Mạc Tư Tước vung lên khóe môi,nửa cười nửa không nhìn chằm chằm vẻ mặt căm giận của cô gái đối diện,dưới thân Ôn Hinh mặt một chiếc váy ngắn, bởi vì hắn quấy rầy,cũng không dám gây tiếng động quá lớn,cô chỉ có thể nhịn mà thôi,kiềm nén suy nghĩ muốn đứng lên vỗ bàn.
“Hinh nhi, làm sao vậy?” Doãn Thiên Kình cẩn thận tỉ mỉ nhìn sắc mặt đỏ lên của Ôn Hinh, tay cô run lên,cái muỗng theo trong tay cô rơi xuống dưới đáy bàn,cô vội vã áy náy cười, ngồi xổm người xuống nhặt.
Chẳng qua là tính tình của Mạc Tư Tước đang rất tốt, đã nhanh hơn cô một bước khom người xuống,lúc Ôn Hinh đẩy ghế tựa ra ngồi chồm hổm,cách một cái bàn nhìn vẻ mặt của Mạc Tư Tước nở nụ cười đáng đánh đòn,cô hận không thể tiến lên cào hắn hai cái.
Hai người dường như là đồng thời nắm được cái muỗng, Mạc Tư Tước mờ ám xoa lên mu bàn tay của cô hai cái, Ôn Hinh vừa dùng lực rút tay lại, trừng hắn liếc mắt một cái, lấy lại cái muỗng ngồi xuống ghế.
“Lấy thêm một cái muỗng mới cho Ôn tiểu thư!” Ôn Hinh mới vừa ngồi vững,Doãn Thiên Kình bình tĩnh căn dặn người hầu.
Ôn Hinh vừa định nói không cần,cô ăn xong chuẩn bị rời đi, chỉ là ánh mắt ôn hòa của Doãn Chính Hào nhìn sang cô, miệng cô vừa mở lại nhắm lại.
Trong lòng có chút khó xử,Ôn Hinh cắn môi trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, sau đó chân của hắn lại duỗi qua cô,lúc này cô không khách khí đạp một cước tới.
Nhưng mà, bởi vì dùng sức quá mạnh, bàn cũng nhẹ nhàng rung một chút, ánh mắt mọi người nhất thời tập trung trên người cô, khuôn mặt Ôn Hinh ửng đỏ trong chốc lát liền cháy lên.
“Xin lỗi,tôi không cẩn thận đá trúng Ôn tiểu thư …” Mạc Tư Tước phong độ nhẹ nhàng mở miệng giải thích, cặp mắt màu lam có điện ki kia nhẹ nhàng nhắm lại ,hắn vừa mở miệng cho nên không có người truy cứu.
Ôn Hinh phổi tức đến muốn nổ,lúc Doãn Chính Hào rời ghế,cô vội vã cũng đứng lên, chạy rất nhanh lên lầu vào trong phòng Ôn Tố Tâm.
Mạc Tư Tước và Doãn Vân Tuyên cùng nhau đi ra ngoài cửa, đột nhiên bị Doãn Thiên Kình ngăn cản, “Vân Tuyên, anh cho tài xế chở em đến trường học,anh và Mạc tổng có việc cần bàn!”
Doãn Vân Tuyên lập tức cong miệng nhìn sang anh trai của mình.
Mạc Tư Tước nghiêng đầu, nói cẩn thận với cô gái bên cạnh, “Đi thôi! Sau khi tan học anh đến đón em!”
“Em chờ chờ anh nha!” Khuôn mặt Doãn Vân Tuyên bỗng chốc cười tươi,biết điều đi về phía tài xế xe đang đứng, Mạc Tư Tước trong ánh mắt hiện lên một tia u ám, cùng với Doãn Thiên Kình lần lượt đem xe nhanh chóng cách rời khỏi nhà họ Doãn.
Hai chiếc xe thể thao có phong cách riêng cực nhanh chạy trên đường,hướng thẳng về phía trước, một lúc lâu mới dừng lại trước khu mộ yên tĩnh .
Doãn Thiên Kình xuống xe trước, đi tới trước xe Mạc Tư Tước, hắn đột nhiên kéo cổ áo của hắn giận dữ hét, “Muốn thế nào mới có thể buông tha Vân Tuyên?”
Mạc Tư Tước đưa tay đẩy hắn ra,chán ghét nhíu nhíu mày nhìn ngón tay bị hắn chạm qua, lạnh lùng cười, “Như thế nào cũng không bỏ qua!”
“Mạc Tư Tước, ngươi không phải người!” Ngũ quan tuấn mỹ của Doãn Thiên Kình tức giận , căm ghét , nhưng cũng sám hối !
“Doãn Thiên Kình, Doãn Vân Tuyên và Ôn Hinh, ngươi muốn bảo vệ người nào ?” Mạc Tư Tước miệt mỏi cười nhẹ,đầu ngón tay đốt một điếu thuốc, người đàn ông này động tác tao nhã, ngay cả hút thuốc tư thế củng không giống người bình thường.
“Bất quá, hai cô gái này, một ta sẽ chơi đùa, một là đạp hư!” Mạc Tư Tước lạnh lùng cười giống như là ma vương tới từ địa ngục,có luồng tà khí từ trên người hắn phát ra, Doãn Thiên Kình luôn luôn giữ vững lập tức tan rã.
Hắn nắm chặt nắm tay, đón nhận ánh mắt cuồng vọng của hắn, nói từng chữ từng câu, “Tôi sẽ không để cho anh được như ý nguyện !”
