Khoảng cách cao như vậy, hắn sẽ không nhìn thấy cô đâu ha?
Ôn Hinh vừa nghĩ tới hắn tồi tệ như thế nào,cả người run rẩy một chút,cô buông rèm cửa sổ xuống vội vã xoay người nằm lên giường.
Mấy phút sau,cô nghe được sát vách gian phòng truyền đến một ít động tĩnh,chắc là Doãn Vân Tuyên vừa trở về phòng .
Ôn Hinh cảm giác cặp con ngươi màu lam đang nhìn vào cô chằm chằm,cô ép buộc chính mình nhắm mắt lại ngủ,bên trong gian phòng vắng vẻ,chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, Ôn Hinh nhìn tên xuất hiện trên màn hình,trong lòng đột nhiên nổi lên rung động.
“Xuống đây!” Điện thoại vang lên âm thanh nguội lạnh của hắn bên kia đầu dây,trước sau như một đều là cưỡng ép.
Ôn Hinh trầm mặc đi đến cạnh cửa sổ,dưới ánh đèn ố vàng,cô liếc mắt liền nhìn thấy được dáng người cao ngất kia.
“Cho cô hai lựa chọn,cô đi xuống hay là để tôi đi lên?” Mạc Tư Tước tựa ở trước xe, ánh mắt nhìn về phía lầu ba,hắn rất có kiên nhẫn với Ôn Hinh .
“Xin lỗi,anh hình như gọi nhầm số rồi!” Ôn Hinh không biết hắn đột nhiên hành động như vậy là xuất phát từ động cơ gì,nhưng trực giác của cô cho rằng những lời này hắn hẳn là nói với Doãn Vân Tuyên thì thích hợp hơn.
Mạc Tư Tước nghe giọng nói của cô, khóe miệng hiện lên nụ cười sâu xa, khép lại di động,động tác của hắn rất nhanh leo tường mà vào.
Ôn Hinh vẫn không có ngủ,bên tai nghe được trên cửa sổ sân thượng truyền đến gõ cửa,cô khiếp sợ nhìn ra ngoài,nhìn theo cửa sổ thủy tinh xuất hiện ảnh ngược một bóng đen to lớn,Ôn Hinh mở tất cả đèn bên trong gian phòng, lúc này, một bóng đen anh tuấn nhảy lên, xa đi chuyển bước chân thật nhanh vào phòng ngủ trên sân thượng.
Một đôi mắt sáng ngời của Ôn Hinh đột nhiên mở lớn, nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, môi anh đào hé mở, ánh mắt nháy cũng không nháy, “Anh,anh vào bằng cách nào?”
“Trèo lên !” Mạc Tư Tước anh tuấn không gì sánh được cởi bỏ âu phục trên người, chỉ mặc một áo sơ mi tối tăm, cổ tay áo xắn đến cánh tay, trên mặt lộ vẻ tà ác nở nụ cười, “Cô gái,tôi từ trước đến nay nói được thì làm được!”
Với độ cao ấy căn bản không làm khó được hắn, chỉ là Mạc Tư Tước cũng không ngờ rằng, hắn vì muốn nhìn thấy một cô gái mà không thèm chú ý hình tượng trèo tường vào!
“Anh, a…” Ôn Hinh vừa muốn kêu to, Mạc Tư Tước đã giành trước một bước nhào lên giường, một tay bụm miệng cô lại.
Khuôn mặt hai người trong lúc khoảng cách không được một cm,chóp mũi đối lập nhau,Ôn Hinh chớp đôi mắt to,cho rằng tất cả chỉ là ảo giác của cô.
“Đã trễ thế này,cô cũng không muốn kinh động đến những người khác chứ?” Mạc Tư Tước quan sát đến phản ứng đáng yêu mơ màng của cô, không khỏi buồn cười, hắn hướng dẫn từng bước,Ôn Hinh bị hắn che miệng khó chịu hoảng loạn gật gật đầu, Mạc Tư Tước mới buông cô ra.
“Anh biến thái sao, nửa đêm canh ba trèo vào trong phòng tôi làm cái gì?” Ôn Hinh phản ứng đầu tiên là đạp một chân về phía Mạc Tư Tước, lại bị hắn đơn giản nắm lấy, nhẹ nhàng lôi kéo,làm cả người cô ngã xuống giường.
“Yêu đương vụng trộm a, có phải rất kích thích hay không?” Mạc Tư Tước nhìn cô ám muội chớp mắt,Ôn Hinh nắm tay thành quyền,vừa muốn đánh tới,một cánh tay đã bị Mạc Tư Tước ôm lại.
“Đừng nhúc nhích,nếu không an phận tôi liền nằm lên trên cô!”
Mạc Tư Tước đơn giản uy hiếp một câu nhưng Ôn Hinh quả thật là không dám động, Mạc Tư Tước hài lòng cười trực tiếp ôm chầm lấy cô, hơi thở nam tính mãnh liệt thổi lên giữa cô, phát ra tiếng than thở thỏa mãn.
Hắn có phải điên rồi hay không, hơn nửa đêm còn trèo mà đến,chỉ là vì muốn cùng cô gái này cùng đắp mền thanh khiết ngủ?
Cô có phải điên rồi hay không,lại tùy ý cho người đàn ông này làm càng ôm lấy mình ?
