Thật ra, đối với chuyện mình đã trở thành vợ của người ta, Lạc Thưởng Nhi vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Hình ảnh Văn Trạch xuống xe trước cục dân chính sáng nay vẫn còn đang hiện hữu trước mắt.
Trước cửa cục dân chính, Văn Trạch bỗng nhiên xoay người nhìn cô chăm chăm:
- Nếu bây giờ em hối hận vẫn còn kịp – Giọng nói anh trầm ấm, có một chút dịu dàng và hiền lành.
- Chúng ta vào thôi – Sau đó cô bước vào trước, không cho phép mình chùn bước.
Sau lưng cô, Văn Trạch khựng lại mấy giây, sau đó cũng sải bước theo sau. Cửa lớn phía sau hai người họ từ từ khép lại, cuối cùng hoàn toàn đóng kín, không còn một khe hở.
***
Nhân viên làm việc nhìn giấy chứng minh của hai người, thật sự không nhịn được cười hỏi:
- Hai người quen nhau lâu rồi sao?
Nếu không ai lại đi đăng ký kết hôn vào ngày sinh nhật tuổi 20 của mình chứ?! Chỉ có thể là không thể đợi được nữa.
Nhìn hai người trước mắt, người đàn ông anh tuấn phi phàm, diện bộ âu phục, dáng vẻ phong độ, là điển hình của mẫu đàn ông chính chắn, sự nghiệp ổn định; cô gái xinh đẹp trong sáng, vẫn còn dáng vẻ của một nữ sinh. Nhìn thế nào thì hai người họ cũng chỉ giống như hơn kém nhau có 4, 5 tuổi thôi.
Hay là có chuyện gì khó nói? Người kia như có như không liếc mắt nhìn về phía bụng của Lạc Thưởng Nhi.
Hành động này khiến cho Lạc Thưởng Nhi bối rối.
Cuối cùng, họ vẫn có thể thuận lợi cầm giấy hôn thú trong tay.
Ra đến cửa, cả hai đều cảm thấy mơ hồ: Chỉ đơn giản như vậy... Từ nay bọn họ sẽ dính chặt với nhau, không rời không bỏ.
Giữa trưa, hai người đi đến trung tâm giải trí lớn nhất của thành phố Giang Nam để gặp bạn bè của Văn Trạch.
Lạc Thưởng Nhi cảm thấy rất kỳ lạ. Một người tính tình điềm tĩnh như Văn Trạch sao lại có đám bạn thích giương nanh múa vuốt như thế chứ. Mấy người đang ông xung huynh gọi đệ đó trêu chọc khiến cho cô mặt đỏ tim đập. Càng bực bội hơn là Văn Trạch chỉ ngồi một bên uống rượu cười cười, nhìn cô trở thành trò tiêu khiển của mọi người.
- Chị dâu, tối nay chị chịu đựng một chút. Anh Văn đã nhịn nhiều năm. Chị có từng thấy thằng đàn ông nào đến 30 tuổi vẫn còn là xử nam chưa? Người như vậy chính là quái vật sống! Quái vật đó!
Một người khác lại chen vào:
- Anh Văn chẳng khác nào một ông già khó chịu. Chị dâu, chị còn trẻ như vậy sao lại đồng ý lấy anh ấy thế? Chị dâu nhìn tôi xem. Tôi vừa trẻ lại vừa có thể lực không tốt hơn sao?
Rốt cuộc Văn Trạch không nhịn nổi nữa, ngồi trên ghế giơ chân đạp cho thằng nhóc kia một cước:
- Cậu cút đi chỗ khác! – Tư thế không thuận nhưng không ảnh hưởng gì đến động tác lưu loát của anh.
***
- Đợi đến lúc Lạc thị vượt qua cơn khủng hoảng, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ và đi hưởng tuần trăng mật. Mấy ngày này tôi rất bận, đành phải để em chịu thiệt thòi rồi – Văn Trạch bước từ trong phòng tắm ra, ngắt ngang dòng suy nghĩ của Lạc Thưởng Nhi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chồng của cô.
Quả thật Văn Trạch sinh ra đã là móc treo quần áo, dù bây giờ anh không mặc gì cả. Anh chỉ quấn quanh hông một chiếc khăn tắm, tóc còn hơi ướt, phủ xuống vầng trán.
