……BÙM……
Một tiếng nổ nữa làm chấn động cả tầng 5……nó hơi liêu xiêu do dư chấn nhưng vẫn chưa đủ sức khiến nó ngã được……
“nếu quá lạm dụng thì bọn chúng sẽ gặp nguy với thứ đạn đó!!!!!!”
Nó nhếch môi cười…đúng, sau khi bắn ra loại đạn đó sẽ nổ giống như một thứ bom hạt nhân nhưng vì quá nhỏ nên chỉ bị ảnh hưởng một phần…nhưng người hưởng trọn tác dụng phụ của bom hạt nhân chính là người bắn, sự đột biến tế bào da sẽ tác dụng trực tiếp lên những ai tiếp xúc quá nhiều với khí đạn, bởi vậy nên chỉ có nó và những nhà nghiên cứu loại đạn này mới biết cách sử dụng như thế nào là tốt nhất……chỉ không quá 10’ thì cái tên cầm súng kia sẽ bị phỏng rộp da, thứ nước dịch trong cơ thể sẽ bị hút cạn cho tới chết……đây quả đúng là con dao hai lưỡi……
“tiểu thư???? Cô đang nói gì vậy??????”
Nó liếc nhìn Ken và ông Trung, khóe môi mỉm cười, nó thản nhiên nói:
“chỉ 10 đến 15’ nữa ta sẽ rời khỏi đây!!!!!!! nếu trực thăng không tới thì ta dùng rèm cửa mở đường xuống!!!!!!”
“cháu biết người làm chuyện này phải không??????” ông Trung nhìn nó hỏi một cách nghi ngờ……
“cháu không rõ!!!!! Nhưng trong D có nội gián và là một trong những người điều hành D!!!!!!” nó lên đạn súng, liếc mắt ra ngoài: “cháu hơi bất cẩn khi quá tin tưởng vào bộ máy điều hành hiện tại của D!!!!!”
“tiểu thư sẽ làm gì??????”
“hỏi ngớ ngẩn!!!!!! dĩ nhiên là giết!!!!!”
“Hương!!!! Từ bao giờ cháu đã giải quyết mọi việc bằng giết chóc??????”
“từ bao giờ ư?????” nó khẽ cười trả lời: “chắc từ khi bố cháu mất!!!!!”
……BÙM……
Lại một tiếng nổ nữa, lần này thì gần ngay cửa phòng tắm……nó ngồi thụp xuống……
“còn 10s!!!!!!”
Quên chưa nói, loại đạn này cứ một lần bắn là sự ảnh hưởng lại một lần nữa nhanh hơn, viên thứ nhất thì 10’, nhưng từ viên thứ 2 trở đi thì thời gian không còn tính bằng phút nữa mà là bằng giây……chỉ cần nhìn đường đạn bị lệch đáng kể là nó biết thị giác của tên đó đã hoàn toàn bị khống chế……
“1…2…3…4……8…9…10!!!! Kết thúc!!!!!”
Cách đó 2km, một loạt những tiếng nổ lớn vang lên……tòa nhà cao ốc sụp xuống như một dãy núi tuyết nở……nó thản nhiên bước ra ngoài để chứng kiến cảnh tượng có được dựa trên sự ngu ngốc của lũ phản bội……
“chẳng phải đã nói rồi sao?????” nó nhếch môi cười: “các người quá coi thường tôi!!!!!!”
“ruốt cuộc thì chuyện gì vừa xảy ra??????” ông Trung không hiểu gì từ đầu tới cuối còn Ken thì im lặng không nói lời nào……
Từ khi tiếng nổ đột nhiên vang lên ở tầng 5 này thì Ken đã nhận ra nó đang ám chỉ điều gì……sở dĩ anh biết vì anh đã chứng kiến nó thử nghiệm loại đạn dược này……sẽ chẳng ai đoán được tại sao nó cố tình để khiếm khuyết đáng sợ đó ẩn đi hoàn toàn ở các cuộc thử nghiệm, bởi chính bản thân nó đã tham gia cuộc thử nghiệm gần như là không thể sống này……anh nói đó là “loại đạn dược” bởi nó đã hoàn toàn xử lý được khiếm khuyết, và chỉ có nó và các nhà nghiên cứu mới biết được cách xử lý tạo ra một loại bom mini mang độc dược có thể khiến hàng chục người chết chỉ trong vòng 10s……bọn phản bội chưa có được sự hoàn hảo của đạn nên đã phải gánh một hậu quả là chính mạng sống của chúng……quả đúng là gieo nhân nào gặt quả đấy……
……PHẠCH PHẠCH PHẠCH PHẠCH……
Gió thổi mạnh, tiếng động cơ ngày một tiến lại gần, nó biết trực thăng đã tới, và Kry lẫn Sag chắc chắn đều đã có mặt……
“rời khỏi đây thôi!!!!!!”
…………………………………
Cảnh sát là lực lượng điều tra ngay lập tức vào cuộc, chưa thể ước tính người thiệt mạng trong hàng loạt vụ nổ vừa rồi nhưng họ cũng đã tìm được người chủ mưu, chỉ có điều chưa kịp bắt thì bọn chúng đã chết rồi……
Nó bị mất khá nhiều thời gian với cảnh sát……nhưng với tư cách chỉ là khách du lịch nghỉ chân tại Cherry nên không bị điều tra nhiều, việc quan trọng với nó bây giờ là phải ngay lập tức đáp máy bay sang Mỹ để kịp dự “Vũ hội đêm”, có lẽ những người đi theo nó sẽ phải thay đổi bởi Ken bị thương khá nặng không thể ngay lập tức xuất viện được……ước tính thiệt hại cho Cherry là rất lớn, phải đến mấy chục tỉ tiền Việt Nam……lần này nó không thể bỏ qua cho bất cứ ai dám động vào mạng lưới nhà hàng Cherry……
“Chi không sao chứ??????”
