“ Tiểu Linh Linh đừng nhăn mày nữa mà, nhìn mình nè, cậu cứ nhăn mày vậy là xấu, mà xấu thì sẽ không có chồng, mà không có chồng là sau ế không ai nuôi đâuuuu.”
Nhìn Mạc Tử một cái rồi nói : “Mai mình muốn về thăm ông nội “
Mạc Tử không ngạc nhiên, còn chậm rãi nói : “ Lúc nãy mình thấy người của Giang gia, có lẽ bây giờ ông cậu biết rồi.”
Mỗi gia tộc đều có huy hiệu riêng, chỉ có người của gia tộc đó được đeo nên nhìn cái mấy người đó cài trước ngực là biết người của Giang gia.
Huy hiệu của bốn đại gia tộc rất đặc biệt, Giang gia là hình bông hoa bạc bốn cánh hoa kép hình lượn sóng, nhụy hoa đính một viên đá màu đỏ rất đặc biệt chỉ có người của họ mới chế tạo ra được.
“...” – Cô chỉ biết im lặng cảm thán, biết ngay mà
“ Thấy cậu ở đó tại sao người của Giang gia không gia mặt, chí ít gì cũng còn Lục Minh Ngọc mà.
Không lẽ đến Giang gia mà cũng phải nể mặt Đình Tuyết Kiều đó sao.” – Có mặt mũi vậy sao
“ Bọn họ là sợ mình, làm gì có chuyện sợ con bé đó” – Con hàng này đúng là
“ What?? Cậu chỉ vật ngã mấy tên vệ sĩ thôi mà họ sợ cậu rồi, chậc chậc, họ mà thấy cái cảnh...”
Luồng gió lạnh từ đâu đến vậy, Mạc tiểu gia ta lạnh quá!!!
Mạc Tử biết điều im lặng ngay, cô sợ lạnh...!
“ Sợ mình chạy mất” – Chính vậy đó, sợ cô lại trốn đi, chắc vậy đó, cô cũng không biết đúng không, đoán thôi.
“Ồ”
.........!
Ngay trong đêm đó, bỗng nhiên tất cả các sân bay trong nước đều bị người ở trên ra lệnh phong tỏa, kiểm tra người muốn xuất ngoại một cách gắt gao.
Nhìn thông tin trên màn hình, Giang Y Linh chỉ biết đỡ chán, cả đàn quạ kêu eng éc luôn.
Không ngờ là sợ mình chạy thật....!
........!
Sáng ngày mai, cô xin phép Mạc phu nhân về thăm nhà, bà ấy thì chỉ ừ à cho có xong rồi bận rộn đi mất.
Nhìn bóng người vừa biến mất, cô không hiểu, Mạc gia dạo này bận lắm sao.
Đang nghi hoặc thì thấy Mạc Quân Ngôn chui từ đâu ra, đứng ngay sau lưng cô.
Giật mình quay lại, nhìn thấy người trước mặt cô suýt chửi thể.
“Anh làm gì mà đứng sau lưng tôi vậy, tim tôi yếu lắm đó” – Hừ
“ Nhà tôi, liên quan gì đến cô”
Đậu má rau xanh, nhà anh thì sao, ghê lắm nhỉ...Hừ
Nở nụ cười thánh thiện lùi sang một bên, chủ động nhường đường.
Xí bổn cô nương không thèm nói chuyện với cái loại mặt lạnh.
“ Cô bé” – Hắn tiến lại gần hỏi
Giang Y Linh nhíu mày
“ Hôm nay tôi có đẹp trai không?” – Hỏi một cách vô cùng nghiêm túc, đôi mắt có một chút mong chờ.
/95
|