Văn Trạch không phải mẫu người có cơ bắp, nhưng thân thể rắn chắc, khỏe mạnh. Hai bắp chân thon dài thẳng tắp đứng trước giường. Lạc Thưởng Nhi nhìn thân hình khỏe dẹp của anh, gương mặt không tự chủ nóng lên, nhưng lại không thể rời mắt khỏi cơ thể của người đàn ông này.
Thấy cô đỏ mặt thẹn thùng không trả lời, Văn Trạch nhìn lại cơ thể mình, buồn cười nhìn cô:
- Chẳng lẽ nhìn tôi tú sắc khả san(*) như vậy sao? Tiếc là dù em có thèm cũng nhịn một chút đi. Chậc chậc! Nước miếng đã chảy ra ngoài hết rồi kìa.
(*) Sắc đẹp có thể làm no bụng.
Lạc Thưởng Nhi vừa định phản bác lại thì đã thấy Văn Trạch ngồi trước mặt cô, còn nói:
- Ai bảo người nhà em không có mắt nhìn chứ!
Lạc Thưởng Nhi cảm thấy nhất định là cô đã nhìn nhầm rồi, sao Văn Trạch lại có biểu hiện quyến rũ thiếu đứng đắng như vậy chứ, anh cười cợt trêu chọc cô như một đứa trẻ vậy.
Văn Trạch nhìn dáng vẻ nói không nên lời của Lạc Thưởng Nhi cảm thấy đắc ý. Anh đứng dậy tắt đèn phòng, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường.
- Tôi còn chưa tắm – Lạc Thưởng Nhi hơi nhỏm dậy quay đầu nhìn anh nói.
Cô chợt cảm thấy có một lồng ngực ấm dán sát vào cô, khẽ chấn động, Văn Trạch nói:
- Hôm nay đừng tắm, những lúc này con gái nên hạn chế bị ướt thì tốt hơn.
Lạc Thưởng Nhi nghe giọng nói đầy ân cần của anh thì cảm thấy vô cùng thân thiết, nhất thời cảm động.
Văn Trạch ôm cô nằm xuống, bàn tay anh vươn về phía trước eo cô, nhẹ nhàng vén áo ngủ của cô lên chui vào trong. Lạc Thưởng Nhi kinh ngạc, tay Văn Trạch đang kéo quần ngủ chui xuống bụng dưới của cô.
Nhưng anh cũng chỉ dừng lại ở đó, cô chợt nghe giọng nói ấm áp truyền đến từ phía sau:
- Còn đau không?
Lạc Thưởng Nhi nhớ lại chuyện sáng nay.
Sau khi rời khỏi Giang Nam, cô đã cảm thấy không khỏe.
Văn Trạch nhìn vẻ mặt bối rối của cô hỏi:
- Sao vậy? Em không khỏe ư?
- Không có gì, tôi muốn ghé siêu thị một chút – Lạc Thưởng Nhi xấu hổ nói.
Ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, Lạc Thưởng Nhi thấy Văn Trạch đứng nghiêng người tựa vào xe, bỏ hai tay trong túi quần. Cô nghĩ, thông minh như anh chắc hẳn đã hiểu.
Về nhà, Văn Trạch thấy cô đau đến mức gương mặt trắng bệnh, anh để cô nằm trên giường, đưa uống thuốc giảm đau cho cô uống, sau đó cô ôm túi chườm ấm anh chuẩn bị ngủ thẳng đến giờ cơm tối.
---
- Như thế này dễ chịu hơn, nhưng tôi cảm thấy rất xấu hổ - Lạc Thưởng Nhi nói.
Người đàn ông phía sau ngồi dậy cười to:
- Tôi không ngại, từ giờ trở đi tôi sẽ là túi giữ ấm cho em.
- Ừm, cảm ơn.
Anh nằm sát vào người cô, thì thầm bên tai cô:
- Em gọi tôi là gì?
- Chú Văn – Cô chần chừ một lát rồi trả lời.
- Cô bé này!
- Chú đã lớn tuổi vậy rồi còn gì! – Cô bĩu môi.
- Nhưng không phải em đã là vợ tôi rồi sao?