Nó ngồi trong chiếc xe limo màu đen lên tiếng hỏi Kry và Sag……
“con bé không sao, chỉ hơi hoảng sợ thôi!!!!!” Kry trả lời……
“tốt!!!!!” nó gật đầu rồi nói: “bảo nó chuẩn bị!!!!! mai sẽ đi cùng em tới Mỹ!!!!”
“Hades à, con bé chưa sẵn sàng để tới đó đâu!!!!!” Sag vội vàng nói: “để chị hoặc Kry đi cùng em!!!!!”
“không!!!!! Cả hai ở lại đây canh chừng không để Ken trốn viện!!!!! sau khi anh ta đã phục hồi hoàn toàn, hai người và anh ta hãy giải quyết cái lũ phản bội của D!!!!!!” nó lắc đầu đưa cho Kry sấp tài liệu nói bằng giọng nghiêm túc và như ra lệnh: “hãy nhớ rằng giết không tha!!!!!”
“bọn chị hiểu!!!!!!”
Dừng trước một căn biệt thự màu tím hoàng hôn, nó thản nhiên bước vào bên trong phía sau là Kry và Sag tháp tùng……biệt thự này là nơi mà anh nó đã tặng nó, bản thân nó chưa từng nghĩ rằng sẽ tới nơi này……
“chị!!!!”
Chi chạy ào từ trong ra ngoài ôm chầm lấy nó……con bé khóc nấc lên khi thấy bóng dáng của nó lành lặn trở về……
“được rồi!!!!! dì đâu?????”
“mẹ ở bên trong ạ!!!!!” Chi trả lời rồi soi từng chút trên người nó: “chị không sao chứ????? Vết thương ở vai thế nào rồi????? họ có làm gì chị không?????………”
“yên lặng nào!!!!!” nó hắng giọng……
Chi giật mình gãi đầu cười cười không nói câu nào nữa……bởi nhỏ lo lắng quá thừa khi Kry và Sag lúc nào cũng ở bên nó……hơn nữa, những tên cảnh sát ở nơi này thì có thể làm gì được nó cơ chứ, nó không xử họ thì thôi chứ lại còn lo với lắng……nhưng nó cảm thấy giờ nó đang có một gia đình thực sự, có người lo lắng có người quan tâm……
“con về rồi hả, mau vào nhà đi!!!!!” bà Thuyên từ trong nhà chạy ra nhìn thấy nó là niềm nở vui mừng……
“dì!!!! Hai chúng ta cần nói chuyện!!!!!” khuôn mặt nó bỗng nghiêm túc hơn bình thường……điều này khiến bà Thuyên lo lắng……
“ừ được!!!! chúng ta lên phòng đọc sách!!!!!” bà Thuyên gật đầu mà đôi mắt cứ nhìn nó rồi nhìn Chi……dường như bà đang lo lắng điều gì đó dang sắp xảy ra……
“ba người đợi dưới nhà!!!!!”
Nói rồi nó cùng bà Thuyên đi lên tầng vào phòng đọc sách……căn phòng thực sự rất đẹp với những giá sách đủ loại……ánh sáng từ các cửa sổ chiếu vào căn phòng thật hài hòa, cộng thêm những giỏ lan treo càng làm tăng lên sự tinh tế và kích thích học tập……nhưng ngoại cảnh không ảnh hưởng gì tới nó bây giờ……nó và bà Thuyên ngồi xuống đối diện nhau……
“con định mang Chi đi phải không?????”
“vậy là dì đã đoán được ý của con!!!!!! Con cũng sẽ không giấu gì cả!!!!” nó gác hai chân lên nhau, cơ thể thẳng dậy đối diện với bà Thuyên: “Chi chỉ đi cùng con tham gia buổi “vũ hội đêm” vào ngày mai, sau đó con sẽ cho người hộ tống con bé trở về an toàn!!!!! Nhưng con bé muốn trở lại Úc học tập, dì sẽ đồng ý với điều này chứ??????”
“dì luôn tôn trọng mọi quyết định của con cái, nếu Chi đã muốn vậy thì ta cũng không cản trở gì!!!!! Chỉ có điều……”
“dì còn băn khoăn điều gì?????”
“có ổn không nếu đích thân con tham dự vũ hội đó??????” bà Thuyên lo lắng hỏi: “sẽ chẳng biết những người ở đó có âm mưu gì!!!! Ta lo rằng……”
“dì không cần bận tâm nhiều chuyện đó, con tự lo được cho mình!!!!!” nó lắc đầu mỉm cười trả lời: “dù xảy ra chuyện thì con cũng sẽ không bỏ mạng khi chưa hoàn thành những ý muốn của mình đâu!!!!!”
“ta chỉ e……”
“dì đừng lo nữa!!!! con sẽ ổn thôi!!!!!”
“ta biết con có thể tự lo cho bản thân, nhưng ta vốn không tin vào tổ chức D của bố con, ta ngờ rằng con sẽ bị phản!!!!!!” bà Thuyên khuôn mặt nghiêm trọng nói: “ngay từ đầu khi bố con quyết định lập kế hoạch đào tạo con từ trứng nước ta đã lo sợ điều này!!!!! Những người đi theo con bây giờ chưa hẳn đã trung thành!!!!!!”
“con hiểu những gì dì vừa nói!!!!!!” nó gật đầu trả lời: “sau những gì xảy ra ở Cherry, con cũng đã nghĩ tới điều đó!!!!!!! Con hơi bất cẩn khi tin tưởng vào bộ máy lãnh đạo của D, cũng may rằng nhận ra kịp thời!!!!!!”
