Edit: Nấm
Beta: Er + TH
Khác với mọi người cách một lúc sẽ bị dọa rồi thét chói tai thì Kiều Hạ lại ăn bỏng ngô và uống Coca rất vui vẻ.
Nhưng có hơi bất tiện một chút vì cô chỉ có thể làm mấy việc này bằng tay trái, bởi vì tay phải đang bị Cố Duyên Xuyên nắm, hơn nữa còn nắm rất chặt.
Xem ra... Anh thật sự rất sợ hãi.
Cô không thể nào hiểu được nếu đã sợ như vậy thì sao anh lại còn chọn phim kinh dị, nhỡ bị dọa thì sao.
Kiều Hạ xê dịch đến gần anh, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, sau đó cô nhỏ giọng hỏi, "Thế này cậu có khá hơn chút nào không?"
Cố Duyên Xuyên có thể ngửi thấy mùi sữa rất dễ chịu trên người cô. Khẽ "ừ" một tiếng, khóe miệng cong lên, "Tốt hơn nhiều rồi."
Bộ phim này dài hai tiếng, lúc kết thúc, đèn trong rạp sáng lên khiến hầu hết khán giả đều như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khán giả lần lượt rời đi, Kiều Hạ và Cố Duyên Xuyên cũng đứng lên. Nhưng đi được vài bước thì bị một nam sinh vẫn đang ngồi trên ghế chặn lại.
Anh ta cao khoảng hơn một mét tám, nhìn qua rất to và khoẻ, cân nặng chắc cũng phải hơn 100 kg. Trên cánh tay còn có cơ bắp và hình xăm con trăn lớn.
Nhưng anh ta vẫn ngồi yên không nhúc nhích, không hề có ý định đứng lên.
Nhìn thấy hai người họ, trong ánh mắt "một mét tám" lộ ra một chút có lỗi cùng với vẻ mặt xấu hổ, "Thật xin lỗi, chân tôi vẫn còn run một chút nên không đứng dậy được. Hai người có thể đi ra ngoài từ bên trái được không?"
Kiều Hạ: "..."
Được rồi, đến bây giờ cô mới biết, hóa ra tâm hồn và vóc dáng của nam sinh không tỉ lệ thuận với nhau.
Ra khỏi rạp chiếu phim, tay Kiều Hạ vẫn bị Cố Duyên Xuyên nắm, cô động vài cái nhưng vẫn không được, vì vậy đành phải nhỏ giọng nói, "Bộ phim đã kết thúc, cậu có thể buông tay tớ ra."
Vừa rồi trong bóng tối nắm tay anh cũng không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng bây giờ lại đang ở bên ngoài nên cô cực kì ngại.
Cô có cảm giác họ như một cặp đôi nhỏ đang nắm tay nhau đi dạo phố vậy, nhưng hai người rõ ràng là không có quan hệ này mà lại nắm tay nên cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng chuyện khiến cô không thể ngờ được là Cố Duyên Xuyên lại thẳng thắn từ chối, "Không được."
Kiều Hạ kinh ngạc, "Vì sao thế? Những hình ảnh kinh khủng đều biến mất rồi mà."
Trong mắt Cố Duyên Xuyên xẹt qua ý cười, mặt không biến sắc trả lời, "Bởi vì trong lòng tớ vẫn thấy sợ hãi, lúc nhớ đến những hình ảnh vừa xem thì tớ lại sợ, vậy nên muốn nắm tay cậu nhiều thêm một chút."
Kiều Hạ: "?!"
Di chứng sau xem một bộ phim kinh dị nhiều như vậy sao?
Nhưng nghĩ đến nam sinh vóc dáng cao to lúc nãy bị dọa sợ tới mức không đứng lên được thì tình hình bây giờ của anh cũng rất bình thường.
Mặt đỏ lên, cô đồng ý, "Vậy... Vậy cậu cứ nắm thêm một chút đi."
Cố Duyên Xuyên nắm bàn tay nhỏ mềm mại của cô, cố gắng nén lại nụ cười trên khóe môi, bạn học nhỏ ngồi cùng bàn của anh sao lại tốt như vậy chứ?
