Edit: Tiêu
Beta: TH
Trải qua lần này, lòng Kiều Hạ cuối cùng cũng đã hoàn toàn nguội lạnh. Cô chặn số điện thoại di động của Triệu Như Mi và xóa nó. Từ nay về sau, có lẽ cô sẽ không bao giờ liên lạc lại với bà ta nữa.
Cố Duyên Xuyên cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ. Một người phụ nữ tâm địa xấu xa cứ như vậy mà buông tha thì quá hời cho bà ta rồi.
Anh không gọi cảnh sát vì không có bằng chứng thuyết phục, và quan trọng hơn, anh không muốn Kiều Hạ bị đưa đến phòng giam thẩm vấn và bị hỏi về sự tình xảy ra đêm ấy.
Nếu bà ta đã thích bỏ thuốc cho con gái mình như vậy, bà ta cũng có thể nếm trải cảm giác ngất đi sau khi uống thuốc mê là như thế nào.
Hoạt động ngày thường của Triệu Như Mi rất dễ xác định. Bà ta thích giao tiếp và nơi náo nhiệt. Về cơ bản, tất cả các bữa tiệc từ lớn tới nhỏ đều sẽ tham dự.
Thật trùng hợp, mấy ngày này có một bữa tiệc từ thiện được tổ chức vào buổi tối.
Mấy chỗ thế này lắm thầy nhiều ma, để người phục vụ đưa một ly rượu sâm banh đến tay bà ta cũng không phải việc gì khó.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Triệu Như Mi hơi nhíu lông mày, có chút không tỉnh táo nhưng bà ta chỉ cho là đã uống quá nhiều, không để tâm lắm, nói lời tạm biệt với một vài người bạn rồi mang theo túi rời tiệc.
Tài xế đang đợi bên ngoài. Triệu Như Mi chưa kịp đi đến, một chiếc xe tải phóng đến trước mặt cô, hai người đàn ông to lớn bước ra và kéo bà ta vào trong xe.
"Các người muốn làm gì?" Triệu Như Mi kêu lên, sợ hãi.
Không ai trả lời. Người đàn ông ngồi bên cạnh bà ta đã cầm chiếc khăn đã được tẩm thuốc mê, nhanh chóng bịt miệng bà ta lại. Chưa đến một phút sau, bà ta đã ngất xỉu.
"Tiểu Ngũ, lái xe." Một người đàn ông ra lệnh.
"Vâng!" Chàng trai tên Tiểu Ngũ đạp chân ga, lái chiếc xe đến cửa hộp đêm.
Sau đó, hắn ta ôm Triệu Như Mi đang ngất từ trong xe đi vào, tìm một chiếc ghế sofa trống đặt bà ta nằm xuống.
"Anh Vĩ, cứ vậy trả hai mươi vạn rồi ra tay, việc làm ăn này dễ dàng thế?" Tiểu Ngũ kích động, không thể tin hỏi lại.
Người đàn ông trầm ổn hơn gật đầu: "Đây là yêu cầu của khách hàng. Đi thôi, chúng ta đi lấy tiền rồi đến một thành phố khác. Người phụ nữ này ăn mặc khá sang trọng, chắc chắn không phải loại dễ chọc vào."
"Được thôi, hai mươi vạn, đủ để chúng ta thoải mái tiêu trong một thời gian."
Trước khi rời đi, Tiểu Ngũ tháo lấy sợi dây chuyền trên cổ Triệu Như Mi và chiếc nhẫn trên tay bà ta.
"Nhặt xác" là hoạt động thường xảy ra trong các hộp đêm. Với Triệu Như Mi mà nói, bà ta có bị nhặt hay không hoàn toàn phụ thuộc vào số của bà ta rồi.
Có thể nói, vận may của bà ta không được tốt lắm.
"Quý phu nhân." Người luôn được mọi người đối xử với thái độ cung kính, phục tùng, nhưng giờ lại bị một người đàn ông thô lỗ, kỳ lạ đưa đến một khách sạn rẻ tiền...
