Sao nhìn con nhỏ này quen mắt thế nhở Tinh Nguyệt nghĩ trong đầu rồi bỏ con chó con đang ôm xuống định đi đến gần sân khấu nhỏ của quán để nhìn rõ người con gái ấy hơn nhưng chưa đi được mấy bước thì bị Linh Nhi nắm lấy tay cô lại
-Bà định đi đâu zạ?, trưa rồi tụi mình đi về thôi
-Ừm đi về mà ngày mai chị Khuê với Nhi đi làm ngày đầu tiên đúng không_Tinh Nguyệt quay đầu lại nhìn Linh Nhi rồi nở nụ cười nói
-Chứ con gì nữa
Sau câu trả lời của Mộc Khuê thì nguyên đám tính tiền rồi nhà ai nấy về, hòm ai nấy nằm
_________Sáng hôm sau______________
-Linh Nhi đi lẹ lên tao trở đi làm
Mộc Khuê dắc chiếc xe đạp màu trắng của mình ra đứng trước cửa đợi Linh Nhi sau một hồi thì nó cũng thấy Linh Nhi lật đật chạy ra
-Xong rồi đi thôi chị, mà sao chị xin được mẹ cho chị đi làm zạ?_Linh Nhi nhảy lên xe của Mộc Khuê rồi chợt nhớ ra một chuyện hỏi Mộc Khuê
-Sao mày nhiều chuyện thế_Mộc Khuê cố ý không trả lời câu hỏi của Linh Nhi nói xỉ cô bé
-Ê em xin đính chính lại đó là một câu hỏi quan tâm không phải là nhiều chuyện đừng ai nghĩ rằng đây là môt câu nhiều chuyện tại đây thật chất là một câu hỏi quan tâm_Linh Nhi nói như đúng rồi hất mặt lên dù biết rằng Mộc Khuê không hề nhìn thấy (đang chạy xe nhìn ra sau cho té lòi bản họng hả) còn Mộc Khuê thì bị câu nói của Linh Nhi làm ức chế thấy mẹ tại cái gì con nhỏ kia cũng nói được nhưng chợt Mộc Khuê cười gian một cái nói mún đấu mồm với bố còn khuya'
-Giờ tao mới biết có một câu nói rất đúng
-Câu gì zạ chị
-Mày biết khả năng của mấy đứa thần kinh là gì không?
-*lắc lắc đầu* chị nói em nghe đi, em không biết_Linh Nhi gật đầu lia lịa con Mộc Khuê mặt ngày càng gian xảo rồi nói
-Khả năng thiên bẩm của mấy đứa thần kinh là làm cho những đứa thông minh bị ức chế đó
-Ồ
Sau khi nghe câu trả lời, Linh Nhi ồ lên một tiếng vì đã biết thiên bẩm của mấy đứa thần kinh là gì, đặc biệt là Mộc Khuê lại cần bị sốc vì không ngờ con em được nhận học bổng đi du học của mình sau ngu thế nhở(Cái này hông biết là quá ngu hay là quá ngây thơ nữa -_-)
-Linh Nhi tới quán rồi kìa
Mộc Khuê thắng xe trước quán cho Linh Nhi xuống rồi tiếp tục chạy tới chỗ làm của mình
-Bà định đi đâu zạ?, trưa rồi tụi mình đi về thôi
-Ừm đi về mà ngày mai chị Khuê với Nhi đi làm ngày đầu tiên đúng không_Tinh Nguyệt quay đầu lại nhìn Linh Nhi rồi nở nụ cười nói
-Chứ con gì nữa
Sau câu trả lời của Mộc Khuê thì nguyên đám tính tiền rồi nhà ai nấy về, hòm ai nấy nằm
_________Sáng hôm sau______________
-Linh Nhi đi lẹ lên tao trở đi làm
Mộc Khuê dắc chiếc xe đạp màu trắng của mình ra đứng trước cửa đợi Linh Nhi sau một hồi thì nó cũng thấy Linh Nhi lật đật chạy ra
-Xong rồi đi thôi chị, mà sao chị xin được mẹ cho chị đi làm zạ?_Linh Nhi nhảy lên xe của Mộc Khuê rồi chợt nhớ ra một chuyện hỏi Mộc Khuê
-Sao mày nhiều chuyện thế_Mộc Khuê cố ý không trả lời câu hỏi của Linh Nhi nói xỉ cô bé
-Ê em xin đính chính lại đó là một câu hỏi quan tâm không phải là nhiều chuyện đừng ai nghĩ rằng đây là môt câu nhiều chuyện tại đây thật chất là một câu hỏi quan tâm_Linh Nhi nói như đúng rồi hất mặt lên dù biết rằng Mộc Khuê không hề nhìn thấy (đang chạy xe nhìn ra sau cho té lòi bản họng hả) còn Mộc Khuê thì bị câu nói của Linh Nhi làm ức chế thấy mẹ tại cái gì con nhỏ kia cũng nói được nhưng chợt Mộc Khuê cười gian một cái nói mún đấu mồm với bố còn khuya'
-Giờ tao mới biết có một câu nói rất đúng
-Câu gì zạ chị
-Mày biết khả năng của mấy đứa thần kinh là gì không?
-*lắc lắc đầu* chị nói em nghe đi, em không biết_Linh Nhi gật đầu lia lịa con Mộc Khuê mặt ngày càng gian xảo rồi nói
-Khả năng thiên bẩm của mấy đứa thần kinh là làm cho những đứa thông minh bị ức chế đó
-Ồ
Sau khi nghe câu trả lời, Linh Nhi ồ lên một tiếng vì đã biết thiên bẩm của mấy đứa thần kinh là gì, đặc biệt là Mộc Khuê lại cần bị sốc vì không ngờ con em được nhận học bổng đi du học của mình sau ngu thế nhở(Cái này hông biết là quá ngu hay là quá ngây thơ nữa -_-)
-Linh Nhi tới quán rồi kìa
Mộc Khuê thắng xe trước quán cho Linh Nhi xuống rồi tiếp tục chạy tới chỗ làm của mình
/77
|