Edit: Đảo Gấu Mập
———————————
Cửa hàng tiện lợi Thắng Gia ở trung tâm thành phố, người ra người vào, đây chỉ là một trong nhiều cửa hàng tại khu vực. Vào trung tâm thì thị trường cạnh tranh càng khốc liệt, không ít cửa hàng tiện lợi vì thị trường cạnh tranh khốc liệt này mà bị loại bỏ thê thảm.
Nhưng cửa hàng tiện lợi Thắng Gia có thể sừng sững không ngã, là bởi vì Thắng Gia không chỉ là một cửa hàng tiện lợi, có thể nói ban ngày thì là của hàng tiện lợi, mà lúc màn đêm buông xuống, Thắng Gia liền biến thành quán bar náo nhiệt vô cùng đẹp đẽ.
*Nghe có vẻ phi logic nhưng đúng là vậy, mình đã tra baidu luôn rồi, nghĩa nó là cửa hàng tiện lợi, không có nghĩa khác.
Trong không khí xen lẫn giữa mùi thuốc lá và mùi rượu, cực kỳ xa hoa lãng phí, tiếng nhạc to ầm ĩ đến cực điểm, ánh đèn đủ mọi màu sắc trên đài chiếu thẳng mắt người, đông đảo nam nữ trên sàn nhảy điên cuồng uốn éo cơ thể của mình, ở nơi này, cuộc sống về đêm chân chính chỉ vừa mới bắt đầu.
"Cậu mặc như vậy, sẽ không sợ bị chụp hả?" Thư Nhã lắc lắc ly rượu trong tay, quan sát người trước mắt từ đầu đến chân một lần.
Mái tóc gợn sóng quyến rũ, khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, cặp mắt đào hoa phủ một tầng hơi nước, đôi môi đỏ mọng xinh xắn hơi cong lên, váy liền màu đen bao lấy cơ thể khiến người khác phải xịt máu, váy dài ngang đùi, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn mảnh khảnh, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ quyến rũ vốn có.
Người con gái trước mắt cùng tiểu tiên nữ thoát tục thường ngày trên màn ảnh quả thực khác nhau một trời một vực, cho dù là ai cũng nghĩ hai người liên quan tới nhau.
Lục Hi Hòa đưa tay vén sợi tóc rơi xuống cạnh mặt, cười quyến rũ: "Vẻ này của tớ đến ba tớ còn không nhận ra, hơn nữa cho dù bị chụp lén, không phải tớ còn có cậu sao?"
Thư Nhã là bà chủ của nơi này, Thắng Gia là sản nghiệp của cô ấy, một cô gái như cô có thể đem quán bar trở nên như vậy, đằng sau nếu không đủ thực lực thì cũng đã bị người ta ăn đến xương cũng không còn rồi. Chính vì vậy, dù ở trong quán bar cô có như thế nào đi chăng nữa, ra khỏi đây, cô vẫn là tiểu tiên nữ thanh thuần hàng vạn người theo đuổi.
Thư Nhã mặt lộ vẻ ghét bỏ, cô ấy cùng người con gái này quen biết đã vài chục năm, người con gái này trước sau như một lợi dụng người khác, tâm địa đen tối, ngẫm lại thật là nhìn nhầm khuôn mặt Thiên Tiêu* này, cô nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, chất lỏng ướp đá màu xanh biếc trong ly rượu theo đó mà dao động, vui tai vui mắt không nói nên lời.
*Khuôn mặt Thiên Tiêu: ý nói khuôn mặt thuần khiết, thanh thuần.
Cô thấy được ánh mắt Lục Hi Hòa rơi vào ly rượu của mình, vội đem ly rượu ra sau, đề phòng nói: "Đây là rượu Mike mới chế ra, cực kỳ mạnh, ngày hôm nay cậu còn muốn rời khỏi cái cửa này tốt đẹp, tớ khuyên cậu không nên nhúng chàm."
Lục Hi Hòa nhìn hành động của cô trong mắt, cô liếc cô ấy: "Ai cũng đều thích đồ lạ mà."