Đây chắc chắn là đêm đau đớn và nhục nhã nhất đối với Triệu Như Mi.
Nhưng để bảo vệ hình ảnh của mình, bà ta không dám truy cứu việc này. Bà ta chỉ có thể im lặng ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Rất lâu về sau, Triệu Như Mi mơ màng tỉnh lại vào nửa đêm, nhớ lại lúc ấy, bà ta vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng cũng đáng đời bà ta, là do bà ta âm mưu hại đời con gái mình, đây là những gì bà ta xứng đáng nhận lại mà thôi.
-
Sau khi ở lại bệnh viện theo dõi một ngày, Cố Duyên Xuyên lại đưa Kiều Hạ đi kiểm tra sức khoẻ một lần nữa.
Khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì, anh mới yên tâm đóng viện phí và làm thủ tục xuất viện cho Kiều Hạ.
Rời bệnh viện, Kiều Hạ đột nhiên nghĩ đến một điều rất quan trọng: Cô không có chỗ ở.
Tháng trước, anh họ đã đưa dì cô sang Mỹ, có lẽ sẽ định cư ở bên đó luôn. Mà từ giờ đến lúc khai giảng còn cách một thời gian khá dài, chỗ ở không thể tùy tiện được...
Bế tắc, Kiều Hạ đành phải quay đầu, nhờ Cố Duyên Xuyên giúp đỡ mình: "Thời gian dài sắp tới, em có thể làm phiền anh cho em ở nhờ được không."
"Không phiền, anh muốn còn không được." Cố Duyên Xuyên khẽ mỉm cười, vươn tay xoa đầu cô.
Anh cúi xuống và thắt dây an toàn cho cô.
"Buồn ngủ à?"
Mặc dù kết quả kiểm tra không có gì bất thường, nhưng tác dụng của thuốc vẫn còn, tinh thần khá mệt mỏi. Kiều Hạ gật đầu, ngáp một cái.
"Vẫn còn một chút buồn ngủ."
Cố Duyên Xuyên bật một bản nhạc du dương, êm dịu: "Em cứ ngủ một giấc trước đi."
"Được, bao giờ đến nơi thì nói với em." Kiều Hạ ngoan ngoãn nhắm mắt, ước chừng ngủ được hai tiếng đồng hồ, cô mới từ từ mở mắt thì thấy chiếc xe đã dừng ở bãi đỗ xe từ lâu.
"Tại sao anh không gọi em? Ngồi trong xe lâu như vậy, không nhàm chán sao."
Vừa ngủ dậy, giọng cô mang theo chút khàn khàn, như mưa phùn rơi trên bụi cỏ.
"Anh muốn để em ngủ lâu hơn một chút." Cố Duyên Xuyên tháo dây an toàn, nắm lấy tay Kiều Hạ cùng đi ra khỏi bãi đỗ xe.
Kiều Hạ nhìn xung quanh, tò mò hỏi: "Chúng ta không phải đi về nhà sao? Anh đưa em đi đâu thế?"
Đôi mắt đen của Cố Duyên Xuyên nổi lên ý cười "Không phải em nói sẽ sống cùng anh sao? Chúng ta đi mua ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày."
Kiều Hạ nghe thấy hai chữ này liền đỏ mặt.
Dù sao cũng chỉ là ở nhờ trong một khoảng thời gian ngắn. Anh ấy nói như vậy thật mơ hồ, có cảm giác như đang sống thử mà bước tiếp theo sẽ là kết hôn.
Nhưng cô còn quá trẻ, chưa đủ tuổi kết hôn.
Tuy nhiên, sau khi kết hôn với anh, tên của hai người đã được viết trên sổ đỏ và trở thành hai người có mối quan hệ gần gũi nhất về mặt pháp lý.
Mỗi buổi sáng, cô có thể nhón chân rồi đeo cà vạt cho anh giống trong phim truyền hình...