“con biết người gây thiệt hại cho Cherry là người của D??????”
“loại đạn này!!!!!” nó đẩy ra giữa bàn một viên đạn nằm trong hộp kính trong suốt với bông trắng bọc xung quanh: “đây là thứ đạn dược con tạo ra với một cấu tạo đặc biệt, nó kết cấu từ nguyên lý bom hạt nhân, vậy nên những vụ nổ xảy ra ở tầng 5 cũng không thua kém gì những thứ bom C4 đặt hẹn giờ!!!!!”
“loại đạn này còn gì đặc biệt ngoài một quả bom mini?????? Và nó thì liên quan gì tới D??????”
“rất liên quan!!!!!!” nó vuốt ngược mái tóc nâu trầm và giải thích: “loại đạn này được phổ biến trong nội bộ của D được vài ba hôm, nhưng thứ mà mấy người đó nhận được là một thứ chưa hoàn hảo!!!!!!”
“chưa hoàn hảo?????”
“loại đạn dì đang nhìn thấy là thứ cháu đã xử lý hết mọi khiếm khuyết!!!!” nó chỉ cầm cái hộp lên và nói: “nó có thể giết hàng chục người chỉ trong 10s ở bán kính 10m!!!!!! còn loại đạn chúng dùng là thứ dao hai lưỡi, súng sử dụng hai viên trở lên sẽ vô dụng và vô hình chung là ngòi kích nổ viên đạn thứ 3, hơn nữa người bắn loại đạn này thì coi như cầm chắc cái chết trong tay bởi thứ thuốc dược trộn trong thuốc súng mang một độc tính rất mạnh tạo nên sự đột biến trong tế bào da, nếu như nắp đạn không được cấu tạo đặc biệt thì người hứng loại độc đó còn ai khác ngoài người bắn nó chứ??????”
“nghĩa là……đừng nói rằng con đã nhận ra điều bất thường trong nội bộ tổ chức??????”
“con không nhận ra điều đó!!!!!” nó bất giác cười và trả lời, đôi mắt đột nhiên ánh lên một sự tàn nhẫn đến rợn người: “con chỉ đang định thử nghiệm xem những người đó sẽ làm gì với loại đạn này mà thôi!!!!! Thật không ngờ chúng là sử dụng nó để ám sát con!!!!! Giờ này không biết bọn chúng đang có khuôn mặt như thế nào nhỉ??????”
“Hương……con nói là tin tưởng họ!!!!!!”
“tin tưởng?????” nó khẽ nhíu mày hỏi lại: “từ trước tới nay con có nói điều đó sao??????”
“………………”
“con nói mình bất cẩn chứ chưa từng nói rằng con tin tưởng!!!!!!” nó nhún vai trả lời: “chỉ là con chưa muốn để mắt tới bọn chúng mà thôi!!!!! Như bố con đã từng nói, lòng tin dựa trên một quá trình xây dựng rất lâu dài, con làm sao có thể tin tưởng những người mà chính bố còn phải đề phòng??????”
“nghĩa là bố con……”
“bỏ chuyện này sang một bên đi!!!!!” giơ tay không muốn bà Thuyên tiếp tục câu chuyện nữa, nó đổi chủ đề: “con nghe nói dì đã tóm được đứa đã bán thông tin con tới Anh cho chúng??????”
“đúng!!!!! Ta đang định bàn với con chuyện này!!!!!”
“không cần phải bàn, dù lý do gì đi chăng nữa thì nếu đã bán đứng con thì không thể không trừng phạt!!!!!!” nó lạnh giọng: “tùy dì quyết định chuyện này!!!!! Nhưng hãy lưu ý rằng nếu quá nhẹ tay sẽ khiến cho bọn chúng coi thường thế lực của Dương Khang chúng ta đấy!!!!!!”
“ta hiểu!!!!!!”
“cứ theo đà này, con có thể tách Dương Khang ra khỏi D và hoàn toàn hoạt động độc lập!!!!!!” nó đăm chiêu nói một cách nghiêm túc: “đến lúc đó thì sẽ không ai có thể thao túng được đường lối hoạt động của Dương Khang nữa!!!!!!!”
“con thực sự muốn làm như vậy?????” bà Thuyên e ngại nhìn nó hỏi: “D vốn là tâm huyết của bố con………”
“dì sẽ hiểu nếu dì biết mục đích thực sự của D được lập ra là gì!!!!” nó thở dài một cách não nề, tựa đầu vào ghế, đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà: “tham vọng của một người có quyển lực trong tay thực sự rất đáng sợ!!!!”
Câu nói của nó khiến bà Thuyên mơ hồ nhận ra một điều gì đó đang được dự tính, một cảm giác kì lạ gợi lên trong tâm trí của bà……cô gái đang ngồi trước mắt bà kia đang có những suy nghĩ khó có thể nắm bắt được……
…………………
Bệnh viện trung tâm của nước Anh, trong một căn phòng rất sang trọng nhưng toàn một màu trắng……Ken nằm ở đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không gian yên lặng tĩnh mịch đến đáng sợ……
……Cốc cốc cốc……
“vào đi!!!!!”
Cửa phòng mở ra, một người con trai có mái tóc màu hung xuất hiện với nụ cười trên môi……vâng, chẳng xa lạ gì mà chính là Chiến……
“tôi không ngờ cậu lại được bảo vệ như một ông chủ thế này đấy!!!!!!”
“tới đây làm gì?????”
