Gia tộc Chris rất lớn. Mạc Tư Tước có vài người chú và anh, đối với hắn một mình thừa hưởng quyền thừa kế đều tỏ vẻ nghi ngờ và đố kị.
Chẳng qua là quyền hành hiện tại cũng có phần của người đàn ông mắt xanh trước mắt này!
Ôn Hinh thiếu chút nữa đã bị con ngươi mê hoặc này hút vào, không đợi cô mở miệng, người đàn ông giống như hoàng tử kia thực hiện lễ nghi, sau đó nắm tay nàng kéo vào trong sàn nhảy.
“Chúng ta đã gặp qua!” Ôn Hinh nhìn hắn cười mỉm, khẳng định nói.
Daniel nhìn tròng mắt đen sáng của cô cười nhạt, sau đó hắn cũng rất khẳng định nói một câu, “Chúng ta sau này còn có gặp lại!”
Trong sàn nhảy càng ngày càng nhiều cặp đôi, Ôn Hinh cũng không am hiểu nhảy waltz, thế nhưng dưới sự hướng dẫn của Daniel cứ bước theo nhịp, gần gũi nhìn hắn, Ôn Hinh cảm thấy người đàn ông này trên người tràn ngập hơi thở lạnh như băng làm cho người ta không dễ tới gần.
Thời gian nửa điệu nhảy, âm nhạc đột nhiên thay đổi.Thân thể Ôn Hinh đột nhiên bị xoay tròn một trăm tám mươi độ, nàng chỉ nghe được bên tai truyền đến một giọng nói dễ nghe, người đàn ông trước mặt cô đã đổi thành Mạc Tư Tước.
Mạc Tư Tước nắm lấy tay trái của cô, cảm giác được trong lòng bàn tay của cô có vết thương chạm vào tay hắn, ánh mắt hắn trầm xuống, khóe miệng tươi cười cứng một chút, rất nhanh lại khôi phục trêu đùa, “Có vui không?”
“Người ấy là cậu anh sao?” Vừa rồi Mạc Tư Tước và Daniel trao đổi bạn nhảy lúc, nàng là nghe được hắn gọi người kia là Daniel . Chẳng qua là tuổi tác của bọn họ dường như ko xê xích bao nhiêu.
“Cách xa hắn một chút biết không?” hơi thở của Mạc Tư Tước thoáng cái xâm nhập vào vành tai cô. Ôn Hinh bị động bị hắn vòng vào trong lòng, lại nghe được giọng nói nhỏ, “Hắn rất nguy hiểm…”
“Mạc Tư Tước, chúng ta lúc nào về nước?” Ôn Hinh không để ý đến ám hiệu của hắn, mà là hỏi sang một vấn đề khác.
Mạc Tư Tước cũng không có tức giận, chỉ là ôm chặt lấy côhơn,eo của cô rất nhỏ, hai tay hắn có thể ôm hết.
“Ôn Hinh, tin tôi một lần, được chứ?”
“Ngày đính hôn,tôi cam đoan cô có thể về kịp!”
“Chẳng qua là hai ngày này, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi…”
Giọng nói của Mạc Tư Tước nứơc đá, không nặng không nhẹ rơi vào trong tai Ôn Hinh, cô như bị quỷ thần sai khiến gật đầu.
Cô nhìn theo đáy mắt hắn thấy được chân tình thật lòng,cô biết hắn sẽ không lừa gạt cô!
Hai tay cô chậm rãi vòng lên cổ hắn thật chặt .Ôn Hinh không có phát hiện, phía sau cách đó không xa, có ánh mắt lưỡng đạo hứng thú nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Giữa trưa đêm đồng hồ báo đã đến mười hai giờ, tiệc tối kết thúc, Ôn Hinh quay đầu nhìn đám con gái xinh đẹp bao vây vào Mạc Tư Tước, khóe môi cô giương lên, đi ra khỏicung điện.
Đã quá mười hai giờ, công chúa trong mơ cũng nên tỉnh.
Trong lúc đó cô hoảng hốt, dưới chân cô có mộ thân thể nghiêng nghiên, một chiếc giày liền từ trên bậc thang chảy xuống,cô kinh hô một tiếng, một chiếc giày đã rơi xuống mấy chục bậc thang phía dứơi , một người đàn ông anh tuấn đã giúp cô nhặt giầy lên.Sau đó từng bước từng bước đi đến bên cạnh cô.
Cho đến khi đứng lại trước mặt cô, hắn đột nhiên xoay người, đem giày thủy tinh màu hồng đưa dưới chân cô.
Ôn Hinh lộ vẻ xúc động, e lệ đưa ra chân, sau đó khi hắn nâng chân nàng lên,cô lễ phép nói, “Cám ơn!”
Người đầu tiên mang giày cho cô,lại là người đàn ông xa lạ này!
“Tiện tay thôi mà!” Con mắt của người đàn ông này chói lọi như sap, màu sắc lại là màu hổ phách .Ôn Hinh ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt của hắn, đó là một người đàn ông cực kỳ tuấn mỹ, mũi thẳng, cánh môi mỏng manh,mái tóc rất mỏng.
Ôn Hinh về sau mới biết được, thì ra ở Anh quốc Luân Đôn, cô đã gặp một người đàn ông, lại là người đứng đầu mafia Italia sâu xa khó hiểu—— Lôi Ân!!!