"Không lạ gì hết, hôm nay có mấy người khách cũ tới, tớ muốn đi chiêu đãi một chút, cậu chơi một lúc rồi đi nhanh đi, ngoài ra ngày mai ngươi còn phải đi quay phim, nếu như chị Nguyệt biết giờ cậu còn đang lăn lộn ở chỗ tớ, sẽ phá hủy quán bar nhỏ bé này của tớ mất, có nghe hay không?"
Lục Hi Hòa tùy ý xua tay: "Tớ biết rồi, cậu mau đi đi."
Lúc Thư Nha rời đi, Lục Hi Hòa liền không do dự đi đến quầy bar, cô đưa tay gõ ba cái lên quầy bar, một nam bartender ngẩng đầu nhìn về phía cô.
"Mike, nghe nói gần đây cậu mới chế thử đồ uống mới, cho tôi một ly thử xem."
**** Tui là dấu sao ngăn cách đáng iu
"Nhị ca, anh đây là quá không có nghĩa khí rồi, về nước cũng không nói cho mấy anh em một tiếng, nếu không nghe lão Tứ nói, em cũng chẳng biết đâu." Giang Tư Niên cầm ly rượu ngồi đối diện ở góc sô pha góc nói với một người đàn ông trẻ tuổi.
Đèn trong phòng bao có hơi mờ ảo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét tuấn tú của người đàn ông, mà người đàn ông này không phải ai khác, chính là Kỷ Diễn mới từ chung cư đi ra, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hơi thở trầm tĩnh toả ra xung quanh có vẻ không hợp với không khí xa hoa truỵ lạc này lắm.
"Đúng vậy nha, Nhị ca, đều do anh không đúng, giữa anh em không cần nói nhiều nữa, phạt ba ly, một ly cũng không thể thiếu." Đường Dự Lâm nói xung lấy một ly rượu cho anh.
"Lão tam, có hơi quá không?" Người nói chuyện ánh mắt sắc bén như ưng, ngũ quan kiên cường, nói thì nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại không có một chút ý muốn mời rượu.
Kỷ Diễn cùng ba người bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, điệu bộ thế này anh còn không hiểu sao, anh tiếp nhận ly rượu từ tay Đường Dự Lâm, cười nói: "Chuyện này là tôi không đúng, phải phạt."
"Vậy là được rồi." Đường Dự Lâm cười nói.
Kỷ Diễn một hơi uống xong ba ly rượu, Đường Dự Lâm vỗ tay bảo hay: "Nhị ca, rất lợi hại nha, xem ra ở nước ngoài xã giao kiểu này không ít nhỉ."
"Nhị ca nhị ca, anh nói cho chúng em nghe một chút đi, mấy người đẹp tóc vàng cay hơn, hay vẫn là nhà mình cay hơn?" Giang Tư Niên nhích đến bên cạnh Kỷ Diễn hỏi.
Kỷ Diễn liếc anh ta một cái, Giang Tư Niên bật người rất phối hợp địa thân thủ chà xát cánh tay: "Lạnh quá lạnh quá, anh Cận, máy lạnh đang bật 10 độ hả?"
"Cút sang một bên." Lục Cận đưa chân đạp Giang Tư Niên một cái, Giang Tư Niên nhất thời ủy khuất, đến bên cạnh Đường Dự Lâm cầu an ủi.
"Lần này trở về không đi nữa?" Lục Cận hỏi.
Kỷ Diễn tùy ý đung đưa chén rượu, nói: "Có lẽ vậy."
Giang Tư Niên nói: "Đâu phải có lẽ, em mới nghe lão Tứ nói, chú Kỷ muốn giao Kỷ thị cho anh quản lý, chắc chắn anh sẽ không đi, dù sao không đi nữa là tốt, ở lại cùng nhau không phải rất tốt sao, đúng không, anh Cận?"
Bọn họ đương nhiên đều mong Kỷ Diễn sẽ ở lại: "Lão Tứ nói rất có lý."