Đã tới giờ ăn cơm, bọn họ đi vào thang máy, lên tầng bốn của nhà hàng cơm Tây ăn một chút.
Sau khi ăn xong, Cố Duyên Xuyên đề nghị, "Chúng ta đến Video Games City bên cạnh chơi nhé?"
Kiều Hạ nghĩ khó lắm mới có thể đi ra ngoài một lần nên cũng muốn chơi thỏa thích, cười nói: "Được, đúng lúc tớ muốn đổi một chiếc đèn bàn hình thỏ con ở đó, nhưng tớ còn thiếu rất nhiều rất nhiều điểm tích lũy."
Cố Duyên Xuyên nhìn cô, giọng điệu tự tin, "Không sao đâu, mặc kệ là thiếu bao nhiêu, tớ vẫn có thể giúp cậu đổi về."
Video Games City muôn màu muôn vẻ, âm thanh ồn ào, máy nhảy là trò chơi náo nhiệt nhất, khiến màng nhĩ bị chấn động.
Hai người đi vòng qua, đến trước sân khấu, Kiều Hạ lấy ví tiền ra chuẩn bị mua xu để chơi trò chơi nhưng lại bị Cố Duyên Xuyên ngăn lại.
"Làm gì có lý nào để con gái trả tiền chứ." Anh cầm ví tiền của cô đưa lên cao, cúi người, đút nó vào túi của cô.
Kiều Hạ lắc đầu phản bác, "Nhưng vé xem phim và cơm trưa hôm nay đều là cậu mời, để cậu trả tiền mãi tớ thấy rất áy náy, chúng ta có qua có lại đi."
Lông mày Cố Duyên Xuyên nhướn lên, khẽ cười rồi nói: "Không sao, lúc trở về, cậu lại mời tớ ăn cơm ở căng tin trường học, như vậy thì chúng ta lại hòa nhau."
Kiều Hạ sững sờ vài giây, sau đó bắt đầu tính toán trên đầu ngón tay.
Vì để trả hết số tiền lúc trước anh mua đồ ăn vặt và sủi cảo cho cô nên Hạ Tiểu Mãn đã đáp ứng rằng hai người họ sẽ ăn cơm với nhau trong một tháng này.
Bây giờ lại thêm mấy thứ này nữa. Vậy... Quan hệ ăn cơm chung của bọn họ sẽ phải kéo dài đến bao giờ?
Kiều Hạ còn chưa tính rõ ràng thì Cố Duyên Xuyên đã cầm một túi tiền xu trò chơi lớn vừa mua, trực tiếp dắt cô vẫn còn hơi sửng sốt đi, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi đổi đèn bàn hình thỏ con mà cậu muốn."
Đã tới Video Games City thì không thể không gắp thú bông được.
Đi đến trước một hàng máy gắp thú bông, kỹ thuật của Kiều Hạ rất tệ, bỏ xu bốn lần vẫn không thể gắp được. Cô đang định từ bỏ thì Cố Duyên Xuyên lên tiếng nói: "Tớ chơi thử xem."
Kiều Hạ đứng bên cạnh, nhìn thấy anh bỏ xu vào, di chuyển cán gắp thú, cuối cùng nhấn nút "bíp" một cái. Tất cả động tác đều rất lưu loát và sinh động, một con thú bông mèo lục lạc "bịch" cái rơi xuống!
"Oa!" Cô cười híp mắt nhặt thú bông lên, cất lời khen ngợi xuất phát từ đáy lòng, "Cậu thật lợi hại!"
Cố Duyên Xuyên rất thích được bạn học nhỏ ngồi cùng bàn nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, "Còn muốn con nào nữa?"
Kiều Hạ nhìn tấm kính thủy tinh một chút sau đó chỉ vào Pikachu, giọng điệu kích động nói, "Muốn con này nữa!"
Không ngoài dự đoán, lần này Cố Duyên Xuyên cũng chỉ cần dùng một tiền xu đã thuận lợi gắp nó lên, "Cho cậu, còn muốn con nào không?"
