Ba ngày trôi qua!
Vậy là Văn Trạch đã không ở bên cô 3 ngày rồi!
Lạc Thưởng Nhi co mình nằm trên giường, ôm gắt gao cái khăn quàng cổ đã đan xong nhắm mắt nghiêm túc nhớ đến hình dáng của anh: Aiz, ánh mắt chú Văn giống như quả hạnh, to mà có thần, nhưng lại càng sâu, càng quyến rũ, sóng mũi anh thẳng tắp, tuy môi không đủ gợi cảm nhưng cũng đẹp, vừa nhìn là thấy một người đàn ông rất nghiêm trang.
Nhưng thật chất anh không có như vậy! Lúc anh ở riêng với cô, anh sẽ thoải mái cười to, để lộ hàm răng trắng đều, khóe môi anh nhếch lên làm nổi hai lúng đồng tiền, giống như một đứa bé trai kháu khỉnh.
Thân hình anh cao lớn, đùi thon dài. Dáng đi rất chuẩn khiến cho người khác phải quay đầu lại nhìn. Tay anh khéo léo lại ấm áp đã từng như nước chảy mây trôi gọt táo cho cô ăn...
Đáng ghét! Lạc Thưởng Nhi lập tức lôi cái khăn quàng cổ trong lòng ra: “Mình lại nhớ anh ấy, rất nhớ...”
Mấy ngày nay mẹ Văn Trạch thường xuyên điện thoại. Mẹ Văn nói thứ hai đưa cô đi xong, Văn Trạch liền ‘ngựa không dừng vó’’, bắt đầu bận bịu xử lý công việc, chiều ngày mai sẽ bay sang chi nhánh ở Malaysia đánh giá thị trường, ít nhất 15 ngày sau mới trở về.
15 ngày? Lạc Thưởng Nhi nghĩ thầm: “Ba ngày thôi mình cũng đã cảm thấy khó chịu nổi...”
Hàn Triệt nhìn bộ dáng này của Lạc Thưởng Nhi, buồn bực gãi đầu, miệng nhai rốp rốp cái gì đó, không chút đếm xỉa nói:
- Cậu nhớ chồng thì gọi điện cho anh ấy đi, nhớ nhung cũng giống như nước tiểu, không tiết ra có khi bàng quang của cậu chết ngạt không chừng!
- Cậu nói cái quái gì đó!! – Liên Y trợn mắt.
Hàn Triệt với tay lên bàn lấy chai nước tu ừng ực vài cái xong rồi mới nói:
- Sao thế? Cậu và anh Hoa nhà cậu còn cãi nhau à?
Liên Y mím môi, mắt phượng xinh đẹp trừng trừng nhìn Hàn Triệt, tức giận nói:
- Bà cô già kia! Tốt nhất cậu đừng có nói nữa!
Lạc Thưởng Nhi nằm trên giường lăn tới lăn lui, không nhịn được bật dậy, mặt hầm hầm la lên:
- Các câu ít nhất ngày nào cũng được gặp nhau, mình hâm mộ đến phát ghen đấy!!
Hàn Triệt ngáp một cái:
- Thưởng Nhi à, cậu có biết mình vốn là bà tám mà phải cố gắng giữ kín chuyện phòng chúng ta có một ‘Tổng giám đốc phu nhân’ không? Việc này ngày đêm dày vò khiến mình chịu không ít thống khổ đó! Ngày ngày mình đều nhẫn nhịn, cậu không khen ngợi mình thì cũng phải bù đắp chút gì đó cho mình đi chứ? Như vậy đi, cậu kể cho bọn mình nghe đêm đầu tiên của hai người, mình sẽ giúp cậu giải trừ nổi khổ tương tư.
Mặt Lạc Thưởng Nhi đỏ gắt lên, ngồi phịch xuống, ôm lấy cái gối ném về phía Hàn Triệt:
- Cậu đúng là ăn nói thô bỉ!!
Hàn Triệt đón lấy cái gối bay đến:
- Cậu dám nói là cậu chưa làm sao? Ngày cậu quay lại tinh thần cứ mơ mơ màng màng, động một chút lại đỏ mặt. Cậu nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy? Còn tự mình cúi đầu ra vẻ ngượng ngùng.