Ken lạnh lùng nhìn Chiến hỏi bằng giọng rất khó chịu……bởi anh biết nếu Chiến có mặt ở đây thì chắc chắn người kia cũng đã biết tình hình của nó……
“đừng có thái độ như thể chúng ta là kẻ thù!!!!! Cậu quên rằng mình vẫn là người của tổ chức à?????” Chiến thản nhiên ngồi xuống ghế gác hai chân lên bàn bật điếu thuốc lên hút và nói: “hay cậu muốn trở thành kẻ phản bội?????”
Làn khói trắng bay vật vờ xung quanh cả hai con người……Ken khẽ nhíu đôi chân mày lại nhìn Chiến nghi ngờ……
“cậu ta sai anh tới đây??????”
“chậc!!!!!!” Chiến dập điếu thuốc ngay lập tức và nói: “đừng coi ông chủ của mình là kẻ thù, cậu vốn không thể chống lại cậu ấy đâu!!!!”
“đừng nói nhiều!!!!!” Ken gằn giọng lên: “vào việc chính rồi biến đi!!!!!!”
“được thôi!!!!!” Chiến nhún vai tiến lại gần phía Ken, đưa cho anh một chiếc túi bằng giấy: “đây là nhiệm vụ của cậu, làm hay không là tùy!!!!!! Nhưng chắc chắn rằng cậu sẽ không được tham dự “Vũ hội đêm” cùng Hương đâu nên thời gian của cậu là rất nhiều đấy!!!!!”
“………………” Ken nhanh như chớp chộp lấy cổ tay của Chiến siết chặt, đôi mắt ánh lên sự tức giận gằn giọng lên: “ai cho phép anh gọi thẳng tên tiểu thư??????”
“bởi vì tôi đã quen gọi cô ấy như vậy!!!!!!”
Chiến thản nhiên trả lời rồi giật tay mình thoát khỏi gọng kìm cứng ngắc kia……anh quay người bỏ đi không quên để lại một câu:
“cả cậu và tôi đều không thể có được người con gái ấy!!!!!”
“anh……”
Ken chưa thể phản ứng gì thì Chiến đã biến mất sau cánh cửa……câu nói cuối cùng của Chiến cho thấy anh vẫn còn rất yêu nó……nói là “vẫn còn” thì không đúng lắm, phải nói là Chiến đang rất yêu nó mới đúng……
Đứng dưới đường nhìn lên bầu trời xầm xì của tiết cuối đông, Chiến phả ra một làn khói trắng khẽ thì thầm như nói với bản thân mình:
“tôi và cậu chỉ có thể dõi theo từng bước đi của cả hai người đó mà thôi!!!!!!!”
…………………
Tòa nhà cao ốc hơn 50 tầng cao chót vót, hắn ngồi trước chiếc bàn làm việc, trên bàn là một chiếc Ipad màu đen mà trong đó là hình ảnh của nó đang cười……đôi mắt hắn trầm buồn……thực sự khi biết nó yêu mình, hắn đã rất hạnh phúc, nhưng với tính cách của nó, hắn phải làm thế nào để nó đối mặt với hắn bằng tình cảm thực sự đây???????
“Boss, tôi đây!!!!!”
Hắn với người chuyển màn hình, khuôn mặt của Chiến hiện lên……hắn nhiếc miệng cười để hai tay lên bàn hỏi:
“tình hình thế nào rồi?????”
“Hương không bị thương chút nào cả, chỉ có bố cậu và Ken thì……”
“bố tôi làm sao??????” hắn khuôn mặt biến sắc……
“cũng may có Ken nên ông ấy chỉ bị thương nhẹ ngoài da!!!!!!”
“tốt!!!!!” hắn thở nhẹ một cái rồi hỏi tiếp: “anh biết ai gây ra vụ này chứ??????”
“tôi chưa tìm ra nhưng có vẻ là cô ấy đã biết ai làm!!!!!!!” Chiến có vẻ đăm chiêu: “nhưng loại đạn mà bọn chúng dùng rất lạ, nó giống một thứ bom nimi……”
“bom mini ư?????” hắn khẽ nhíu mày……
“đúng!!!!! Tôi quan sát rất kĩ, chỉ khoảng 5’ sau khi bắn loại đạn đó sẽ phát nổ giống như bom vậy……hơn nữa tầm ảnh hưởng cũng không nhỏ!!!!!!”
“vậy ư?????” hắn khẽ đặt tay lên trước miệng……suy nghĩ một lúc hắn nói: “được rồi, anh trở về đây ngay đi!!!!! Mọi chuyện có lẽ cô ấy đã dự tính hết rồi!!!!!”
“được!!!! tôi sẽ trở về ngay!!!!!!”
Hắn với tay tắt màn hình, đôi mắt xanh ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ……tâm trí của hắn trôi về một khoảng thời gian trước đây bên cạnh nó……
“em đang đọc gì thế?????”
Nó đặt quyển sách trên tay xuống và ngẩng đầu nhìn hắn khẽ cười trả lời:
“một số kiến thức về nguyên tử vật lý học thôi!!!!!”
Hắn kéo cuốn sách và đọc lướt qua một đoạn……đúng là nó đang đọc về nguyên tử thật nhưng là nghiên cứu về bom nguyên tử mà……
“em định làm gì với kiến thức này????? Chế tạo bom nguyên tử ư?????”
“em đâu có muốn chiến tranh thứ 3 nổ ra!!!!!!” nó thản nhiên lấy lại quyển sách gấp lại xếp gọn gàng và trả lời: “nếu có làm thì chỉ làm thứ nhỏ nhỏ thôi!!!!!”
“ví dụ!!!!!”
“đạn chẳng hạn!!!!!”
Câu nói vô ý của nó ngày ấy hắn những tưởng chỉ là nói đùa, vậy mà……khẽ thở dài, hắn trầm tư nói:
“cuối cùng em cũng chế tạo được loại đạn nhỏ đó phải không?????”