Kiều Hạ không tham lam, gắp được 2 con thú bông đã rất thỏa mãn, lắc đầu cười, "Không muốn nữa, chúng ta chơi trò khác đi."
Lúc chuẩn bị rời đi thì một nữ sinh mái tóc xoăn dài, mặc quần áo sành điệu gọi Cố Duyên Xuyên lại, "Trai đẹp, chờ một chút!"
Cô ta chớp mắt nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ, sau đó mới dời ánh mắt đến Kiều Hạ, lúc nói chuyện giọng điệu có vẻ hơi nũng nịu, "Tôi thấy bạn trai cô rất lợi hại, cô có thể để anh ấy giúp tôi gắp con mèo Kitty kia không? Tôi rất muốn nó nhưng tiêu hết tiền xu mà vẫn không gắp được."
Trong lòng Kiều Hạ có chút khó chịu. Cô không thích ánh mắt lộ rõ ý đồ của cô nữ sinh này khi nhìn Cố Duyên Xuyên, nhưng cô không hiểu được vì sao mình lại không thoải mái.
Bọn họ chỉ có quan hệ bình thường, có quyền gì mà để ý chuyện này chứ, cô cảm thấy hình như mình đã quản quá nhiều.
Cô hơi mím môi, giải thích một chút, "Không phải bạn trai."
Nữ sinh tóc xoăn "ồ" một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng, không phải người yêu vậy thì chắc là anh em rồi.
Cô ta không thèm nhìn Kiều Hạ nữa, trực tiếp hỏi Cố Duyên Xuyên, gọi càng thêm thân mật, "Anh trai à, anh gắp giúp em rồi chúng ta thêm WeChat. Sau đó lát nữa em mời anh uống rượu nhé."
Cô ta cho là mình đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, còn nghĩ rằng bình thường con trai chắc sẽ không ai từ chối. Nhưng không ngờ anh lại không chút nghĩ ngợi gì mà chỉ lạnh lùng nói --
"Tớ chỉ gắp thú bông cho bạn học nhỏ cùng bàn."
Nói xong, Cố Duyên Xuyên nắm tay Kiều Hạ rời đi khiến cho nữ sinh tóc xoăn bối rối đứng im tại chỗ.
Mẹ nó! Thời buổi này ngồi cùng bàn thôi mà cũng được coi là có quan hệ rất thân mật sao?!
Đi xa một chút, trong lòng Kiều Hạ có chút vui vẻ, không nhịn được cảm thán một câu, "Làm bạn cùng bạn của cậu thật tốt, còn có quyền lợi được gắp thú bông."
Lông mày Cố Duyên Xuyên hơi nhướn lên, phủ nhận lời của cô, "Đó không phải là quyền lợi của bạn ngồi cùng bàn."
Trong mắt Kiều Hạ có chút nghi ngờ, "Không phải sao?"
"Đó là..." Cố Duyên Xuyên mỉm cười nhìn cô, trong mắt đầy dịu dàng và cưng chiều không thể bỏ qua, sau đó lại xoa đầu cô, "Quyền lợi này chỉ thuộc về cậu."
Một loạt âm thanh của tiếng trống và nhạc cụ vang lên bên tai, Kiều Hạ cảm thấy trái tim nhỏ của cô dường như đập mỗi lúc một nhanh theo nhịp điệu đó.
Câu nói kia của anh giống như trong phim vậy, trong đầu cô lặp đi lặp lại ba chữ: "Chỉ thuộc về" biến thành chữ viết in hoa cực to.
Vành tai không kìm được mà đỏ ửng lên, vì không muốn để anh phát hiện ra sự bất thường của mình, Kiều Hạ thuận tay chỉ phía sau lưng, "Chúng ta chơi trò này đi."
Cố Duyên Xuyên nhìn theo hướng cô chỉ, mỉm cười, "Được."
Kiều Hạ nhìn lại mới phát hiện trò mình chỉ là ném bóng rổ, trong lòng không khỏi có chút lúng túng.