Trời ạ! Kiều Hạ dừng xe kịp thời để cắt đứt dòng suy nghĩ của mình. Sách vở còn chưa học xong mà đã chưa gì đã hận không thể gả cho người ta rồi!
Trung tâm mua sắm này rất lớn, cao bảy tầng, bên trong có tất cả các đồ gia dụng.
Cả hai đi dạo đến hết buổi trưa và đã mua được rất nhiều đồ, từ khăn mặt, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt cho đến bàn trang điểm... đầy đủ, không thiếu thứ gì. Còn có một số đồ riêng tư mà Kiều Hạ thậm chí không nghĩ rằng Cố Duyên Xuyên sẽ đưa cô đi chọn.
Ngôi nhà của anh có phong cách trang trí đơn giản, chủ yếu là tông màu đen, trắng và xám. Đột nhiên đặt một chiếc bàn trang điểm màu hồng nhạt, một chiếc gối hoạt hình và rất nhiều dây trang trí nhỏ dễ thương, phong cách thoáng cái tạo nên bức tranh rất khác biệt.
Xỏ đôi dép nhỏ, Kiều Hạ bày ra những thứ mình mua và đi đến chỗ của Cố Duyên Xuyên.
Cô đưa tay ra, ôm lấy vai anh một cách cực kì thân mật: "Quả nhiên càng nhiều đồ càng lộn xộn, có phải em chuyển đến nhà anh khiến vẻ hài hoà của ngôi nhà bị phá hủy hay không?"
"Nói linh tinh." Cố Duyên Xuyên trực tiếp nhấc bổng cô lên, nhìn người con gái bé bỏng, gần như không có trọng lượng trong tay, nhưng lại khiến lòng anh nặng trĩu, thực sự rất quý giá.
Đôi mắt anh tràn ngập ý cười dịu dàng: "Rõ ràng là sau khi em đến sống, ngôi nhà đã trở nên ấm áp và tốt hơn."
Trước đây, anh chỉ coi nơi này là chỗ để nghỉ ngơi. Anh không dành nhiều tình cảm cho nó. Sau khi có em, anh cảm thấy nơi đây mới thực sự được gọi là nhà.
-
Trong nhà có vài phòng trống nhưng Cố Duyên Xuyên không muốn để Kiều Hạ ngủ ở phòng khác và cô cũng thích ngủ chung với anh.
Được anh ôm trong vòng tay đi ngủ đặc biệt thoải mái, ngay cả khi đó là giông bão bên ngoài cũng không cảm thấy sợ.
Tắm xong, Cố Duyên Xuyên bước ra khỏi WC, đập vào mắt anh là cô gái nhỏ mặc váy ngủ ngồi trên giường chơi điện thoại di động.
Thấy anh bước lên giường, Kiều Hạ liền đặt điện thoại di động xuống, tắt chiếc đèn nhỏ trên đầu giường, lăn vào vòng tay anh và ôm anh thật chặt: "Chúc ngủ ngon."
Khoảnh khắc cô lăn vào, hương thơm nhẹ nhàng và ngọt ngào theo sau.
Yết hầu Cố Duyên Xuyên nhẹ nhàng đi chuyển, giọng anh trầm xuống: "Cục cưng, em rất thơm."
Kiều Hạ vui vẻ vừa cười vừa nói: "Em đã dùng sữa tắm anh mua trưa nay đó. Nó có mùi hoa hồng. Anh thích nó chứ?"
"Thích." Cố Duyên Xuyên nói "Ngoài ra, trên người em còn có một mùi hương khác."
"Thật sao?" Kiều Hạ giơ tay lên, đưa lên chóp mũi và ngửi nó một lúc lâu rồi hỏi lại một cách khó hiểu: "Là mùi gì vậy? Tại sao em lại không ngửi thấy?"
Cố Duyên Xuyên khẽ mỉm cười, "Hương thơm không ở trên tay, nó ở trên người của cục cưng..."