Lạc Thưởng Nhi quay đầu:
- Không thèm để ý đến cậu nữa!
Liên Y tiếp lời:
- Cậu tha cho cậu ấy đi. Cậu ấy miệng kín như bưng, chuyện riêng của vợ chồng son nhà người ta cậu cứ tò mò như vậy rất là thô bỉ á!
Hàn Triệt không cho là đúng:
- Yêu cầu của mình không cao lắm đâu. Mình hỏi gì cậu trả lời đó là được, mình không hỏi chi tiết.
- Ấy! Ngược lại mình muốn xem bà tám như cậu sẽ hỏi vấn đề gì. Câu hỏi phải tao nhã mà không thô tục nha – Liên Y bật dậy từ trên giường, ngẩng đầu khỏi quyển tạp chí đang xem.
- Cái gì mà bà tám? Cái gì mà thô tục? Nói mình nghe với.
Vu Doanh vừa mở cửa vào, vội vàng reo lên, nhanh chóng quăng cặp sách ngồi xuống cạnh Hàn Triệt, hai mắt sáng rực.
Hàn Triệt nghiêm chỉnh tự hỏi. Liên Y suy nghĩ kĩ càng. Mọi người đều có mặt đông đủ, kiểu này nhất định phải hỏi cả trăm câu.
Lạc Thưởng Nhi nhìn 3 cô bạn, thật sự nói không nên lời.
Hàn Triệt rốt cuộc phun ra một câu:
- Lúc nào?
Vu Doanh từ miệng Liên Y biết được đầu đuôi sự việc, nghe xong câu hỏi của cô bạn liền lắc đầu:
- Không ổn! Hỏi kiểu này mình không thể tưởng tượng được gì cả!
Ngược lại Lạc Thưởng Nhi hưng phấn:
- Đã nói rồi đó. Mình trả lời xong thì không được ép hỏi mình nữa! – Sau đó Lạc Thưởng Nhi hắng giọng nghiêm túc nói – Buổi tối!
Nói vậy cũng bằng thừa!
Liên Y và Vu Doanh đồng thời trừng mắt nhìn Hàn Triệt.
Liên Y lên tiếng:
- Vậy không được, chỉ có Hàn Triệt mới có thể hỏi ra một câu ngu ngốc thế này. Mình và Vu Doanh đều hỏi xong mới được, nếu như nhận được câu trả lời hài lòng, về sau nhất định sẽ tha cho cậu.
Lạc Thưởng Nhi cắn chặt răn, đau dài chi bằng đau ngắn, chơi luôn!!
Thấy cô gật đầu, Vu Doanh và Liên Y liền dốc toàn lực thì thầm với nhau, vừa cười gian vừa bàn bạc xem phải hỏi cái gì bạo một chút.
Hàn Triệt bị gạt sang một bên, ngồi trên nệm tức tưởi:
- Không công bằng! Là các cậu nói mình phải hỏi sao cho tao nhã không được thô tục! Mình nghỉ chơi với các cậu!
Ba người kia đồng thanh nói:
- Đáng đời! Cậu tự làm tự chịu!
Hàn Triệt lệ rơi đầy mặt.
Rốt cuộc hai người bàn bạc xong, nhất trí hỏi, Vu Doanh ra vẻ ngượng ngùng, mặt nhăn nhó nói:
- Kì ghê, người ta vẫn còn là cô gái ngây thơ, sao cậu lại bắt người ta hỏi vấn đề này!!
Liên Y lạnh lùng nói:
- Tóm lại cậu có hỏi hay không?
Vu Doanh lập tức vào tư thế, hai tay ôm miệng, mắt chớp chớp, miệng cười toe toét nhìn Lạc Thưởng Nhi:
- Ở đâu? Tư thế nào? Số lần? Làm lâu không? Lúc ‘làm’ anh ta có xấu hổ không? Cậu có khóc không? Cái đó có lớn không? Có lên đỉnh không? Có dùng đạo cụ không?
Vu Doanh hỏi một tràn, thật ra khi nói không hề ngừng nghỉ chấm câu...
Lạc Thưởng Nhi há miệng trợn mắt!! Cô phát điên:
- Một câu! Mỗi người chỉ được hỏi một câu thôi!