Đây là môn thể thao cô chưa bao giờ chạm tới. Nói đến nguyên nhân thì trong lòng hơi chua xót. Vóc dáng của cô quá thấp nên khiến cô rất ngại đi cùng một đám nữ sinh hơn một mét bảy, cảm giác mình giống như người lùn đi lạc vào vương quốc của những người cao lớn.
"Tớ sẽ không chơi bóng rổ đâu." Kiều Hạ thành thật nói.
"Không sao, tớ dạy cho cậu." Cố Duyên Xuyên bỏ 2 đồng xu vào, "Trước tiên tớ sẽ làm mẫu cho cậu xem."
Thời gian bắt đầu, từng quả bóng lần lượt lăn xuống, anh cúi người cầm lên, giơ quả bóng lên trên đầu rồi ném lên đằng trước, quả bóng bay thẳng vào rổ.
Mỗi một lần ném trúng, phía dưới sẽ tự động đưa phiếu ra hơn mười phiếu là có thể dùng đi đổi quà.
Động tác ném rổ của Cố Duyên Xuyên vừa nhanh vừa chuẩn, thời gian một phút đồng hồ đã kết thúc, trên máy ném rổ hiện ra chữ "perfect". Máy in phiếu tự động đưa ra một đống tờ giấy nhỏ.
Kiều Hạ không kìm được lòng mà vỗ tay cho anh, thở dài nói: "Cậu không vào đội bóng rổ của trường chúng ta thì thật là tiếc."
Cố Duyên Xuyên mỉm cười, sau đó lại bỏ 2 đồng xu vào, nhặt một uả bóng rổ lên rồi đưa cho cô, "Bây giờ cậu thử xem."
Kiều Hạ nhớ kỹ động tác vừa rồi của anh, giơ cao bóng trong tay lên, kiễng chân, dùng sức ném về phía trước. Kết quả, ngay cả khung rổ bóng cũng chưa chạm vào, trực tiếp đập vào mặt sàn bóng rổ.
Cố Duyên Xuyên cầm một quả bóng khác, rất kiên nhẫn hướng dẫn, "Lúc cầm bóng thì tay cầm bóng phải tách năm đầu ngón tay ra. Lúc ném bóng thì cổ tay phải cong lên phía trước, cuối cùng dùng ngón tay trỏ và ngón giữa đẩy bóng lên."
Vừa nói, anh vừa đứng sau lưng cô, sửa lại tư thế cầm bóng trên tay cô.
Hai người đứng rất gần, Kiều Hạ chỉ cần hơi di chuyển một chút là đã có thể chạm vào anh.
Cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đỏ mặt gật đầu, "Biết rồi, tớ sẽ thử lại lần nữa."
Vì thế cô bỏ xu vào lần nữa, chuyện ném bóng rổ này không phải học được kỹ xảo đã có thể dễ dàng ném trúng được, lại thêm tình trạng bẩm sinh của cô -- vóc dáng thấp, lúc ném thì lực cổ tay quá yếu nên ném mấy lần đều thất bại.
Kiều Hạ có chút chán nản, thở dài nói: "Khả năng tớ không hợp với môn thể thao này."
Cố Duyên Xuyên không buông tay, nhìn cô, cười đầy thâm ý, nói: "Còn có một cách có thể khiến cậu ném trúng rất dễ dàng, cậu có muốn thử không?"
Kiều Hạ đương nhiên muốn, cầm tiếp một quả bóng lên, nóng lòng muốn thử hỏi, "Tốt quá, làm thế nào vậy?"
Ý cười trong mắt Cố Duyên Xuyên ngày càng rõ rệt, đi vài bước đến chỗ cô, ôm cô lên. Bạn học nhỏ ngồi cùng bàn là một cô gái nhỏ nhắn, ôm lên không hề nặng chút nào.
Anh nâng cô lên cao rất dễ dàng, hô hấp trầm thấp mang theo ý cười đều ở sát bên tai cô, "Ném như vậy thì sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Kiều Hạ đột nhiên bị nâng lên: "!!!"
A a a, mặt cô lúc này không chỉ đỏ mà thật sự là muốn cháy rồi!!