Chưa nói hết câu, tầm mắt anh đã di chuyển xuống phía dưới: "Ở đây, có mùi sữa."
Hai má Kiều Hạ ửng đỏ: "Muộn rồi, ngủ thôi."
Cố Duyên Xuyên mím môi dưới: "Cục cưng, anh không ngủ được."
"Anh bị mất ngủ sao?" Kiều Hạ lo lắng hỏi ngay lập tức.
"Anh đói." Cố Duyên Xuyên trả lời, giọng anh mang chút đáng thương.
"Hả? Chúng ta vừa mới ăn tối xong, anh đói nhanh vậy sao?" Kiều Hạ ngạc nhiên.
Tối nay hai người ăn bít tết, rất to. Sau khi ăn, cô còn chạy bộ trên máy tập khoảng nửa giờ đồng hồ để tiêu hoá.
Cô suy nghĩ: "Vậy anh đi ăn chút gì đi, trong tủ lạnh có rất nhiều."
Cố Duyên Xuyên nhướn mày và hỏi với một nụ cười trên môi: "Anh muốn một ít bánh ngọt, anh có thể không?"
Kiều Hạ có chút khó hiểu, ăn bánh không phải là vấn đề lớn. Tại sao tự nhiên anh ấy lại hỏi ý kiến của cô.
"Nếu anh muốn ăn, anh cứ lấy đi. Để bụng đói lâu sẽ không tốt." Cô nói.
Cố Duyên Xuyên khẽ mỉm cười: "Được thôi."
"Ừm... Vậy em sẽ đợi anh trở lại, chúng ta cùng nhau ngủ."
Kiều Hạ nói xong, cứ nghĩ rằng anh sẽ đứng dậy và đi vào bếp, nhưng đột nhiên anh lại kéo dây áo của chiếc váy ngủ xuống.
Cố Duyên Xuyên cúi đầu và cắn nhẹ một cái.
Kiều Hạ: "!!!"
Cô cố đẩy anh ra nhưng lại hoàn toàn không có lực, khuôn mặt cô nóng bừng: "Anh đang làm gì vậy, tại sao đột nhiên..."
Những lời còn lại cô không thốt thành lời.
Cố Duyên Xuyên dừng lại và ngước nhìn cô, đôi mắt đen của anh ánh lên một nụ cười.
"Cục cưng, em đã quên sao, anh đã từng nói nơi này của em có mùi thơm mềm mại, ngọt ngào giống như một chiếc bánh ngọt."
"Em không phải vừa mới đồng ý cho anh ăn sao?" Cố Duyên Xuyên hỏi lại.
Kiều Hạ: "..."
Từ bao giờ cô đồng ý loại yêu cầu vô lý như vậy, cô nào có!!!
Nhưng Cố Duyên Xuyên không nghe lời bào chữa của cô, vùi đầu xuống và tiếp tục. Ăn xong "cái bánh" bên này, anh lại đi ăn cái bên kia.
Sau khoảng năm đến sáu phút, giọng nói của Cố Duyên Xuyên nghe có vẻ dễ chịu hơn. "Bây giờ anh không đói nữa rồi. Cục cưng, chúng ta đi ngủ thôi."
Kiều Hạ: "?!!"
Anh cứ tung lắm chiêu như vậy, lúc nào mình mới phản kháng lại được đây.
Đêm đó, Kiều Hạ có một giấc mơ. Trong giấc mơ này, cô giống như lần trước, biến thành một chú cừu nhỏ, đáng thương.
Nhưng lần này, con sói lớn không chịu buông tha cho cô mà dùng móng vuốt, vuốt ve đầu cô và khẽ mỉm cười: "Chờ đợi một thời gian dài, cuối cùng cũng béo lên và có thể ăn rồi."
Kiều Hạ - cừu con nhỏ "be be" khóc lớn.
-
Cảm ơn em Tiêu đã tham gia chương này cùng với team.