Đại khái thì Vu Doanh cũng thấy là mình quá đáng, cười hì hì rồi liếc mắt ra hiệu cho Liên Y, sửa câu hỏi sao đây?
Liên Y rất bình tĩnh:
- Vậy mình hỏi trước, cậu lựa lại câu hỏi đi.
Vu Doanh thầm oán: “Còn không phải do cậu ra chủ ý cùi bắp này ư! Đúng là nham hiểm! Không hổ danh được đào tạo từ ông chồng nhà cậu.”
Liên Y nhàn nhã, dựa vào tủ đồ chậm rãi phun ra vài chữ:
- Miêu tả quá trình.
...
Thật thâm hiểm! Câu này nhất định bao gồm cả trăm câu hỏi.
Mí mắt Lạc Thưởng Nhi rũ xuống, bốn lượng đỡ ngàn vàng:
- Tắm – Làm – Tắm – Ngủ.
!!!
Ba người ngơ ngác nhìn nhau: Trả lời vậy cũng được ư?
Lạc Thưởng Nhi phất tay:
- Được rồi, được rồi! Đã trả lời câu hỏi của Liên Y. Giờ đến Vu Doanh!
Vu Doanh nháy mắt mấy cái, Hàn Triệt ghé vào tai cô nói gì đó. Vu Doanh nghĩ nghĩ một hồi. Hai câu hỏi kia đều đã phế. Cô gái đỏ mặt, nhắm mắt lại, bất cứ giá nào cũng phải hỏi:
- Làm trong bao lâu?
Lạc Thưởng Nhi vừa nghe, mặt lại đỏ ửng lên. Cô nhớ lại đêm hôm đó Văn Trạch cứ gắt gao ôm lấy cô, muốn nhưng không làm thêm, ấp a ấp úng trả lời:
- Ờ... khoảng... gần đến rạng sáng.
- Hơn nửa buổi tối?!! Ôi trời! Nhìn không ra, chậc chậc! – Hàn Triệt hô nhỏ - Vậy sao cậu chịu nổi?
- Nhưng sau đó... không có... – Cô bỗng nhiên dừng lại, nhướng mắt nhìn ba cô bạn kia kiên quyết nói – Thời gian hỏi han đã kết thúc, mong các cậu tuân thủ lời hứa!
***
Lúc ngủ, Lạc Thưởng Nhi nghe tiếng ngáy của Hàn Triệt mà không ngủ được.
Kỳ lạ thật, trước kia dù Hàn Triệt có ngáy như sấm cô đều có thể ngủ được, không có mất ngủ nghiêm trọng như thế này.
Lạc Thưởng Nhi chồm tay lấy di động.
Đã hai giờ sáng rồi mà không buồn ngủ chút nào.
Tiếng ngáy không kiêng dè gì chui vào tai Lạc Thưởng Nhi. Cô buồn bực vô cùng, bỗng nhiên nghĩ, đã ngủ không được chi bằng tự mình tiêu khiển cũng không xấu...
Ngày hôm sau, người thường ngày xem giấc ngủ như mạng, 5 giờ rưỡi sáng đã rời giường rửa mặt, sau đó trở lại giường đeo tai nghe liên tục cười gian.
Vu Doanh đang say giấc nồng thì nghe thấy tràn cười ‘hi hi hi... ha ha!’. Cô bị tiếng cười của Lạc Thưởng Nhi làm cho hoảng sợ nổi da gà, lông tơ dựng đứng hết. Vu Doanh nhìn ra ngoài, lập tức ngồi dậy, chán nản kêu lên:
- Thưởng Nhi, cậu bị giật kinh phong gì đó?! Mới có 6h45 thôi.
Con nhỏ này làm gì vậy? Không ngủ được mà tinh thần còn hơn bình thường gấp trăm lần.
Lạc Thưởng Nhi cũng không biết mình làm sao nữa. Cô vẫn không có cảm giác buồn ngủ chút nào, cứ thế mà cười ha ha:
- Thật ngại quá! Mình đang đánh máu gà! (*)
(*) Ý nói đang rất hưng phấn.