Một tiếng nổ nữa làm chấn động cả tầng 5……nó hơi liêu xiêu do dư chấn nhưng vẫn chưa đủ sức khiến nó ngã được……
“nếu quá lạm dụng thì bọn chúng sẽ gặp nguy với thứ đạn đó!!!!!!”
Nó nhếch môi cười…đúng, sau khi bắn ra loại đạn đó sẽ nổ giống như một thứ bom hạt nhân nhưng vì quá nhỏ nên chỉ bị ảnh hưởng một phần…nhưng người hưởng trọn tác dụng phụ của bom hạt nhân chính là người bắn, sự đột biến tế bào da sẽ tác dụng trực tiếp lên những ai tiếp xúc quá nhiều với khí đạn, bởi vậy nên chỉ có nó và những nhà nghiên cứu loại đạn này mới biết cách sử dụng như thế nào là tốt nhất……chỉ không quá 10’ thì cái tên cầm súng kia sẽ bị phỏng rộp da, thứ nước dịch trong cơ thể sẽ bị hút cạn cho tới chết……đây quả đúng là con dao hai lưỡi……
“tiểu thư???? Cô đang nói gì vậy??????”
Nó liếc nhìn Ken và ông Trung, khóe môi mỉm cười, nó thản nhiên nói:
“chỉ 10 đến 15’ nữa ta sẽ rời khỏi đây!!!!!!! nếu trực thăng không tới thì ta dùng rèm cửa mở đường xuống!!!!!!”
“cháu biết người làm chuyện này phải không??????” ông Trung nhìn nó hỏi một cách nghi ngờ……
“cháu không rõ!!!!! Nhưng trong D có nội gián và là một trong những người điều hành D!!!!!!” nó lên đạn súng, liếc mắt ra ngoài: “cháu hơi bất cẩn khi quá tin tưởng vào bộ máy điều hành hiện tại của D!!!!!”
“tiểu thư sẽ làm gì??????”
“hỏi ngớ ngẩn!!!!!! dĩ nhiên là giết!!!!!”
“Hương!!!! Từ bao giờ cháu đã giải quyết mọi việc bằng giết chóc??????”
“từ bao giờ ư?????” nó khẽ cười trả lời: “chắc từ khi bố cháu mất!!!!!”
……BÙM……
Lại một tiếng nổ nữa, lần này thì gần ngay cửa phòng tắm……nó ngồi thụp xuống……
“còn 10s!!!!!!”
Quên chưa nói, loại đạn này cứ một lần bắn là sự ảnh hưởng lại một lần nữa nhanh hơn, viên thứ nhất thì 10’, nhưng từ viên thứ 2 trở đi thì thời gian không còn tính bằng phút nữa mà là bằng giây……chỉ cần nhìn đường đạn bị lệch đáng kể là nó biết thị giác của tên đó đã hoàn toàn bị khống chế……
“1…2…3…4……8…9…10!!!! Kết thúc!!!!!”
Cách đó 2km, một loạt những tiếng nổ lớn vang lên……tòa nhà cao ốc sụp xuống như một dãy núi tuyết nở……nó thản nhiên bước ra ngoài để chứng kiến cảnh tượng có được dựa trên sự ngu ngốc của lũ phản bội……
“chẳng phải đã nói rồi sao?????” nó nhếch môi cười: “các người quá coi thường tôi!!!!!!”
“ruốt cuộc thì chuyện gì vừa xảy ra??????” ông Trung không hiểu gì từ đầu tới cuối còn Ken thì im lặng không nói lời nào……
Từ khi tiếng nổ đột nhiên vang lên ở tầng 5 này thì Ken đã nhận ra nó đang ám chỉ điều gì……sở dĩ anh biết vì anh đã chứng kiến nó thử nghiệm loại đạn dược này……sẽ chẳng ai đoán được tại sao nó cố tình để khiếm khuyết đáng sợ đó ẩn đi hoàn toàn ở các cuộc thử nghiệm, bởi chính bản thân nó đã tham gia cuộc thử nghiệm gần như là không thể sống này……anh nói đó là “loại đạn dược” bởi nó đã hoàn toàn xử lý được khiếm khuyết, và chỉ có nó và các nhà nghiên cứu mới biết được cách xử lý tạo ra một loại bom mini mang độc dược có thể khiến hàng chục người chết chỉ trong vòng 10s……bọn phản bội chưa có được sự hoàn hảo của đạn nên đã phải gánh một hậu quả là chính mạng sống của chúng……quả đúng là gieo nhân nào gặt quả đấy……
……PHẠCH PHẠCH PHẠCH PHẠCH……
Gió thổi mạnh, tiếng động cơ ngày một tiến lại gần, nó biết trực thăng đã tới, và Kry lẫn Sag chắc chắn đều đã có mặt……
“rời khỏi đây thôi!!!!!!”
…………………………………
Cảnh sát là lực lượng điều tra ngay lập tức vào cuộc, chưa thể ước tính người thiệt mạng trong hàng loạt vụ nổ vừa rồi nhưng họ cũng đã tìm được người chủ mưu, chỉ có điều chưa kịp bắt thì bọn chúng đã chết rồi……
Nó bị mất khá nhiều thời gian với cảnh sát……nhưng với tư cách chỉ là khách du lịch nghỉ chân tại Cherry nên không bị điều tra nhiều, việc quan trọng với nó bây giờ là phải ngay lập tức đáp máy bay sang Mỹ để kịp dự “Vũ hội đêm”, có lẽ những người đi theo nó sẽ phải thay đổi bởi Ken bị thương khá nặng không thể ngay lập tức xuất viện được……ước tính thiệt hại cho Cherry là rất lớn, phải đến mấy chục tỉ tiền Việt Nam……lần này nó không thể bỏ qua cho bất cứ ai dám động vào mạng lưới nhà hàng Cherry……
“Chi không sao chứ??????”
