“Mẹ,mẹ tìm con sao?” Ôn Hinh đẩy cửa nhà kính dùng để trồng hoa ra, Ôn Tố Tâm đứng ở trong một nơi đầy Uất kim hương màu tím, cẩn thận tỉ mỉ tưới nước, hoa nở rất đẹp,từng đợt mùi thơm truyền đến,Ôn Hinh lại cảm thấy Ôn Tố Tâm đứng ở chỗ này cùng với một mảnh màu tím hoàn toàn hợp mắt.
Ngày đó rời khỏi nhà họ Dõan, sắc mặt Ôn Tố Tâm cũng không tốt, Ôn Hinh biết mục đích mẹ đến tìm cô thế nhưng cô có thể ích kỷ một lần hay không?
Ôn Tố Tâm nghe được giọng nói của cô, chậm rãi để ấm nước xuống,gương mặt ôn hòa không hé ra tình cảm gì, bà chờ Ôn Hinh đứng ở phía sau bà lúc đó bà lập tức giơ tay cho cô một cái tát,tiếp theo Ôn Hinh đột nhiên bị một lực mạnh đẩy xuống dưới ,cô trượt chân cả người đều ngã về phía chậu hoa, lòng bàn tay bị hoa cắt đứt, giống như có một cái khoang đâm vào làm tim cô truyền đến đau đớn.
Trái tim một trận co quắp,Ôn Hinh bụm mặt vẻ mặt bi thương nhìn mẹ,cô mở to đôi mắt không hiểu xảy ra chuyện gì,giương mắt nhìn mẹ của mình.
Từ trước cho đến giờ Ôn Tố Tâm không hề động tay đánh qua cô, Ôn Hinh rất muốn biết là vì cái gì có thể làm cho mẹ tức giận như vậy đến đối nỗi muốn đánh cô.
“Con tại sao có thể cùng với Mạc Tư Tước xảy ra quan hệ, như vậy không phải làm Vân Tuyên thất vọng sao?”
“Ôn Hinh, con quá làm mẹ thất vọng rồi!”
Lúc Ôn Tố Tâm ra tay một khắc kia cũng không do dự, chỉ là nhìn ánh mắt vô tội, trong lòng không đành lòng vẫn bị tức giận khác thay thế.
“Cô ấy là chị của con, không có chú Doãn con bây giờ còn có thể ngồi ở trong trường học sao,có cuộc sống như thế này sao?” vẻ mặt của Ôn Tố Tâm vô cùng đau đớn, thế nhưng Ôn Hinh phân không rõ, mẹ rốt cuộc là đang dạy cô hay là đang chỉ trích cô.
A, cô hiểu rồi thì ra bởi vì Doãn Vân Tuyên…
“Mẹ!Mẹ có hỏi qua có phải con tự nguyện hay không…” trong lòng bàn tay của Ôn Hinh bị hoa làm cho chảy máu,cô cắn răng nhịn đau chậm rãi trên mặt đất đứng lên, đôi mắt to oan ức ẩm ướt nhìn cô.
“Con mới là con ruột của mẹ mà!”
Không có giải thích, thậm chí cũng không muốn ở lại, Ôn Hinh lau nước mắt trên mặt khập khiễng đi ra ngoài, phía sau có một người mất đi màu sắc, buồn bã cúi thấp đầu xuống.
Ôn Tố Tâm đột nhiên ngậm miệng,bà cúi đầu nhìn bàn tay tê dại của mình đã đỏ lên,bà vừa rồi dùng lực mạnh như vậy đánh vào trên mặt cô, không biết là cô đau bao nhiêu….
“Tôi có phải đã làm sai hay không?” Bà nhìn lên trời thì thào hỏi.
Ôn Hinh một hơi chạy ra khỏi nhà họ Doãn,trong lòng chứa đầy hờn giận,cô chậm rãi điều hòa lại trái tim mà quên cả vết thương trên tay đang đau đớn, chẳng qua là cảm thấy không thở nổi.
Cô không rõ là bắt đầu từ khi nào thì Ôn Tố Tâm đã lựa chọn Doãn Vân Tuyên thay cho cô…
Ôn Hinh đi rất chậm, cho nên suốt đoạn đường xuống dốc cô cũng không phát hiện, phía sau có một chiếc Maybach màu đỏ vẫn theo sát cô, đợi đến ngã tư đường,cô vừa quay đầu liền thấy ngay cặp mắt màu lam mê hoặc lòng người kia.
Mạc Tư Tước theo nàng một đoạn đường, dự đóan bị cô phát hiện, mà lúc này hắn chỉ là đang đè lên cái kèn xe, liền nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Ôn Hinh xoay người, sau đó nổi giận đùng đùng đi thẳng về phía hắn, cô không đợi hắn mở miệng liền lên xe của hắn.
Mạc Tư Tước mở cửa xe, Ôn Hinh ngồi lên xe, hắn liền giẫm hạ chân ga xe rất nhanh rời khỏi nơi đó.