Lạc Thưởng Nhi từ giường mình cúi xuống, leo lên giường Vu Doanh ngồi đối diện, nhét tai nghe điện thoại vào tai bạn mình:
- Dù sao cậu cũng dậy đi, sắp tới giờ đi học rồi. Cậu nghe cái này xem. Mắc cười quá đi mất! Thì ra ‘cuộc sống về đêm’ của phòng chúng ta phong phú như vậy đó!
Cái gì? Tuy rằng Vu Doanh bất mãn, nhưng giờ này cũng không cách giờ cô thức dậy ăn sáng nhiều lắm, cô nghi ngờ nghe xem cái gì trong điện thoại, chỉ nghe thấy một tiếng ngáy khổng lồ: “Khò... ô ô... khò~...”
- Cậu đoán xem đây là tiếng gì? – Lạc Thưởng Nhi đắc ý cười.
Vu Doanh trợn tròn mắt, đứng dậy xuống giường, bực bội nói:
- Chỉ là tiếng ngáy của con nhỏ Hàn Triệt chết tiệt kia thôi chứ có gì đâu!!
Cộc cộc cộc!
Giờ này ai gõ cửa vậy?
Lạc Thưởng Nhi ra mở cửa, là lớp phó học tập. Cô bạn nhìn thấy Lạc Thưởng Nhi, vội nói:
- Mình không vào, chỉ muốn nói với các cậu, tiết học sáng nay hủy bỏ, thầy Thẩm có việc bận, vừa gọi điện nói mình thông báo cho các bạn.
Liên Y nghe tiếng động cũng thức dậy, biết không cần phải lên lớp liền mừng vô cùng, cô vươn vai duỗi thẳng lưng:
- Vậy là có thể thoải mái cả ngày!
Vu Doanh đã đi rửa mặt, Lạc Thưởng Nhi hào hứng bừng bừng cho Liên Y nghe âm thanh kia.
Liên Y và Vu Doanh đều nói một câu không hứng thú:
- Không phải chỉ là tiếng ngáy của Hàn Triệt thôi sao... mình còn tưởng cái gì...!
Nói xong cô phất phất rồi cũng đi vào phòng rửa mặt. Chỉ còn một mình Lạc Thưởng Nhi ngồi cười gian xảo:
- Tại các cậu không biết, kịch hay còn ở phía sau!
Vậy là Văn Trạch đã không ở bên cô 3 ngày rồi!
Lạc Thưởng Nhi co mình nằm trên giường, ôm gắt gao cái khăn quàng cổ đã đan xong nhắm mắt nghiêm túc nhớ đến hình dáng của anh: Aiz, ánh mắt chú Văn giống như quả hạnh, to mà có thần, nhưng lại càng sâu, càng quyến rũ, sóng mũi anh thẳng tắp, tuy môi không đủ gợi cảm nhưng cũng đẹp, vừa nhìn là thấy một người đàn ông rất nghiêm trang.
Nhưng thật chất anh không có như vậy! Lúc anh ở riêng với cô, anh sẽ thoải mái cười to, để lộ hàm răng trắng đều, khóe môi anh nhếch lên làm nổi hai lúng đồng tiền, giống như một đứa bé trai kháu khỉnh.
Thân hình anh cao lớn, đùi thon dài. Dáng đi rất chuẩn khiến cho người khác phải quay đầu lại nhìn. Tay anh khéo léo lại ấm áp đã từng như nước chảy mây trôi gọt táo cho cô ăn...
Đáng ghét! Lạc Thưởng Nhi lập tức lôi cái khăn quàng cổ trong lòng ra: “Mình lại nhớ anh ấy, rất nhớ...”
Mấy ngày nay mẹ Văn Trạch thường xuyên điện thoại. Mẹ Văn nói thứ hai đưa cô đi xong, Văn Trạch liền ‘ngựa không dừng vó’’, bắt đầu bận bịu xử lý công việc, chiều ngày mai sẽ bay sang chi nhánh ở Malaysia đánh giá thị trường, ít nhất 15 ngày sau mới trở về.
15 ngày? Lạc Thưởng Nhi nghĩ thầm: “Ba ngày thôi mình cũng đã cảm thấy khó chịu nổi...”
Hàn Triệt nhìn bộ dáng này của Lạc Thưởng Nhi, buồn bực gãi đầu, miệng nhai rốp rốp cái gì đó, không chút đếm xỉa nói:
- Cậu nhớ chồng thì gọi điện cho anh ấy đi, nhớ nhung cũng giống như nước tiểu, không tiết ra có khi bàng quang của cậu chết ngạt không chừng!