Nó ngồi trong chiếc xe limo màu đen lên tiếng hỏi Kry và Sag……
“con bé không sao, chỉ hơi hoảng sợ thôi!!!!!” Kry trả lời……
“tốt!!!!!” nó gật đầu rồi nói: “bảo nó chuẩn bị!!!!! mai sẽ đi cùng em tới Mỹ!!!!”
“Hades à, con bé chưa sẵn sàng để tới đó đâu!!!!!” Sag vội vàng nói: “để chị hoặc Kry đi cùng em!!!!!”
“không!!!!! Cả hai ở lại đây canh chừng không để Ken trốn viện!!!!! sau khi anh ta đã phục hồi hoàn toàn, hai người và anh ta hãy giải quyết cái lũ phản bội của D!!!!!!” nó lắc đầu đưa cho Kry sấp tài liệu nói bằng giọng nghiêm túc và như ra lệnh: “hãy nhớ rằng giết không tha!!!!!”
“bọn chị hiểu!!!!!!”
Dừng trước một căn biệt thự màu tím hoàng hôn, nó thản nhiên bước vào bên trong phía sau là Kry và Sag tháp tùng……biệt thự này là nơi mà anh nó đã tặng nó, bản thân nó chưa từng nghĩ rằng sẽ tới nơi này……
“chị!!!!”
Chi chạy ào từ trong ra ngoài ôm chầm lấy nó……con bé khóc nấc lên khi thấy bóng dáng của nó lành lặn trở về……
“được rồi!!!!! dì đâu?????”
“mẹ ở bên trong ạ!!!!!” Chi trả lời rồi soi từng chút trên người nó: “chị không sao chứ????? Vết thương ở vai thế nào rồi????? họ có làm gì chị không?????………”
“yên lặng nào!!!!!” nó hắng giọng……
Chi giật mình gãi đầu cười cười không nói câu nào nữa……bởi nhỏ lo lắng quá thừa khi Kry và Sag lúc nào cũng ở bên nó……hơn nữa, những tên cảnh sát ở nơi này thì có thể làm gì được nó cơ chứ, nó không xử họ thì thôi chứ lại còn lo với lắng……nhưng nó cảm thấy giờ nó đang có một gia đình thực sự, có người lo lắng có người quan tâm……
“con về rồi hả, mau vào nhà đi!!!!!” bà Thuyên từ trong nhà chạy ra nhìn thấy nó là niềm nở vui mừng……
“dì!!!! Hai chúng ta cần nói chuyện!!!!!” khuôn mặt nó bỗng nghiêm túc hơn bình thường……điều này khiến bà Thuyên lo lắng……
“ừ được!!!! chúng ta lên phòng đọc sách!!!!!” bà Thuyên gật đầu mà đôi mắt cứ nhìn nó rồi nhìn Chi……dường như bà đang lo lắng điều gì đó dang sắp xảy ra……
“ba người đợi dưới nhà!!!!!”
Nói rồi nó cùng bà Thuyên đi lên tầng vào phòng đọc sách……căn phòng thực sự rất đẹp với những giá sách đủ loại……ánh sáng từ các cửa sổ chiếu vào căn phòng thật hài hòa, cộng thêm những giỏ lan treo càng làm tăng lên sự tinh tế và kích thích học tập……nhưng ngoại cảnh không ảnh hưởng gì tới nó bây giờ……nó và bà Thuyên ngồi xuống đối diện nhau……
“con định mang Chi đi phải không?????”
“vậy là dì đã đoán được ý của con!!!!!! Con cũng sẽ không giấu gì cả!!!!” nó gác hai chân lên nhau, cơ thể thẳng dậy đối diện với bà Thuyên: “Chi chỉ đi cùng con tham gia buổi “vũ hội đêm” vào ngày mai, sau đó con sẽ cho người hộ tống con bé trở về an toàn!!!!! Nhưng con bé muốn trở lại Úc học tập, dì sẽ đồng ý với điều này chứ??????”
“dì luôn tôn trọng mọi quyết định của con cái, nếu Chi đã muốn vậy thì ta cũng không cản trở gì!!!!! Chỉ có điều……”
“dì còn băn khoăn điều gì?????”
“có ổn không nếu đích thân con tham dự vũ hội đó??????” bà Thuyên lo lắng hỏi: “sẽ chẳng biết những người ở đó có âm mưu gì!!!! Ta lo rằng……”
“dì không cần bận tâm nhiều chuyện đó, con tự lo được cho mình!!!!!” nó lắc đầu mỉm cười trả lời: “dù xảy ra chuyện thì con cũng sẽ không bỏ mạng khi chưa hoàn thành những ý muốn của mình đâu!!!!!”
“ta chỉ e……”
“dì đừng lo nữa!!!! con sẽ ổn thôi!!!!!”
“ta biết con có thể tự lo cho bản thân, nhưng ta vốn không tin vào tổ chức D của bố con, ta ngờ rằng con sẽ bị phản!!!!!!” bà Thuyên khuôn mặt nghiêm trọng nói: “ngay từ đầu khi bố con quyết định lập kế hoạch đào tạo con từ trứng nước ta đã lo sợ điều này!!!!! Những người đi theo con bây giờ chưa hẳn đã trung thành!!!!!!”
“con hiểu những gì dì vừa nói!!!!!!” nó gật đầu trả lời: “sau những gì xảy ra ở Cherry, con cũng đã nghĩ tới điều đó!!!!!!! Con hơi bất cẩn khi tin tưởng vào bộ máy lãnh đạo của D, cũng may rằng nhận ra kịp thời!!!!!!”