Beta: Er + TH
Khác với mọi người cách một lúc sẽ bị dọa rồi thét chói tai thì Kiều Hạ lại ăn bỏng ngô và uống Coca rất vui vẻ.
Nhưng có hơi bất tiện một chút vì cô chỉ có thể làm mấy việc này bằng tay trái, bởi vì tay phải đang bị Cố Duyên Xuyên nắm, hơn nữa còn nắm rất chặt.
Xem ra... Anh thật sự rất sợ hãi.
Cô không thể nào hiểu được nếu đã sợ như vậy thì sao anh lại còn chọn phim kinh dị, nhỡ bị dọa thì sao.
Kiều Hạ xê dịch đến gần anh, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, sau đó cô nhỏ giọng hỏi, "Thế này cậu có khá hơn chút nào không?"
Cố Duyên Xuyên có thể ngửi thấy mùi sữa rất dễ chịu trên người cô. Khẽ "ừ" một tiếng, khóe miệng cong lên, "Tốt hơn nhiều rồi."
Bộ phim này dài hai tiếng, lúc kết thúc, đèn trong rạp sáng lên khiến hầu hết khán giả đều như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khán giả lần lượt rời đi, Kiều Hạ và Cố Duyên Xuyên cũng đứng lên. Nhưng đi được vài bước thì bị một nam sinh vẫn đang ngồi trên ghế chặn lại.
Anh ta cao khoảng hơn một mét tám, nhìn qua rất to và khoẻ, cân nặng chắc cũng phải hơn 100 kg. Trên cánh tay còn có cơ bắp và hình xăm con trăn lớn.
Nhưng anh ta vẫn ngồi yên không nhúc nhích, không hề có ý định đứng lên.
Nhìn thấy hai người họ, trong ánh mắt "một mét tám" lộ ra một chút có lỗi cùng với vẻ mặt xấu hổ, "Thật xin lỗi, chân tôi vẫn còn run một chút nên không đứng dậy được. Hai người có thể đi ra ngoài từ bên trái được không?"
Kiều Hạ: "..."
Được rồi, đến bây giờ cô mới biết, hóa ra tâm hồn và vóc dáng của nam sinh không tỉ lệ thuận với nhau.
Ra khỏi rạp chiếu phim, tay Kiều Hạ vẫn bị Cố Duyên Xuyên nắm, cô động vài cái nhưng vẫn không được, vì vậy đành phải nhỏ giọng nói, "Bộ phim đã kết thúc, cậu có thể buông tay tớ ra."
Vừa rồi trong bóng tối nắm tay anh cũng không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng bây giờ lại đang ở bên ngoài nên cô cực kì ngại.
Cô có cảm giác họ như một cặp đôi nhỏ đang nắm tay nhau đi dạo phố vậy, nhưng hai người rõ ràng là không có quan hệ này mà lại nắm tay nên cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng chuyện khiến cô không thể ngờ được là Cố Duyên Xuyên lại thẳng thắn từ chối, "Không được."
Kiều Hạ kinh ngạc, "Vì sao thế? Những hình ảnh kinh khủng đều biến mất rồi mà."
Trong mắt Cố Duyên Xuyên xẹt qua ý cười, mặt không biến sắc trả lời, "Bởi vì trong lòng tớ vẫn thấy sợ hãi, lúc nhớ đến những hình ảnh vừa xem thì tớ lại sợ, vậy nên muốn nắm tay cậu nhiều thêm một chút."
Kiều Hạ: "?!"
Di chứng sau xem một bộ phim kinh dị nhiều như vậy sao?
Nhưng nghĩ đến nam sinh vóc dáng cao to lúc nãy bị dọa sợ tới mức không đứng lên được thì tình hình bây giờ của anh cũng rất bình thường.
Mặt đỏ lên, cô đồng ý, "Vậy... Vậy cậu cứ nắm thêm một chút đi."
Cố Duyên Xuyên nắm bàn tay nhỏ mềm mại của cô, cố gắng nén lại nụ cười trên khóe môi, bạn học nhỏ ngồi cùng bàn của anh sao lại tốt như vậy chứ?