- Cậu nói cái quái gì đó!! – Liên Y trợn mắt.
Hàn Triệt với tay lên bàn lấy chai nước tu ừng ực vài cái xong rồi mới nói:
- Sao thế? Cậu và anh Hoa nhà cậu còn cãi nhau à?
Liên Y mím môi, mắt phượng xinh đẹp trừng trừng nhìn Hàn Triệt, tức giận nói:
- Bà cô già kia! Tốt nhất cậu đừng có nói nữa!
Lạc Thưởng Nhi nằm trên giường lăn tới lăn lui, không nhịn được bật dậy, mặt hầm hầm la lên:
- Các câu ít nhất ngày nào cũng được gặp nhau, mình hâm mộ đến phát ghen đấy!!
Hàn Triệt ngáp một cái:
- Thưởng Nhi à, cậu có biết mình vốn là bà tám mà phải cố gắng giữ kín chuyện phòng chúng ta có một ‘Tổng giám đốc phu nhân’ không? Việc này ngày đêm dày vò khiến mình chịu không ít thống khổ đó! Ngày ngày mình đều nhẫn nhịn, cậu không khen ngợi mình thì cũng phải bù đắp chút gì đó cho mình đi chứ? Như vậy đi, cậu kể cho bọn mình nghe đêm đầu tiên của hai người, mình sẽ giúp cậu giải trừ nổi khổ tương tư.
Mặt Lạc Thưởng Nhi đỏ gắt lên, ngồi phịch xuống, ôm lấy cái gối ném về phía Hàn Triệt:
- Cậu đúng là ăn nói thô bỉ!!
Hàn Triệt đón lấy cái gối bay đến:
- Cậu dám nói là cậu chưa làm sao? Ngày cậu quay lại tinh thần cứ mơ mơ màng màng, động một chút lại đỏ mặt. Cậu nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy? Còn tự mình cúi đầu ra vẻ ngượng ngùng.
Lạc Thưởng Nhi quay đầu:
- Không thèm để ý đến cậu nữa!
Liên Y tiếp lời:
- Cậu tha cho cậu ấy đi. Cậu ấy miệng kín như bưng, chuyện riêng của vợ chồng son nhà người ta cậu cứ tò mò như vậy rất là thô bỉ á!
Hàn Triệt không cho là đúng:
- Yêu cầu của mình không cao lắm đâu. Mình hỏi gì cậu trả lời đó là được, mình không hỏi chi tiết.
- Ấy! Ngược lại mình muốn xem bà tám như cậu sẽ hỏi vấn đề gì. Câu hỏi phải tao nhã mà không thô tục nha – Liên Y bật dậy từ trên giường, ngẩng đầu khỏi quyển tạp chí đang xem.
- Cái gì mà bà tám? Cái gì mà thô tục? Nói mình nghe với.
Vu Doanh vừa mở cửa vào, vội vàng reo lên, nhanh chóng quăng cặp sách ngồi xuống cạnh Hàn Triệt, hai mắt sáng rực.
Hàn Triệt nghiêm chỉnh tự hỏi. Liên Y suy nghĩ kĩ càng. Mọi người đều có mặt đông đủ, kiểu này nhất định phải hỏi cả trăm câu.
Lạc Thưởng Nhi nhìn 3 cô bạn, thật sự nói không nên lời.
Hàn Triệt rốt cuộc phun ra một câu:
- Lúc nào?
Vu Doanh từ miệng Liên Y biết được đầu đuôi sự việc, nghe xong câu hỏi của cô bạn liền lắc đầu:
- Không ổn! Hỏi kiểu này mình không thể tưởng tượng được gì cả!
Ngược lại Lạc Thưởng Nhi hưng phấn:
- Đã nói rồi đó. Mình trả lời xong thì không được ép hỏi mình nữa! – Sau đó Lạc Thưởng Nhi hắng giọng nghiêm túc nói – Buổi tối!
Nói vậy cũng bằng thừa!
Liên Y và Vu Doanh đồng thời trừng mắt nhìn Hàn Triệt.
