Tuy rằng dọc đường đi, Văn Trạch đã giúp Lạc Thưởng Nhi chuẩn bị tinh thần sẵn, nói với cô mẹ anh đặc biệt yêu mến con gái nhưng cô vẫn cảm thấy lo sợ.
Bà Văn sống ở khu biệt thự hoa viên ở ngoại thành, nơi đó vốn là khu biệt thự lớn nhất, nhà của Văn Trạch nằm ở bên trong khu.
Văn Trạch nắm tay Lạc Thưởng Nhi vào cửa, cô có hơi khẩn trương, tay cô nắm chặt tay Văn Trạch.
- Mẹ, Thưởng Nhi tới rồi.
Văn Trạch thoải mái quay đầu lại nhìn cô cười cười giúp cô bớt căng thẳng.
Trong phòng khách, một người phụ nữ khí chất cao nhã, vẻ mặt kiêu ngạo ngồi ngay ngắn trên ghế salon màu trắng bằng da thật. trên ghế salon lót thêm cái đệm bằng lông lạc đà dày nặng làm cho người phụ nữ trước mặt càng cao quý hơn.
Người phụ nữ nghe thấy giọng nói của con trai, quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn hai người:
- Có vợ là quên mẹ, còn biết về nhà sao? – Bà Văn cất tiếng, ngữ khí không tốt.
Bây giờ Lạc Thưởng Nhi mới nhìn rõ ràng hình dáng của mẹ Văn, da dẻ trắng như tuyết, nõn nà mà không có nếp nhăn nào, đôi mắt sáng rạng rỡ đặc biệt có thần, cái cổ cao xinh đẹp, đôi chân dài thon nhỏ, tròn mắt nhìn chằm chằm làm cô sởn cả tóc gáy.
Lạc Thưởng Nhi nghĩ thầm: Mẹ Văn Trạch thật xinh đẹp!
Bà Văn nói:
- Nhìn cái gì?! Còn không biết chào hỏi à?
Lạc Thưởng Nhi trong lòng run sợ:
- Mẹ, con là Lạc Thưởng Nhi, chúng con đã về.
Văn Trạch ôm trán, cảm thấy đau đầu.
Anh còn chưa kịp lên tiếng, bà Văn đã nhảy khỏi ghế salon, tung tăng chạy đến hai người trước mặt, miệng hoan hỉ cười nói, vui mừng ra mặt:
- Mẹ giả bộ làm mẹ chồng hung dữ có giống hay không? Rất giống đúng không?
Bà bỗng nhiên kéo tay Lạc Thưởng Nhi:
- Mẹ khổ luyện lâu lắm đó, có dọa con sợ không? Có không?
Bà Văn cười cười như con nít, ra vẻ hài lòng, sắc mặt bà thay đổi trong nháy mắt làm Lạc Thưởng Nhi sững sờ kinh ngạc, nhất thời không biết nói gì.
- Haha! Đúng là không uổn công mẹ tập cả buổi chiều! – Bà Văn cực kỳ đắc ý.
- Để mẹ nhìn xem, nhìn xem, cô gái này thật sự rất xinh xắn, mười mấy tuổi rồi? – Bà Văn nhéo nhéo hai má trắng nõn, mềm mại của Lạc Thưởng Nhi – Oa!thật đã tay!
Văn Trạch cảm thấy thật mất mặt.
- Mẹ, tụi con vẫn còn đang đứng trước cửa.
- A! Mau vào, mau vào nhà! không thể để con dâu mệt được! – Bà Văn kéo Lạc Thưởng Nhi, khoác vai cô cách thân mật, quăng con trai ra đằng sau – Con bé này, dáng dấp thật đẹp mắt, nhìn trong veo như giọt nước thế nào sao lại để Văn Trạch gạt về nhà vậy con?!
Văn Trạch há hốc mồm, Lạc Thưởng Nhi cũng há hốc mồm, còn chưa dám mở miệng nói chuyện.
- Tới đây ngồi xuống nào!
Bà Văn kéo Lạc Thưởng Nhi ngồi trên ghế salon, ném áo choàng sang một bên, nhìn thẳng vào cô gái nhỏ, miệng khẽ nhếch:
- Aiz! Phải chi mẹ cũng có được đứa con gái như vậy, nhỏ nhắn thế này! Làm cho người ta thật thích!
Lúc này, bà Văn hận không thể đem cô gái nhỏ trước mắt biến thành một đứa trẻ sau đó hôn lên má cô vài cái. Nhưng mà cô bé này đã lớn vậy rồi, làm như thế thật không lịch sự cho lắm... bà Văn tiếc nuối nghĩ ngợi.
- nói cho mẹ nghe xem, Văn Trạch nó có bắt nạt con không? Bắt nạt con ra sao?
Lạc Thưởng Nhi ngạc nhiên nhìn mẹ Văn Trạch, vẫn cảm thấy hơi khó thích ứng được với tình huống thế này:
- Anh ấy... không...
Bà Văn vỗ đùi:
- Mẹ biết ngay là cái thằng này muốn cưới vợ trẻ cho dễ bắt nạt mà, nó không có ý tốt đâu! Nó bắt nạt con ra sao?
Lạc Thưởng Nhi mắt chữ A miệng chữ O.