*** Lại là tui đây
———————————
Cửa hàng tiện lợi Thắng Gia ở trung tâm thành phố, người ra người vào, đây chỉ là một trong nhiều cửa hàng tại khu vực. Vào trung tâm thì thị trường cạnh tranh càng khốc liệt, không ít cửa hàng tiện lợi vì thị trường cạnh tranh khốc liệt này mà bị loại bỏ thê thảm.
Nhưng cửa hàng tiện lợi Thắng Gia có thể sừng sững không ngã, là bởi vì Thắng Gia không chỉ là một cửa hàng tiện lợi, có thể nói ban ngày thì là của hàng tiện lợi, mà lúc màn đêm buông xuống, Thắng Gia liền biến thành quán bar náo nhiệt vô cùng đẹp đẽ.
*Nghe có vẻ phi logic nhưng đúng là vậy, mình đã tra baidu luôn rồi, nghĩa nó là cửa hàng tiện lợi, không có nghĩa khác.
Trong không khí xen lẫn giữa mùi thuốc lá và mùi rượu, cực kỳ xa hoa lãng phí, tiếng nhạc to ầm ĩ đến cực điểm, ánh đèn đủ mọi màu sắc trên đài chiếu thẳng mắt người, đông đảo nam nữ trên sàn nhảy điên cuồng uốn éo cơ thể của mình, ở nơi này, cuộc sống về đêm chân chính chỉ vừa mới bắt đầu.
"Cậu mặc như vậy, sẽ không sợ bị chụp hả?" Thư Nhã lắc lắc ly rượu trong tay, quan sát người trước mắt từ đầu đến chân một lần.
Mái tóc gợn sóng quyến rũ, khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, cặp mắt đào hoa phủ một tầng hơi nước, đôi môi đỏ mọng xinh xắn hơi cong lên, váy liền màu đen bao lấy cơ thể khiến người khác phải xịt máu, váy dài ngang đùi, lộ ra một đôi chân dài trắng nõn mảnh khảnh, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ quyến rũ vốn có.
Người con gái trước mắt cùng tiểu tiên nữ thoát tục thường ngày trên màn ảnh quả thực khác nhau một trời một vực, cho dù là ai cũng nghĩ hai người liên quan tới nhau.
Lục Hi Hòa đưa tay vén sợi tóc rơi xuống cạnh mặt, cười quyến rũ: "Vẻ này của tớ đến ba tớ còn không nhận ra, hơn nữa cho dù bị chụp lén, không phải tớ còn có cậu sao?"
Thư Nhã là bà chủ của nơi này, Thắng Gia là sản nghiệp của cô ấy, một cô gái như cô có thể đem quán bar trở nên như vậy, đằng sau nếu không đủ thực lực thì cũng đã bị người ta ăn đến xương cũng không còn rồi. Chính vì vậy, dù ở trong quán bar cô có như thế nào đi chăng nữa, ra khỏi đây, cô vẫn là tiểu tiên nữ thanh thuần hàng vạn người theo đuổi.
Thư Nhã mặt lộ vẻ ghét bỏ, cô ấy cùng người con gái này quen biết đã vài chục năm, người con gái này trước sau như một lợi dụng người khác, tâm địa đen tối, ngẫm lại thật là nhìn nhầm khuôn mặt Thiên Tiêu* này, cô nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, chất lỏng ướp đá màu xanh biếc trong ly rượu theo đó mà dao động, vui tai vui mắt không nói nên lời.
*Khuôn mặt Thiên Tiêu: ý nói khuôn mặt thuần khiết, thanh thuần.
Cô thấy được ánh mắt Lục Hi Hòa rơi vào ly rượu của mình, vội đem ly rượu ra sau, đề phòng nói: "Đây là rượu Mike mới chế ra, cực kỳ mạnh, ngày hôm nay cậu còn muốn rời khỏi cái cửa này tốt đẹp, tớ khuyên cậu không nên nhúng chàm."
Lục Hi Hòa nhìn hành động của cô trong mắt, cô liếc cô ấy: "Ai cũng đều thích đồ lạ mà."
