Không có gì, so với vui mừng này cô càng thấy vui hơn!
Ôn Hinh mấp máy đôi môi bị cô cắn đến tím bầm, cô dùng hết khí lực toàn thân thoát khỏi tay,sắc mặt Mạc Tư Tước tối sầm, lúc cô vội vã xoay người là lúc con ngươi sáng lấp lánh của hắn cũng bỗng ảm đạm xuống.
“Tôi đã biết!” Mắt Ôn Hinh đỏ hồng giữ không cho những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, đó là cô còn muốn vì mình lưu lại một tia tôn nghiêm cuối cùng, cô xoay người bỏ đi, không hề liếc hắn một cái.
Chỉ để lại ba chữ kia, cô biết từ mới bắt đầu, hắn đối với cô cũng không phải là thật sự.
Cô rõ ràng nghe thấy âm thanh thanh thúy rơi xuống,nặng trĩu,đó là thanh âm cõi lòng tan nát…
Bước chân của hắn dường như muốn theo cô đi ra ngoài, người phụ nữ phía sau không cam lòng cản trở đường đi hắn, cánh tay gắt gao kéo cánh tay hắn, “Tước, thời gian đã đến, chúng ta cùng đi khui sâm banh đi!”
Ánh mắt Mạc Tư Tước lạnh lẽo, ngoài dự liệu của cô hắn bắt lấy cái cổ của cô,hắn nghiêng người lên phía trước, ghé vào tai cô nói, “Doãn Vân Tuyên, vị trí Mạc thiếu phu nhân không phải dễ ngồi,cô ngồi vững cho tôi !”
Doãn Vân Tuyên chưa thấy qua Mạc Tư Tước cười đến khát máu như thế, hắn bây giờ nhìn qua cực kỳ giống sư tử ngủ say vừa mới tỉnh , giương máu phun ngụm lớn, đối với cô tàn bạo giơ răng nanh.
Mạc Tư Tước dùng sức bóp cổ cô, sau đó phút chốc đem cô ta đẩy ra, trực tiếp đi khỏi đại sảnh,xung quanh bị không khí lạnh chấn động đều lùi lại vài bước , dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía người đàn ông áo trắng.
Mạc Tư Tước vươn cánh tay, một tay chỉ hướng đèn treo, tàn nhẫn nói, “Nghi thức đính hôn hủy bỏ, nhưng Doãn Vân Tuyên từ hôm nay trở đi chính thức là vị hôn thê của Mạc Tư Tước!”
Mạc Tư Tước nói xong một câu như ném hai quả bom, làm cho mọi người trở tay không kịp, bao gồm Doãn Vân Tuyên, cô rưng rưng cắn răng, nhìn bong dáng Mạc Tư Tước vô tình rời đi, khách khứa tới tham gia yến tiệc đã đi qua nịnh bợ cô ta, cho dù là nghi lễ đính hôn đã bị hủy bỏ, cô lại được chính miệng Mạc Tư Tước công nhận cô là vị hôn thê của hắn!
*************
Ôn Hinh đi một vòng lớn dọc theo quảng trường trung tâm cuối cùng qua cầu vượt, đến khi cô cảm giác được dưới chân truyền đến một trận đau nhức không thể chịu đựng, cô cúi đầu, nhìn chính bàn chân trần trụi của mình sưng đỏ, nước mắt trước đó che giấu giờ từ từ rơi xuống.
Ôn Hinh ngồi xổm người xuống ôm đầu gối, rốt cuộc sụp đổ òa khóc.
Từ trong khách sạn đi ra, cô liền cởi bỏ giày cao gót,bỏ mũ xuống, cô thậm chí muốn cởi cả quần áo tượng trưng cho sự sỉ nhục trên người xuống, tất cả chuyện có liên quan đến người đàn ông kia, toàn bộ cô đều không muốn!
Ôn Hinh không ngừng cọ xát chiếc vòng trên tay, muốn đem chiếc vòng tay tháo ra,chẳng qua là mặc cho cô dùng sức như thế nào, cổ tay bị sước da nhưng vẫn phí công, trên chiếc vòng tay nhiễm máu tươi của cô, màu sắc càng trở nên trong sáng linh lung.
“Ôn Hinh,cô thực sự là người ngốc nhất trên đời!” Ôn Hinh rũ tay xuống, không thể tiếp tục tổn thương tới mình, thân thể là của cô, nếu ngay cả chính cô cũng không yêu quý, còn có ai sẽ yêu quý cô?
Cô từng nghe qua một câu nói như vậy, thời gian khổ sở chỉ cần hướng nhìn bầu trời, như vậy nước mắt sẽ không chảy ra.
Ôn Hinh cố gắng ngửa đầu, trong mắt một mảnh khô khốc, cô đưa tay lên mặt xoa xoa nhưng nước mắt lại chảy vào trong lòng của cô,cô nghe thấy tim của mình đang khóc.
