xong Michelle dọn dẹp phòng bếp, đi ra nhắc nhở Phong Kính nghỉ ngơi sớm một chút: “Phong tổng, khoảng thời gian này không có công việc anh nên đi ngủ sớm một chút, hôm qua trên Weibo có một blogger nói mình mỗi ngày tăng ca thức đêm, sau đó đột nhiên bị xuất huyết não.”
Phong Kính có phần bất ngờ: “Thật không?”
“Thật đấy, bài viết đó còn lên hot search rồi.”
Phong Kính nghe anh ta nói thế thì mở Weibo ra tìm kiếm một chút, quả thật nhìn thấy bài đó. Blogger viết cực kỳ tỉ mỉ về chuyện đã trải qua, mỗi từ mỗi chữ đều khiến cư dân mạng sợ hãi, hấp tấp tỏ vẻ bản thân sẽ không bao giờ thức đêm tu tiên nữa.
Công việc của Phong Kính không thể nói bản thân không muốn thức đêm thì có thể không thức, lúc quay phim ban đêm thường xuyên vượt quá 12 giờ hay quay suốt cả đêm cũng là chuyện bình thường. Nhưng Giang Nhiễm không giống với anh, cô hoàn toàn có thể đi ngủ sớm một chút, nhưng mỗi lần anh xuyên qua cô đều chưa đi ngủ!
Phong Kính quyết định đêm nay phải đốc thúc Giang Nhiễm đi ngủ sớm hơn.
Lúc anh hoán đổi lại với Nhị Hoàng, quả nhiên đèn trong phòng Giang Nhiễm vẫn sáng, anh chạy tới nhìn, cô còn ở bên trong đóng gói. Nghĩ đến cái thùng lớn mà hôm nay mới đưa tới, Phong Kính đoán cô bận bịu soạn đồ để gửi.
“Gâu gâu!” Phong Kính chạy đến trước mặt cô, liều mạng vẫy đuôi.
“Ôi Nhị Hoàng, sao em lại chạy vào đây, đi ra ngoài chơi đi.” Giang Nhiễm phẩy tay, dường như muốn đuổi anh ra ngoài.
“Gâu gâu gâu!” Nhưng mà Phong Kính không chịu khuất phục, vẫn vẫy đuôi với cô.
“Nhị Hoàng đừng gây sự, chị sắp đóng gói xong rồi.”
Phong Kính chạy một vòng quanh cô rồi chạy tới phòng ngủ ngậm chăn tha ra.
“Gâu gâu!”
Giang Nhiễm: “…”
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Beta: Mạc Y Phi
Sau khi bị Phong Kính kích thích, ba ngày tiếp theo Giang Nhiễm cố gắng không chú ý Weibo của anh.
Nhưng Phong Kính vẫn luôn chú ý cô.
Ban ngày anh không có việc gì làm liền thích ngồi ngoài ban công quan sát xem Giang Nhiễm có ra ngoài hay không, liên tục trong ba ngày, anh đưa ra kết luận: Giang Nhiễm là một trạch nữ viết hoa in đậm.
Cuộc sống của cô rất có quy luật, mỗi ngày 4 giờ chiều sẽ xuống tầng gửi hàng, sau đó dắt chó đi dạo 1 tiếng, thời gian còn lại cơ bản không hề ra khỏi cửa.
Tóm lại, tạm thời trứng của Nhị Hoàng vẫn an toàn.
Nghĩ thế cuối cùng Phong Kính cũng quyết định đi ra ngoài đưa son cho Phong Nhã.
Từ sau khi anh đăng son lên, mỗi ngày Phong Nhã đều đặn kiên trì gọi điện quấy rầy anh, anh bị quấn lấy đến đau đầu, đành phải đưa son cho chị ấy, chỉ để lại thỏi son mình đã dùng. Không muốn chị ấy biết chuyện mình chuyển nhà, anh còn không để trợ lý của Phong Nhã đến lấy mà tự mình đưa luôn.
Anh cảm thấy anh thật sự là một người em trai tốt bụng.
Có thể làm việc tốt nên gặp được báo đáp tốt, lúc anh trở về thì vô tình thấy Giang Nhiễm đang lấy hàng ở dưới tầng. Kích cỡ của thùng hàng đó không khác lắm với cái anh đã từng thấy ở căn phòng kia, là một thùng rất lớn, thân thể nhỏ bé của Giang Nhiễm bê lên, anh cảm thấy cô sẽ bị đè bẹp ngay sau đấy.