"Không lạ gì hết, hôm nay có mấy người khách cũ tới, tớ muốn đi chiêu đãi một chút, cậu chơi một lúc rồi đi nhanh đi, ngoài ra ngày mai ngươi còn phải đi quay phim, nếu như chị Nguyệt biết giờ cậu còn đang lăn lộn ở chỗ tớ, sẽ phá hủy quán bar nhỏ bé này của tớ mất, có nghe hay không?"
Lục Hi Hòa tùy ý xua tay: "Tớ biết rồi, cậu mau đi đi."
Lúc Thư Nha rời đi, Lục Hi Hòa liền không do dự đi đến quầy bar, cô đưa tay gõ ba cái lên quầy bar, một nam bartender ngẩng đầu nhìn về phía cô.
"Mike, nghe nói gần đây cậu mới chế thử đồ uống mới, cho tôi một ly thử xem."
**** Tui là dấu sao ngăn cách đáng iu
"Nhị ca, anh đây là quá không có nghĩa khí rồi, về nước cũng không nói cho mấy anh em một tiếng, nếu không nghe lão Tứ nói, em cũng chẳng biết đâu." Giang Tư Niên cầm ly rượu ngồi đối diện ở góc sô pha góc nói với một người đàn ông trẻ tuổi.
Đèn trong phòng bao có hơi mờ ảo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét tuấn tú của người đàn ông, mà người đàn ông này không phải ai khác, chính là Kỷ Diễn mới từ chung cư đi ra, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hơi thở trầm tĩnh toả ra xung quanh có vẻ không hợp với không khí xa hoa truỵ lạc này lắm.
"Đúng vậy nha, Nhị ca, đều do anh không đúng, giữa anh em không cần nói nhiều nữa, phạt ba ly, một ly cũng không thể thiếu." Đường Dự Lâm nói xung lấy một ly rượu cho anh.
"Lão tam, có hơi quá không?" Người nói chuyện ánh mắt sắc bén như ưng, ngũ quan kiên cường, nói thì nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại không có một chút ý muốn mời rượu.
Kỷ Diễn cùng ba người bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, điệu bộ thế này anh còn không hiểu sao, anh tiếp nhận ly rượu từ tay Đường Dự Lâm, cười nói: "Chuyện này là tôi không đúng, phải phạt."
"Vậy là được rồi." Đường Dự Lâm cười nói.
Kỷ Diễn một hơi uống xong ba ly rượu, Đường Dự Lâm vỗ tay bảo hay: "Nhị ca, rất lợi hại nha, xem ra ở nước ngoài xã giao kiểu này không ít nhỉ."
"Nhị ca nhị ca, anh nói cho chúng em nghe một chút đi, mấy người đẹp tóc vàng cay hơn, hay vẫn là nhà mình cay hơn?" Giang Tư Niên nhích đến bên cạnh Kỷ Diễn hỏi.
Kỷ Diễn liếc anh ta một cái, Giang Tư Niên bật người rất phối hợp địa thân thủ chà xát cánh tay: "Lạnh quá lạnh quá, anh Cận, máy lạnh đang bật 10 độ hả?"
"Cút sang một bên." Lục Cận đưa chân đạp Giang Tư Niên một cái, Giang Tư Niên nhất thời ủy khuất, đến bên cạnh Đường Dự Lâm cầu an ủi.
"Lần này trở về không đi nữa?" Lục Cận hỏi.
Kỷ Diễn tùy ý đung đưa chén rượu, nói: "Có lẽ vậy."
Giang Tư Niên nói: "Đâu phải có lẽ, em mới nghe lão Tứ nói, chú Kỷ muốn giao Kỷ thị cho anh quản lý, chắc chắn anh sẽ không đi, dù sao không đi nữa là tốt, ở lại cùng nhau không phải rất tốt sao, đúng không, anh Cận?"
Bọn họ đương nhiên đều mong Kỷ Diễn sẽ ở lại: "Lão Tứ nói rất có lý."
*** Lại là tui đây
/98
|