Ôn Hinh,cô có phải bị bệnh hay không? Cô cười thống khổ đúng vậy cô có bệnh,lòng của cô sinh bệnh , đã lâu thật lâu…
Ôn Hinh mấp máy đôi môi bị cô cắn đến tím bầm, cô dùng hết khí lực toàn thân thoát khỏi tay,sắc mặt Mạc Tư Tước tối sầm, lúc cô vội vã xoay người là lúc con ngươi sáng lấp lánh của hắn cũng bỗng ảm đạm xuống.
“Tôi đã biết!” Mắt Ôn Hinh đỏ hồng giữ không cho những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, đó là cô còn muốn vì mình lưu lại một tia tôn nghiêm cuối cùng, cô xoay người bỏ đi, không hề liếc hắn một cái.
Chỉ để lại ba chữ kia, cô biết từ mới bắt đầu, hắn đối với cô cũng không phải là thật sự.
Cô rõ ràng nghe thấy âm thanh thanh thúy rơi xuống,nặng trĩu,đó là thanh âm cõi lòng tan nát…
Bước chân của hắn dường như muốn theo cô đi ra ngoài, người phụ nữ phía sau không cam lòng cản trở đường đi hắn, cánh tay gắt gao kéo cánh tay hắn, “Tước, thời gian đã đến, chúng ta cùng đi khui sâm banh đi!”
Ánh mắt Mạc Tư Tước lạnh lẽo, ngoài dự liệu của cô hắn bắt lấy cái cổ của cô,hắn nghiêng người lên phía trước, ghé vào tai cô nói, “Doãn Vân Tuyên, vị trí Mạc thiếu phu nhân không phải dễ ngồi,cô ngồi vững cho tôi !”
Doãn Vân Tuyên chưa thấy qua Mạc Tư Tước cười đến khát máu như thế, hắn bây giờ nhìn qua cực kỳ giống sư tử ngủ say vừa mới tỉnh , giương máu phun ngụm lớn, đối với cô tàn bạo giơ răng nanh.
Mạc Tư Tước dùng sức bóp cổ cô, sau đó phút chốc đem cô ta đẩy ra, trực tiếp đi khỏi đại sảnh,xung quanh bị không khí lạnh chấn động đều lùi lại vài bước , dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía người đàn ông áo trắng.
Mạc Tư Tước vươn cánh tay, một tay chỉ hướng đèn treo, tàn nhẫn nói, “Nghi thức đính hôn hủy bỏ, nhưng Doãn Vân Tuyên từ hôm nay trở đi chính thức là vị hôn thê của Mạc Tư Tước!”
Mạc Tư Tước nói xong một câu như ném hai quả bom, làm cho mọi người trở tay không kịp, bao gồm Doãn Vân Tuyên, cô rưng rưng cắn răng, nhìn bong dáng Mạc Tư Tước vô tình rời đi, khách khứa tới tham gia yến tiệc đã đi qua nịnh bợ cô ta, cho dù là nghi lễ đính hôn đã bị hủy bỏ, cô lại được chính miệng Mạc Tư Tước công nhận cô là vị hôn thê của hắn!
*************
Ôn Hinh đi một vòng lớn dọc theo quảng trường trung tâm cuối cùng qua cầu vượt, đến khi cô cảm giác được dưới chân truyền đến một trận đau nhức không thể chịu đựng, cô cúi đầu, nhìn chính bàn chân trần trụi của mình sưng đỏ, nước mắt trước đó che giấu giờ từ từ rơi xuống.
Ôn Hinh ngồi xổm người xuống ôm đầu gối, rốt cuộc sụp đổ òa khóc.
Từ trong khách sạn đi ra, cô liền cởi bỏ giày cao gót,bỏ mũ xuống, cô thậm chí muốn cởi cả quần áo tượng trưng cho sự sỉ nhục trên người xuống, tất cả chuyện có liên quan đến người đàn ông kia, toàn bộ cô đều không muốn!
Ôn Hinh không ngừng cọ xát chiếc vòng trên tay, muốn đem chiếc vòng tay tháo ra,chẳng qua là mặc cho cô dùng sức như thế nào, cổ tay bị sước da nhưng vẫn phí công, trên chiếc vòng tay nhiễm máu tươi của cô, màu sắc càng trở nên trong sáng linh lung.
“Ôn Hinh,cô thực sự là người ngốc nhất trên đời!” Ôn Hinh rũ tay xuống, không thể tiếp tục tổn thương tới mình, thân thể là của cô, nếu ngay cả chính cô cũng không yêu quý, còn có ai sẽ yêu quý cô?
Cô từng nghe qua một câu nói như vậy, thời gian khổ sở chỉ cần hướng nhìn bầu trời, như vậy nước mắt sẽ không chảy ra.
Ôn Hinh cố gắng ngửa đầu, trong mắt một mảnh khô khốc, cô đưa tay lên mặt xoa xoa nhưng nước mắt lại chảy vào trong lòng của cô,cô nghe thấy tim của mình đang khóc.
Ôn Hinh,cô có phải bị bệnh hay không? Cô cười thống khổ đúng vậy cô có bệnh,lòng của cô sinh bệnh , đã lâu thật lâu…
/132
|