- Kệ! Tôi thích gọi chú Văn – Lạc Thưởng Nhi cảm nhận được phần bụng của mình liên tục được truyền hơi ấm từ tay anh, trong lòng cũng ấm áp theo.
- Ha ha, được, tùy em thôi. Tôi gọi tên đầy đủ của em nghe rất xa lạ, sau này tôi sẽ gọi em là Thưởng Nhi.
- Văn Trạch – Cô chợt xúc động gọi tên anh.
- Hử?
- Có phải chúng ta phát triển nhanh quá không?
- Làm gì có chuyện đó. Chúng ta là vợ chồng mà. Mau ngủ đi. Em cứ yên tâm. Trước khi em nhập học tôi sẽ cho em thử trải nghiệm một chút.
Lạc Thưởng Nhi hiểu ý anh, nhất thời bật cười. Cô đột nhiên xoay người, đôi mắt to xinh đẹp trong suốt nhìn anh không chớp, tò mò hỏi:
- Chú Văn.
- Sao?
- Có thật anh vẫn còn là xử nam không? – Nhắc đến đây, Lạc Thưởng Nhi lại không nhịn cười được.
- Mấy thằng đó rất đáng ăn đòn!! - Gương mặt Văn Trạch bỗng chốc tái mét, thúc vai cô một cái, xoay người cô lại một lần nữa nói – Ngủ đi! Cô bé này không ngoan tí nào hết!
Lạc Thưởng Nhi chớp chớp đôi mắt ướt: “Thật ra có lúc tôi cảm thấy anh còn trẻ con hơn tôi đấy”. Nhưng những lời này cô chỉ có thể nói thầm trong lòng, sau đó nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay của anh nói nhỏ:
- Ngủ ngon.
Một đêm yên bình, một đêm ngon giấc.
Lúc này cũng không thể nói là Văn Trạch đã yêu thương Lạc Thưởng Nhi. Anh chỉ đơn thuần cảm thấy cô gái nhỏ anh đang ôm trong lòng là một cô bé đáng yêu khiến người khác muốn yêu thương. Nếu đã kết hôn, vậy thì từ nay về sau anh sẽ cố gắng chăm sóc, bảo vệ cô thật chu đáo.
Hình ảnh Văn Trạch xuống xe trước cục dân chính sáng nay vẫn còn đang hiện hữu trước mắt.
Trước cửa cục dân chính, Văn Trạch bỗng nhiên xoay người nhìn cô chăm chăm:
- Nếu bây giờ em hối hận vẫn còn kịp – Giọng nói anh trầm ấm, có một chút dịu dàng và hiền lành.
- Chúng ta vào thôi – Sau đó cô bước vào trước, không cho phép mình chùn bước.
Sau lưng cô, Văn Trạch khựng lại mấy giây, sau đó cũng sải bước theo sau. Cửa lớn phía sau hai người họ từ từ khép lại, cuối cùng hoàn toàn đóng kín, không còn một khe hở.
***
Nhân viên làm việc nhìn giấy chứng minh của hai người, thật sự không nhịn được cười hỏi:
- Hai người quen nhau lâu rồi sao?
Nếu không ai lại đi đăng ký kết hôn vào ngày sinh nhật tuổi 20 của mình chứ?! Chỉ có thể là không thể đợi được nữa.
Nhìn hai người trước mắt, người đàn ông anh tuấn phi phàm, diện bộ âu phục, dáng vẻ phong độ, là điển hình của mẫu đàn ông chính chắn, sự nghiệp ổn định; cô gái xinh đẹp trong sáng, vẫn còn dáng vẻ của một nữ sinh. Nhìn thế nào thì hai người họ cũng chỉ giống như hơn kém nhau có 4, 5 tuổi thôi.
Hay là có chuyện gì khó nói? Người kia như có như không liếc mắt nhìn về phía bụng của Lạc Thưởng Nhi.
Hành động này khiến cho Lạc Thưởng Nhi bối rối.
Cuối cùng, họ vẫn có thể thuận lợi cầm giấy hôn thú trong tay.
Ra đến cửa, cả hai đều cảm thấy mơ hồ: Chỉ đơn giản như vậy... Từ nay bọn họ sẽ dính chặt với nhau, không rời không bỏ.