Đã tới giờ ăn cơm, bọn họ đi vào thang máy, lên tầng bốn của nhà hàng cơm Tây ăn một chút.
Sau khi ăn xong, Cố Duyên Xuyên đề nghị, "Chúng ta đến Video Games City bên cạnh chơi nhé?"
Kiều Hạ nghĩ khó lắm mới có thể đi ra ngoài một lần nên cũng muốn chơi thỏa thích, cười nói: "Được, đúng lúc tớ muốn đổi một chiếc đèn bàn hình thỏ con ở đó, nhưng tớ còn thiếu rất nhiều rất nhiều điểm tích lũy."
Cố Duyên Xuyên nhìn cô, giọng điệu tự tin, "Không sao đâu, mặc kệ là thiếu bao nhiêu, tớ vẫn có thể giúp cậu đổi về."
Video Games City muôn màu muôn vẻ, âm thanh ồn ào, máy nhảy là trò chơi náo nhiệt nhất, khiến màng nhĩ bị chấn động.
Hai người đi vòng qua, đến trước sân khấu, Kiều Hạ lấy ví tiền ra chuẩn bị mua xu để chơi trò chơi nhưng lại bị Cố Duyên Xuyên ngăn lại.
"Làm gì có lý nào để con gái trả tiền chứ." Anh cầm ví tiền của cô đưa lên cao, cúi người, đút nó vào túi của cô.
Kiều Hạ lắc đầu phản bác, "Nhưng vé xem phim và cơm trưa hôm nay đều là cậu mời, để cậu trả tiền mãi tớ thấy rất áy náy, chúng ta có qua có lại đi."
Lông mày Cố Duyên Xuyên nhướn lên, khẽ cười rồi nói: "Không sao, lúc trở về, cậu lại mời tớ ăn cơm ở căng tin trường học, như vậy thì chúng ta lại hòa nhau."
Kiều Hạ sững sờ vài giây, sau đó bắt đầu tính toán trên đầu ngón tay.
Vì để trả hết số tiền lúc trước anh mua đồ ăn vặt và sủi cảo cho cô nên Hạ Tiểu Mãn đã đáp ứng rằng hai người họ sẽ ăn cơm với nhau trong một tháng này.
Bây giờ lại thêm mấy thứ này nữa. Vậy... Quan hệ ăn cơm chung của bọn họ sẽ phải kéo dài đến bao giờ?
Kiều Hạ còn chưa tính rõ ràng thì Cố Duyên Xuyên đã cầm một túi tiền xu trò chơi lớn vừa mua, trực tiếp dắt cô vẫn còn hơi sửng sốt đi, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi đổi đèn bàn hình thỏ con mà cậu muốn."
Đã tới Video Games City thì không thể không gắp thú bông được.
Đi đến trước một hàng máy gắp thú bông, kỹ thuật của Kiều Hạ rất tệ, bỏ xu bốn lần vẫn không thể gắp được. Cô đang định từ bỏ thì Cố Duyên Xuyên lên tiếng nói: "Tớ chơi thử xem."
Kiều Hạ đứng bên cạnh, nhìn thấy anh bỏ xu vào, di chuyển cán gắp thú, cuối cùng nhấn nút "bíp" một cái. Tất cả động tác đều rất lưu loát và sinh động, một con thú bông mèo lục lạc "bịch" cái rơi xuống!
"Oa!" Cô cười híp mắt nhặt thú bông lên, cất lời khen ngợi xuất phát từ đáy lòng, "Cậu thật lợi hại!"
Cố Duyên Xuyên rất thích được bạn học nhỏ ngồi cùng bàn nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, "Còn muốn con nào nữa?"
Kiều Hạ nhìn tấm kính thủy tinh một chút sau đó chỉ vào Pikachu, giọng điệu kích động nói, "Muốn con này nữa!"
Không ngoài dự đoán, lần này Cố Duyên Xuyên cũng chỉ cần dùng một tiền xu đã thuận lợi gắp nó lên, "Cho cậu, còn muốn con nào không?"