Liên Y lên tiếng:
- Vậy không được, chỉ có Hàn Triệt mới có thể hỏi ra một câu ngu ngốc thế này. Mình và Vu Doanh đều hỏi xong mới được, nếu như nhận được câu trả lời hài lòng, về sau nhất định sẽ tha cho cậu.
Lạc Thưởng Nhi cắn chặt răn, đau dài chi bằng đau ngắn, chơi luôn!!
Thấy cô gật đầu, Vu Doanh và Liên Y liền dốc toàn lực thì thầm với nhau, vừa cười gian vừa bàn bạc xem phải hỏi cái gì bạo một chút.
Hàn Triệt bị gạt sang một bên, ngồi trên nệm tức tưởi:
- Không công bằng! Là các cậu nói mình phải hỏi sao cho tao nhã không được thô tục! Mình nghỉ chơi với các cậu!
Ba người kia đồng thanh nói:
- Đáng đời! Cậu tự làm tự chịu!
Hàn Triệt lệ rơi đầy mặt.
Rốt cuộc hai người bàn bạc xong, nhất trí hỏi, Vu Doanh ra vẻ ngượng ngùng, mặt nhăn nhó nói:
- Kì ghê, người ta vẫn còn là cô gái ngây thơ, sao cậu lại bắt người ta hỏi vấn đề này!!
Liên Y lạnh lùng nói:
- Tóm lại cậu có hỏi hay không?
Vu Doanh lập tức vào tư thế, hai tay ôm miệng, mắt chớp chớp, miệng cười toe toét nhìn Lạc Thưởng Nhi:
- Ở đâu? Tư thế nào? Số lần? Làm lâu không? Lúc ‘làm’ anh ta có xấu hổ không? Cậu có khóc không? Cái đó có lớn không? Có lên đỉnh không? Có dùng đạo cụ không?
Vu Doanh hỏi một tràn, thật ra khi nói không hề ngừng nghỉ chấm câu...
Lạc Thưởng Nhi há miệng trợn mắt!! Cô phát điên:
- Một câu! Mỗi người chỉ được hỏi một câu thôi!
Đại khái thì Vu Doanh cũng thấy là mình quá đáng, cười hì hì rồi liếc mắt ra hiệu cho Liên Y, sửa câu hỏi sao đây?
Liên Y rất bình tĩnh:
- Vậy mình hỏi trước, cậu lựa lại câu hỏi đi.
Vu Doanh thầm oán: “Còn không phải do cậu ra chủ ý cùi bắp này ư! Đúng là nham hiểm! Không hổ danh được đào tạo từ ông chồng nhà cậu.”
Liên Y nhàn nhã, dựa vào tủ đồ chậm rãi phun ra vài chữ:
- Miêu tả quá trình.
...
Thật thâm hiểm! Câu này nhất định bao gồm cả trăm câu hỏi.
Mí mắt Lạc Thưởng Nhi rũ xuống, bốn lượng đỡ ngàn vàng:
- Tắm – Làm – Tắm – Ngủ.
!!!
Ba người ngơ ngác nhìn nhau: Trả lời vậy cũng được ư?
Lạc Thưởng Nhi phất tay:
- Được rồi, được rồi! Đã trả lời câu hỏi của Liên Y. Giờ đến Vu Doanh!
Vu Doanh nháy mắt mấy cái, Hàn Triệt ghé vào tai cô nói gì đó. Vu Doanh nghĩ nghĩ một hồi. Hai câu hỏi kia đều đã phế. Cô gái đỏ mặt, nhắm mắt lại, bất cứ giá nào cũng phải hỏi:
- Làm trong bao lâu?
Lạc Thưởng Nhi vừa nghe, mặt lại đỏ ửng lên. Cô nhớ lại đêm hôm đó Văn Trạch cứ gắt gao ôm lấy cô, muốn nhưng không làm thêm, ấp a ấp úng trả lời:
- Ờ... khoảng... gần đến rạng sáng.
- Hơn nửa buổi tối?!! Ôi trời! Nhìn không ra, chậc chậc! – Hàn Triệt hô nhỏ - Vậy sao cậu chịu nổi?
- Nhưng sau đó... không có... – Cô bỗng nhiên dừng lại, nhướng mắt nhìn ba cô bạn kia kiên quyết nói – Thời gian hỏi han đã kết thúc, mong các cậu tuân thủ lời hứa!