Còn 10 chương nữa hoàn chính truyện nha~
Beta: TH
Trải qua lần này, lòng Kiều Hạ cuối cùng cũng đã hoàn toàn nguội lạnh. Cô chặn số điện thoại di động của Triệu Như Mi và xóa nó. Từ nay về sau, có lẽ cô sẽ không bao giờ liên lạc lại với bà ta nữa.
Cố Duyên Xuyên cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ. Một người phụ nữ tâm địa xấu xa cứ như vậy mà buông tha thì quá hời cho bà ta rồi.
Anh không gọi cảnh sát vì không có bằng chứng thuyết phục, và quan trọng hơn, anh không muốn Kiều Hạ bị đưa đến phòng giam thẩm vấn và bị hỏi về sự tình xảy ra đêm ấy.
Nếu bà ta đã thích bỏ thuốc cho con gái mình như vậy, bà ta cũng có thể nếm trải cảm giác ngất đi sau khi uống thuốc mê là như thế nào.
Hoạt động ngày thường của Triệu Như Mi rất dễ xác định. Bà ta thích giao tiếp và nơi náo nhiệt. Về cơ bản, tất cả các bữa tiệc từ lớn tới nhỏ đều sẽ tham dự.
Thật trùng hợp, mấy ngày này có một bữa tiệc từ thiện được tổ chức vào buổi tối.
Mấy chỗ thế này lắm thầy nhiều ma, để người phục vụ đưa một ly rượu sâm banh đến tay bà ta cũng không phải việc gì khó.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, Triệu Như Mi hơi nhíu lông mày, có chút không tỉnh táo nhưng bà ta chỉ cho là đã uống quá nhiều, không để tâm lắm, nói lời tạm biệt với một vài người bạn rồi mang theo túi rời tiệc.
Tài xế đang đợi bên ngoài. Triệu Như Mi chưa kịp đi đến, một chiếc xe tải phóng đến trước mặt cô, hai người đàn ông to lớn bước ra và kéo bà ta vào trong xe.
"Các người muốn làm gì?" Triệu Như Mi kêu lên, sợ hãi.
Không ai trả lời. Người đàn ông ngồi bên cạnh bà ta đã cầm chiếc khăn đã được tẩm thuốc mê, nhanh chóng bịt miệng bà ta lại. Chưa đến một phút sau, bà ta đã ngất xỉu.
"Tiểu Ngũ, lái xe." Một người đàn ông ra lệnh.
"Vâng!" Chàng trai tên Tiểu Ngũ đạp chân ga, lái chiếc xe đến cửa hộp đêm.
Sau đó, hắn ta ôm Triệu Như Mi đang ngất từ trong xe đi vào, tìm một chiếc ghế sofa trống đặt bà ta nằm xuống.
"Anh Vĩ, cứ vậy trả hai mươi vạn rồi ra tay, việc làm ăn này dễ dàng thế?" Tiểu Ngũ kích động, không thể tin hỏi lại.
Người đàn ông trầm ổn hơn gật đầu: "Đây là yêu cầu của khách hàng. Đi thôi, chúng ta đi lấy tiền rồi đến một thành phố khác. Người phụ nữ này ăn mặc khá sang trọng, chắc chắn không phải loại dễ chọc vào."
"Được thôi, hai mươi vạn, đủ để chúng ta thoải mái tiêu trong một thời gian."
Trước khi rời đi, Tiểu Ngũ tháo lấy sợi dây chuyền trên cổ Triệu Như Mi và chiếc nhẫn trên tay bà ta.
"Nhặt xác" là hoạt động thường xảy ra trong các hộp đêm. Với Triệu Như Mi mà nói, bà ta có bị nhặt hay không hoàn toàn phụ thuộc vào số của bà ta rồi.
Có thể nói, vận may của bà ta không được tốt lắm.
"Quý phu nhân." Người luôn được mọi người đối xử với thái độ cung kính, phục tùng, nhưng giờ lại bị một người đàn ông thô lỗ, kỳ lạ đưa đến một khách sạn rẻ tiền...