Kiều Hạ không tham lam, gắp được 2 con thú bông đã rất thỏa mãn, lắc đầu cười, "Không muốn nữa, chúng ta chơi trò khác đi."
Lúc chuẩn bị rời đi thì một nữ sinh mái tóc xoăn dài, mặc quần áo sành điệu gọi Cố Duyên Xuyên lại, "Trai đẹp, chờ một chút!"
Cô ta chớp mắt nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ, sau đó mới dời ánh mắt đến Kiều Hạ, lúc nói chuyện giọng điệu có vẻ hơi nũng nịu, "Tôi thấy bạn trai cô rất lợi hại, cô có thể để anh ấy giúp tôi gắp con mèo Kitty kia không? Tôi rất muốn nó nhưng tiêu hết tiền xu mà vẫn không gắp được."
Trong lòng Kiều Hạ có chút khó chịu. Cô không thích ánh mắt lộ rõ ý đồ của cô nữ sinh này khi nhìn Cố Duyên Xuyên, nhưng cô không hiểu được vì sao mình lại không thoải mái.
Bọn họ chỉ có quan hệ bình thường, có quyền gì mà để ý chuyện này chứ, cô cảm thấy hình như mình đã quản quá nhiều.
Cô hơi mím môi, giải thích một chút, "Không phải bạn trai."
Nữ sinh tóc xoăn "ồ" một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng, không phải người yêu vậy thì chắc là anh em rồi.
Cô ta không thèm nhìn Kiều Hạ nữa, trực tiếp hỏi Cố Duyên Xuyên, gọi càng thêm thân mật, "Anh trai à, anh gắp giúp em rồi chúng ta thêm WeChat. Sau đó lát nữa em mời anh uống rượu nhé."
Cô ta cho là mình đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, còn nghĩ rằng bình thường con trai chắc sẽ không ai từ chối. Nhưng không ngờ anh lại không chút nghĩ ngợi gì mà chỉ lạnh lùng nói --
"Tớ chỉ gắp thú bông cho bạn học nhỏ cùng bàn."
Nói xong, Cố Duyên Xuyên nắm tay Kiều Hạ rời đi khiến cho nữ sinh tóc xoăn bối rối đứng im tại chỗ.
Mẹ nó! Thời buổi này ngồi cùng bàn thôi mà cũng được coi là có quan hệ rất thân mật sao?!
Đi xa một chút, trong lòng Kiều Hạ có chút vui vẻ, không nhịn được cảm thán một câu, "Làm bạn cùng bạn của cậu thật tốt, còn có quyền lợi được gắp thú bông."
Lông mày Cố Duyên Xuyên hơi nhướn lên, phủ nhận lời của cô, "Đó không phải là quyền lợi của bạn ngồi cùng bàn."
Trong mắt Kiều Hạ có chút nghi ngờ, "Không phải sao?"
"Đó là..." Cố Duyên Xuyên mỉm cười nhìn cô, trong mắt đầy dịu dàng và cưng chiều không thể bỏ qua, sau đó lại xoa đầu cô, "Quyền lợi này chỉ thuộc về cậu."
Một loạt âm thanh của tiếng trống và nhạc cụ vang lên bên tai, Kiều Hạ cảm thấy trái tim nhỏ của cô dường như đập mỗi lúc một nhanh theo nhịp điệu đó.
Câu nói kia của anh giống như trong phim vậy, trong đầu cô lặp đi lặp lại ba chữ: "Chỉ thuộc về" biến thành chữ viết in hoa cực to.
Vành tai không kìm được mà đỏ ửng lên, vì không muốn để anh phát hiện ra sự bất thường của mình, Kiều Hạ thuận tay chỉ phía sau lưng, "Chúng ta chơi trò này đi."
Cố Duyên Xuyên nhìn theo hướng cô chỉ, mỉm cười, "Được."
Kiều Hạ nhìn lại mới phát hiện trò mình chỉ là ném bóng rổ, trong lòng không khỏi có chút lúng túng.