Chẳng qua là quyền hành hiện tại cũng có phần của người đàn ông mắt xanh trước mắt này!
Ôn Hinh thiếu chút nữa đã bị con ngươi mê hoặc này hút vào, không đợi cô mở miệng, người đàn ông giống như hoàng tử kia thực hiện lễ nghi, sau đó nắm tay nàng kéo vào trong sàn nhảy.
“Chúng ta đã gặp qua!” Ôn Hinh nhìn hắn cười mỉm, khẳng định nói.
Daniel nhìn tròng mắt đen sáng của cô cười nhạt, sau đó hắn cũng rất khẳng định nói một câu, “Chúng ta sau này còn có gặp lại!”
Trong sàn nhảy càng ngày càng nhiều cặp đôi, Ôn Hinh cũng không am hiểu nhảy waltz, thế nhưng dưới sự hướng dẫn của Daniel cứ bước theo nhịp, gần gũi nhìn hắn, Ôn Hinh cảm thấy người đàn ông này trên người tràn ngập hơi thở lạnh như băng làm cho người ta không dễ tới gần.
Thời gian nửa điệu nhảy, âm nhạc đột nhiên thay đổi.Thân thể Ôn Hinh đột nhiên bị xoay tròn một trăm tám mươi độ, nàng chỉ nghe được bên tai truyền đến một giọng nói dễ nghe, người đàn ông trước mặt cô đã đổi thành Mạc Tư Tước.
Mạc Tư Tước nắm lấy tay trái của cô, cảm giác được trong lòng bàn tay của cô có vết thương chạm vào tay hắn, ánh mắt hắn trầm xuống, khóe miệng tươi cười cứng một chút, rất nhanh lại khôi phục trêu đùa, “Có vui không?”
“Người ấy là cậu anh sao?” Vừa rồi Mạc Tư Tước và Daniel trao đổi bạn nhảy lúc, nàng là nghe được hắn gọi người kia là Daniel . Chẳng qua là tuổi tác của bọn họ dường như ko xê xích bao nhiêu.
“Cách xa hắn một chút biết không?” hơi thở của Mạc Tư Tước thoáng cái xâm nhập vào vành tai cô. Ôn Hinh bị động bị hắn vòng vào trong lòng, lại nghe được giọng nói nhỏ, “Hắn rất nguy hiểm…”
“Mạc Tư Tước, chúng ta lúc nào về nước?” Ôn Hinh không để ý đến ám hiệu của hắn, mà là hỏi sang một vấn đề khác.
Mạc Tư Tước cũng không có tức giận, chỉ là ôm chặt lấy côhơn,eo của cô rất nhỏ, hai tay hắn có thể ôm hết.
“Ôn Hinh, tin tôi một lần, được chứ?”
“Ngày đính hôn,tôi cam đoan cô có thể về kịp!”
“Chẳng qua là hai ngày này, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi…”
Giọng nói của Mạc Tư Tước nứơc đá, không nặng không nhẹ rơi vào trong tai Ôn Hinh, cô như bị quỷ thần sai khiến gật đầu.
Cô nhìn theo đáy mắt hắn thấy được chân tình thật lòng,cô biết hắn sẽ không lừa gạt cô!
Hai tay cô chậm rãi vòng lên cổ hắn thật chặt .Ôn Hinh không có phát hiện, phía sau cách đó không xa, có ánh mắt lưỡng đạo hứng thú nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Giữa trưa đêm đồng hồ báo đã đến mười hai giờ, tiệc tối kết thúc, Ôn Hinh quay đầu nhìn đám con gái xinh đẹp bao vây vào Mạc Tư Tước, khóe môi cô giương lên, đi ra khỏicung điện.
Đã quá mười hai giờ, công chúa trong mơ cũng nên tỉnh.
Trong lúc đó cô hoảng hốt, dưới chân cô có mộ thân thể nghiêng nghiên, một chiếc giày liền từ trên bậc thang chảy xuống,cô kinh hô một tiếng, một chiếc giày đã rơi xuống mấy chục bậc thang phía dứơi , một người đàn ông anh tuấn đã giúp cô nhặt giầy lên.Sau đó từng bước từng bước đi đến bên cạnh cô.
Cho đến khi đứng lại trước mặt cô, hắn đột nhiên xoay người, đem giày thủy tinh màu hồng đưa dưới chân cô.
Ôn Hinh lộ vẻ xúc động, e lệ đưa ra chân, sau đó khi hắn nâng chân nàng lên,cô lễ phép nói, “Cám ơn!”
Người đầu tiên mang giày cho cô,lại là người đàn ông xa lạ này!
“Tiện tay thôi mà!” Con mắt của người đàn ông này chói lọi như sap, màu sắc lại là màu hổ phách .Ôn Hinh ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt của hắn, đó là một người đàn ông cực kỳ tuấn mỹ, mũi thẳng, cánh môi mỏng manh,mái tóc rất mỏng.
Ôn Hinh về sau mới biết được, thì ra ở Anh quốc Luân Đôn, cô đã gặp một người đàn ông, lại là người đứng đầu mafia Italia sâu xa khó hiểu—— Lôi Ân!!!
/132
|