Đây chắc chắn là đêm đau đớn và nhục nhã nhất đối với Triệu Như Mi.
Nhưng để bảo vệ hình ảnh của mình, bà ta không dám truy cứu việc này. Bà ta chỉ có thể im lặng ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Rất lâu về sau, Triệu Như Mi mơ màng tỉnh lại vào nửa đêm, nhớ lại lúc ấy, bà ta vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng cũng đáng đời bà ta, là do bà ta âm mưu hại đời con gái mình, đây là những gì bà ta xứng đáng nhận lại mà thôi.
-
Sau khi ở lại bệnh viện theo dõi một ngày, Cố Duyên Xuyên lại đưa Kiều Hạ đi kiểm tra sức khoẻ một lần nữa.
Khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì, anh mới yên tâm đóng viện phí và làm thủ tục xuất viện cho Kiều Hạ.
Rời bệnh viện, Kiều Hạ đột nhiên nghĩ đến một điều rất quan trọng: Cô không có chỗ ở.
Tháng trước, anh họ đã đưa dì cô sang Mỹ, có lẽ sẽ định cư ở bên đó luôn. Mà từ giờ đến lúc khai giảng còn cách một thời gian khá dài, chỗ ở không thể tùy tiện được...
Bế tắc, Kiều Hạ đành phải quay đầu, nhờ Cố Duyên Xuyên giúp đỡ mình: "Thời gian dài sắp tới, em có thể làm phiền anh cho em ở nhờ được không."
"Không phiền, anh muốn còn không được." Cố Duyên Xuyên khẽ mỉm cười, vươn tay xoa đầu cô.
Anh cúi xuống và thắt dây an toàn cho cô.
"Buồn ngủ à?"
Mặc dù kết quả kiểm tra không có gì bất thường, nhưng tác dụng của thuốc vẫn còn, tinh thần khá mệt mỏi. Kiều Hạ gật đầu, ngáp một cái.
"Vẫn còn một chút buồn ngủ."
Cố Duyên Xuyên bật một bản nhạc du dương, êm dịu: "Em cứ ngủ một giấc trước đi."
"Được, bao giờ đến nơi thì nói với em." Kiều Hạ ngoan ngoãn nhắm mắt, ước chừng ngủ được hai tiếng đồng hồ, cô mới từ từ mở mắt thì thấy chiếc xe đã dừng ở bãi đỗ xe từ lâu.
"Tại sao anh không gọi em? Ngồi trong xe lâu như vậy, không nhàm chán sao."
Vừa ngủ dậy, giọng cô mang theo chút khàn khàn, như mưa phùn rơi trên bụi cỏ.
"Anh muốn để em ngủ lâu hơn một chút." Cố Duyên Xuyên tháo dây an toàn, nắm lấy tay Kiều Hạ cùng đi ra khỏi bãi đỗ xe.
Kiều Hạ nhìn xung quanh, tò mò hỏi: "Chúng ta không phải đi về nhà sao? Anh đưa em đi đâu thế?"
Đôi mắt đen của Cố Duyên Xuyên nổi lên ý cười "Không phải em nói sẽ sống cùng anh sao? Chúng ta đi mua ít đồ dùng sinh hoạt hàng ngày."
Kiều Hạ nghe thấy hai chữ này liền đỏ mặt.
Dù sao cũng chỉ là ở nhờ trong một khoảng thời gian ngắn. Anh ấy nói như vậy thật mơ hồ, có cảm giác như đang sống thử mà bước tiếp theo sẽ là kết hôn.
Nhưng cô còn quá trẻ, chưa đủ tuổi kết hôn.
Tuy nhiên, sau khi kết hôn với anh, tên của hai người đã được viết trên sổ đỏ và trở thành hai người có mối quan hệ gần gũi nhất về mặt pháp lý.
Mỗi buổi sáng, cô có thể nhón chân rồi đeo cà vạt cho anh giống trong phim truyền hình...