Đây là môn thể thao cô chưa bao giờ chạm tới. Nói đến nguyên nhân thì trong lòng hơi chua xót. Vóc dáng của cô quá thấp nên khiến cô rất ngại đi cùng một đám nữ sinh hơn một mét bảy, cảm giác mình giống như người lùn đi lạc vào vương quốc của những người cao lớn.
"Tớ sẽ không chơi bóng rổ đâu." Kiều Hạ thành thật nói.
"Không sao, tớ dạy cho cậu." Cố Duyên Xuyên bỏ 2 đồng xu vào, "Trước tiên tớ sẽ làm mẫu cho cậu xem."
Thời gian bắt đầu, từng quả bóng lần lượt lăn xuống, anh cúi người cầm lên, giơ quả bóng lên trên đầu rồi ném lên đằng trước, quả bóng bay thẳng vào rổ.
Mỗi một lần ném trúng, phía dưới sẽ tự động đưa phiếu ra hơn mười phiếu là có thể dùng đi đổi quà.
Động tác ném rổ của Cố Duyên Xuyên vừa nhanh vừa chuẩn, thời gian một phút đồng hồ đã kết thúc, trên máy ném rổ hiện ra chữ "perfect". Máy in phiếu tự động đưa ra một đống tờ giấy nhỏ.
Kiều Hạ không kìm được lòng mà vỗ tay cho anh, thở dài nói: "Cậu không vào đội bóng rổ của trường chúng ta thì thật là tiếc."
Cố Duyên Xuyên mỉm cười, sau đó lại bỏ 2 đồng xu vào, nhặt một uả bóng rổ lên rồi đưa cho cô, "Bây giờ cậu thử xem."
Kiều Hạ nhớ kỹ động tác vừa rồi của anh, giơ cao bóng trong tay lên, kiễng chân, dùng sức ném về phía trước. Kết quả, ngay cả khung rổ bóng cũng chưa chạm vào, trực tiếp đập vào mặt sàn bóng rổ.
Cố Duyên Xuyên cầm một quả bóng khác, rất kiên nhẫn hướng dẫn, "Lúc cầm bóng thì tay cầm bóng phải tách năm đầu ngón tay ra. Lúc ném bóng thì cổ tay phải cong lên phía trước, cuối cùng dùng ngón tay trỏ và ngón giữa đẩy bóng lên."
Vừa nói, anh vừa đứng sau lưng cô, sửa lại tư thế cầm bóng trên tay cô.
Hai người đứng rất gần, Kiều Hạ chỉ cần hơi di chuyển một chút là đã có thể chạm vào anh.
Cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đỏ mặt gật đầu, "Biết rồi, tớ sẽ thử lại lần nữa."
Vì thế cô bỏ xu vào lần nữa, chuyện ném bóng rổ này không phải học được kỹ xảo đã có thể dễ dàng ném trúng được, lại thêm tình trạng bẩm sinh của cô -- vóc dáng thấp, lúc ném thì lực cổ tay quá yếu nên ném mấy lần đều thất bại.
Kiều Hạ có chút chán nản, thở dài nói: "Khả năng tớ không hợp với môn thể thao này."
Cố Duyên Xuyên không buông tay, nhìn cô, cười đầy thâm ý, nói: "Còn có một cách có thể khiến cậu ném trúng rất dễ dàng, cậu có muốn thử không?"
Kiều Hạ đương nhiên muốn, cầm tiếp một quả bóng lên, nóng lòng muốn thử hỏi, "Tốt quá, làm thế nào vậy?"
Ý cười trong mắt Cố Duyên Xuyên ngày càng rõ rệt, đi vài bước đến chỗ cô, ôm cô lên. Bạn học nhỏ ngồi cùng bàn là một cô gái nhỏ nhắn, ôm lên không hề nặng chút nào.
Anh nâng cô lên cao rất dễ dàng, hô hấp trầm thấp mang theo ý cười đều ở sát bên tai cô, "Ném như vậy thì sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Kiều Hạ đột nhiên bị nâng lên: "!!!"
A a a, mặt cô lúc này không chỉ đỏ mà thật sự là muốn cháy rồi!!
/71
|