Giữa trưa, hai người đi đến trung tâm giải trí lớn nhất của thành phố Giang Nam để gặp bạn bè của Văn Trạch.
Lạc Thưởng Nhi cảm thấy rất kỳ lạ. Một người tính tình điềm tĩnh như Văn Trạch sao lại có đám bạn thích giương nanh múa vuốt như thế chứ. Mấy người đang ông xung huynh gọi đệ đó trêu chọc khiến cho cô mặt đỏ tim đập. Càng bực bội hơn là Văn Trạch chỉ ngồi một bên uống rượu cười cười, nhìn cô trở thành trò tiêu khiển của mọi người.
- Chị dâu, tối nay chị chịu đựng một chút. Anh Văn đã nhịn nhiều năm. Chị có từng thấy thằng đàn ông nào đến 30 tuổi vẫn còn là xử nam chưa? Người như vậy chính là quái vật sống! Quái vật đó!
Một người khác lại chen vào:
- Anh Văn chẳng khác nào một ông già khó chịu. Chị dâu, chị còn trẻ như vậy sao lại đồng ý lấy anh ấy thế? Chị dâu nhìn tôi xem. Tôi vừa trẻ lại vừa có thể lực không tốt hơn sao?
Rốt cuộc Văn Trạch không nhịn nổi nữa, ngồi trên ghế giơ chân đạp cho thằng nhóc kia một cước:
- Cậu cút đi chỗ khác! – Tư thế không thuận nhưng không ảnh hưởng gì đến động tác lưu loát của anh.
***
- Đợi đến lúc Lạc thị vượt qua cơn khủng hoảng, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ và đi hưởng tuần trăng mật. Mấy ngày này tôi rất bận, đành phải để em chịu thiệt thòi rồi – Văn Trạch bước từ trong phòng tắm ra, ngắt ngang dòng suy nghĩ của Lạc Thưởng Nhi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chồng của cô.
Quả thật Văn Trạch sinh ra đã là móc treo quần áo, dù bây giờ anh không mặc gì cả. Anh chỉ quấn quanh hông một chiếc khăn tắm, tóc còn hơi ướt, phủ xuống vầng trán.
Văn Trạch không phải mẫu người có cơ bắp, nhưng thân thể rắn chắc, khỏe mạnh. Hai bắp chân thon dài thẳng tắp đứng trước giường. Lạc Thưởng Nhi nhìn thân hình khỏe dẹp của anh, gương mặt không tự chủ nóng lên, nhưng lại không thể rời mắt khỏi cơ thể của người đàn ông này.
Thấy cô đỏ mặt thẹn thùng không trả lời, Văn Trạch nhìn lại cơ thể mình, buồn cười nhìn cô:
- Chẳng lẽ nhìn tôi tú sắc khả san(*) như vậy sao? Tiếc là dù em có thèm cũng nhịn một chút đi. Chậc chậc! Nước miếng đã chảy ra ngoài hết rồi kìa.
(*) Sắc đẹp có thể làm no bụng.
Lạc Thưởng Nhi vừa định phản bác lại thì đã thấy Văn Trạch ngồi trước mặt cô, còn nói:
- Ai bảo người nhà em không có mắt nhìn chứ!
Lạc Thưởng Nhi cảm thấy nhất định là cô đã nhìn nhầm rồi, sao Văn Trạch lại có biểu hiện quyến rũ thiếu đứng đắng như vậy chứ, anh cười cợt trêu chọc cô như một đứa trẻ vậy.
Văn Trạch nhìn dáng vẻ nói không nên lời của Lạc Thưởng Nhi cảm thấy đắc ý. Anh đứng dậy tắt đèn phòng, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường.
- Tôi còn chưa tắm – Lạc Thưởng Nhi hơi nhỏm dậy quay đầu nhìn anh nói.
Cô chợt cảm thấy có một lồng ngực ấm dán sát vào cô, khẽ chấn động, Văn Trạch nói:
- Hôm nay đừng tắm, những lúc này con gái nên hạn chế bị ướt thì tốt hơn.
Lạc Thưởng Nhi nghe giọng nói đầy ân cần của anh thì cảm thấy vô cùng thân thiết, nhất thời cảm động.