Mặc dù Văn Trạch biết sẽ thế này, nhưng không ngờ mẹ anh lại.... Mẹ à, mẹ đừng gây khó dễ cho con nữa được không?
- Hay là con qua đây ở với mẹ luôn đi!
Văn Trạch không thể nhịn được nữa:
- Mẹ! Thời gian đùa giỡn chấm dứt!
Mẹ Văn Trạch cười hì hì đứng lên:
- Con trai, đừng tức giận! Con sẽ làm con dâu của mẹ sợ đó!
Bà quay đầu nhìn cô con dâu nãy giờ không nói lời nào:
- Sao con không nói gì hết vậy? – Giọng nói thật nhỏ nhẹ, thật dịu dàng – Bà Văn vỗ đầu một cái – Lúc mẹ mang thai tâm trạng cũng không tốt, nên cái gì cũng không muốn nói, có phải con có thai không?
- HẢ?!
Hai người trố mắt nhìn nhau. Mẹ à, mẹ đang tự biên tự diễn đó ư?
Hôm nay Lạc Thưởng Nhi coi như đã được nhìn tận mắt người mẹ cực phẩm dở hơi của Văn Trạch.
Cơm nước xong, Lạc Thưởng Nhi ngồi nói chuyện với mẹ chồng, kiên nhẫn từng chút giải thích cô không có bị Văn Trạch bắt nạt, thế nhưng mẹ chồng lại cứ nhất quyết hỏi cô bị bắt nạt thế. Làm cô phải lại một lần nữa giải thích lại từ đầu những gì vừa nói.
Văn Trạch mặt đen xì, ngồi một bên không nói lời nào. Hôm nay mẹ anh thật sự là hưng phấn quá mức tưởng tượng rồi.
Nhắc đến chuyện mang thai Lạc Thưởng Nhi đỏ mặt im lặng không nói lời nào.
Bà Văn nhìn qua nhìn lại, trong đầu tính toán.
Lạc Thưởng Nhi vừa mới vào phòng tắm không lâu, bà Văn mượn cớ có thể Lạc Thưởng Nhi sẽ không quen với thiết bị phòng tắm cao cấp của nhà họ, liền đẩy luôn Văn Trạch vào phòng tắm. Sau đó khóa cửa lại cười gian xảo:
- Để xem làm sao hai đứa ra ngoài được! Hừ! Mẹ đã nương tay lắm rồi đó!
Văn Trạch ở bên trong đập cửa:
- Mẹ! Mẹ đùa quá trớn rồi đó!
Lạc Thưởng Nhi ôm lấy thân thể chỉ còn đồ lót trên người, cũng muốn khóc không kém:
- Mẹ, con còn phải đi tắm!
Văn Trạch đưa lưng về phía Lạc Thưởng Nhi, mặt đối diện với cửa, thở dài
- đây là mẹ đang trách chúng ta, mẹ trách chúng ta sao không về gặp mẹ sớm một chút. Dạo trước anh bận rộn quá nên không quan tâm đến mẹ..
Lạc Thưởng Nhi hơi mủi lòng, ngoài mặt mẹ anh nói cười ầm ĩ tưởng chừng như rất vui vẻ, nhưng thật ra bà ấy rất cô đơn.
- Ba mẹ anh tình cảm rất tốt. Họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, từ nhỏ anh đã biết chuyện này. Chỉ là anh nghĩ tính cách hoạt bát sôi nổi của mẹ sẽ giảm bớt sau cái chết của ba anh. – Văn Trạch từ từ xoay người, giọng nói có phần trầm xuống – Nhưng ngược lại mẹ ở trước mặt anh luôn giả vờ vui vẻ, không tim không phổi, vô tư đùa giỡn, không lo không buồn. Kỳ thật anh biết, mẹ sợ anh lo lắng. Có lần anh đi ngang qua phòng mẹ, nghe được tiếng mẹ đang khóc, còn gọi tên ba anh như thể ông vẫn còn sống vậy.
Văn Trạch tới gần Lạc Thưởng Nhi, cầm khăn tắm khoác lên người cô, động tác chậm rãi, từ từ ôm cô:
- thật lòng anh rất buồn, nhưng không dám nói. Trong phòng mẹ đến giờ vẫn còn cất giữ tro cốt của ba, mẹ đau đớn, lại không thể nói với ai, trong lòng khổ sở lại phải giả bộ kiên cường.
Lạc Thưởng Nhi nghe vậy, trong lòng buồn bã, cô vươn tay vỗ nhẹ lưng của Văn Trạch:
- Sau này mỗi khi rãnh rỗi, chúng ta thường xuyên đến thăm mẹ, chăm sóc mẹ nhiều hơn. Mẹ đáng yêu như vậy, luôn cố gắng tươi cười trước mặt chúng ta, sao chúng ta nỡ để mẹ cô đơn một mình khổ sở được chứ.
Văn Trạch nhẹ nhàng cười:
- Cảm ơn em, Thưởng Nhi.
Hai người ôm nhau ngày càng chặt, giống như sẽ không bao giờ tách ra.
Ngoài cửa, nước mắt bà Văn không ngừng rơi. Bà cố tình tạo ra tiếng bước chân thật lớn giả bộ như đã rời đi nhưng thật ra bà đã rón rén quay lại cánh cửa nghe lén hai người bọn họ từ lúc nào.
/59
|