“con biết người gây thiệt hại cho Cherry là người của D??????”
“loại đạn này!!!!!” nó đẩy ra giữa bàn một viên đạn nằm trong hộp kính trong suốt với bông trắng bọc xung quanh: “đây là thứ đạn dược con tạo ra với một cấu tạo đặc biệt, nó kết cấu từ nguyên lý bom hạt nhân, vậy nên những vụ nổ xảy ra ở tầng 5 cũng không thua kém gì những thứ bom C4 đặt hẹn giờ!!!!!”
“loại đạn này còn gì đặc biệt ngoài một quả bom mini?????? Và nó thì liên quan gì tới D??????”
“rất liên quan!!!!!!” nó vuốt ngược mái tóc nâu trầm và giải thích: “loại đạn này được phổ biến trong nội bộ của D được vài ba hôm, nhưng thứ mà mấy người đó nhận được là một thứ chưa hoàn hảo!!!!!!”
“chưa hoàn hảo?????”
“loại đạn dì đang nhìn thấy là thứ cháu đã xử lý hết mọi khiếm khuyết!!!!” nó chỉ cầm cái hộp lên và nói: “nó có thể giết hàng chục người chỉ trong 10s ở bán kính 10m!!!!!! còn loại đạn chúng dùng là thứ dao hai lưỡi, súng sử dụng hai viên trở lên sẽ vô dụng và vô hình chung là ngòi kích nổ viên đạn thứ 3, hơn nữa người bắn loại đạn này thì coi như cầm chắc cái chết trong tay bởi thứ thuốc dược trộn trong thuốc súng mang một độc tính rất mạnh tạo nên sự đột biến trong tế bào da, nếu như nắp đạn không được cấu tạo đặc biệt thì người hứng loại độc đó còn ai khác ngoài người bắn nó chứ??????”
“nghĩa là……đừng nói rằng con đã nhận ra điều bất thường trong nội bộ tổ chức??????”
“con không nhận ra điều đó!!!!!” nó bất giác cười và trả lời, đôi mắt đột nhiên ánh lên một sự tàn nhẫn đến rợn người: “con chỉ đang định thử nghiệm xem những người đó sẽ làm gì với loại đạn này mà thôi!!!!! Thật không ngờ chúng là sử dụng nó để ám sát con!!!!! Giờ này không biết bọn chúng đang có khuôn mặt như thế nào nhỉ??????”
“Hương……con nói là tin tưởng họ!!!!!!”
“tin tưởng?????” nó khẽ nhíu mày hỏi lại: “từ trước tới nay con có nói điều đó sao??????”
“………………”
“con nói mình bất cẩn chứ chưa từng nói rằng con tin tưởng!!!!!!” nó nhún vai trả lời: “chỉ là con chưa muốn để mắt tới bọn chúng mà thôi!!!!! Như bố con đã từng nói, lòng tin dựa trên một quá trình xây dựng rất lâu dài, con làm sao có thể tin tưởng những người mà chính bố còn phải đề phòng??????”
“nghĩa là bố con……”
“bỏ chuyện này sang một bên đi!!!!!” giơ tay không muốn bà Thuyên tiếp tục câu chuyện nữa, nó đổi chủ đề: “con nghe nói dì đã tóm được đứa đã bán thông tin con tới Anh cho chúng??????”
“đúng!!!!! Ta đang định bàn với con chuyện này!!!!!”
“không cần phải bàn, dù lý do gì đi chăng nữa thì nếu đã bán đứng con thì không thể không trừng phạt!!!!!!” nó lạnh giọng: “tùy dì quyết định chuyện này!!!!! Nhưng hãy lưu ý rằng nếu quá nhẹ tay sẽ khiến cho bọn chúng coi thường thế lực của Dương Khang chúng ta đấy!!!!!!”
“ta hiểu!!!!!!”
“cứ theo đà này, con có thể tách Dương Khang ra khỏi D và hoàn toàn hoạt động độc lập!!!!!!” nó đăm chiêu nói một cách nghiêm túc: “đến lúc đó thì sẽ không ai có thể thao túng được đường lối hoạt động của Dương Khang nữa!!!!!!!”
“con thực sự muốn làm như vậy?????” bà Thuyên e ngại nhìn nó hỏi: “D vốn là tâm huyết của bố con………”
“dì sẽ hiểu nếu dì biết mục đích thực sự của D được lập ra là gì!!!!” nó thở dài một cách não nề, tựa đầu vào ghế, đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà: “tham vọng của một người có quyển lực trong tay thực sự rất đáng sợ!!!!”
Câu nói của nó khiến bà Thuyên mơ hồ nhận ra một điều gì đó đang được dự tính, một cảm giác kì lạ gợi lên trong tâm trí của bà……cô gái đang ngồi trước mắt bà kia đang có những suy nghĩ khó có thể nắm bắt được……
…………………
Bệnh viện trung tâm của nước Anh, trong một căn phòng rất sang trọng nhưng toàn một màu trắng……Ken nằm ở đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không gian yên lặng tĩnh mịch đến đáng sợ……
……Cốc cốc cốc……
“vào đi!!!!!”
Cửa phòng mở ra, một người con trai có mái tóc màu hung xuất hiện với nụ cười trên môi……vâng, chẳng xa lạ gì mà chính là Chiến……
“tôi không ngờ cậu lại được bảo vệ như một ông chủ thế này đấy!!!!!!”
“tới đây làm gì?????”