Văn Trạch ôm cô nằm xuống, bàn tay anh vươn về phía trước eo cô, nhẹ nhàng vén áo ngủ của cô lên chui vào trong. Lạc Thưởng Nhi kinh ngạc, tay Văn Trạch đang kéo quần ngủ chui xuống bụng dưới của cô.
Nhưng anh cũng chỉ dừng lại ở đó, cô chợt nghe giọng nói ấm áp truyền đến từ phía sau:
- Còn đau không?
Lạc Thưởng Nhi nhớ lại chuyện sáng nay.
Sau khi rời khỏi Giang Nam, cô đã cảm thấy không khỏe.
Văn Trạch nhìn vẻ mặt bối rối của cô hỏi:
- Sao vậy? Em không khỏe ư?
- Không có gì, tôi muốn ghé siêu thị một chút – Lạc Thưởng Nhi xấu hổ nói.
Ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, Lạc Thưởng Nhi thấy Văn Trạch đứng nghiêng người tựa vào xe, bỏ hai tay trong túi quần. Cô nghĩ, thông minh như anh chắc hẳn đã hiểu.
Về nhà, Văn Trạch thấy cô đau đến mức gương mặt trắng bệnh, anh để cô nằm trên giường, đưa uống thuốc giảm đau cho cô uống, sau đó cô ôm túi chườm ấm anh chuẩn bị ngủ thẳng đến giờ cơm tối.
---
- Như thế này dễ chịu hơn, nhưng tôi cảm thấy rất xấu hổ - Lạc Thưởng Nhi nói.
Người đàn ông phía sau ngồi dậy cười to:
- Tôi không ngại, từ giờ trở đi tôi sẽ là túi giữ ấm cho em.
- Ừm, cảm ơn.
Anh nằm sát vào người cô, thì thầm bên tai cô:
- Em gọi tôi là gì?
- Chú Văn – Cô chần chừ một lát rồi trả lời.
- Cô bé này!
- Chú đã lớn tuổi vậy rồi còn gì! – Cô bĩu môi.
- Nhưng không phải em đã là vợ tôi rồi sao?
- Kệ! Tôi thích gọi chú Văn – Lạc Thưởng Nhi cảm nhận được phần bụng của mình liên tục được truyền hơi ấm từ tay anh, trong lòng cũng ấm áp theo.
- Ha ha, được, tùy em thôi. Tôi gọi tên đầy đủ của em nghe rất xa lạ, sau này tôi sẽ gọi em là Thưởng Nhi.
- Văn Trạch – Cô chợt xúc động gọi tên anh.
- Hử?
- Có phải chúng ta phát triển nhanh quá không?
- Làm gì có chuyện đó. Chúng ta là vợ chồng mà. Mau ngủ đi. Em cứ yên tâm. Trước khi em nhập học tôi sẽ cho em thử trải nghiệm một chút.
Lạc Thưởng Nhi hiểu ý anh, nhất thời bật cười. Cô đột nhiên xoay người, đôi mắt to xinh đẹp trong suốt nhìn anh không chớp, tò mò hỏi:
- Chú Văn.
- Sao?
- Có thật anh vẫn còn là xử nam không? – Nhắc đến đây, Lạc Thưởng Nhi lại không nhịn cười được.
- Mấy thằng đó rất đáng ăn đòn!! - Gương mặt Văn Trạch bỗng chốc tái mét, thúc vai cô một cái, xoay người cô lại một lần nữa nói – Ngủ đi! Cô bé này không ngoan tí nào hết!
Lạc Thưởng Nhi chớp chớp đôi mắt ướt: “Thật ra có lúc tôi cảm thấy anh còn trẻ con hơn tôi đấy”. Nhưng những lời này cô chỉ có thể nói thầm trong lòng, sau đó nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay của anh nói nhỏ:
- Ngủ ngon.
Một đêm yên bình, một đêm ngon giấc.
Lúc này cũng không thể nói là Văn Trạch đã yêu thương Lạc Thưởng Nhi. Anh chỉ đơn thuần cảm thấy cô gái nhỏ anh đang ôm trong lòng là một cô bé đáng yêu khiến người khác muốn yêu thương. Nếu đã kết hôn, vậy thì từ nay về sau anh sẽ cố gắng chăm sóc, bảo vệ cô thật chu đáo.
/59
|