***
Lúc ngủ, Lạc Thưởng Nhi nghe tiếng ngáy của Hàn Triệt mà không ngủ được.
Kỳ lạ thật, trước kia dù Hàn Triệt có ngáy như sấm cô đều có thể ngủ được, không có mất ngủ nghiêm trọng như thế này.
Lạc Thưởng Nhi chồm tay lấy di động.
Đã hai giờ sáng rồi mà không buồn ngủ chút nào.
Tiếng ngáy không kiêng dè gì chui vào tai Lạc Thưởng Nhi. Cô buồn bực vô cùng, bỗng nhiên nghĩ, đã ngủ không được chi bằng tự mình tiêu khiển cũng không xấu...
Ngày hôm sau, người thường ngày xem giấc ngủ như mạng, 5 giờ rưỡi sáng đã rời giường rửa mặt, sau đó trở lại giường đeo tai nghe liên tục cười gian.
Vu Doanh đang say giấc nồng thì nghe thấy tràn cười ‘hi hi hi... ha ha!’. Cô bị tiếng cười của Lạc Thưởng Nhi làm cho hoảng sợ nổi da gà, lông tơ dựng đứng hết. Vu Doanh nhìn ra ngoài, lập tức ngồi dậy, chán nản kêu lên:
- Thưởng Nhi, cậu bị giật kinh phong gì đó?! Mới có 6h45 thôi.
Con nhỏ này làm gì vậy? Không ngủ được mà tinh thần còn hơn bình thường gấp trăm lần.
Lạc Thưởng Nhi cũng không biết mình làm sao nữa. Cô vẫn không có cảm giác buồn ngủ chút nào, cứ thế mà cười ha ha:
- Thật ngại quá! Mình đang đánh máu gà! (*)
(*) Ý nói đang rất hưng phấn.
Lạc Thưởng Nhi từ giường mình cúi xuống, leo lên giường Vu Doanh ngồi đối diện, nhét tai nghe điện thoại vào tai bạn mình:
- Dù sao cậu cũng dậy đi, sắp tới giờ đi học rồi. Cậu nghe cái này xem. Mắc cười quá đi mất! Thì ra ‘cuộc sống về đêm’ của phòng chúng ta phong phú như vậy đó!
Cái gì? Tuy rằng Vu Doanh bất mãn, nhưng giờ này cũng không cách giờ cô thức dậy ăn sáng nhiều lắm, cô nghi ngờ nghe xem cái gì trong điện thoại, chỉ nghe thấy một tiếng ngáy khổng lồ: “Khò... ô ô... khò~...”
- Cậu đoán xem đây là tiếng gì? – Lạc Thưởng Nhi đắc ý cười.
Vu Doanh trợn tròn mắt, đứng dậy xuống giường, bực bội nói:
- Chỉ là tiếng ngáy của con nhỏ Hàn Triệt chết tiệt kia thôi chứ có gì đâu!!
Cộc cộc cộc!
Giờ này ai gõ cửa vậy?
Lạc Thưởng Nhi ra mở cửa, là lớp phó học tập. Cô bạn nhìn thấy Lạc Thưởng Nhi, vội nói:
- Mình không vào, chỉ muốn nói với các cậu, tiết học sáng nay hủy bỏ, thầy Thẩm có việc bận, vừa gọi điện nói mình thông báo cho các bạn.
Liên Y nghe tiếng động cũng thức dậy, biết không cần phải lên lớp liền mừng vô cùng, cô vươn vai duỗi thẳng lưng:
- Vậy là có thể thoải mái cả ngày!
Vu Doanh đã đi rửa mặt, Lạc Thưởng Nhi hào hứng bừng bừng cho Liên Y nghe âm thanh kia.
Liên Y và Vu Doanh đều nói một câu không hứng thú:
- Không phải chỉ là tiếng ngáy của Hàn Triệt thôi sao... mình còn tưởng cái gì...!
Nói xong cô phất phất rồi cũng đi vào phòng rửa mặt. Chỉ còn một mình Lạc Thưởng Nhi ngồi cười gian xảo:
- Tại các cậu không biết, kịch hay còn ở phía sau!
/59
|