Anh bảo Michelle lái xe đi, còn mình bước nhanh đuổi theo.
“Cô Giang.” Anh đi đến bên cạnh Giang Nhiễm, gọi cô một tiếng. Giang Nhiễm vừa quay đầu thì thấy một cái khẩu trang đen và mũ lưỡi trai quen mắt: “A, anh Phong.”
Phong Kính gật đầu với cô, vô cùng tự nhiên ôm lấy thùng hàng trong tay cô: “Để tôi bê giúp cô.”
Khi Giang Nhiễm kịp phản ứng lại thì trên tay đã trống không, cô ngẩn người, cười nói với Phong Kính: “Ngại quá, làm phiền anh rồi.”
“Không cần khách khí.” Khi Phong Kính ôm lấy thùng mới phát hiện còn nặng hơn so với tưởng tượng của anh, không biết Giang Nhiễm làm sao để bê lên được, “Cô mua gì thế? Một thùng lớn như này.”
Giang nhiễm nói: “Bạn tôi gửi từ nước ngoài về, không phải của tôi, đều bán cho người khác.”
Phong Kính ra vẻ bừng tỉnh: “Cô Giang là người order sao?”
“Vâng, làm chung với bạn thời đại học của tôi, cô ấy học ở bên kia.”
“Thì ra là vậy, tôi cũng có người bạn chuyên order, nghe bọn họ nói rất mệt.”
“Ha ha, cũng tàm tạm, vì cả hai chúng tôi chỉ làm thêm nên bình thường cũng không vất vả lắm.”
Phong Kính nghe cô nói là làm thêm, vốn muốn thuận tiện nói chuyện công việc chính thức với cô nhưng lại cảm thấy như thế quá vội vàng, liền thay đổi đề tài: “Tôi có thể thêm WeChat của cô không?”
Giang Nhiễm gật đầu: “Đương nhiên có thể rồi, nhưng đa phần chúng tôi chỉ bán đồ trang điểm, sản phẩm dưỡng da và đồ ăn vặt, chủ yếu là của con gái, anh cũng có thể mua để tặng cho bạn gái anh.”
“Khụ khụ.” Đột nhiên Phong Kính ho hai tiếng, “Tôi không có bạn gái, tôi muốn mua tặng cho chị gái tôi.”
“Ôi, anh tốt với chị anh thật đấy.”
“…” Đúng vậy, dù sao vừa nãy anh mới tặng cho chị ấy một vali son.
“Anh Phong chưa khỏi bệnh cảm sao?” Giang Nhiễm chợt hỏi.
Sắc mặt Phong Kính hiếm khi hơi thay đổi, may có khẩu trang che hơn nửa: “Đúng vậy, thể chất của tôi sau khi bị cảm rất khó khỏi hẳn.” Đây là lời nói thật, anh không hề nói dối.
“Lúc tôi còn đi học, bạn cùng phòng có cho tôi một phương thuốc cổ truyền, đó là dùng coca nấu với gừng, dùng rất ổn, hay anh cũng thử đi?”
“Vậy hả? Lát nữa tôi về sẽ thử xem.”
Sau khi vào thang máy, cuối cùng Phong Kính cũng dùng được một tay thêm WeChat của Giang Nhiễm. WeChat của cô tên là “Người order Đại Kha Kha”, hình đại diện là một cô gái tóc ngắn màu nâu.
Phong Kính nhìn ảnh đại diện này, hơi nhíu mày: “Hình như đây không phải cô.”
Giang Nhiễm giải thích: “Đây là bạn tôi, Triệu Kha.”
“Hai người dùng chung một tài khoản WeChat sao?”
“Vâng, cái này là của cô ấy, cô ấy phụ trách đăng tin tức lên vòng bạn bè, tôi chỉ dùng nó để trả lời tin nhắn.”
“À…” Cho nên anh phí công cả ngày cũng chỉ có thể lấy được tài khoản WeChat công việc, “Vậy hầu hết tin nhắn trong đó đều do cô trả lời hả?”
“Vâng.”
Lúc này Phong Kính mới gửi lời mời kết bạn.
Thang máy dừng ở tầng 7, Giang Nhiễm bê thùng hàng cười với Phong Kính: “Tôi đi trước đây, cảm ơn anh Phong nhé.”
