Mạc Tử bất lực nhìn điền thoại thông báo: "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin.." Nhấn nút tắt, Mạc đại tiểu thư ỉu xìu trở về quầy thu ngân của mình trong siêu thị.
Hàng người bắt bắt đầu xếp hàng để thanh toán.
Nhiều người đến mức làm cho Mạc Tử quên đi sự đau khổ vừa rồi để chú tâm vào công việc thu ngân, tính tiền đầy gian lao này.
+++++++++++++Ta là dải phân cách+++++++
Ba tiếng sau
Trong khi cô bạn đồng bệnh tương lân của mình đang phải làm việc quần quật thì Giang Y Linh lại đang ngáp một cái thật dài, vươn vai vì vừa mới ngủ dậy.
Cô được nhàn hạ như vậy là vì yếu tố công việc của cô khác với Mạc Tử.
Trước kia cô từng học chuyên ngành thương mại - quảng cáo.
Cô hiện giờ đang làm công việc viết báo, kiêm luôn thiết kế ý tưởng quảng cáo cho các mặt hàng.
Mặc dù công việc lương không cao nhưng nhưng đủ chi trả cho mức sinh hoạt phí nơi đây.
Cô rất thích những ngày trời trong xanh, không nắng và có gió vì khi ấy con người sẽ rất thoải.
Còn những ngày mưa như thế này thì chỉ tạo cho người ta cảm thấy bi thương đến ngột ngạt mà thôi.
Cảm thán về thời tiết một hồi, cô đứng dậy khỏi giường, mở cửa phòng đi ra phòng bếp nấu gói mì.
Nếu là trước kia, bảo cô sống qua ngày với mì gói thì thà bảo cô nhịn đói thì hơn.
Vì ông nội cô từng nói ăn mì gói chính là ăn những thứ bẩn thỉu dành cho những kẻ nghèo mà thôi.
Có lẽ cuộc sống trong nhung lụa trước kia đã ám ảnh cô một thời gian dài.
Giang Y Linh của trước kia đã từng là kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Trong suốt mười lăm năm cô sống thiếu tình thương của cha mẹ, luôn bị chị em trong nhà bắt nạt, dù được ông nội bao bọc nhưng vẫn bị người khác khinh thường sau lưng.
Nhìn gói mì trong tay mà cảm thán đời người thay đổi thật nhanh.
Cũng đúng thôi, gần một năm cô mất tích rồi, nó tuy không phải là một khoảng thời gian dài nhưng cũng đủ thay đổi một con người.
Dạo gần đây cô hay nhớ ông nội, ông đúng là một người tài ba, khiến ai cũng khiếp sợ.
Khi cô và Từ Thiên Hạo đang còn ở bên nhau, ông từng nói rằng: "Cháu đừng tin có thứ gọi là tình yêu bất diệt, sẽ có lúc cháu nhận ra thế giới này độc ác hơn cháu nghĩ và ông tin khi cháu nhận ra thì cũng là lúc cháu trưởng thành".
Ông nói rất đúng, khi cô nhận ra thì cô đã hiểu thế giới này điều độc ác nhất chính là sự trưởng trưởng thành.
Có hạnh phúc, có đau khổ cũng có chút không cam lòng.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn bát mì tôm sắp chín.
Haizzz, nếu là số phận thì cứ để nó đến đi, còn cô giờ thì việc chính sự chính là ăn xong mì tôm để đến 5h chiều đến chỗ làm thêm, công việc đó là làm thú bông phát tờ rơi ở trung tâm thương mại.
Nếu muốn sống thoải mái thì phải kiếm tiền.
Mặc dù trong suốt một năm qua cô đã trưởng thành lên rất nhiều nhưng khả năng kiếm tiền chỉ là tầm thường không đáng nhắc đến.
Ăn nhanh bát mì, đem bát vào bồn, rồi mặc quần áo, dùng tốc độ nhanh nhất để ra khỏi nhà, vì Mạc tiểu thư sắp về.
Nếu là bình thường thì cô sẽ hảo tâm đợi nàng ta về rồi nấu cho nàng bát mì nhưng hôm nay thì không được.
Nếu giờ này mà gặp Mạc Tử chỉ có nước chết không đất chôn, bị nàng ta giết người phi tang nếu không đồng ý đi làm thay.
Mà cô chỉ muốn được sống bên chiếc giường cùng gói mì tôm mà thôi, cô không muốn đi làm.
Vậy nên phải chạy, chạy thật nhanh nếu còn muốn sống.
Cô phi nhanh ra khỏi nhà, đi vòng qua ngõ là đến đường lớn đi thêm 10p nữa là trạm xe bus.
Đi đến đường lớn phát hiện không thấy thẻ xe đâu, cô cúi đầu lục tung mọi thứ trong túi lên, may mà tìm thấy thẻ xe bus trong kẻ túi chứ không là phải về nhà lấy chỉ có nước chết, cứ cắm đầu mà đi đến lúc đâm thẳng vào một người đàn ông mới mở to mắt ra nhìn.
Đó làm một người đàn ông cao hơn 1m8, hắn ta dù che đi đôi mắt bằng cọng kính cỡ lớn nhưng vẻ đẹp trai đó không giấu nỗi, mày liễu, mũi cao, nhìn thôi cũng thấy rất thu hút rồi, vì trời hơi tối nên cô chẳng nhìn rõ mặt.
Chà đúng là ông trời thiên vị.
Hắn chỉ nhìn cô rồi đi luôn, chẳng thèm hỏi thăm hay xin lỗi, mà cũng đúng thôi đó mắt cô dính sau gáy nên mới không để ý.
Đằng nào cũng do cả hai sau nên nếu hắn ta không nói gì thì cô cũng bỏ qua.
Chống tay đứng dậy phủi mông rồi đi.
Lúc đứng đậy phát hiện tay mình bị trớt nhẹ, than thở với trời:
"Aigooo..
chắc lúc nãy con đi ra khỏi nhà quên xem hoàng lịch đúng không sao hết trốn ma lại gặp quỷ vậy~~~"
Tiếp tục bước đi mà không biết người đàn ông vừa rồi đã nghe thấy lời cô than vãn.
Hắn khẽ nói: "Quỷ?" Rồi lại nhìn mình từ đầu đến chân, thắc mắc mình giống sao, cười khẽ rồi tiếp tục bước đi.
Hai con đường đối lập, hai con người có thể có điểm chung.
Có lẽ có, cũng có thể không, đời người vốn là dấu hỏi lớn vậy nên con đường bạn đang đi sẽ không bao giờ có điểm cuối.
Cứ thử xem hai con đường có thể hòa thành một +_+
/95
|