Trời ạ! Kiều Hạ dừng xe kịp thời để cắt đứt dòng suy nghĩ của mình. Sách vở còn chưa học xong mà đã chưa gì đã hận không thể gả cho người ta rồi!
Trung tâm mua sắm này rất lớn, cao bảy tầng, bên trong có tất cả các đồ gia dụng.
Cả hai đi dạo đến hết buổi trưa và đã mua được rất nhiều đồ, từ khăn mặt, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt cho đến bàn trang điểm... đầy đủ, không thiếu thứ gì. Còn có một số đồ riêng tư mà Kiều Hạ thậm chí không nghĩ rằng Cố Duyên Xuyên sẽ đưa cô đi chọn.
Ngôi nhà của anh có phong cách trang trí đơn giản, chủ yếu là tông màu đen, trắng và xám. Đột nhiên đặt một chiếc bàn trang điểm màu hồng nhạt, một chiếc gối hoạt hình và rất nhiều dây trang trí nhỏ dễ thương, phong cách thoáng cái tạo nên bức tranh rất khác biệt.
Xỏ đôi dép nhỏ, Kiều Hạ bày ra những thứ mình mua và đi đến chỗ của Cố Duyên Xuyên.
Cô đưa tay ra, ôm lấy vai anh một cách cực kì thân mật: "Quả nhiên càng nhiều đồ càng lộn xộn, có phải em chuyển đến nhà anh khiến vẻ hài hoà của ngôi nhà bị phá hủy hay không?"
"Nói linh tinh." Cố Duyên Xuyên trực tiếp nhấc bổng cô lên, nhìn người con gái bé bỏng, gần như không có trọng lượng trong tay, nhưng lại khiến lòng anh nặng trĩu, thực sự rất quý giá.
Đôi mắt anh tràn ngập ý cười dịu dàng: "Rõ ràng là sau khi em đến sống, ngôi nhà đã trở nên ấm áp và tốt hơn."
Trước đây, anh chỉ coi nơi này là chỗ để nghỉ ngơi. Anh không dành nhiều tình cảm cho nó. Sau khi có em, anh cảm thấy nơi đây mới thực sự được gọi là nhà.
-
Trong nhà có vài phòng trống nhưng Cố Duyên Xuyên không muốn để Kiều Hạ ngủ ở phòng khác và cô cũng thích ngủ chung với anh.
Được anh ôm trong vòng tay đi ngủ đặc biệt thoải mái, ngay cả khi đó là giông bão bên ngoài cũng không cảm thấy sợ.
Tắm xong, Cố Duyên Xuyên bước ra khỏi WC, đập vào mắt anh là cô gái nhỏ mặc váy ngủ ngồi trên giường chơi điện thoại di động.
Thấy anh bước lên giường, Kiều Hạ liền đặt điện thoại di động xuống, tắt chiếc đèn nhỏ trên đầu giường, lăn vào vòng tay anh và ôm anh thật chặt: "Chúc ngủ ngon."
Khoảnh khắc cô lăn vào, hương thơm nhẹ nhàng và ngọt ngào theo sau.
Yết hầu Cố Duyên Xuyên nhẹ nhàng đi chuyển, giọng anh trầm xuống: "Cục cưng, em rất thơm."
Kiều Hạ vui vẻ vừa cười vừa nói: "Em đã dùng sữa tắm anh mua trưa nay đó. Nó có mùi hoa hồng. Anh thích nó chứ?"
"Thích." Cố Duyên Xuyên nói "Ngoài ra, trên người em còn có một mùi hương khác."
"Thật sao?" Kiều Hạ giơ tay lên, đưa lên chóp mũi và ngửi nó một lúc lâu rồi hỏi lại một cách khó hiểu: "Là mùi gì vậy? Tại sao em lại không ngửi thấy?"
Cố Duyên Xuyên khẽ mỉm cười, "Hương thơm không ở trên tay, nó ở trên người của cục cưng..."