Ken lạnh lùng nhìn Chiến hỏi bằng giọng rất khó chịu……bởi anh biết nếu Chiến có mặt ở đây thì chắc chắn người kia cũng đã biết tình hình của nó……
“đừng có thái độ như thể chúng ta là kẻ thù!!!!! Cậu quên rằng mình vẫn là người của tổ chức à?????” Chiến thản nhiên ngồi xuống ghế gác hai chân lên bàn bật điếu thuốc lên hút và nói: “hay cậu muốn trở thành kẻ phản bội?????”
Làn khói trắng bay vật vờ xung quanh cả hai con người……Ken khẽ nhíu đôi chân mày lại nhìn Chiến nghi ngờ……
“cậu ta sai anh tới đây??????”
“chậc!!!!!!” Chiến dập điếu thuốc ngay lập tức và nói: “đừng coi ông chủ của mình là kẻ thù, cậu vốn không thể chống lại cậu ấy đâu!!!!”
“đừng nói nhiều!!!!!” Ken gằn giọng lên: “vào việc chính rồi biến đi!!!!!!”
“được thôi!!!!!” Chiến nhún vai tiến lại gần phía Ken, đưa cho anh một chiếc túi bằng giấy: “đây là nhiệm vụ của cậu, làm hay không là tùy!!!!!! Nhưng chắc chắn rằng cậu sẽ không được tham dự “Vũ hội đêm” cùng Hương đâu nên thời gian của cậu là rất nhiều đấy!!!!!”
“………………” Ken nhanh như chớp chộp lấy cổ tay của Chiến siết chặt, đôi mắt ánh lên sự tức giận gằn giọng lên: “ai cho phép anh gọi thẳng tên tiểu thư??????”
“bởi vì tôi đã quen gọi cô ấy như vậy!!!!!!”
Chiến thản nhiên trả lời rồi giật tay mình thoát khỏi gọng kìm cứng ngắc kia……anh quay người bỏ đi không quên để lại một câu:
“cả cậu và tôi đều không thể có được người con gái ấy!!!!!”
“anh……”
Ken chưa thể phản ứng gì thì Chiến đã biến mất sau cánh cửa……câu nói cuối cùng của Chiến cho thấy anh vẫn còn rất yêu nó……nói là “vẫn còn” thì không đúng lắm, phải nói là Chiến đang rất yêu nó mới đúng……
Đứng dưới đường nhìn lên bầu trời xầm xì của tiết cuối đông, Chiến phả ra một làn khói trắng khẽ thì thầm như nói với bản thân mình:
“tôi và cậu chỉ có thể dõi theo từng bước đi của cả hai người đó mà thôi!!!!!!!”
…………………
Tòa nhà cao ốc hơn 50 tầng cao chót vót, hắn ngồi trước chiếc bàn làm việc, trên bàn là một chiếc Ipad màu đen mà trong đó là hình ảnh của nó đang cười……đôi mắt hắn trầm buồn……thực sự khi biết nó yêu mình, hắn đã rất hạnh phúc, nhưng với tính cách của nó, hắn phải làm thế nào để nó đối mặt với hắn bằng tình cảm thực sự đây???????
“Boss, tôi đây!!!!!”
Hắn với người chuyển màn hình, khuôn mặt của Chiến hiện lên……hắn nhiếc miệng cười để hai tay lên bàn hỏi:
“tình hình thế nào rồi?????”
“Hương không bị thương chút nào cả, chỉ có bố cậu và Ken thì……”
“bố tôi làm sao??????” hắn khuôn mặt biến sắc……
“cũng may có Ken nên ông ấy chỉ bị thương nhẹ ngoài da!!!!!!”
“tốt!!!!!” hắn thở nhẹ một cái rồi hỏi tiếp: “anh biết ai gây ra vụ này chứ??????”
“tôi chưa tìm ra nhưng có vẻ là cô ấy đã biết ai làm!!!!!!!” Chiến có vẻ đăm chiêu: “nhưng loại đạn mà bọn chúng dùng rất lạ, nó giống một thứ bom nimi……”
“bom mini ư?????” hắn khẽ nhíu mày……
“đúng!!!!! Tôi quan sát rất kĩ, chỉ khoảng 5’ sau khi bắn loại đạn đó sẽ phát nổ giống như bom vậy……hơn nữa tầm ảnh hưởng cũng không nhỏ!!!!!!”
“vậy ư?????” hắn khẽ đặt tay lên trước miệng……suy nghĩ một lúc hắn nói: “được rồi, anh trở về đây ngay đi!!!!! Mọi chuyện có lẽ cô ấy đã dự tính hết rồi!!!!!”
“được!!!! tôi sẽ trở về ngay!!!!!!”
Hắn với tay tắt màn hình, đôi mắt xanh ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ……tâm trí của hắn trôi về một khoảng thời gian trước đây bên cạnh nó……
“em đang đọc gì thế?????”
Nó đặt quyển sách trên tay xuống và ngẩng đầu nhìn hắn khẽ cười trả lời:
“một số kiến thức về nguyên tử vật lý học thôi!!!!!”
Hắn kéo cuốn sách và đọc lướt qua một đoạn……đúng là nó đang đọc về nguyên tử thật nhưng là nghiên cứu về bom nguyên tử mà……
“em định làm gì với kiến thức này????? Chế tạo bom nguyên tử ư?????”
“em đâu có muốn chiến tranh thứ 3 nổ ra!!!!!!” nó thản nhiên lấy lại quyển sách gấp lại xếp gọn gàng và trả lời: “nếu có làm thì chỉ làm thứ nhỏ nhỏ thôi!!!!!”
“ví dụ!!!!!”
“đạn chẳng hạn!!!!!”
Câu nói vô ý của nó ngày ấy hắn những tưởng chỉ là nói đùa, vậy mà……khẽ thở dài, hắn trầm tư nói:
“cuối cùng em cũng chế tạo được loại đạn nhỏ đó phải không?????”
/111
|