Cô đi ra đã lâu, Phong Kính vẫn còn ngẩn ngơ với nụ cười tươi vừa rồi của cô. Anh đã sớm nói Giang Nhiễm rất phù hợp với gu thẩm mỹ của anh, lúc cười rộ lên thì đâm thẳng vào tim anh.
Bởi vì suy nghĩ đến mức ngây người, thang máy đi từ tầng 15 xuống tầng 1, anh nhìn những hộ gia đình ở bên ngoài, bình tĩnh đi ra ngoài… Sau đó đi vòng đến thang máy khác của tòa nhà rồi một lần nữa nhấn tầng 15.
Về đến nhà anh tháo khẩu trang và mũ xuống, ngồi trên sofa gọi điện thoại cho Michelle: “Mễ Tuyến Nhi, mua giúp tôi một lon coca đến đây, chỗ này có gừng đúng không?”
“Có gừng, anh… muốn nấu gừng với coca sao?”
“Ừ.”
“….Vì sao?”
“Vì tôi bị cảm rồi.”
Michelle: “…”
Anh ta biết Phong Kính giải thích lý do mình đeo khẩu trang với hàng xóm là vì bị cảm, nhưng ảnh đế Phong à, anh diễn sâu quá rồi đấy!
Nhưng là một trợ lý sinh hoạt, cho dù sếp có động kinh thì cũng phải cố gắng phối hợp. Thế nên Michelle vẫn dựa theo chỉ thị đi mua coca về, đương nhiên, nhiệm vụ nấu gừng cũng là của anh ta.
Sau khi Phong Kính và Giang Nhiễm trở thành bạn bè, anh vẫn đang xem vòng bạn bè của “Người order Đại Kha Kha”. Quả đúng như Giang Nhiễm nói, so với mấy người order khác, số lượng bài đăng của tài khoản này quả thật ít đến đáng thương, nhưng phạm vi hàng hóa trong đó vẫn rất rộng, những thứ mà dân order khác có, cơ bản bọn họ cũng có.
Phong Kính xem một lượt rồi nhắn tin cho Giang Nhiễm.
[Phong]: Xin hỏi là cô Giang đúng không?
Không lâu sau, anh nhận được tin nhắn trả lời.
[Người order Đại Kha Kha]: Đúng vậy anh Phong. (đáng yêu)
Khóe miệng Phong Kính cong lên, tiếp tục gõ tin nhắn: “Tôi thấy các cô có bán vitamin tổng hợp, muốn hỏi xem cái này dùng tốt không?”
[Người order Đại Kha Kha]: Tốt lắm, mỗi ngày tôi vẫn uống đều đặn.
Phong Kính bật cười, ừm, anh biết mỗi ngày cô đều uống.
[Người order Đại Kha Kha]: Anh muốn tặng cho chị anh sao? Chị anh bao nhiêu tuổi rồi? Cái này phải phân theo tuổi tác nhé.
Phong Kính suy nghĩ rồi trả lời: “Chị tôi hơn 20 tuổi.”
[Người order Đại Kha Kha]: … (ok) Thùng hàng ngày hôm nay vừa vặn có vitamin tổng hợp.
[Phong]: Có thời gian tôi sẽ đến chỗ cô lấy, được chứ?
[Người order Đại Kha Kha]: Đương nhiên rồi, còn giảm chi phí vận chuyển và đóng gói luôn ha ha ha.
[Phong]: Được ha ha ha.
Trong lòng Phong Kính mừng như điên, sao anh có thể thông minh thế chứ!
Anh vô cùng phấn khích nên gửi luôn cho Giang Nhiễm một vạn.
[Người order Đại Kha Kha]: Σ(⊙▽⊙) Anh muốn mua bao nhiêu thế? Chỗ tôi có lẽ không đủ đâu.
[Phong]: Không sao, cứ giữ ở chỗ cô đi, sau này mua gì cứ trừ thẳng vào đó, khỏi cần mỗi lần đều phải gửi tiền. ^_^
…
Giang Nhiễm làm dân order lâu như thế, cũng đã gặp qua muôn hình vạn trạng khách hàng, nhưng đây là người đầu tiên tin tưởng cô như thế.
Có thể thấy Phong Kính thật sự rất yêu quý chị gái mình.
[Người order Đại Kha Kha]: Vậy được rồi, tôi sẽ ghi vào sổ. ^_^
[Phong]: (đáng yêu)
Michelle bưng nước coca nấu gừng đã xong từ trong phòng bếp ra, thấy Phong Kính ngồi trên sofa cười vô cùng ngọt ngào.