Chưa nói hết câu, tầm mắt anh đã di chuyển xuống phía dưới: "Ở đây, có mùi sữa."
Hai má Kiều Hạ ửng đỏ: "Muộn rồi, ngủ thôi."
Cố Duyên Xuyên mím môi dưới: "Cục cưng, anh không ngủ được."
"Anh bị mất ngủ sao?" Kiều Hạ lo lắng hỏi ngay lập tức.
"Anh đói." Cố Duyên Xuyên trả lời, giọng anh mang chút đáng thương.
"Hả? Chúng ta vừa mới ăn tối xong, anh đói nhanh vậy sao?" Kiều Hạ ngạc nhiên.
Tối nay hai người ăn bít tết, rất to. Sau khi ăn, cô còn chạy bộ trên máy tập khoảng nửa giờ đồng hồ để tiêu hoá.
Cô suy nghĩ: "Vậy anh đi ăn chút gì đi, trong tủ lạnh có rất nhiều."
Cố Duyên Xuyên nhướn mày và hỏi với một nụ cười trên môi: "Anh muốn một ít bánh ngọt, anh có thể không?"
Kiều Hạ có chút khó hiểu, ăn bánh không phải là vấn đề lớn. Tại sao tự nhiên anh ấy lại hỏi ý kiến của cô.
"Nếu anh muốn ăn, anh cứ lấy đi. Để bụng đói lâu sẽ không tốt." Cô nói.
Cố Duyên Xuyên khẽ mỉm cười: "Được thôi."
"Ừm... Vậy em sẽ đợi anh trở lại, chúng ta cùng nhau ngủ."
Kiều Hạ nói xong, cứ nghĩ rằng anh sẽ đứng dậy và đi vào bếp, nhưng đột nhiên anh lại kéo dây áo của chiếc váy ngủ xuống.
Cố Duyên Xuyên cúi đầu và cắn nhẹ một cái.
Kiều Hạ: "!!!"
Cô cố đẩy anh ra nhưng lại hoàn toàn không có lực, khuôn mặt cô nóng bừng: "Anh đang làm gì vậy, tại sao đột nhiên..."
Những lời còn lại cô không thốt thành lời.
Cố Duyên Xuyên dừng lại và ngước nhìn cô, đôi mắt đen của anh ánh lên một nụ cười.
"Cục cưng, em đã quên sao, anh đã từng nói nơi này của em có mùi thơm mềm mại, ngọt ngào giống như một chiếc bánh ngọt."
"Em không phải vừa mới đồng ý cho anh ăn sao?" Cố Duyên Xuyên hỏi lại.
Kiều Hạ: "..."
Từ bao giờ cô đồng ý loại yêu cầu vô lý như vậy, cô nào có!!!
Nhưng Cố Duyên Xuyên không nghe lời bào chữa của cô, vùi đầu xuống và tiếp tục. Ăn xong "cái bánh" bên này, anh lại đi ăn cái bên kia.
Sau khoảng năm đến sáu phút, giọng nói của Cố Duyên Xuyên nghe có vẻ dễ chịu hơn. "Bây giờ anh không đói nữa rồi. Cục cưng, chúng ta đi ngủ thôi."
Kiều Hạ: "?!!"
Anh cứ tung lắm chiêu như vậy, lúc nào mình mới phản kháng lại được đây.
Đêm đó, Kiều Hạ có một giấc mơ. Trong giấc mơ này, cô giống như lần trước, biến thành một chú cừu nhỏ, đáng thương.
Nhưng lần này, con sói lớn không chịu buông tha cho cô mà dùng móng vuốt, vuốt ve đầu cô và khẽ mỉm cười: "Chờ đợi một thời gian dài, cuối cùng cũng béo lên và có thể ăn rồi."
Kiều Hạ - cừu con nhỏ "be be" khóc lớn.
-
Cảm ơn em Tiêu đã tham gia chương này cùng với team.
Còn 10 chương nữa hoàn chính truyện nha~
/71
|