Ôn Hinh hít sâu hai hơi, sau đó quay đầu lại, đột nhiên nắm chặt lấy tay của hắn, đáy mắt đau khổ còn có chút cầu xin, “Mạc Tư Tước,anh có thể buông tha tôi hay không?”
Ngày đó rời khỏi nhà họ Dõan, sắc mặt Ôn Tố Tâm cũng không tốt, Ôn Hinh biết mục đích mẹ đến tìm cô thế nhưng cô có thể ích kỷ một lần hay không?
Ôn Tố Tâm nghe được giọng nói của cô, chậm rãi để ấm nước xuống,gương mặt ôn hòa không hé ra tình cảm gì, bà chờ Ôn Hinh đứng ở phía sau bà lúc đó bà lập tức giơ tay cho cô một cái tát,tiếp theo Ôn Hinh đột nhiên bị một lực mạnh đẩy xuống dưới ,cô trượt chân cả người đều ngã về phía chậu hoa, lòng bàn tay bị hoa cắt đứt, giống như có một cái khoang đâm vào làm tim cô truyền đến đau đớn.
Trái tim một trận co quắp,Ôn Hinh bụm mặt vẻ mặt bi thương nhìn mẹ,cô mở to đôi mắt không hiểu xảy ra chuyện gì,giương mắt nhìn mẹ của mình.
Từ trước cho đến giờ Ôn Tố Tâm không hề động tay đánh qua cô, Ôn Hinh rất muốn biết là vì cái gì có thể làm cho mẹ tức giận như vậy đến đối nỗi muốn đánh cô.
“Con tại sao có thể cùng với Mạc Tư Tước xảy ra quan hệ, như vậy không phải làm Vân Tuyên thất vọng sao?”
“Ôn Hinh, con quá làm mẹ thất vọng rồi!”
Lúc Ôn Tố Tâm ra tay một khắc kia cũng không do dự, chỉ là nhìn ánh mắt vô tội, trong lòng không đành lòng vẫn bị tức giận khác thay thế.
“Cô ấy là chị của con, không có chú Doãn con bây giờ còn có thể ngồi ở trong trường học sao,có cuộc sống như thế này sao?” vẻ mặt của Ôn Tố Tâm vô cùng đau đớn, thế nhưng Ôn Hinh phân không rõ, mẹ rốt cuộc là đang dạy cô hay là đang chỉ trích cô.
A, cô hiểu rồi thì ra bởi vì Doãn Vân Tuyên…
“Mẹ!Mẹ có hỏi qua có phải con tự nguyện hay không…” trong lòng bàn tay của Ôn Hinh bị hoa làm cho chảy máu,cô cắn răng nhịn đau chậm rãi trên mặt đất đứng lên, đôi mắt to oan ức ẩm ướt nhìn cô.
“Con mới là con ruột của mẹ mà!”
Không có giải thích, thậm chí cũng không muốn ở lại, Ôn Hinh lau nước mắt trên mặt khập khiễng đi ra ngoài, phía sau có một người mất đi màu sắc, buồn bã cúi thấp đầu xuống.
Ôn Tố Tâm đột nhiên ngậm miệng,bà cúi đầu nhìn bàn tay tê dại của mình đã đỏ lên,bà vừa rồi dùng lực mạnh như vậy đánh vào trên mặt cô, không biết là cô đau bao nhiêu….
“Tôi có phải đã làm sai hay không?” Bà nhìn lên trời thì thào hỏi.
Ôn Hinh một hơi chạy ra khỏi nhà họ Doãn,trong lòng chứa đầy hờn giận,cô chậm rãi điều hòa lại trái tim mà quên cả vết thương trên tay đang đau đớn, chẳng qua là cảm thấy không thở nổi.
Cô không rõ là bắt đầu từ khi nào thì Ôn Tố Tâm đã lựa chọn Doãn Vân Tuyên thay cho cô…
Ôn Hinh đi rất chậm, cho nên suốt đoạn đường xuống dốc cô cũng không phát hiện, phía sau có một chiếc Maybach màu đỏ vẫn theo sát cô, đợi đến ngã tư đường,cô vừa quay đầu liền thấy ngay cặp mắt màu lam mê hoặc lòng người kia.
Mạc Tư Tước theo nàng một đoạn đường, dự đóan bị cô phát hiện, mà lúc này hắn chỉ là đang đè lên cái kèn xe, liền nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Ôn Hinh xoay người, sau đó nổi giận đùng đùng đi thẳng về phía hắn, cô không đợi hắn mở miệng liền lên xe của hắn.
Mạc Tư Tước mở cửa xe, Ôn Hinh ngồi lên xe, hắn liền giẫm hạ chân ga xe rất nhanh rời khỏi nơi đó.
Ôn Hinh hít sâu hai hơi, sau đó quay đầu lại, đột nhiên nắm chặt lấy tay của hắn, đáy mắt đau khổ còn có chút cầu xin, “Mạc Tư Tước,anh có thể buông tha tôi hay không?”
/132
|