….. Gần đây hình như Phong tổng thường xuyên cười như thế, có phải anh yêu ai không?
Chuông cảnh báo trong lòng Michelle vang lên mãnh liệt, hành động dọn tới đây của anh đã cực kỳ khác thường, nếu còn vụng trộm yêu đương thì… hậu quả không dám tưởng tượng!
Lúc Phong Kính chụp ảnh nước coca nấu gừng, Michelle củng cố tâm lý xong, chuẩn bị nói chuyện tình cảm với anh: “Phong tổng.”
“Hửm?”
“À… Chính là, cái đó…” Michelle tích cực sắp xếp ngôn từ, “Anh cũng biết công ty không kiên quyết phản đối nghệ sĩ yêu đương, giám đốc Tần cũng là người thấu tình đạt lý, à… Anh có hiểu ý tôi không?”
Rốt cuộc Phong Kính cũng ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Không hiểu.”
“…” Được rồi, vậy anh ta sẽ nói rõ hơn, “Nếu anh muốn yêu đương thì nhất định phải nói với giám đốc Tần!”
“Vì sao chứ? Đối tượng tôi muốn yêu đương cũng không phải anh ta.”
Michelle: “…”
Cho nên anh đang thừa nhận mình muốn yêu đương sao?
Michelle còn muốn nói gì đó thì Phong Kính đã rời sự chú ý sang WeChat.
[Phong]: (hình ảnh)
[Phong]: Đã nấu xong coca với gừng rồi.
[Người order Đại Kha Kha]: Thừa dịp còn nóng mau uống đi, chúc anh sớm ngày bình phục.
[Phong]: Cảm ơn. (đáng yêu)
Sau đó người hoàn toàn không bị cảm – Phong Kính vô cùng chuyên nghiệp uống hết một cốc coca nấu gừng.
Đề phòng trước một chút cũng tốt.
Ăn cơm tối xong Michelle dọn dẹp phòng bếp, đi ra nhắc nhở Phong Kính nghỉ ngơi sớm một chút: “Phong tổng, khoảng thời gian này không có công việc anh nên đi ngủ sớm một chút, hôm qua trên Weibo có một blogger nói mình mỗi ngày tăng ca thức đêm, sau đó đột nhiên bị xuất huyết não.”
Phong Kính có phần bất ngờ: “Thật không?”
“Thật đấy, bài viết đó còn lên hot search rồi.”
Phong Kính nghe anh ta nói thế thì mở Weibo ra tìm kiếm một chút, quả thật nhìn thấy bài đó. Blogger viết cực kỳ tỉ mỉ về chuyện đã trải qua, mỗi từ mỗi chữ đều khiến cư dân mạng sợ hãi, hấp tấp tỏ vẻ bản thân sẽ không bao giờ thức đêm tu tiên nữa.
Công việc của Phong Kính không thể nói bản thân không muốn thức đêm thì có thể không thức, lúc quay phim ban đêm thường xuyên vượt quá 12 giờ hay quay suốt cả đêm cũng là chuyện bình thường. Nhưng Giang Nhiễm không giống với anh, cô hoàn toàn có thể đi ngủ sớm một chút, nhưng mỗi lần anh xuyên qua cô đều chưa đi ngủ!
Phong Kính quyết định đêm nay phải đốc thúc Giang Nhiễm đi ngủ sớm hơn.
Lúc anh hoán đổi lại với Nhị Hoàng, quả nhiên đèn trong phòng Giang Nhiễm vẫn sáng, anh chạy tới nhìn, cô còn ở bên trong đóng gói. Nghĩ đến cái thùng lớn mà hôm nay mới đưa tới, Phong Kính đoán cô bận bịu soạn đồ để gửi.
“Gâu gâu!” Phong Kính chạy đến trước mặt cô, liều mạng vẫy đuôi.
“Ôi Nhị Hoàng, sao em lại chạy vào đây, đi ra ngoài chơi đi.” Giang Nhiễm phẩy tay, dường như muốn đuổi anh ra ngoài.
“Gâu gâu gâu!” Nhưng mà Phong Kính không chịu khuất phục, vẫn vẫy đuôi với cô.
“Nhị Hoàng đừng gây sự, chị sắp đóng gói xong rồi.”
Phong Kính chạy một vòng quanh cô rồi chạy tới phòng ngủ ngậm chăn tha ra.
“Gâu gâu!”
Giang Nhiễm: “…”
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
/86
|