Ôn Hinh vừa nghĩ tới hắn tồi tệ như thế nào,cả người run rẩy một chút,cô buông rèm cửa sổ xuống vội vã xoay người nằm lên giường.
Mấy phút sau,cô nghe được sát vách gian phòng truyền đến một ít động tĩnh,chắc là Doãn Vân Tuyên vừa trở về phòng .
Ôn Hinh cảm giác cặp con ngươi màu lam đang nhìn vào cô chằm chằm,cô ép buộc chính mình nhắm mắt lại ngủ,bên trong gian phòng vắng vẻ,chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, Ôn Hinh nhìn tên xuất hiện trên màn hình,trong lòng đột nhiên nổi lên rung động.
“Xuống đây!” Điện thoại vang lên âm thanh nguội lạnh của hắn bên kia đầu dây,trước sau như một đều là cưỡng ép.
Ôn Hinh trầm mặc đi đến cạnh cửa sổ,dưới ánh đèn ố vàng,cô liếc mắt liền nhìn thấy được dáng người cao ngất kia.
“Cho cô hai lựa chọn,cô đi xuống hay là để tôi đi lên?” Mạc Tư Tước tựa ở trước xe, ánh mắt nhìn về phía lầu ba,hắn rất có kiên nhẫn với Ôn Hinh .
“Xin lỗi,anh hình như gọi nhầm số rồi!” Ôn Hinh không biết hắn đột nhiên hành động như vậy là xuất phát từ động cơ gì,nhưng trực giác của cô cho rằng những lời này hắn hẳn là nói với Doãn Vân Tuyên thì thích hợp hơn.
Mạc Tư Tước nghe giọng nói của cô, khóe miệng hiện lên nụ cười sâu xa, khép lại di động,động tác của hắn rất nhanh leo tường mà vào.
Ôn Hinh vẫn không có ngủ,bên tai nghe được trên cửa sổ sân thượng truyền đến gõ cửa,cô khiếp sợ nhìn ra ngoài,nhìn theo cửa sổ thủy tinh xuất hiện ảnh ngược một bóng đen to lớn,Ôn Hinh mở tất cả đèn bên trong gian phòng, lúc này, một bóng đen anh tuấn nhảy lên, xa đi chuyển bước chân thật nhanh vào phòng ngủ trên sân thượng.
Một đôi mắt sáng ngời của Ôn Hinh đột nhiên mở lớn, nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, môi anh đào hé mở, ánh mắt nháy cũng không nháy, “Anh,anh vào bằng cách nào?”
“Trèo lên !” Mạc Tư Tước anh tuấn không gì sánh được cởi bỏ âu phục trên người, chỉ mặc một áo sơ mi tối tăm, cổ tay áo xắn đến cánh tay, trên mặt lộ vẻ tà ác nở nụ cười, “Cô gái,tôi từ trước đến nay nói được thì làm được!”
Với độ cao ấy căn bản không làm khó được hắn, chỉ là Mạc Tư Tước cũng không ngờ rằng, hắn vì muốn nhìn thấy một cô gái mà không thèm chú ý hình tượng trèo tường vào!
“Anh, a…” Ôn Hinh vừa muốn kêu to, Mạc Tư Tước đã giành trước một bước nhào lên giường, một tay bụm miệng cô lại.
Khuôn mặt hai người trong lúc khoảng cách không được một cm,chóp mũi đối lập nhau,Ôn Hinh chớp đôi mắt to,cho rằng tất cả chỉ là ảo giác của cô.
“Đã trễ thế này,cô cũng không muốn kinh động đến những người khác chứ?” Mạc Tư Tước quan sát đến phản ứng đáng yêu mơ màng của cô, không khỏi buồn cười, hắn hướng dẫn từng bước,Ôn Hinh bị hắn che miệng khó chịu hoảng loạn gật gật đầu, Mạc Tư Tước mới buông cô ra.
“Anh biến thái sao, nửa đêm canh ba trèo vào trong phòng tôi làm cái gì?” Ôn Hinh phản ứng đầu tiên là đạp một chân về phía Mạc Tư Tước, lại bị hắn đơn giản nắm lấy, nhẹ nhàng lôi kéo,làm cả người cô ngã xuống giường.
“Yêu đương vụng trộm a, có phải rất kích thích hay không?” Mạc Tư Tước nhìn cô ám muội chớp mắt,Ôn Hinh nắm tay thành quyền,vừa muốn đánh tới,một cánh tay đã bị Mạc Tư Tước ôm lại.
“Đừng nhúc nhích,nếu không an phận tôi liền nằm lên trên cô!”
Mạc Tư Tước đơn giản uy hiếp một câu nhưng Ôn Hinh quả thật là không dám động, Mạc Tư Tước hài lòng cười trực tiếp ôm chầm lấy cô, hơi thở nam tính mãnh liệt thổi lên giữa cô, phát ra tiếng than thở thỏa mãn.
Hắn có phải điên rồi hay không, hơn nửa đêm còn trèo mà đến,chỉ là vì muốn cùng cô gái này cùng đắp mền thanh khiết ngủ?
Cô có phải điên rồi hay không,lại tùy ý cho người đàn ông này làm càng ôm lấy mình ?
/132
|