“Mỏi mắt mong chờ!” Mạc Tư Tước cười khẽ, ném tàn thuốc trong tay đi, hai tay không kềm chế được cắm vào túi quần,đi đến ngôi mộ cách đó không xa..
“Hinh nhi, làm sao vậy?” Doãn Thiên Kình cẩn thận tỉ mỉ nhìn sắc mặt đỏ lên của Ôn Hinh, tay cô run lên,cái muỗng theo trong tay cô rơi xuống dưới đáy bàn,cô vội vã áy náy cười, ngồi xổm người xuống nhặt.
Chẳng qua là tính tình của Mạc Tư Tước đang rất tốt, đã nhanh hơn cô một bước khom người xuống,lúc Ôn Hinh đẩy ghế tựa ra ngồi chồm hổm,cách một cái bàn nhìn vẻ mặt của Mạc Tư Tước nở nụ cười đáng đánh đòn,cô hận không thể tiến lên cào hắn hai cái.
Hai người dường như là đồng thời nắm được cái muỗng, Mạc Tư Tước mờ ám xoa lên mu bàn tay của cô hai cái, Ôn Hinh vừa dùng lực rút tay lại, trừng hắn liếc mắt một cái, lấy lại cái muỗng ngồi xuống ghế.
“Lấy thêm một cái muỗng mới cho Ôn tiểu thư!” Ôn Hinh mới vừa ngồi vững,Doãn Thiên Kình bình tĩnh căn dặn người hầu.
Ôn Hinh vừa định nói không cần,cô ăn xong chuẩn bị rời đi, chỉ là ánh mắt ôn hòa của Doãn Chính Hào nhìn sang cô, miệng cô vừa mở lại nhắm lại.
Trong lòng có chút khó xử,Ôn Hinh cắn môi trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, sau đó chân của hắn lại duỗi qua cô,lúc này cô không khách khí đạp một cước tới.
Nhưng mà, bởi vì dùng sức quá mạnh, bàn cũng nhẹ nhàng rung một chút, ánh mắt mọi người nhất thời tập trung trên người cô, khuôn mặt Ôn Hinh ửng đỏ trong chốc lát liền cháy lên.
“Xin lỗi,tôi không cẩn thận đá trúng Ôn tiểu thư …” Mạc Tư Tước phong độ nhẹ nhàng mở miệng giải thích, cặp mắt màu lam có điện ki kia nhẹ nhàng nhắm lại ,hắn vừa mở miệng cho nên không có người truy cứu.
Ôn Hinh phổi tức đến muốn nổ,lúc Doãn Chính Hào rời ghế,cô vội vã cũng đứng lên, chạy rất nhanh lên lầu vào trong phòng Ôn Tố Tâm.
Mạc Tư Tước và Doãn Vân Tuyên cùng nhau đi ra ngoài cửa, đột nhiên bị Doãn Thiên Kình ngăn cản, “Vân Tuyên, anh cho tài xế chở em đến trường học,anh và Mạc tổng có việc cần bàn!”
Doãn Vân Tuyên lập tức cong miệng nhìn sang anh trai của mình.
Mạc Tư Tước nghiêng đầu, nói cẩn thận với cô gái bên cạnh, “Đi thôi! Sau khi tan học anh đến đón em!”
“Em chờ chờ anh nha!” Khuôn mặt Doãn Vân Tuyên bỗng chốc cười tươi,biết điều đi về phía tài xế xe đang đứng, Mạc Tư Tước trong ánh mắt hiện lên một tia u ám, cùng với Doãn Thiên Kình lần lượt đem xe nhanh chóng cách rời khỏi nhà họ Doãn.
Hai chiếc xe thể thao có phong cách riêng cực nhanh chạy trên đường,hướng thẳng về phía trước, một lúc lâu mới dừng lại trước khu mộ yên tĩnh .
Doãn Thiên Kình xuống xe trước, đi tới trước xe Mạc Tư Tước, hắn đột nhiên kéo cổ áo của hắn giận dữ hét, “Muốn thế nào mới có thể buông tha Vân Tuyên?”
Mạc Tư Tước đưa tay đẩy hắn ra,chán ghét nhíu nhíu mày nhìn ngón tay bị hắn chạm qua, lạnh lùng cười, “Như thế nào cũng không bỏ qua!”
“Mạc Tư Tước, ngươi không phải người!” Ngũ quan tuấn mỹ của Doãn Thiên Kình tức giận , căm ghét , nhưng cũng sám hối !
“Doãn Thiên Kình, Doãn Vân Tuyên và Ôn Hinh, ngươi muốn bảo vệ người nào ?” Mạc Tư Tước miệt mỏi cười nhẹ,đầu ngón tay đốt một điếu thuốc, người đàn ông này động tác tao nhã, ngay cả hút thuốc tư thế củng không giống người bình thường.
“Bất quá, hai cô gái này, một ta sẽ chơi đùa, một là đạp hư!” Mạc Tư Tước lạnh lùng cười giống như là ma vương tới từ địa ngục,có luồng tà khí từ trên người hắn phát ra, Doãn Thiên Kình luôn luôn giữ vững lập tức tan rã.
Hắn nắm chặt nắm tay, đón nhận ánh mắt cuồng vọng của hắn, nói từng chữ từng câu, “Tôi sẽ không để cho anh được như ý nguyện !”
“Mỏi mắt mong chờ!” Mạc Tư Tước cười khẽ, ném tàn thuốc trong tay đi, hai tay không kềm chế được cắm vào túi quần,đi đến ngôi mộ cách đó không xa..
/132
|